Xuyên Không Tệ Hại: Ta Là Robot
Chương 3: Ăn bám
Ráng chiều cam nhạt giòn rã nhẹ trôi lững thững.
Nằm trên bãi cỏ, Đinh Đan ngậm nhánh bông cỏ nhìn trời, tay kẹp tấm thẻ vàng soi xét nhíu mày nghi hoặc.
Chỉ có một cái thẻ, không biết đủ dùng hay không?
Đinh Đan buồn phiền, rất không biết tốt xấu nghĩ, biết vậy đã lấy thêm vài cái, không cần phải phân vân đủ hay không.
Song lại rất bất mãn xoa bụng, vì sao robot lại biết đói a? Lão thiên gia rất bất công, hic, đặc tính tốt đẹp của robot không chịu cho cô nửa phần. Ít nhất lẽ ra cũng nên cho cô tính năng phi bay chứ! Đỡ cho mỗi lần đi đâu khỏi phải tốn tiền xe, hay tiền đi máy bay.
Cho hỏi một chút Đinh Đan, cô xác định biết bay là tính năng của một robot chứ không phải là của siêu nhân?
[MT: con thực sự muốn bay ?
ĐĐ: có thể tiết kiệm thời gian đi bộ. Mẹ ruột, cho con bay đi a~
MT: *nhấc phím*]
Suy cho cùng Đinh Đan vẫn phải lếch thân xác robot đi mua đồ ăn chiều, chính là đi tới đâu, tật lười theo tới đó.
Cô đi đến chỗ xe bán thức ăn nhanh cách thảm cỏ không tới mười bước chân, mở miệng gọi một loạt:"Ba phần hotdog, hai miếng sandwich, một bánh mì kẹp thịt và bánh su kem lớn cùng một ly pesi lớn."
Không tới một phút đã làm xong mọi thứ Đinh Đan yêu cầu, người bán hàng hai tay đưa cho cô, nở nụ cười thật tươi, nói:"Đây là đồ của quý khách, cảm ơn ngài đã ủng hộ, cho tôi xin 103 USD ạ."
Đinh Đan chớp mắt, rồi lại chớp mắt cười khổ. USD là cái quái gì vậy?
Cô nhíu mày giơ thẻ lên, hỏi:"Tôi chỉ có tấm thẻ này thôi." Song thầm mắng bản thân quá ngu ngốc, lần sau nhất định phải chuẩn bị, tìm hiểu hết thảy mới được.
Người bán hàng đờ người ra mấy giây, mất một lúc tỉnh táo, không khỏi chửi ầm lên:"Cô đùa tôi à? Muốn ăn thì cũng nên đổi tiền chứ, không thì cút đi. Thật cmn, cả buổi chiều không bán được còn gặp kẻ điên." Nếu cô gái trước mặt thực sự là người có tiền, khẳng định sẽ không ăn thức ăn lề đường không sạch sẽ như vậy.
"Đổi tiền ở đâu?"
Người bán hàng còn tưởng rằng cô quấy rối không chịu đi, hắng giọng rủa:"Máy rút tiền cách công viên rất xa. Cô nhanh cút đi, nếu muốn ăn thì đi rút tiền trả tôi, phần ăn tôi để đây."
Đinh Đan gật đầu, máy móc xoay người rời đi, vò vò tóc khó hiểu. Trong lòng bâng khuâng một vấn đề mà không thể hỏi ai, máy rút tiền là cái gì, tiền là cái gì a? Là giống điểm số sao?
Nơi cô ở chỉ cần giơ thẻ, xét điểm để thực hiện yêu cầu, và đáp ứng nhu cầh của chủ thẻ. Mỗi lần dùng chỉ cần trừ điểm trong thẻ, làm việc giúp ích cho cộng động sẽ được cộng điểm. Thế kỉ cô sống, phân chia ngôn ngữ cùng tiền tệ đã là lịch sử kinh tế xã hội.
Thời đại này thật phức tạp mà!
Đinh Đan không hờn dỗi rẽ qua nhánh đường khác, trước khi biết cách rút tiền, nếu không cô chẳng đủ can đảm đi mua thức ăn.
Chẳng qua lão thiên gia đã biết cô mệt còn phái cô làm thiên sứ áo trắng.
Mặt trời lặng lẽ hạ màn về nghỉ ngơi, bầu trời đã nhiễm ít nhiều gam màu xanh thẫm. Công viên hoang vắng, bất giác đi đến nơi hẻo lánh nhất, Đinh Đan nghe thấy âm thanh ẩu đả.
Từng tiếng chửi rủa nặng nề phát ra làm cho lòng người lạnh lẽo.
"Đồ đĩ này...đánh chết nó đi. Tốt nhất là cắt đi thứ quý của nó. Hoàn thành giúp nó tâm nguyện bất trai vô gái của nó."
"Đúng vậy. Thứ như mày sống làm gì, quả thật làm ô nhiễm mắt của chúng tao."
"Mày là sự sỉ nhục của tạo hoá."
"Chết đi, tiện..."
Thật quá đáng!
Đinh Đan nhíu mày bất bình. Tuy cô không phải thánh mẫu gì đó bất bình cho thiên hạ, nhưng mấy người này thực quá đáng. Cũng có lẽ thời đại của cô, cô chưa từng nhìn thấy hay nghe được lời lẽ vô nhân đạo như vậy, cho nên trong lòng không nhịn được tức giận.
Cho nên mà nói, cô quá thiện lương khi bổ nhào đi xen vào chuyện của người khác. Mà chuyện này về sau ngẫm lại, Đinh Đan vẫn thấy hận chết cái lòng nhân đạo của mình.
Nhưng là một người câm có thể làm gì nào? Hô cứu sao, vọng tưởng! Gọi cảnh sát, chắc chắn lúc đó nạn nhân đã thăng thiên rồi. Vì vậy, Đinh Đan rất sáng suốt gom đá xung quanh leo lên cây, từ nơi mọi người không thấy ném xuống.
*Bịch*Bịch*
"Fuck! Đứa nào ném đá, khôn hồn thì ra đây, tao chém chết mẹ nó."
Ngu mới ra ấy.
"Á...á...a..a đau...chết tiệt."
"Đại ca, chúng ta nhanh đi thôi." Bởi vì hắn phát hiện ra đợt đá này như thiên thạch ngoài vũ trụ, càng ném càng nhiều, cảm giác đau đớn một lúc gia tăng, không hề có xu hướng dừng lại.
Đúng rồi, nhanh đi đi a!
"Tiện nhân, để bọn tao gặp lại, mày chết chắc."
Bước chân vọt đi nhỏ dần, Đinh Đan ló đầu ra nhìn, mím môi quan sát xung quanh.
"Nó kia. Là ở trên cây, đại ca."
"Lôi nó xuống."
Đinh Đan cứ đứng đó, mặt vô biểu tình, nét mặt cực lãnh khốc khiến người ta rợn người rét run. Như vậy cũng dễ hiểu, bạn thử tưởng một con búp bê dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bạn, bạn sẽ có cảm tưởng gì?
Nhất định sẽ không khác mấy con búp bê ma Anbella.
Tuy nhiên, đám người này vẫn không bỏ cuộc, ngoan lì leo lên hòng muốn bắt kẻ đầu sỏ ném đá dấu tay. Chẳng qua, ai cũng không ngờ đến hành động tiếp theo của cô khi bọn họ rốt cục leo lên đến.
Đinh Đan thản nhiên dịch chân ngã người từ trên cây xuống.
Một đám trợn mắt há hốc mồm kinh hãi. Đùa gì thế! Đây cũng không phải phim kiếm hiệp cổ đại, nhảy từ cây cao 5m không chết. Dĩ nhiên, robot sẽ không chết được, cùng lắm hỏng hóc chút thôi.
Trong ánh mắt rất ngoài ý muốn của mọi người, Đinh Đan hạ cánh an toàn, còn không quên trong sự ngây ngốc của bọn họ kéo nạn nhân bị bạo hành đi.
Đinh Đan tức tối chạy đi, mắt rada dò xét nơi kín đáo trú ngụ một lát. Trông thấy phía xa xa vách tường cao, liền kéo nạn nhân tới đó ẩn nấp.
Tuy đã trốn được bọn người kia, nhưng cô vẫn không mất cảnh giác chút nào, đến khi người bị cô kéo đi giật tay áo khoác của cô, cô mới ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.
"Tôi tên là Hải Du. Chị có thể gọi tôi là Nari. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó." Hải Du nhíu mày bất mãn.
Đinh Đan lắc đầu, huơ tay.
"Sao chị không nói chuyện? Khinh tôi sao?"
Lắc đầu. Ghen tị chết đi được. So với cô còn xinh đẹp hơn. Mà, Đinh Đan căn bản không ý thức được tác giả dùng đại từ búp bê thuỷ tinh có ý tứ gì.
Song sau ba giây Hải Du nhìn cô, mới chậm rãi mới mở miệng:"Chị bị câm đúng không?"
Đừng dùng giọng điệu khẳng định đó nói chuyện với tôi, tôi không có bị câm đâu, biết chưa.
"Chị, con người này thực kì lạ."
Tôi kì lạ chỗ nào chứ >.
Nằm trên bãi cỏ, Đinh Đan ngậm nhánh bông cỏ nhìn trời, tay kẹp tấm thẻ vàng soi xét nhíu mày nghi hoặc.
Chỉ có một cái thẻ, không biết đủ dùng hay không?
Đinh Đan buồn phiền, rất không biết tốt xấu nghĩ, biết vậy đã lấy thêm vài cái, không cần phải phân vân đủ hay không.
Song lại rất bất mãn xoa bụng, vì sao robot lại biết đói a? Lão thiên gia rất bất công, hic, đặc tính tốt đẹp của robot không chịu cho cô nửa phần. Ít nhất lẽ ra cũng nên cho cô tính năng phi bay chứ! Đỡ cho mỗi lần đi đâu khỏi phải tốn tiền xe, hay tiền đi máy bay.
Cho hỏi một chút Đinh Đan, cô xác định biết bay là tính năng của một robot chứ không phải là của siêu nhân?
[MT: con thực sự muốn bay ?
ĐĐ: có thể tiết kiệm thời gian đi bộ. Mẹ ruột, cho con bay đi a~
MT: *nhấc phím*]
Suy cho cùng Đinh Đan vẫn phải lếch thân xác robot đi mua đồ ăn chiều, chính là đi tới đâu, tật lười theo tới đó.
Cô đi đến chỗ xe bán thức ăn nhanh cách thảm cỏ không tới mười bước chân, mở miệng gọi một loạt:"Ba phần hotdog, hai miếng sandwich, một bánh mì kẹp thịt và bánh su kem lớn cùng một ly pesi lớn."
Không tới một phút đã làm xong mọi thứ Đinh Đan yêu cầu, người bán hàng hai tay đưa cho cô, nở nụ cười thật tươi, nói:"Đây là đồ của quý khách, cảm ơn ngài đã ủng hộ, cho tôi xin 103 USD ạ."
Đinh Đan chớp mắt, rồi lại chớp mắt cười khổ. USD là cái quái gì vậy?
Cô nhíu mày giơ thẻ lên, hỏi:"Tôi chỉ có tấm thẻ này thôi." Song thầm mắng bản thân quá ngu ngốc, lần sau nhất định phải chuẩn bị, tìm hiểu hết thảy mới được.
Người bán hàng đờ người ra mấy giây, mất một lúc tỉnh táo, không khỏi chửi ầm lên:"Cô đùa tôi à? Muốn ăn thì cũng nên đổi tiền chứ, không thì cút đi. Thật cmn, cả buổi chiều không bán được còn gặp kẻ điên." Nếu cô gái trước mặt thực sự là người có tiền, khẳng định sẽ không ăn thức ăn lề đường không sạch sẽ như vậy.
"Đổi tiền ở đâu?"
Người bán hàng còn tưởng rằng cô quấy rối không chịu đi, hắng giọng rủa:"Máy rút tiền cách công viên rất xa. Cô nhanh cút đi, nếu muốn ăn thì đi rút tiền trả tôi, phần ăn tôi để đây."
Đinh Đan gật đầu, máy móc xoay người rời đi, vò vò tóc khó hiểu. Trong lòng bâng khuâng một vấn đề mà không thể hỏi ai, máy rút tiền là cái gì, tiền là cái gì a? Là giống điểm số sao?
Nơi cô ở chỉ cần giơ thẻ, xét điểm để thực hiện yêu cầu, và đáp ứng nhu cầh của chủ thẻ. Mỗi lần dùng chỉ cần trừ điểm trong thẻ, làm việc giúp ích cho cộng động sẽ được cộng điểm. Thế kỉ cô sống, phân chia ngôn ngữ cùng tiền tệ đã là lịch sử kinh tế xã hội.
Thời đại này thật phức tạp mà!
Đinh Đan không hờn dỗi rẽ qua nhánh đường khác, trước khi biết cách rút tiền, nếu không cô chẳng đủ can đảm đi mua thức ăn.
Chẳng qua lão thiên gia đã biết cô mệt còn phái cô làm thiên sứ áo trắng.
Mặt trời lặng lẽ hạ màn về nghỉ ngơi, bầu trời đã nhiễm ít nhiều gam màu xanh thẫm. Công viên hoang vắng, bất giác đi đến nơi hẻo lánh nhất, Đinh Đan nghe thấy âm thanh ẩu đả.
Từng tiếng chửi rủa nặng nề phát ra làm cho lòng người lạnh lẽo.
"Đồ đĩ này...đánh chết nó đi. Tốt nhất là cắt đi thứ quý của nó. Hoàn thành giúp nó tâm nguyện bất trai vô gái của nó."
"Đúng vậy. Thứ như mày sống làm gì, quả thật làm ô nhiễm mắt của chúng tao."
"Mày là sự sỉ nhục của tạo hoá."
"Chết đi, tiện..."
Thật quá đáng!
Đinh Đan nhíu mày bất bình. Tuy cô không phải thánh mẫu gì đó bất bình cho thiên hạ, nhưng mấy người này thực quá đáng. Cũng có lẽ thời đại của cô, cô chưa từng nhìn thấy hay nghe được lời lẽ vô nhân đạo như vậy, cho nên trong lòng không nhịn được tức giận.
Cho nên mà nói, cô quá thiện lương khi bổ nhào đi xen vào chuyện của người khác. Mà chuyện này về sau ngẫm lại, Đinh Đan vẫn thấy hận chết cái lòng nhân đạo của mình.
Nhưng là một người câm có thể làm gì nào? Hô cứu sao, vọng tưởng! Gọi cảnh sát, chắc chắn lúc đó nạn nhân đã thăng thiên rồi. Vì vậy, Đinh Đan rất sáng suốt gom đá xung quanh leo lên cây, từ nơi mọi người không thấy ném xuống.
*Bịch*Bịch*
"Fuck! Đứa nào ném đá, khôn hồn thì ra đây, tao chém chết mẹ nó."
Ngu mới ra ấy.
"Á...á...a..a đau...chết tiệt."
"Đại ca, chúng ta nhanh đi thôi." Bởi vì hắn phát hiện ra đợt đá này như thiên thạch ngoài vũ trụ, càng ném càng nhiều, cảm giác đau đớn một lúc gia tăng, không hề có xu hướng dừng lại.
Đúng rồi, nhanh đi đi a!
"Tiện nhân, để bọn tao gặp lại, mày chết chắc."
Bước chân vọt đi nhỏ dần, Đinh Đan ló đầu ra nhìn, mím môi quan sát xung quanh.
"Nó kia. Là ở trên cây, đại ca."
"Lôi nó xuống."
Đinh Đan cứ đứng đó, mặt vô biểu tình, nét mặt cực lãnh khốc khiến người ta rợn người rét run. Như vậy cũng dễ hiểu, bạn thử tưởng một con búp bê dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn bạn, bạn sẽ có cảm tưởng gì?
Nhất định sẽ không khác mấy con búp bê ma Anbella.
Tuy nhiên, đám người này vẫn không bỏ cuộc, ngoan lì leo lên hòng muốn bắt kẻ đầu sỏ ném đá dấu tay. Chẳng qua, ai cũng không ngờ đến hành động tiếp theo của cô khi bọn họ rốt cục leo lên đến.
Đinh Đan thản nhiên dịch chân ngã người từ trên cây xuống.
Một đám trợn mắt há hốc mồm kinh hãi. Đùa gì thế! Đây cũng không phải phim kiếm hiệp cổ đại, nhảy từ cây cao 5m không chết. Dĩ nhiên, robot sẽ không chết được, cùng lắm hỏng hóc chút thôi.
Trong ánh mắt rất ngoài ý muốn của mọi người, Đinh Đan hạ cánh an toàn, còn không quên trong sự ngây ngốc của bọn họ kéo nạn nhân bị bạo hành đi.
Đinh Đan tức tối chạy đi, mắt rada dò xét nơi kín đáo trú ngụ một lát. Trông thấy phía xa xa vách tường cao, liền kéo nạn nhân tới đó ẩn nấp.
Tuy đã trốn được bọn người kia, nhưng cô vẫn không mất cảnh giác chút nào, đến khi người bị cô kéo đi giật tay áo khoác của cô, cô mới ngạc nhiên quay đầu lại nhìn.
"Tôi tên là Hải Du. Chị có thể gọi tôi là Nari. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó." Hải Du nhíu mày bất mãn.
Đinh Đan lắc đầu, huơ tay.
"Sao chị không nói chuyện? Khinh tôi sao?"
Lắc đầu. Ghen tị chết đi được. So với cô còn xinh đẹp hơn. Mà, Đinh Đan căn bản không ý thức được tác giả dùng đại từ búp bê thuỷ tinh có ý tứ gì.
Song sau ba giây Hải Du nhìn cô, mới chậm rãi mới mở miệng:"Chị bị câm đúng không?"
Đừng dùng giọng điệu khẳng định đó nói chuyện với tôi, tôi không có bị câm đâu, biết chưa.
"Chị, con người này thực kì lạ."
Tôi kì lạ chỗ nào chứ >.
Tác giả :
Mặc Tĩnh Khuyên