Xuyên Không Tự Sự Ký
Chương 37: Câu hỏi. Đáp án
edit & beta: Hàn Phong TuyếtĐầu tôi bỗng nhiên hiện ra một suy nghĩ, bèn vờ vịt tỏ ra hứng thú nói: “Nghe nói tỷ muội sinh ba không chỉ giống nhau mà thói quen, sở thích cũng giống nhau. Ta là bạn tốt của nhị tiểu thư các ngươi, chỉ biết là nàng thích màu đỏ, thì ra đại tiểu thư cũng thích màu đỏ cơ đấy!”
Một nha hoàn khác nói: “Cũng không phải đâu. Bộ quần áo màu mai đỏ này được may vào dịp sinh nhật năm ngoái của ba vị tiểu thư theo sở thích của nhị tiểu thư. Năm kia là màu oanh vàng đại tiểu thư thích, còn năm nay là màu xanh biếc tam tiểu thư thích”.
“À… Thì ra là như vậy”. Tôi gật đầu, nhìn căn phòng phía sau, thấy cửa phòng ở phía nam, phía đông là hai cái cửa sổ rộng rất gần mặt đất, một cái mở ra thì thấy bức tường phía nam, cái còn lại mở ra sẽ thấy bức tường phía đông. Lúc này, cái thứ hai đang mở, từ ngoài trông vào có thể thấy màn và tủ quần áo. Bên cạnh phòng có một cây đu già cao, nếu đóng cửa sổ lại thì người trong phòng chẳng biết chuyện bên ngoài, mà người bên ngoài chẳng biết chuyện trong phòng nữa.
Tôi thuận miệng hỏi: “Căn phòng kia là phòng ngủ của đại tiểu thư nhà các ngươi à?”
Mấy nha hoàn gật đầu. Tôi lại hỏi: “Đại tiểu thư của các ngươi về lúc nào vậy?”
Đám nha hoàn đỏ hoe mắt, cúi đầu không chịu lên tiếng. Tôi vờ thở dài nói: “Lúc nãy nhị tiểu thư của các ngươi khóc lóc một hồi với ta, nói là đại tiểu thư vô duyên vô cớ mất tích trong căn phòng, ta còn tưởng là nàng đang đùa với mình, làm gì có ai đột nhiên biến mất trong phòng mình cơ chứ? Ta còn nghĩ người mình vừa gặp là đại tiểu thư, định quay về vạch trần câu đùa của nhị tiểu thư cơ, nào ngờ thấy các ngươi thế này… Thì ra nàng nói thật. Lúc nãy nàng cứ buồn mãi nên ta cũng không hỏi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi nói cho ta biết đi, lát nữa gặp nàng ta còn biết đường an ủi”.
Đám nha hoàn thấy bộ mặt thành khẩn của tôi thì chẳng hề nghi ngờ gì, bèn gạt nước mắt kể hết mọi chuyện lại cho tôi nghe, cũng không khác gì những lời cô hai và cô ba nói với cẩu quan lúc sáng nay lắm. Đơn giản là tối qua Hạ viên ngoại và cô hai, cô ba mang theo sính lễ của nhà trai đến thuyết phục cô cả. Hạ viên ngoại lời qua tiếng lại với cô cả, tức giận bỏ đi, cô hai và cô ba tiếp tục ở lại trong phòng. Một lúc sau, cô cả đuổi cô hai và cô ba ra ngoài, cũng bắt mang sính lễ ra khỏi phòng. Sáng sớm nay, cô ba đem chìa khóa đến mở cửa cho đám nha hoàn vào rửa mặt cho cô cả, rồi cô ba khóa cửa đi ra. Lát sau, cô hai và cô ba đến mời cô cả ra phòng khách, lúc này phát hiện ra cô cả không còn ở trong phòng nữa, mất tích một cách kỳ lạ.
Từ tối qua đến tối nay, tất cả mọi chuyện xảy ra dường như đều rất bình thường, nhưng cô hai và cô ba chẳng hề có thái độ hoang mang sau khi cô cả mất tích, cho thấy chuyện này thật kỳ lạ. Hơn nữa, sau khi biết ba người họ là chị em sinh ba thì tôi đã bắt đầu mò ra một hai đầu mối dẫn đến chân tướng.
Nhớ đến trò chơi nhận biết của hai chị em nhà họ Hạ. Đây là điều kiện thân thể đặc thù mà ông trời cho họ, nếu biết cách lợi dụng thì việc khiến người mất tích trong căn phòng hoàn toàn không thành vấn đề.
Đầu tiên phải xác định rốt cuộc là cô cả mất tích vào lúc nào. Nếu như cô hai và cô ba có lòng giúp chị mình chạy trốn thì họ sẽ chọn thời điểm nào để hành động? Là thời gian biểu hiện vụ án xảy ra – sáng nay ư?
Tôi hỏi đám nha hoàn: “Hôm nay lúc tam tiểu thư đến mở cửa cho đại tiểu thư thì chỉ có một mình nàng hay còn ai khác đi cùng nữa?”
Một nha hoàn đáp: “Có cả tam tiểu thư và nha hoàn Phẩm Hương của nàng nữa”.
Ồ… Từ đây, có thể loại bỏ khả năng cô ba nhân cơ hội này giúp cô cả trốn. Xung quanh căn phòng có rất nhiều cây đu già, cửa phòng ở phía nam, cửa sổ rất gần mặt đất. Nếu chạy ra từ cửa sổ phía đông, giấu mình sau thân những cây đu thì cũng không phải chuyện khó, nhưng lại nghe nói lúc cô cả mất tích, cửa phòng đều chốt cả, mà không thể chốt từ bên ngoài được. Như vậy thì có hai khả năng: cô hai cô ba đến mời cô cả đến phòng khách, sau khi mở cửa phòng thì nhân cơ hội vào chốt cửa sổ, sau đó tung tin cô cả mất tích, gọi người đến xem.
Nên tôi lại hỏi: “Lúc nhị tiểu thư và tam tiểu thư mời đại tiểu thư ra khỏi phòng thì chỉ có hai người họ ở đấy thôi sao?”
Nha hoàn kia nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, nói: “Không phải, lúc ấy nhị tiểu thư và tam tiểu thư dẫn các vị tiểu thư khác cùng đến, họ đều là bạn của đại tiểu thư, sau khi mọi người cùng nhau vào thì phát hiện đại tiểu thư không còn ở đó nữa”.
Lòng tôi thầm nhủ nha hoàn này rất hợp làm một nhân chứng. Còn chưa đợi tôi hỏi đã trả lời rất cặn kẽ, làm tôi giảm được không ít việc, đáng được thưởng! Tôi sẽ hỏi nàng nhiều một chút để nàng có thêm đất diễn vậy!
Nhiều người cùng vào phòng như vậy, cô hai và cô ba sẽ không thể lén chốt cửa sổ được. Còn nhớ Điền Tâm Nhan từng nói, Qúy cẩu quan có hỏi gia đinh gác cửa ở Hạ phủ, gia đinh đáp rằng chỉ có người vào chứ không có ai đi ra, cho nên cô cả tuyệt đối không thể chuồn khỏi trong thời gian này. Mà kể từ sau khi nàng mất tích, khắp phủ đều canh chừng nghiêm ngặt hơn, muốn đi khỏi khó như lên trời. Vì vậy, cần đổi hướng suy nghĩ: cô cả không mất tích vào sáng nay.
Nếu tôi là cô hai cô ba, muốn giúp tỷ tỷ chạy trốn thì buổi tối mới có nhiều cơ hội nhất. Giả sử thực sự là buổi tối, như vậy chỉ có một cơ hội, là sau khi Hạ viên ngoại cãi cọ với cô cả rồi bỏ đi, bên trong phòng chỉ còn lại ba chị em họ.
Song nếu lúc này cô cả nhảy ra ngoài cửa sổ thì cũng không thể nào rời khỏi phủ. Trừ phi là ẩn mình trong hòm rượu, thùng xe gì đó để ra ngoài… Ô!
Tôi lại hỏi nha hoàn kia: “Nghe nói tối qua lão gia nhà ngươi mang sính lễ đến cho đại tiểu thư xem, sính lễ đều được chứa trong rương lớn đúng không?”
Nha hoàn đó nhìn tôi càng quái dị, nói: “Đúng vậy, nghe nói tổng cộng có tám rương lớn, mười sáu rương nhỏ, hôm qua mới đưa tới bốn rương lớn tám rương nhỏ, còn lại thì sáng nay đưa nốt. Cho nên tối qua lão gia cũng chỉ sai người đưa bốn rương lớn và tám rương nhỏ đến cho đại tiểu thư xem”.
Ừm, căn cứ vào kinh nghiệm xem phim cổ trang lâu năm của bản thân thì một cái rương lớn hoàn toàn có thể chứa được người. Sính lễ mà, chỉ đơn giản là tặng lụa là gấm vóc, trang sức mà thôi. Chỉ cần lấy vài tấm lụa ra giấu dưới giường thì thừa chỗ để chui vào. Nghe nói tối qua sau khi cô hai và cô ba bị đuổi ra thì không còn ai vào phòng nữa, nói cách khác, khi đó cô cả không có ở trong phòng cũng không ai phát hiện được.
Đến giờ đã có thể bắt đầu suy đoán rồi: cô hai và cô ba lẳng lặng mở chốt cửa sổ, sau đó giấu cô cả vào trong rương, đưa ra phòng và trốn khỏi phủ. Chuyện cô cả làm sao ra được thì tạm thời bỏ đó đã. Tiếp theo, hai người ai về phòng nấy ngủ. Sáng hôm sau, cô hai trèo vào phòng cô cả từ cửa sổ, giả làm cô cả đang nằm ngủ trên giường. Cô ba đến mở cửa cho đám nha hoàn vào hầu hạ cô cả rửa mặt, để đám nha hoàn trở thành nhân chứng khẳng định cô cả vẫn ở trong phòng. Sau đó cô ba và đám nha hoàn đi ra, khóa cửa, đến phòng khách tiếp đón khách khứa. Còn cô hai ở trong phòng thay quần áo của mình vào, chốt cửa sổ lại, núp sau cánh cửa, đợi cô ba dẫn một đám nữ khách đến mở cửa. Cô ba vừa vào đã hét toáng lên là cô cả mất tích, cô hai nhân lúc mọi người bối rối hỗn loạn thì thần không biết quỷ không hay rời đi.
Chuyện cô hai không đến phòng khách tiếp khách cũng không dễ bị người khác phát hiện, vì nàng và cô ba giống hệt nhau, một mình cô ba cũng có thể sắm hai vai. Cô ba chỉ cần giả vờ cười đùa đôi câu trước mặt bạn tốt của cô hai, lại trò chuyện đôi lúc với bạn tốt của mình. Phòng khách đông đúc như vậy, mọi người sẽ không phát hiện ra vấn đề.
Thế này thì đã thông rồi, có điều tất cả chỉ là suy đoán, chẳng hề có chứng cứ gì cả. Cho nên tôi lại hỏi nha hoàn kia: “Các ngươi cảm thấy đại tiểu thư sáng nay có điểm gì khác với tối qua không?”
Nha hoàn kia lại một lần nữa tặng cho tôi ánh mắt kỳ dị, “Những gì cô nương hỏi giống hệt với lời Qúy đại nhân đã hỏi lúc sáng. Chẳng lẽ có điểm gì không đúng ư?”
Hả? Cẩu, cẩu quan kia đã hỏi rồi sao? Thật thật thật… đáng ghét. Sao hắn cứ nghĩ giống tôi thế nhỉ? Chẳng lẽ chỉ số IQ của tôi chỉ bằng một con cẩu?
Khoan khoan khoan đã… Nói như vậy… Những gì tôi nghĩ đến, cẩu quan cũng đã nghĩ ra rồi. Chuyện này đã giải quyết được tầm 80%, hắn lại để Nhạc Thanh Âm vào Hạ phủ làm gì nữa? Để anh ta luyện một chút mỹ nam kế cho thuần thục? Lỡ như Nhạc đại ca sơ suất, rơi vào bẫy của cô ba thì sao? Tiền sữa bột cho đứa bé, cẩu quan nhà ngươi trả được không? Hừ, nói không chừng… cẩu quan đẩy Nhạc Thanh Âm đi trước, đợi tạo được quan hệ tốt với chị em nhà họ Hạ rồi thì có thể thuận tiện giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình, phải không?
Hừ! Quả nhiên là đáng ghét! Đồ hạ lưu! Đồ lưu manh! Đồ sắc lang!
Hừ, tức chết tôi.
Ấy, khoan đã, tôi tức cái gì chứ? Chuyện này liên quan méo gì đến tôi nhỉ? Hơ… chắc là vừa phải vận động não nhiều quá nên hơi lú một tí. Hì hì, ừm, hì hì, kỳ lạ.
Nhìn sắc mặt bất thường của tôi, đám nha hoàn sợ đến không dám lên tiếng. Tôi bèn vội vàng tỏ ra ôn hòa: “Không có gì không đúng cả, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Sáng nay là ai hầu hạ đại tiểu thư rửa mặt vậy?”
Một nha hoàn nhỏ tuổi e dè nói: “Là… là nô tỳ”.
Một nha hoàn khác nhanh miệng nói: “Nàng mới tới, tay chân vụng về, sơn móng tay thôi mà cũng làm gãy móng tay đại tiểu thư được!”
Hả? Đây là đầu mối quan trọng nhé! Tôi vội hỏi: “Ngón tay bị gãy móng là ngón nào?”
“Ngón áp út tay trái”, nha hoàn nhỏ tuổi đáp khẽ.
Ha ha, có chứng cứ rồi! Chỉ cần xem xem móng tay ngón áp út bên tay trái của cô hai có bị gãy hay không là được. Cẩu quan, lần này bản cô nương đi trước ngươi một bước rồi đấy nhé!
Tiếp theo, việc mất tích chỉ còn lại duy nhất một câu đố: cô cả rời khỏi phủ bằng cách nào?
Nếu nàng náu trong rương sính lễ, vậy thì sau khi bị mang đi chắc chắn sẽ cất vào một nơi tương tự như kho chứa đồ. Nếu kho khóa ngoài, nàng sẽ không đi ra được, nói không chừng còn chết ngạt. Nhất định là cô hai và cô ba giúp nàng ra khỏi phủ trong đêm, bởi vì chờ đến hôm sau sẽ không còn cơ hội nữa.
Rốt cuộc là dùng cách nào chứ? Tôi nhìn mấy nha hoàn, cười nói: “Lúc nãy các ngươi nói Qúy đại nhân cũng hỏi giống ta, vậy thì sau đó ngài còn hỏi những gì nữa?”
Nha hoàn bẻm mép đáp: “Ngài hỏi chúng nô tỳ tối qua có thấy ai lạ mặt trong đám sai vặt mang sính lễ đến hay không”.
Tôi cả kinh, bỗng chốc nhớ đến người trúng độc kia. Quần áo hắn mặc chẳng phải là đồ của gia đinh Hạ phủ đấy ư? Nhưng… lúc Qúy cẩu quan hỏi vấn đề này, hắn còn chưa biết đến người trúng độc. Chẳng lẽ ngay từ lúc ấy hắn đã nghĩ tới có người trà trộn vào Hạ phủ đón cô cả ra sao? Đáng ghét! Lại, lại đoán ra trước tôi… Không, tôi không thừa nhận, kiên quyết không thừa nhận.
“Thế các ngươi trả lời thế nào?” Tôi hỏi.
“Lúc ấy chúng nô tỳ cũng không chú ý lắm”, cả đám lắc đầu, “Nhưng nàng nói là có hai người lạ mặt”, vừa nói vừa chỉ vào nha hoàn nhỏ tuổi.
Nha hoàn nhỏ tuổi hoảng hốt nói: “Trước… trước khi được điều tới hầu hạ đại tiểu thư, nô tỳ làm việc ở phòng giặt đồ. Người làm trong phủ đều tự mình mang quần áo đến, cho nên nô tỳ nhận được mặt hầu hết tất cả mọi người… Hôm qua có hai người nô tỳ chưa từng thấy, nhưng, nhưng nô tỳ nghĩ họ mới đến, cho nên, không dám nói…”
Đúng rồi, vậy thì khớp rồi, hai người dôi ra này… Hả? Sao lại là hai người? Tạm thời không quản vấn đề này. Hai người vừa hay có thể khiêng được một chiếc rương, đem cái rương ra khỏi phủ cũng tương đối dễ dàng. Cơ mà… vẫn là câu hỏi cũ: họ làm sao ra được?
Tôi mặt dày hỏi tiếp: “Qúy… Qúy đại nhân còn hỏi gì nữa?”
“Hỏi… Hỏi sáng sớm nay trong phủ có xe đi mua đồ về tiếp khách hay không”, nàng đáp.
… Đúng… Đúng… Xe đi mua đồ đương nhiên là toàn chứa thùng, hòm, sọt không…
Thấy tôi chỉ gật đầu, nàng nói tiếp: “Vừa hay nô tỳ nghe ca ca ruột phụ trách gác cửa nói… nói tối qua trong phủ phái người đánh xe ngựa đi mua đồ gấp, trên xe chứa thùng rượu rỗng, nói là sợ rượu mời khách không đủ, cần mua thêm về…”
“Ca ca ngươi có nhận được mặt người đánh xe không?” Tôi vội hỏi.
“Ca ca nói là hai tên sai vặt trong đám người đưa sính lễ tới, trước kia chưa từng thấy mặt. Hai người họ từ sáng sớm đã chờ ngoài cửa, thấy sính lễ vừa đến thì cùng khiêng vào, cho nên ca ca cũng không hỏi nhiều”. Có vẻ như đây là lần thứ hai nàng trả lời câu này nên tương đối lưu loát.
Hiển nhiên, hai người đó trà trộn trong đám gia đinh Hạ phủ, tranh trước khiêng sính lễ vào. Gia đinh trong phủ thấy có người khiêng giúp vật nặng thì mở cờ trong bụng, nào có nhìn kỹ xem họ là ai, cho nên họ mới vào được trong phủ một cách thuận lợi. Hạ phủ đông người ở như thế, thi thoảng có thêm một hai người lạ mặt cũng chẳng có ai để ý, người ta chỉ nghĩ là người làm mới đến mà thôi.
Từ đây có thể thấy được, chuyện cô cả mất tích là một màn diễn được bố trí tỉ mỉ tài tình. Hai người lạ mặt khiêng cái rương chứa cô cả đi cuối cùng, nhờ có bóng đêm mà nhân lúc đám người phía trước không chú ý, thả cô cả ra. Chờ sau khi đưa rương đến nhà kho, họ quay lại giấu cô cả trong thùng rượu và lấy cớ đi mua rượu để ra khỏi phủ. Tất cả mọi chuyện đều thần không biết quỷ không hay.
Giải ra bí mật chuyện mất tích rồi!
Tiếp theo chính là thân phận của người trúng độc và tung tích của cô cả. Còn nữa, có những hai gã sai vặt lạ mặt xuất hiện, vậy người còn lại lúc này đang ở đâu?
Một nha hoàn khác nói: “Cũng không phải đâu. Bộ quần áo màu mai đỏ này được may vào dịp sinh nhật năm ngoái của ba vị tiểu thư theo sở thích của nhị tiểu thư. Năm kia là màu oanh vàng đại tiểu thư thích, còn năm nay là màu xanh biếc tam tiểu thư thích”.
“À… Thì ra là như vậy”. Tôi gật đầu, nhìn căn phòng phía sau, thấy cửa phòng ở phía nam, phía đông là hai cái cửa sổ rộng rất gần mặt đất, một cái mở ra thì thấy bức tường phía nam, cái còn lại mở ra sẽ thấy bức tường phía đông. Lúc này, cái thứ hai đang mở, từ ngoài trông vào có thể thấy màn và tủ quần áo. Bên cạnh phòng có một cây đu già cao, nếu đóng cửa sổ lại thì người trong phòng chẳng biết chuyện bên ngoài, mà người bên ngoài chẳng biết chuyện trong phòng nữa.
Tôi thuận miệng hỏi: “Căn phòng kia là phòng ngủ của đại tiểu thư nhà các ngươi à?”
Mấy nha hoàn gật đầu. Tôi lại hỏi: “Đại tiểu thư của các ngươi về lúc nào vậy?”
Đám nha hoàn đỏ hoe mắt, cúi đầu không chịu lên tiếng. Tôi vờ thở dài nói: “Lúc nãy nhị tiểu thư của các ngươi khóc lóc một hồi với ta, nói là đại tiểu thư vô duyên vô cớ mất tích trong căn phòng, ta còn tưởng là nàng đang đùa với mình, làm gì có ai đột nhiên biến mất trong phòng mình cơ chứ? Ta còn nghĩ người mình vừa gặp là đại tiểu thư, định quay về vạch trần câu đùa của nhị tiểu thư cơ, nào ngờ thấy các ngươi thế này… Thì ra nàng nói thật. Lúc nãy nàng cứ buồn mãi nên ta cũng không hỏi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi nói cho ta biết đi, lát nữa gặp nàng ta còn biết đường an ủi”.
Đám nha hoàn thấy bộ mặt thành khẩn của tôi thì chẳng hề nghi ngờ gì, bèn gạt nước mắt kể hết mọi chuyện lại cho tôi nghe, cũng không khác gì những lời cô hai và cô ba nói với cẩu quan lúc sáng nay lắm. Đơn giản là tối qua Hạ viên ngoại và cô hai, cô ba mang theo sính lễ của nhà trai đến thuyết phục cô cả. Hạ viên ngoại lời qua tiếng lại với cô cả, tức giận bỏ đi, cô hai và cô ba tiếp tục ở lại trong phòng. Một lúc sau, cô cả đuổi cô hai và cô ba ra ngoài, cũng bắt mang sính lễ ra khỏi phòng. Sáng sớm nay, cô ba đem chìa khóa đến mở cửa cho đám nha hoàn vào rửa mặt cho cô cả, rồi cô ba khóa cửa đi ra. Lát sau, cô hai và cô ba đến mời cô cả ra phòng khách, lúc này phát hiện ra cô cả không còn ở trong phòng nữa, mất tích một cách kỳ lạ.
Từ tối qua đến tối nay, tất cả mọi chuyện xảy ra dường như đều rất bình thường, nhưng cô hai và cô ba chẳng hề có thái độ hoang mang sau khi cô cả mất tích, cho thấy chuyện này thật kỳ lạ. Hơn nữa, sau khi biết ba người họ là chị em sinh ba thì tôi đã bắt đầu mò ra một hai đầu mối dẫn đến chân tướng.
Nhớ đến trò chơi nhận biết của hai chị em nhà họ Hạ. Đây là điều kiện thân thể đặc thù mà ông trời cho họ, nếu biết cách lợi dụng thì việc khiến người mất tích trong căn phòng hoàn toàn không thành vấn đề.
Đầu tiên phải xác định rốt cuộc là cô cả mất tích vào lúc nào. Nếu như cô hai và cô ba có lòng giúp chị mình chạy trốn thì họ sẽ chọn thời điểm nào để hành động? Là thời gian biểu hiện vụ án xảy ra – sáng nay ư?
Tôi hỏi đám nha hoàn: “Hôm nay lúc tam tiểu thư đến mở cửa cho đại tiểu thư thì chỉ có một mình nàng hay còn ai khác đi cùng nữa?”
Một nha hoàn đáp: “Có cả tam tiểu thư và nha hoàn Phẩm Hương của nàng nữa”.
Ồ… Từ đây, có thể loại bỏ khả năng cô ba nhân cơ hội này giúp cô cả trốn. Xung quanh căn phòng có rất nhiều cây đu già, cửa phòng ở phía nam, cửa sổ rất gần mặt đất. Nếu chạy ra từ cửa sổ phía đông, giấu mình sau thân những cây đu thì cũng không phải chuyện khó, nhưng lại nghe nói lúc cô cả mất tích, cửa phòng đều chốt cả, mà không thể chốt từ bên ngoài được. Như vậy thì có hai khả năng: cô hai cô ba đến mời cô cả đến phòng khách, sau khi mở cửa phòng thì nhân cơ hội vào chốt cửa sổ, sau đó tung tin cô cả mất tích, gọi người đến xem.
Nên tôi lại hỏi: “Lúc nhị tiểu thư và tam tiểu thư mời đại tiểu thư ra khỏi phòng thì chỉ có hai người họ ở đấy thôi sao?”
Nha hoàn kia nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, nói: “Không phải, lúc ấy nhị tiểu thư và tam tiểu thư dẫn các vị tiểu thư khác cùng đến, họ đều là bạn của đại tiểu thư, sau khi mọi người cùng nhau vào thì phát hiện đại tiểu thư không còn ở đó nữa”.
Lòng tôi thầm nhủ nha hoàn này rất hợp làm một nhân chứng. Còn chưa đợi tôi hỏi đã trả lời rất cặn kẽ, làm tôi giảm được không ít việc, đáng được thưởng! Tôi sẽ hỏi nàng nhiều một chút để nàng có thêm đất diễn vậy!
Nhiều người cùng vào phòng như vậy, cô hai và cô ba sẽ không thể lén chốt cửa sổ được. Còn nhớ Điền Tâm Nhan từng nói, Qúy cẩu quan có hỏi gia đinh gác cửa ở Hạ phủ, gia đinh đáp rằng chỉ có người vào chứ không có ai đi ra, cho nên cô cả tuyệt đối không thể chuồn khỏi trong thời gian này. Mà kể từ sau khi nàng mất tích, khắp phủ đều canh chừng nghiêm ngặt hơn, muốn đi khỏi khó như lên trời. Vì vậy, cần đổi hướng suy nghĩ: cô cả không mất tích vào sáng nay.
Nếu tôi là cô hai cô ba, muốn giúp tỷ tỷ chạy trốn thì buổi tối mới có nhiều cơ hội nhất. Giả sử thực sự là buổi tối, như vậy chỉ có một cơ hội, là sau khi Hạ viên ngoại cãi cọ với cô cả rồi bỏ đi, bên trong phòng chỉ còn lại ba chị em họ.
Song nếu lúc này cô cả nhảy ra ngoài cửa sổ thì cũng không thể nào rời khỏi phủ. Trừ phi là ẩn mình trong hòm rượu, thùng xe gì đó để ra ngoài… Ô!
Tôi lại hỏi nha hoàn kia: “Nghe nói tối qua lão gia nhà ngươi mang sính lễ đến cho đại tiểu thư xem, sính lễ đều được chứa trong rương lớn đúng không?”
Nha hoàn đó nhìn tôi càng quái dị, nói: “Đúng vậy, nghe nói tổng cộng có tám rương lớn, mười sáu rương nhỏ, hôm qua mới đưa tới bốn rương lớn tám rương nhỏ, còn lại thì sáng nay đưa nốt. Cho nên tối qua lão gia cũng chỉ sai người đưa bốn rương lớn và tám rương nhỏ đến cho đại tiểu thư xem”.
Ừm, căn cứ vào kinh nghiệm xem phim cổ trang lâu năm của bản thân thì một cái rương lớn hoàn toàn có thể chứa được người. Sính lễ mà, chỉ đơn giản là tặng lụa là gấm vóc, trang sức mà thôi. Chỉ cần lấy vài tấm lụa ra giấu dưới giường thì thừa chỗ để chui vào. Nghe nói tối qua sau khi cô hai và cô ba bị đuổi ra thì không còn ai vào phòng nữa, nói cách khác, khi đó cô cả không có ở trong phòng cũng không ai phát hiện được.
Đến giờ đã có thể bắt đầu suy đoán rồi: cô hai và cô ba lẳng lặng mở chốt cửa sổ, sau đó giấu cô cả vào trong rương, đưa ra phòng và trốn khỏi phủ. Chuyện cô cả làm sao ra được thì tạm thời bỏ đó đã. Tiếp theo, hai người ai về phòng nấy ngủ. Sáng hôm sau, cô hai trèo vào phòng cô cả từ cửa sổ, giả làm cô cả đang nằm ngủ trên giường. Cô ba đến mở cửa cho đám nha hoàn vào hầu hạ cô cả rửa mặt, để đám nha hoàn trở thành nhân chứng khẳng định cô cả vẫn ở trong phòng. Sau đó cô ba và đám nha hoàn đi ra, khóa cửa, đến phòng khách tiếp đón khách khứa. Còn cô hai ở trong phòng thay quần áo của mình vào, chốt cửa sổ lại, núp sau cánh cửa, đợi cô ba dẫn một đám nữ khách đến mở cửa. Cô ba vừa vào đã hét toáng lên là cô cả mất tích, cô hai nhân lúc mọi người bối rối hỗn loạn thì thần không biết quỷ không hay rời đi.
Chuyện cô hai không đến phòng khách tiếp khách cũng không dễ bị người khác phát hiện, vì nàng và cô ba giống hệt nhau, một mình cô ba cũng có thể sắm hai vai. Cô ba chỉ cần giả vờ cười đùa đôi câu trước mặt bạn tốt của cô hai, lại trò chuyện đôi lúc với bạn tốt của mình. Phòng khách đông đúc như vậy, mọi người sẽ không phát hiện ra vấn đề.
Thế này thì đã thông rồi, có điều tất cả chỉ là suy đoán, chẳng hề có chứng cứ gì cả. Cho nên tôi lại hỏi nha hoàn kia: “Các ngươi cảm thấy đại tiểu thư sáng nay có điểm gì khác với tối qua không?”
Nha hoàn kia lại một lần nữa tặng cho tôi ánh mắt kỳ dị, “Những gì cô nương hỏi giống hệt với lời Qúy đại nhân đã hỏi lúc sáng. Chẳng lẽ có điểm gì không đúng ư?”
Hả? Cẩu, cẩu quan kia đã hỏi rồi sao? Thật thật thật… đáng ghét. Sao hắn cứ nghĩ giống tôi thế nhỉ? Chẳng lẽ chỉ số IQ của tôi chỉ bằng một con cẩu?
Khoan khoan khoan đã… Nói như vậy… Những gì tôi nghĩ đến, cẩu quan cũng đã nghĩ ra rồi. Chuyện này đã giải quyết được tầm 80%, hắn lại để Nhạc Thanh Âm vào Hạ phủ làm gì nữa? Để anh ta luyện một chút mỹ nam kế cho thuần thục? Lỡ như Nhạc đại ca sơ suất, rơi vào bẫy của cô ba thì sao? Tiền sữa bột cho đứa bé, cẩu quan nhà ngươi trả được không? Hừ, nói không chừng… cẩu quan đẩy Nhạc Thanh Âm đi trước, đợi tạo được quan hệ tốt với chị em nhà họ Hạ rồi thì có thể thuận tiện giải quyết chuyện chung thân đại sự của mình, phải không?
Hừ! Quả nhiên là đáng ghét! Đồ hạ lưu! Đồ lưu manh! Đồ sắc lang!
Hừ, tức chết tôi.
Ấy, khoan đã, tôi tức cái gì chứ? Chuyện này liên quan méo gì đến tôi nhỉ? Hơ… chắc là vừa phải vận động não nhiều quá nên hơi lú một tí. Hì hì, ừm, hì hì, kỳ lạ.
Nhìn sắc mặt bất thường của tôi, đám nha hoàn sợ đến không dám lên tiếng. Tôi bèn vội vàng tỏ ra ôn hòa: “Không có gì không đúng cả, ta chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi. Sáng nay là ai hầu hạ đại tiểu thư rửa mặt vậy?”
Một nha hoàn nhỏ tuổi e dè nói: “Là… là nô tỳ”.
Một nha hoàn khác nhanh miệng nói: “Nàng mới tới, tay chân vụng về, sơn móng tay thôi mà cũng làm gãy móng tay đại tiểu thư được!”
Hả? Đây là đầu mối quan trọng nhé! Tôi vội hỏi: “Ngón tay bị gãy móng là ngón nào?”
“Ngón áp út tay trái”, nha hoàn nhỏ tuổi đáp khẽ.
Ha ha, có chứng cứ rồi! Chỉ cần xem xem móng tay ngón áp út bên tay trái của cô hai có bị gãy hay không là được. Cẩu quan, lần này bản cô nương đi trước ngươi một bước rồi đấy nhé!
Tiếp theo, việc mất tích chỉ còn lại duy nhất một câu đố: cô cả rời khỏi phủ bằng cách nào?
Nếu nàng náu trong rương sính lễ, vậy thì sau khi bị mang đi chắc chắn sẽ cất vào một nơi tương tự như kho chứa đồ. Nếu kho khóa ngoài, nàng sẽ không đi ra được, nói không chừng còn chết ngạt. Nhất định là cô hai và cô ba giúp nàng ra khỏi phủ trong đêm, bởi vì chờ đến hôm sau sẽ không còn cơ hội nữa.
Rốt cuộc là dùng cách nào chứ? Tôi nhìn mấy nha hoàn, cười nói: “Lúc nãy các ngươi nói Qúy đại nhân cũng hỏi giống ta, vậy thì sau đó ngài còn hỏi những gì nữa?”
Nha hoàn bẻm mép đáp: “Ngài hỏi chúng nô tỳ tối qua có thấy ai lạ mặt trong đám sai vặt mang sính lễ đến hay không”.
Tôi cả kinh, bỗng chốc nhớ đến người trúng độc kia. Quần áo hắn mặc chẳng phải là đồ của gia đinh Hạ phủ đấy ư? Nhưng… lúc Qúy cẩu quan hỏi vấn đề này, hắn còn chưa biết đến người trúng độc. Chẳng lẽ ngay từ lúc ấy hắn đã nghĩ tới có người trà trộn vào Hạ phủ đón cô cả ra sao? Đáng ghét! Lại, lại đoán ra trước tôi… Không, tôi không thừa nhận, kiên quyết không thừa nhận.
“Thế các ngươi trả lời thế nào?” Tôi hỏi.
“Lúc ấy chúng nô tỳ cũng không chú ý lắm”, cả đám lắc đầu, “Nhưng nàng nói là có hai người lạ mặt”, vừa nói vừa chỉ vào nha hoàn nhỏ tuổi.
Nha hoàn nhỏ tuổi hoảng hốt nói: “Trước… trước khi được điều tới hầu hạ đại tiểu thư, nô tỳ làm việc ở phòng giặt đồ. Người làm trong phủ đều tự mình mang quần áo đến, cho nên nô tỳ nhận được mặt hầu hết tất cả mọi người… Hôm qua có hai người nô tỳ chưa từng thấy, nhưng, nhưng nô tỳ nghĩ họ mới đến, cho nên, không dám nói…”
Đúng rồi, vậy thì khớp rồi, hai người dôi ra này… Hả? Sao lại là hai người? Tạm thời không quản vấn đề này. Hai người vừa hay có thể khiêng được một chiếc rương, đem cái rương ra khỏi phủ cũng tương đối dễ dàng. Cơ mà… vẫn là câu hỏi cũ: họ làm sao ra được?
Tôi mặt dày hỏi tiếp: “Qúy… Qúy đại nhân còn hỏi gì nữa?”
“Hỏi… Hỏi sáng sớm nay trong phủ có xe đi mua đồ về tiếp khách hay không”, nàng đáp.
… Đúng… Đúng… Xe đi mua đồ đương nhiên là toàn chứa thùng, hòm, sọt không…
Thấy tôi chỉ gật đầu, nàng nói tiếp: “Vừa hay nô tỳ nghe ca ca ruột phụ trách gác cửa nói… nói tối qua trong phủ phái người đánh xe ngựa đi mua đồ gấp, trên xe chứa thùng rượu rỗng, nói là sợ rượu mời khách không đủ, cần mua thêm về…”
“Ca ca ngươi có nhận được mặt người đánh xe không?” Tôi vội hỏi.
“Ca ca nói là hai tên sai vặt trong đám người đưa sính lễ tới, trước kia chưa từng thấy mặt. Hai người họ từ sáng sớm đã chờ ngoài cửa, thấy sính lễ vừa đến thì cùng khiêng vào, cho nên ca ca cũng không hỏi nhiều”. Có vẻ như đây là lần thứ hai nàng trả lời câu này nên tương đối lưu loát.
Hiển nhiên, hai người đó trà trộn trong đám gia đinh Hạ phủ, tranh trước khiêng sính lễ vào. Gia đinh trong phủ thấy có người khiêng giúp vật nặng thì mở cờ trong bụng, nào có nhìn kỹ xem họ là ai, cho nên họ mới vào được trong phủ một cách thuận lợi. Hạ phủ đông người ở như thế, thi thoảng có thêm một hai người lạ mặt cũng chẳng có ai để ý, người ta chỉ nghĩ là người làm mới đến mà thôi.
Từ đây có thể thấy được, chuyện cô cả mất tích là một màn diễn được bố trí tỉ mỉ tài tình. Hai người lạ mặt khiêng cái rương chứa cô cả đi cuối cùng, nhờ có bóng đêm mà nhân lúc đám người phía trước không chú ý, thả cô cả ra. Chờ sau khi đưa rương đến nhà kho, họ quay lại giấu cô cả trong thùng rượu và lấy cớ đi mua rượu để ra khỏi phủ. Tất cả mọi chuyện đều thần không biết quỷ không hay.
Giải ra bí mật chuyện mất tích rồi!
Tiếp theo chính là thân phận của người trúng độc và tung tích của cô cả. Còn nữa, có những hai gã sai vặt lạ mặt xuất hiện, vậy người còn lại lúc này đang ở đâu?
Tác giả :
Linh Tê Các Chủ