Xuyên Không Ỷ Thiên
Chương 100
– Viên Giác, Viên Ấn, các con thống lĩnh bản tự đệ tử trấn giữ nơi đây! Yêu nhân Ma giáo, không được tha kẻ nào!
Một vị lão tăng quát lớn.
Một người đứng ở một bên đại hán trung niên khôi ngô hỏi:
– Không Trí đại sư, Viên Chân sư huynh không biết theo kế hoạch đã thành công hay chưa?
Thì ra Không Văn đại sư phương trượng của chùa Thiếu Lâm còn tọa trấn ở núi Trung Sơn, lần này đệ tử của Thiếu Lâm đi cùng với các đại môn phái vây đánh Ma Giáo là do Không Trí chỉ huy. Các môn phái khác, vì kính ngưỡng danh vọng và địa vị của phái Thiếu Lâm nên đã bầu Không Trí làm người ra lệnh tấn công Quang Minh
– Tống đại hiệp, lần này Lục Đại phái chúng ta có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cánh của Diệt Tuyệt sư thái có thể bọn họ cũng đã đến dưới núi, chúng ta đem quần ma diệt trừ từ bên trên Quang Minh đỉnh, đồng thanh tương ứng kết hợp lẫn nhau, Ma giáo tặc nhân còn không thúc thủ chịu trói sao?
Nói đến đây đắc ý mỉm cười, một bên ra lệnh đệ tử ở giữa lục soát truy tìm tung tích địch, đồng thời hạ lệnh nam nữ bất luận là người của Ma giáo thì đồng loạt chém giết không tha.
Đại hán trung niên khôi ngô kia chính là đại sư huynh của Võ Đang thất hiệp Tống Viễn Kiều, tất cả ngũ hiệp đều đến đông đủ, ngoại trừ Ân Lê Đình ở dưới chân núi tiếp ứng, Trương Tùng Khê, Du Liên Châu, Mạc Thanh Cốc cũng theo từ trong bí đạo đến tổng đàn Quang Minh đỉnh.
– Trận chiến này nếu như toàn thắng, Viên Chân sư huynh là người có công lao lớn nhất, nếu không phải là nhờ Viên Chân sư huynh dò xét tìm ra bí đạo của Ma giáo, chúng ta cũng không thể định ra kế sách nội ứng ngoại hợp này.
Không Trí không ngừng mỉm cười, trong lòng rất là vui mừng, Tống Viễn Kiều lại nói:
– Không Trí đại sư, tổng đàn ở Quang Minh đỉnh đối với giáo đồ Ma giáo, giống như là thánh địa, đến bình minh, giáo đồ Ma giáo tại các nơi sườn núi sẽ gấp rút tiếp viện đến đây, Thiên Ưng giáo cùng Ngũ Hành Kỳ nhân số cũng không phải là ít, đến lúc đó chắc chắn chó cùng rứt giậu, điên cuồng phản công, chúng ta ở đây phải trấn giữ thật cẩn thận, Viên Giác cùng Viên Ấn hai vị sư huynh trấn giữ mé ngoài chỉ sợ là lực lượng thư thớt, nếu như Không Trí đại sư không phản đối, thì tệ phái cho người cùng nhau hiệp trợ phòng thủ cửa quan ải này, như thế được không?
Không Trí gật đầu nói:
– Tống đại hiệp lo lắng rất đúng.
Ngay sau đó, tăng cường phái thêm nhân thủ, còn Tống Viễn Kiều thì bảo Trương Tùng Khê cùng Du Liên Châu lưu lại hổ trợ cho phái Thiếu Lâm.
Lúc này, giáo đồ Minh Giáo bị giết rất nhiều, Thiếu Lâm, Võ Đang hai phái đột nhập từ bí đạo đến đều tuyển lựa cao thủ, trong khi thành phần tinh anh của Minh Giáo đều bố phòng dọc theo 13 trạm ở sườn núi, tổng đàn nơi này vốn được cho là vững như thành đồng, nhưng không ngờ bị tập kích từ trong bí đạo chui ra, hiện tại lưu tại tổng đàn, phần lớn đều là nô bộc người làm tạp vụ thì làm sao là đối thủ của cao thủ hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang?
Tống Viễn Kiều cùng Không Trí thúc giục đệ tử đánh vào các nơi, hai người cùng nhau đồng hành, đi một đoạn đường, chợt thấy một tăng nhân lảo đảo chạy đến, Không Trí cả kinh nói:
– Là Viên Chân! Như thế nào lại bị thương?
Đại sư nhanh tiến đến, quả đúng là Viên Chân.
Viên Chân vốn đã bị Vi Nhất Tiếu đánh trúng Hàn Băng Miêu Chưởng gây nên thương tích, lúc bỏ chạy, lại bị nội lực cực kỳ mạnh mẽ của Trương Siêu Quần tác động ngược lại thêm trầm trọng, hắn có thể kiên trì chạy trốn đến nơi đây, đã là không dễ dàng, liền chỉ phương hướng phòng nghị sự, nói đứt quãng:
– Sư thúc…. Dương Tiêu… Ngũ Tản Nhân bọn chúng…. bọn chúng đều ở tại phòng nghị sự….. đã bị tiểu đồ gây thương tích, mau đến đó nhanh đi.
Lại nhìn thấy Tống Viễn Kiều, hắn cả giận nói:
– Tống đại hiệp, người phái Võ Đang… hừ…hừ… vậy mà cấu kết cùng với Ma giáo…
Không trí quát to:
– Viên Chân ngươi hồ đồ rồi sao? Chớ có nói bậy!
Tống Viễn Kiều kiền nói:
– Viên Chân sư huynh, nói rỏ cái gì mà là cấu kết với Ma giáo?
Viên Chân đang muốn nói tiếp, thì trong miệng ọc ra máu tươi, sắc mặt đã là xám xịt, ngón tay chỉ hướng phòng nghị sự:
– Võ Đang… có đệ tử… cũng tại… tại phòng nghị sự!
Dứt lời xong thì thở dốc không thốt nên lời được nữa.
Không Trí gặp thấy y thụ thương rất nặng, vội vàng gọi người đến nâng lên một bên, Tống Viễn Kiều cau mày nói:
– Viên Chân sư huynh nói nghe quá kỳ quái, Võ Đang trừ Lục đệ và Thanh Thư ở dưới chân núi tiếp ứng, toàn bộ những người khác thì ở chỗ này, hắn nói cái gì đệ tử Võ Đang tại phòng nghị sự?
Không Trí cũng là nghi hoặc không hiểu, nói:
– Chắc là Viên Chân bị thương nặng, nên thần trí hồ đồ rồi, chúng ta cùng đến đó nhìn cho rõ ràng….
Một vị lão tăng quát lớn.
Một người đứng ở một bên đại hán trung niên khôi ngô hỏi:
– Không Trí đại sư, Viên Chân sư huynh không biết theo kế hoạch đã thành công hay chưa?
Thì ra Không Văn đại sư phương trượng của chùa Thiếu Lâm còn tọa trấn ở núi Trung Sơn, lần này đệ tử của Thiếu Lâm đi cùng với các đại môn phái vây đánh Ma Giáo là do Không Trí chỉ huy. Các môn phái khác, vì kính ngưỡng danh vọng và địa vị của phái Thiếu Lâm nên đã bầu Không Trí làm người ra lệnh tấn công Quang Minh
– Tống đại hiệp, lần này Lục Đại phái chúng ta có thể nói là thuận buồm xuôi gió, cánh của Diệt Tuyệt sư thái có thể bọn họ cũng đã đến dưới núi, chúng ta đem quần ma diệt trừ từ bên trên Quang Minh đỉnh, đồng thanh tương ứng kết hợp lẫn nhau, Ma giáo tặc nhân còn không thúc thủ chịu trói sao?
Nói đến đây đắc ý mỉm cười, một bên ra lệnh đệ tử ở giữa lục soát truy tìm tung tích địch, đồng thời hạ lệnh nam nữ bất luận là người của Ma giáo thì đồng loạt chém giết không tha.
Đại hán trung niên khôi ngô kia chính là đại sư huynh của Võ Đang thất hiệp Tống Viễn Kiều, tất cả ngũ hiệp đều đến đông đủ, ngoại trừ Ân Lê Đình ở dưới chân núi tiếp ứng, Trương Tùng Khê, Du Liên Châu, Mạc Thanh Cốc cũng theo từ trong bí đạo đến tổng đàn Quang Minh đỉnh.
– Trận chiến này nếu như toàn thắng, Viên Chân sư huynh là người có công lao lớn nhất, nếu không phải là nhờ Viên Chân sư huynh dò xét tìm ra bí đạo của Ma giáo, chúng ta cũng không thể định ra kế sách nội ứng ngoại hợp này.
Không Trí không ngừng mỉm cười, trong lòng rất là vui mừng, Tống Viễn Kiều lại nói:
– Không Trí đại sư, tổng đàn ở Quang Minh đỉnh đối với giáo đồ Ma giáo, giống như là thánh địa, đến bình minh, giáo đồ Ma giáo tại các nơi sườn núi sẽ gấp rút tiếp viện đến đây, Thiên Ưng giáo cùng Ngũ Hành Kỳ nhân số cũng không phải là ít, đến lúc đó chắc chắn chó cùng rứt giậu, điên cuồng phản công, chúng ta ở đây phải trấn giữ thật cẩn thận, Viên Giác cùng Viên Ấn hai vị sư huynh trấn giữ mé ngoài chỉ sợ là lực lượng thư thớt, nếu như Không Trí đại sư không phản đối, thì tệ phái cho người cùng nhau hiệp trợ phòng thủ cửa quan ải này, như thế được không?
Không Trí gật đầu nói:
– Tống đại hiệp lo lắng rất đúng.
Ngay sau đó, tăng cường phái thêm nhân thủ, còn Tống Viễn Kiều thì bảo Trương Tùng Khê cùng Du Liên Châu lưu lại hổ trợ cho phái Thiếu Lâm.
Lúc này, giáo đồ Minh Giáo bị giết rất nhiều, Thiếu Lâm, Võ Đang hai phái đột nhập từ bí đạo đến đều tuyển lựa cao thủ, trong khi thành phần tinh anh của Minh Giáo đều bố phòng dọc theo 13 trạm ở sườn núi, tổng đàn nơi này vốn được cho là vững như thành đồng, nhưng không ngờ bị tập kích từ trong bí đạo chui ra, hiện tại lưu tại tổng đàn, phần lớn đều là nô bộc người làm tạp vụ thì làm sao là đối thủ của cao thủ hai phái Thiếu Lâm, Võ Đang?
Tống Viễn Kiều cùng Không Trí thúc giục đệ tử đánh vào các nơi, hai người cùng nhau đồng hành, đi một đoạn đường, chợt thấy một tăng nhân lảo đảo chạy đến, Không Trí cả kinh nói:
– Là Viên Chân! Như thế nào lại bị thương?
Đại sư nhanh tiến đến, quả đúng là Viên Chân.
Viên Chân vốn đã bị Vi Nhất Tiếu đánh trúng Hàn Băng Miêu Chưởng gây nên thương tích, lúc bỏ chạy, lại bị nội lực cực kỳ mạnh mẽ của Trương Siêu Quần tác động ngược lại thêm trầm trọng, hắn có thể kiên trì chạy trốn đến nơi đây, đã là không dễ dàng, liền chỉ phương hướng phòng nghị sự, nói đứt quãng:
– Sư thúc…. Dương Tiêu… Ngũ Tản Nhân bọn chúng…. bọn chúng đều ở tại phòng nghị sự….. đã bị tiểu đồ gây thương tích, mau đến đó nhanh đi.
Lại nhìn thấy Tống Viễn Kiều, hắn cả giận nói:
– Tống đại hiệp, người phái Võ Đang… hừ…hừ… vậy mà cấu kết cùng với Ma giáo…
Không trí quát to:
– Viên Chân ngươi hồ đồ rồi sao? Chớ có nói bậy!
Tống Viễn Kiều kiền nói:
– Viên Chân sư huynh, nói rỏ cái gì mà là cấu kết với Ma giáo?
Viên Chân đang muốn nói tiếp, thì trong miệng ọc ra máu tươi, sắc mặt đã là xám xịt, ngón tay chỉ hướng phòng nghị sự:
– Võ Đang… có đệ tử… cũng tại… tại phòng nghị sự!
Dứt lời xong thì thở dốc không thốt nên lời được nữa.
Không Trí gặp thấy y thụ thương rất nặng, vội vàng gọi người đến nâng lên một bên, Tống Viễn Kiều cau mày nói:
– Viên Chân sư huynh nói nghe quá kỳ quái, Võ Đang trừ Lục đệ và Thanh Thư ở dưới chân núi tiếp ứng, toàn bộ những người khác thì ở chỗ này, hắn nói cái gì đệ tử Võ Đang tại phòng nghị sự?
Không Trí cũng là nghi hoặc không hiểu, nói:
– Chắc là Viên Chân bị thương nặng, nên thần trí hồ đồ rồi, chúng ta cùng đến đó nhìn cho rõ ràng….
Tác giả :
ღSơnღ