Xuyên Không Ỷ Thiên
Chương 53: Giải Dược Cho Ngũ Phu Nhân
An bài xong xuôi, Trương Siêu Quần liền hỏi Tọa Vong Phong ở nơi nào, Hà Thái Xung hơi trầm ngâm, nói:
– Tọa Vong Phong này cách đây ước chừng hơn trăm dặm, Trương thiếu hiệp muốn đi, ta sẽ cho người dẫn đường, nhưng lần này Trương thiếu hiệp đang làm khách, nhất định phải để cho ta tiếp tãi tận tình một phen rồi hãy đi.
Trương Siêu Quần nghe Hà Thái Xung nói là biết Tọa Vong Phong tọa lạc ở đâu, cũng là rất vui mừng, đến công phu nịnh nọt loạch xoạch đưa tới, làm cho chưởng môn nhân phái Côn Luân này lâng lâng không biết mình ở nơi nào. Đinh Mẫn Quân từ lâu biết hắn có cái bản lĩnh hơn người này, chính mắt nàng thấy sư phụ mình Diệt Tuyệt Sư Thái bị hắn a dua như nước thủy triều, một bát mê thang tưới lên sư phụ làm người cũng không lần tìm được nơi nào.
Không bao lâu, tiệc rượu đã được bày ra, mọi người ngồi vây quanh một bàn, Dương Bất Hối cũng ngồi một ghế, trong lúc đang ăn Hà Thái Xung bỗng nhiên thở dài, Trương Siêu Quần hỏi:
– Hà chưởng môn có chuyện gì mà thở dài?
Hà Thái Xung sắc mặt bi thương, nói:
– Trương thiếu hiệp có chỗ không biết, ta có một ái thiếp, thân nhiễm bệnh tiến triển rất nhanh, e là không còn nhiều thời gian.
Dứt lời, lại là thở dài một tiếng.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Quả nhiên cùng nguyên bản không khác nhau chút nào”
Nhân tiện hắn liền hỏi:
– Ồ? Thân nhiễm bệnh nặng? Vãn bối có một tiểu huynh đệ, tinh thông y thuật, hay là để cho y xem thử qua phu nhân?
Hà Thái Xung vừa mừng vừa chưa tin tưởng, hỏi:
– Thật chứ? Trương thiếu hiệp… vậy vị tiểu huynh đệ kia ở nơi nào?
Trương Siêu Quần hướng về Trương Vô Kỵ chỉ tay, nói:
– Chính là hắn.
Hà Thái Xung thấy Trương Vô Kỵ tuy mi thanh mục tú, tuấn tú bất phàm, nhưng dù sao tuổi nhỏ, không tin tưởng lắm, lắc đầu nói:
– Vị tiểu huynh đệ này …
– Hà chưởng môn đừng coi thường tiểu huynh đệ này, ha ha…chưởng môn cứ hỏi qua Chiêm cô nương thì rỏ.
Trương Siêu Quần nói.
Chiêm xuân vội nói:
– Đệ tử trên đường không cẩn thận lại bị đinh Tang Môn gây thương tích, đều nhờ vào vị tiểu huynh đệ này, nên đến giờ mới không có chuyện gì, bệnh tình Ngũ Cô, nói không chừng y cũng có thể trị hết.
Thái Xung nghe nói cũng giật mình và nghĩ thầm:
– Trúng phải chất độc của Thanh Ðà La mà không có thuốc giải độc của ta, thì người trúng độc thể nào cũng chết, tiểu tử nầy chữa khỏi được chất độc đó kể cũng lạ thật.
Thực là bất ngờ, nên tăng thêm mấy phần hi vọng, lập tức vội vàng mời Trương Vô Kỵ đi vào.
Mọi người vừa mới đi, Trương Siêu Quần liền giành đi trước đến bên giường Ngũ Cô, chỉ thấy một khuôn mặt sưng phù xuất hiện ở trước mặt, Trương Siêu Quần hoảng hồn, chưa từng thấy phù thũng kinh dị như thế này, Trương Siêu Quần liếc nhìn nhìn Hà Thái Xung, ông ta cao lắm là tầm 45 – 50 tuổi, tướng mạo thanh quắc phiêu dật, cũng vẫn có thể xem là một lão soái ca, thật không biết Ngũ Cô này xinh đẹp ở chỗ nào?
Vô Kỵ vừa bước chân vào trong phòng đã ngửi thấy mùi kỳ lạ xông lên mũi nhưng một lát sau y đã thấy mùi kỳ lạ ấy phai lạt dần, rồi chốc sau lại nồng lên như trước.
Y ngạc nhiên vô cùng, bèn tiến tới giường Ngũ Cô, ngắm nhìn mặt phu nhân một hồi, rồi nắm tay thăm mạch, đột nhiên lấy một cây kim vàng ra chăm luôn vào bộ mặt sưng vù của phu nhân.
Hà Thái Xung kinh hãi, vội quát hỏi:
– Tiểu huynh đệ làm gì thế?
Y vừa quát vừa giơ tay định kéo Vô Kỵ lại, nhưng Vô Kỵ đã rút mũi kim kia ra.
Trương Siêu Quần khẽ mỉm cười, nói:
– Yên tâm, đây là chẩn đoán bệnh, Hà chưởng môn can thiệp vào làm y sẽ bị loạn, xem ra Hà chưởng môn không chỉ có võ công cao cường, mà còn là một người trọng tình trọng nghĩa a!
Hà Thái Xung miễn cưỡng nói:
– Để Trương thiếu hiệp cười chê rồi.
Trương Siêu Quần rung đùi nói:
– Theo vãn bối quan sát, cái này không phải là sinh bệnh, mà là bị trúng độc.
– Lời ấy nghĩa là sao?
Hà Thái Xung hơi biến sắc mặt, hỏi.
Lúc này, Trương Vô Kỵ trên mặt cũng là ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, nói:
– Siêu quần ca, huynh cũng nhìn ra rồi sao?
Lần này, Hà Thái Xung không cần hỏi, hai người đều là nói như vậy, chắc là trúng độc chính là tám chín phần rồi.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Đó là đương nhiên, ta đã sớm biết chuyện, không khoe khoang sự ưu thế khi xuyên qua biết trước này, chẳng phải là lãng phí?”
Hắn tiện tay chỉ tay ngoài cửa sổ, nói:
– Vô kỵ, ngươi đi xem xem, cái kia…
Bỗng nhiên hắn quên mất tên loại hoa độc trong nguyên bản, nên lúng túng, nói tiếp:
– Đây là do Kim Ngân Huyết Xà gây nên, loại rắn này thông thường đều đi thành đôi thành cặp, chúng nó có cái đặc điểm, thích nhất các loại hoa độc, theo tình hình như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, có thể bên trong hoa viên có trồng loại thực vật hoa cỏ gì đó có độc.
Mọi người nghe được tên Kim Ngân Huyết Xà, đều kinh hãi, Hà Thái Xung thấy hắn nói mạch lạc rõ ràng, không khỏi đại hỉ, mừng rỡ không ngậm mồm vào được, liên tục tán thưởng Trương Siêu Quần chính là thần y.
Lúc này, Trương Vô Kỵ đã từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài, kiểm tra vườn hoa ngoài cửa sổ.
Trương Siêu Quần đi tới bên giường, nói:
– Hà chưởng môn, xin chưởng môn tìm kiếm dưới bàn chân phu nhân, nhìn mười đầu ngón chân, xem có dấu răng bé nhỏ hay không?
Hà Thái Xung liền xốc lên cái chăn bông phủ trên người Ngũ Cô, chú ý nhìn thì quả thấy dưới những đầu ngón chân đều có mấy dấu răng màu đen, nhỏ như hạt gạo, nếu không có ý tìm, thì khó mà thấy được.
Hà Thái Xung vừa thấy đúng lời hắn nói, niềm tin của ông đột ngột tăng lên gấp mười lần, khen:
– Rất giỏi…rất giỏi thật là trên mỗi ngón chân đều có dấu răng, Trương thiếu hiệp quả nhiên cao minh! Cao minh! Trương thiếu hiệp nếu biết nguyên nhân, tất có thể chửa trị, nếu ái thiếp của ta có thể lành bệnh, ta sẽ nhất định tạ ơn.
Trương Siêu Quần khiêm tốn nói:
– Hà chưởng môn đừng có khách sáo, thật ra phu nhân có thể khỏe lại hay không, còn phải xem tiểu huynh đệ của vãn bối, y mới thật sự là cao thủ về y thuật.
Hà Thái Xung gật đầu liên tục, vừa mừng vừa giận, vội lớn tiếng kêu gọi:
– Các đệ tử mau lấy diêm sinh ra để ta hun cho rắn độc chạy ra, rồi ta bầm chém nó ra là nghìn vạn mảnh.
Lúc này Trường Vô Kỵ quay vào liền xua tay cản:
– Không được, không được, cần phải có hai con rắn độc ấy mới chữa khỏi bệnh cho phu nhân, nếu tiền bối giết chúng đi thì bệnh của phu nhân không thể nào chữa khỏi được, bệnh của phu nhân là do tám cây hoa Linh Chi Lan kia gây nên.
– Tám cây đó tên là Linh Chi Lan à, ta có biết tên những cây đó đâu! Có người bạn thấy hoa mọc ở Tây Vực đem tám cây lan đó về tặng tôi. Hoa của những cây đó có mùi thơm như trầm, màu sắc của cánh hoa rất đẹp, không ngờ những cây đó lại là mối họa như vậy.
– Theo sách thuốc nói thì những cây Linh Chi Lan này gốc tròn như trái cầu, màu đỏ như lửa, trong có chất độc rất mạnh. Ðể tiểu bối cho đào lên xem có đúng thế không?
Lúc ấy, các đệ tử của Thái Xung đã biết tin Vô Kỵ chữa bệnh quái dị cho Ngũ sư mẫu, bọn chúng liền tập trung đến nơi đây để xem.
Các nam đệ tử thì không tiện vào phòng, còn sáu nữ đệ tử cùng với Chiêm Xuân đứng bên cạnh sư phụ.
Họ nghe Vô Kỵ nói vậy, liền có hai nữ đệ tử đi lấy xuổng cuốc đào luôn cây lan độc lên.
Quả nhiên gốc cây tròn như trái cầu và đỏ như lửa.
Hai nữ đệ tử nghe nói cây này rất độc nên không dám mó tay vào.
Vô Kỵ lại dặn:
– Hai vị làm ơn đào cả tám cây lên lấy hết gốc cây để bỏ vào trong cối giã và cho thêm năm hột gà, một bát tiết gà, trộn chung vào giã, cho tới lúc nát thành hồ, nhưng hai tỷ nên cẩn thận, đừng để nước bám vào người thì nguy a!
Chiêm Xuân lại đi lấy hai cái ống tre nhỏ ra cho Vô Kỵ sử dụng.
Một lát sau, hai đệ tử đó đã giã xong tám gốc cây, Vô Kỵ liền đổ xuống đất quây thành một vòng tròn, một đầu để hở một miệng rộng chừng hai tấc, rồi dặn mọi người rằng:
– Lát nữa mọi người có thấy điều chi khác lạ thì xin mọi người cứ việc đứng yên mà xem, đừng nói chuyện và kêu la, e sợ hai con rắn độc ấy kinh hoảng rồi xông lại cắn nguy hiểm! Bây giờ mau đi lấy chút cam thảo, vải vụn nhét vào lỗ mũi đi.
Ai nấy đều làm theo lời dặn của Vô Kỵ …
Sau y lấy lửa đốt những lá cây lan ở trước hai cái lỗ.
Trương Siêu Quần thấy mọi người đều chú ý đến nhìn xem Trương Vô Kỵ bố trí, hắn lặng lẽ đi ra, hắn không phải là không muốn khoe khoang, mà là hắn sợ nhất chính là loại động vật mềm nhũn này, vạn nhất vừa nhìn thấy cặp Kim Ngân Huyết Xà thì sợ đến thất thố, sẽ làm hư hỏng công lao mình thật vất vả tạo nên nên một hình tượng sáng ngời như thế này.
Trương Siêu Quần chờ ở bên ngoài qua chừng một nén hương, Đinh Mẫn Quân đi ra ngoài tìm hắn, thấy hắn ngửa đầu nhìn trời, nàng ngạc nhiên hỏi:
– Bên trong xem rất là thú vị, ngươi lại sao bỏ đi ra ngoài này?
Nàng tò mò, cũng bắc chước ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm, hỏi tiếp:
– Ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Đương nhiên là nàng không hiểu rồi, cái này gọi là làm bộ làm tịch!”
– Bên trong nóng nực quá, tiểu đệ đi ra ngoài hóng mát một chút, sao rồi? Chất độc đã giải xong chưa?
Đinh Mẫn Quân trả lời:
– Đã giải độc xong, tiểu thiếp của Hà chưởng môn quả nhiên là sắc nước hương trời, ta không ngờ trên đời lại có mỹ nhân xinh đẹp như thế, nhìn nàng, ta thấy mình còn thua xa một bậc. Ủa..ngươi đi đâu vậy?
Trương Siêu Quần cũng không quay đầu lại, nói:
– Tiểu đệ đi xem Vô Kỵ có đem Kim Ngân Huyết Xà sử dụng có cẩn thận không? Đây cũng là bảo bối, không thể cho mất đi được.
“Mỹ nhân này có thể làm cho Đinh Mẫn Quân tự nhân còn thua một bậc! Điều này không gây cho ta tò mò sao? “
Trương Siêu Quần thầm nói.
Đi vào trong phòng, Hà Thái Xung đang ngồi ở một bên giường, cúi người nhìn mỹ nhân trên giường, thấy Trương Siêu Quần đi vào, Hà Thái Xung đứng lên, hướng về phía hắn ôm quyền, nói:
– Đa tạ Trương thiếu hiệp vì ta dẫn tiến đúng là thần y, dĩ nhiên thuốc đúng thì bệnh trừ, ha ha… một chút nữa, chúng ta sẽ ra sức uống một phen!
Trương Siêu Quần thấy Hà Thái Xung thân hình cao lớn đem mình chặn lại rồi, không khỏi phiền muộn, lại không thể đẩy ra Hà Thái Xung tránh ra một bên, để đến bên giường nhìn xem tiểu thiếp của Hà chưởng môn, bất đắc dĩ, đành theo Hà Thái Xung đi ra.
Lập tức, Hà Thái Xung lại bày ra yến hội, lần này chiêu đãi, so với lần trước thịnh soạn hơn gấp nhiều lần.
Ăn uống một trận, đang nói chuyện phiếm, Dương Bất Hối cùng Trương Vô Kỵ hai tiểu tử vùi đầu ăn đến khi cái bụng tròn xoe, thì mới ngừng lại.
Dương Bất Hối cũng không sợ người lạ, hướng về Hà Thái Xung nói:
– Thúc thúc, a di vừa mới bị con rắn nhỏ kia cắn, giống y như là tiên nữ vậy, Vô Kỵ ca ca nói đó là thê tử của thúc thúc, cháu nói không phải, thúc thúc già như vậy, a di thì đẹp đẽ tuổi trẻ như vậy, cháu đoán là con gái của thúc thúc có đúng hay không?
Đồng loạt trên bàn mọi người đều giật mình im phăng phắc, Hà Thái Xung trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, muốn nổi giận, nhưng đối phương lại là một tiểu hài tử ngây thơ, chung quanh các nữ tỳ đang hầu hạ mặt lộ vẻ kinh sợ, ngây người ra, Trương Vô Kỵ vội vàng duỗi tay che lại miệng Dương Bất Hối, nhưng lúc này đã muộn….
“Khặc khục…”
Trương Siêu Quần ho khan hai tiếng. Ui trời Dương Bất Hối nghĩ đến điều gì sao thì nói vậy, nếu không nhờ Trương Vô Kỵ chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp của ông ta, chỉ sợ đã gây nên họa, nhìn nữ tỳ kia rót rượu sợ đến run rẩy cả người, thì có thể suy đoán, Hà Thái Xung là cái cái gì dạng người hung tợn đến cỡ nào. Ai..da, xem ra thì Dương Bất Hối ỉa một đống, đến phiên ta phải chùi đít cho tiểu cô nương này rồi…
– Ha ha ha… tiểu hài nhi thì biết cái gì? Trong thiên hạ, có cô nương nào mà không hy vọng mình được một nam nhân thương yêu? Tuổi trẻ mao đầu tiểu tử chưa dứt sữa, làm sao hiểu được sự trìu mến của nữ nhân đối với người mình ái mộ? Hà chưởng môn, vãn bối nói ra xin chưởng môn đừng cười, nếu như vãn bối là nữ tử, cũng tuyệt đối sẽ chọn Hà chưởng môn làm trượng phu, một người anh tuấn tiêu sái, tao nhã bất phàm, không chỉ võ công cao cường, càng hiểu được thế nào là thương tiếc nữ nhân, vừa rồi các ngươi không thấy, Ngũ Cô phu nhân khi lâm bệnh, Hà chưởng môn lo lắng lo lắng, ăn ngủ không yên, hiện nay đã chữa bệnh xong rồi, lập tức tinh thần phấn chấn, Hà chưởng môn, vãn bối nói có đúng không?
Hà Thái Xung cười ha ha, đón lấy nâng chén rượu của Trương Siêu Quần đưa đến, nói:
– Trương thiếu hiệp, ngươi nói lời này thực sự là rất hiểu được tâm ý của ta a! Đến, chúng ta cùng cụng ly!
Trương Siêu Quần vui vẻ nâng chén, nhưng đôi mắt liếc về phía Đinh Mẫn Quân, ra hiệu nàng mang Dương Bất Hối đi ra ngoài, Đinh Mẫn Quân hiểu ý dẫn tiểu từ tội đồ này ra bên ngoài hoa viên, Trương Vô Kỵ cũng đã ăn no, liền đứng dậy theo.
Hà Thái Xung làm sao không thấy ánh mắt Trương Siêu Quần? Trong miệng không nói, nhưng trong lòng đối với cháng thiếu niên này đã yêu thích, trong lòng còn thầm nghĩ:
“Nếu như hắn là đệ tử phái Côn Luân, thật là tốt bao nhiêu!…”
Trong bữa tiệc chỉ còn lại có hai người bọn họ, hai người thỉnh thoảng chạm cốc chè chén, trong lúc nói chuyện phiếm, đề tài chuyển qua về nữ nhân, đây là chuyện thường tình, nam nhân đề tài phổ biến nhất chính là nói về nữ nhân, hai người càng đàm luận càng hăng, khiến cho Hà chưởng môn không nghĩ tới chính là nhìn qua người thiếu niên mới có tầm 20 tuổi ở phương diện kia so với mình còn hiểu biết hơn nhiều! Trong lòng âm thầm than thở, đúng là gặp bậc kỳ tài….
Khi Hà Thái Xung nghe được Trương Siêu Quần đàm luận diễn tả về cái kia của mình rất to lớn, thì Hà Thái Xung càng là cả kinh không ngậm mồm vào được, lắc đầu không tin, nói:
– Trương thiếu hiệp ngươi uống nhiều nên say rồi, làm sao có người lại có thể to dài như thế? Ha ha ha…
Trương Siêu Quần cười hì hì, thấp giọng nói:
– Hà chưởng môn, tiền bối thật sự không tin sao?
– Không thế nào tin được..
Trương Siêu Quần tà tà nở nụ cười, nói:
– Không biết Hà chưởng môn dài bao nhiêu?
Hà Thái Xung rượu uống cũng nhiều rồi, không còn đứng đắn nữa, liền lén lút ở bên dưới háng mình dùng tay đo qua rồi nói:
– Dài như thế này…
Trương Siêu Quần lung lay đầu, nói:
– Như thế này thì không đủ độ dài làm sao tiền bối có thể đẩy chạm đến cái vị trí sâu trong kia?
Hà Thái Xung ngẩn ra, mê mang nói:
– Cái vị trí gì?
Trương Siêu Quần chậc lưỡi, làm như là tiếc hận liếc nhìn Hà Thái Xung nói:
– Xem ra Hà chưởng môn vì quá say mê với tập võ, đối với đạo âm dương này không có nghiên cứu sâu lắm…
Hắn nói xong, tiến lên lại gần, ở bên tai Hà Thái Xung nói nhỏ một trận….
Hà Thái Xung trên mặt lộ ra vẻ mê say, hai mắt tỏa ánh sáng, nói:
– Thì ra còn có bực diệu dụng như thế này! Nghe một lời nói, bằng đọc sách một năm, Trương thiếu hiệp, xin thụ giáo! Đến, chúng ta cùng nhau cạn một chén!
Trương Siêu Quần đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, lại nói:
– Kỳ thực, Hà chưởng môn tuyệt đối không nên quá mức tự trách mình, cái vật này, có dài bao nhiêu, có thô bao nhiêu, đều là do trời sinh ra, bất quá vãn bối thì thật ra có một biện pháp, làm cái đó tăng trưởng không ít, nhưng tại bản thân vãn bối cũng đã rất lớn lớn rồi, lại còn dài, nên không thể áp dụng đựơc, vì sợ các nữ nhân chịu không nỗi, đáng tiếc… đáng tiếc a!
Hà Thái Xung ngạc nhiên nói:
– Trương thiếu hiệp, ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi có biện pháp làm tăng trưởng cái đó? Ngươi không lừa ta chứ?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Hà chưởng môn chẳng lẽ cho rằng ta huênh hoang?
Hà Thái Xung thầm nghĩ:
“Hắn vừa mới liếc mắt là đã nhìn ra ái thiếp là bị Kim Ngân Huyết Xà làm hại, so với tiểu thần y kia rõ ràng là cao minh hơn nhiều lắm, nói ra bên ngoài vườn hoa có Linh Chi Lan cũng là hắn, hắn tuy tuổi trẻ, lẽ nào thật là có dị thuật trong người? …”
Nghĩ như thế, Hà Thái Xung trong lòng càng ngứa ngáy gian nan, luôn mồm nói:
– Không phải…không phải, Trương thiếu hiệp tuyệt đối đừng hiểu lầm.
Trương Siêu Quần nhìn chung quanh thấp giọng nói rằng:
– Như vậy đi, phụ cận khu vực núi Tam Thánh này có cái thanh lâu nào không? Đến nơi đó, tiền bối tự nhiên sẽ biết là vãn bối có không có khoe khoang khoác lác.
Hà Thái Xung ngạc nhiên, đây chính là hiệp danh lan xa đệ tử của phái Võ Đang? Lẽ nào ta nghe lầm?
Trương Siêu Quần thấy Hà Thái Xung đờ ra, không khỏi bất mãn, nãy giờ nói chuyện tới tối đã mỏi mồm không phải là cho ta mà giúp cho lão tiền bối này a, lẽ nào chỉ có thể nói, mà không làm thực hành? Bất quá, nói đến, chính mình dụ dỗ chưởng môn phái Côn Luân đi chơi nữ nhân ở thanh lâu, vậy cũng là trước giờ trong chốn võ lâm cũng chưa hề có tiền lệ đấy…
– Hà chưởng môn nếu tiền bối không muốn biết cái diệu pháp kia, vậy vãn bối cũng không miễn cưỡng, haha..ăn cũng no rồi, Hà chưởng môn có gì dặn dò thêm?
Nói xong hắn cụng chén đứng lên.
Hà Thái Xung vội vàng nói:
– Trương thiếu hiệp, Trương thiếu hiệp mau mau mời ngồi, ta đương nhiên là… A, Trương thiếu hiệp ngươi chịu đem… cái kia biện pháp dạy ta sao?
Hà Thái Xung rất là kinh hỉ, ông xác thực là có buồn phiền, cái vật kia trời sinh so với thường nhân nhơi nhỏ một chút, thê thiếp thì năm người, mỗi lần làm việc, cũng không thấy các nàng thỏa mãn, tuy rằng miệng các nàng bên trong không nói, nhưng nội tâm rất thất vọng, Hà Thái Xung vẫn là rõ ràng ràng biết được, trước mắt bây giờ nghe Trương Siêu Quần nói có thể có biện pháp đem cái kia tăng lớn, chuyện này có thể so với khi Hà Thái Xung được sư phụ dạy thêm cho một môn tuyệt kỹ càng làm cho y vui mừng vạn phần hơn.
Trương Siêu Quần nói:
– Hà chưởng môn, vãn bối từ An Huy đến Hà Nam, rồi đi thẳng thẳng tới Tây Vực, hôm nay thực sự là quá mệt mỏi, toàn thân không còn chút sức lực nào, không bằng chờ vãn bối nghỉ ngơi bồi dưỡng đủ tinh thần, rồi lại cùng Hà chưởng môn tâm sự?
Hà Thái Xung ngẩn ra, nói:
– Như vậy… cũng được! Trương thiếu hiệp đi đường khổ cực, ta chiêu đãi bất chu, để ta sắp xếp.
Hà Thái Xung lập tức, hào hứng an bài xong xuôi, tự tay tuyển phòng khách, đệm giường cũng tự mình kiểm tra, đệ tử dưới tay Hà Thái Xung ai thấy cũng đều là giật mình.
– Tọa Vong Phong này cách đây ước chừng hơn trăm dặm, Trương thiếu hiệp muốn đi, ta sẽ cho người dẫn đường, nhưng lần này Trương thiếu hiệp đang làm khách, nhất định phải để cho ta tiếp tãi tận tình một phen rồi hãy đi.
Trương Siêu Quần nghe Hà Thái Xung nói là biết Tọa Vong Phong tọa lạc ở đâu, cũng là rất vui mừng, đến công phu nịnh nọt loạch xoạch đưa tới, làm cho chưởng môn nhân phái Côn Luân này lâng lâng không biết mình ở nơi nào. Đinh Mẫn Quân từ lâu biết hắn có cái bản lĩnh hơn người này, chính mắt nàng thấy sư phụ mình Diệt Tuyệt Sư Thái bị hắn a dua như nước thủy triều, một bát mê thang tưới lên sư phụ làm người cũng không lần tìm được nơi nào.
Không bao lâu, tiệc rượu đã được bày ra, mọi người ngồi vây quanh một bàn, Dương Bất Hối cũng ngồi một ghế, trong lúc đang ăn Hà Thái Xung bỗng nhiên thở dài, Trương Siêu Quần hỏi:
– Hà chưởng môn có chuyện gì mà thở dài?
Hà Thái Xung sắc mặt bi thương, nói:
– Trương thiếu hiệp có chỗ không biết, ta có một ái thiếp, thân nhiễm bệnh tiến triển rất nhanh, e là không còn nhiều thời gian.
Dứt lời, lại là thở dài một tiếng.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Quả nhiên cùng nguyên bản không khác nhau chút nào”
Nhân tiện hắn liền hỏi:
– Ồ? Thân nhiễm bệnh nặng? Vãn bối có một tiểu huynh đệ, tinh thông y thuật, hay là để cho y xem thử qua phu nhân?
Hà Thái Xung vừa mừng vừa chưa tin tưởng, hỏi:
– Thật chứ? Trương thiếu hiệp… vậy vị tiểu huynh đệ kia ở nơi nào?
Trương Siêu Quần hướng về Trương Vô Kỵ chỉ tay, nói:
– Chính là hắn.
Hà Thái Xung thấy Trương Vô Kỵ tuy mi thanh mục tú, tuấn tú bất phàm, nhưng dù sao tuổi nhỏ, không tin tưởng lắm, lắc đầu nói:
– Vị tiểu huynh đệ này …
– Hà chưởng môn đừng coi thường tiểu huynh đệ này, ha ha…chưởng môn cứ hỏi qua Chiêm cô nương thì rỏ.
Trương Siêu Quần nói.
Chiêm xuân vội nói:
– Đệ tử trên đường không cẩn thận lại bị đinh Tang Môn gây thương tích, đều nhờ vào vị tiểu huynh đệ này, nên đến giờ mới không có chuyện gì, bệnh tình Ngũ Cô, nói không chừng y cũng có thể trị hết.
Thái Xung nghe nói cũng giật mình và nghĩ thầm:
– Trúng phải chất độc của Thanh Ðà La mà không có thuốc giải độc của ta, thì người trúng độc thể nào cũng chết, tiểu tử nầy chữa khỏi được chất độc đó kể cũng lạ thật.
Thực là bất ngờ, nên tăng thêm mấy phần hi vọng, lập tức vội vàng mời Trương Vô Kỵ đi vào.
Mọi người vừa mới đi, Trương Siêu Quần liền giành đi trước đến bên giường Ngũ Cô, chỉ thấy một khuôn mặt sưng phù xuất hiện ở trước mặt, Trương Siêu Quần hoảng hồn, chưa từng thấy phù thũng kinh dị như thế này, Trương Siêu Quần liếc nhìn nhìn Hà Thái Xung, ông ta cao lắm là tầm 45 – 50 tuổi, tướng mạo thanh quắc phiêu dật, cũng vẫn có thể xem là một lão soái ca, thật không biết Ngũ Cô này xinh đẹp ở chỗ nào?
Vô Kỵ vừa bước chân vào trong phòng đã ngửi thấy mùi kỳ lạ xông lên mũi nhưng một lát sau y đã thấy mùi kỳ lạ ấy phai lạt dần, rồi chốc sau lại nồng lên như trước.
Y ngạc nhiên vô cùng, bèn tiến tới giường Ngũ Cô, ngắm nhìn mặt phu nhân một hồi, rồi nắm tay thăm mạch, đột nhiên lấy một cây kim vàng ra chăm luôn vào bộ mặt sưng vù của phu nhân.
Hà Thái Xung kinh hãi, vội quát hỏi:
– Tiểu huynh đệ làm gì thế?
Y vừa quát vừa giơ tay định kéo Vô Kỵ lại, nhưng Vô Kỵ đã rút mũi kim kia ra.
Trương Siêu Quần khẽ mỉm cười, nói:
– Yên tâm, đây là chẩn đoán bệnh, Hà chưởng môn can thiệp vào làm y sẽ bị loạn, xem ra Hà chưởng môn không chỉ có võ công cao cường, mà còn là một người trọng tình trọng nghĩa a!
Hà Thái Xung miễn cưỡng nói:
– Để Trương thiếu hiệp cười chê rồi.
Trương Siêu Quần rung đùi nói:
– Theo vãn bối quan sát, cái này không phải là sinh bệnh, mà là bị trúng độc.
– Lời ấy nghĩa là sao?
Hà Thái Xung hơi biến sắc mặt, hỏi.
Lúc này, Trương Vô Kỵ trên mặt cũng là ngạc nhiên, ngẩng đầu lên, nói:
– Siêu quần ca, huynh cũng nhìn ra rồi sao?
Lần này, Hà Thái Xung không cần hỏi, hai người đều là nói như vậy, chắc là trúng độc chính là tám chín phần rồi.
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Đó là đương nhiên, ta đã sớm biết chuyện, không khoe khoang sự ưu thế khi xuyên qua biết trước này, chẳng phải là lãng phí?”
Hắn tiện tay chỉ tay ngoài cửa sổ, nói:
– Vô kỵ, ngươi đi xem xem, cái kia…
Bỗng nhiên hắn quên mất tên loại hoa độc trong nguyên bản, nên lúng túng, nói tiếp:
– Đây là do Kim Ngân Huyết Xà gây nên, loại rắn này thông thường đều đi thành đôi thành cặp, chúng nó có cái đặc điểm, thích nhất các loại hoa độc, theo tình hình như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, có thể bên trong hoa viên có trồng loại thực vật hoa cỏ gì đó có độc.
Mọi người nghe được tên Kim Ngân Huyết Xà, đều kinh hãi, Hà Thái Xung thấy hắn nói mạch lạc rõ ràng, không khỏi đại hỉ, mừng rỡ không ngậm mồm vào được, liên tục tán thưởng Trương Siêu Quần chính là thần y.
Lúc này, Trương Vô Kỵ đã từ trước cửa sổ nhảy ra ngoài, kiểm tra vườn hoa ngoài cửa sổ.
Trương Siêu Quần đi tới bên giường, nói:
– Hà chưởng môn, xin chưởng môn tìm kiếm dưới bàn chân phu nhân, nhìn mười đầu ngón chân, xem có dấu răng bé nhỏ hay không?
Hà Thái Xung liền xốc lên cái chăn bông phủ trên người Ngũ Cô, chú ý nhìn thì quả thấy dưới những đầu ngón chân đều có mấy dấu răng màu đen, nhỏ như hạt gạo, nếu không có ý tìm, thì khó mà thấy được.
Hà Thái Xung vừa thấy đúng lời hắn nói, niềm tin của ông đột ngột tăng lên gấp mười lần, khen:
– Rất giỏi…rất giỏi thật là trên mỗi ngón chân đều có dấu răng, Trương thiếu hiệp quả nhiên cao minh! Cao minh! Trương thiếu hiệp nếu biết nguyên nhân, tất có thể chửa trị, nếu ái thiếp của ta có thể lành bệnh, ta sẽ nhất định tạ ơn.
Trương Siêu Quần khiêm tốn nói:
– Hà chưởng môn đừng có khách sáo, thật ra phu nhân có thể khỏe lại hay không, còn phải xem tiểu huynh đệ của vãn bối, y mới thật sự là cao thủ về y thuật.
Hà Thái Xung gật đầu liên tục, vừa mừng vừa giận, vội lớn tiếng kêu gọi:
– Các đệ tử mau lấy diêm sinh ra để ta hun cho rắn độc chạy ra, rồi ta bầm chém nó ra là nghìn vạn mảnh.
Lúc này Trường Vô Kỵ quay vào liền xua tay cản:
– Không được, không được, cần phải có hai con rắn độc ấy mới chữa khỏi bệnh cho phu nhân, nếu tiền bối giết chúng đi thì bệnh của phu nhân không thể nào chữa khỏi được, bệnh của phu nhân là do tám cây hoa Linh Chi Lan kia gây nên.
– Tám cây đó tên là Linh Chi Lan à, ta có biết tên những cây đó đâu! Có người bạn thấy hoa mọc ở Tây Vực đem tám cây lan đó về tặng tôi. Hoa của những cây đó có mùi thơm như trầm, màu sắc của cánh hoa rất đẹp, không ngờ những cây đó lại là mối họa như vậy.
– Theo sách thuốc nói thì những cây Linh Chi Lan này gốc tròn như trái cầu, màu đỏ như lửa, trong có chất độc rất mạnh. Ðể tiểu bối cho đào lên xem có đúng thế không?
Lúc ấy, các đệ tử của Thái Xung đã biết tin Vô Kỵ chữa bệnh quái dị cho Ngũ sư mẫu, bọn chúng liền tập trung đến nơi đây để xem.
Các nam đệ tử thì không tiện vào phòng, còn sáu nữ đệ tử cùng với Chiêm Xuân đứng bên cạnh sư phụ.
Họ nghe Vô Kỵ nói vậy, liền có hai nữ đệ tử đi lấy xuổng cuốc đào luôn cây lan độc lên.
Quả nhiên gốc cây tròn như trái cầu và đỏ như lửa.
Hai nữ đệ tử nghe nói cây này rất độc nên không dám mó tay vào.
Vô Kỵ lại dặn:
– Hai vị làm ơn đào cả tám cây lên lấy hết gốc cây để bỏ vào trong cối giã và cho thêm năm hột gà, một bát tiết gà, trộn chung vào giã, cho tới lúc nát thành hồ, nhưng hai tỷ nên cẩn thận, đừng để nước bám vào người thì nguy a!
Chiêm Xuân lại đi lấy hai cái ống tre nhỏ ra cho Vô Kỵ sử dụng.
Một lát sau, hai đệ tử đó đã giã xong tám gốc cây, Vô Kỵ liền đổ xuống đất quây thành một vòng tròn, một đầu để hở một miệng rộng chừng hai tấc, rồi dặn mọi người rằng:
– Lát nữa mọi người có thấy điều chi khác lạ thì xin mọi người cứ việc đứng yên mà xem, đừng nói chuyện và kêu la, e sợ hai con rắn độc ấy kinh hoảng rồi xông lại cắn nguy hiểm! Bây giờ mau đi lấy chút cam thảo, vải vụn nhét vào lỗ mũi đi.
Ai nấy đều làm theo lời dặn của Vô Kỵ …
Sau y lấy lửa đốt những lá cây lan ở trước hai cái lỗ.
Trương Siêu Quần thấy mọi người đều chú ý đến nhìn xem Trương Vô Kỵ bố trí, hắn lặng lẽ đi ra, hắn không phải là không muốn khoe khoang, mà là hắn sợ nhất chính là loại động vật mềm nhũn này, vạn nhất vừa nhìn thấy cặp Kim Ngân Huyết Xà thì sợ đến thất thố, sẽ làm hư hỏng công lao mình thật vất vả tạo nên nên một hình tượng sáng ngời như thế này.
Trương Siêu Quần chờ ở bên ngoài qua chừng một nén hương, Đinh Mẫn Quân đi ra ngoài tìm hắn, thấy hắn ngửa đầu nhìn trời, nàng ngạc nhiên hỏi:
– Bên trong xem rất là thú vị, ngươi lại sao bỏ đi ra ngoài này?
Nàng tò mò, cũng bắc chước ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời đêm, hỏi tiếp:
– Ngươi đang nhìn cái gì vậy?
Trương Siêu Quần thầm nghĩ:
“Đương nhiên là nàng không hiểu rồi, cái này gọi là làm bộ làm tịch!”
– Bên trong nóng nực quá, tiểu đệ đi ra ngoài hóng mát một chút, sao rồi? Chất độc đã giải xong chưa?
Đinh Mẫn Quân trả lời:
– Đã giải độc xong, tiểu thiếp của Hà chưởng môn quả nhiên là sắc nước hương trời, ta không ngờ trên đời lại có mỹ nhân xinh đẹp như thế, nhìn nàng, ta thấy mình còn thua xa một bậc. Ủa..ngươi đi đâu vậy?
Trương Siêu Quần cũng không quay đầu lại, nói:
– Tiểu đệ đi xem Vô Kỵ có đem Kim Ngân Huyết Xà sử dụng có cẩn thận không? Đây cũng là bảo bối, không thể cho mất đi được.
“Mỹ nhân này có thể làm cho Đinh Mẫn Quân tự nhân còn thua một bậc! Điều này không gây cho ta tò mò sao? “
Trương Siêu Quần thầm nói.
Đi vào trong phòng, Hà Thái Xung đang ngồi ở một bên giường, cúi người nhìn mỹ nhân trên giường, thấy Trương Siêu Quần đi vào, Hà Thái Xung đứng lên, hướng về phía hắn ôm quyền, nói:
– Đa tạ Trương thiếu hiệp vì ta dẫn tiến đúng là thần y, dĩ nhiên thuốc đúng thì bệnh trừ, ha ha… một chút nữa, chúng ta sẽ ra sức uống một phen!
Trương Siêu Quần thấy Hà Thái Xung thân hình cao lớn đem mình chặn lại rồi, không khỏi phiền muộn, lại không thể đẩy ra Hà Thái Xung tránh ra một bên, để đến bên giường nhìn xem tiểu thiếp của Hà chưởng môn, bất đắc dĩ, đành theo Hà Thái Xung đi ra.
Lập tức, Hà Thái Xung lại bày ra yến hội, lần này chiêu đãi, so với lần trước thịnh soạn hơn gấp nhiều lần.
Ăn uống một trận, đang nói chuyện phiếm, Dương Bất Hối cùng Trương Vô Kỵ hai tiểu tử vùi đầu ăn đến khi cái bụng tròn xoe, thì mới ngừng lại.
Dương Bất Hối cũng không sợ người lạ, hướng về Hà Thái Xung nói:
– Thúc thúc, a di vừa mới bị con rắn nhỏ kia cắn, giống y như là tiên nữ vậy, Vô Kỵ ca ca nói đó là thê tử của thúc thúc, cháu nói không phải, thúc thúc già như vậy, a di thì đẹp đẽ tuổi trẻ như vậy, cháu đoán là con gái của thúc thúc có đúng hay không?
Đồng loạt trên bàn mọi người đều giật mình im phăng phắc, Hà Thái Xung trên mặt thoạt đỏ thoạt trắng, muốn nổi giận, nhưng đối phương lại là một tiểu hài tử ngây thơ, chung quanh các nữ tỳ đang hầu hạ mặt lộ vẻ kinh sợ, ngây người ra, Trương Vô Kỵ vội vàng duỗi tay che lại miệng Dương Bất Hối, nhưng lúc này đã muộn….
“Khặc khục…”
Trương Siêu Quần ho khan hai tiếng. Ui trời Dương Bất Hối nghĩ đến điều gì sao thì nói vậy, nếu không nhờ Trương Vô Kỵ chữa khỏi bệnh cho tiểu thiếp của ông ta, chỉ sợ đã gây nên họa, nhìn nữ tỳ kia rót rượu sợ đến run rẩy cả người, thì có thể suy đoán, Hà Thái Xung là cái cái gì dạng người hung tợn đến cỡ nào. Ai..da, xem ra thì Dương Bất Hối ỉa một đống, đến phiên ta phải chùi đít cho tiểu cô nương này rồi…
– Ha ha ha… tiểu hài nhi thì biết cái gì? Trong thiên hạ, có cô nương nào mà không hy vọng mình được một nam nhân thương yêu? Tuổi trẻ mao đầu tiểu tử chưa dứt sữa, làm sao hiểu được sự trìu mến của nữ nhân đối với người mình ái mộ? Hà chưởng môn, vãn bối nói ra xin chưởng môn đừng cười, nếu như vãn bối là nữ tử, cũng tuyệt đối sẽ chọn Hà chưởng môn làm trượng phu, một người anh tuấn tiêu sái, tao nhã bất phàm, không chỉ võ công cao cường, càng hiểu được thế nào là thương tiếc nữ nhân, vừa rồi các ngươi không thấy, Ngũ Cô phu nhân khi lâm bệnh, Hà chưởng môn lo lắng lo lắng, ăn ngủ không yên, hiện nay đã chữa bệnh xong rồi, lập tức tinh thần phấn chấn, Hà chưởng môn, vãn bối nói có đúng không?
Hà Thái Xung cười ha ha, đón lấy nâng chén rượu của Trương Siêu Quần đưa đến, nói:
– Trương thiếu hiệp, ngươi nói lời này thực sự là rất hiểu được tâm ý của ta a! Đến, chúng ta cùng cụng ly!
Trương Siêu Quần vui vẻ nâng chén, nhưng đôi mắt liếc về phía Đinh Mẫn Quân, ra hiệu nàng mang Dương Bất Hối đi ra ngoài, Đinh Mẫn Quân hiểu ý dẫn tiểu từ tội đồ này ra bên ngoài hoa viên, Trương Vô Kỵ cũng đã ăn no, liền đứng dậy theo.
Hà Thái Xung làm sao không thấy ánh mắt Trương Siêu Quần? Trong miệng không nói, nhưng trong lòng đối với cháng thiếu niên này đã yêu thích, trong lòng còn thầm nghĩ:
“Nếu như hắn là đệ tử phái Côn Luân, thật là tốt bao nhiêu!…”
Trong bữa tiệc chỉ còn lại có hai người bọn họ, hai người thỉnh thoảng chạm cốc chè chén, trong lúc nói chuyện phiếm, đề tài chuyển qua về nữ nhân, đây là chuyện thường tình, nam nhân đề tài phổ biến nhất chính là nói về nữ nhân, hai người càng đàm luận càng hăng, khiến cho Hà chưởng môn không nghĩ tới chính là nhìn qua người thiếu niên mới có tầm 20 tuổi ở phương diện kia so với mình còn hiểu biết hơn nhiều! Trong lòng âm thầm than thở, đúng là gặp bậc kỳ tài….
Khi Hà Thái Xung nghe được Trương Siêu Quần đàm luận diễn tả về cái kia của mình rất to lớn, thì Hà Thái Xung càng là cả kinh không ngậm mồm vào được, lắc đầu không tin, nói:
– Trương thiếu hiệp ngươi uống nhiều nên say rồi, làm sao có người lại có thể to dài như thế? Ha ha ha…
Trương Siêu Quần cười hì hì, thấp giọng nói:
– Hà chưởng môn, tiền bối thật sự không tin sao?
– Không thế nào tin được..
Trương Siêu Quần tà tà nở nụ cười, nói:
– Không biết Hà chưởng môn dài bao nhiêu?
Hà Thái Xung rượu uống cũng nhiều rồi, không còn đứng đắn nữa, liền lén lút ở bên dưới háng mình dùng tay đo qua rồi nói:
– Dài như thế này…
Trương Siêu Quần lung lay đầu, nói:
– Như thế này thì không đủ độ dài làm sao tiền bối có thể đẩy chạm đến cái vị trí sâu trong kia?
Hà Thái Xung ngẩn ra, mê mang nói:
– Cái vị trí gì?
Trương Siêu Quần chậc lưỡi, làm như là tiếc hận liếc nhìn Hà Thái Xung nói:
– Xem ra Hà chưởng môn vì quá say mê với tập võ, đối với đạo âm dương này không có nghiên cứu sâu lắm…
Hắn nói xong, tiến lên lại gần, ở bên tai Hà Thái Xung nói nhỏ một trận….
Hà Thái Xung trên mặt lộ ra vẻ mê say, hai mắt tỏa ánh sáng, nói:
– Thì ra còn có bực diệu dụng như thế này! Nghe một lời nói, bằng đọc sách một năm, Trương thiếu hiệp, xin thụ giáo! Đến, chúng ta cùng nhau cạn một chén!
Trương Siêu Quần đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch, lại nói:
– Kỳ thực, Hà chưởng môn tuyệt đối không nên quá mức tự trách mình, cái vật này, có dài bao nhiêu, có thô bao nhiêu, đều là do trời sinh ra, bất quá vãn bối thì thật ra có một biện pháp, làm cái đó tăng trưởng không ít, nhưng tại bản thân vãn bối cũng đã rất lớn lớn rồi, lại còn dài, nên không thể áp dụng đựơc, vì sợ các nữ nhân chịu không nỗi, đáng tiếc… đáng tiếc a!
Hà Thái Xung ngạc nhiên nói:
– Trương thiếu hiệp, ngươi mới vừa nói cái gì? Ngươi có biện pháp làm tăng trưởng cái đó? Ngươi không lừa ta chứ?
Trương Siêu Quần cười nói:
– Hà chưởng môn chẳng lẽ cho rằng ta huênh hoang?
Hà Thái Xung thầm nghĩ:
“Hắn vừa mới liếc mắt là đã nhìn ra ái thiếp là bị Kim Ngân Huyết Xà làm hại, so với tiểu thần y kia rõ ràng là cao minh hơn nhiều lắm, nói ra bên ngoài vườn hoa có Linh Chi Lan cũng là hắn, hắn tuy tuổi trẻ, lẽ nào thật là có dị thuật trong người? …”
Nghĩ như thế, Hà Thái Xung trong lòng càng ngứa ngáy gian nan, luôn mồm nói:
– Không phải…không phải, Trương thiếu hiệp tuyệt đối đừng hiểu lầm.
Trương Siêu Quần nhìn chung quanh thấp giọng nói rằng:
– Như vậy đi, phụ cận khu vực núi Tam Thánh này có cái thanh lâu nào không? Đến nơi đó, tiền bối tự nhiên sẽ biết là vãn bối có không có khoe khoang khoác lác.
Hà Thái Xung ngạc nhiên, đây chính là hiệp danh lan xa đệ tử của phái Võ Đang? Lẽ nào ta nghe lầm?
Trương Siêu Quần thấy Hà Thái Xung đờ ra, không khỏi bất mãn, nãy giờ nói chuyện tới tối đã mỏi mồm không phải là cho ta mà giúp cho lão tiền bối này a, lẽ nào chỉ có thể nói, mà không làm thực hành? Bất quá, nói đến, chính mình dụ dỗ chưởng môn phái Côn Luân đi chơi nữ nhân ở thanh lâu, vậy cũng là trước giờ trong chốn võ lâm cũng chưa hề có tiền lệ đấy…
– Hà chưởng môn nếu tiền bối không muốn biết cái diệu pháp kia, vậy vãn bối cũng không miễn cưỡng, haha..ăn cũng no rồi, Hà chưởng môn có gì dặn dò thêm?
Nói xong hắn cụng chén đứng lên.
Hà Thái Xung vội vàng nói:
– Trương thiếu hiệp, Trương thiếu hiệp mau mau mời ngồi, ta đương nhiên là… A, Trương thiếu hiệp ngươi chịu đem… cái kia biện pháp dạy ta sao?
Hà Thái Xung rất là kinh hỉ, ông xác thực là có buồn phiền, cái vật kia trời sinh so với thường nhân nhơi nhỏ một chút, thê thiếp thì năm người, mỗi lần làm việc, cũng không thấy các nàng thỏa mãn, tuy rằng miệng các nàng bên trong không nói, nhưng nội tâm rất thất vọng, Hà Thái Xung vẫn là rõ ràng ràng biết được, trước mắt bây giờ nghe Trương Siêu Quần nói có thể có biện pháp đem cái kia tăng lớn, chuyện này có thể so với khi Hà Thái Xung được sư phụ dạy thêm cho một môn tuyệt kỹ càng làm cho y vui mừng vạn phần hơn.
Trương Siêu Quần nói:
– Hà chưởng môn, vãn bối từ An Huy đến Hà Nam, rồi đi thẳng thẳng tới Tây Vực, hôm nay thực sự là quá mệt mỏi, toàn thân không còn chút sức lực nào, không bằng chờ vãn bối nghỉ ngơi bồi dưỡng đủ tinh thần, rồi lại cùng Hà chưởng môn tâm sự?
Hà Thái Xung ngẩn ra, nói:
– Như vậy… cũng được! Trương thiếu hiệp đi đường khổ cực, ta chiêu đãi bất chu, để ta sắp xếp.
Hà Thái Xung lập tức, hào hứng an bài xong xuôi, tự tay tuyển phòng khách, đệm giường cũng tự mình kiểm tra, đệ tử dưới tay Hà Thái Xung ai thấy cũng đều là giật mình.
Tác giả :
ღSơnღ