Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh
Chương 59
Chu Nham chợt cảm thấy lạnh cả người, giống như bị ai để mắt đến, tuy rằng cảm giác này biến mất rất nhanh nhưng vẫn khiến gã dựng tóc gáy. Gã nhìn khắp nơi, không tìm được nhân vật nào khả nghi nhưng lại thấy hai người.
Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm.
Nửa tháng nay, hai người này là những nhân vật làm mưa làm gió được không ít người nhắc tới nên đương nhiên Chu Nham biết họ, phải nói là biết mặt đơn phương. Lúc này thấy họ đứng cùng nhau, tay Diệp Tiêu còn đặt trên đầu Lâm Đàm Đàm như đang an ủi, gã có chút bất ngờ, quan hệ giữa họ là vậy sao? dien?dan?Lqd
Nhưng hình như cũng có thể hiểu được, hèn chi dù các thế lực khác có mời chào Lâm Đàm Đàm trong sáng ngoài tối thế nào người ta cũng không chịu, tình nguyện ngày ngày làm một số chuyện chẳng người nào hiểu nổi như mở phòng khám, chữa bệnh, chỉ lấy một chút lương thực nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn chữa bệnh từ thiện không cần đền đáp.
Vốn dĩ với bản lĩnh của cô, đi trận doanh nào mà không được người ta cung phụng như bảo bối, thế mà lại cam chịu cúi người xen lẫn trong đám dị năng giả mộc hệ bình thường, phục vụ cho nhân dân dưới tầng chót.
Muốn nói thu mua nhân tâm thì cũng không đúng, rốt cuộc là cô ấy làm vì điều gì? Không phải là vì yêu đó chứ?
Chu Nham đang thầm cười trong lòng, đã thấy ánh mắt Diệp Tiêu bỗng dưng quét sang, ánh mắt chưa kịp thu lại của bị anh bắt gặp, vẻ khinh thường và cười nhạo trong mắt còn chưa kịp giấu đi, gã nhất thời bị dọa thót tim, trong lúc vô ý vấp phải hòn đá, lảo đảo ngã một cái.
Lâm Đàm Đàm nhìn theo ánh mắt Diệp Tiêu, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Chu Nham, cô trừng to mắt, đi trên đất bằng cũng có thể ngã, đúng là cái tên chỉ dựa vào ăn hôi mà thắng.
Cô cảm thấy người này chỉ cần không có khí vận gia thân (ý là số hên), chỉ cần người mạnh hơn gã vẫn còn sống khỏe thì gã sẽ không có ngày nổi danh.
Cho nên so với việc giết hắn, bảo vệ Diệp Tiêu và cả đội sống sót tiến vào hậu kỳ quan trọng hơn.
Cô đột nhiên không thấy rối rắm nữa, coi như đề phòng một thằng khốn bình thường là được. Nếu gã chọc đến cô thì cho gã đẹp mặt, không thể chùn tay vì thân phận của gã được.
Cô không còn xoắn xuýt, ánh mắt Diệp Tiêu lại âm trầm. Nếu mình không nhìn lầm, vừa rồi người kia đang cười nhạo và khinh miệt Đàm Đàm?
Anh híp mắt, vẻ mặt hơi lạnh.
Chu Nham bước nhanh tới cạnh Chu Lễ mới có được chút cảm giác an toàn, giật mình phát hiện mình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chu Lễ khó hiểu: “Sao mặt chú kém vậy?”
“Đâu có gì đâu.” Chu Nham lắc đầu. “Anh, người bên kia là Diệp Tiêu à?”
Chu Lễ nhìn Diệp Tiêu và cả Lâm Đàm Đàm đứng bên cạnh xe tải, sắc mặt khá kém.
Chu Nham nói: “Việc lần này thất bại không biết thiếu tướng Lý có trách chúng ta không nữa.”
Chu Lễ đáp: “Không đâu, anh chỉ dẫn đường và hỗ trợ, chủ lực vẫn là người một nhà của Lý Quần, trách nhiệm chủ yếu không phải của anh.”
Nói thì nói vậy, Chu Lễ cũng biết Lý Quần chắc chắn sẽ bất mãn, thay vì khó chịu do người nhà mình vô dụng, ông ta càng sẵn sàng ghi nhận phần khuyết điểm này lên đầu mình, sau đó sinh ra ấn tượng xấu rằng mình ngay cả việc nhỏ cũng làm chẳng xong.
Anh ta nhìn mười chiếc xe lộn xộn bên mình, lúc đó đội ngũ của Hình Quốc Lượng bị zombie chia cắt, đông một chiếc tây một chiếc, biện pháp chống thấm nước cũng làm không tốt, có nhiều chiếc còn bị ngã ngang, vật tư bên trong hoặc ngâm nước đến rã ra hoặc là vung vãi trên đất, khó khăn lắm mới có thể tìm ra chút gì đó có thể dùng, có thể ăn, miễn cưỡng gom thành bao nhiêu đây xe, anh ta nhìn còn ngại khó coi.
Tâm trạng anh ta rất tệ, cứ tưởng đây là cơ hội biểu hiện ngàn năm có một, cuối cùng lại thành ra thế này, rốt cuộc là tiếng gió lọt từ đâu ra?
Anh ta nhìn Diệp Tiêu với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt tạm dừng trên người Lâm Đàm Đàm đang nói chuyện với anh vài giây, thầm nghĩ: Diệp Tiêu đúng là khắc tinh của mình.
Nghĩ vậy, chợt thấy bên kia có vài sĩ quan đi về phía Diệp Tiêu.
“Thượng tá Diệp, các anh hành động nhanh thật, thiếu tướng Lý bên kia vừa truyền mệnh lệnh các anh đã nhận được thông tin rồi, còn giành hành động trước cả chúng tôi, năng lực hành động này khiến người ta không thể không phục.” Cao giọng nói lời có ý châm chọc, mọi người xung quanh nghe được đều dừng hết việc trên tay, những tên này chỉ thiếu viết mấy chữ “khó chịu, bới móc” lên mặt, là cái loại từ đầu đến chân đều toát ra vẻ muốn ăn đòn. Nhưng hiển nhiên, bây giờ rõ ràng họ đang muốn đánh Diệp Tiêu một trận.
dien?dan?Lqd Lâm Đàm Đàm vừa tập trung nhìn vừa đánh giá bọn họ, dù họ mặc quân trang nhưng đã trở nên dơ dáy bẩn thỉu, cả người toát ra vẻ nhếch nhác mà âm trầm, trên giày dính đầy nước bùn, hình tượng thật là khó coi.
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, kéo cô đến sát người mình, Diệp Tiêu nhìn mấy người kia, lạnh nhạt nói: “Quá khen.”
Tên cầm đầu có vẻ mặt tàn ác: “Mày bớt giả bộ con mẹ nó đi, thủ trưởng kêu mày qua giúp sức mày lại cố từ chối, ra là chờ giở trò xấu? Tốt nhất mày giao hết vật tư ra đây!”
Thủ trưởng mà tên này nhắc tới đương nhiên không phải Lữ Kiếm Bình mà đang gọi chính thủ trưởng của hắn- Lý Quần.
Mọi người bên phía Diệp Tiêu bắt đầu tụ tập lại, Mai Bách Sinh trời sinh nóng tính cũng rất giỏi cãi nhau với người ta lúc này liền xông tới, tuôn một tràng: “Mày sủa cái mẹ gì đó? Mấy thứ này vốn là của bọn tao, giao mẹ gì mà giao! Hồi sáng lúc ở bên ngoài đám bụi đời chúng mày thấy bọn tao thì sợ teo lại như trứng cút, quay đầu bỏ chạy.Giờ về căn cứ rồi, thấy an toàn thì muốn cướp đúng không? Thủ hạ của Lý Quần đều phế như mày thì tao cũng thấy thương ổng lắm, lăn lộn tới đây rồi mà chẳng có lấy một người xài được!”
Tên kia giận dữ: “Mày nói cái gì! Được, được lắm, để tao cho mày thấy bọn tao có người hay không có người. Các anh em, tịch thu tài sản nó!”
Người này vừa hô, một đám lính lập tức nhào ra.
Mai Bách Sinh bực mình, chỉ huy một đám người phía sau: “Lên cho tôi!”
Nhưng tiếng rống của anh ta chẳng có hiệu quả gì cả, những người này làm việc vì vật tư, mạnh thì có mạnh nhưng nói sao cũng là quan hệ thuê mướn, đối đầu với một đám người mặc quân trang, không có mấy người dám tùy tiện động thủ với họ.
Mai Bách Sinh nghẹn họng, xoắn tay áo định tự mình xông lên thì đối phương đã ập tới, mắt thấy một cuộc xung đột sẽ xảy ra, bỗng dưng từng tên từng tên lính, cả đám bắt đầu bay lên, cách mặt đất chừng nửa mét thì bị quăng mạnh xuống, mặt đất ẩm ướt lầy lội, bọn họ ngã xuống hãm vào đất tạo ra đủ loại tư thế.
Sự biến đổi đôt ngột này khiến mọi người cả kinh, rất nhiều người căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Đủ, các người cố ý đến gây sự?”
Tên cầm đầu khiếp sợ nhìn Diệp Tiêu, lại nhìn người bên mình. Nhân số hơn mười người mà chưa ai kịp đến gần đã bị đánh bay trong nháy mắt. Cái quái gì vậy!
“Mày…. Mày…” Những lời hung hăng được chuẩn bị sẵn không thể thốt ra được, ngón tay chỉ vào Diệp Tiêu của hắn cũng không dám tiếp tục chỉ trước ánh mắt anh nữa, hắn chỉ sang bên cạnh theo bản năng, thấy một người có gương mặt trông có vẻ nhu nhược, vô hại mới có thể tìm lại được chút thể diện, ác độc nói: “Mày chờ đó cho ông!”
Lâm Đàm Đàm đột nhiên bị chỉ mũi: “?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Tiêu lập tức thay đổi, khi người kia nhả ra lời độc ác để lấy về mặt mũi, chuẩn bị bỏ đi một cách hùng dũng thì đột nhiên cái người đưa tay chỉ trỏ kia bị anh tóm lại, không biết anh ra tay thế nào, động tác nhanh đến mức khiến người ta nhìn không rõ, chỉ nghe “bồm bộp” hai tiếng, người nọ đã bị Diệp Tiêu áp xuống đất với tư thế nửa quỳ, cánh tay bị kéo ra phía sau một góc thật lớn. Diệp Tiêu chỉ hơi dùng sức đã nghe tiếng đốt ngón tay không chịu nổi sức nặng, người nọ cũng phát ra tiếng rên thảm thiết.
Lâm Đàm Đàm lùi về phía sau nửa bước theo bản năng cũng bị sự bùng nổ của Diệp Tiêu làm cho giật mình.
“Anh vừa nói gì?” Một tay Diệp Tiêu vặn tay hắn, một tay ép chỗ gáy hắn, bàn tay sau cổ hơi dùng chút sức là có thể bóp nát cổ người nọ, sự tàn nhẫn khiến lòng người sợ hãi.
Anh hơi cúi đầu, giọng nói chẳng mấy đặc biệt nhưng lại khiến người nghe phát lạnh.
Sắc mặt người nọ trắng bệch ra, đầu đầy mồ hôi, yếu hầu cử động nhanh nhưng không nói ra được chữ nào.
Đồng bạn của hắn và những người ngã trên mặt đất muốn lên hỗ trợ đều cảm thấy vai mình trầm xuống, chưa kịp đứng lên đã bị nhấn thẳng về bùn hơn nữa còn ép xuống sâu hơn, những kẻ đang đứng đều bị ép cho khuỵu gối xuống đất, không đứng dậy nổi.
Bọn họ cảm thấy trên vai mình như có sức mạnh của ngàn quân nhưn nơi đó rõ ràng chẳng có gì cả, nguy hiểm không thể nhìn thấy khiến lòng người càng thêm kinh khiếp.
Chu Lễ cách đó không xa chứng kiến màn này, đồng tử anh ta co lại, Chu Nham cũng biến sắc. Lúc này Chu Nham còn chưa có dị năng, gã có thể khiến người khác nghe lời gã đều là do tâm kế và tài bắn súng luyện được trong câu lạc bộ, vì thế dị năng đối với hắn là một thứ chỉ có thể hi vọng chứ không thể làm ra, vô cùng thần bí, giờ phút này gã lập tức kinh hãi, hỏi Chu Lễ: “Anh, đây là dị năng gì?” dien?dan?Lqd
Không phải nghe đồn Diệp Tiêu là dị năng giả phong hệ à? Đây là chiêu gì? Một người lại có thể khống chế được nhiều người như vậy, đáng sợ nhất là anh ta không hề làm ra động tác gì hết, chẳng lẽ có người đang giúp anh ta làm ra vẻ huyền bí?
Chu Nham tìm “đồng lõa” của Diệp Tiêu khắp nơi theo bản năng, Chu Lễ thì khác, anh ta cũng là cường giả dị năng, đương nhiên có thể nhìn ra cách thức, nuốt xuống một hơi, anh ta gian nan nói: “Chính là dị năng phong hệ.”
“Cái gì? Sao có thể?”
Dị năng phong hệ đây sao? Vẻ mặt Chu Nham như thể “anh đùa à?” Gã đã từng thấy không ít dị năng giả phong hệ, đâu có ai sử dụng dị năng như vậy?
Chu Lễ chẳng buồn giải thích thắc mắc của gã, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt. Anh ta là dị năng lôi hệ, lực phá hoại kinh người, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng anh ta khá tự đắc, trong tiềm thức luôn cảm thấy phong hệ, băng hệ, thủy hệ gì đó hoàn toàn không có cửa sánh ngang với mình, lôi hệ vốn mạnh mẽ mà.
Mặc dù ngay lúc đầu gặp được Diệp Tiêu, anh ta đã phát hiện anh rất mạnh, nhưng anh ta vẫn cảm thấy phong hệ mạnh cách mấy cũng chỉ có thế, không gian phát triển của lôi hệ lại rất lớn.
Nhưng giờ đây hiện thực đã cho anh ta một cú đánh nặng nề, vừa rồi những người đó bay lên anh ta cũng có chút khiếp sợ nhưng phong hệ thổi người bay lên cũng không quá khó khăn, mà bây giờ…
Diệp Tiêu đã làm thế nào? Tập trung sức gió trên từng người? Không, không phải như vậy, rốt cuộc là làm sao?
Anh ta ý thức rằng vào căn cứ nửa tháng này, người kia đã tiến bộ rất lớn, sự tiến bộ này không chỉ là dị năng tăng mạnh mà cách sử dụng dị năng cũng tăng lên.
Bây giờ đã thế này, tương lai sẽ ra sao? dien?dan?Lqd
Đột nhiên Chu Lễ cảm thấy sợ, vì anh ta bỗng nhận ra rằng gió (phong) chính là không khí, mà không khí thì không có chỗ nào không có. Ngẫm lại xem, một thứ gì đó bạn không thấy được, không sờ được nhưng lại luôn hiện hữu xung quanh, không thể tách rời, một lúc nào đó bỗng dưng nó biến thành hung khí cho bạn một dao.
Anh ta nhắm mắt lại, hay mình đã đi nhầm đường rồi?
Không nói về tâm trạng Chu Lễ phức tạp thế nào nữa, bên kia Diệp Tiêu lại hỏi một câu: “Anh vừa nói cái gì?”
Người bị anh bắt nhìn thấy thảm trạng của bạn mình thì sợ như chuột, đã không còn hi vọng chút may mắn nào, há miệng thở dốc: “Tôi, tôi sai rồi, tôi nói bừa, tôi miệng thối, tôi sai rồi.”
Diệp Tiêu nhìn hắn một lúc lâu, nới tay: “Xin lỗi.”
Người nọ lập tức dứt khoát nói xin lỗi Diệp Tiêu, Diệp Tiêu nhìn hắn, đột nhiên hắn sáng dạ ra, vội vàng cúi đầu với Lâm Đàm Đàm: “Cô gái, tôi sai rồi, tôi không cố ý chỉ vào cô, tôi không phải ông của cô, tôi là cháu cô.”
Lâm Đàm Đàm: “…” Câu này trả lời sao?
May mà không cần cô đáp lời Diệp Tiêu đã vung tay lên, áp lực trên người mọi người tan đi hết, có thể nghe thấy tiếng thở dài thật dài, giống như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Cả đám bọn họ như cá chết, im lặng đứng lên, có người cố hai lần vẫn không đứng lên nổi, phải nhờ đồng bọn nâng lên, đoàn người xám xịt rời đi, một cái rắm cũng không dám thả nữa.
Diệp Tiêu nhìn bọn họ.
Lâm Đàm Đàm lại nhìn anh.
Lúc này, Diệp Tiêu thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc, mỗi đường nét trên mặt đều thể hiện anh không dễ chọc. Nhưng trong mắt Lâm Đàm Đàm chỉ còn mỗi chữ “ngầu!”, không ngờ lúc anh giận lên trông thế này nha.
Cực hung dữ, siêu ấm áp.
Vừa rồi người nọ chỉ vào anh, anh còn chưa giận, vừa chỉ sang mình anh lập tức bạo phát, cho nên… anh ấy đang thay mình ra mặt à?
Lâm Đàm Đàm mở cờ trong bụng, rất vui.
------ (Lời tác giả) ------
Bữa khuya: NM, chỉ tôi thì được, chỉ vào vợ tôi, muốn chết!
Diệp Tiêu và Lâm Đàm Đàm.
Nửa tháng nay, hai người này là những nhân vật làm mưa làm gió được không ít người nhắc tới nên đương nhiên Chu Nham biết họ, phải nói là biết mặt đơn phương. Lúc này thấy họ đứng cùng nhau, tay Diệp Tiêu còn đặt trên đầu Lâm Đàm Đàm như đang an ủi, gã có chút bất ngờ, quan hệ giữa họ là vậy sao? dien?dan?Lqd
Nhưng hình như cũng có thể hiểu được, hèn chi dù các thế lực khác có mời chào Lâm Đàm Đàm trong sáng ngoài tối thế nào người ta cũng không chịu, tình nguyện ngày ngày làm một số chuyện chẳng người nào hiểu nổi như mở phòng khám, chữa bệnh, chỉ lấy một chút lương thực nhỏ bé không đáng kể, thậm chí còn chữa bệnh từ thiện không cần đền đáp.
Vốn dĩ với bản lĩnh của cô, đi trận doanh nào mà không được người ta cung phụng như bảo bối, thế mà lại cam chịu cúi người xen lẫn trong đám dị năng giả mộc hệ bình thường, phục vụ cho nhân dân dưới tầng chót.
Muốn nói thu mua nhân tâm thì cũng không đúng, rốt cuộc là cô ấy làm vì điều gì? Không phải là vì yêu đó chứ?
Chu Nham đang thầm cười trong lòng, đã thấy ánh mắt Diệp Tiêu bỗng dưng quét sang, ánh mắt chưa kịp thu lại của bị anh bắt gặp, vẻ khinh thường và cười nhạo trong mắt còn chưa kịp giấu đi, gã nhất thời bị dọa thót tim, trong lúc vô ý vấp phải hòn đá, lảo đảo ngã một cái.
Lâm Đàm Đàm nhìn theo ánh mắt Diệp Tiêu, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ chật vật của Chu Nham, cô trừng to mắt, đi trên đất bằng cũng có thể ngã, đúng là cái tên chỉ dựa vào ăn hôi mà thắng.
Cô cảm thấy người này chỉ cần không có khí vận gia thân (ý là số hên), chỉ cần người mạnh hơn gã vẫn còn sống khỏe thì gã sẽ không có ngày nổi danh.
Cho nên so với việc giết hắn, bảo vệ Diệp Tiêu và cả đội sống sót tiến vào hậu kỳ quan trọng hơn.
Cô đột nhiên không thấy rối rắm nữa, coi như đề phòng một thằng khốn bình thường là được. Nếu gã chọc đến cô thì cho gã đẹp mặt, không thể chùn tay vì thân phận của gã được.
Cô không còn xoắn xuýt, ánh mắt Diệp Tiêu lại âm trầm. Nếu mình không nhìn lầm, vừa rồi người kia đang cười nhạo và khinh miệt Đàm Đàm?
Anh híp mắt, vẻ mặt hơi lạnh.
Chu Nham bước nhanh tới cạnh Chu Lễ mới có được chút cảm giác an toàn, giật mình phát hiện mình đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chu Lễ khó hiểu: “Sao mặt chú kém vậy?”
“Đâu có gì đâu.” Chu Nham lắc đầu. “Anh, người bên kia là Diệp Tiêu à?”
Chu Lễ nhìn Diệp Tiêu và cả Lâm Đàm Đàm đứng bên cạnh xe tải, sắc mặt khá kém.
Chu Nham nói: “Việc lần này thất bại không biết thiếu tướng Lý có trách chúng ta không nữa.”
Chu Lễ đáp: “Không đâu, anh chỉ dẫn đường và hỗ trợ, chủ lực vẫn là người một nhà của Lý Quần, trách nhiệm chủ yếu không phải của anh.”
Nói thì nói vậy, Chu Lễ cũng biết Lý Quần chắc chắn sẽ bất mãn, thay vì khó chịu do người nhà mình vô dụng, ông ta càng sẵn sàng ghi nhận phần khuyết điểm này lên đầu mình, sau đó sinh ra ấn tượng xấu rằng mình ngay cả việc nhỏ cũng làm chẳng xong.
Anh ta nhìn mười chiếc xe lộn xộn bên mình, lúc đó đội ngũ của Hình Quốc Lượng bị zombie chia cắt, đông một chiếc tây một chiếc, biện pháp chống thấm nước cũng làm không tốt, có nhiều chiếc còn bị ngã ngang, vật tư bên trong hoặc ngâm nước đến rã ra hoặc là vung vãi trên đất, khó khăn lắm mới có thể tìm ra chút gì đó có thể dùng, có thể ăn, miễn cưỡng gom thành bao nhiêu đây xe, anh ta nhìn còn ngại khó coi.
Tâm trạng anh ta rất tệ, cứ tưởng đây là cơ hội biểu hiện ngàn năm có một, cuối cùng lại thành ra thế này, rốt cuộc là tiếng gió lọt từ đâu ra?
Anh ta nhìn Diệp Tiêu với vẻ mặt phức tạp, ánh mắt tạm dừng trên người Lâm Đàm Đàm đang nói chuyện với anh vài giây, thầm nghĩ: Diệp Tiêu đúng là khắc tinh của mình.
Nghĩ vậy, chợt thấy bên kia có vài sĩ quan đi về phía Diệp Tiêu.
“Thượng tá Diệp, các anh hành động nhanh thật, thiếu tướng Lý bên kia vừa truyền mệnh lệnh các anh đã nhận được thông tin rồi, còn giành hành động trước cả chúng tôi, năng lực hành động này khiến người ta không thể không phục.” Cao giọng nói lời có ý châm chọc, mọi người xung quanh nghe được đều dừng hết việc trên tay, những tên này chỉ thiếu viết mấy chữ “khó chịu, bới móc” lên mặt, là cái loại từ đầu đến chân đều toát ra vẻ muốn ăn đòn. Nhưng hiển nhiên, bây giờ rõ ràng họ đang muốn đánh Diệp Tiêu một trận.
dien?dan?Lqd Lâm Đàm Đàm vừa tập trung nhìn vừa đánh giá bọn họ, dù họ mặc quân trang nhưng đã trở nên dơ dáy bẩn thỉu, cả người toát ra vẻ nhếch nhác mà âm trầm, trên giày dính đầy nước bùn, hình tượng thật là khó coi.
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai cô, kéo cô đến sát người mình, Diệp Tiêu nhìn mấy người kia, lạnh nhạt nói: “Quá khen.”
Tên cầm đầu có vẻ mặt tàn ác: “Mày bớt giả bộ con mẹ nó đi, thủ trưởng kêu mày qua giúp sức mày lại cố từ chối, ra là chờ giở trò xấu? Tốt nhất mày giao hết vật tư ra đây!”
Thủ trưởng mà tên này nhắc tới đương nhiên không phải Lữ Kiếm Bình mà đang gọi chính thủ trưởng của hắn- Lý Quần.
Mọi người bên phía Diệp Tiêu bắt đầu tụ tập lại, Mai Bách Sinh trời sinh nóng tính cũng rất giỏi cãi nhau với người ta lúc này liền xông tới, tuôn một tràng: “Mày sủa cái mẹ gì đó? Mấy thứ này vốn là của bọn tao, giao mẹ gì mà giao! Hồi sáng lúc ở bên ngoài đám bụi đời chúng mày thấy bọn tao thì sợ teo lại như trứng cút, quay đầu bỏ chạy.Giờ về căn cứ rồi, thấy an toàn thì muốn cướp đúng không? Thủ hạ của Lý Quần đều phế như mày thì tao cũng thấy thương ổng lắm, lăn lộn tới đây rồi mà chẳng có lấy một người xài được!”
Tên kia giận dữ: “Mày nói cái gì! Được, được lắm, để tao cho mày thấy bọn tao có người hay không có người. Các anh em, tịch thu tài sản nó!”
Người này vừa hô, một đám lính lập tức nhào ra.
Mai Bách Sinh bực mình, chỉ huy một đám người phía sau: “Lên cho tôi!”
Nhưng tiếng rống của anh ta chẳng có hiệu quả gì cả, những người này làm việc vì vật tư, mạnh thì có mạnh nhưng nói sao cũng là quan hệ thuê mướn, đối đầu với một đám người mặc quân trang, không có mấy người dám tùy tiện động thủ với họ.
Mai Bách Sinh nghẹn họng, xoắn tay áo định tự mình xông lên thì đối phương đã ập tới, mắt thấy một cuộc xung đột sẽ xảy ra, bỗng dưng từng tên từng tên lính, cả đám bắt đầu bay lên, cách mặt đất chừng nửa mét thì bị quăng mạnh xuống, mặt đất ẩm ướt lầy lội, bọn họ ngã xuống hãm vào đất tạo ra đủ loại tư thế.
Sự biến đổi đôt ngột này khiến mọi người cả kinh, rất nhiều người căn bản không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Diệp Tiêu lạnh lùng nói: “Đủ, các người cố ý đến gây sự?”
Tên cầm đầu khiếp sợ nhìn Diệp Tiêu, lại nhìn người bên mình. Nhân số hơn mười người mà chưa ai kịp đến gần đã bị đánh bay trong nháy mắt. Cái quái gì vậy!
“Mày…. Mày…” Những lời hung hăng được chuẩn bị sẵn không thể thốt ra được, ngón tay chỉ vào Diệp Tiêu của hắn cũng không dám tiếp tục chỉ trước ánh mắt anh nữa, hắn chỉ sang bên cạnh theo bản năng, thấy một người có gương mặt trông có vẻ nhu nhược, vô hại mới có thể tìm lại được chút thể diện, ác độc nói: “Mày chờ đó cho ông!”
Lâm Đàm Đàm đột nhiên bị chỉ mũi: “?”
Vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Tiêu lập tức thay đổi, khi người kia nhả ra lời độc ác để lấy về mặt mũi, chuẩn bị bỏ đi một cách hùng dũng thì đột nhiên cái người đưa tay chỉ trỏ kia bị anh tóm lại, không biết anh ra tay thế nào, động tác nhanh đến mức khiến người ta nhìn không rõ, chỉ nghe “bồm bộp” hai tiếng, người nọ đã bị Diệp Tiêu áp xuống đất với tư thế nửa quỳ, cánh tay bị kéo ra phía sau một góc thật lớn. Diệp Tiêu chỉ hơi dùng sức đã nghe tiếng đốt ngón tay không chịu nổi sức nặng, người nọ cũng phát ra tiếng rên thảm thiết.
Lâm Đàm Đàm lùi về phía sau nửa bước theo bản năng cũng bị sự bùng nổ của Diệp Tiêu làm cho giật mình.
“Anh vừa nói gì?” Một tay Diệp Tiêu vặn tay hắn, một tay ép chỗ gáy hắn, bàn tay sau cổ hơi dùng chút sức là có thể bóp nát cổ người nọ, sự tàn nhẫn khiến lòng người sợ hãi.
Anh hơi cúi đầu, giọng nói chẳng mấy đặc biệt nhưng lại khiến người nghe phát lạnh.
Sắc mặt người nọ trắng bệch ra, đầu đầy mồ hôi, yếu hầu cử động nhanh nhưng không nói ra được chữ nào.
Đồng bạn của hắn và những người ngã trên mặt đất muốn lên hỗ trợ đều cảm thấy vai mình trầm xuống, chưa kịp đứng lên đã bị nhấn thẳng về bùn hơn nữa còn ép xuống sâu hơn, những kẻ đang đứng đều bị ép cho khuỵu gối xuống đất, không đứng dậy nổi.
Bọn họ cảm thấy trên vai mình như có sức mạnh của ngàn quân nhưn nơi đó rõ ràng chẳng có gì cả, nguy hiểm không thể nhìn thấy khiến lòng người càng thêm kinh khiếp.
Chu Lễ cách đó không xa chứng kiến màn này, đồng tử anh ta co lại, Chu Nham cũng biến sắc. Lúc này Chu Nham còn chưa có dị năng, gã có thể khiến người khác nghe lời gã đều là do tâm kế và tài bắn súng luyện được trong câu lạc bộ, vì thế dị năng đối với hắn là một thứ chỉ có thể hi vọng chứ không thể làm ra, vô cùng thần bí, giờ phút này gã lập tức kinh hãi, hỏi Chu Lễ: “Anh, đây là dị năng gì?” dien?dan?Lqd
Không phải nghe đồn Diệp Tiêu là dị năng giả phong hệ à? Đây là chiêu gì? Một người lại có thể khống chế được nhiều người như vậy, đáng sợ nhất là anh ta không hề làm ra động tác gì hết, chẳng lẽ có người đang giúp anh ta làm ra vẻ huyền bí?
Chu Nham tìm “đồng lõa” của Diệp Tiêu khắp nơi theo bản năng, Chu Lễ thì khác, anh ta cũng là cường giả dị năng, đương nhiên có thể nhìn ra cách thức, nuốt xuống một hơi, anh ta gian nan nói: “Chính là dị năng phong hệ.”
“Cái gì? Sao có thể?”
Dị năng phong hệ đây sao? Vẻ mặt Chu Nham như thể “anh đùa à?” Gã đã từng thấy không ít dị năng giả phong hệ, đâu có ai sử dụng dị năng như vậy?
Chu Lễ chẳng buồn giải thích thắc mắc của gã, chỉ cảm thấy trong miệng đắng ngắt. Anh ta là dị năng lôi hệ, lực phá hoại kinh người, tuy rằng không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng anh ta khá tự đắc, trong tiềm thức luôn cảm thấy phong hệ, băng hệ, thủy hệ gì đó hoàn toàn không có cửa sánh ngang với mình, lôi hệ vốn mạnh mẽ mà.
Mặc dù ngay lúc đầu gặp được Diệp Tiêu, anh ta đã phát hiện anh rất mạnh, nhưng anh ta vẫn cảm thấy phong hệ mạnh cách mấy cũng chỉ có thế, không gian phát triển của lôi hệ lại rất lớn.
Nhưng giờ đây hiện thực đã cho anh ta một cú đánh nặng nề, vừa rồi những người đó bay lên anh ta cũng có chút khiếp sợ nhưng phong hệ thổi người bay lên cũng không quá khó khăn, mà bây giờ…
Diệp Tiêu đã làm thế nào? Tập trung sức gió trên từng người? Không, không phải như vậy, rốt cuộc là làm sao?
Anh ta ý thức rằng vào căn cứ nửa tháng này, người kia đã tiến bộ rất lớn, sự tiến bộ này không chỉ là dị năng tăng mạnh mà cách sử dụng dị năng cũng tăng lên.
Bây giờ đã thế này, tương lai sẽ ra sao? dien?dan?Lqd
Đột nhiên Chu Lễ cảm thấy sợ, vì anh ta bỗng nhận ra rằng gió (phong) chính là không khí, mà không khí thì không có chỗ nào không có. Ngẫm lại xem, một thứ gì đó bạn không thấy được, không sờ được nhưng lại luôn hiện hữu xung quanh, không thể tách rời, một lúc nào đó bỗng dưng nó biến thành hung khí cho bạn một dao.
Anh ta nhắm mắt lại, hay mình đã đi nhầm đường rồi?
Không nói về tâm trạng Chu Lễ phức tạp thế nào nữa, bên kia Diệp Tiêu lại hỏi một câu: “Anh vừa nói cái gì?”
Người bị anh bắt nhìn thấy thảm trạng của bạn mình thì sợ như chuột, đã không còn hi vọng chút may mắn nào, há miệng thở dốc: “Tôi, tôi sai rồi, tôi nói bừa, tôi miệng thối, tôi sai rồi.”
Diệp Tiêu nhìn hắn một lúc lâu, nới tay: “Xin lỗi.”
Người nọ lập tức dứt khoát nói xin lỗi Diệp Tiêu, Diệp Tiêu nhìn hắn, đột nhiên hắn sáng dạ ra, vội vàng cúi đầu với Lâm Đàm Đàm: “Cô gái, tôi sai rồi, tôi không cố ý chỉ vào cô, tôi không phải ông của cô, tôi là cháu cô.”
Lâm Đàm Đàm: “…” Câu này trả lời sao?
May mà không cần cô đáp lời Diệp Tiêu đã vung tay lên, áp lực trên người mọi người tan đi hết, có thể nghe thấy tiếng thở dài thật dài, giống như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết. Cả đám bọn họ như cá chết, im lặng đứng lên, có người cố hai lần vẫn không đứng lên nổi, phải nhờ đồng bọn nâng lên, đoàn người xám xịt rời đi, một cái rắm cũng không dám thả nữa.
Diệp Tiêu nhìn bọn họ.
Lâm Đàm Đàm lại nhìn anh.
Lúc này, Diệp Tiêu thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc, mỗi đường nét trên mặt đều thể hiện anh không dễ chọc. Nhưng trong mắt Lâm Đàm Đàm chỉ còn mỗi chữ “ngầu!”, không ngờ lúc anh giận lên trông thế này nha.
Cực hung dữ, siêu ấm áp.
Vừa rồi người nọ chỉ vào anh, anh còn chưa giận, vừa chỉ sang mình anh lập tức bạo phát, cho nên… anh ấy đang thay mình ra mặt à?
Lâm Đàm Đàm mở cờ trong bụng, rất vui.
------ (Lời tác giả) ------
Bữa khuya: NM, chỉ tôi thì được, chỉ vào vợ tôi, muốn chết!
Tác giả :
Tây Đại Tần