Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần
Chương 42 Thủ đô Kamia
Mười ngày nữa là tới ngày tuyển sinh học viện, học viện ở thủ đô Kamia, từ chỗ Châu Thanh tới thủ đô mất hai ngày bay phi hành khí, đi xe bay thì bốn ngày.
Châu Thanh thu dọn đồ đạc, lúc ra khỏi cửa thì gặp ba người Trần Dương Linh. Bảy người hẹn nhau ngày hôm nay sẽ xuất phát.
Lúc nhìn thấy Thiên Tử Dật và hai nhóc nhà Châu Thanh, ba người Trần Dương Linh giật mình. Bọn họ cảm nhận được cái gì? Bọn họ cảm nhận được năng lượng ma pháp đang chảy trong người ba người Thiên Tử Dật.
"Ba người Thiên thiếu..." Trần Dương Linh nghi ngờ nhìn Châu Thanh.
Châu Thanh mặt không đổi sắc nói: "Ba người họ bị trúng độc, độc tố ăn mòn ma pháp, hồi bao nhiêu ăn mòn bấy nhiêu."
"Độc ăn mòn ma pháp? Yêu thú nào lợi hại như vậy?" Trần Dương Linh kinh ngạc, độc có ăn mòn ma pháp tuyệt đối là thứ rất nguy hiểm, nhưng mà hắn chưa từng nghe qua loại độc này.
"Không phải yêu thú." Châu Thanh lắc đầu.
"Không phải yêu thú? Vậy độc này từ đâu ra?" Trần Dương Linh không hiểu.
"Trùng tộc." Ryze đứng một bên im lặng đột nhiên lên tiếng.
Châu Thanh kinh ngạc nhìn Ryze. Trước đó cậu có bàn bạc với Thiên Tử Dật làm thế nào để giải thích chuyện kinh mạch.
"Chỉ cần nói tôi trúng độc của trùng tộc, độc tố ăn mòn ma pháp." Thiên Tử Dật nói như vậy.
Trùng tộc là một tộc thú có hình dạng côn trùng, một số trùng tộc cao cấp thi có thân hình con người nhưng đầu lại là côn trùng. Trùng tộc tuy là côn trùng, nhưng bọn chúng cũng có trí tuệ con người. Bọn chúng không dùng ma pháp, thứ bọn chúng dùng chính là axit, có thể ăn mòn tất cả mọi thứ kể cả ma pháp.
Châu Thanh nửa nghi ngờ nhìn Thiên Tử Dật, thật sự chỉ cần nói vậy là giải quyết xong sao?
Thiên Tử Dật chỉ nhìn cậu cười.
"Không phải trùng tộc chỉ ăn mòn ma pháp bằng axit của thôi sao?" Trùng tộc chỉ dùng axit, trong axit không có độc. Axit của trùng tộc rất mạnh, một con trùng tộc trung cấp có thể dễ dàng ăn mòn ma pháp của một pháp sư cấp 6.
"Trùng tộc bình thường thì không, nhưng trùng tộc vương thì có." Ryze giải thích.
"Trùng tộc vương ngoài axit ăn mòn ra, bên trong axit còn có chất độc, độc ăn mòn năng lượng ma pháp, khiến người trúng độc không khác gì người bình thường."
Trùng tộc vương là những trùng tộc hoàng tộc, đứng đầu vương quốc trùng tộc.
Trần Dương Linh kinh ngạc nhìn Thiên Tử Dật, còn có Châu Thanh, chỉ là cậu không thể hiện quá rõ ràng.
Ryze khó hiểu nhìn Thiên Tử Dật, trùng tộc vương rất ít khi xuất hiện, bởi thế rất ít người biết được trùng tộc có loại độc này. Ryze là muốn trở thành quân nhân, nên anh tìm hiểu rất kỹ về kẻ thù của đế quốc suốt mấy trăm nghìn năm qua.
Ryze nghi ngờ, rốt cuộc Thiên Tử Dật đã làm gì mà gặp phải trùng tộc vương, hơn nữa làm thế nào mà hắn có thể giải độc. Dựa theo thông tin tìm hiểu của Ryze, muốn giải độc của trùng tộc vương cũng cần phải có pháp y cao cấp tiến hành bức độc.
Thiên Tử Dật đúng là đã gặp trùng tộc vương, kẻ phá huỷ gương mặt hắn, đôi chân hắn, kinh mạch hắn và hai tiểu bảo bối chính là một kẻ trong trùng tộc vương, Trùng Công Chúa.
Thiên Tử Dật thản nhiên nhìn Ryze, hắn lạnh nhạt nói: "Có hai cách để giải độc. Cách thứ nhất cậu đã biết, cách thứ hai là bức độc bằng thuốc, không cần pháp y, người bình thường cũng có thể làm được nhưng đổi lại thời gian lâu hơn."
Ryze giật mình, còn có cách này? Một pháp y cao cấp bức độc chỉ tốn hai tiếng là xong, nhưng nếu người bình thường, bức độc bình thường bằng thuốc đơn giản thì phải tốn bao nhiêu cơ chứ?
Lúc mọi người rời khỏi chung cư thì vô tình gặp Cát Hải Thịnh và La Kính, ngoài ra còn có Dylan. Cát Hải Thịnh tiếp xúc với Châu Thanh đương nhiên cũng biết ba người Thiên Tử Dật không có ma pháp. La kính và Dylan chỉ gặp Thiên Tử Dật một lần trong tiệm cắt tóc nhưng bọn hắn cũng nhìn ra Thiên Tử Dật không hề có ma pháp.
Đối với chuyện này Châu Thanh cũng thản nhiên giải thích là do trùng tộc vương.
"Mọi người muốn đến thủ đô Kamia đúng không? Bọn em cũng định tới thủ đô, không bằng mọi người cùng đi?" Cát Hải Thịnh cũng biết Châu Thanh và Trần Dương Linh muốn nhập học học viện quân đội Magnus.
Đúng lúc này Trần Dương Linh chợt nhớ cái gì, hắn khều Châu Thanh vui vẻ nói: "Nếu Thiên thiếu đã khôi phục ma pháp rồi cũng có thể nhập học."
Lúc này Thiên Tử Dật thể hiện cấp bậc ma pháp của hắn bên ngoài là cấp 3 cao cấp. Cấp 3 cao cấp, chưa ba mươi, đủ tiêu chuẩn nhập học rồi.
La Kính từ không gian lấy ra một chiếc phi hành khí, phi hành khí không lớn nhưng chứa mười người thì vẫn dư chỗ.
Trải qua hai ngày trên phi hành khí, Châu Thanh biết được muốn nhập học học viện không đơn giản. Muốn nhập học phải trải qua ba lần kiểm tra. Lần kiểm tra thứ nhất là kiểm tra độ tuổi, học viện không dùng máy để đo thiên phú và cấp bậc mà dùng máy đo độ tuổi bằng máu. Lần thứ hai là kiểm tra thiên phú bằng không gian trọng lực, lần thứ ba là kiểm tra cấp bậc ma pháp, chia làm từng khu, ở khu chiến đấu mọi người sẽ đánh với nhau, 1000 người đứng đầu sẽ được nhập học. Khu đan pháp sư luyện đan, khu luyện khí thì luyện khí và khu kết giới sư thì tạo kết giới, ba khu này chỉ nhận 100 người đứng đầu.
Thủ đô Kamia rất lớn, so với thủ đô Ray còn lớn hơn năm lần, còn rất đẹp. Trên bầu trời đầy xe bay và phi hành khí kiểu dáng đẹp đẽ, tộc độ lại nhanh. Kiến trúc cao hơn kiến trúc ở hành tinh Ray mấy lần, mặt đường rộng rãi, người dân thì khắp nơi, vui vẻ trò truyện.
La Kính và Dylan quay trở về học viện, nhóm Châu Thanh thì đi kiếm khách sạn. Bởi vì sắp tới kỳ tuyển sinh, tất cả mọi người ở các nơi trên hành tinh Kamia đều tập trung lại đây, phòng khách sạn trong thủ đô gần như đều đầy, hơn nữa tiền phòng còn rất mắc.
Châu Thanh đi chừng năm cái khách sạn đều nói đầy phòng, đến khách sạn thứ sau cuối cùng cũng còn dư lại hai phòng, nhưng lại là hai phòng lớn, giá mắc gấp đôi lần phòng bình thường. Cậu không muốn lại tiếp tục tìm khách sạn, trời cũng đã về chiều, vì vậy Châu Thanh thuê một phòng, Trần Dương Linh thuê một phòng.
Châu Thanh cầm lấy thẻ phòng, cậu vừa cầm lấy đã có một nhóm người thanh niên bước tới bên cạnh, một người trong đó nói: "Tôi trả thẻ phòng cậu gấp đôi."
Châu Thanh nhìn đám người trước mặt, cậu lắc đầu: "Không bán." Cậu tìm khách sạn mấy tiếng mới tìm được một khách sạn còn phòng, hiện tại Châu Thanh rất mệt mỏi, đương nhiên là sẽ không đồng ý.
"Gấp ba." Người kia hơi nhíu mày.
Châu Thanh tiếp tục lắc đầu. Tiền phòng tuy mắc, gấp ba cũng là một số tiền lớn nhưng đối với cậu mà nói luyện một ít đan pháp cấp 2 là đủ rồi.
"Nhóc con biết điều một chút, tao trả gấp ba đã là lợi cho mày." Người kia tức giận nói, bởi vì gương mặt trẻ con của Châu Thanh, gã tưởng cậu chỉ là một đứa nhóc chưa hai mươi.
"Có trả gấp năm tôi cũng không bán." Châu Thanh kiên định nói.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt." Người kia vung tay lên, tay gã bao bọc trong ngọn lửa đánh về phía Châu Thanh.
Một bóng người chắn trước người Châu Thanh, hắn đưa tay lên đỡ lấy công kích của gã kia, hai bên chạm nhau, sau đó mọi người nghe thấy tiếng la thảm thiết của gã.
Mọi người nhìn qua chỉ thấy gã kia quỳ xuống đất ôm lấy cánh tay vung lửa bị bẻ gãy đang đung đưa theo gió, lại nhìn người trước mặt gã, một thanh niên anh tuấn đẹp trai, Thiên Tử Dật lạnh lùng nhìn gã, gã lập tức sợ xanh mặt.
Hai người đều là cấp 3 cao cấp, nhưng gã không ngờ tới là người này có thể dễ dàng đỡ lấy công kích của gã, hơn nữa còn bẻ gãy tay gã mà gã không hề hay biết, chỉ khi cơn đau từ cánh tay truyền đến gã mới biết.
"Tên khốn, mày dám làm thiếu gia bị thương. Tụi bây lên!" Một kẻ trong nhóm thấy gã kia bị thương liền tức giận, hắn cùng bốn người còn lại đều xông lên.
Hắn nhận mệnh bảo vệ thiếu gia, nếu phu nhân biết hắn để thiếu gia bị thương chắc chắn sẽ không để yên cho hắn.
Thiên Tử Dật dễ dàng tránh né, hắn mở miệng: "Tiểu Đông, Tiểu Tây, giao cho hai đứa."
Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây nghe vậy đôi mắt sáng lên, hai nhóc đã khôi phục ma pháp, đang muốn dùng ma pháp mà vẫn chưa có cơ hội.
Cả người Thiên Sinh Đông bao bọc trong lôi tím, một giây sau cả người nhóc liền biến mất, lúc xuất hiện lại lần nữa đã ở phía sau lưng một tên thanh niên, trên tay nhóc là một lôi cầu nhỏ, lôi cầu chạm vào tên thanh niên kia, tên thanh niên lập tức la hét đau đớn, một lúc sau ngã xuống với vô số vết bỏng.
Một tên thanh niên khác xông về phía Thiên Sinh Tây, trên tay hắn là một thanh kiếm bọc phong ma pháp. Hắn chém thanh kiếm về phía Thiên Sinh Tây, Thiên Sinh Tây né sang một bên, sau đó vung nắm đấm về phía bụng hắn, nắm đấm bao bọc trong hắc khí, người thanh niên bị cú đấm của nhóc đánh văng xa. Hắn đau đớn ôm lấy bụng, bụng hắn lúc này lủng một lỗ lớn, vùng bụng bị ăn mòn, máu không ngừng chảy ra.
Ba tên kia thấy thế liền tức giận, bọn hắn là người lớn, nào để cho hai tên nhóc miệng còn hôi sữa làm mất mặt như vậy. Ba tên chia ra, tên cấp 3 xử lý Thiên Sinh Đông, bởi vì nhóc sở hữu lôi ma pháp, tốc độ nhanh, hai tên còn lại thì xử lý Thiên Sinh Tây.
Hai tên kia bao vây lấy Thiên Sinh Tây, một tên trong đó lập ra kết giới xung quanh nhóc, tên còn lại phóng thuỷ gai về phía kết giới. Thuỷ gai xuyên qua kết giới, thuỷ gai nhỏ yếu ớt lập tức dùng tộc độ cực nhanh phóng về phía Thiên Sinh Tây. Thiên Sinh Tây nhanh chóng né thuỷ gai, thuỷ gai cắm vào mặt đất, mặt đất làm lập tức xuất hiện mấy vết nứt.
"Kết giới sức mạnh." Trần Dương Linh lo lắng hô lên.
Kết giới sức mạnh giúp ma pháp được tăng mạnh lên mấy lần, thuỷ gai tên kia chỉ có cấp 2, nhưng nhờ có kết giới nên uy lực cũng gần như cấp 3.
Thiên Sinh Tây bên trong kết giới sau khi né hết thuỷ gai, nhóc vận dụng ma pháp bóng tối, hắc khí lan toả ra khắp kết giới, mọi người bên ngoài không thể nhìn thấy gì. Mười giây sau, kết giới lập tức xuất hiện vết nứt, hắc khí ăn mòn kết giới, kết giới lập tức sụp đổ.
Bóng dáng nhỏ của Thiên Sinh Tây từ từ xuất hiện bên trong hắc khí, nhóc vung tay lên, hai quả hắc cầu lập tức xuất hiện phóng về phía hai tên thanh niên. Hai tên thanh niên bởi vì bất ngờ mà không kịp tránh thoát, hắc cầu chạm vào người lập tức vỡ ra, hắc khí bao trùm lấy hai tên thanh niên. Hai người đau đớn thảm thiết, Thiên Sinh Tây thấy như vậy cũng đủ rồi liền thu hắc khí lại, hai thanh niên nằm trên mặt đất, cả người đều là dấu vết ăn mòn, máu từ trong cơ thể chảy khắp cả sàn.
Thiên Sinh Tây ra tay rất có chừng mực, không nguy hiểm đến tính mạng của hai người kia.
Bên kia Thiên Sinh Đông dùng lôi ma pháp nhanh chóng né công kích của gã thanh niên cấp 3. Gã nhìn Thiên Sinh Đông chạy nhảy khắp nơi, công kích của mình một chút cũng không trúng được nhóc, gã tức giận đập tay xuống đất, một bức tường đất lập tức bao bọc gã và Thiên Sinh Đông lại. Gã nhìn Thiên Sinh Đông cười: "Xem mày chạy đi đâu."
Bức tường đất rất nhỏ, gã đã tính toán, chỉ năm mét, hơn nữa bức tường đang càng ngày càng thu nhỏ lại, Thiên Sinh Đông không có chỗ để né nữa, cho dù nhóc có nhanh thì chờ cái bức tường này nhỏ lại hết mức gã cũng bắt được Thiên Sinh Đông.
Thiên Sinh Đông thản nhiên nhìn gã, nhóc không chạy nữa mà đứng yên trước mặt gã, hai tay lập tức xuất hiện hai quả cầu lửa, bên ngoài quả cầu lửa còn có tia sét tím, nhóc phóng hai quả cầu về phía gã từ hai hướng. Gã thanh niên không còn chỗ để né, gã lập tức dựng lên tấm chắn đất.
Thiên Sinh Đông không có ném hai quả cầu rồi thôi, nhóc liên tục ném hoả lôi cầu về phía gã thanh niên, đợi gã cho rằng nhóc lại tiếp tục ném hoả lôi cầu, thì Thiên Sinh Đông đã ở phía sau gã, một quả hoả lôi cầu đập thẳng về phía gã thanh niên, gã bị vụ nổ của hoả lôi cầu hất bay ra khỏi bức tường gã dựng lên.
Gã thanh niên đập mạnh vào quầy tiếp tân, người tiếp tân kinh sợ hét lên một tiếng.
Mọi người giật mình nhìn vết bỏng sau lưng gã thanh niên, bởi vì bức tường gã thanh niên dựng lên nên họ không thể nhìn thấy tình hình chiến đấu bên trong thế nào, chỉ có thể tập trung nhìn bên Thiên Sinh Tây.
Hai đứa nhóc mười tuổi, ma pháp cấp 2, nhưng chiêu thức lại tàn nhẫn như vậy. Hơn nữa năm thanh niên kia cũng đâu phải hạng xoàng, đều là cấp 2 cao cấp, còn có một tên cấp 3 sơ cấp, cấp bậc cao hơn hai đứa nhóc kia nhiều.
Thế nhưng, không ai có thể chạm vào hai nhóc.
Chỉ có thể nói năm tên kia khá xui, nếu là đứa trẻ bình thường có thể không địch nổi, nhưng bọn hắn lại gặp Thiên Sinh Đông và Thiên Sinh Tây, tuy chỉ mới mười tuổi nhưng trước khi hai nhóc bị phế kinh mạch đã là pháp sư cấp 4, giết yêu thú mà lớn, xử lý mấy thanh niên này rất dễ dàng.
Nhìn thấy cuộc chiến kết thúc, lúc này có mấy người bảo vệ chạy tới đem mấy người thanh niên kia đi. Thiên Tử Dật liếc nhìn người tiếp tân, hắn lạnh nhạt nói: "Tới thật đúng lúc."
Người tiếp tân cúi đầu xấu hổ. Thực ra lúc Thiên Tử Dật đỡ lấy công kích của người kia bảo vệ đã tới rồi, chỉ là bọn họ muốn xem náo nhiệt cho nên không có vào can.
Kiến trúc của khách sạn có thể chống đỡ công kích cấp 3, vì thế sau cuộc chiến cũng không có hư hại bao nhiêu. Hơn nữa vì lỗi là bên của mấy tên thanh niên kia và bên khách sạn không can ngăn nên phí sửa chửa Châu Thanh cũng không có trả.