Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh
Chương 24
Cách hạn chót thời gian Lâm Đàm Đàm cần còn khoảng một ngày, nên từ sáng sớm hôm nay, khi đã sắp hết một ngày, Diệp Tiêu cảm thấy trong lòng không yên, chốc chốc hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn lên lầu, đương nhiên anh cũng chỉ thấy được cây quạt trần trên trần nhà.
Anh nghĩ Lâm Đàm Đàm đã không ăn gì hai ngày nay, giờ ngay cả dịch dinh dưỡng cũng ngừng, thế là anh đến phòng bếp tìm trong tủ lạnh xem có gì để ăn hay không. Sau đó, anh nấu cháo thịt bằm. Đang nấu nửa chừng, chợt nghe tiếng kêu kinh hoàng của Mai Bách Sinh từ trên lầu.
Nó tỉnh rồi! Còn Lâm Đàm Đàm hình như xảy ra chuyện!
Anh không thèm quan tâm đến cháo nữa, chạy vội lên lầu.
Ngay sau đó, anh đã chứng kiến một cảnh tượng mà sau này mỗi lần nhớ tới lại khiến lòng anh đau một lần.
Cô gái nhỏ ngồi dưới đất, ôm lấy tay trái của mình, bên cạnh là một bãi máu tươi chói mắt, đầu tóc cô hỗn loạn, sắc mặt phờ phạc, mồ hôi đầy đầu, mang theo vẻ đau đớn không thể che giấu hết, đôi mắt đỏ bừng ươn ướt, lại còn cười ngọt ngào với anh.
Lòng Diệp Tiêu như bị cái gì đó đánh vào nhiều lần. Anh chạy nhanh tới, quỳ gối bên cạnh cô: “Em bị thương? Bị thương ở đâu?”
Sau đó, anh nhìn thấy bàn tay trái bị cô ôm trong ngực, dường như không muốn cho anh thấy…. Mất rồi!
Chỉ còn lại một đoạn tay cụt máu chảy đầm đìa.
Anh đã từng thấy vô số hình ảnh tàn khốc, máu tanh, nhưng giờ khắc này, Diệp Tiêu bị kích động. Hô hấp của anh như nghẹn lại, giọng nói cũng không tự chủ cao lên: “Sao lại thế này?! Em…”
Anh không hỏi nhiều nữa, lập tức đến chỗ cái bàn Bạch Trừng dùng để chất những dụng cụ chữa bệnh.
Bạch Trừng không chỉ để lại những thứ như dịch dinh dưỡng mà còn để lại không ít thuốc men và băng gạc, vốn định dùng cho Mai Bách Sinh.
Diệp Tiêu tìm ra băng gạc rồi vừa băng bó cầm máu cho Lâm Đàm Đàm, vừa trầm giọng hỏi: “Tay đâu? Cái đoạn bị đứt đâu?”
Nếu bảo quản kịp thời còn có thể gắn lại.
Trong lòng anh chỉ nghĩ đến điều đó, đồng thời quan sát xung quanh, đề phòng nguy hiểm: “Sao lại thành ra thế này?”
Lâm Đàm Đàm thấy sắc mặt lẫn giọng nói của anh đều thay đổi, cô nghĩ: Biết ngay sẽ như vậy mà, bởi vậy phải chờ cô dọn xong đã rồi hãy lên chứ, xem anh bị dọa như thế này rồi.
Cô trừng mắt nhìn Mai Bách Sinh, rồi nhìn Diệp Tiêu, nói: “Không sao đâu, em đã cầm máu rồi.”
Diệp Tiêu: “Em phải đến bệnh viện ngay lập tức.” Ngẫm lại, anh thấy không đúng. Hiện giờ còn bệnh viện nào hoạt động bình thường nữa, không biết lão Bạch biết xử lý loại tổn thương này không?
Lâm Đàm Đàm nói: “Không cần đến bệnh viện đâu. Bây giờ bản thân em chính là bác sĩ giỏi nhất. Anh xem, em cầm máu rồi, thật đó, qua một thời gian là nó lại mọc ra ngay ấy mà.”
Diệp Tiêu dừng động tác một lát, anh cũng để ý thấy đã cầm máu, miệng vết thương bằng phẳng sạch sẽ, hơn nữa còn bắt đầu khép lại, nhưng vẫn trông mà ghê người.
Lúc này, anh thấy dưới một cái bàn có một đoạn tay cụt của zombie, độ dài đó tương ứng với phần tay bên này của Lâm Đàm Đàm, hôm qua ở đây không có đoạn tay cụt đó.
Anh im lặng, lát sau mới hỏi: “Đây chính là bí thuật độc môn mà em nói? Là nguyên nhân em muốn anh rời đi?”
Anh thật thông minh, nhanh chóng suy nghĩ lại những điều xảy ra trước đó, anh còn tự hỏi cô chưa từng giấu diếm điều gì, sao đột nhiên lại muốn người ta tránh đi.
Lâm Đàm Đàm cười khan, nói: “À, tại nếu có anh bên cạnh thì em không thể tập trung được.”
Diệp Tiêu nhìn cô, đôi mắt đen dường như chứa rất nhiều thứ gì đó, lại giống như không có gì. Lâm Đàm Đàm không cười nổi nữa, trong lòng cảm thấy hơi sợ sệt.
Anh sốt ruột đến nỗi mặt mày biến sắc vì lo lắng cho cô, thấy anh im lặng không nói, cô lại cảm thấy sợ hơn. Hết cách rồi, khí thế của nam thần quá mạnh, cứ mím môi im lặng nhìn người ta như vậy, người ta cảm thấy sợ hãi lắm.
Ánh mắt này mình chịu không nổi mà!
Cô đảo mắt, nhìn sang Mai Bách Sinh vẫn còn đang mờ mịt kế bên: “Mai Mai, anh thấy sao rồi?”
“Hả? Cảm giác? Rất tốt.” Mai Bách Sinh vẫn còn chưa nắm rõ tình huống hiện tại. Bản thân anh ta không chết, không hiểu sao còn tỉnh lại? Sao tay Lâm Đàm Đàm lại chặt tay? Sao vẻ mặt đội trưởng giống như đang kìm nén cái gì vậy? Ở chung với nhau nhiều năm, anh ta cũng rất ít thấy vẻ mặt này của anh.
Lâm Đàm Đàm lập tức nói: “Có thể bây giờ thân thể anh vẫn còn chưa linh hoạt, tập luyện nhiều một chút sẽ khỏi thôi. Còn nữa, mấy ngày nay anh nên ăn nhiều thức ăn nhẹ, dạ dày của anh chắc là vẫn chưa khôi phục tất cả chức năng đâu… À, đúng rồi, mấy ngày nay có thể anh sẽ hơi khó chịu. Dù sao cơ quan nội tạng của anh đã từng bị ăn mòn, cho dù đã mọc lại nhưng chắc chắn sẽ tạo ra không ít thứ không hay ho, giống như anh lột da vậy, thân thể của anh sẽ chậm rãi hấp thu. Em cũng sẽ giúp anh, còn những thứ cần chú ý…”
Cô còn đang lảm nhảm những lời dặn của bác sĩ, Diệp Têu bỗng nhiên nói: “Đừng nói nữa.”
Lâm Đàm Đàm ngậm miệng lại, lo sợ nhìn anh.
Diệp Tiêu không biết cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì, chẳng lẽ cô ấy sợ mình sẽ mắng cô ấy à? Anh cúi đầu, từ từ quấn vài vòng xung quanh miệng vết thương của cô để tránh quần áo cọ vào nó, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười: “Việc này không gấp. Em nghỉ ngơi trước đã, được không? Anh có thể làm gì được cho em?”
Lâm Đàm Đàm bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy thật ngại ngùng, cô vừa định nói chuyện, sắc mặt Diệp Tiêu đột nhiên thay đổi. Anh giơ tay lên, nghĩ đến mấy tiếng gió cực kỳ sắc bén không thể nghe thấy, bên ngoài cái cửa sổ đã bị Lâm Đàm Đàm đập bể có thứ gì đó rít lên một tiếng, rơi xuống.
Lâm Đàm Đàm kinh sợ: “Cái gì vậy?”
Ngay sau đó, cô đã rõ. Bởi vì lại có một thứ gì đó bay về phía cửa sổ, đó là một con chim đen to bằng bàn tay, hai mắt đỏ tươi, rõ ràng là chim zombie.
Thứ đó vỗ cánh định bay vào lại bị Diệp Tiêu dùng phong nhận tiêu diệt.
Sau đó lại có mấy con bay tới, giống như bị điên hết rồi.
Lâm Đàm Đàm nhanh chóng hiểu ra lý do: “Máu, máu của em!”
Diệp Tiêu cũng lập tức hiểu ra, vừa lúc trên bàn có một bao bông băng y tế, anh mở ra, trải nó xuống chỗ vũng máu trên mặt đất, máu lập tức bị hút sạch, anh mang miếng bông y tế đã hút máu đó vào bếp, nổ súng thiêu nó.
Nhưng lầu hai vẫn còn mùi máu tươi thoang thoảng, lũ chim zombie vẫn sẽ bay tới. Anh nói: “Nơi này không an toàn, chúng ta xuống lầu.”
Lâm Đàm Đàm: “Xin lỗi anh, em đã quên mất điều này. Em gây phiền phức cho anh rồi.”
“Đừng nói bừa.” Diệp Tiêu nghiêm mặt nói một câu, ngồi xổm xuống, một tay vòng qua ôm cô, một tay luồn qua hai chân, bế cô lên.
Lâm Đàm Đàm: “!!!”
Cô ngạc nhiên kêu lên, tay phải vòng ra ôm lấy cổ anh theo bản năng, nhưng trên tay phải của cô còn dính đầy máu tươi, không cẩn thận cọ vào cổ anh anh, cô vội vàng đưa tay mình ra xa một chút.
Sao, sao lại đột nhiên bế mình lên?
Lại còn bế kiểu công chúa!
Trong lúc nhất thời, đầu óc Lâm Đàm Đàm trống rỗng, Diệp Tiêu định bế cô đi.
Mai Bách Sinh dường như đã bị lãng quên: “…”
May mà Diệp Tiêu đi được hai bước lại nhớ đến anh ta: “Đuổi theo.”
“…Dạ.” Mai Bách Sinh vẫn còn ngồi dưới đất, định đứng lên, kết quả đúng như lời Lâm Đàm Đàm nói, cơ thể anh ta vẫn còn chưa linh hoạt, hơn nữa còn không phối hợp với nhau, bò lên một nửa lại ngã xuống.
Diệp Tiêu: “…”
Lâm Đàm Đàm ho một tiếng: “À… ừm… anh thả em xuống đi, em tự đi được mà.”
Mai Bách Sinh mới là người cần được chăm sóc.
Anh ta cố gắng hai lần, cuối cùng cũng có thể xiên xiên vẹo vẹo đứng lên, khoác lấy vai Diệp tiêu, đi chân thấp chân cao nên có hơi cố sức, đến chỗ cầu thang thì tự đỡ tay vịn, từ từ nhảy xuống.
Diệp Tiêu ôm Lâm Đàm Đàm, dùng chân đóng cửa lối thoát hiểm ở chỗ cầu thang lầu 2.
Căn tin lầu 1 rất cao, một tầng cầu thang chia làm ba đoạn, tiếng bước chân của Diệp Tiêu và tiếng nhảy bình bịch vụng về của Mai Bách Sinh vọng lại trong giữa cầu thang, trái tim Lâm Đàm Đàm cũng không ngừng đập mạnh.
Cô bị bế lên rất cao, tay phải không đặt trên vai Diệp Tiêu thì quả thực không có chỗ nào để đặt nữa, cô cảm thấy vô cùng luống cuống. Vất vả lắm mới xuống được lầu 1, cô bị đặt xuống một chiếc bàn, còn chưa kịp thở ra một hơi, Diệp Tiêu vuốt cổ tay cô, hỏi “Tim em đập rất nhanh, là do mất máu quá nhiều? Chút nữa anh sẽ hỏi lão Bạch thử xem có thể truyền dung dịch gì cho trường hợp này, bây giờ em có muốn ăn chút gì không?”
Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, trầm thấp và từ tính, giống như Lâm Đàm Đàm là một món đồ dễ vỡ vậy. Lâm Đàm Đàm choáng rồi, cô mơ màng gật đầu: “Dạ, dạ.”
Diệp Tiêu vào phòng bếp trong căn tin.
Mai Bách Sinh lần nữa bị xem nhẹ rất tự giác đến cạnh cô, cùng nhau chờ ăn. Khi đến bên cạnh Lâm Đàm Đàm, anh ta hỏi: “Đàm Đàm, em đã cứu anh hả? Em làm thế nào vậy? Em giỏi quá! Mai Bách Sinh anh đây từ nay nợ em một mạng! Có gì cần ở anh, em cứ việc nói!” Anh ta dùng cái tay như móng gà vỗ ngực, hào khí mười phần trịnh trọng nói.
Lâm Đàm Đàm đã trôi đến cõi thần thiên, đôi mắt mơ màng, không hề đáp lại lời đó.
Mình được nam thần bế, còn là kiểu bế công chúa nữa chứ! A a a a a kích động quá! Không được, ý tưởng này không đúng, nam thần có đối tượng rồi nha. Suy bụng ta ra bụng người, nếu mình có đối tượng, người đó vì một người nào khác cứu được anh em của anh ấy nên nói chuyện dịu dàng, ôm ôm ấp ấp, mình sẽ cảm thấy rất khó chịu nhỉ?
Nghĩ rồi lại nghĩ, đầu thật đau, cô quá mệt mỏi, vô cùng mêt, ừm… tay cũng đau.
Lúc này, Diệp Tiêu bưng cháo ra. Lâm Đàm Đàm vội vàng xốc lại tinh thần, món do nam thần đích thân làm nhất định phải nếm thử mới được.
Ăn một miếng, wow! Hương vị -- bình thường, nhưng đây là món ăn do nam thần làm đó! Sơn hào hải vị gì cũng không sánh bằng!
Lâm Đàm Đàm ăn đến nước mắt lưng tròng, đầu cứ gật gà gật gù. Diệp Tiêu thấy cô giống như lúc nào cũng có thể ngủ mất nên chần chừ nói: “Mệt lắm à? Hay là em ngủ trước đi.”
“Không không, chờ em ăn xong đã.” Lâm Đàm Đàm ngừng một lát: “Chúng ta không rời khỏi đây ngay sao?”
“Không sao đâu, lầu 1 tạm thời an toàn.” Lầu 2 có một cánh cửa thủy tinh bị phá, nhưng lầu 1 không có, bây giờ cửa sổ đóng chặt, rèm cửa có thể kéo cũng đã kéo hết rồi.
“Dạ.” Lâm Đàm Đàm yên tâm, cô cố gắng ăn cháo, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, còn xém tý nữa thì đút cháo vào mũi, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngủ mất.
Diệp Tiêu đã có chuẩn bị trước, kịp thời đưa tay ra đỡ cái đầu đang gục xuống của cô, nhẹ nhàng để cô nằm xuống bàn, sau đó lấy đi cái muỗng trên tay cô.
Cầm chắc thật đấy, rõ ràng mệt đến vậy mà còn giữ lấy thức ăn.
Diệp Tiêu không khỏi nở nụ cười, nhưng nhìn sắc mặt vô cùng mệt mỏi của cô, nụ cười của anh nhạt xuống, lại nhìn cánh tay trái buông xuống người của cô, ánh mắt anh tối lại, hiện lên vẻ hổ thẹn nồng đâm.
Anh nhìn cô lâu thêm một lâu, ánh mắt cũng phức tạp hơn một chút.
Mai Bách Sinh bị gạt sang một bên lo lắng cho Lâm Đàm Đàm hơn, lại có chút ưu sầu. Mình có nên nói hay không? Chuyện Lâm Đàm Đàm thật ra đã có người trong lòng?
Anh nghĩ Lâm Đàm Đàm đã không ăn gì hai ngày nay, giờ ngay cả dịch dinh dưỡng cũng ngừng, thế là anh đến phòng bếp tìm trong tủ lạnh xem có gì để ăn hay không. Sau đó, anh nấu cháo thịt bằm. Đang nấu nửa chừng, chợt nghe tiếng kêu kinh hoàng của Mai Bách Sinh từ trên lầu.
Nó tỉnh rồi! Còn Lâm Đàm Đàm hình như xảy ra chuyện!
Anh không thèm quan tâm đến cháo nữa, chạy vội lên lầu.
Ngay sau đó, anh đã chứng kiến một cảnh tượng mà sau này mỗi lần nhớ tới lại khiến lòng anh đau một lần.
Cô gái nhỏ ngồi dưới đất, ôm lấy tay trái của mình, bên cạnh là một bãi máu tươi chói mắt, đầu tóc cô hỗn loạn, sắc mặt phờ phạc, mồ hôi đầy đầu, mang theo vẻ đau đớn không thể che giấu hết, đôi mắt đỏ bừng ươn ướt, lại còn cười ngọt ngào với anh.
Lòng Diệp Tiêu như bị cái gì đó đánh vào nhiều lần. Anh chạy nhanh tới, quỳ gối bên cạnh cô: “Em bị thương? Bị thương ở đâu?”
Sau đó, anh nhìn thấy bàn tay trái bị cô ôm trong ngực, dường như không muốn cho anh thấy…. Mất rồi!
Chỉ còn lại một đoạn tay cụt máu chảy đầm đìa.
Anh đã từng thấy vô số hình ảnh tàn khốc, máu tanh, nhưng giờ khắc này, Diệp Tiêu bị kích động. Hô hấp của anh như nghẹn lại, giọng nói cũng không tự chủ cao lên: “Sao lại thế này?! Em…”
Anh không hỏi nhiều nữa, lập tức đến chỗ cái bàn Bạch Trừng dùng để chất những dụng cụ chữa bệnh.
Bạch Trừng không chỉ để lại những thứ như dịch dinh dưỡng mà còn để lại không ít thuốc men và băng gạc, vốn định dùng cho Mai Bách Sinh.
Diệp Tiêu tìm ra băng gạc rồi vừa băng bó cầm máu cho Lâm Đàm Đàm, vừa trầm giọng hỏi: “Tay đâu? Cái đoạn bị đứt đâu?”
Nếu bảo quản kịp thời còn có thể gắn lại.
Trong lòng anh chỉ nghĩ đến điều đó, đồng thời quan sát xung quanh, đề phòng nguy hiểm: “Sao lại thành ra thế này?”
Lâm Đàm Đàm thấy sắc mặt lẫn giọng nói của anh đều thay đổi, cô nghĩ: Biết ngay sẽ như vậy mà, bởi vậy phải chờ cô dọn xong đã rồi hãy lên chứ, xem anh bị dọa như thế này rồi.
Cô trừng mắt nhìn Mai Bách Sinh, rồi nhìn Diệp Tiêu, nói: “Không sao đâu, em đã cầm máu rồi.”
Diệp Tiêu: “Em phải đến bệnh viện ngay lập tức.” Ngẫm lại, anh thấy không đúng. Hiện giờ còn bệnh viện nào hoạt động bình thường nữa, không biết lão Bạch biết xử lý loại tổn thương này không?
Lâm Đàm Đàm nói: “Không cần đến bệnh viện đâu. Bây giờ bản thân em chính là bác sĩ giỏi nhất. Anh xem, em cầm máu rồi, thật đó, qua một thời gian là nó lại mọc ra ngay ấy mà.”
Diệp Tiêu dừng động tác một lát, anh cũng để ý thấy đã cầm máu, miệng vết thương bằng phẳng sạch sẽ, hơn nữa còn bắt đầu khép lại, nhưng vẫn trông mà ghê người.
Lúc này, anh thấy dưới một cái bàn có một đoạn tay cụt của zombie, độ dài đó tương ứng với phần tay bên này của Lâm Đàm Đàm, hôm qua ở đây không có đoạn tay cụt đó.
Anh im lặng, lát sau mới hỏi: “Đây chính là bí thuật độc môn mà em nói? Là nguyên nhân em muốn anh rời đi?”
Anh thật thông minh, nhanh chóng suy nghĩ lại những điều xảy ra trước đó, anh còn tự hỏi cô chưa từng giấu diếm điều gì, sao đột nhiên lại muốn người ta tránh đi.
Lâm Đàm Đàm cười khan, nói: “À, tại nếu có anh bên cạnh thì em không thể tập trung được.”
Diệp Tiêu nhìn cô, đôi mắt đen dường như chứa rất nhiều thứ gì đó, lại giống như không có gì. Lâm Đàm Đàm không cười nổi nữa, trong lòng cảm thấy hơi sợ sệt.
Anh sốt ruột đến nỗi mặt mày biến sắc vì lo lắng cho cô, thấy anh im lặng không nói, cô lại cảm thấy sợ hơn. Hết cách rồi, khí thế của nam thần quá mạnh, cứ mím môi im lặng nhìn người ta như vậy, người ta cảm thấy sợ hãi lắm.
Ánh mắt này mình chịu không nổi mà!
Cô đảo mắt, nhìn sang Mai Bách Sinh vẫn còn đang mờ mịt kế bên: “Mai Mai, anh thấy sao rồi?”
“Hả? Cảm giác? Rất tốt.” Mai Bách Sinh vẫn còn chưa nắm rõ tình huống hiện tại. Bản thân anh ta không chết, không hiểu sao còn tỉnh lại? Sao tay Lâm Đàm Đàm lại chặt tay? Sao vẻ mặt đội trưởng giống như đang kìm nén cái gì vậy? Ở chung với nhau nhiều năm, anh ta cũng rất ít thấy vẻ mặt này của anh.
Lâm Đàm Đàm lập tức nói: “Có thể bây giờ thân thể anh vẫn còn chưa linh hoạt, tập luyện nhiều một chút sẽ khỏi thôi. Còn nữa, mấy ngày nay anh nên ăn nhiều thức ăn nhẹ, dạ dày của anh chắc là vẫn chưa khôi phục tất cả chức năng đâu… À, đúng rồi, mấy ngày nay có thể anh sẽ hơi khó chịu. Dù sao cơ quan nội tạng của anh đã từng bị ăn mòn, cho dù đã mọc lại nhưng chắc chắn sẽ tạo ra không ít thứ không hay ho, giống như anh lột da vậy, thân thể của anh sẽ chậm rãi hấp thu. Em cũng sẽ giúp anh, còn những thứ cần chú ý…”
Cô còn đang lảm nhảm những lời dặn của bác sĩ, Diệp Têu bỗng nhiên nói: “Đừng nói nữa.”
Lâm Đàm Đàm ngậm miệng lại, lo sợ nhìn anh.
Diệp Tiêu không biết cảm giác trong lòng mình bây giờ là gì, chẳng lẽ cô ấy sợ mình sẽ mắng cô ấy à? Anh cúi đầu, từ từ quấn vài vòng xung quanh miệng vết thương của cô để tránh quần áo cọ vào nó, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười: “Việc này không gấp. Em nghỉ ngơi trước đã, được không? Anh có thể làm gì được cho em?”
Lâm Đàm Đàm bị anh nhìn như vậy thì cảm thấy thật ngại ngùng, cô vừa định nói chuyện, sắc mặt Diệp Tiêu đột nhiên thay đổi. Anh giơ tay lên, nghĩ đến mấy tiếng gió cực kỳ sắc bén không thể nghe thấy, bên ngoài cái cửa sổ đã bị Lâm Đàm Đàm đập bể có thứ gì đó rít lên một tiếng, rơi xuống.
Lâm Đàm Đàm kinh sợ: “Cái gì vậy?”
Ngay sau đó, cô đã rõ. Bởi vì lại có một thứ gì đó bay về phía cửa sổ, đó là một con chim đen to bằng bàn tay, hai mắt đỏ tươi, rõ ràng là chim zombie.
Thứ đó vỗ cánh định bay vào lại bị Diệp Tiêu dùng phong nhận tiêu diệt.
Sau đó lại có mấy con bay tới, giống như bị điên hết rồi.
Lâm Đàm Đàm nhanh chóng hiểu ra lý do: “Máu, máu của em!”
Diệp Tiêu cũng lập tức hiểu ra, vừa lúc trên bàn có một bao bông băng y tế, anh mở ra, trải nó xuống chỗ vũng máu trên mặt đất, máu lập tức bị hút sạch, anh mang miếng bông y tế đã hút máu đó vào bếp, nổ súng thiêu nó.
Nhưng lầu hai vẫn còn mùi máu tươi thoang thoảng, lũ chim zombie vẫn sẽ bay tới. Anh nói: “Nơi này không an toàn, chúng ta xuống lầu.”
Lâm Đàm Đàm: “Xin lỗi anh, em đã quên mất điều này. Em gây phiền phức cho anh rồi.”
“Đừng nói bừa.” Diệp Tiêu nghiêm mặt nói một câu, ngồi xổm xuống, một tay vòng qua ôm cô, một tay luồn qua hai chân, bế cô lên.
Lâm Đàm Đàm: “!!!”
Cô ngạc nhiên kêu lên, tay phải vòng ra ôm lấy cổ anh theo bản năng, nhưng trên tay phải của cô còn dính đầy máu tươi, không cẩn thận cọ vào cổ anh anh, cô vội vàng đưa tay mình ra xa một chút.
Sao, sao lại đột nhiên bế mình lên?
Lại còn bế kiểu công chúa!
Trong lúc nhất thời, đầu óc Lâm Đàm Đàm trống rỗng, Diệp Tiêu định bế cô đi.
Mai Bách Sinh dường như đã bị lãng quên: “…”
May mà Diệp Tiêu đi được hai bước lại nhớ đến anh ta: “Đuổi theo.”
“…Dạ.” Mai Bách Sinh vẫn còn ngồi dưới đất, định đứng lên, kết quả đúng như lời Lâm Đàm Đàm nói, cơ thể anh ta vẫn còn chưa linh hoạt, hơn nữa còn không phối hợp với nhau, bò lên một nửa lại ngã xuống.
Diệp Tiêu: “…”
Lâm Đàm Đàm ho một tiếng: “À… ừm… anh thả em xuống đi, em tự đi được mà.”
Mai Bách Sinh mới là người cần được chăm sóc.
Anh ta cố gắng hai lần, cuối cùng cũng có thể xiên xiên vẹo vẹo đứng lên, khoác lấy vai Diệp tiêu, đi chân thấp chân cao nên có hơi cố sức, đến chỗ cầu thang thì tự đỡ tay vịn, từ từ nhảy xuống.
Diệp Tiêu ôm Lâm Đàm Đàm, dùng chân đóng cửa lối thoát hiểm ở chỗ cầu thang lầu 2.
Căn tin lầu 1 rất cao, một tầng cầu thang chia làm ba đoạn, tiếng bước chân của Diệp Tiêu và tiếng nhảy bình bịch vụng về của Mai Bách Sinh vọng lại trong giữa cầu thang, trái tim Lâm Đàm Đàm cũng không ngừng đập mạnh.
Cô bị bế lên rất cao, tay phải không đặt trên vai Diệp Tiêu thì quả thực không có chỗ nào để đặt nữa, cô cảm thấy vô cùng luống cuống. Vất vả lắm mới xuống được lầu 1, cô bị đặt xuống một chiếc bàn, còn chưa kịp thở ra một hơi, Diệp Tiêu vuốt cổ tay cô, hỏi “Tim em đập rất nhanh, là do mất máu quá nhiều? Chút nữa anh sẽ hỏi lão Bạch thử xem có thể truyền dung dịch gì cho trường hợp này, bây giờ em có muốn ăn chút gì không?”
Giọng nói của anh cực kỳ dịu dàng, trầm thấp và từ tính, giống như Lâm Đàm Đàm là một món đồ dễ vỡ vậy. Lâm Đàm Đàm choáng rồi, cô mơ màng gật đầu: “Dạ, dạ.”
Diệp Tiêu vào phòng bếp trong căn tin.
Mai Bách Sinh lần nữa bị xem nhẹ rất tự giác đến cạnh cô, cùng nhau chờ ăn. Khi đến bên cạnh Lâm Đàm Đàm, anh ta hỏi: “Đàm Đàm, em đã cứu anh hả? Em làm thế nào vậy? Em giỏi quá! Mai Bách Sinh anh đây từ nay nợ em một mạng! Có gì cần ở anh, em cứ việc nói!” Anh ta dùng cái tay như móng gà vỗ ngực, hào khí mười phần trịnh trọng nói.
Lâm Đàm Đàm đã trôi đến cõi thần thiên, đôi mắt mơ màng, không hề đáp lại lời đó.
Mình được nam thần bế, còn là kiểu bế công chúa nữa chứ! A a a a a kích động quá! Không được, ý tưởng này không đúng, nam thần có đối tượng rồi nha. Suy bụng ta ra bụng người, nếu mình có đối tượng, người đó vì một người nào khác cứu được anh em của anh ấy nên nói chuyện dịu dàng, ôm ôm ấp ấp, mình sẽ cảm thấy rất khó chịu nhỉ?
Nghĩ rồi lại nghĩ, đầu thật đau, cô quá mệt mỏi, vô cùng mêt, ừm… tay cũng đau.
Lúc này, Diệp Tiêu bưng cháo ra. Lâm Đàm Đàm vội vàng xốc lại tinh thần, món do nam thần đích thân làm nhất định phải nếm thử mới được.
Ăn một miếng, wow! Hương vị -- bình thường, nhưng đây là món ăn do nam thần làm đó! Sơn hào hải vị gì cũng không sánh bằng!
Lâm Đàm Đàm ăn đến nước mắt lưng tròng, đầu cứ gật gà gật gù. Diệp Tiêu thấy cô giống như lúc nào cũng có thể ngủ mất nên chần chừ nói: “Mệt lắm à? Hay là em ngủ trước đi.”
“Không không, chờ em ăn xong đã.” Lâm Đàm Đàm ngừng một lát: “Chúng ta không rời khỏi đây ngay sao?”
“Không sao đâu, lầu 1 tạm thời an toàn.” Lầu 2 có một cánh cửa thủy tinh bị phá, nhưng lầu 1 không có, bây giờ cửa sổ đóng chặt, rèm cửa có thể kéo cũng đã kéo hết rồi.
“Dạ.” Lâm Đàm Đàm yên tâm, cô cố gắng ăn cháo, nhưng mí mắt càng ngày càng nặng, còn xém tý nữa thì đút cháo vào mũi, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngủ mất.
Diệp Tiêu đã có chuẩn bị trước, kịp thời đưa tay ra đỡ cái đầu đang gục xuống của cô, nhẹ nhàng để cô nằm xuống bàn, sau đó lấy đi cái muỗng trên tay cô.
Cầm chắc thật đấy, rõ ràng mệt đến vậy mà còn giữ lấy thức ăn.
Diệp Tiêu không khỏi nở nụ cười, nhưng nhìn sắc mặt vô cùng mệt mỏi của cô, nụ cười của anh nhạt xuống, lại nhìn cánh tay trái buông xuống người của cô, ánh mắt anh tối lại, hiện lên vẻ hổ thẹn nồng đâm.
Anh nhìn cô lâu thêm một lâu, ánh mắt cũng phức tạp hơn một chút.
Mai Bách Sinh bị gạt sang một bên lo lắng cho Lâm Đàm Đàm hơn, lại có chút ưu sầu. Mình có nên nói hay không? Chuyện Lâm Đàm Đàm thật ra đã có người trong lòng?
Tác giả :
Tây Đại Tần