Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Cuộc Đời Nhân Vật Chính
Chương 24: Thế giới 1 - Tổng tài nhặt rác (24)
Editor: Fubiz
Beta-er: Mia aka Tớ là Thảo - con mẹ Hường.
*****
Tuy rằng Giang Chấn Hưng cảm thấy La Vân Chi có phần quá mức cưng chiều con trai, nhưng hắn đối với La Vân Chi cũng không có ý kiến gì.
Tuổi La Vân Chi nhỏ hơn so với hắn rất nhiều, mấy năm nay tuy rằng không có làm nên thành công gì, nhưng mấy đứa nhỏ đều chiếu cố rất tốt, hắn còn có gì không hài lòng?
Trước đó hắn không nói cho La Vân Chi biết việc của Giang thị cũng bởi vì không muốn nhiều người cùng lo lắng mà thôi, nhưng hiện tại hắn tính toán đem Giang thị bán đi, vẫn phải nói với La Vân Chi một tiếng.
"Ông nói cái gì?" La Vân Chi hoài nghi bản thân mình nghe lầm.
"Giang thị mấy năm nay vẫn luôn lỗ lã, hiện tại duy trì không nổi nữa."Giang Chấn Hưng thở dài.
Cả người La Vân Chi ngốc lăng, đều choáng váng.
Giang Chấn Hưng nhìn bà như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi: "Tôi tính toán đem Giang thị bán đi, như vậy tốt xấu gì cũng còn có thể lưu lại một chút tiền dưỡng lão, chúng ta cũng đã già, không biết lúc nào thì sẽ buông tay về trời, chính là Thành An... Ai! Chờ về sau không có Giang thị, hi vọng nó có thể hiểu chuyện thêm một chút."
Con trai lớn của Giang Chấn Hưng sinh ra ở thập niên 60, trải qua bao khốn khổ, cũng gây dựng được cho mình một cái tương lai tươi sáng, hắn là người có năng lực, hơn nữa vẫn luôn rất ưu tú.
Nhưng Giang Thành An thì không.
Giang Thành An sinh ra ở cuối thập niên 70, chờ hắn hiểu chuyện, cải cách đã mở ra, khi đó Giang Chấn Hưng bằng vào bản lĩnh của mình khiến cho người trong nhà có một cuộc sống tốt đẹp, mà Giang Thành An từ nhỏ liền không ăn qua khổ, mặc kệ cái gì đều dùng tốt nhất,chính là một cái đại thiếu gia được nuông chiều từ bé.
Giang Chấn Hưng khi đó thật sự rất bận rộn, không rảnh giáo dục hài tử, không lưu ý một cái, Giang Thành An đã bị La Vân Chi nuôi thành đứa chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Tuy rằng hắn có chút hận rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không quá để ý. Dù sao con trai lớn của hắn vẫn luôn khiến hắn cảm thấy rất tự hào, rất kiêu ngạo, như vậy con trai nhỏ của hắn cũng không cần quá xuất chúng.
Kết quả, con trai lớn của hắn thế nhưng qua đời...
Lúc ấy con trai nhỏ của hắn đã mười lăm tuổi, các loại thói quen sớm đã dưỡng thành, hắn cho dù muốn giáo dục, cũng đã không kịp nữa.
Càng đừng nói đến việc hắn vốn không hiểu cách giáo dục con cái, lại thêm khi đó hắn vẫn còn rất bận rộn.
Hắn đem con trai nhỏ đưa ra nước ngoài, muốn làm nó ở bên ngoài ăn chút đau khổ, kết quả, vợ hắn đau lòng con trai, vẫn luôn ngầm chu cấp tiền cho Giang Thành An.
Giang Chấn Hưng nhìn La Vân Chi, lại thở dài.
Những năm trước, hắn đã nhìn ra đứa con trai này không đáng tin cậy, lúc ấy còn nghĩ giáo dục một chút, nhưng Giang Thành An ăn không hết khổ, vẫn là một thân lười biếng, hắn căn bản không thể giáo dục được.
Hắn chỉ còn một đứa con trai, có đôi khi cũng sợ quá nghiêm khắc, con trai sẽ giận dỗi hắn, không để ý đến hắn, cho nên hắn cũng không thật sự nghiêm khắc, thậm chí còn từng bước nhượng bộ.
Hắn cũng không trông cậy vào Giang Thành An có thể đạt được thành tựu gì, mấy năm nay cũng chỉ muốn Giang Thành An kết hôn, hi vọng khi có gia đình, Giang Thành An có thể có trách nhiệm hơn một chút.
Nhưng mà Giang Thành An chưa chơi đủ, vẫn luôn không chịu kết hôn.
Nháy mắt, Giang Thành An đều đã qua ba mươi lăm tuổi.
Hắn vẫn không khác gì lúc còn trẻ, thậm chí vẫn còn giống như một đứa trẻ chưa lớn, Giang Chấn Hưng hiện tại lo lắng nhất chính là hắn.
"Mấy năm trước bảo nó kết hôn nó không chịu, hiện tại những cô gái trước kia giới thiệu cho nó sợ là bây giờ đều không muốn cùng nó kết hôn."
"Sau này trong nhà không có tiền, nó cũng không thể lại hồ nháo."
"Tôi cũng đã già rồi, quản không được nó nữa......"
Giang Chấn Hưng nói, thoáng chốc bi thương, trong thanh âm mang chút nghẹn ngào.
La Vân Chi lại không muốn tin tưởng: "Ông nói bậy gì đó? Giang thị sao có thể sẽ phá sản! Ông như thế nào có thể đem Giang thị bán đi!"
Từ lúc nàng trọng sinh đến bây giờ, vẫn luôn đợi, chờ đợi con trai mình tiếp nhận Giang thị, kết quả Giang Chấn Hưng thế nhưng muốn đem Giang thị bán đi?
La Vân Chi đột nhiên nghĩ đến Giang Chấn Hưng không phải là biết chuyện của Chu Tuấn Lâm rồi chứ?
Tốt xấu gì La Vân Chi cũng từng sống trong tương lai, nàng dùng smart phone lên mạng tra cứu một chút, lúc nàng biết Chu Tuấn Lâm có thể là Giang Kiêu, liền từng tra qua Chu Tuấn Lâm.
Nhìn thấy Chu Tuấn Lâm tuổi còn trẻ mà lợi hại như vậy, nàng nói không nên lời, càng thêm ghen ghét, hiện tại càng chịu không nổi: "Ông có phải muốn đem Giang thị bán cho Chu Tuấn Lâm hay không? Ông không thể bất công như vậy, Giang thị là của Thành An!"
"Cái gì bất công?" Giang Chấn Hưng căn bản nghe không hiểu, vợ của hắn đột nhiên lại nói đến Chu Tuấn Lâm làm gì?
"Không... Không có gì..." La Vân Chi vội vàng ngậm miệng, mà lúc này, Giang Thành An từ bên ngoài đột nhiên tiến vào.
Giang Thành An vốn dĩ ở nước ngoài trượt tuyết, nghe được tin Giang Chấn Hưng bị bệnh liền lập tức trở về, kết quả người đặt vé máy bay cho hắn đặt sai ngày, hơn nữa không phải chuyến bay thẳng mà phải qua nhiều trạm, vì thế ngày hắn về trễ hơn so với ngày dự tính.
"Ba, ba không sao chứ?"Giang Thành An mồ hôi đầy đầu chạy vào phòng bệnh, lo lắng hỏi.
Hắn đối với cha mình vẫn là rất để ý, quan tâm, lo lắng trong mắt không có nữa điểm giả bộ.
Giang Chấn Hưng thấy hắn như vậy, cũng không khó chịu như lúc nãy. Tuy rằng đứa con trai này của hắn không đàng hoàng, nhưng ít ra chưa làm ra chuyện gì trái pháp luật, cũng coi như không tồi.
"Thành An! Ba con muốn đem Giang thị bán đi, con mau khuyên nhủ ông ấy!" La Vân Chi nôn nóng nói với Giang Thành An.
"Cái gì? Ba, ba muốn bán Giang thị đi ư?" Giang Thành An nghe được mẹ mình nói thế liền hoảng sợ.
Hắn đương nhiên biết ba hắn có bao nhiêu để ý Giang thị, mà hiện tại, ba hắn thế nhưng muốn đem Giang thị bán đi?
Ba đây là điên rồi sao?
"Thành An con cũng biết, Giang thị mấy năm nay vẫn luôn lỗ lã......" Giang Chấn Hưng thở dài.
"Lỗ lã? Chuyện này không phải là giả sao?" Giang Thành An trợn tròn mắt.
Giang Chấn Hưng cũng trợn tròn mắt: "Con như thế nào sẽ cảm thấy là giả?".
Vì sao Giang Thành An sẽ cảm thấy là giả? Đây đương nhiên là có nguyên nhân.
Xe ô tô của Giang thị không bán được, hắn đương nhiên cũng biết, cũng từng lo âu trong lòng.
Tuy rằng hắn có cổ phần, nhưng trong công ty trừ cha hắn ra thì các cổ đông bên ngoài đều chướng mắt hắn, hắn cũng chưa từng tham dự vào quyết định của công ty nên không biết cụ thể tình huống.
Hắn rơi vào đường cùng, liền đi hỏi mẹ của hắn.
Bởi vì hắn có chút sợ cha mình, hắn đi hỏi mẹ hắn là hi vọng mẹ hắn có thể hỏi cha hắn một chút về việc này. Sau đó, mẹ hắn chém đinh chặt sắt nói cho hắn, Giang thị không có chuyện gì. Hắn thấy mẹ mình khẳng định như vậy, liền yên lòng, tiếp tục ăn nhậu chơi bời.
"Ba năm trước đây, doanh số ô tô bán ra của Giang thị không phải là đứng đầu cả nước sao? Mới ba năm..." Giang Thành An không muốn tin tưởng chuyện này.
Mới ba năm a! Nháy mắt đã muốn phá sản!
"Ba năm đủ dài! Liền nói di động hiện tại, smart phone vừa ra, vài công ty di động lâu đời liền không trụ được" Giang Chấn Hưng thất vọng nhìn con trai của chính mình — đứa con trai này của hắn, tại sao lại ngu xuẩn như vậy?
Giang Thành An rốt cuộc tin tưởng, Giang thị là thật sự không trụ được nữa, trong nhất thời, hắn vô cùng sợ hãi.
Mấy năm nay hắn dựa vào thân phận người thừa kế Giang thị, mặc kệ đi đến đâu đều được người khác nịnh nọt, nhưng Giang thị nếu không còn...
Những người từng cùng hắn chơi bời sợ là đều sẽ khinh thường hắn. Mà những nữ nhân từng muốn bò lên giường của hắn, bây giờ chắc cũng cảm thấy chướng mắt hắn.
Giang Thành An chỉ là ngẫm lại, cũng đã chịu không nổi.
La Vân Chi càng vẻ mặt ngốc lăng: "Sao có thể? Sẽ không......"
Đời trước, Giang thị tuy rằng cũng từng có thời kì thua lỗ, nhưng rất liền sẽ lại phát triển, sau đó Giang thị nghiên cứu ra nguồn năng lượng mới dành cho ô tô, bắt đầu gia nhập thị trường cao cấp. Không chỉ có như thế, ở nhiều năm sau Giang thị còn nghiên cứu ra xe ô tô trí năng tự lái không cần tài xế, chỉ cần định vị trước là sẽ tự đi đến đích, đều không cần người điều khiển thao tác, xe kia vẫn có thể tự mình di chuyển đến mục tiêu chỉ định sẵn.
Mấy thứ này, đều đi nơi nào?
________________________________(Kéo rèm chuyển cảnh)____________________________
Tình huống Giang gia, người ngoài cũng không biết.
Nhưng việc Giang Chấn Hưng nằm viện, rất nhiều người đều đã biết, trong đó liền bao gồm cả Trịnh Li.
Trịnh Li học đại học y khoa, phải học 5 năm, hiện tại nàng còn 2 năm nữa sẽ tốt nghiệp, nhưng bởi vì ở trong trường học nàng biểu hiện rất khá, đã bắt đầu thực tập.
Trong thời gian là thực tập sinh, quả thực nàng bận đến tối mặt. Nhưng cho dù như vậy, mỗi ngày nàng cũng vẫn sẽ lên mạng xem những tin tức có liên quan đến Chu Tuấn Lâm, lúc nàng phát hiện vợ chồng Chu thị nháo đến lợi hại, nàng trước tiên chỉ nghe ngóng, tính toán đi tìm Chu Tuấn Lâm hỏi một chút.
Công ty Chu Tuấn Lâm ở một thành phố khác, Trịnh Li phải ngồi máy bay đến. Thời điểm ở sân bay, nàng nghe ngóng tình hình xung quanh một chút, sau đó liền thấy được tin tức Giang Chấn Hưng nằm viện.
Trịnh Li lập tức sửng sốt.
Ban đầu nàng một lòng muốn cho Chu Tuấn Lâm trở về Giang gia, rốt cuộc điều kiện Giang gia quả thật rất tốt, nhưng mấy năm nay...
Chu Tuấn Lâm từng nói qua với nàng về việc Giang thị sẽ mau chóng xuống dốc, nàng liền không nghĩ đến việc bảo Chu Tuấn Lâm trở về nữa.
Nàng thậm chí còn mang tâm tư xem kịch vui.
Nãi nãi của Chu Tuấn Lâm đem Chu Tuấn Lâm bán đi, còn không phải là vì muốn độc chiếm Giang thị sao? Nếu cuối cùng Giang thị phá sản, biểu tình của bà ta có lẽ sẽ rất thú vị!
Trịnh Li thế nhưng cũng ôm một tâm tư khác, nàng sợ Chu Tuấn Lâm sẽ truy hỏi nàng vì sao biết được thân thế của hắn. Vì thế nên nàng vẫn luôn không đem thân thế của Chu Tuấn Lâm nói cho hắn biết, thế nhưng hiện tại...
Nhìn thấy tin tức Giang Chấn Hưng nằm viện, đột nhiên Trịnh Li phát hiện mình làm như vậy hình như không tốt lắm.
Mặc kệ vợ hai của Giang Chấn Hưng có xấu xa cỡ nào, thì Giang Chấn Hưng cũng vẫn luôn nhớ thương Chu Tuấn Lâm.
Còn có Chu Tuấn Lâm... Trịnh Li cùng lúc thấy được tin tức Chu Tuấn Lâm đang tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, nàng đột nhiên ý thức được Chu Tuấn Lâm tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn vẫn muốn tìm được cha mẹ ruột của mình.
Khi Trịnh Li xuống máy bay, trời đã sớm tối.
Nàng nghĩ không nên quấy rầy Chu Tuấn Lâm, cho nên không có gọi trước cho Chu Tuấn Lâm mà vội vàng chạy tới chỗ ở của Chu Tuấn Lâm.
Chu Tuấn Lâm đang ở nhà.
Hắn vẫn như cũ đem một gian phòng khách rất rộng chia làm một thư phòng và một phòng làm việc, thời điểm Trịnh Li mở cửa đi vào, Chu Tuấn Lâm đang xem văn kiện.
"Trịnh Li?" Nhìn thấy Trịnh Li mở cửa tiến vào, Chu Tuấn Lâm kinh hỉ mà nhìn qua.
"Chu Tuấn Lâm!" Trịnh Li hướng về phía Chu Tuấn Lâm cười cười, sau đó cắn chặt răng, hít một hơi làm tinh thần hăng hái thêm, nói: "Chu Tuấn Lâm, em biết cha mẹ ruột của anh là ai!"
Chu Tuấn Lâm kinh ngạc mà nhìn Trịnh Li.
"Chu Tuấn Lâm, em đã nhìn thấy Weibo hôm nay anh phát, còn có cái trang web tìm thân nhân kia."
Trịnh Li nói: "Kỳ thật em biết ba mẹ ruột của anh là ai. Ba của anh là con trai trưởng của Giang Chấn Hưng, ba anh hai mươi mấy năm trước cùng mẹ anh xảy ra tai nạn xe cộ,đã qua đời."
Chu Tuấn Lâm ngơ ngẩn mà nhìn Trịnh Li trong chốc lát, đột nhiên cười: "Anh đã biết, cảm ơn em."
Trịnh Li lại cảm thấy có chút không thích hợp!
Lúc này, Chu Tuấn Lâm không phải nên hỏi nàng vì sao lại biết ư? Tại sao hắn lại không hề hỏi?
Nàng đều chuẩn bị sẵn lí do thật tốt, tính toán nói cho Chu Tuấn Lâm rằng trong lúc vô tình mình nhìn thấy Giang gia năm đó đăng thông báo tìm người mới có suy đoán như vậy, lại trong lúc vô ý có được tóc của Giang Thành An tìm người làm giám định, mới có thể xác nhận chính xác.
Kết quả, Chu Tuấn Lâm thế nhưng không hỏi!
Trịnh Li sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Chu Tuấn Lâm, vì sao anh không hỏi em làm sao mà biết được?"
"Anh biết em có rất nhiều bí mật, em không muốn nói,anh liền không hỏi."
Chu Tuấn Lâm lại cười:
"Kỳ thật, anh cũng không muốn tìm cha mẹ ruột của mình, bởi vì anh nhớ rõ anh là bị một người phụ nữ rất quen thuộc bán đi, lúc ấy bà ta còn nói anh về sau cẩn thận, cũng đừng tìm cách trở về. Anh vẫn luôn cho rằng đó là mẹ của anh, hiện tại mới biết là không phải, cảm ơn em."
Hắn đối với tình huống trong nhà Giang Chấn Hưng cũng không rõ ràng, nhưng nếu cha mẹ hắn xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, như vậy người bán hắn, liền không có khả năng là mẹ của hắn. Hắn từng có cảm giác người kia rất quen thuộc.
Chu Tuấn Lâm rất bình tĩnh, cái gì cũng không hỏi, Trịnh Li nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại nói không ra là cái tư vị gì.
Nàng biết lúc nhỏ bản thân mình lộ rất nhiều dấu vết, nàng vẫn luôn cho rằng Chu Tuấn Lâm nhìn không ra, hóa ra Chu Tuấn Lâm chỉ là không hỏi!
Trịnh Li đột nhiên nhìn về phía Chu Tuấn Lâm, nhìn thẳng vào mắt của hắn: "Chu Tuấn Lâm, em lúc trước tiếp cận anh, kỳ thật là dụng tâm kín đáo!".
"Ừ." Chu Tuấn Lâm gật gật đầu.
"Kỳ thật em đã sớm biết anh là cháu của Giang Chấn Hưng."
"Ừm." Chu Tuấn Lâm lại gật gật đầu: "Trách không được lần đó, khi nghe giảng ở buổi tọa đàm em đột nhiên cảm thấy có hứng thú với Giang Chấn Hưng."
"Chu Tuấn Lâm, anh có tức giận không?" Trịnh Li có điểm lo lắng mà nhìn Chu Tuấn Lâm.
"Sẽ không." Chu Tuấn Lâm không chút do dự nói:
"Cho dù em tiếp cận anh là dụng tâm kín đáo, nhưng anh biết em là thật lòng muốn giúp anh."
Kỳ thật hắn không để bụng Trịnh Li vì sao muốn tiếp cận hắn, chỉ cần Trịnh Li mãi mãi không rời bỏ hắn là được.
Hơn nữa, nếu hắn đứng ở vị trí của Trịnh Li, khẳng định cũng sẽ làm như vậy, nói không chừng còn càng quá đáng hơn.
Ví dụ như nghĩ cách làm "Chu Tuấn Lâm" đối với bản thân mình khăng khăng một mực cả đời, vì mình làm việc gì đó...
Trịnh Li quá đơn thuần, một chút việc đều giấu không được, nàng cứ như vậy nói thẳng với hắn, nàng sẽ không sợ mình thật sự tức giận, sau đó vứt bỏ nàng?
Chu Tuấn Lâm cảm thấy, hắn nhất định phải đem Trịnh Li chăm sóc thật tốt mới được, bằng không một ngày nào đó, Trịnh Li nhất định sẽ bị người ta lừa mất.
Trịnh Li cũng không biết ý tưởng này của Chu Tuấn Lâm, lúc này nàng thực sự có chút cảm động.
Thời điểm nàng quyết định thẳng thắn, còn nghĩ nếu Chu Tuấn Lâm không tiếp thu được, bọn họ liền chia tay, dù sao hiện tại nàng đã sớm không giúp được gì cho Chu Tuấn Lâm, một mình Chu Tuấn Lâm hơn phân nửa vẫn có thể tiếp tục đi tiếp con đường của hắn, trở thành nhà giàu số một.
Đến lúc đó, nàng hoàn thành nhiệm vụ, liền an tâm mà trở về cục thời không.
Kết quả... Thế nhưng Chu Tuấn Lâm tiếp nhận toàn bộ rồi.
Mấy năm này, Trịnh Li muốn kéo dài thời gian Chu Tuấn Lâm trở thành nhà giàu số một một chút, để cho bọn họ có thể ở bên nhau nhiều thêm mấy năm, nhưng hiện tại, nàng lại không nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu không có Chu Tuấn Lâm, nàng tồn tại một mình đâu còn ý nghĩa gì?
Tâm tình Trịnh Li rất phức tạp, sau đó liền nhào qua, cắn miệng Chu Tuấn Lâm một ngụm.
Chu Tuấn Lâm ôm lấy Trịnh Li một hồi lâu.
Cũng không biết có phải do đã thẳng thắn với nhau hay không, giữa hai người không còn gì ngăn cản, buổi tối hôm đó, bọn họ liền cùng nhau lăn lộn một trận.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, kỹ thuật của Chu Tuấn Lâm còn rất kém cỏi, thân thể Trịnh Li cũng không có cảm giác thoải mái, nhưng ở giá trị tinh thần, nàng lại cảm thấy từ xưa đến nay chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.
Đây là người yêu của mình a.
Sau khi xong việc, bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, lại không có một chút buồn ngủ, cuối cùng tới rạng sáng 4-5 giờ, mới mơ mơ màng màng ôm nhau ngủ mất.
Sau đó, người của công ty Chu Tuấn Lâm, liền phát hiện ông chủ của bọn họ, lần đầu tiên đến muộn!
Tuy rằng Chu Tuấn Lâm thoạt nhìn rất bình tĩnh, kỳ thật vẫn đã chịu tổn thương đi?
Người của công ty Chu Tuấn Lâm nhịn không được liền đem chuyện này đưa lên mạng, làm người trên mạng lại đau lòng cho Chu Tuấn Lâm một đợt.
Cũng chính lúc này, ông ngoại, bà ngoại của Chu Tuấn Lâm còn có cậu Chu Tuấn Lâm đi tới công ty Chu Tuấn Lâm tìm hắn.
*****
Nửa đêm nửa hôm đang edit truyện tự dưng thầy giáo dạy ôn cấp 3 của tôi ib bảo "không ngủ đê", rồi tôi lại ngồi chém gió với thầy:))) Một câu chuyện nhạt nhẽo nhưng vẫn kể cho mọi người nghe hihi:3 Phải nói là thầy của tôi "cute" lắm nha:)))
À còn 2 chương nữa là kết thúc thế giới này nha:3
Định đăng đúng lúc 00h00 phút cơ, mà ngồi đánh mấy dòng này lỡ mất 3 phút rồi:v
Chúc mọi người ngủ ngon <3
00h03 6/7/2019
Beta-er: Mia aka Tớ là Thảo - con mẹ Hường.
*****
Tuy rằng Giang Chấn Hưng cảm thấy La Vân Chi có phần quá mức cưng chiều con trai, nhưng hắn đối với La Vân Chi cũng không có ý kiến gì.
Tuổi La Vân Chi nhỏ hơn so với hắn rất nhiều, mấy năm nay tuy rằng không có làm nên thành công gì, nhưng mấy đứa nhỏ đều chiếu cố rất tốt, hắn còn có gì không hài lòng?
Trước đó hắn không nói cho La Vân Chi biết việc của Giang thị cũng bởi vì không muốn nhiều người cùng lo lắng mà thôi, nhưng hiện tại hắn tính toán đem Giang thị bán đi, vẫn phải nói với La Vân Chi một tiếng.
"Ông nói cái gì?" La Vân Chi hoài nghi bản thân mình nghe lầm.
"Giang thị mấy năm nay vẫn luôn lỗ lã, hiện tại duy trì không nổi nữa."Giang Chấn Hưng thở dài.
Cả người La Vân Chi ngốc lăng, đều choáng váng.
Giang Chấn Hưng nhìn bà như vậy, trong lòng cũng không chịu nổi: "Tôi tính toán đem Giang thị bán đi, như vậy tốt xấu gì cũng còn có thể lưu lại một chút tiền dưỡng lão, chúng ta cũng đã già, không biết lúc nào thì sẽ buông tay về trời, chính là Thành An... Ai! Chờ về sau không có Giang thị, hi vọng nó có thể hiểu chuyện thêm một chút."
Con trai lớn của Giang Chấn Hưng sinh ra ở thập niên 60, trải qua bao khốn khổ, cũng gây dựng được cho mình một cái tương lai tươi sáng, hắn là người có năng lực, hơn nữa vẫn luôn rất ưu tú.
Nhưng Giang Thành An thì không.
Giang Thành An sinh ra ở cuối thập niên 70, chờ hắn hiểu chuyện, cải cách đã mở ra, khi đó Giang Chấn Hưng bằng vào bản lĩnh của mình khiến cho người trong nhà có một cuộc sống tốt đẹp, mà Giang Thành An từ nhỏ liền không ăn qua khổ, mặc kệ cái gì đều dùng tốt nhất,chính là một cái đại thiếu gia được nuông chiều từ bé.
Giang Chấn Hưng khi đó thật sự rất bận rộn, không rảnh giáo dục hài tử, không lưu ý một cái, Giang Thành An đã bị La Vân Chi nuôi thành đứa chỉ biết ăn nhậu chơi bời.
Tuy rằng hắn có chút hận rèn sắt không thành thép, nhưng cũng không quá để ý. Dù sao con trai lớn của hắn vẫn luôn khiến hắn cảm thấy rất tự hào, rất kiêu ngạo, như vậy con trai nhỏ của hắn cũng không cần quá xuất chúng.
Kết quả, con trai lớn của hắn thế nhưng qua đời...
Lúc ấy con trai nhỏ của hắn đã mười lăm tuổi, các loại thói quen sớm đã dưỡng thành, hắn cho dù muốn giáo dục, cũng đã không kịp nữa.
Càng đừng nói đến việc hắn vốn không hiểu cách giáo dục con cái, lại thêm khi đó hắn vẫn còn rất bận rộn.
Hắn đem con trai nhỏ đưa ra nước ngoài, muốn làm nó ở bên ngoài ăn chút đau khổ, kết quả, vợ hắn đau lòng con trai, vẫn luôn ngầm chu cấp tiền cho Giang Thành An.
Giang Chấn Hưng nhìn La Vân Chi, lại thở dài.
Những năm trước, hắn đã nhìn ra đứa con trai này không đáng tin cậy, lúc ấy còn nghĩ giáo dục một chút, nhưng Giang Thành An ăn không hết khổ, vẫn là một thân lười biếng, hắn căn bản không thể giáo dục được.
Hắn chỉ còn một đứa con trai, có đôi khi cũng sợ quá nghiêm khắc, con trai sẽ giận dỗi hắn, không để ý đến hắn, cho nên hắn cũng không thật sự nghiêm khắc, thậm chí còn từng bước nhượng bộ.
Hắn cũng không trông cậy vào Giang Thành An có thể đạt được thành tựu gì, mấy năm nay cũng chỉ muốn Giang Thành An kết hôn, hi vọng khi có gia đình, Giang Thành An có thể có trách nhiệm hơn một chút.
Nhưng mà Giang Thành An chưa chơi đủ, vẫn luôn không chịu kết hôn.
Nháy mắt, Giang Thành An đều đã qua ba mươi lăm tuổi.
Hắn vẫn không khác gì lúc còn trẻ, thậm chí vẫn còn giống như một đứa trẻ chưa lớn, Giang Chấn Hưng hiện tại lo lắng nhất chính là hắn.
"Mấy năm trước bảo nó kết hôn nó không chịu, hiện tại những cô gái trước kia giới thiệu cho nó sợ là bây giờ đều không muốn cùng nó kết hôn."
"Sau này trong nhà không có tiền, nó cũng không thể lại hồ nháo."
"Tôi cũng đã già rồi, quản không được nó nữa......"
Giang Chấn Hưng nói, thoáng chốc bi thương, trong thanh âm mang chút nghẹn ngào.
La Vân Chi lại không muốn tin tưởng: "Ông nói bậy gì đó? Giang thị sao có thể sẽ phá sản! Ông như thế nào có thể đem Giang thị bán đi!"
Từ lúc nàng trọng sinh đến bây giờ, vẫn luôn đợi, chờ đợi con trai mình tiếp nhận Giang thị, kết quả Giang Chấn Hưng thế nhưng muốn đem Giang thị bán đi?
La Vân Chi đột nhiên nghĩ đến Giang Chấn Hưng không phải là biết chuyện của Chu Tuấn Lâm rồi chứ?
Tốt xấu gì La Vân Chi cũng từng sống trong tương lai, nàng dùng smart phone lên mạng tra cứu một chút, lúc nàng biết Chu Tuấn Lâm có thể là Giang Kiêu, liền từng tra qua Chu Tuấn Lâm.
Nhìn thấy Chu Tuấn Lâm tuổi còn trẻ mà lợi hại như vậy, nàng nói không nên lời, càng thêm ghen ghét, hiện tại càng chịu không nổi: "Ông có phải muốn đem Giang thị bán cho Chu Tuấn Lâm hay không? Ông không thể bất công như vậy, Giang thị là của Thành An!"
"Cái gì bất công?" Giang Chấn Hưng căn bản nghe không hiểu, vợ của hắn đột nhiên lại nói đến Chu Tuấn Lâm làm gì?
"Không... Không có gì..." La Vân Chi vội vàng ngậm miệng, mà lúc này, Giang Thành An từ bên ngoài đột nhiên tiến vào.
Giang Thành An vốn dĩ ở nước ngoài trượt tuyết, nghe được tin Giang Chấn Hưng bị bệnh liền lập tức trở về, kết quả người đặt vé máy bay cho hắn đặt sai ngày, hơn nữa không phải chuyến bay thẳng mà phải qua nhiều trạm, vì thế ngày hắn về trễ hơn so với ngày dự tính.
"Ba, ba không sao chứ?"Giang Thành An mồ hôi đầy đầu chạy vào phòng bệnh, lo lắng hỏi.
Hắn đối với cha mình vẫn là rất để ý, quan tâm, lo lắng trong mắt không có nữa điểm giả bộ.
Giang Chấn Hưng thấy hắn như vậy, cũng không khó chịu như lúc nãy. Tuy rằng đứa con trai này của hắn không đàng hoàng, nhưng ít ra chưa làm ra chuyện gì trái pháp luật, cũng coi như không tồi.
"Thành An! Ba con muốn đem Giang thị bán đi, con mau khuyên nhủ ông ấy!" La Vân Chi nôn nóng nói với Giang Thành An.
"Cái gì? Ba, ba muốn bán Giang thị đi ư?" Giang Thành An nghe được mẹ mình nói thế liền hoảng sợ.
Hắn đương nhiên biết ba hắn có bao nhiêu để ý Giang thị, mà hiện tại, ba hắn thế nhưng muốn đem Giang thị bán đi?
Ba đây là điên rồi sao?
"Thành An con cũng biết, Giang thị mấy năm nay vẫn luôn lỗ lã......" Giang Chấn Hưng thở dài.
"Lỗ lã? Chuyện này không phải là giả sao?" Giang Thành An trợn tròn mắt.
Giang Chấn Hưng cũng trợn tròn mắt: "Con như thế nào sẽ cảm thấy là giả?".
Vì sao Giang Thành An sẽ cảm thấy là giả? Đây đương nhiên là có nguyên nhân.
Xe ô tô của Giang thị không bán được, hắn đương nhiên cũng biết, cũng từng lo âu trong lòng.
Tuy rằng hắn có cổ phần, nhưng trong công ty trừ cha hắn ra thì các cổ đông bên ngoài đều chướng mắt hắn, hắn cũng chưa từng tham dự vào quyết định của công ty nên không biết cụ thể tình huống.
Hắn rơi vào đường cùng, liền đi hỏi mẹ của hắn.
Bởi vì hắn có chút sợ cha mình, hắn đi hỏi mẹ hắn là hi vọng mẹ hắn có thể hỏi cha hắn một chút về việc này. Sau đó, mẹ hắn chém đinh chặt sắt nói cho hắn, Giang thị không có chuyện gì. Hắn thấy mẹ mình khẳng định như vậy, liền yên lòng, tiếp tục ăn nhậu chơi bời.
"Ba năm trước đây, doanh số ô tô bán ra của Giang thị không phải là đứng đầu cả nước sao? Mới ba năm..." Giang Thành An không muốn tin tưởng chuyện này.
Mới ba năm a! Nháy mắt đã muốn phá sản!
"Ba năm đủ dài! Liền nói di động hiện tại, smart phone vừa ra, vài công ty di động lâu đời liền không trụ được" Giang Chấn Hưng thất vọng nhìn con trai của chính mình — đứa con trai này của hắn, tại sao lại ngu xuẩn như vậy?
Giang Thành An rốt cuộc tin tưởng, Giang thị là thật sự không trụ được nữa, trong nhất thời, hắn vô cùng sợ hãi.
Mấy năm nay hắn dựa vào thân phận người thừa kế Giang thị, mặc kệ đi đến đâu đều được người khác nịnh nọt, nhưng Giang thị nếu không còn...
Những người từng cùng hắn chơi bời sợ là đều sẽ khinh thường hắn. Mà những nữ nhân từng muốn bò lên giường của hắn, bây giờ chắc cũng cảm thấy chướng mắt hắn.
Giang Thành An chỉ là ngẫm lại, cũng đã chịu không nổi.
La Vân Chi càng vẻ mặt ngốc lăng: "Sao có thể? Sẽ không......"
Đời trước, Giang thị tuy rằng cũng từng có thời kì thua lỗ, nhưng rất liền sẽ lại phát triển, sau đó Giang thị nghiên cứu ra nguồn năng lượng mới dành cho ô tô, bắt đầu gia nhập thị trường cao cấp. Không chỉ có như thế, ở nhiều năm sau Giang thị còn nghiên cứu ra xe ô tô trí năng tự lái không cần tài xế, chỉ cần định vị trước là sẽ tự đi đến đích, đều không cần người điều khiển thao tác, xe kia vẫn có thể tự mình di chuyển đến mục tiêu chỉ định sẵn.
Mấy thứ này, đều đi nơi nào?
________________________________(Kéo rèm chuyển cảnh)____________________________
Tình huống Giang gia, người ngoài cũng không biết.
Nhưng việc Giang Chấn Hưng nằm viện, rất nhiều người đều đã biết, trong đó liền bao gồm cả Trịnh Li.
Trịnh Li học đại học y khoa, phải học 5 năm, hiện tại nàng còn 2 năm nữa sẽ tốt nghiệp, nhưng bởi vì ở trong trường học nàng biểu hiện rất khá, đã bắt đầu thực tập.
Trong thời gian là thực tập sinh, quả thực nàng bận đến tối mặt. Nhưng cho dù như vậy, mỗi ngày nàng cũng vẫn sẽ lên mạng xem những tin tức có liên quan đến Chu Tuấn Lâm, lúc nàng phát hiện vợ chồng Chu thị nháo đến lợi hại, nàng trước tiên chỉ nghe ngóng, tính toán đi tìm Chu Tuấn Lâm hỏi một chút.
Công ty Chu Tuấn Lâm ở một thành phố khác, Trịnh Li phải ngồi máy bay đến. Thời điểm ở sân bay, nàng nghe ngóng tình hình xung quanh một chút, sau đó liền thấy được tin tức Giang Chấn Hưng nằm viện.
Trịnh Li lập tức sửng sốt.
Ban đầu nàng một lòng muốn cho Chu Tuấn Lâm trở về Giang gia, rốt cuộc điều kiện Giang gia quả thật rất tốt, nhưng mấy năm nay...
Chu Tuấn Lâm từng nói qua với nàng về việc Giang thị sẽ mau chóng xuống dốc, nàng liền không nghĩ đến việc bảo Chu Tuấn Lâm trở về nữa.
Nàng thậm chí còn mang tâm tư xem kịch vui.
Nãi nãi của Chu Tuấn Lâm đem Chu Tuấn Lâm bán đi, còn không phải là vì muốn độc chiếm Giang thị sao? Nếu cuối cùng Giang thị phá sản, biểu tình của bà ta có lẽ sẽ rất thú vị!
Trịnh Li thế nhưng cũng ôm một tâm tư khác, nàng sợ Chu Tuấn Lâm sẽ truy hỏi nàng vì sao biết được thân thế của hắn. Vì thế nên nàng vẫn luôn không đem thân thế của Chu Tuấn Lâm nói cho hắn biết, thế nhưng hiện tại...
Nhìn thấy tin tức Giang Chấn Hưng nằm viện, đột nhiên Trịnh Li phát hiện mình làm như vậy hình như không tốt lắm.
Mặc kệ vợ hai của Giang Chấn Hưng có xấu xa cỡ nào, thì Giang Chấn Hưng cũng vẫn luôn nhớ thương Chu Tuấn Lâm.
Còn có Chu Tuấn Lâm... Trịnh Li cùng lúc thấy được tin tức Chu Tuấn Lâm đang tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, nàng đột nhiên ý thức được Chu Tuấn Lâm tuy rằng không có biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn vẫn muốn tìm được cha mẹ ruột của mình.
Khi Trịnh Li xuống máy bay, trời đã sớm tối.
Nàng nghĩ không nên quấy rầy Chu Tuấn Lâm, cho nên không có gọi trước cho Chu Tuấn Lâm mà vội vàng chạy tới chỗ ở của Chu Tuấn Lâm.
Chu Tuấn Lâm đang ở nhà.
Hắn vẫn như cũ đem một gian phòng khách rất rộng chia làm một thư phòng và một phòng làm việc, thời điểm Trịnh Li mở cửa đi vào, Chu Tuấn Lâm đang xem văn kiện.
"Trịnh Li?" Nhìn thấy Trịnh Li mở cửa tiến vào, Chu Tuấn Lâm kinh hỉ mà nhìn qua.
"Chu Tuấn Lâm!" Trịnh Li hướng về phía Chu Tuấn Lâm cười cười, sau đó cắn chặt răng, hít một hơi làm tinh thần hăng hái thêm, nói: "Chu Tuấn Lâm, em biết cha mẹ ruột của anh là ai!"
Chu Tuấn Lâm kinh ngạc mà nhìn Trịnh Li.
"Chu Tuấn Lâm, em đã nhìn thấy Weibo hôm nay anh phát, còn có cái trang web tìm thân nhân kia."
Trịnh Li nói: "Kỳ thật em biết ba mẹ ruột của anh là ai. Ba của anh là con trai trưởng của Giang Chấn Hưng, ba anh hai mươi mấy năm trước cùng mẹ anh xảy ra tai nạn xe cộ,đã qua đời."
Chu Tuấn Lâm ngơ ngẩn mà nhìn Trịnh Li trong chốc lát, đột nhiên cười: "Anh đã biết, cảm ơn em."
Trịnh Li lại cảm thấy có chút không thích hợp!
Lúc này, Chu Tuấn Lâm không phải nên hỏi nàng vì sao lại biết ư? Tại sao hắn lại không hề hỏi?
Nàng đều chuẩn bị sẵn lí do thật tốt, tính toán nói cho Chu Tuấn Lâm rằng trong lúc vô tình mình nhìn thấy Giang gia năm đó đăng thông báo tìm người mới có suy đoán như vậy, lại trong lúc vô ý có được tóc của Giang Thành An tìm người làm giám định, mới có thể xác nhận chính xác.
Kết quả, Chu Tuấn Lâm thế nhưng không hỏi!
Trịnh Li sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Chu Tuấn Lâm, vì sao anh không hỏi em làm sao mà biết được?"
"Anh biết em có rất nhiều bí mật, em không muốn nói,anh liền không hỏi."
Chu Tuấn Lâm lại cười:
"Kỳ thật, anh cũng không muốn tìm cha mẹ ruột của mình, bởi vì anh nhớ rõ anh là bị một người phụ nữ rất quen thuộc bán đi, lúc ấy bà ta còn nói anh về sau cẩn thận, cũng đừng tìm cách trở về. Anh vẫn luôn cho rằng đó là mẹ của anh, hiện tại mới biết là không phải, cảm ơn em."
Hắn đối với tình huống trong nhà Giang Chấn Hưng cũng không rõ ràng, nhưng nếu cha mẹ hắn xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, như vậy người bán hắn, liền không có khả năng là mẹ của hắn. Hắn từng có cảm giác người kia rất quen thuộc.
Chu Tuấn Lâm rất bình tĩnh, cái gì cũng không hỏi, Trịnh Li nghe hắn nói như vậy, trong lòng lại nói không ra là cái tư vị gì.
Nàng biết lúc nhỏ bản thân mình lộ rất nhiều dấu vết, nàng vẫn luôn cho rằng Chu Tuấn Lâm nhìn không ra, hóa ra Chu Tuấn Lâm chỉ là không hỏi!
Trịnh Li đột nhiên nhìn về phía Chu Tuấn Lâm, nhìn thẳng vào mắt của hắn: "Chu Tuấn Lâm, em lúc trước tiếp cận anh, kỳ thật là dụng tâm kín đáo!".
"Ừ." Chu Tuấn Lâm gật gật đầu.
"Kỳ thật em đã sớm biết anh là cháu của Giang Chấn Hưng."
"Ừm." Chu Tuấn Lâm lại gật gật đầu: "Trách không được lần đó, khi nghe giảng ở buổi tọa đàm em đột nhiên cảm thấy có hứng thú với Giang Chấn Hưng."
"Chu Tuấn Lâm, anh có tức giận không?" Trịnh Li có điểm lo lắng mà nhìn Chu Tuấn Lâm.
"Sẽ không." Chu Tuấn Lâm không chút do dự nói:
"Cho dù em tiếp cận anh là dụng tâm kín đáo, nhưng anh biết em là thật lòng muốn giúp anh."
Kỳ thật hắn không để bụng Trịnh Li vì sao muốn tiếp cận hắn, chỉ cần Trịnh Li mãi mãi không rời bỏ hắn là được.
Hơn nữa, nếu hắn đứng ở vị trí của Trịnh Li, khẳng định cũng sẽ làm như vậy, nói không chừng còn càng quá đáng hơn.
Ví dụ như nghĩ cách làm "Chu Tuấn Lâm" đối với bản thân mình khăng khăng một mực cả đời, vì mình làm việc gì đó...
Trịnh Li quá đơn thuần, một chút việc đều giấu không được, nàng cứ như vậy nói thẳng với hắn, nàng sẽ không sợ mình thật sự tức giận, sau đó vứt bỏ nàng?
Chu Tuấn Lâm cảm thấy, hắn nhất định phải đem Trịnh Li chăm sóc thật tốt mới được, bằng không một ngày nào đó, Trịnh Li nhất định sẽ bị người ta lừa mất.
Trịnh Li cũng không biết ý tưởng này của Chu Tuấn Lâm, lúc này nàng thực sự có chút cảm động.
Thời điểm nàng quyết định thẳng thắn, còn nghĩ nếu Chu Tuấn Lâm không tiếp thu được, bọn họ liền chia tay, dù sao hiện tại nàng đã sớm không giúp được gì cho Chu Tuấn Lâm, một mình Chu Tuấn Lâm hơn phân nửa vẫn có thể tiếp tục đi tiếp con đường của hắn, trở thành nhà giàu số một.
Đến lúc đó, nàng hoàn thành nhiệm vụ, liền an tâm mà trở về cục thời không.
Kết quả... Thế nhưng Chu Tuấn Lâm tiếp nhận toàn bộ rồi.
Mấy năm này, Trịnh Li muốn kéo dài thời gian Chu Tuấn Lâm trở thành nhà giàu số một một chút, để cho bọn họ có thể ở bên nhau nhiều thêm mấy năm, nhưng hiện tại, nàng lại không nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ.
Nếu không có Chu Tuấn Lâm, nàng tồn tại một mình đâu còn ý nghĩa gì?
Tâm tình Trịnh Li rất phức tạp, sau đó liền nhào qua, cắn miệng Chu Tuấn Lâm một ngụm.
Chu Tuấn Lâm ôm lấy Trịnh Li một hồi lâu.
Cũng không biết có phải do đã thẳng thắn với nhau hay không, giữa hai người không còn gì ngăn cản, buổi tối hôm đó, bọn họ liền cùng nhau lăn lộn một trận.
Dù sao cũng là lần đầu tiên, kỹ thuật của Chu Tuấn Lâm còn rất kém cỏi, thân thể Trịnh Li cũng không có cảm giác thoải mái, nhưng ở giá trị tinh thần, nàng lại cảm thấy từ xưa đến nay chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.
Đây là người yêu của mình a.
Sau khi xong việc, bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, lại không có một chút buồn ngủ, cuối cùng tới rạng sáng 4-5 giờ, mới mơ mơ màng màng ôm nhau ngủ mất.
Sau đó, người của công ty Chu Tuấn Lâm, liền phát hiện ông chủ của bọn họ, lần đầu tiên đến muộn!
Tuy rằng Chu Tuấn Lâm thoạt nhìn rất bình tĩnh, kỳ thật vẫn đã chịu tổn thương đi?
Người của công ty Chu Tuấn Lâm nhịn không được liền đem chuyện này đưa lên mạng, làm người trên mạng lại đau lòng cho Chu Tuấn Lâm một đợt.
Cũng chính lúc này, ông ngoại, bà ngoại của Chu Tuấn Lâm còn có cậu Chu Tuấn Lâm đi tới công ty Chu Tuấn Lâm tìm hắn.
*****
Nửa đêm nửa hôm đang edit truyện tự dưng thầy giáo dạy ôn cấp 3 của tôi ib bảo "không ngủ đê", rồi tôi lại ngồi chém gió với thầy:))) Một câu chuyện nhạt nhẽo nhưng vẫn kể cho mọi người nghe hihi:3 Phải nói là thầy của tôi "cute" lắm nha:)))
À còn 2 chương nữa là kết thúc thế giới này nha:3
Định đăng đúng lúc 00h00 phút cơ, mà ngồi đánh mấy dòng này lỡ mất 3 phút rồi:v
Chúc mọi người ngủ ngon <3
00h03 6/7/2019
Tác giả :
Quyết Tuyệt