Xuyên Đến Cuộc Sống Khổ Bức Của Giáo Chủ Ma Giáo
Chương 4
Phía nam Huyền Thiên giáo, núi non trùng điệp, giáo chúng đông đảo, thời điểm cơm chiều đều tụ tập trước sảnh đường, thanh thế rất lớn.
Lại thêm Ân Tử Mạch cùng Ân Tử Uyên trước đó đã nói qua giáo chúng mọi người tụ tập ăn cơm đều không cần lễ nghĩa, ai muốn ngồi đâu liền ngồi, ăn uống nói chuyện phiếm đặc biệt vui.
Ân Tử Mạch đương nhiên cũng thích bầu không khí như thế này, thân là nam tác giả, trong lòng luôn có kim qua thiết mã trường kiếm giang hồ anh hùng mộng, xuyên đến nơi này cùng các vị giáo chúng ăn thịt uống rượu nghe bọn hắn nói chuyện giang hồ, trong lòng anh hùng mộng phảng phất viên mãn một nửa.
Cho dù hiện tại hắn không có nội lực, nhưng cũng phải trải qua cái gọi là anh hùng, một phen giang hồ hào hùng.
Trong bữa tiệc, Ân Tử Uyên giới thiệu một vài vị quan trọng trong giáo.
Từ bên tay trái, ngồi theo thứ tự hữu hộ pháp, tả hộ pháp, nhất Đường chủ, nhị Đường chủ, tam Đường chủ, tứ Đường chủ. Trừ hữu hộ pháp là cô nương xinh đẹp, còn lại tất cả đều là hán tử, giá trị nhan sắc rất cao, nhìn đặc biệt ăn vào cơm.
Một phòng người uống rượu cười đùa, đặc biệt vui vẻ, Ân Tử Mạch trước khi xuyên là một cô nhi, lại là một tác giả, trước giờ chưa bao giờ được cùng nhiều người náo nhiệt ăn cơm như vậy, nhìn nhiều người tụ tập dưới một mái nhà như vậy, trong lòng Ân Tử Mạch dâng lên một trận vui sướng.
Nơi này về sau chính là nhà hắn.
Hai ngày sau, Ân Tử Mạch khởi hành đi tìm Cố Thừa.
Bồi hắn chính là tả hộ pháp Tả Yến, tam Đường chủ Phong Lai cùng sáu gã ám vệ.
"Ca, ngươi không đi cùng ta sao?!" Ân Tử Mạch không tin được ca hắn thế nhưng không cùng đi với hắn!
Ân Tử Uyên cười cười xoa xoa đầu hắn: "Mạch nhi, ca ca muốn đi tìm sư phụ, nếu vận khí tốt tìm được sư phụ, ngươi cùng Cố Thừa không cần cùng làm cái loại quan hệ kia."
"Chính là ngươi không phải nói sư phụ hành tung mơ hồ không rõ sao?"
"Cho nên chúng ta phân làm hai đường đi, đi hai đường sẽ có hai hi vọng." Thấy Ân Tử Mạch mặt đầy thần sắc ỷ lại, Ân Tử Uyên cũng là không đành lòng, trước kia Ân Tử Mạch võ nghệ cao cường, đối với ca ca này của hắn tuy rằng rất tốt, nhưng không bao giờ có loại ỷ lại này, hiện tại mất đi nội lực lẫn trí nhớ, cả người liền trở nên nhuyễn manh, bộ dạng chớp chớp mắt liền chọc người muốn yêu thương.
Ân Tử Mạch càng không buông, hắn xuyên tới đây, người quen thuộc nhất chính là ca hắn, mặc dù có thời điểm không đáng tin cậy, nhưng ca hắn đối với hắn rất tốt.
Hơn nữa, nghe nói trên giang hồ kẻ thù của hắn nhiều vô số, hắn một mình đi như vậy, không biết chưa tìm được Cố Thừa đã bị kẻ thù diệt!
Ân Tử Uyên cười nói: "Đừng sợ, tuy ngươi trên giang hồ có nhiều kẻ thù, nhưng cũng may ngươi trước giờ chưa từng lộ diện."
Ân Tử Mach chấn kinh (1)!
(1) Chấn kinh: sợ hãi.
Không lộ mặt cũng kéo toàn bộ cừu hận giang hồ?! Người này, kĩ năng kéo cừu hận thật là max+!
"Ngươi trước kia khi xuất hiện đều đeo sa, trên giang hồ không ai thấy rõ khuôn mặt thật của ngươi, Ân Tử Uyên giải thích: "Bọn họ chỉ biết tiêu chí của ngươi là một thân hồng y đỏ rực viền thêu chỉ vàng, trước khi kết liễu mạng sống ai đều đưa một bông hồng vàng."
Ân Tử Mạch: "..." Vì cái gì nghe lại thấy đau trứng rồi...hoa hồng vàng gì đó không phải chỉ nữ sát thủ mới dùng sao...
Ân Tử Uyên sửa lại cổ áo cho hắn, nói: "Hiện giờ ngươi một thân y phục trắng, lại không mang khăn che mặt, ánh mắt không có lệ khí, khí chất so với trước kia hoàn toàn khác biệt, cái dạng này của ngươi mà đi ra ngoài, liền tính dù ngươi tự khai tên, người khác cũng cho rằng ngươi khoác lác."
Ân Tử Mạch: "..."
"Về sau nếu có người hỏi ngươi tên gì, ngươi tùy tiện lấy một cái tên ứng phó một chút, bọn họ sẽ không nghĩ ngươi là Ân Tử Mạch."
"Ca, Cố Thừa biết ta không?"
Ân Tử Uyên cười lắc đầu.
Ân Tử Mạch sửng sốt, ngay sau đó liền vô cùng vui mừng, không quen biết thật tốt! Không quen thì có thể giả bộ làm người qua đường tìm cơ hội xoát hảo cảm, nói không chừng có thể trở thành bạn tốt, sau đó được chia sẻ bộ võ công tâm pháp, so với hiến cúc hoa thì tốt hơn!
"Cố Thừa rất thông minh." Ân Tử Uyên bỏ thêm một câu.
Ân Tử Mạch: "....Gì?"
"Tuy rằng hiện tại hắn không quen biết ngươi, nhưng lấy chỉ số thông minh của hắn mà nói, nhìn thấu thân phận của ngươi chỉ là việc sớm hay muộn." Ân Tử Uyên dặn dò nói, "Cho nên ngàn vạn lần phải nhớ rằng nếu hắn nhận ra ngươi, ngươi phải dành thời gian mà nói rằng bản thân mình ích kỉ yêu hắn rất lâu, đừng làm cho hắn hiểu lầm ngươi tiếp cận là có tâm cơ khác."
Ân Tử Mạch: "...."
Ân Tử Mạch bắt lấy tay hắn, hỏi: "Hắn nhìn thấu thân phận của ta rồi có thể một chưởng kết liễu ta hay không?"
Ân Tử Uyên: "...."
"Giáo chủ xin yên tâm, chúng ta sẽ liều chết bảo hộ giáo chủ an toàn!" Người ở phía sau Ân Tử Mạch liền đồng thời quỳ xuống nói.
Ân Tử Mạch nói bọn họ nhanh đứng lên, sau đó phổ biến việc sau này đừng việc gì cũng quỳ!
"Yên tâm, Cố Thừa không phải người tràn ngập lệ khí, liền tính là hắn thật sự đem ngươi bổ cũng sẽ tìm một cái lí do hoàn mĩ mới hạ thủ."
Ân Tử Mạch cào cào mặt: "Vì giang hồ trừ hại, cái lí do này hoàn mĩ không?"
Ân Tử Uyên:"..."
Hắn an ủi nói: "Không có việc gì, hiện tại ngươi đã không nguy hại với giang hồ, cái lí do này sẽ không dùng được."
Ân Tử Mạch: "...."
"Vạn nhất Cố Thừa nhân lúc ngươi không có nội lực mà xuống tay, ngươi liền khóc cho ta, dùng sức khóc. Nghe nói hắn đặc biệt ghét người khác khóc, đến lúc đó ngươi khóc, hắn sẽ không làm gì được ngươi." Ân Tử Uyên lấy ra đòn sát thủ cuối cùng nói.
Ân Tử Mạch: "......Ca, ngươi khóc lóc trước mặt minh chủ chẳng lẽ sẽ không bị một chưởng kết liễu sao."
Mặc kệ có bao nhiêu ý niệm không muốn đi, nhưng chia tay vẫn phải chia tay.
Ân Tử Mạch ngồi trong xe ngựa nước mắt lưng tròng vén rèm xe nhìn ca hắn vẫy tay.
"Nếu gặp người đối với ngươi gây bất lợi, ngươi liền tỏ ra bán manh hoặc khóc mà khóc không được liền câu dẫn, đảm bảo người kia liền mềm lòng, người vững tâm như ca còn không chịu được lúc ngươi làm nũng. Nhớ kĩ, không cần lấy đá chọi đá!" Trong gió truyền đến thanh âm của Ân Tử Uyên.
Ân Tử Mạch bị hắn chọc cười, cũng đối với hắn đáp lại một câu: "Ca, đã biết, ngươi cũng bảo trọng."
Xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, cho đến khi không nhìn thấy bóng Ân Tử Uyên, Ân Tử Mạch buông mành.
Trong xe chỉ có một mình hắn,tiểu cửu ban đầu muốn theo hầu hạ hắn, nhưng Ân Tử Mạch không muốn đem hắn vào nguy hiểm giang hồ, liền không cho theo. Tả Yến, Phong Lai bọn họ đều cưỡi ngựa, còn ám vệ, Ân Tử Mạch vẫn luôn thắc mắc bọn họ ẩn thân ở đâu, ngày thường không bao giờ nhìn thấy, chỉ khi nào có việc mới xuất hiện.
Sau đó Ân Tử Mạch ở trong xe ngựa sinh hoạt cực kì nhàm chán, ngồi lâu cũng không thoải mái mà nằm lâu cũng không thoải mái, sau đó thay nhau luân phiên cưỡi ngựa mới kết thúc loại hành trình không có máy tính, không có di động, không có tiểu thuyết võng du.
May mắn là, dọc đường đi không có gặp trở ngại, quả nhiên như Ân Tử Uyên nói, thời điểm ở quán ăn, cơ bản không có ai nhận ra hắn là Ma giáo giáo chủ Ân Tử Mạch.
Ngẫu nhiên cũng có mấy tiểu tử không có mắt thấy hắn lớn lên xinh đẹp, đi tới định đùa giỡn, nhưng chưa tiến lên đã bị ám vệ đánh lăn.
Cứ thế thuận buồm xuôi gió tới bờ sông Giang Nam, Tần Hoài.
Tần Hoài Hà, tài tử văn chương nhiều ít khắp nơi đều có, sáu phía đều là hoa cỏ xanh tươi, ca nữ tiếng ca ngọt ngào, tài tử văn từ phong lưu, Ân Tử Mạch lần đầu tới liền khống chế không được vui đến rung trứng.
Làm một tác giả, hắn đã ba lần viết nam chính ở Tần Hoài gặp được giai nhân sau đó có một đêm tuyệt vời, hiện giờ tự mình đi vào, Ân Tử Mạch nội tâm liền có chút tâm xuân nhộn nhạo nhàn nhạt.
Rốt cuộc cũng chỉ là một tác giả lớn tuổi, nhưng bản thân vẫn là xử nam phi thường thuần khiết, nếu ngẫu nhiên ở đây gặp được giai nhân của đời mình, thì cũng là một chuyện đáng được ca ngợi một chút.
"Giáo chủ, Cố Thừa hiện tại đang ở khách điếm tại chỗ quẹo kia, chúng ta đã thuê bốn phòng, giáo chủ muốn tới nhìn một chút chứ?" Tả Yến đi tới thấp giọng nói.
Ân Tử Mạch nghĩ tới khả năng gặp được Cố Thừa hoa cúc tự nhiên căng thẳng, hắn nghĩ nên đi dạo hai vòng cho đỡ căng thẳng, nhưng thấy bọn Tả Yến đáy mắt đều có quầng xanh nhạt, biết là mấy hôm lên đường khi hắn ngủ, bọn họ đều thay nhau gác đêm đã rất mệt mỏi, nên quyết định về khách điếm nghỉ ngơi.
Đến khách điếm phía trước, Phong Lai nói mọi người dừng lại một chút, sau đó đem túi từ trong ngực móc ra, hướng mặt lau.
Ân Tử Mạch mắt trừng lớn!
Thuật dịch dung cũng quá cao cấp rồi a! Bản mặt này khác xa mặt thật đến cả cha mẹ cũng nhìn cũng không quen biết!
Phong Lai đưa Tả Yến xoa một ít, tức khắc Tả Yến từ một cái hiệp sĩ tuấn lãng biến thành người dung mạo bình thường ném trong đám người tuyệt đối là dung mạo của người qua đường.
Tay nghề này, Ân Tử Mạch bội phục muốn quỳ.
"Giáo chủ, trước đó ta cùng tiểu Yến có đánh qua với Cố Thừa, đơn giản dịch dung tránh cho Cố Thừa nhận ra, miễn làm hỏng đại kế của giáo chủ."
Ân Tử Mạch hứng thú bừng bừng nói: "Có thể cho ta mượn nghịch chơi hay không ?"
Phong Lai lắc đầu: "Lúc trước Uyên giáo chủ từng nói cho chúng ta, dung mạo của người là thứ quan trọng cho lần hành động cơ mật này, không thể tùy tiện thay đổi."
Ân Tử Mạch: "...." Phiên dịch ý của ca hắn chính là phải dùng khuân mặt yêu nghiệt này đi câu dẫn Cố Thừa.
Khách điếm này tên Nghênh Lai, tọa lạc tại đoạn đường phồn hoa nhất Tần Hoài Hà, trước lâu cách một con phố chính là bờ sông Tần Hoài Hà, sinh ý cực tốt, mỗi ngày cơ hồ đều ngập khách. Ân Tử Mạch có thể lấy được bốn căn phòng, cũng là công phu chi tiền mạnh tay của bọn thuộc hạ.
Lúc này đã chạnh vạng, đám người Ân Tử Mạch đã sắp xếp ổn thỏa hành lí, liềm kéo nhau xuống lầu dùng cơm.
"Giáo chủ, người kia là Cố Thừa." Thời điểm từ trên lầu xuống, Tả Yến đột nhiên ghé sát nói.
Ân Tử Mạch sửng sốt, theo hướng tay Tả Yến mà nhìn qua.
Cố Thừa đang từ ngoài cửa đi vào.
Líc này đang là hoàng hôn, ánh chiều từ cửa chiếu vào, Cố Thừa cứ như vậy bước ra từ vầng sắc chiều, một thân hắc y, bên hông treo một ngọc bội thanh bích, một thân phong độ nhẹ nhàng.
Tiểu nhị khách điếm dường như đã rất quen với người này, thấy hắn bước vào tiến lại đánh tiếng tiếp đón.
Ân Tử Mạch rất không tiền đồ mà khẩn trương.
Lại thêm Ân Tử Mạch cùng Ân Tử Uyên trước đó đã nói qua giáo chúng mọi người tụ tập ăn cơm đều không cần lễ nghĩa, ai muốn ngồi đâu liền ngồi, ăn uống nói chuyện phiếm đặc biệt vui.
Ân Tử Mạch đương nhiên cũng thích bầu không khí như thế này, thân là nam tác giả, trong lòng luôn có kim qua thiết mã trường kiếm giang hồ anh hùng mộng, xuyên đến nơi này cùng các vị giáo chúng ăn thịt uống rượu nghe bọn hắn nói chuyện giang hồ, trong lòng anh hùng mộng phảng phất viên mãn một nửa.
Cho dù hiện tại hắn không có nội lực, nhưng cũng phải trải qua cái gọi là anh hùng, một phen giang hồ hào hùng.
Trong bữa tiệc, Ân Tử Uyên giới thiệu một vài vị quan trọng trong giáo.
Từ bên tay trái, ngồi theo thứ tự hữu hộ pháp, tả hộ pháp, nhất Đường chủ, nhị Đường chủ, tam Đường chủ, tứ Đường chủ. Trừ hữu hộ pháp là cô nương xinh đẹp, còn lại tất cả đều là hán tử, giá trị nhan sắc rất cao, nhìn đặc biệt ăn vào cơm.
Một phòng người uống rượu cười đùa, đặc biệt vui vẻ, Ân Tử Mạch trước khi xuyên là một cô nhi, lại là một tác giả, trước giờ chưa bao giờ được cùng nhiều người náo nhiệt ăn cơm như vậy, nhìn nhiều người tụ tập dưới một mái nhà như vậy, trong lòng Ân Tử Mạch dâng lên một trận vui sướng.
Nơi này về sau chính là nhà hắn.
Hai ngày sau, Ân Tử Mạch khởi hành đi tìm Cố Thừa.
Bồi hắn chính là tả hộ pháp Tả Yến, tam Đường chủ Phong Lai cùng sáu gã ám vệ.
"Ca, ngươi không đi cùng ta sao?!" Ân Tử Mạch không tin được ca hắn thế nhưng không cùng đi với hắn!
Ân Tử Uyên cười cười xoa xoa đầu hắn: "Mạch nhi, ca ca muốn đi tìm sư phụ, nếu vận khí tốt tìm được sư phụ, ngươi cùng Cố Thừa không cần cùng làm cái loại quan hệ kia."
"Chính là ngươi không phải nói sư phụ hành tung mơ hồ không rõ sao?"
"Cho nên chúng ta phân làm hai đường đi, đi hai đường sẽ có hai hi vọng." Thấy Ân Tử Mạch mặt đầy thần sắc ỷ lại, Ân Tử Uyên cũng là không đành lòng, trước kia Ân Tử Mạch võ nghệ cao cường, đối với ca ca này của hắn tuy rằng rất tốt, nhưng không bao giờ có loại ỷ lại này, hiện tại mất đi nội lực lẫn trí nhớ, cả người liền trở nên nhuyễn manh, bộ dạng chớp chớp mắt liền chọc người muốn yêu thương.
Ân Tử Mạch càng không buông, hắn xuyên tới đây, người quen thuộc nhất chính là ca hắn, mặc dù có thời điểm không đáng tin cậy, nhưng ca hắn đối với hắn rất tốt.
Hơn nữa, nghe nói trên giang hồ kẻ thù của hắn nhiều vô số, hắn một mình đi như vậy, không biết chưa tìm được Cố Thừa đã bị kẻ thù diệt!
Ân Tử Uyên cười nói: "Đừng sợ, tuy ngươi trên giang hồ có nhiều kẻ thù, nhưng cũng may ngươi trước giờ chưa từng lộ diện."
Ân Tử Mach chấn kinh (1)!
(1) Chấn kinh: sợ hãi.
Không lộ mặt cũng kéo toàn bộ cừu hận giang hồ?! Người này, kĩ năng kéo cừu hận thật là max+!
"Ngươi trước kia khi xuất hiện đều đeo sa, trên giang hồ không ai thấy rõ khuôn mặt thật của ngươi, Ân Tử Uyên giải thích: "Bọn họ chỉ biết tiêu chí của ngươi là một thân hồng y đỏ rực viền thêu chỉ vàng, trước khi kết liễu mạng sống ai đều đưa một bông hồng vàng."
Ân Tử Mạch: "..." Vì cái gì nghe lại thấy đau trứng rồi...hoa hồng vàng gì đó không phải chỉ nữ sát thủ mới dùng sao...
Ân Tử Uyên sửa lại cổ áo cho hắn, nói: "Hiện giờ ngươi một thân y phục trắng, lại không mang khăn che mặt, ánh mắt không có lệ khí, khí chất so với trước kia hoàn toàn khác biệt, cái dạng này của ngươi mà đi ra ngoài, liền tính dù ngươi tự khai tên, người khác cũng cho rằng ngươi khoác lác."
Ân Tử Mạch: "..."
"Về sau nếu có người hỏi ngươi tên gì, ngươi tùy tiện lấy một cái tên ứng phó một chút, bọn họ sẽ không nghĩ ngươi là Ân Tử Mạch."
"Ca, Cố Thừa biết ta không?"
Ân Tử Uyên cười lắc đầu.
Ân Tử Mạch sửng sốt, ngay sau đó liền vô cùng vui mừng, không quen biết thật tốt! Không quen thì có thể giả bộ làm người qua đường tìm cơ hội xoát hảo cảm, nói không chừng có thể trở thành bạn tốt, sau đó được chia sẻ bộ võ công tâm pháp, so với hiến cúc hoa thì tốt hơn!
"Cố Thừa rất thông minh." Ân Tử Uyên bỏ thêm một câu.
Ân Tử Mạch: "....Gì?"
"Tuy rằng hiện tại hắn không quen biết ngươi, nhưng lấy chỉ số thông minh của hắn mà nói, nhìn thấu thân phận của ngươi chỉ là việc sớm hay muộn." Ân Tử Uyên dặn dò nói, "Cho nên ngàn vạn lần phải nhớ rằng nếu hắn nhận ra ngươi, ngươi phải dành thời gian mà nói rằng bản thân mình ích kỉ yêu hắn rất lâu, đừng làm cho hắn hiểu lầm ngươi tiếp cận là có tâm cơ khác."
Ân Tử Mạch: "...."
Ân Tử Mạch bắt lấy tay hắn, hỏi: "Hắn nhìn thấu thân phận của ta rồi có thể một chưởng kết liễu ta hay không?"
Ân Tử Uyên: "...."
"Giáo chủ xin yên tâm, chúng ta sẽ liều chết bảo hộ giáo chủ an toàn!" Người ở phía sau Ân Tử Mạch liền đồng thời quỳ xuống nói.
Ân Tử Mạch nói bọn họ nhanh đứng lên, sau đó phổ biến việc sau này đừng việc gì cũng quỳ!
"Yên tâm, Cố Thừa không phải người tràn ngập lệ khí, liền tính là hắn thật sự đem ngươi bổ cũng sẽ tìm một cái lí do hoàn mĩ mới hạ thủ."
Ân Tử Mạch cào cào mặt: "Vì giang hồ trừ hại, cái lí do này hoàn mĩ không?"
Ân Tử Uyên:"..."
Hắn an ủi nói: "Không có việc gì, hiện tại ngươi đã không nguy hại với giang hồ, cái lí do này sẽ không dùng được."
Ân Tử Mạch: "...."
"Vạn nhất Cố Thừa nhân lúc ngươi không có nội lực mà xuống tay, ngươi liền khóc cho ta, dùng sức khóc. Nghe nói hắn đặc biệt ghét người khác khóc, đến lúc đó ngươi khóc, hắn sẽ không làm gì được ngươi." Ân Tử Uyên lấy ra đòn sát thủ cuối cùng nói.
Ân Tử Mạch: "......Ca, ngươi khóc lóc trước mặt minh chủ chẳng lẽ sẽ không bị một chưởng kết liễu sao."
Mặc kệ có bao nhiêu ý niệm không muốn đi, nhưng chia tay vẫn phải chia tay.
Ân Tử Mạch ngồi trong xe ngựa nước mắt lưng tròng vén rèm xe nhìn ca hắn vẫy tay.
"Nếu gặp người đối với ngươi gây bất lợi, ngươi liền tỏ ra bán manh hoặc khóc mà khóc không được liền câu dẫn, đảm bảo người kia liền mềm lòng, người vững tâm như ca còn không chịu được lúc ngươi làm nũng. Nhớ kĩ, không cần lấy đá chọi đá!" Trong gió truyền đến thanh âm của Ân Tử Uyên.
Ân Tử Mạch bị hắn chọc cười, cũng đối với hắn đáp lại một câu: "Ca, đã biết, ngươi cũng bảo trọng."
Xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh, cho đến khi không nhìn thấy bóng Ân Tử Uyên, Ân Tử Mạch buông mành.
Trong xe chỉ có một mình hắn,tiểu cửu ban đầu muốn theo hầu hạ hắn, nhưng Ân Tử Mạch không muốn đem hắn vào nguy hiểm giang hồ, liền không cho theo. Tả Yến, Phong Lai bọn họ đều cưỡi ngựa, còn ám vệ, Ân Tử Mạch vẫn luôn thắc mắc bọn họ ẩn thân ở đâu, ngày thường không bao giờ nhìn thấy, chỉ khi nào có việc mới xuất hiện.
Sau đó Ân Tử Mạch ở trong xe ngựa sinh hoạt cực kì nhàm chán, ngồi lâu cũng không thoải mái mà nằm lâu cũng không thoải mái, sau đó thay nhau luân phiên cưỡi ngựa mới kết thúc loại hành trình không có máy tính, không có di động, không có tiểu thuyết võng du.
May mắn là, dọc đường đi không có gặp trở ngại, quả nhiên như Ân Tử Uyên nói, thời điểm ở quán ăn, cơ bản không có ai nhận ra hắn là Ma giáo giáo chủ Ân Tử Mạch.
Ngẫu nhiên cũng có mấy tiểu tử không có mắt thấy hắn lớn lên xinh đẹp, đi tới định đùa giỡn, nhưng chưa tiến lên đã bị ám vệ đánh lăn.
Cứ thế thuận buồm xuôi gió tới bờ sông Giang Nam, Tần Hoài.
Tần Hoài Hà, tài tử văn chương nhiều ít khắp nơi đều có, sáu phía đều là hoa cỏ xanh tươi, ca nữ tiếng ca ngọt ngào, tài tử văn từ phong lưu, Ân Tử Mạch lần đầu tới liền khống chế không được vui đến rung trứng.
Làm một tác giả, hắn đã ba lần viết nam chính ở Tần Hoài gặp được giai nhân sau đó có một đêm tuyệt vời, hiện giờ tự mình đi vào, Ân Tử Mạch nội tâm liền có chút tâm xuân nhộn nhạo nhàn nhạt.
Rốt cuộc cũng chỉ là một tác giả lớn tuổi, nhưng bản thân vẫn là xử nam phi thường thuần khiết, nếu ngẫu nhiên ở đây gặp được giai nhân của đời mình, thì cũng là một chuyện đáng được ca ngợi một chút.
"Giáo chủ, Cố Thừa hiện tại đang ở khách điếm tại chỗ quẹo kia, chúng ta đã thuê bốn phòng, giáo chủ muốn tới nhìn một chút chứ?" Tả Yến đi tới thấp giọng nói.
Ân Tử Mạch nghĩ tới khả năng gặp được Cố Thừa hoa cúc tự nhiên căng thẳng, hắn nghĩ nên đi dạo hai vòng cho đỡ căng thẳng, nhưng thấy bọn Tả Yến đáy mắt đều có quầng xanh nhạt, biết là mấy hôm lên đường khi hắn ngủ, bọn họ đều thay nhau gác đêm đã rất mệt mỏi, nên quyết định về khách điếm nghỉ ngơi.
Đến khách điếm phía trước, Phong Lai nói mọi người dừng lại một chút, sau đó đem túi từ trong ngực móc ra, hướng mặt lau.
Ân Tử Mạch mắt trừng lớn!
Thuật dịch dung cũng quá cao cấp rồi a! Bản mặt này khác xa mặt thật đến cả cha mẹ cũng nhìn cũng không quen biết!
Phong Lai đưa Tả Yến xoa một ít, tức khắc Tả Yến từ một cái hiệp sĩ tuấn lãng biến thành người dung mạo bình thường ném trong đám người tuyệt đối là dung mạo của người qua đường.
Tay nghề này, Ân Tử Mạch bội phục muốn quỳ.
"Giáo chủ, trước đó ta cùng tiểu Yến có đánh qua với Cố Thừa, đơn giản dịch dung tránh cho Cố Thừa nhận ra, miễn làm hỏng đại kế của giáo chủ."
Ân Tử Mạch hứng thú bừng bừng nói: "Có thể cho ta mượn nghịch chơi hay không ?"
Phong Lai lắc đầu: "Lúc trước Uyên giáo chủ từng nói cho chúng ta, dung mạo của người là thứ quan trọng cho lần hành động cơ mật này, không thể tùy tiện thay đổi."
Ân Tử Mạch: "...." Phiên dịch ý của ca hắn chính là phải dùng khuân mặt yêu nghiệt này đi câu dẫn Cố Thừa.
Khách điếm này tên Nghênh Lai, tọa lạc tại đoạn đường phồn hoa nhất Tần Hoài Hà, trước lâu cách một con phố chính là bờ sông Tần Hoài Hà, sinh ý cực tốt, mỗi ngày cơ hồ đều ngập khách. Ân Tử Mạch có thể lấy được bốn căn phòng, cũng là công phu chi tiền mạnh tay của bọn thuộc hạ.
Lúc này đã chạnh vạng, đám người Ân Tử Mạch đã sắp xếp ổn thỏa hành lí, liềm kéo nhau xuống lầu dùng cơm.
"Giáo chủ, người kia là Cố Thừa." Thời điểm từ trên lầu xuống, Tả Yến đột nhiên ghé sát nói.
Ân Tử Mạch sửng sốt, theo hướng tay Tả Yến mà nhìn qua.
Cố Thừa đang từ ngoài cửa đi vào.
Líc này đang là hoàng hôn, ánh chiều từ cửa chiếu vào, Cố Thừa cứ như vậy bước ra từ vầng sắc chiều, một thân hắc y, bên hông treo một ngọc bội thanh bích, một thân phong độ nhẹ nhàng.
Tiểu nhị khách điếm dường như đã rất quen với người này, thấy hắn bước vào tiến lại đánh tiếng tiếp đón.
Ân Tử Mạch rất không tiền đồ mà khẩn trương.
Tác giả :
Thâm Mặc