Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại
Chương 27
Lời của Bạch Sương vừa nói xong, Bạc Nghịch liền nhịn không được mà rơi nước mắt.
"A Sương, câu nói này đáng nhẽ phải là anh nói với em, A Sương, xin lỗi.."
Bạc Nghịch nâng cánh tay tái xanh của mình lên, đôi tay đã từng được vô số người yêu thích, mà giờ đây nó đã biến thành vô cùng ốm yếu, nước da vừa trong suốt vừa mờ mờ, tưởng chừng như có thể nhìn thấy được các mạch máu yếu ớt ở bên dưới lớp da.
Cậu đặt tay lên chiếc hộp đựng nhẫn, lộ ra một nụ cười trên khuôn mặt vẫn còn đang mang đầy nước mắt, "A Sương, anh đồng ý, anh vô cùng đồng ý.."
Những người Bạch Sương mang tới đều là phóng viên truyền thông, bọn họ đã quay cảnh tượng cảm động lòng người này lại, phát ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên quần chúng biết được Bạc Nghịch bị bệnh, mà còn là bệnh nghiêm trọng đến như vậy.
Bởi vì nôn ra máu trong thời gian dài, cậu ấy đã gầy tới mức không còn giống một con người nữa, thậm chí nhìn có vẻ rất đáng sợ.
Nhưng người phụ nữ vẫn đẹp đẽ mỹ lệ trong đoạn Video, một chút cũng không hề ghét bỏ cậu.
Cô mặc bộ áo cưới đẹp nhất, mang theo chiếc nhẫn mà cô tự mình lựa chọn, tới phòng bệnh cầu hôn Bạc Nghịch.
Trời ơi, đây là câu chuyện tình thần tiên gì thế!
Video Bạch Sương cầu hôn được chia sẻ điên cuồng, vô số cư dân mạng sôi nổi phát ra tiếng ai oán, tại vì sao một đôi tình nhân như vậy lại bị chia cắt giữa sự sống và các chết chứ!
Tình yêu của Bạch Sương và Bạc Nghịch bị đào sâu, rất nhiều cư dân mạng đã đào ra được bài đăng thần thánh năm xưa trên diễn đàn trường Nhất Trung Ổ Thành-
[Khẩu vị của Bạc sát thần đột nhiên Nặng như vậy!]
Trong bài đăng này, có hình chụp thanh xuân vườn trường hồi xưa của Bạch Sương và Bạc Nghịch.
Trong tiệm trà sữa, Bạc Nghịch giúp Hứa Bạch Sương băng bó vết thương hồi Hứa Bạch Sương còn đang béo phì.
Vẻ mặt của cậu nhìn có vẻ rất thanh bình, một chút cũng không có vẻ ghét bỏ đứa mập Hứa Bạch Sương vừa đen vừa xấu.
Trên sân vận động trường, Bạch Nghịch mang hai cặp sách, mặc dù chỉ là hình ảnh bóng lưng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được cái bóng lưng mập mập đang đi bên cạnh cậu, chính là Hứa Bạch Sương.
Trên đường vào lúc sáng sớm, Hứa Bạch Sương và Bạc Nghịch một trước một sau cùng nhau đạp xe đạp đến trường.
Hứa Bạch Sương dường như là đang quay Vlog, vẻ mặt của Bạc Nghịch thì lại có chút không vui vẻ, nhưng ánh mắt lại rất thành thật mà nhìn chằm chằm cô.
Còn có rất nhiều rất nhiều hình chụp của hai người bọn họ, ghi lại tình cảm mơ hồ ấm áp vừa đơn giản lại trong sáng năm xưa của bọn họ.
Vô số cư dân mạng đọc bài đăng này mà đọc đến bật khóc, dồn dập đăng kí tài khoải để lưu lại bình luận bên dưới.
Bình luận nhiều nhất, chính là cầu nguyện cho bệnh tình của Bạc Nghịch nhanh chóng khỏe lại, hi vọng Bạch Sương và Bạc Nghịch có thể có một kết cục tốt đẹp.
Đáng tiếc, trời không theo ý muốn của con người.
Một năm sau, Bạc Nghịch vẫn là chống đỡ không nổi nữa.
Trước giường bệnh, Bạch Sương nắm chặt tay của cậu, nghe những lời nói cuối cùng mà cậu để lại.
"A.. A Sương." Giờ đây Bạc Nghịch chỉ nói một từ thôi cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
"Cảm ơn em.. đã xuất hiện trong.. sinh mệnh của anh. Nhưng mà.. đời này của anh, anh vẫn còn chưa đủ.. nếu như, có kiếp sau.. anh vẫn muốn.. vẫn muốn.."
Lời Bạc Nghịch vẫn chưa nói xong, liền thở gấp, cả người giống như một con cá bị lấy ra khỏi nước, mở to mắt hít từng ngụm từng ngụm lớn không khí.
"A Nghịch.." Bạch Sương nhìn thấy bộ dạng này của cậu, trong lòng dấy lên chút cảm giác chua xót.
Cô không hiểu đây là cảm giác gì, cô chỉ biết rằng, cô rất khó chịu.
So với trọng thương còn khó chịu gấp nghìn lần vạn lần, cảm giác này đến từ sâu thẳm bên trong linh hồn.
"Hứa Bạch Sương!" Bạc Nghịch bỗng nhiên lấy lại được tỉnh táo, nói chuyện cũng không thở gấp nữa, giống như sức khỏe đã được khôi phục lại vậy.
Cậu tận dụng sức mạnh hồi quang phản chiếu (sức mạnh bộc phát trước khi chết) này, đưa tay ôm chặt lấy Bạch Sương, "Nếu như có kiếp sau, anh vẫn muốn ở bên cạnh em, kiếp sau anh vẫn muốn được gặp lại em!
Hứa Bạch Sương, kiếp sau chắc chắn anh sẽ nhận ra em, anh chắc chắn sẽ lại yêu em một lần nữa, em hãy chờ anh!"
Những lời nói này đã vắt kiệt sức lực cuối cùng của Bạc Nghịch, thời điểm từ cuối cùng rơi xuống, tay của cậu cũng không còn chút sức lực mà rơi xuống.
Bạch Sương vẫn như cũ ôm lấy Bạc Nghịch, không hề buông tay.
"Được, kiếp sau, chúng ta vẫn ở bên nhau."
Một giọt nước mắt lướt qua má Bạch Sương, nhỏ xuống trên cổ của Bạc Nghịch.
Bạch Sương sờ sờ, trên khuôn mặt có dấu vết ướt ướt.
"Lãn Đản, đây là cái gì?"
[Chủ nhân, tôi không biết.]
* * *
Sau khi Bạc Nghịch chết, Bạch Sương đã tổ chức tang lễ vô cùng long trọng cho cậu.
Bạch Sương mặc đồ màu đen, trong tang lễ cô không hề rơi xuống dù chỉ một giọt nước mắt.
Điều này đã làm cho rất nhiều người có cảm giác kỳ lạ, thậm chí có những người ác ý thảo luận riêng, nói Bạch Sương có lẽ cũng không yêu Bạc Nghịch nhiều đến vậy, nói tình yêu giữa bọn họ chỉ là được thổi phồng lên mà thôi.
Nếu không cô ta tại sao đến cả nước mắt cũng không hề rơi chứ?
Tuy nhiên tang lễ mới vừa kết thúc được hai ngày, tin tức Hứa Bạch Sương đã chết cũng được công bố ra ngoài.
Thời gian tử vong vào lúc kết thúc tang lễ được một tiếng.
Hứa Bạch Sương ở trong bồn tắm cắt đứt động mạch trên cổ tay dẫn đến mất máu mà chết, cách chết của cô, cũng giống như nguyên nhân cái chết của Bạc Nghịch vì thiếu quá độ mà chết.
Tất cả mọi người đều kinh hoàng!
Hứa Bạch Sương đúng là.. người có tình sao?
Những con chó nói tình cảm giữa cô ấy và Bạch Nghịch chỉ là thổi phồng, đều ra đây chịu đòn!
Người ta ở trong tang lễ không khóc chắc chắn là bởi vì quá đau đớn cho nên mới không khóc ra nổi, nếu nhưng không phải yêu sâu nặng, thì làm sao có thể tự tử!
Học sinh của Nhất Trung Ổ Thành, bất kể là trước đây hay là hiện giờ, đều tự mình đăng Icon ngọn nến vào bài đăng thần thánh, điều này tượng trưng cho sự tiếc nuối tình yêu tuyệt đẹp của hai người bọn họ.
Trong BsBn, vô số cư dân mạng tự mình đổi hình đại diện thành màu đen trắng.
Câu chuyện của Hứa Bạch Sương và Bạc Nghịch, bởi vì có một kết thúc bi thương mà được lưu truyền.
Từ xưa tới nay, câu chuyện có sức ảnh hưởng lớn, thường thường đều là bi kịch.
Sau này, còn có biên kịch dựa vào câu chuyện tình yêu của bọn họ, làm thành một bộ phim điện ảnh, phòng bán vé đã bán được số lượng vé rất lớn.
Hứa Bạch Sương và Bạc Nghịch, hai cái tên này, được mọi người ghi nhớ rất lâu, rất lâu..
*Kết thúc thế giới thứ nhất*
* * *
Trong phòng luyện tập rộng rãi, có cả một bức tường đều bị gương thay thế.
Gần tấm gương để đủ thể loại cốc nước, nhưng trong phòng luyện tập lại không có một ai.
Nhưng rất nhanh, đã có một nhóm người bước tới.
"Một ngày mới đã bắt đầu, hôm nay cũng phải tràn đầy sức sống đấy nhé!" Âm thanh này vừa nghe đã thấy rất trẻ trung.
Cô gái nói chuyện dẫn đầu bước vào phòng luyện tập, cô có một khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, đôi mắt hạnh nhân cũng to to tròn tròn, mũi nhỏ, miệng nhỏ, các đường nét trên khuôn mặt vừa tinh xảo vừa thanh thuần.
"Một ngày mới bắt đầu từ việc uống nước, tôi muốn uống nước, tôi thích uống nước." Lâm Ấu Điềm vừa chạy vừa nhảy tới bên tấm gương, tìm cái cốc nước của mình.
"Ơ? Ly nước của tôi đâu?" Tìm cả nửa ngày, cô cũng không tìm thấy.
"Điềm Điềm, có một chuyện tớ không biết có nên nói với cậu không." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao bước tới gần, khuôn mặt tỏ vẻ rất do dự.
"Hân Hinh, có chuyện gì có thể để tý nữa nói không? Cậu giúp tôi tìm cốc nước đã, đó là cốc nước mà tôi đã dùng rất nhiều năm, là bà ngoại của tôi mua cho tôi đó, rất quý giá!" Lâm Ấu Điềm sốt ruột.
Cô từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh bà ngoại, nhưng bà ngoại đã mất hai năm trước, đó không đơn giản chỉ là một cái cốc đựng nước.
Chuyện này mọi người đều biết.
Khuôn mặt Tân Hân Hinh chần chừ, "Điềm Điềm, chuyện tớ muốn nói chính là chuyện này, tớ.. bỏ đi, tớ nói với cậu, tớ tận mắt nhìn thấy Thẩm Bạch Sương đập vỡ cốc nước của cậu rồi!"
Lâm Ấu Điềm kinh hoàng đến trợn tròn mắt, trong mắt lập tức ngập nước.
Cô quay đầu nhìn vào cô gái đang cúi đầu trong nhóm người rồi chạy tới, nắm đấm nhỏ đánh lên bả vai cô gái.
"Thẩm Bạch Sương, cậu trả cốc nước lại cho tôi, đó là cốc nước mà bà ngoại tôi mua cho tôi, hu hu hu.."