Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh
Quyển 2 - Chương 90: Ngoài đồng
Bà nội đến thành ở nên mấy anh em ngày nghỉ không về thôn. Nhưng đến trung tuần tháng ba, mấy đứa Tây Vi và Vệ Thành phải về vì trong nhà cần trồng ngô nên để chúng về giúp.
Nhà họ Tây vừa mua mười mẫu ruộng, tính đều gieo ngô. trước kia đều trồng thêm đậu tương để nhà chú hai làm đậu hũ, giờ vào thành ở hết nên Tây Viễn dặn chú thím hai đừng làm đậu hũ nữa mà mua từ xưởng rồi chế thành đậu ngũ vị hương.
Làm đậu hũ canh năm nửa đêm kiếm tiền quá vất vả,, chú thím hai bàn bạc xong liền đồng ý. dù sao có ông anh vợ đi làm cùng vài năm, cũng biết làm đậu rồi, đến lúc đó trực tiếp lấy đậu hũ ở đó là được. anh vợ chú hai vừa nghe cũng rất cao hứng, như vậy hắn chỉ cần lo làm đậu hũ, không lo không bán được.
Bởi vì nhà chú hai không cần nhiều đậu tương cho nên năm nay không trồng nhiều, lại nghĩ nuôi nhiều gà như vậy liền quyết định trồng thêm ngô. ngô sản lượng cao, có thể dùng cho gà ăn.
Nhưng trồng ngô không giống trồng đậu tương hay lúa mạch. Các gốc ngô phải cách xa nhau, mỗi hố một hạt nên rất cần người, gia súc trong nhà không giúp được gì.
Cho nên sau khi Lý Đắc Mạch hai ngày trước trở về nói trong nhà cần trồng ngô, Tây Viễn quyết định cuối tuần này quay về giúp, bằng không mười mẫu ruộng sẽ khiến người nhà bận khá nhiều ngày.
Có điều cũng không thể để bà nội và mấy đứa con nít ở lại một mình. Tây Viễn còn đang lo nghĩ, Tây Vi và Vệ Thành đã quyết định, “Anh à, anh còn suy nghĩ gì, anh ở lại nhé.” Tây Vi cười hì hì.
“Vì sao?” Tây Viễn lấy làm lạ.
“Anh làm việc chậm nhất, để khỏi chậm tiến độ thì anh ở đây bồi bà nội đi.” Vệ Thành nói nhỏ cho anh trai, có điều trước đó đã trốn đến khoảng cách an toàn.
Tóm lại bị lưu lại vẫn là Tây Viễn. Tây Viễn cũng tự hiểu lấy, cuộc sống hoa màu, kiếp trước hắn chỉ xem chứ chưa từng trải qua. Hai năm trước xuyên đến thì khi đó trong nhà ít ruộng, vài ngày đã xong. cho nên đừng thấy hắn sống tại nhà nông, Tây Viễn thật đúng là không từng chịu cực khổ ngày mùa.
“Đây là sợ cháu mệt, tranh nhau về làm việc. đau lòng anh trai cũng không nói ra, hai đứa này.” Bà nội thấy Tây Vi Vệ Thành và Tây Viễn can thiệp liền hiểu, kỳ thật trong lòng Tây Viễn cũng rất rõ.
sáng sớm cửa thành mới mở, mấy đứa Vệ Thành liền chạy về thôn. theo như ý Tây Viễn để bọn nhỏ về trước lúc trời tối như cũ, mặc kệ hai đứa nói gì.
Tới địa giới thôn hoa sen rồi cũng không quay về nhà mà trực tiếp ra đồng. vợ chồng Tây Minh Văn và ông cụ cũng vừa lúc dọn xong ruộng.
Vì thế, Tây Vi cùng Lý Đắc Mạch, Vệ Thành cùng Ông nội, Tây Minh Văn cùng vợ, mỗi người một cây lũng, một cái cuốc, một túi giống, bắt tay vào làm.
Tây Vi và Vệ Thành tuổi nhỏ, làm việc mau, để hai đứa nó đào hố, vù vù đã đào ra thật xa. có điều, sợ hai đứa mệt, tuổi nhỏ không biết giữ sức, người lớn tuổi thì rất rõ, bởi vậy ông nội và Tây Minh Văn đều khống chế tốc độ, Tây Vi và Vệ Thành không có cách nào đành phải chậm lại.
“Thành Tử, tiểu Vi, bà cháu và đám Cẩu Đản ở trong thành có quen không?” Ông nội hỏi. từ khi bà cụ đã đến thành Ngạn Tuy, mấy đứa cháu trai không về nữa, ông cụ rất nhớ cháu nhớ bà cụ. ông cụ quyết định chờ trồng xong, ông cũng vào thành ở hai ngày.
“Sao lại không quen ạ., anh cháu chiều bà lắm.” Tây Vi cười hì hì nói.
“Dạ, cháu và tiểu Vi bình thường muốn ăn gì là phải nịnh anh cả buổi mà không được. bà vừa đến, cơm nước của bọn cháu càng ngày càng tốt, anh cháu mỗi ngày đều thêm cơm. mới mấy ngày, mặt Cẩu Đản và bé con đã tròn xoe.” Vệ Thành bổ sung cho Tây Vi.
“Bà tụi bây không ngại ở trong thành buồn à? Ban đầu mời đi thì nói gì cũng không đi, bảo không quen, còn không dám ra ngoài, sợ lạc không tìm được đường về.” mẹ Tây Viễn nói.
“Bà làm gì có sức buồn? Tây Viễn sợ bà nội buồn đặc biệt dặn anh Đắc Mạch để mẹ anh ta qua nhà chơi nói chuyện với bà, có thời gian lại đưa bà và Cẩu Đản Tiểu Dũng đi dạo phố, còn đi quán rượu ăn cơm.” Tây Vi đáp.
“A? Còn đi quán rượu ăn cơm? Lão thái bà này, còn sống rất khá.” Ông nội nói. xem ra cuộc sống của bạn già ở trong thành rất tốt.
“Bà và Cẩu Đản tò mò nhà người ta bên trên sao còn có nhà, hỏi anh thì anh cũng không giải thích được liền dẫn hai người họ đi Tụ Đức Lâu.” Tây Vi giải thích.
“Đi Tụ Đức Lâu?” Tây Minh Văn hỏi.
“Phải, anh nói Tụ Đức Lâu cao nhất, có ba tầng, để bà và Cẩu Đản đi cho biết.” Tây Vi cười nói.
“Đúng ạ, anh còn đặc biệt tìm chỗ tầng thứ ba gần cửa sổ, để Cẩu Đản từ cửa sổ nhìn xuống.” Vệ Thành nói tiếp.
” người trong Tụ Đức Lâu không hỏi anh cháu sao lại tới ăn à?” Tây Viễn rất quen người Tụ Đức Lâu.
“Sao không hỏi ạ. Trương Tài còn liên tục theo mông anh, hỏi có cần thêm chân gà cay đậu khô không. Cẩu Đản thật thà bảo không cần ăn thử đồ nhà mình làm.” Vệ Thành vừa cười vừa nói.
“Xì, ” mẹ Tây Viễn cũng cười theo.
” anh rất thiên vị, mẹ ạ!” Tây Vi nói.
“Anh con thiên vị á?” mẹ Tây Viễn lấy làm lạ. bảo Tiểu Viễn thiên vị thì cũng là thiên vị hai đứa này.
“Thì tiểu Cẩu Đản đó. giờ thành cái đuôi của anh, anh đi đâu Cẩu Đản đi đó, anh làm gì Cẩu Đản làm đó. Hiện giờ anh cứ rảnh là đi dạo quanh thành, tìm kiếm hoa hoa có cỏ, trở về nói phơi trà lài, Cẩu Đản đều được đi theo, anh cũng không ngại phiền, mỗi ngày dẫn nó đi.”
“Dạ, ” Vệ Thành nói tiếp, “Hôm trước được nghỉ, anh khuyến khích bọn con cùng đi dạo phố, bọn con ngu ngơ đi theo. Sau đó anh cũng không dẫn bọn con đi chợ hay chỗ bán hoa cỏ, bọn con một đứa phụ trách cầm làn, một đứa phụ trách cõng tiểu Cẩu Đản, đi cả ngày, về đến nhà mới nhận ra anh ngại cõng Cẩu Đản mệt, không đi chỗ xa. Bọn con cứ đi theo, anh ấy thì từ từ mà đi, từ thành đông sang thành tây, lại từ thành nam quay lại, không ngờ hại bọn con mệt chết đi được!” Vệ Thành nói xong còn không nhịn được cười.
“Ai bảo ngu ngơ cơ!” mẹ Tây Viễn cười theo, “Có điều, mệt cho anh hai đứa cũng đáng, làm gì có đứa nào làm anh tốt hơn nó?”
“Con và anh hai cũng biết, mẹ ạ. Bọn con đi nửa đường liền đoán được, cũng không nói gì, anh con còn tưởng rằng bọn con không biết, trộm vui cả buổi.” Tây Vi nghĩ đến anh trai, cũng nhếch miệng vui.
“Mẹ ơi, anh giờ toàn lấy con và anh hai làm nơi trút giận, có hôm anh ấy nhóm lửa không được, nằm trước lỗ bếp thổi, lập tức lửa bùng lên. Mẹ bảo chuyện này thì liên quan gì đến bọn con chứ?”
“Ừ, không liên quan gì đến hai đứa?”
“Xong rồi anh con về soi gương, vừa xem đã giận, đòi đánh bọn con một trận, đuổi bọn con khắp sân, rốt cuộc phải dừng lại để cho anh đánh một chút mới tốt.” Tây Vi tố khổ với mẹ.
“Anh con là gần gũi với hai con, không vui mới đùa một chút hai đứa đừng cảm thấy anh mình không tốt?”
“Con và tiểu Vi biết, nên mới cố ý để anh bắt được. chứ anh con chạy chậm như vậy, sao đuổi kịp bọn con.” Vệ Thành cười nói.
“Ôi, vậy là tốt rồi. Cẩu Đản có phải ở bên đó không muốn về luôn rồi không?” Ông nội cười hỏi.
“Dạị ông à, ông không biết đâu, Cẩu Đản giờ rất ngưu khí.” Tây Vi vừa đào hố vừa kể, “Anh con trồng ít thảo dược trong bồn đất sân sau, Cẩu Đản cũng trồng theo. sau đó Cẩu Đản trồng không được mấy ngày đã mọc mầm, hạt giống anh trồng còn mấy hôm sau nữa mới mọc, héo rũ trên đất, mọc cũng như không.”
“Anh con thấy thế liền bảo thảo dược trong bồn về sau giao cho Cẩu Đản chăm, sau này bán được tiền cũng cho Cẩu Đản, ” Vệ Thành lấp hố, duỗi eo. Trồng hoa màu thật sự mệt chết đi, may mắn không để anh trai về, “Sau đó Cẩu Đản chăm bồn thảo dược rất khẩn, mỗi ngày đều đến làm cỏ, bón phân, không cần bọn con giúp, chạm một chút cũng không được. Có hôm không để ý, bé con nhỗ mấy mầm làm Cẩu Đản tức khóc.”
“Ông ơi, Cẩu Đản giờ biết làm nũng. Hôm trước trời nóng, bọn con không dỗ được, phải đợi anh về bế một lát mới được.” Tây Vi hơi ghen tị nói. Nó giờ đã lớn chứ trước đây anh cũng sẽ bế nó.
“Thật à? Ôi Cẩu Đản nhà ta còn biết làm nũng rồi.” Ông nội cười nói.
“Về sau sợ cây bị phá, bọn cháu giúp vây quanh một vòng hàng rào, giờ ngoài anh cả thì đều không được vào. bà thấy bên cạnh hơi trống nên trồng hai khóm loa kèn. Hoa trổ mầm, Cẩu Đản liền dời ra bờ tường. Anh con làm cho một cuốn vở nhỏ, Cẩu Đản mỗi ngày đo mầm dài ra bao nhiêu, rất nghiêm túc.” Vệ Thành tiếp tục kể.
“Thế Cẩu Đản cả hè không về à?” Ông nội hỏi.
“Trở về làm gì à, nó nịnh bà sẵn rồi ạ, nói là đến cuối thu rồi về. Cẩu Đản nói chờ nó trồng thảo dược bán được tiền sẽ mua trâm bạc cho bà.” Tây Vi vặn eo, hoạt động tay chân, nó và Vệ Thành tuổi nhỏ, tuy làm việc nhanh nhưng không đủ hào hứng.
” anh nói Cẩu Đản giờ là người nhà ta rồi, cho nên cho tiền tiêu vặt giống nhau, Cẩu Đản tiếc không tiêu, đều giữ lại, nói là để mua đồ sinh nhật cho anh.”
“Đúng đấy mẹ, mẹ xem Cẩu Đản cũng có long mua quà cho anh, con và anh hai muốn mua cũng không có tiền.” Tây Vi ấm ức nói. Nó năm ngoái cùng anh hai nóng đầu, nói là tiền mua ngựa bọn nó sẽ chi nên giờ có tiền trong tay cũng không thể tiêu.
“không sao, hai đứa muốn mua gì, muốn bao nhiêu, mẹ cho.” mẹ Tây Viễn vui vẻ nói.
“Thật ư? Vậy thì tốt quá, mẹ không cần cho không, sau này bọn con tiết kiệm đủ sẽ trả mẹ.” Tây Vi vừa nghe liền vui vẻ, làm càng hăng say.
“Mẹ tụi bây không cho thì ông nội cho, hai cháu ông vừa ngoan vừa giỏi làm vừa chịu khó, phải thưởng.” Ông nội nói.
“Anh con giờ ngoài chăm bà, phơi trà lài, không làm gì khác à?” mẹ Tây Viễn vừa gieo giống vừa hỏi.
“Anh cũng rất bận, ngoài chơi với bà còn phải đặc biệt đến chăm sóc tiên sinh.”
“A? Tiên sinh của mấy đứa khó tính thế à, còn phải đặc biệt để người nhà chăm sóc?” Tây Minh Văn nhịn không được hỏi.
” tiên sinh rất tốt, là anh rảnh rỗi nên làm thôi ạ, sợ tiên sinh không tốt với bọn con.” Tây Vi nói.
“Đúng ạ, hôm nay làm chút cháo, ngày mai đun chút canh, ngày mốt cho bao trà lài, còn có đồ ăn bọn con làm.” Vệ Thành liệt kê.
“Ha ha, ” Tây Vi chưa nói đã tự bật cười, “Có một hôm anh con ninh cho tiên sinh một tô cháo Bát Bảo, con và anh hai đi sớm, nhà tiên sinh không mở cửa nên bọn con chia nhau uống hết.”
“Vốn nghĩ không có chuyện gì, chỉ có hai bọn con biết. không ngờ, hôm trước tiên sinh gọi anh đến gặp,, anh hỏi tiên sinh cháo uống được không, hợp hợp khẩu vị không, nếu cần sau này sẽ ninh thêm.” Vệ Thành cũng vừa nói vừa cười.
“Vậy rồi sao?”
“Anh con vừa nói tiên sinh liền hiểu, lúc ấy không nói nhưng sau lưng chỉnh bọn con một trận.”
“Không đánh hai đứa chứ?”
“Không ạ, tiên sinh không thích đánh người, chỉ là bắt bọn con học thuộc lòng, sai một chữ chạy một vòng quanh sân.”
“Ý tưởng phạt chạy này chắc chắn do anh con nghĩ ra.” Tây Vi cạc cạc nở nụ cười hai tiếng, khẳng định nói.
“Anh con và tiên sinh quan hệ rất tốt à?”
“A, Tiểu Dũng thế nào cũng phải đến học đường nhìn xem, Cẩu Đản cũng muốn đi theo. con và anh hai dẫn chúng đến, lúc nghỉ, hai đứa nó chơi quanh cây đu, vừa chơi vừa lớn tiếng kêu ‘Đừng nói cây dâu và cây du muộn, vi hà còn đầy trời.’ để tiên sinh nghe được, hỏi những lời này ai nói. hai đứa nói là anh cả giảng, tiên sinh liền bảo bọn con tìm anh cả đến, hai người hàn huyên nửa ngày, tiên sinh hôm đó không dạy chỉ bảo bọn con tập viết học thuộc lòng.” Tây Vi kể lại.
“Sau đó tiên sinh muốn anh làm đệ tử, anh mặc kệ nói không quen ngồi cả ngày ở học đường, về sau bị tiên sinh kiên trì không có cách nào khác đành đồng ý làm tục gia đệ tử. anh con thật biết đùa, làm đệ tử của tiên sinh cũng đâu phải xuất gia làm hòa thượng.” Vệ Thành tiếp lời Tây Vi.
“Về sau thì sao?” vợ chồng Tây Minh Văn đồng thanh hỏi tiếp.
“Về sau ạ, về sau thì cứ làm ‘Tục gia đệ tử’ thôi, anh con giờ cứ rảnh phải đi học đường tìm tiên sinh tán gẫu một lúc, anh vừa đến là tiên sinh cao hứng, nói cái gì ‘Bản nhân sinh tuổi xế chiều, tâm như gỗ mục, được diễn ngữ trong miệng bé con nhắc nhở, như thể hồ quán đỉnh, hoàn toàn tỉnh ngộ, mới thấy uổng phí rất nhiều thời gian, may mà vẫn chưa muộn.” Tây Vi học khẩu khí của tiên sinh nói chuyện.
“Nói vậy là sao?” mẹ Tây Viễn nghe mà không hiểu.
“Nghĩa là vốn cảm thấy sống không hi vọng, về sau nghe được những lời kia của hai đứa Cẩu Đản, tiên sinh hối hận, nghĩ rằng nên sống cho tốt.” Vệ Thành giải thích.
“À cũng đúng, sống phải có cái hi vọng, bằng không sống làm sao.” Vừa nói, mẹ Tây Viễn hiểu ngay.
Lý Đắc Mạch nghe cả nhà họ Tây tán gẫu rôm rả, trong lòng tràn đầy hâm mộ. hắn không có anh chị em, trong nhà chỉ có mẹ già, từ nhỏ đã phải nghĩ cách duy trì cuộc sống, những lúc gian nan nhất, ngoài mẹ già thì ngay cả một người để thương lượng cũng không có.
Xem người nhà họ Tây thật tốt, nhiều anh em, tình cảm cũng tốt, ngươi nhớ ta, ta nhớ ngươi. Có điều, tiền nhà hắn nợ hai năm có thể trả hết, đến lúc đó hắn có thể tìm người vợ tốt, sinh thêm mấy đứa con… Nghĩ đến đây mặt Lý Đắc Mạch hơi đỏ lên nhưng vẫn khó nén khát khao về cuộc sống tốt đẹp.
Mệt cả ngày, ăn xong cơm tối, Tây Vi nằm trên giường một lát đã ngáy khò khò. Vệ Thành ở bên lại lăn qua lộn lại không ngủ được. từ khi anh trai dẫn nó về, đây là lần đầu tiên anh trai không ở bên lúc ngủ, vẫn cái phòng đó, vị trí đó, nhưng Vệ Thành cảm thấy thiêu thiếu, một mình mở to mắt nhìn ánh trăng phủ trên mặt đất, trằn trọc thật lâu mới đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau làm xong việc, Tây Vi và Vệ Thành nói sao cũng phải tranh thủ tối quay về Ngạn Tuy, nhất là Vệ Thành, nó nhớ anh trai. Tây Minh Văn còn muốn giữ lại, mẹ Tây Viễn kéo kéo y phục hắn không cho hắn lên tiếng, vì thế mấy đứa trẻ cơm cũng chưa ăn, nhân lúc chạng vạng đã ngồi lên xe ngựa rời đi.
“Ôi, cơm cũng chưa ăn một miếng.” Ông cụ rít một hơi thuốc, nhìn xe ngựa đi xa.
“Cha, không sao đâu ạ, trở về Tiểu Viễn sao để bọn nó đói được.” mẹ Tây Viễn nói với ông cụ.
“Nhưng cũng đúng, ta là cùng nhớ, đi thôi, ta cũng trở về nhà.” Ông cụ đứng dậy thu dọn nhà hỏa cái.
“Mẹ nó sao không cho tôi giữ tụi nhỏ lại? trời sắp tối rồi.” Tây Minh Văn xót con nói.
“Mình muốn lưu là lưu lại được đấy à? về thôn hai ngày, hai ngày không lúc nào không nhắc đến anh nó. thằng Viễn cả ngày ở cạnh hai đứa nó, chắc hai ngày nay nhớ lắm rồi, bố nó giữ làm gì.” mẹ Tây Viễn vừa đưa đồ lên xe lừa, vừa nói với Tây Minh Văn.
tại thành Ngạn Tuy, Tây Viễn ngồi ở gian chính cùng Cẩu Đản gói sủi cảo, Cẩu Đản mới học, gói méo ma méo mó nhưng cũng không vỡ cái nào.
Bà nội ôm bé con cùng Mẹ Lý Đắc Mạch tán gẫu ở trong nhà. chịu thôi, bé con vừa thấy sủi cảo liền duỗi tiểu móng vuốt ra, chỉ đành tránh ánh mắt nó ra.
“Đã gói cả ngày rồi, còn chưa đủ à?” Mẹ Lý Đắc Mạch hỏi.
“Tiểu Vi và Thành Tử thích ăn, chắc hai đứa hôm nay sẽ về, sớm làm trước.” Bà nội vỗ vỗ bé con đang hăng hái bật người, “Bình thường thằng Viễn không thích làm, nói là ngại nhọc. hai đứa nhỏ rời đi hai ngày đã nhớ, không ai giục cũng làm.”
“Sao làm nhiều thế?” Mẹ Lý Đắc Mạch tò mò.
“Thì đâu thể chỉ làm cho hai đứa nhỏ, còn cả bọn Trình Nam, thằng Viễn sợ làm ít, hai đứa em ăn không đủ, làm nhiều chút thì muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
“Nhìn mấy đứa trẻ nhà bà, trong lòng tôi nghĩ Lý Đắc Mạch nhà tôi nếu có anh em ruột như vậy thì cũng không đến nỗi chuyện gì cũng tự mình làm.” Mẹ Lý Đắc Mạch nói. vốn bà chỉ ngẫu nhiên lại đây vài lần, về sau Lý Đắc Mạch về nói bà cụ nhà họ Tây tới, tiểu đại phu nói để mẹ hắn cùng bà nội tán gẫu, mẹ Lý Đắc Mạch mới chịu khó tới hơn, bà cùng bà cụ rất hợp gu.
Trong gian chính, Tây Viễn lấy sủi cảo đã gói xong mang vào bếp nấu nước, nước sôi thì cho vào nồi hấp, lúc nào bọn Thành Tử về thì nấu thêm một hồi là được.
Nhà họ Tây vừa mua mười mẫu ruộng, tính đều gieo ngô. trước kia đều trồng thêm đậu tương để nhà chú hai làm đậu hũ, giờ vào thành ở hết nên Tây Viễn dặn chú thím hai đừng làm đậu hũ nữa mà mua từ xưởng rồi chế thành đậu ngũ vị hương.
Làm đậu hũ canh năm nửa đêm kiếm tiền quá vất vả,, chú thím hai bàn bạc xong liền đồng ý. dù sao có ông anh vợ đi làm cùng vài năm, cũng biết làm đậu rồi, đến lúc đó trực tiếp lấy đậu hũ ở đó là được. anh vợ chú hai vừa nghe cũng rất cao hứng, như vậy hắn chỉ cần lo làm đậu hũ, không lo không bán được.
Bởi vì nhà chú hai không cần nhiều đậu tương cho nên năm nay không trồng nhiều, lại nghĩ nuôi nhiều gà như vậy liền quyết định trồng thêm ngô. ngô sản lượng cao, có thể dùng cho gà ăn.
Nhưng trồng ngô không giống trồng đậu tương hay lúa mạch. Các gốc ngô phải cách xa nhau, mỗi hố một hạt nên rất cần người, gia súc trong nhà không giúp được gì.
Cho nên sau khi Lý Đắc Mạch hai ngày trước trở về nói trong nhà cần trồng ngô, Tây Viễn quyết định cuối tuần này quay về giúp, bằng không mười mẫu ruộng sẽ khiến người nhà bận khá nhiều ngày.
Có điều cũng không thể để bà nội và mấy đứa con nít ở lại một mình. Tây Viễn còn đang lo nghĩ, Tây Vi và Vệ Thành đã quyết định, “Anh à, anh còn suy nghĩ gì, anh ở lại nhé.” Tây Vi cười hì hì.
“Vì sao?” Tây Viễn lấy làm lạ.
“Anh làm việc chậm nhất, để khỏi chậm tiến độ thì anh ở đây bồi bà nội đi.” Vệ Thành nói nhỏ cho anh trai, có điều trước đó đã trốn đến khoảng cách an toàn.
Tóm lại bị lưu lại vẫn là Tây Viễn. Tây Viễn cũng tự hiểu lấy, cuộc sống hoa màu, kiếp trước hắn chỉ xem chứ chưa từng trải qua. Hai năm trước xuyên đến thì khi đó trong nhà ít ruộng, vài ngày đã xong. cho nên đừng thấy hắn sống tại nhà nông, Tây Viễn thật đúng là không từng chịu cực khổ ngày mùa.
“Đây là sợ cháu mệt, tranh nhau về làm việc. đau lòng anh trai cũng không nói ra, hai đứa này.” Bà nội thấy Tây Vi Vệ Thành và Tây Viễn can thiệp liền hiểu, kỳ thật trong lòng Tây Viễn cũng rất rõ.
sáng sớm cửa thành mới mở, mấy đứa Vệ Thành liền chạy về thôn. theo như ý Tây Viễn để bọn nhỏ về trước lúc trời tối như cũ, mặc kệ hai đứa nói gì.
Tới địa giới thôn hoa sen rồi cũng không quay về nhà mà trực tiếp ra đồng. vợ chồng Tây Minh Văn và ông cụ cũng vừa lúc dọn xong ruộng.
Vì thế, Tây Vi cùng Lý Đắc Mạch, Vệ Thành cùng Ông nội, Tây Minh Văn cùng vợ, mỗi người một cây lũng, một cái cuốc, một túi giống, bắt tay vào làm.
Tây Vi và Vệ Thành tuổi nhỏ, làm việc mau, để hai đứa nó đào hố, vù vù đã đào ra thật xa. có điều, sợ hai đứa mệt, tuổi nhỏ không biết giữ sức, người lớn tuổi thì rất rõ, bởi vậy ông nội và Tây Minh Văn đều khống chế tốc độ, Tây Vi và Vệ Thành không có cách nào đành phải chậm lại.
“Thành Tử, tiểu Vi, bà cháu và đám Cẩu Đản ở trong thành có quen không?” Ông nội hỏi. từ khi bà cụ đã đến thành Ngạn Tuy, mấy đứa cháu trai không về nữa, ông cụ rất nhớ cháu nhớ bà cụ. ông cụ quyết định chờ trồng xong, ông cũng vào thành ở hai ngày.
“Sao lại không quen ạ., anh cháu chiều bà lắm.” Tây Vi cười hì hì nói.
“Dạ, cháu và tiểu Vi bình thường muốn ăn gì là phải nịnh anh cả buổi mà không được. bà vừa đến, cơm nước của bọn cháu càng ngày càng tốt, anh cháu mỗi ngày đều thêm cơm. mới mấy ngày, mặt Cẩu Đản và bé con đã tròn xoe.” Vệ Thành bổ sung cho Tây Vi.
“Bà tụi bây không ngại ở trong thành buồn à? Ban đầu mời đi thì nói gì cũng không đi, bảo không quen, còn không dám ra ngoài, sợ lạc không tìm được đường về.” mẹ Tây Viễn nói.
“Bà làm gì có sức buồn? Tây Viễn sợ bà nội buồn đặc biệt dặn anh Đắc Mạch để mẹ anh ta qua nhà chơi nói chuyện với bà, có thời gian lại đưa bà và Cẩu Đản Tiểu Dũng đi dạo phố, còn đi quán rượu ăn cơm.” Tây Vi đáp.
“A? Còn đi quán rượu ăn cơm? Lão thái bà này, còn sống rất khá.” Ông nội nói. xem ra cuộc sống của bạn già ở trong thành rất tốt.
“Bà và Cẩu Đản tò mò nhà người ta bên trên sao còn có nhà, hỏi anh thì anh cũng không giải thích được liền dẫn hai người họ đi Tụ Đức Lâu.” Tây Vi giải thích.
“Đi Tụ Đức Lâu?” Tây Minh Văn hỏi.
“Phải, anh nói Tụ Đức Lâu cao nhất, có ba tầng, để bà và Cẩu Đản đi cho biết.” Tây Vi cười nói.
“Đúng ạ, anh còn đặc biệt tìm chỗ tầng thứ ba gần cửa sổ, để Cẩu Đản từ cửa sổ nhìn xuống.” Vệ Thành nói tiếp.
” người trong Tụ Đức Lâu không hỏi anh cháu sao lại tới ăn à?” Tây Viễn rất quen người Tụ Đức Lâu.
“Sao không hỏi ạ. Trương Tài còn liên tục theo mông anh, hỏi có cần thêm chân gà cay đậu khô không. Cẩu Đản thật thà bảo không cần ăn thử đồ nhà mình làm.” Vệ Thành vừa cười vừa nói.
“Xì, ” mẹ Tây Viễn cũng cười theo.
” anh rất thiên vị, mẹ ạ!” Tây Vi nói.
“Anh con thiên vị á?” mẹ Tây Viễn lấy làm lạ. bảo Tiểu Viễn thiên vị thì cũng là thiên vị hai đứa này.
“Thì tiểu Cẩu Đản đó. giờ thành cái đuôi của anh, anh đi đâu Cẩu Đản đi đó, anh làm gì Cẩu Đản làm đó. Hiện giờ anh cứ rảnh là đi dạo quanh thành, tìm kiếm hoa hoa có cỏ, trở về nói phơi trà lài, Cẩu Đản đều được đi theo, anh cũng không ngại phiền, mỗi ngày dẫn nó đi.”
“Dạ, ” Vệ Thành nói tiếp, “Hôm trước được nghỉ, anh khuyến khích bọn con cùng đi dạo phố, bọn con ngu ngơ đi theo. Sau đó anh cũng không dẫn bọn con đi chợ hay chỗ bán hoa cỏ, bọn con một đứa phụ trách cầm làn, một đứa phụ trách cõng tiểu Cẩu Đản, đi cả ngày, về đến nhà mới nhận ra anh ngại cõng Cẩu Đản mệt, không đi chỗ xa. Bọn con cứ đi theo, anh ấy thì từ từ mà đi, từ thành đông sang thành tây, lại từ thành nam quay lại, không ngờ hại bọn con mệt chết đi được!” Vệ Thành nói xong còn không nhịn được cười.
“Ai bảo ngu ngơ cơ!” mẹ Tây Viễn cười theo, “Có điều, mệt cho anh hai đứa cũng đáng, làm gì có đứa nào làm anh tốt hơn nó?”
“Con và anh hai cũng biết, mẹ ạ. Bọn con đi nửa đường liền đoán được, cũng không nói gì, anh con còn tưởng rằng bọn con không biết, trộm vui cả buổi.” Tây Vi nghĩ đến anh trai, cũng nhếch miệng vui.
“Mẹ ơi, anh giờ toàn lấy con và anh hai làm nơi trút giận, có hôm anh ấy nhóm lửa không được, nằm trước lỗ bếp thổi, lập tức lửa bùng lên. Mẹ bảo chuyện này thì liên quan gì đến bọn con chứ?”
“Ừ, không liên quan gì đến hai đứa?”
“Xong rồi anh con về soi gương, vừa xem đã giận, đòi đánh bọn con một trận, đuổi bọn con khắp sân, rốt cuộc phải dừng lại để cho anh đánh một chút mới tốt.” Tây Vi tố khổ với mẹ.
“Anh con là gần gũi với hai con, không vui mới đùa một chút hai đứa đừng cảm thấy anh mình không tốt?”
“Con và tiểu Vi biết, nên mới cố ý để anh bắt được. chứ anh con chạy chậm như vậy, sao đuổi kịp bọn con.” Vệ Thành cười nói.
“Ôi, vậy là tốt rồi. Cẩu Đản có phải ở bên đó không muốn về luôn rồi không?” Ông nội cười hỏi.
“Dạị ông à, ông không biết đâu, Cẩu Đản giờ rất ngưu khí.” Tây Vi vừa đào hố vừa kể, “Anh con trồng ít thảo dược trong bồn đất sân sau, Cẩu Đản cũng trồng theo. sau đó Cẩu Đản trồng không được mấy ngày đã mọc mầm, hạt giống anh trồng còn mấy hôm sau nữa mới mọc, héo rũ trên đất, mọc cũng như không.”
“Anh con thấy thế liền bảo thảo dược trong bồn về sau giao cho Cẩu Đản chăm, sau này bán được tiền cũng cho Cẩu Đản, ” Vệ Thành lấp hố, duỗi eo. Trồng hoa màu thật sự mệt chết đi, may mắn không để anh trai về, “Sau đó Cẩu Đản chăm bồn thảo dược rất khẩn, mỗi ngày đều đến làm cỏ, bón phân, không cần bọn con giúp, chạm một chút cũng không được. Có hôm không để ý, bé con nhỗ mấy mầm làm Cẩu Đản tức khóc.”
“Ông ơi, Cẩu Đản giờ biết làm nũng. Hôm trước trời nóng, bọn con không dỗ được, phải đợi anh về bế một lát mới được.” Tây Vi hơi ghen tị nói. Nó giờ đã lớn chứ trước đây anh cũng sẽ bế nó.
“Thật à? Ôi Cẩu Đản nhà ta còn biết làm nũng rồi.” Ông nội cười nói.
“Về sau sợ cây bị phá, bọn cháu giúp vây quanh một vòng hàng rào, giờ ngoài anh cả thì đều không được vào. bà thấy bên cạnh hơi trống nên trồng hai khóm loa kèn. Hoa trổ mầm, Cẩu Đản liền dời ra bờ tường. Anh con làm cho một cuốn vở nhỏ, Cẩu Đản mỗi ngày đo mầm dài ra bao nhiêu, rất nghiêm túc.” Vệ Thành tiếp tục kể.
“Thế Cẩu Đản cả hè không về à?” Ông nội hỏi.
“Trở về làm gì à, nó nịnh bà sẵn rồi ạ, nói là đến cuối thu rồi về. Cẩu Đản nói chờ nó trồng thảo dược bán được tiền sẽ mua trâm bạc cho bà.” Tây Vi vặn eo, hoạt động tay chân, nó và Vệ Thành tuổi nhỏ, tuy làm việc nhanh nhưng không đủ hào hứng.
” anh nói Cẩu Đản giờ là người nhà ta rồi, cho nên cho tiền tiêu vặt giống nhau, Cẩu Đản tiếc không tiêu, đều giữ lại, nói là để mua đồ sinh nhật cho anh.”
“Đúng đấy mẹ, mẹ xem Cẩu Đản cũng có long mua quà cho anh, con và anh hai muốn mua cũng không có tiền.” Tây Vi ấm ức nói. Nó năm ngoái cùng anh hai nóng đầu, nói là tiền mua ngựa bọn nó sẽ chi nên giờ có tiền trong tay cũng không thể tiêu.
“không sao, hai đứa muốn mua gì, muốn bao nhiêu, mẹ cho.” mẹ Tây Viễn vui vẻ nói.
“Thật ư? Vậy thì tốt quá, mẹ không cần cho không, sau này bọn con tiết kiệm đủ sẽ trả mẹ.” Tây Vi vừa nghe liền vui vẻ, làm càng hăng say.
“Mẹ tụi bây không cho thì ông nội cho, hai cháu ông vừa ngoan vừa giỏi làm vừa chịu khó, phải thưởng.” Ông nội nói.
“Anh con giờ ngoài chăm bà, phơi trà lài, không làm gì khác à?” mẹ Tây Viễn vừa gieo giống vừa hỏi.
“Anh cũng rất bận, ngoài chơi với bà còn phải đặc biệt đến chăm sóc tiên sinh.”
“A? Tiên sinh của mấy đứa khó tính thế à, còn phải đặc biệt để người nhà chăm sóc?” Tây Minh Văn nhịn không được hỏi.
” tiên sinh rất tốt, là anh rảnh rỗi nên làm thôi ạ, sợ tiên sinh không tốt với bọn con.” Tây Vi nói.
“Đúng ạ, hôm nay làm chút cháo, ngày mai đun chút canh, ngày mốt cho bao trà lài, còn có đồ ăn bọn con làm.” Vệ Thành liệt kê.
“Ha ha, ” Tây Vi chưa nói đã tự bật cười, “Có một hôm anh con ninh cho tiên sinh một tô cháo Bát Bảo, con và anh hai đi sớm, nhà tiên sinh không mở cửa nên bọn con chia nhau uống hết.”
“Vốn nghĩ không có chuyện gì, chỉ có hai bọn con biết. không ngờ, hôm trước tiên sinh gọi anh đến gặp,, anh hỏi tiên sinh cháo uống được không, hợp hợp khẩu vị không, nếu cần sau này sẽ ninh thêm.” Vệ Thành cũng vừa nói vừa cười.
“Vậy rồi sao?”
“Anh con vừa nói tiên sinh liền hiểu, lúc ấy không nói nhưng sau lưng chỉnh bọn con một trận.”
“Không đánh hai đứa chứ?”
“Không ạ, tiên sinh không thích đánh người, chỉ là bắt bọn con học thuộc lòng, sai một chữ chạy một vòng quanh sân.”
“Ý tưởng phạt chạy này chắc chắn do anh con nghĩ ra.” Tây Vi cạc cạc nở nụ cười hai tiếng, khẳng định nói.
“Anh con và tiên sinh quan hệ rất tốt à?”
“A, Tiểu Dũng thế nào cũng phải đến học đường nhìn xem, Cẩu Đản cũng muốn đi theo. con và anh hai dẫn chúng đến, lúc nghỉ, hai đứa nó chơi quanh cây đu, vừa chơi vừa lớn tiếng kêu ‘Đừng nói cây dâu và cây du muộn, vi hà còn đầy trời.’ để tiên sinh nghe được, hỏi những lời này ai nói. hai đứa nói là anh cả giảng, tiên sinh liền bảo bọn con tìm anh cả đến, hai người hàn huyên nửa ngày, tiên sinh hôm đó không dạy chỉ bảo bọn con tập viết học thuộc lòng.” Tây Vi kể lại.
“Sau đó tiên sinh muốn anh làm đệ tử, anh mặc kệ nói không quen ngồi cả ngày ở học đường, về sau bị tiên sinh kiên trì không có cách nào khác đành đồng ý làm tục gia đệ tử. anh con thật biết đùa, làm đệ tử của tiên sinh cũng đâu phải xuất gia làm hòa thượng.” Vệ Thành tiếp lời Tây Vi.
“Về sau thì sao?” vợ chồng Tây Minh Văn đồng thanh hỏi tiếp.
“Về sau ạ, về sau thì cứ làm ‘Tục gia đệ tử’ thôi, anh con giờ cứ rảnh phải đi học đường tìm tiên sinh tán gẫu một lúc, anh vừa đến là tiên sinh cao hứng, nói cái gì ‘Bản nhân sinh tuổi xế chiều, tâm như gỗ mục, được diễn ngữ trong miệng bé con nhắc nhở, như thể hồ quán đỉnh, hoàn toàn tỉnh ngộ, mới thấy uổng phí rất nhiều thời gian, may mà vẫn chưa muộn.” Tây Vi học khẩu khí của tiên sinh nói chuyện.
“Nói vậy là sao?” mẹ Tây Viễn nghe mà không hiểu.
“Nghĩa là vốn cảm thấy sống không hi vọng, về sau nghe được những lời kia của hai đứa Cẩu Đản, tiên sinh hối hận, nghĩ rằng nên sống cho tốt.” Vệ Thành giải thích.
“À cũng đúng, sống phải có cái hi vọng, bằng không sống làm sao.” Vừa nói, mẹ Tây Viễn hiểu ngay.
Lý Đắc Mạch nghe cả nhà họ Tây tán gẫu rôm rả, trong lòng tràn đầy hâm mộ. hắn không có anh chị em, trong nhà chỉ có mẹ già, từ nhỏ đã phải nghĩ cách duy trì cuộc sống, những lúc gian nan nhất, ngoài mẹ già thì ngay cả một người để thương lượng cũng không có.
Xem người nhà họ Tây thật tốt, nhiều anh em, tình cảm cũng tốt, ngươi nhớ ta, ta nhớ ngươi. Có điều, tiền nhà hắn nợ hai năm có thể trả hết, đến lúc đó hắn có thể tìm người vợ tốt, sinh thêm mấy đứa con… Nghĩ đến đây mặt Lý Đắc Mạch hơi đỏ lên nhưng vẫn khó nén khát khao về cuộc sống tốt đẹp.
Mệt cả ngày, ăn xong cơm tối, Tây Vi nằm trên giường một lát đã ngáy khò khò. Vệ Thành ở bên lại lăn qua lộn lại không ngủ được. từ khi anh trai dẫn nó về, đây là lần đầu tiên anh trai không ở bên lúc ngủ, vẫn cái phòng đó, vị trí đó, nhưng Vệ Thành cảm thấy thiêu thiếu, một mình mở to mắt nhìn ánh trăng phủ trên mặt đất, trằn trọc thật lâu mới đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau làm xong việc, Tây Vi và Vệ Thành nói sao cũng phải tranh thủ tối quay về Ngạn Tuy, nhất là Vệ Thành, nó nhớ anh trai. Tây Minh Văn còn muốn giữ lại, mẹ Tây Viễn kéo kéo y phục hắn không cho hắn lên tiếng, vì thế mấy đứa trẻ cơm cũng chưa ăn, nhân lúc chạng vạng đã ngồi lên xe ngựa rời đi.
“Ôi, cơm cũng chưa ăn một miếng.” Ông cụ rít một hơi thuốc, nhìn xe ngựa đi xa.
“Cha, không sao đâu ạ, trở về Tiểu Viễn sao để bọn nó đói được.” mẹ Tây Viễn nói với ông cụ.
“Nhưng cũng đúng, ta là cùng nhớ, đi thôi, ta cũng trở về nhà.” Ông cụ đứng dậy thu dọn nhà hỏa cái.
“Mẹ nó sao không cho tôi giữ tụi nhỏ lại? trời sắp tối rồi.” Tây Minh Văn xót con nói.
“Mình muốn lưu là lưu lại được đấy à? về thôn hai ngày, hai ngày không lúc nào không nhắc đến anh nó. thằng Viễn cả ngày ở cạnh hai đứa nó, chắc hai ngày nay nhớ lắm rồi, bố nó giữ làm gì.” mẹ Tây Viễn vừa đưa đồ lên xe lừa, vừa nói với Tây Minh Văn.
tại thành Ngạn Tuy, Tây Viễn ngồi ở gian chính cùng Cẩu Đản gói sủi cảo, Cẩu Đản mới học, gói méo ma méo mó nhưng cũng không vỡ cái nào.
Bà nội ôm bé con cùng Mẹ Lý Đắc Mạch tán gẫu ở trong nhà. chịu thôi, bé con vừa thấy sủi cảo liền duỗi tiểu móng vuốt ra, chỉ đành tránh ánh mắt nó ra.
“Đã gói cả ngày rồi, còn chưa đủ à?” Mẹ Lý Đắc Mạch hỏi.
“Tiểu Vi và Thành Tử thích ăn, chắc hai đứa hôm nay sẽ về, sớm làm trước.” Bà nội vỗ vỗ bé con đang hăng hái bật người, “Bình thường thằng Viễn không thích làm, nói là ngại nhọc. hai đứa nhỏ rời đi hai ngày đã nhớ, không ai giục cũng làm.”
“Sao làm nhiều thế?” Mẹ Lý Đắc Mạch tò mò.
“Thì đâu thể chỉ làm cho hai đứa nhỏ, còn cả bọn Trình Nam, thằng Viễn sợ làm ít, hai đứa em ăn không đủ, làm nhiều chút thì muốn ăn bao nhiêu cũng được.”
“Nhìn mấy đứa trẻ nhà bà, trong lòng tôi nghĩ Lý Đắc Mạch nhà tôi nếu có anh em ruột như vậy thì cũng không đến nỗi chuyện gì cũng tự mình làm.” Mẹ Lý Đắc Mạch nói. vốn bà chỉ ngẫu nhiên lại đây vài lần, về sau Lý Đắc Mạch về nói bà cụ nhà họ Tây tới, tiểu đại phu nói để mẹ hắn cùng bà nội tán gẫu, mẹ Lý Đắc Mạch mới chịu khó tới hơn, bà cùng bà cụ rất hợp gu.
Trong gian chính, Tây Viễn lấy sủi cảo đã gói xong mang vào bếp nấu nước, nước sôi thì cho vào nồi hấp, lúc nào bọn Thành Tử về thì nấu thêm một hồi là được.
Tác giả :
Kim Nghêu