Xuyên Nhanh Cưa Đổ Nam Thần Về Nhà
Chương 41
Lệnh Hồ Lan lết cơ thể mệt phờ về nhà, nhìn cọng hành trong tay lại nghĩ tới những việc gặp phải trong hôm nay, khóc không ra nước mắt.
Từ phòng bảo vệ ra về trời đã rất muộn, cô lên một chiếc xe bus.
Xe chạy được tới nửa đường thì bất ngờ phanh gấp, cô bay ra khỏi xe.
Trong lúc khẩn cấp cô liền giơ tay túm đại.
Nhẹ quá, bay bổng quá.
Ngồi trên sàn, nhìn cọng hành đã bị bóp biến dạng trong tay, mặt cô ngây ngô.
Tại sao lại không phải túm được thắt lưng của soái ca?
Mà lại là một cọng hành?
Quả nhiên không phải là đãi ngộ của nữ chính...
Bác gái kéo giỏ rau của mình lại, vẻ mặt khiếp sợ: "Cô gái, hành cô cứ cầm lấy đi, tôi không cần đâu."
Lệnh Hồ Lan:... (?_?) Bác gái, cháu thực sự không nhòm ngó tới cọng hành của bác đâu...
#Hệ thống xuất quỷ nhập thần: Hơ hơ!#
Cô cầm cọng hành lúng túng ngồi tới điểm dừng xe bus, sau đó lủi thủi xuống xe.
Khi rẽ vào khu chung cư, trời đã tối mịt.
Cô đi về nhà trên con đường quen thuộc, một chân bước hụt vào một cái hố.
A!
Ya!
Ai đào hố ở đây thế này.
Hố không sâu, cô không ngã bị thương nhưng không trèo lên được.
Điện thoại lại hết pin.
Cuối cùng...
Vẫn là có một chú nhìn thấy cọng hành lắc lư trong hố.
Trong lòng nổi máu tò mò liền liếc nhìn một cái nên mới cứu được cô ra.
"Cô gái à, cô thật xui xẻo, hồ này mới đào chiều nay xong, nói là thay đường ống dẫn nước, sao cô lại rớt xuống vậy? Không nhìn thông báo sao?" Ông chú nhìn cô bằng ánh mắt quở trách.
Lệnh Hồ Lan: "..." Tôi... thực sự rất tuyệt vọng.
Có lẽ là cảm nhận được sự bi thương của cô nên ông chú mới tốt bụng đưa cô về nhà.
Cô mặt mày nhem nhuốc bước vào nhà, đường ống dẫn nước không còn lấy một giọt nước.
Ông bà Giang nghỉ phép năm đi du lịch.
Cô nhìn gương mặt nhem nhuốc của mình trong gương.
Vẫn chưa kịp nhìn rõ, "bụp" tối mịt.
Ánh trăng chiếu lên gương.
Ôi vãi!
Cái quỷ gì thế này?
Tự mình dọa mình.
Cô tìm được chút nữa, mò mẫm rửa mặt trong bóng tối.
Hừm!
Chỉ đây nằm trên giường, chị đây không đi đâu cả.
Xem còn xui xẻo được tới đâu nữa?
Nửa đêm khi đang ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy mình như đang lênh đênh trên biển.
Nhưng lại nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm.
"Động đất rồi, mau ra ngoài!"
Cửa gõ mấy tiếng mới dừng lại.
Lệnh Hồ Lan mặc áo ngủ, ôm chăn, mau chóng chạy xuống lầu.
Mẹ ơi!
Đã hết chưa vậy!
Bãi đất trống chật cứng người chen chúc.
Động đất có cảm giác rung chuyển nhưng không gây ra bất cứ tổn thất nào cả.
Lúc rung lúc dừng, không ai dám lên lầu.
Tất cả mọi người đều đứng run rẩy bên ngoài suốt một đêm.
Khi đón chào tia nắng đầu tiên của ngày hôm sau.
Lệnh Hồ Lan biết rằng vận đen của mình đã kết thúc.
Cô cũng mặc kệ sự kinh ngạc của người khác, tự lên lầu ngủ tiếp..
Hình thứ xui xẻo quỉ quái kia, cô thực sự không muốn phải trải qua một lần nữa.
...
Không bao lâu, sản phẩm mới của Diệp Thị ra mắt thị trường.
Sau một thời gian, không ngừng có người tố rằng sau khi sử dụng sản phẩm liền xuất hiện vấn đề.
Tiếp theo đó, rất nhiều cơ quan báo đài lũ lượt đưa tin, có người trong ngành tiết lộ rằng, sản phẩm mới của Diệp Thị có chứa chất cấm.
Lúc này đám đông báo đài đều xôn xao.
Tần suất xuất hiện trên báo đài của Diệp Thị tăng mạnh, lên cả top tìm kiếm.
Khi Diệp Nhược Nhược phát hiện ra, tin tức đã tràn ngập các mặt báo.
Cô đập mạnh xuống bàn.
"Có người cố tình chơi chúng ta. Điều tra!"
Lệnh Hồ Lan đọc báo, rất hài lòng với hành động của Quốc Tế Thiên Tường.
Đúng là mạnh tay!
Đúng là trường phái hành động!
Đúng là quyết đoán!
Diệp Nhược Nhược muốn dập tắt ngọn lửa này e là sẽ phải tốn không ít công sức.
Trong cốt truyện, mặc dù cũng xuất hiện vấn đề người tiêu dùng tố cáo nhưng không tập trung như hiện giờ, Diệp Thị có thể dễ dàng giải quyết.
Gây dựng danh tiếng tốt đẹp, sau này lại cải tiến công thức, được gọi là công thức nâng cấp mới, nên càng thêm nổi tiếng.
Bây giờ có người thêm dầu vào lửa, tiết lộ tin trước, mọi việc đều đã đi chệch quỹ đạo, xem Diệp Nhược Nhược sẽ ứng phó ra sao.
Tan làm.
Lệnh Hồ Lan và Duy Đường đi ăn xiên nướng lề đường.
"Em mời anh ăn cái này?" Duy Đường nhíu chặt lông mày.
"Nghèo..."
Lệnh Hồ Lan vô cùng oán giận.
Đối với đại bộ phận người dân mà nói, thời gian đúng là một con dao mổ heo.
Nhưng đối với Duy Đường mà nói, năm tháng rõ ràng là một con dao thẩm mỹ...
#Bạn trai đẹp hơn mình là trải nghiệm thế nào?#
Lệnh Hồ Lan: Tôi phụ trách kiếm tiền nuôi cả nhà, anh ấy phụ trách đẹp tươi như hoa. Có người khen bạn trai cô thật đẹp trai, chưa từng có ai khen hai người thật xứng đôi!
Nói nhiều cũng chỉ toàn là nước mắt!
Từ phòng bảo vệ ra về trời đã rất muộn, cô lên một chiếc xe bus.
Xe chạy được tới nửa đường thì bất ngờ phanh gấp, cô bay ra khỏi xe.
Trong lúc khẩn cấp cô liền giơ tay túm đại.
Nhẹ quá, bay bổng quá.
Ngồi trên sàn, nhìn cọng hành đã bị bóp biến dạng trong tay, mặt cô ngây ngô.
Tại sao lại không phải túm được thắt lưng của soái ca?
Mà lại là một cọng hành?
Quả nhiên không phải là đãi ngộ của nữ chính...
Bác gái kéo giỏ rau của mình lại, vẻ mặt khiếp sợ: "Cô gái, hành cô cứ cầm lấy đi, tôi không cần đâu."
Lệnh Hồ Lan:... (?_?) Bác gái, cháu thực sự không nhòm ngó tới cọng hành của bác đâu...
#Hệ thống xuất quỷ nhập thần: Hơ hơ!#
Cô cầm cọng hành lúng túng ngồi tới điểm dừng xe bus, sau đó lủi thủi xuống xe.
Khi rẽ vào khu chung cư, trời đã tối mịt.
Cô đi về nhà trên con đường quen thuộc, một chân bước hụt vào một cái hố.
A!
Ya!
Ai đào hố ở đây thế này.
Hố không sâu, cô không ngã bị thương nhưng không trèo lên được.
Điện thoại lại hết pin.
Cuối cùng...
Vẫn là có một chú nhìn thấy cọng hành lắc lư trong hố.
Trong lòng nổi máu tò mò liền liếc nhìn một cái nên mới cứu được cô ra.
"Cô gái à, cô thật xui xẻo, hồ này mới đào chiều nay xong, nói là thay đường ống dẫn nước, sao cô lại rớt xuống vậy? Không nhìn thông báo sao?" Ông chú nhìn cô bằng ánh mắt quở trách.
Lệnh Hồ Lan: "..." Tôi... thực sự rất tuyệt vọng.
Có lẽ là cảm nhận được sự bi thương của cô nên ông chú mới tốt bụng đưa cô về nhà.
Cô mặt mày nhem nhuốc bước vào nhà, đường ống dẫn nước không còn lấy một giọt nước.
Ông bà Giang nghỉ phép năm đi du lịch.
Cô nhìn gương mặt nhem nhuốc của mình trong gương.
Vẫn chưa kịp nhìn rõ, "bụp" tối mịt.
Ánh trăng chiếu lên gương.
Ôi vãi!
Cái quỷ gì thế này?
Tự mình dọa mình.
Cô tìm được chút nữa, mò mẫm rửa mặt trong bóng tối.
Hừm!
Chỉ đây nằm trên giường, chị đây không đi đâu cả.
Xem còn xui xẻo được tới đâu nữa?
Nửa đêm khi đang ngủ mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy mình như đang lênh đênh trên biển.
Nhưng lại nghe thấy tiếng đập cửa rầm rầm.
"Động đất rồi, mau ra ngoài!"
Cửa gõ mấy tiếng mới dừng lại.
Lệnh Hồ Lan mặc áo ngủ, ôm chăn, mau chóng chạy xuống lầu.
Mẹ ơi!
Đã hết chưa vậy!
Bãi đất trống chật cứng người chen chúc.
Động đất có cảm giác rung chuyển nhưng không gây ra bất cứ tổn thất nào cả.
Lúc rung lúc dừng, không ai dám lên lầu.
Tất cả mọi người đều đứng run rẩy bên ngoài suốt một đêm.
Khi đón chào tia nắng đầu tiên của ngày hôm sau.
Lệnh Hồ Lan biết rằng vận đen của mình đã kết thúc.
Cô cũng mặc kệ sự kinh ngạc của người khác, tự lên lầu ngủ tiếp..
Hình thứ xui xẻo quỉ quái kia, cô thực sự không muốn phải trải qua một lần nữa.
...
Không bao lâu, sản phẩm mới của Diệp Thị ra mắt thị trường.
Sau một thời gian, không ngừng có người tố rằng sau khi sử dụng sản phẩm liền xuất hiện vấn đề.
Tiếp theo đó, rất nhiều cơ quan báo đài lũ lượt đưa tin, có người trong ngành tiết lộ rằng, sản phẩm mới của Diệp Thị có chứa chất cấm.
Lúc này đám đông báo đài đều xôn xao.
Tần suất xuất hiện trên báo đài của Diệp Thị tăng mạnh, lên cả top tìm kiếm.
Khi Diệp Nhược Nhược phát hiện ra, tin tức đã tràn ngập các mặt báo.
Cô đập mạnh xuống bàn.
"Có người cố tình chơi chúng ta. Điều tra!"
Lệnh Hồ Lan đọc báo, rất hài lòng với hành động của Quốc Tế Thiên Tường.
Đúng là mạnh tay!
Đúng là trường phái hành động!
Đúng là quyết đoán!
Diệp Nhược Nhược muốn dập tắt ngọn lửa này e là sẽ phải tốn không ít công sức.
Trong cốt truyện, mặc dù cũng xuất hiện vấn đề người tiêu dùng tố cáo nhưng không tập trung như hiện giờ, Diệp Thị có thể dễ dàng giải quyết.
Gây dựng danh tiếng tốt đẹp, sau này lại cải tiến công thức, được gọi là công thức nâng cấp mới, nên càng thêm nổi tiếng.
Bây giờ có người thêm dầu vào lửa, tiết lộ tin trước, mọi việc đều đã đi chệch quỹ đạo, xem Diệp Nhược Nhược sẽ ứng phó ra sao.
Tan làm.
Lệnh Hồ Lan và Duy Đường đi ăn xiên nướng lề đường.
"Em mời anh ăn cái này?" Duy Đường nhíu chặt lông mày.
"Nghèo..."
Lệnh Hồ Lan vô cùng oán giận.
Đối với đại bộ phận người dân mà nói, thời gian đúng là một con dao mổ heo.
Nhưng đối với Duy Đường mà nói, năm tháng rõ ràng là một con dao thẩm mỹ...
#Bạn trai đẹp hơn mình là trải nghiệm thế nào?#
Lệnh Hồ Lan: Tôi phụ trách kiếm tiền nuôi cả nhà, anh ấy phụ trách đẹp tươi như hoa. Có người khen bạn trai cô thật đẹp trai, chưa từng có ai khen hai người thật xứng đôi!
Nói nhiều cũng chỉ toàn là nước mắt!
Tác giả :
Vô Danh