Xuyên Đến Trước Khi Đại Lão Hắc Hóa
Chương 46: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Thứ hai mới vừa vào tiết, Thời Mộ đã bị gọi vào phòng thể thao.
Lão Hoàng đang dọn dẹp dụng cụ ở bên trong, sàn nhà lau đến bóng loáng.
Nghe được tiếng bước chân, lão Hoàng thở hổn hển bỏ cây lau nhà vào góc, “Mấy tuần nay, chúng ta sẽ huấn luyện ở đây, Bối Linh lập tức tới ngay, em chờ một chút.”
Vừa mới dứt lời, tiếng bước chân lộp cộp đến gần.
Thời Mộ quay đầu lại, thấy ánh mắt của cô bé kia mang đầy vẻ ngạc nhiên.
“Ôi ôi.” Cô che miệng kêu vì hoảng, mắt hạnh trợn tròn: “Thời Thời Thời Thời... Thời Mộ.”
Đôi tai đỏ hồng, phản ứng rất đáng yêu.
Thời Mộ mím môi nhịn cười: “Tôi tên là Thời Mộ, không phải là Thời Thời Thời Thời Mộ.”
Bối Linh chớp chớp mắt, trái tim thấp thỏm.
Dáng vẻ này của cô khiến Thời Mộ cười càng đậm hơn: “Em không biết sẽ hợp tác với tôi sao?”
Bối Linh lắc đầu, lọn tóc phớt qua gương mặt trắng nõn: “Em nghĩ học trưởng Thời Mộ chắc chắn sẽ không tham gia cuộc thi không có nội hàm như vậy đâu.”
Cô ấy tới tham gia thuần túy là bất đắc dĩ. A1 nhất định phải chọn ra một nữ để dự thi nhưng đa số khi biết được phải hợp tác với nam sinh A15, ai cũng trốn tránh. Nói cách khác, cuộc thi thể dục nhịp điệu này quả thật quá ngu xuẩn...
Thấy bọn họ không thích, giáo viên nói sẽ bỏ phiếu lựa chọn, số phiếu của Bối Linh nhiều nhất, bất đắc dĩ chỉ đành tham gia. Thế nhưng không ngờ trong họa có phúc được ở cùng thần tượng.
Vui vẻ.
Hạnh phúc.
Ngây ngất.
“Thầy Hoàng, chúng ta nhảy bài thể dục bộ thứ mấy ạ.” Bối Linh lộ hai cái răng khểnh, đôi mắt tích cực.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Lão Hoàng suy nghĩ: “Chúng ta không làm màu, nhảy bộ thứ chín đi.”
Thời Mộ thầm nghĩ, bộ thể dục nhịp điệu này hình như là ra mắt vào năm 2011, lúc ấy bọn cô đã từng nhảy rồi, thế nhưng... động tác cực kỳ ngu ngốc.
“Các em làm thử cho thầy xem nào.”
Lão Hoàng mở nhạc, ngồi bên cạnh xem.
Bối Linh cẩn thận liếc nhìn Thời Mộ, xấu hổ đứng ở bên cạnh cô.
Nhớ tới tiếng nhạc quen thuộc, nhịp chuẩn bị là dậm chân tại chỗ, cô đứng thẳng người, mắt nhìn phía trước, bày tư thế thể hiện rõ hiệu quả khúc quân hành anh dũng của động tác dậm chân tại chỗ. Thấy “nam thần” nghiêm túc như vậy, Bối Linh cũng không dám mất tập trung, học theo cô làm có nếp có tẻ.
“Nhịp đầu tiên, vươn người —— “
Thời Mộ làm theo trí nhớ, đang nghiêm túc suy nghĩ thì ngực bị người ta nhẹ nhàng đụng vào, cô nhìn qua.
Bối Linh che tay có chút luống cuống: “Em em em em em không cố ý...”
Thời Mộ chớp mắt, không để ý: “Không sao.”
Bối Linh thở phào nhẹ nhõm, kéo xa khoảng cách với Thời Mộ, tập rồi tập, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Thời Mộ, cơ ngực của anh mềm thật á ~ “
Vừa rồi cô ấy như không cẩn thận đụng phải một cục thịt, mềm nhũn, lại có chút rắn chắc.
Sắc mặt Thời Mộ thay đổi liên tục, cô mặc áo lót định hình màu trắng ở bên trong, vì phòng ngừa nó bị gồ lên, bên trong áo lót định hình còn dán một miếng dán ngực mỏng, vấn đề là, cô nương này sao có thể sờ ra được chứ? Ấy vậy, còn có thể sờ ra được cơ ngực mềm????
Thấy Thời Mộ mãi không nói gì, Bối Linh cho rằng cô tức giận, vội vàng giải thích: “Em không ý gì khác, Thời Mộ, anh đừng nên hiểu lầm.”
“Tôi không hiểu lầm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Bối Linh thở phào: “Anh yên tâm, lần này em sẽ cẩn thận một chút, không đụng phải anh nữa đâu.”
“Huấn luyện thế đấy à!! Hai đứa em đừng có mà liếc mắt đưa tình.” Lão Hoàng xem không nổi nữa, không nhịn được gõ cây quạt trên tay.
Bối Linh phồng má, có chút không vui: “Thầy không được đổ oan cho Thời Mộ, Thời Mộ nghiêm túc như vậy, không thèm liếc mắt đưa tình với ai đâu, là em quấy rầy Thời Mộ, thầy đừng hiểu lầm.”
“...???”
Nhìn vẻ mặt ngay thẳng của cô nương này, ngay cả mắng lão Hoàng cũng mắng không được.
“Dừng một lát đi, các em dừng lại hết đi.”
Tiếng nhấn nhạc vang lên cái cạch, lão Hoàng
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Thứ hai mới vừa vào tiết, Thời Mộ đã bị gọi vào phòng thể thao.
Lão Hoàng đang dọn dẹp dụng cụ ở bên trong, sàn nhà lau đến bóng loáng.
Nghe được tiếng bước chân, lão Hoàng thở hổn hển bỏ cây lau nhà vào góc, “Mấy tuần nay, chúng ta sẽ huấn luyện ở đây, Bối Linh lập tức tới ngay, em chờ một chút.”
Vừa mới dứt lời, tiếng bước chân lộp cộp đến gần.
Thời Mộ quay đầu lại, thấy ánh mắt của cô bé kia mang đầy vẻ ngạc nhiên.
“Ôi ôi.” Cô che miệng kêu vì hoảng, mắt hạnh trợn tròn: “Thời Thời Thời Thời... Thời Mộ.”
Đôi tai đỏ hồng, phản ứng rất đáng yêu.
Thời Mộ mím môi nhịn cười: “Tôi tên là Thời Mộ, không phải là Thời Thời Thời Thời Mộ.”
Bối Linh chớp chớp mắt, trái tim thấp thỏm.
Dáng vẻ này của cô khiến Thời Mộ cười càng đậm hơn: “Em không biết sẽ hợp tác với tôi sao?”
Bối Linh lắc đầu, lọn tóc phớt qua gương mặt trắng nõn: “Em nghĩ học trưởng Thời Mộ chắc chắn sẽ không tham gia cuộc thi không có nội hàm như vậy đâu.”
Cô ấy tới tham gia thuần túy là bất đắc dĩ. A1 nhất định phải chọn ra một nữ để dự thi nhưng đa số khi biết được phải hợp tác với nam sinh A15, ai cũng trốn tránh. Nói cách khác, cuộc thi thể dục nhịp điệu này quả thật quá ngu xuẩn...
Thấy bọn họ không thích, giáo viên nói sẽ bỏ phiếu lựa chọn, số phiếu của Bối Linh nhiều nhất, bất đắc dĩ chỉ đành tham gia. Thế nhưng không ngờ trong họa có phúc được ở cùng thần tượng.
Vui vẻ.
Hạnh phúc.
Ngây ngất.
“Thầy Hoàng, chúng ta nhảy bài thể dục bộ thứ mấy ạ.” Bối Linh lộ hai cái răng khểnh, đôi mắt tích cực.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Lão Hoàng suy nghĩ: “Chúng ta không làm màu, nhảy bộ thứ chín đi.”
Thời Mộ thầm nghĩ, bộ thể dục nhịp điệu này hình như là ra mắt vào năm 2011, lúc ấy bọn cô đã từng nhảy rồi, thế nhưng... động tác cực kỳ ngu ngốc.
“Các em làm thử cho thầy xem nào.”
Lão Hoàng mở nhạc, ngồi bên cạnh xem.
Bối Linh cẩn thận liếc nhìn Thời Mộ, xấu hổ đứng ở bên cạnh cô.
Nhớ tới tiếng nhạc quen thuộc, nhịp chuẩn bị là dậm chân tại chỗ, cô đứng thẳng người, mắt nhìn phía trước, bày tư thế thể hiện rõ hiệu quả khúc quân hành anh dũng của động tác dậm chân tại chỗ. Thấy “nam thần” nghiêm túc như vậy, Bối Linh cũng không dám mất tập trung, học theo cô làm có nếp có tẻ.
“Nhịp đầu tiên, vươn người —— “
Thời Mộ làm theo trí nhớ, đang nghiêm túc suy nghĩ thì ngực bị người ta nhẹ nhàng đụng vào, cô nhìn qua.
Bối Linh che tay có chút luống cuống: “Em em em em em không cố ý...”
Thời Mộ chớp mắt, không để ý: “Không sao.”
Bối Linh thở phào nhẹ nhõm, kéo xa khoảng cách với Thời Mộ, tập rồi tập, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Thời Mộ, cơ ngực của anh mềm thật á ~ “
Vừa rồi cô ấy như không cẩn thận đụng phải một cục thịt, mềm nhũn, lại có chút rắn chắc.
Sắc mặt Thời Mộ thay đổi liên tục, cô mặc áo lót định hình màu trắng ở bên trong, vì phòng ngừa nó bị gồ lên, bên trong áo lót định hình còn dán một miếng dán ngực mỏng, vấn đề là, cô nương này sao có thể sờ ra được chứ? Ấy vậy, còn có thể sờ ra được cơ ngực mềm????
Thấy Thời Mộ mãi không nói gì, Bối Linh cho rằng cô tức giận, vội vàng giải thích: “Em không ý gì khác, Thời Mộ, anh đừng nên hiểu lầm.”
“Tôi không hiểu lầm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Bối Linh thở phào: “Anh yên tâm, lần này em sẽ cẩn thận một chút, không đụng phải anh nữa đâu.”
“Huấn luyện thế đấy à!! Hai đứa em đừng có mà liếc mắt đưa tình.” Lão Hoàng xem không nổi nữa, không nhịn được gõ cây quạt trên tay.
Bối Linh phồng má, có chút không vui: “Thầy không được đổ oan cho Thời Mộ, Thời Mộ nghiêm túc như vậy, không thèm liếc mắt đưa tình với ai đâu, là em quấy rầy Thời Mộ, thầy đừng hiểu lầm.”
“...???”
Nhìn vẻ mặt ngay thẳng của cô nương này, ngay cả mắng lão Hoàng cũng mắng không được.
“Dừng một lát đi, các em dừng lại hết đi.”
Tiếng nhấn nhạc vang lên cái cạch, lão Hoàng
Tác giả :
Cẩm Chanh