Xuyên Không Gặp Được Tiểu Phu Quân!
Chương 20 Cô Đến Đây Làm Gì?
"Vậy bây giờ mày muốn làm gì?" Khả Như mắng một tràng thật dài, cuối cùng kết thúc bằng câu hỏi ngắn gọn.
Khải An bối rối, không biết phải trả lời thế nào. Cô không thể nói rằng cô thích hắn, không muốn hắn lạnh nhạt với mình nhưng lại vô lý bảo hắn đừng gần gũi với mình. Vì vậy mà chần chừ cả buổi, đến khi Khả Như mất sạch kiên nhẫn quát: "Mày có thôi đi không? Nếu mày không trả lời tao thì đừng có mà chuyện gì cũng tới tìm tao!"
Khải An giật mình, hai tay cô bất giác run rẩy đăm đăm nhìn Khả Như. Lời muốn nói ở cổ họng cũng không cách nào thoát ra được. Cô bỗng nhiên bật khóc nức nở giống một đứa trẻ, tưởng chừng như cô đang khó khăn giải bày ý kiến của mình với người lớn.
Khả Như nhìn cô thế này có chút hốt hoảng, nàng giậm chân luống cuống: "Mày, mày sao vậy?"
"Mày làm sao vậy hả? Tự nhiên òa khóc như thế! Có bị điên không? Mày trải qua bao nhiêu lần chuyện này rồi còn bày đặt tỏ vẻ đáng thương thế cho ai xem hả?" Khả Như tuy miệng lưỡi đanh thép nhưng trong lòng lại quan tâm đến cô hơn bao giờ hết. Khải An nhìn nàng một lần, bất chợt nhanh thoăn thoắt lao đến trước mặt nàng ôm cứng.
"Cái..." Khả Như định đẩy cô ra nhưng lại cảm nhận được vai mình bị nước mắt của ai kia thấm ướt nóng hổi, nàng chỉ đành cười trừ: "Mày làm ướt áo tao rồi..."
"Tao biết mày hay buông những lời cay đắng khi trò chuyện cùng tao, tao cũng biết mày khó chịu với những gì mà tao đã làm... Chẳng qua..." Khải An hít sâu một hơi: "Lần này, tao xin mày. Xin mày hãy một lần tin tưởng tao có được không?"
Khả Như ôm cô, nở một nụ cười bỡn cợt: "Đừng nói nữa. Làm đi."
Khải An buông nàng ra, Khả Như nhận thấy hai mắt cô đã đỏ ửng vì khóc quá nhiều. Cô lau nước mắt, tay siết thành quyền, ánh mắt hiện lên vẻ quyết tâm: "Khả Như, tao chắc chắn sẽ thay đổi trong mắt mày!"
Khả Như lại chỉ cười xòa, giấu đi sự hài lòng nơi đáy mắt, nàng xua tay: "Cút đi."
Khải An quay lại nhìn nàng, lần này thì đã dứt khoát chạy đi.
...
Trên đường đến bệnh viện, tay Khải An lái xe đặt trên vô-lăng mà cứ run lên từng cơn. Trái tim cô đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô hít thở mấy lần điều hòa lại nhưng vẫn không tài nào bình tĩnh nổi.
Bây giờ đã là xế chiều mà bên lề đường đèn đuốc đã sáng trưng, sáng đến chói mắt. Trái ngược hoàn toàn với không gian tối tăm mờ ảo trên xe của cô. Khải An liếc nhìn qua một quán phở ven đường, thiết nghĩ cơm ở bệnh viện thật sự khó ăn, mà cô thì từ sáng đến giờ cũng vẫn chưa bỏ bụng được thứ gì.
Cô tấp xe, đến gần quán ăn: "Dì ơi, cho cháu hai phần đem về."
Dì chủ quán là một người phụ nữ có gương mặt phúc hậu, trên mặt đã ẩn hiện vài nếp nhăn của tuổi già nhưng nụ cười tỏa nắng của dì có phép thuật làm cô cảm thấy an bình.
"Của cháu đây." Dì đem ra tận xe cho cô, vừa khi nhận tiền thì không vội đi vào mà nhẹ giọng bảo: "Cô à, tui thấy cô hốc hác quá. Làm gì làm, nhớ giữ sức khỏe nha cô."
Khải An ngây người đáp lại: "Cháu... Cháu trông hốc hác thế hả dì?"
Dì chủ quán cười hiền từ: "Cô đang buồn đúng không? Tui có đứa con gái, chắc cũng bằng tuổi với cô. Mỗi lúc nó buồn là tui thấy mặt nó buồn hiu, có khi còn bỏ ăn nữa cơ... Nên tui cũng đoán được chút."
Dì lại nói: "Nhân sinh ai biết trước cái gì. Cô cho dù có gặp phải chuyện thế nào cũng đừng có bi quan quá, từ từ chúng ta tìm cách giải quyết."
Khải An gật đầu, đáy mắt tràn đầy niềm tin: "Con không sao. Cảm ơn dì đã khuyên."
"Ừa, tạm biệt cô nha."
Khải An lái xe đi, trái tim đập mạnh vừa rồi không hiểu sao lúc này có chút an tĩnh lạ thường.
Vào đến cổng bệnh viện, Khải An dùng hết toàn bộ can đảm bước về phía trước.
Cũng là dãy hành lang lạnh lẽo đó, lúc sáng cô đã chạy đi. Nhưng bây giờ thì sẽ không như vậy nữa. Lần này cô đã suy nghĩ thấu đáo.
Bóng ma của quá khứ đã đi theo cô quá lâu rồi. Khải An của kiếp trước đã chết, đã không còn là cô của ngày đó nữa.
Cô bây giờ đã mạnh mẽ hơn, đã có thể can đảm đối diện với lựa chọn và quyết định của chính mình. Đồng thời cô cũng đã sai lầm khi gán lên người cô yêu thương cái tội đáng chết đó.
Vũ Vân sẽ không làm tổn thương cô, hắn sẽ không hại cô. Khải An bị quá khứ theo đến quên mất rằng, chính mình đối với hắn cũng là sự không tin tưởng.
Khải An đẩy cửa phòng bệnh, bên trong bị bao phủ bởi một màn tối đen. Cô nuốt một ngụm nước bọt, gian nan lên tiếng: "Vũ, Vũ Vân là em đây."
Không có tiếng đáp lại. Trả lời cô là sự yên tĩnh lạ lùng của màn đêm hiu quạnh, Khải An lại cất giọng: "Vân, em sai rồi..."
Sự yên lặng kì lạ làm cô kinh hách, không dám bước tới, không đành lui đi. Cô chỉ có thể nhờ ánh đèn bên ngoài hành lang mà nắm bắt tình hình bên trong.
"Vân, anh đâu rồi? Vân... Anh đâu rồi hả?" Khải An nhịn không được lại bật khóc, có vẻ như tiếng khóc của cô có hiệu quả làm lung lay ý chí sắt thép của người đang nằm trên giường bệnh. Hắn động đậy.
Khải An nức nở: "Em sai rồi, Vũ Vân em không nên đối xử với anh như vậy... Em biết bản thân mình quá ích kỷ mà không nghĩ đến cảm nhận của anh..." Khải An lấy tay lau nước mắt: "Em xin anh... Xin anh hãy cho em một cơ hội! Em hứa, em hứa sẽ thay đổi... Vân, anh lên tiếng đi mà!"
Trái tim của Vũ Vân đập loạn nhịp, trong đầu hậu tri hậu giác tự hỏi: "Gì chứ?"
Cô lại muốn đùa giỡn tình yêu của hắn nữa à?
Vũ Vân thở dài, hắn lặng lẽ ngồi dậy với tay bấm nút bật đèn.
Ánh đèn vừa lóa lên, cảnh tượng kia khiến hắn khó có thể cầm lòng.
Gần ngay lối vào, một thiếu nữ hai mắt đỏ hoe, trên mi vẫn còn ướt. Cô đứng bất động mà hai mắt thì nhắm chặt, dường như vừa rồi ánh đèn đã làm chói mắt cô. Khải An chậm rãi mở mắt, trông thấy hắn thản nhiên ngồi trên giường làm cô có hơi ủy khuất nhưng cô gái nhỏ vẫn kiên cường.
"Vũ Vân... Em, em có mua phở... Cùng nhau ăn tối được không?"
Hắn không đáp, nhìn món phở mà lòng nhói đau như bị người cầm dao cắt. Hắn giữ bình tĩnh, như không mà hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
"Vân..."