Xuyên Không Chiến Kỷ: Thiên Mệnh Chiến!
Chương 139 139 Hế Lu Những Người Anh Em Thiện Lành!
Chỉ là bọn họ không lập tức hành động ngay mà tựa như đang chờ đợi một thứ gì đó, cứ như kiểu thời cơ chưa đến.
Đồng thời, cũng vào lúc này.
Trong doanh trại mới được dựng lên trong hôm nay, có một nhóm người áo đen đang đi kiểm tra, xác nhận những binh lính đã trúng độc và ngủ say như chết.
Sau khi đã cẩn thận xác nhận xong thì lấy ra một quả pháo tín hiệu phóng lên trời.
Cho đến khi thấy được một vệt ánh sáng lóe lên trên bầu trời, những người nãy giờ ẩn nấp mới tuốt gươm ra khỏi vỏ bắt đầu chạy như bay đến những khách sạn mà quân đội triều đình đang ở lại cũng như doanh trại.
Tất cả đều hành động nhanh chóng, đem những binh sĩ trúng độc, lần lượt giết chết nhưng khi đi đến nơi giam giữ tù nhân thì lại dừng lại bởi vì bọn họ thấy có một bóng người đứng dưới ánh trăng chắp hai tay sau lưng cười như không cười nhìn xem bọn hắn.
..............
Trong khách sạn của Trần Minh Quân, đám người áo đen nhanh chóng đột nhập vào nơi này.
Bọn họ chia ra thành ba người một tổ, phân công nhau đi vào các phòng.
Mặc dù Trấn Nam Vương dặn dò không được tổn hại Lê Ngọc Anh nhưng chỉ cần bảo toàn tấm thân xử nữ cho nàng là được, còn như những chỗ khác....
Không nhất định phải là chỗ đó mới được nha!
Lê Ngọc Anh mặc dù bình thường hung dữ chút nhưng tốt xấu cũng được xếp vào Thập Tú bảng, bài danh lại còn rất cao.
Không chỉ khuôn mặt đẹp mà dáng người cũng rất ngọt , điều này khiến cho bọn đàn ông thèm khát đã lâu, nay có cơ hội nếm thử đôi chút sao có thể bỏ qua được.
Thế là ba tên có tu vi cao nhất trong nhóm người cường thế đòi đảm nhiệm căn phòng của Lê Ngọc Anh.
Cho dù biết đợi ba người này xong, những người khác cũng đến lượt nhưng nghĩ đến mình không phải người đầu tiên, trong lòng những người còn lại có chút bất mãn.
Căn phòng thứ hai được nhiều người mong muốn vào nhất không phải của ai khác mà chính là của Eris, người này không trong phạm vi Trấn Nam Vương dặn dò, bọn hắn tất nhiên muốn chơi thế nào cũng được.
Cho nên không ngoài dự đoán chút nào, nhóm có cảnh giới cao thứ hai đắc cử căn phòng lại.
Điều này làm cho sáu người con lại rất khó chịu nhưng tu vi kém hơn sáu người kia, bọn họ còn biết làm thế nào?
Cả sáu tên đều hậm hực, phân chia nhau vào hai căn phòng còn lại.
...........
Căn phòng của Lê Ngọc Anh,
Ba tên trúng tuyển đến đây đẩy cửa ra, như hổ đói xông vào, tên cuối cùng còn cẩn thận đem cửa cũng đóng vào.
Cả ba người, dưới lớp khăn vải che mặt đều đang nở nụ cười dâm tà.
Đặc biệt khi nghĩ đến thân phận của nàng là nhị công chúa của Đại Lê khiến cho tà hòa trong lòng càng thêm khó nhịn.
Bọn chúng đi đến cạnh giường, từng tên vẻ mặt phấn khích.
" Tiểu mỹ nhân, ta tới đây.
"
................
Hình ảnh tương tự diễn ra trong căn phòng của Eris khiến cho nàng đang ngồi xổm trên thanh ngang xà nhà khẽ nhíu mày, mặc dù bản thân mình cũng không hiểu ngôn ngữ của thế giới này nhưng nhìn biểu lộ hèn mọn của ba tên áo đen bên dưới, trong lòng sinh ra cảm giác buồn nôn.
Không nhịn được nữa, nàng niệm thần chú: " Ma Pháp Mộc Hệ - Trói buộc! "
Vô số sợi dây leo từ mặt gỗ lát sàn mọc lên, đầu tiên nhỏ bé như cái tăm nhưng trong chớp mắt lại to thành kích thước cổ tay, đem cả ba tên áo đen trói buộc lại.
Biến cố xảy ra bất ngờ lại thêm trong đầu đều đang nghĩ đến các tư thế chiến đấu khiến cho cả ba không kịp phòng bị.
Thấy pháp thuật trói buộc của mình thành công, Eris không chút do dự hô lên: " Ma pháp Hỏa hệ - Hỏa Cầu! "
Linh khí hệ hỏa trong thiên địa lập tức tụ tập lại với nhau tạo thành ba quả cầu lửa lao đến, phân biệt tấn công ba tên áo đen.
................
Trong phòng Trần Minh Quân, nhóm ba người áo đen trong lòng đã không vui nên hành sự rất lỗ mãng.
Bọn hắn trực tiếp đạp cửa xông vào, tên cầm đầu nói: " Giết thằng nhãi này nhanh lên, xong còn đi xếp hàng nữa.
"
Nghĩ đến tình cảnh hai mỹ nữ, người nào mình cũng phải chờ đến lượt, trong lòng hắn càng nghĩ càng tức giận.
Đồng dạng như vậy còn có hai người còn lại, bọn hắn hùng hùng hổ hổ đi đến chỗ giường nằm, nửa câu nói nhảm cũng không nói trực tiếp dùng kiếm đâm vào trong chăn.
Để cho chắc ăn, bọn hắn đâm liên tục mười mấy nhát nhưng càng đâm bọn hắn lại càng cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng.
Tại sao đâm mãi mà vẫn chưa thấy máu chảy ra?
Hơn nữa cảm giác cứ thấy là lạ?
" Hế lu những người anh em thiện lành! "
Đúng vào lúc bọn hắn nhận ra có biến thì một giọng nói mang theo đầy sự giễu cợt vang lên từ đằng sau dọa bọn hắn giật nảy cả mình.
Nhưng bọn hắn còn chưa kịp quay người nhìn xem sau lưng mình là ai thì đã cảm giác đầu của mình bay lên, khung cảnh cũng đảo ngược.
Bọn hắn còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì trước mắt đã tối sầm lại.
Chớp mắt giải quyết xong hai người, Trần Minh Quân cũng không dừng lại bởi vì tên còn lại đã phát hiện ra chính mình.
Hắn không do dự chút nào, một chưởng vỗ ra.
" Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! "
Tiếng nổ liên tiếp vang lên đến từ bốn căn phòng khác nhau.
Tiếp sau đó là mười bốn cỗ thi thể không còn nguyên vẹn nương theo vụ nổ bắn bay ra ngoài.
Trần Minh Quân, Long Thiên Vấn, Lê Ngọc Anh, Eris nhìn xem bên ngoài có vô số người áo đen đang vây quanh, từng người sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng.
Vốn chỉ nghĩ đề phòng tí thôi, ai ngờ xảy ra thật.
Lê Ngọc Anh nói: " Ta đến chỗ canh giữ tù nhân xem thế nào, các ngươi lo phần còn lại.
"
Trần Minh Quân lắc đầu nói: " Không cần, ở nơi đó đã có người.
"
Lê Ngọc Anh nghe vậy thì hơi kinh ngạc nhưng rất nhanh nhớ ra người trấn thủ ở nơi đó là người nào thì liền yên tâm trở lại.
Trong số những người có mặt ở đây, người đó mới đích thật là lão hồ ly a.
Trần Minh Quân phân công: " Ngọc Anh cùng Eris bảo vệ quân lính trong khách sạn, ta và Thiên Vấn giết ra ngoài.
"
Lời này vừa ra, Long Thiên Vấn đã nài nỉ: " Anh em, ta đến trấn thủ khách sạn có được không? "
Nói đùa cái gì, bên ngoài có nhiều tên áo đen như vậy.
Dân gian có câu nói hai lắm, hai đánh một không chột cũng què huống hồ đếm sơ sơ cũng có đến mấy ngàn tên áo đen đang cầm dầu ăn chờ mình ở ngoài.
Trần Minh Quân liếc hắn một cái, nói: " Ngươi còn là đàn ông thì cùng ta ra ngoài giết địch.
"
Long Thiên Vấn bị đụng chạm đến tôn nghiêm của đàn ông, ngẩng đầu ưỡn ngực đáp: " Tốt lắm! Ông đây cùng ngươi ra ngoài giết địch! "
Đạt được câu trả lời này, Trần Minh Quân mới gật đầu hài lòng.
Thằng bạn hắn cái gì cũng tốt, chỉ có một nhược điểm đó là sợ chết.
Sợ chết, nói thật ra thì người nào mà chẳng tiếc mệnh.
Ngay cả hắn cũng vậy!
Nhưng làm một thằng đàn ông sao có thể để cho chị em phụ nữ xung phong tiền tuyến còn mình co ro ở nơi hậu phương được.
" Ngươi phía trước, ta phía sau! "
Nói xong Trần Minh Quân lấy ra bảo đao, lao về mặt trước của khách sạn.
Trong lòng cố gắng tự mình trấn an mình rằng đây chỉ là một trận ác chiến đầu tiên thôi, sau này còn phải trải qua rất nhiều nữa.
Sống ở thế giới này, muốn bảo toàn mạng sống của mình khó lắm, ta không giết người thì người giết ta.
Ngay cả người mạnh nhất vũ trụ cũng khó tránh khỏi những cuộc thách đấu, những âm mưu nói gì đến một kẻ vừa mới bước chân lên con đường tu luyện như mình.
Tâm lý ổn định trở lại, hắn cũng bắt đầu lao vào quân địch điên cuồng chém giết.
Trên thế giới này, chỉ có giết hoặc bị giết.
Cuộc sống tiêu dao tự tại, chỉ có cường giả mới có được một nửa.
Tại sao chỉ có một nửa? Bởi vì núi cao còn có núi khác cao hơn, cũng bởi vì kể cả ngươi mạnh nhất cũng sẽ luôn có người muốn đánh bại ngươi được sinh ra.
Muốn có cuộc sống tự tại thật sự, có lẽ chỉ có đi tìm một hành tinh hoặc nơi mà chỉ có ngươi và những người ngươi yêu thương sinh sống.
Nhưng đại đạo ba ngàn, cuộc sống muôn vàn biến số, có thể tự tại được bao lâu cũng không ai nói trước được.
Biết đâu một ngày nào đó, nơi ngươi ẩn cư bị phát hiện....
........
Hai phe bắt đầu chém chém giết giết, đám người áo đen cũng không mù quáng chỉ lao vào tấn công Trần Minh Quân và Long Thiên Vấn mà chia ra thành nhiều nhóm.
Hai nhóm cản lại hai người này, những nhóm còn lại tấn công vào trong khách sạn.
Điều này làm cho Trần Minh Quân đau hết cả đầu.
Chẳng phải người lao lên mới gặp nguy hiểm nhiều nhất sao? Vì sao lại thành người thủ ở phía sau rồi?
Thế giới này cứ làm sao ấy nhỉ?
Sở dĩ hắn sẽ nghĩ như thế là bởi vì những tràng cảnh chiến đấu, chém giết hắn mới chỉ tham khảo trên sách vở, trên phim ảnh thôi.
Còn những người mặc áo đen này đều là hàng thật giá thật sát thủ bước ra từ vô vàn trận chém giết, khả năng tùy cơ ứng biến tự nhiên là cao rồi.
Kế hoạch tác chiến bọn bọn hắn rất đơn giản và dễ hiểu, triệt tiêu chủ lực, người có cảnh giới cao nhất là Lê Ngọc Anh.
Sau đó từ từ giải quyết nốt ba người còn lại có tu vi yếu hơn.
Trần Minh Quân ngoảnh đầu nhìn lại thấy phần lớn người áo đen đều tập trung vây công Lê Ngọc Anh, trong lòng rốt cuộc hiểu ra.
Khó trách lúc nghe hắn phân công, lấy tính tình anh dũng thiện chiến của nàng lại không có ý kiến gì.
Bây giờ ngẫm nghĩ lại, hóa ra nàng đã sớm đoán được những người áo đen này sẽ tập trung đối phó nàng trước cho nên mới mặc kệ Trần Minh Quân đưa ra kế hoạch gì, diễn biến đều giống nhau.
" Hừ! Dám khinh thường bổn công tử! " Trần Minh Quân đem tu vi bạo phát ra, triệu hồi Tứ Linh Trấn Thiên Đồ với ý định đem lực chú ý của những tên áo đen kéo về phía mình, giảm bớt gánh nặng cho Lê Ngọc Anh.