Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
Chương 20 Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (20)
Hàn Thạc ra khỏi văn phòng với bảng điểm trong tay. Bọn họ vừa mới hoàn thành kỳ thi học kì 1 của năm ba, với tư cách là lớp trưởng, hắn là người đầu tiên biết kết quả, hắn cố ý nhìn thành tích của Lê Tử Ngôn. Có tiến bộ không nhỏ, hai người bọn họ vẫn như cũ chiếm hai hạng cao của lớp, mà Hàn Thạc vẫn là hạng nhất không thể đánh bại, Lê Tử Ngôn cũng lên được đến vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng trường.
Trêи thực tế, càng là người có thành tích và danh tiếng đứng đầu, càng muốn tiến bộ thì càng khó khăn hơn, Lê Tử Ngôn có thể đột phá điểm yếu của mình trong khoảng thời gian này, không ngừng nâng cao thứ hạng và điểm số đã không dễ dàng. Không chỉ nhờ vào tài năng và nỗ lực của bản thân, mà còn nhờ sự giúp đỡ kiên nhẫn của Hàn Thạc ở bên cạnh.
Nhìn thấy bảng xếp hạng trường, Hàn Thạc không thể không tự hào. Nhưng mà không phải bởi vì hắn, mà là bởi vì Lê Tử Ngôn, hắn trước tiên tìm kiếm tên Lê Tử Ngôn, nhìn thấy thứ hạng hai người chỉ cách nhau một người ở giữa. Trong lòng lại có một loại cảm giác thoải mái, thở phào nhẹ nhõm.
Thành phố bọn họ là một thành phố lớn, nên có rất nhiều người tham gia kì thi đại học, nhưng chính sách giảng dạy lại không tốt, mỗi năm thi đại học đều đặc biệt kịch liệt, thành tích xuất sắc như bọn họ, có lẽ trong thành phố chỉ có hơn mười hoặc mấy chục người.
Từ khi đã xác nhận được suy nghĩ đó trong lòng, Hàn Thạc đặc biệt hy vọng có thể cùng Lê Tử Ngôn thi vào cùng một trường đại học, nếu không cùng trường, cũng hy vọng là ở chung một thành phố.
Lê Tử Ngôn quá tốt, sự dịu dàng, hiểu chuyện, còn có đối đãi tình cảm cẩn thận, giống như một sợi lông mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim Hàn Thạc. Hàn Thạc thật sự động lòng, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn ưu tú, không phải không có ai theo đuổi, cũng không phải không ai tỏ tình với hắn, nhưng hắn không biết là trời sinh thế nào, hay là có nguyên nhân gì khác, tính cách lại lãnh đạm, chưa bao giờ có suy nghĩ hay thái độ khác thường với người khác.
Nhưng sau khi trải qua tiếp xúc với Lê Tử Ngôn, hắn mới hiểu được cái gì gọi là cảm giác rung động. Hương thơm nhàn nhạt trêи người Lê Tử Ngôn, ánh mắt ôn nhu, còn có nụ cười ngọt ngào, đều như những thước phim quay chậm khắc sâu trong đầu Hàn Thạc, hắn không tự chủ được sẽ sinh ra cảm giác đau lòng. Muốn bảo vệ sự mềm mại trong trái tim Lê Tử Ngôn và sự kiên cường của cậu.
Hàn Thạc cầm bảng điểm bước đến bên cửa sổ, ngón tay đặt trêи tên Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ này, phảng phất cho dù nhìn tên Lê Tử Ngôn, cũng có thể làm cho trong lòng hắn rung động.
"Này, hai người đi chậm một chút không được à."
"Không phải chúng ta đã nói xong tiết thứ ba sẽ đi sao? Bây giờ đã qua 15 phút, phỏng chừng Lê Tử Ngôn đã sớm đến."
"Mẹ nó, cần gì phải gấp, cứ để cho nó chờ đi, dù sao tôi nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy ghê tởm."
"Cậu đừng nói như vậy, Lê Tử Ngôn là người rất tốt."
"Cái gì tốt chứ? Một đứa con trai lại đi thích nam nhân, như vậy không kinh tởm sao? Không nhớ chuyện lúc trước nó tỏ tình với học trưởng Giang Thần à, đồ không biết xấu hổ."
"Cũng không phải là cậu, cậu mắc gì phản ứng lớn như vậy, hơn nữa học trưởng Giang Thần đã tốt nghiệp, nhắc tới làm gì."
"Là do cậu có vấn đề, cứ luôn nhắm vào người ta, uổng công người ta đối tốt với cậu."
"Tôi chính là không thích cái bộ dáng ỏng ẹo của cậu ta, dựa vào cái gì có thể làm đội trưởng đội thi đấu. Còn nữa, sao cậu cứ nói giúp cậu ta, cuối cùng tôi là bạn cậu hay cậu ta là bạn cậu, không lẽ cậu cũng thích con trai?"
"Cậu..."
Nam sinh tức giận không nói gì, lại không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể ngậm miệng lại, không để ý tới đối phương nữa.
Âm thanh từ trong hành lang truyền đến, không tính là nhỏ, lúc này lớp học trêи tầng này không phải đang học, thì cũng đang tự học, nếu có ai hóng hớt, hoặc là lớp nào yên tĩnh đều có thể nghe được. Hàn Thạc đứng ở góc giữa cầu thang và hành lang, nghe không sót một lời nào.
Lông mày nhíu lại gần như muốn dính chặt, trán vì tức giận mà nổi đầy gân xanh, đối diện với cánh cửa sắt ở hành lang và cầu thang, đem ba người kia chặn lại.
Học sinh năm ba không ai mà không biết Lê Tử Ngôn, Hàn Thạc cũng vậy, chẳng qua Hàn Thạc là bởi vì thành tích học tập luôn đứng đầu cùng với diện mạo xuất sắc.
Người biết Lê Tử Ngôn đương nhiên đều biết Hàn Thạc, cũng biết quan hệ giữa hai người bọn họ càng ngày càng tốt, ba người này trong nháy mắt khi nhìn thấy Hàn Thạc biểu tình đều có chút chột dạ, nhất là nam sinh vừa nói chuyện không tôn trọng ai lúc nãy
"...... Thạc ca, thật trùng hợp, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?"
Người lên tiếng đầu tiên là người ôn hòa bênh vực Lê Tử Ngôn, có thể nhìn ra được tâm tình Hàn Thạc lúc này không tốt lắm, trong lòng cậu ta ít nhiều cũng có vài phần xấu hổ cùng áy náy:
"Tụi em còn phải đi thi đấu, nên đi trước..."
Hai người còn lại cũng gật đầu hưởng ứng, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, bất quá lại không thể đi được. Hàn Thạc bước ra một bước ngăn cản trước mặt nam sinh ở giữa, dáng người hắn vốn có lợi thế về chiều cao, hơn nữa cùng tính cách lạnh lùng, cảm giác như một người trêи cao nhìn xuống xem thường.
"Cậu là Trần Tinh?"
Hàn Thạc híp mắt đánh giá người trước mặt, trong đầu tìm kiếm tên người này. Bởi vì lúc Lê Tử Ngôn nói chuyện với hắn có nhắc về thành viên tham gia thi đấu, hắn mới có thể phân biệt được:
"Thay thế thi đấu cho lớp, đúng không?"
Giọng điệu của Hàn Thạc rất bình tĩnh, thậm chí mang theo một chút xa cách và lạnh lùng, như đơn giản nói ra một sự thật. Nhưng càng có thái độ như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Trần Tinh lúc này cảm giác bị sỉ nhục, mặt đều đỏ bừng, nhưng lại không có cách nào phản bác.
"Mỗi người có thể chịu đựng được sự bình thường, nhưng không thể tha thứ cho sự xuất sắc."
Hàn Thạc vươn tay đè lên trêи vai Trần Tinh, giống như một cái kìm, ghìm hắn lại, khiến hắn không thể nhúc nhích:
"Tại thời điểm này, cậu đã thua rồi."
"Lê Tử Ngôn rất tốt, nếu để cho tôi biết cậu nói lời gì không hay về cậu ấy, đừng trách tôi không nhớ đến tình cảm bạn cùng lớp."
Nói xong, Hàn Thạc liền buông lỏng tay đang kiềm chặt Trần Tinh, xoay người rời đi, không liếc nhìn bọn họ một ánh mắt, mà Trần Tinh vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt tái mét đặt tay lên vai mình.
Trở về lớp học, Hàn Thạc lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, nhìn chỗ trống ở bên cạnh, nhíu mày, vẻ mặt trong nháy mắt trống rỗng.
Ở cùng Lê Tử Ngôn một thời gian dài, trong tầm mắt của hắn cũng chỉ có một mình Lê Tử Ngôn, cũng quên mất đã từng có người làm tổn thương Lê Tử Ngôn, cũng quên mất không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy điểm tốt của Lê Tử Ngôn. Hắn có thể thấy Lê Tử Ngôn càng ngày càng tự tin, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn còn chút tự ti. Hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng bây giờ hắn đã phát hiện ra được vấn đề.
Trầm tư một lúc, Hàn Thạc nhìn thời gian, còn có khoảng 20 phút mới tan học, từ trong ngăn bàn lấy ra hai tập giấy note mới mua, Hàn Thạc thản nhiên đi đến trước bục giảng.
Chuông tan học vang lên, Lê Tử Ngôn từ bên ngoài quay về lớp, ngồi vào chỗ mình, phát hiện trêи mặt bàn của mình dán rất nhiều giấy note đủ loại màu sắc, chữ viết khác nhau. Cậu nghiêng đầu nhìn Hàn Thạc, đáy mắt có chút nghi hoặc, nhưng đối phương lại không nói gì, chỉ dùng cằm ra hiệu cậu lấy xem.
Lê Tử Ngôn cúi đầu, cầm lấy một tấm.
"Tớ vẫn luôn muốn nói rằng cậu rất dịu dàng, cũng rất tốt, thật may mắn có thể cùng cậu trở thành bạn học."
"Cảm ơn cậu đã luôn kiên nhẫn giúp đỡ tôi, hy vọng tình bạn của chúng ta có thể kéo dài mãi mãi! (Cậu rất tuyệt vời!) ( ^ω^)"
"A a a a a! Tử Ngôn siêu lợi hại! Lần này lại chỉ chỗ sai giúp tôi! (Tử Ngôn bảo bối thích tiểu ca ca như thế nào, tớ giới thiệu cho cậu nha!)
(^ν^)"
......
Những giấy note khác đều là lời cảm ơn Lê Tử Ngôn, còn có khen ngợi cậu, vành tai Lê Tử Ngôn nóng lên, cậu cầm lên tấm cuối cùng, chữ viết thanh lịch trêи đó vĩnh viễn đặc biệt quen thuộc.
"Bầu trời đầy sao, chỉ có em, chói mắt nhất, không thể thay thế."
Trái tim run lên, Lê Tử Ngôn cười dịu dàng nhìn người bên cạnh:
"Đây là hoạt động gì vậy, sao không đợi tớ trở về?"
"Năm ba bắt đầu, tất cả mọi người đều có chút căng thẳng, hy vọng mọi người có thể thả lỏng một chút, cũng hy vọng bầu không khí lớp học tốt hơn."
Hàn Thạc không nói rõ nguyên nhân khác, chỉ thản nhiên nói một câu như vậy,:
"Nơi này còn giấy note, nếu cậu muốn viết thì cho cậu."
"Cám ơn lớp trưởng nha~"
Lê Tử Ngôn cười lộ ra hai cái răng thỏ, khuôn mặt đáng yêu, cậu nhìn qua bàn học sạch sẽ của Hàn Thạc, có chút do dự hỏi:
"Lớp trưởng tốt như vậy, nhất định có rất nhiều bạn học viết cho cậu."
"...... Không."
"Vậy sao, để tớ viết cho lớp trưởng đầu tiên được không?"
Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng nghiêng đầu, hai má trắng nõn ửng hồng đều tràn ngập chờ mong, hầu kết Hàn Thạc hơi trượt, ánh mắt lóe lên, hắn gật đầu, nhìn đối phương cầm một tấm giấy note, viết chữ lên đó.
Đưa tay dán lên mặt bàn của Hàn Thạc, Hàn Thạc cầm lấy, nhìn về phía dòng chữ kia, ánh mắt lấp lánh.
"Gặp được một ngôi sao quý giá, chuyến đi này rất xứng đáng."
Trêи thực tế, càng là người có thành tích và danh tiếng đứng đầu, càng muốn tiến bộ thì càng khó khăn hơn, Lê Tử Ngôn có thể đột phá điểm yếu của mình trong khoảng thời gian này, không ngừng nâng cao thứ hạng và điểm số đã không dễ dàng. Không chỉ nhờ vào tài năng và nỗ lực của bản thân, mà còn nhờ sự giúp đỡ kiên nhẫn của Hàn Thạc ở bên cạnh.
Nhìn thấy bảng xếp hạng trường, Hàn Thạc không thể không tự hào. Nhưng mà không phải bởi vì hắn, mà là bởi vì Lê Tử Ngôn, hắn trước tiên tìm kiếm tên Lê Tử Ngôn, nhìn thấy thứ hạng hai người chỉ cách nhau một người ở giữa. Trong lòng lại có một loại cảm giác thoải mái, thở phào nhẹ nhõm.
Thành phố bọn họ là một thành phố lớn, nên có rất nhiều người tham gia kì thi đại học, nhưng chính sách giảng dạy lại không tốt, mỗi năm thi đại học đều đặc biệt kịch liệt, thành tích xuất sắc như bọn họ, có lẽ trong thành phố chỉ có hơn mười hoặc mấy chục người.
Từ khi đã xác nhận được suy nghĩ đó trong lòng, Hàn Thạc đặc biệt hy vọng có thể cùng Lê Tử Ngôn thi vào cùng một trường đại học, nếu không cùng trường, cũng hy vọng là ở chung một thành phố.
Lê Tử Ngôn quá tốt, sự dịu dàng, hiểu chuyện, còn có đối đãi tình cảm cẩn thận, giống như một sợi lông mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve trái tim Hàn Thạc. Hàn Thạc thật sự động lòng, từ nhỏ đến lớn, hắn luôn ưu tú, không phải không có ai theo đuổi, cũng không phải không ai tỏ tình với hắn, nhưng hắn không biết là trời sinh thế nào, hay là có nguyên nhân gì khác, tính cách lại lãnh đạm, chưa bao giờ có suy nghĩ hay thái độ khác thường với người khác.
Nhưng sau khi trải qua tiếp xúc với Lê Tử Ngôn, hắn mới hiểu được cái gì gọi là cảm giác rung động. Hương thơm nhàn nhạt trêи người Lê Tử Ngôn, ánh mắt ôn nhu, còn có nụ cười ngọt ngào, đều như những thước phim quay chậm khắc sâu trong đầu Hàn Thạc, hắn không tự chủ được sẽ sinh ra cảm giác đau lòng. Muốn bảo vệ sự mềm mại trong trái tim Lê Tử Ngôn và sự kiên cường của cậu.
Hàn Thạc cầm bảng điểm bước đến bên cửa sổ, ngón tay đặt trêи tên Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng vuốt ve ba chữ này, phảng phất cho dù nhìn tên Lê Tử Ngôn, cũng có thể làm cho trong lòng hắn rung động.
"Này, hai người đi chậm một chút không được à."
"Không phải chúng ta đã nói xong tiết thứ ba sẽ đi sao? Bây giờ đã qua 15 phút, phỏng chừng Lê Tử Ngôn đã sớm đến."
"Mẹ nó, cần gì phải gấp, cứ để cho nó chờ đi, dù sao tôi nhìn thấy cậu ta liền cảm thấy ghê tởm."
"Cậu đừng nói như vậy, Lê Tử Ngôn là người rất tốt."
"Cái gì tốt chứ? Một đứa con trai lại đi thích nam nhân, như vậy không kinh tởm sao? Không nhớ chuyện lúc trước nó tỏ tình với học trưởng Giang Thần à, đồ không biết xấu hổ."
"Cũng không phải là cậu, cậu mắc gì phản ứng lớn như vậy, hơn nữa học trưởng Giang Thần đã tốt nghiệp, nhắc tới làm gì."
"Là do cậu có vấn đề, cứ luôn nhắm vào người ta, uổng công người ta đối tốt với cậu."
"Tôi chính là không thích cái bộ dáng ỏng ẹo của cậu ta, dựa vào cái gì có thể làm đội trưởng đội thi đấu. Còn nữa, sao cậu cứ nói giúp cậu ta, cuối cùng tôi là bạn cậu hay cậu ta là bạn cậu, không lẽ cậu cũng thích con trai?"
"Cậu..."
Nam sinh tức giận không nói gì, lại không biết nên phản bác như thế nào, chỉ có thể ngậm miệng lại, không để ý tới đối phương nữa.
Âm thanh từ trong hành lang truyền đến, không tính là nhỏ, lúc này lớp học trêи tầng này không phải đang học, thì cũng đang tự học, nếu có ai hóng hớt, hoặc là lớp nào yên tĩnh đều có thể nghe được. Hàn Thạc đứng ở góc giữa cầu thang và hành lang, nghe không sót một lời nào.
Lông mày nhíu lại gần như muốn dính chặt, trán vì tức giận mà nổi đầy gân xanh, đối diện với cánh cửa sắt ở hành lang và cầu thang, đem ba người kia chặn lại.
Học sinh năm ba không ai mà không biết Lê Tử Ngôn, Hàn Thạc cũng vậy, chẳng qua Hàn Thạc là bởi vì thành tích học tập luôn đứng đầu cùng với diện mạo xuất sắc.
Người biết Lê Tử Ngôn đương nhiên đều biết Hàn Thạc, cũng biết quan hệ giữa hai người bọn họ càng ngày càng tốt, ba người này trong nháy mắt khi nhìn thấy Hàn Thạc biểu tình đều có chút chột dạ, nhất là nam sinh vừa nói chuyện không tôn trọng ai lúc nãy
"...... Thạc ca, thật trùng hợp, ngọn gió nào thổi anh đến đây vậy?"
Người lên tiếng đầu tiên là người ôn hòa bênh vực Lê Tử Ngôn, có thể nhìn ra được tâm tình Hàn Thạc lúc này không tốt lắm, trong lòng cậu ta ít nhiều cũng có vài phần xấu hổ cùng áy náy:
"Tụi em còn phải đi thi đấu, nên đi trước..."
Hai người còn lại cũng gật đầu hưởng ứng, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, bất quá lại không thể đi được. Hàn Thạc bước ra một bước ngăn cản trước mặt nam sinh ở giữa, dáng người hắn vốn có lợi thế về chiều cao, hơn nữa cùng tính cách lạnh lùng, cảm giác như một người trêи cao nhìn xuống xem thường.
"Cậu là Trần Tinh?"
Hàn Thạc híp mắt đánh giá người trước mặt, trong đầu tìm kiếm tên người này. Bởi vì lúc Lê Tử Ngôn nói chuyện với hắn có nhắc về thành viên tham gia thi đấu, hắn mới có thể phân biệt được:
"Thay thế thi đấu cho lớp, đúng không?"
Giọng điệu của Hàn Thạc rất bình tĩnh, thậm chí mang theo một chút xa cách và lạnh lùng, như đơn giản nói ra một sự thật. Nhưng càng có thái độ như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ. Trần Tinh lúc này cảm giác bị sỉ nhục, mặt đều đỏ bừng, nhưng lại không có cách nào phản bác.
"Mỗi người có thể chịu đựng được sự bình thường, nhưng không thể tha thứ cho sự xuất sắc."
Hàn Thạc vươn tay đè lên trêи vai Trần Tinh, giống như một cái kìm, ghìm hắn lại, khiến hắn không thể nhúc nhích:
"Tại thời điểm này, cậu đã thua rồi."
"Lê Tử Ngôn rất tốt, nếu để cho tôi biết cậu nói lời gì không hay về cậu ấy, đừng trách tôi không nhớ đến tình cảm bạn cùng lớp."
Nói xong, Hàn Thạc liền buông lỏng tay đang kiềm chặt Trần Tinh, xoay người rời đi, không liếc nhìn bọn họ một ánh mắt, mà Trần Tinh vẫn đứng tại chỗ, sắc mặt tái mét đặt tay lên vai mình.
Trở về lớp học, Hàn Thạc lặng lẽ ngồi ở chỗ của mình, nhìn chỗ trống ở bên cạnh, nhíu mày, vẻ mặt trong nháy mắt trống rỗng.
Ở cùng Lê Tử Ngôn một thời gian dài, trong tầm mắt của hắn cũng chỉ có một mình Lê Tử Ngôn, cũng quên mất đã từng có người làm tổn thương Lê Tử Ngôn, cũng quên mất không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy điểm tốt của Lê Tử Ngôn. Hắn có thể thấy Lê Tử Ngôn càng ngày càng tự tin, nhưng trong thâm tâm cậu vẫn còn chút tự ti. Hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng bây giờ hắn đã phát hiện ra được vấn đề.
Trầm tư một lúc, Hàn Thạc nhìn thời gian, còn có khoảng 20 phút mới tan học, từ trong ngăn bàn lấy ra hai tập giấy note mới mua, Hàn Thạc thản nhiên đi đến trước bục giảng.
Chuông tan học vang lên, Lê Tử Ngôn từ bên ngoài quay về lớp, ngồi vào chỗ mình, phát hiện trêи mặt bàn của mình dán rất nhiều giấy note đủ loại màu sắc, chữ viết khác nhau. Cậu nghiêng đầu nhìn Hàn Thạc, đáy mắt có chút nghi hoặc, nhưng đối phương lại không nói gì, chỉ dùng cằm ra hiệu cậu lấy xem.
Lê Tử Ngôn cúi đầu, cầm lấy một tấm.
"Tớ vẫn luôn muốn nói rằng cậu rất dịu dàng, cũng rất tốt, thật may mắn có thể cùng cậu trở thành bạn học."
"Cảm ơn cậu đã luôn kiên nhẫn giúp đỡ tôi, hy vọng tình bạn của chúng ta có thể kéo dài mãi mãi! (Cậu rất tuyệt vời!) ( ^ω^)"
"A a a a a! Tử Ngôn siêu lợi hại! Lần này lại chỉ chỗ sai giúp tôi! (Tử Ngôn bảo bối thích tiểu ca ca như thế nào, tớ giới thiệu cho cậu nha!)
(^ν^)"
......
Những giấy note khác đều là lời cảm ơn Lê Tử Ngôn, còn có khen ngợi cậu, vành tai Lê Tử Ngôn nóng lên, cậu cầm lên tấm cuối cùng, chữ viết thanh lịch trêи đó vĩnh viễn đặc biệt quen thuộc.
"Bầu trời đầy sao, chỉ có em, chói mắt nhất, không thể thay thế."
Trái tim run lên, Lê Tử Ngôn cười dịu dàng nhìn người bên cạnh:
"Đây là hoạt động gì vậy, sao không đợi tớ trở về?"
"Năm ba bắt đầu, tất cả mọi người đều có chút căng thẳng, hy vọng mọi người có thể thả lỏng một chút, cũng hy vọng bầu không khí lớp học tốt hơn."
Hàn Thạc không nói rõ nguyên nhân khác, chỉ thản nhiên nói một câu như vậy,:
"Nơi này còn giấy note, nếu cậu muốn viết thì cho cậu."
"Cám ơn lớp trưởng nha~"
Lê Tử Ngôn cười lộ ra hai cái răng thỏ, khuôn mặt đáng yêu, cậu nhìn qua bàn học sạch sẽ của Hàn Thạc, có chút do dự hỏi:
"Lớp trưởng tốt như vậy, nhất định có rất nhiều bạn học viết cho cậu."
"...... Không."
"Vậy sao, để tớ viết cho lớp trưởng đầu tiên được không?"
Lê Tử Ngôn nhẹ nhàng nghiêng đầu, hai má trắng nõn ửng hồng đều tràn ngập chờ mong, hầu kết Hàn Thạc hơi trượt, ánh mắt lóe lên, hắn gật đầu, nhìn đối phương cầm một tấm giấy note, viết chữ lên đó.
Đưa tay dán lên mặt bàn của Hàn Thạc, Hàn Thạc cầm lấy, nhìn về phía dòng chữ kia, ánh mắt lấp lánh.
"Gặp được một ngôi sao quý giá, chuyến đi này rất xứng đáng."
Tác giả :
Nghịch Thế