Xuyên Đến Cánh Đồng Lúa Xanh Xanh
Quyển 2 - Chương 87: Bị đánh
Một tháng qua rất nhanh, bởi vì từng học ở trấn Vạn Đức, mấy đứa trẻ ở Ngạn Tuy thích ứng tốt lắm, gần như sắp quên cả về. Nhưng mặc kệ thế nào, bình thường đi học, hết tuần vẫn phải quay về thôn hoa sen.
Theo bọn nhỏ thì hận không thể ở lại Ngạn Tuy vào ngày nghỉ, vậy sẽ có thời gian ở trong thành tản bộ học hỏi.
Tây Viễn không cho, người già trong nhà trông mòn con mắt ngóng trông, không thể chỉ ham bản thân khoái hoạt, không để ý cảm nghỉ của ông bà cụ. vốn Vệ Thành Tây Vi còn muốn năn nỉ Tây Viễn, chờ Tây Viễn nói rõ lý do, hai đứa con trai không lên tiếng, cảm thấy mình xem nhẹ ông bà nội, trong lòng thực hổ thẹn.
Tây Vi và Vệ Thành tuổi còn nhỏ, một lòng muốn nhìn thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, không hiểu người lớn, nhất là suy nghĩ của ông bà cụ.
Tây Viễn nếu không phải bên trong là một linh hồn thành thục, cũng không nghĩ được vậy. kiếp trước rời nhà đến trường, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tây Viễn chính là: yeah, cuối cùng có thể làm chủ chuyện của mình, tự do rồi!
Đã trải qua nhân thế ngọt bùi cay đắng một phen, hiện giờ Tây Viễn có thể nghĩ vậy cũng không quên nhắc nhở mấy đứa em. được anh trai giải thích, Tây Vi Vệ Thành không dị nghị nữa. mỗi ngày nghỉ, hai đứa ngoan ngoãn cùng anh trai quay về thôn hoa sen, bình thường thấy đồ vật hiếm lạ trên đường cũng nhớ mua cho ông bà nội và người nhà.
Tây Viễn tương đối hài lòng với phản ứng của hai đứa. con nít nha, nào có đứa nào không sai bao giờ. chỉ cần hiểu, ý thức được, chịu sửa là tốt rồi. Em trai mình có thể nuông chiều, nhưng không thể cưng chìu chỉ biết chính mình, chỉ lấy mình làm trung tâm. nếu vậy, hắn giáo dục liền hoàn toàn thất bại, đây là điểm mấu chốt của Tây Viễn.
Hiện giờ Tây Viễn hoàn toàn thành một người nhàn rỗi. đương nhiên, lúc ở nhà, hắn cũng rảnh rỗi, chẳng qua hiện giờ càng rảnh rỗi. mua nhà ở Ngạn Tuy là sau khi xác định tiên sinh mới mua gần đó. Từ nhà đến trường không đến một khắc đồng hồ. mấy đứa trẻ sợ xấu mặt đòi không cho đưa, cho nên hiện giờ mỗi ngày đều tự đi học.
Lý Đắc Mạch cũng rảnh rỗi, ban đầu Lý Đắc Mạch còn lo nhà họ Tây không cần mình. Tây Viễn lúc trước dùng mình, biết đâu giờ nghĩ lại lại không cần nữa.
Cũng may năm nay gà đều lớn, bắt đầu đẻ trứng. Hơn hai nghìn con gà, trứng qua ngày phải chuyển đi, Lý Đắc Mạch đổi thành phụ trách dùng xe ngựa đưa trứng.
Trong nhà lại mua một con ngựa, chủ yếu Tây Viễn ghét bỏ xe lừa quá chậm, cũng giả bộ không thiếu tiền, bởi vậy mua một con ngựa giá thường thường. lúc mua ngựa, Lý Đắc Mạch bồi Tây Minh Văn đi chợ la ngựa, vừa hay người bán cùng Lý Đắc Mạch quan hệ không tệ, lão Triệu đánh xe, mấy người cùng nhau chọn ngựa.
giờ gà trứng tương đối nhiều, Tụ Đức Lâu không tiêu thụ hết được. vốn Tây Viễn còn muốn thừa dịp mình ở Ngạn Tuy, đi quán rượu hiệu ăn tiệm tạp hóa khác nhìn một cái xem có cần không, nhà bọn họ có thể cung ứng trường kỳ.
Có điều không đợi Tây Viễn bắt tay vào làm, ngoài ý muốn là Lý Đắc Mạch liên hệ được mấy tiệm tạp hóa, còn có hai hiệu ăn quy mô không lớn. nhàLý Đắc Mạch ở thành Ngạn Tuy, người quen cũng nhiều, bạn cùng tuổi đều sống ở đây nên có chút nhân mạch.
Tây Viễn không ngờ Lý Đắc Mạch để bụng việc nhà mình như vậy, nên Tây Viễn suy nghĩ một chút rồi tìm Lý Đắc Mạch nói chuyện. ý Tây Viễn là nếu Lý Đắc Mạch có thể hỗ trợ bán trứng, vậy hắn có thể định giá trứng thấp hơn, giá chênh lệch ở giữa xem như trả thù lao cho Lý Đắc Mạch.
Lý Đắc Mạch lúc ấy trợn tròn mắt, nào có giúp nhà chủ bán đồ còn lấy tiền? Hắn thành loại người gì? giải thích với Tây Viễn cả buổi là mình không phải loại người không trung thực.
Tây Viễn bị anh ta làm cho buồn cười, kiên nhẫn giải thích cho Lý Đắc Mạch ý nghĩ của mình. rất khẳng định nói cho Lý Đắc Mạch đây là anh ta nên được, hơn nữa thân thích bằng hữu nếu có ai có thể giúp bán thì cũng có thể kiếm giá chênh.
tâm Lý Đắc Mạch lúc này mới hạ xuống, trở về cẩn thận cân nhắc lời của Tây Viễn, càng nghĩ càng hưng phấn, kích động đến cả đêm không ngủ, nửa đêm dậy cùng mẹ tán gẫu. bà cụ cũng thật cao hứng nhưng lo Lý Đắc Mạch bán trứng, nhà họ Tây sẽ không cần hắn làm thợ. theo ý bà thì bán trứng chung quy không phải kế lâu dài, chỉ có một chủ nhà tốt dựa vào mới là trông cậy cả đời.
“Mẹ, con hỏi cậu chủ, cậu chủ nói để cho con làm, chỉ cần không chậm việc là được!” Lý Đắc Mạch hai mắt sáng lấp lánh.
“con đây là gặp được quý nhân!” Mẹ Lý Đắc Mạch thở dài nói. từ khi cha Lý Đắc Mạch qua đời, tình trạng trong nhà ngày càng lụn bại, Lý Đắc Mạch năm nay hai mươi ba mà vợ còn chưa tìm được, làm mẹ sao có thể không nóng lòng!
“Mẹ!” Lý Đắc Mạch nhìn mẹ lau nước mắt, vội hô. vốn cao hứng, mẹ khóc cái gì?
“Không sao, mẹ cao hứng mà. Đắc Mạch à, con làm cho tốt, gặp được chủ nhà tốt như vậy không dễ. mẹ nghe nói mạng mỗi người đều có quý nhân, chẳng qua chưa chắc có thể gặp được. không gặp thì cả đời không như ý, gặp được liền đổi vận. Mẹ thấy thầy thuốc nhỏ là quý nhân của con, con nên làm tốt cho người ta!” Mẹ Lý Đắc Mạch dặn con trai.
“Mẹ, con biết.” Từ sau khi cha qua đời, Lý Đắc Mạch cùng với mẹ sống dựa vào nhau, gặp bệnh, chịu cuộc sống khổ lạt yếu ớt. chẳng lẽ thầy thuốc nhỏ thật là quý nhân của hắn? Chẳng lẽ cuộc sống sau này của hắn và mẹ ngày có thể tốt lên?
Lý Đắc Mạch càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, ngày hôm sau thấy Tây Viễn còn hoan hỉ, vui phấn chấn,ngây ngất, làm Tây Viễn cười, ” anh Đắc Mạch có chuyện tốt gì sao?”
“Không, không có gì.” Lý Đắc Mạch ấp úng trả lời, sau đó còn tự dưng ngây ngô cười.
cách của Tây Viễn thật không tồi, Lý Đắc Mạch đem lờic chủ nhà nói với người quen. bánh nướng từ trên trời rơi xuống còn không muốn làm sao? Tục ngữ nói “Triều đình còn có tam môn cùng thân thích”, mọi người đều là lão hộ trong thành Ngạn Tuy, không phải không có cách nào?
Cho nên trứng của nhà họ Tây lấy một phương thức khác mở ra nguồn tiêu thụ, có thể nói cung không đủ cầu, Tây Viễn cân nhắc tiếp tục khuếch trương chuồng gà.
cuộc sống ở Ngạn Tuy của bọn Tây Viễn vô cùng tốt, trong nhà lại nổi sóng, chuyện bắt đầu từ tiểu Cẩu Đản.
Hiện giờ là hai tháng hạ tuần, chưa tới ba tháng, cày bừa vụ xuân còn chưa mở thủy, nhà nông nhàn rỗi. Bởi vì không có phương tiện giải trí cho nên cơm nước xong liền ra ngoài, nhàn nhã ngồi trên giường nói chuyện tào lao.
vợ chồng Tây Minh Toàn cũng thế, trời vừa tối, bát cơm vừa vơi liền muốn qua nhà người khách. Hai người lớn thì không sao nhưng đứa nhỏ thì không được. bé con mới hai tuần tuổi, là lúc cần được chăm chút. thím ba ngại mang theo bé con làm ầm ĩ nên để mặc bé lại trong nhà.
Hổ Tử nếu là đứa có hiểu biết thì tốt, có thể ở nhà chăm. Nó còn lớn hơn Tây Vi, năm nay mười một. mấu chốt Hổ Tử chạy còn nhanh hơn vợ chồng tây lão tam, người khác chưa cơm nước xong đã không thấy Hổ Tử đâu.
Cho nên mỗi lúc trời tối nhiệm vụ chăm bé con liền ở trên vai Cẩu Đản. Cẩu Đản cũng không lớn, hắn hết năm mới bảy tuổi mụ, thực tế là mới hơn 5 tuổi một chút. để một đứa nhỏ như vậy chăm sóc em gái còn nhỏ hơn, thật sự là khó cho nó.
Cẩu Đản lại không ganh với Hổ Tử, nó biết bé con là em gái, mình là anh trai, anh trai nên chăm nom em trai em gái, giống anh cả. Cho nên Cẩu Đản liền dỗ bé con chơi, còn dạy bé con học 《 Tam Tự kinh 》, biến thành bé con trời vừa tối đã tìm Cẩu Đản, người khác đều không được.
Tối hôm đó, bà nội làm việc cả ngày nên có hơi mệt, nằm dựa vào gối tựa trên giường, trong lòng tính mấy đứa cháu còn phải vài ngày mới về. Ông nội ngồi ở mép kháng, trong tay vặn dây thừng. ông cụ cũng nhớ cháu trai, rảnh tay là lại miên man suy nghĩ, cho nên ngoài ngủ, tay chân cũng không rảnh rỗi.
“Ôi!” Bà nội thở dài một hơi, “ông nói xem mấy đứa trước còn chạy chơi trong nhà mà giờ đi hết cả rồi.”
“Đi mới có tiền đó, có tiếc cũng phải cho đi.” Ông nội nói.
“Thôi, đóng cửa đi ngủ.” Bà nội đứng dậy đi lấy đệm.
Mền còn chưa lấy ra, chợt nghe cửa lớn vang một tiếng. còn chưa tới giờ ngủ nên cửa chính không khóa.
“Ai nha, đây là?” Bà nội và ông nội sửng sốt. người trong nhà đều ở đây, hai vợ chồng thằng cả không có thói quen ra ngoài buổi tối, đang ở trong phòng mình.
“Để tôi ra xem.” Ông nội vừa nói vừa đứng dậy, không đợi cất bước, chợt nghe cửa phòng chính mở, tiếp theo cửa phòng họ cũng bị đẩy ra.
” Ông! Bà!” Cẩu Đản cất bước chân ngắn ngủn tiến vào, thấy ông bà nội liền khóc, nước mắt rơi lịch bịch.
“Sao thế con?” Bà nội không xỏ dép đã đi xuống.
“Cẩu Đản, là ai chọc con?” Ông nội cũng gấp, ngồi xổm xuống ôm Cẩu Đản.
“Đau, đau…” Ông nội khẽ đụng Cẩu Đản, Cẩu Đản vừa khóc vừa kêu đau.
“Ông đừng động vào, để tôi.” Bà nội ẩn ông nội sang một bên. Ông già không nhìn ra, bà nội đã nhìn ra, ôm lấy Cẩu Đản, để Cẩu Đản úp sấp trên giường.
Bà nội đưa tay lột quần Cẩu Đản, Cẩu Đản vừa khóc còn vừa ngượng ngùng, đưa tay che, “Cẩu Đản? không sao, không phải ngượng với bà, để bà xem cho.”
Đến khi quần Cẩu Đản tuột đến đùi, ông bà nội đều sửng sốt. Mông thằng bé và đùi bị đánh đíc h nổi lên từng vệt máu, chỗ nghiêm trọng nhất sưng lên như lằn đũa, xanh mét.
“Ai lại ra tay ác độc thế?” Bà nội lớn tiếng hô. vợ chồng Tây Minh Văn bên cạnh trong phòng nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới.
“Cẩu Đản? Đừng vội, nói bác nghe.” mẹ Tây Viễn vừa nhìn cũng đau lòng theo, vội đến hỏi han Cẩu Đản.
“Là, là mẹ con.” Cẩu Đản vừa khóc thút thít vừa nói, hơi vừa động, mông đau như kim đâm, cảm thấy ủy khuất lại khóc lớn lên.
“Mẹ con? Mẹ con vì sao đánh con?” mẹ Tây Viễn hỏi tiếp.
“Em gái, em gái bị ngã.”
hóa ra Cẩu Đản dù sao còn nhỏ, làm sao chăm trẻ chu đáo như người lớn. Khuya hôm nay, Cẩu Đản bồi bé con ở nhà, hơi không chú ý, bé con liền đi về phía ngăn tủ. bé muốn đứng lên lại không đứng vững, từ bên trên té xuống, may là cánh tay chấm đất trước, đầu không bị bể. dù là như thế, cánh tay phải cũng bị gãy.
Cẩu Đản sợ hãi, ôm em gái dỗ nhưng dỗ sao cũng không dỗ được. hai vợ chồng Tây Minh Toàn trở về, hai đứa trẻ đối diện khóc.
Hai vợ chồng vừa hỏi, biết đây là bị gãy tay liền vội vàng ôm đến chỗ thầy thuốc Lý xem. thầy thuốc Lý bó xương cho, bảo về nhà dụng tâm nghỉ ngơi, bằng không cánh tay sẽ có tật.
Hai vợ chồng trở về, cơn tức không ra biết trút đi đâu liền đem mũi nhọn nhắm vào tiểu Cẩu Đản. Tây Minh Toàn đá hai cước, vợ hắn ác hơn, quơ gậy đem Cẩu Đản đè lên giường, đánh mông một trận. Đánh xong cơn tức tiêu tan, Cẩu Đản lại ấm ức khóc. Hổ Tử chẳng những không ngăn còn ở bên cạnh vui sướng. Cẩu Đản tức giận chạy hỏi nhà, đến nhà bác cả. hai vợ chồng Tây lão tam đúng là thần tiên, đứa trẻ nhỏ như vậy nửa đêm chạy ra ngoài mà cũng không lo, như thể không biết.
“Có phải mẹ ruột không vậy? Sao có thể ra tay ác như thế. phải dùng bao nhiêu lực mới đánh được như vậy! “ mẹ Tây Viễn nhìn thấy không đành, nén giận nói vợ lão tam.
“Ta hôm nay phải lấy đao băm hai đứa lòng lang dạ sói đó!” Ông cụ quật tính lên, xoay người ra ngoài bị Tây Minh Văn ôm lấy.
“Cha à, cha đi cũng không giải quyết được chuyện gì, đến lúc đó bị tội vẫn là thằng bé!” Ông cụ có đi thì cùng lắm là trách mắng một trận, lấy tính tình hai vợ chồng chú ba thì sẽ trút giận lên người Cẩu Đản.
“Đúng đấy ạ. cha hôm nay trút giận, sau này Cẩu Đản sẽ không dễ sống.” mẹ Tây Viễn cũng khuyên.
“Vậy mấy đứa bảo phải làm sao, để bọn nó giày xéo trẻ con thế hả?” Ông cụ hô.
“Ông quát nhà thằng cả làm gì? Có bản lĩnh thì đi mà nói với thằng con ba của ông ấy.” Bà cụ quở trách ông cụ.
mẹ Tây Viễn cũng không rảnh tay, vội tìm rương đầu giường ông bà cụ để lấy thuốc trị thường. Người nhà không biết chữ nên Tây Viễn dán giấy màu khác nhau lên để phân biệt.
mở hòm ra, mẹ Tây Viễn nhẹ nhàng dùng ngón tay bôi thuốc mỡ lên mông Cẩu Đản. thuốc man mát, Cẩu Đản nháy mắt cảm thấy hết đau. vừa rồi ông nội phát hoả, Cẩu Đản sợ tới mức nín khóc, chỉ dám thút tha thút thít.
“Con ạ, hôm nay bà làm chủ, trước không trở về nhà. Con cứ ở lại nhà ông bà, bà xem hai đứa nó làm sao tới đây nhìn mặt bà!” Bà nội vuốt Cẩu Đản đầu, lúc nói chuyện nhìn ngó vợ chồng Tây Minh Văn.
“Mẹ, để thằng bé ngủ lại. Bị đánh nặng thế không dễ chăm, khổ cho thằng bé.” mẹ Tây Viễn tỏ thái độ. Cẩu Đản ngoan như vậy, không thể không quan tâm mà đưa về.
“Được, hai đứa cũng đừng ở đây nữa, về phòng ngủ đi. mẹ sẽ ở nhà chờ hai vợ chồng nó, xem bọn nó trườn mặt ra thế nào!” Bà cụ lên kháng chuẩn bị đi ngủ, trên kháng thêm một tiểu Cẩu Đản.
Theo bọn nhỏ thì hận không thể ở lại Ngạn Tuy vào ngày nghỉ, vậy sẽ có thời gian ở trong thành tản bộ học hỏi.
Tây Viễn không cho, người già trong nhà trông mòn con mắt ngóng trông, không thể chỉ ham bản thân khoái hoạt, không để ý cảm nghỉ của ông bà cụ. vốn Vệ Thành Tây Vi còn muốn năn nỉ Tây Viễn, chờ Tây Viễn nói rõ lý do, hai đứa con trai không lên tiếng, cảm thấy mình xem nhẹ ông bà nội, trong lòng thực hổ thẹn.
Tây Vi và Vệ Thành tuổi còn nhỏ, một lòng muốn nhìn thế giới bên ngoài muôn màu muôn vẻ, không hiểu người lớn, nhất là suy nghĩ của ông bà cụ.
Tây Viễn nếu không phải bên trong là một linh hồn thành thục, cũng không nghĩ được vậy. kiếp trước rời nhà đến trường, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tây Viễn chính là: yeah, cuối cùng có thể làm chủ chuyện của mình, tự do rồi!
Đã trải qua nhân thế ngọt bùi cay đắng một phen, hiện giờ Tây Viễn có thể nghĩ vậy cũng không quên nhắc nhở mấy đứa em. được anh trai giải thích, Tây Vi Vệ Thành không dị nghị nữa. mỗi ngày nghỉ, hai đứa ngoan ngoãn cùng anh trai quay về thôn hoa sen, bình thường thấy đồ vật hiếm lạ trên đường cũng nhớ mua cho ông bà nội và người nhà.
Tây Viễn tương đối hài lòng với phản ứng của hai đứa. con nít nha, nào có đứa nào không sai bao giờ. chỉ cần hiểu, ý thức được, chịu sửa là tốt rồi. Em trai mình có thể nuông chiều, nhưng không thể cưng chìu chỉ biết chính mình, chỉ lấy mình làm trung tâm. nếu vậy, hắn giáo dục liền hoàn toàn thất bại, đây là điểm mấu chốt của Tây Viễn.
Hiện giờ Tây Viễn hoàn toàn thành một người nhàn rỗi. đương nhiên, lúc ở nhà, hắn cũng rảnh rỗi, chẳng qua hiện giờ càng rảnh rỗi. mua nhà ở Ngạn Tuy là sau khi xác định tiên sinh mới mua gần đó. Từ nhà đến trường không đến một khắc đồng hồ. mấy đứa trẻ sợ xấu mặt đòi không cho đưa, cho nên hiện giờ mỗi ngày đều tự đi học.
Lý Đắc Mạch cũng rảnh rỗi, ban đầu Lý Đắc Mạch còn lo nhà họ Tây không cần mình. Tây Viễn lúc trước dùng mình, biết đâu giờ nghĩ lại lại không cần nữa.
Cũng may năm nay gà đều lớn, bắt đầu đẻ trứng. Hơn hai nghìn con gà, trứng qua ngày phải chuyển đi, Lý Đắc Mạch đổi thành phụ trách dùng xe ngựa đưa trứng.
Trong nhà lại mua một con ngựa, chủ yếu Tây Viễn ghét bỏ xe lừa quá chậm, cũng giả bộ không thiếu tiền, bởi vậy mua một con ngựa giá thường thường. lúc mua ngựa, Lý Đắc Mạch bồi Tây Minh Văn đi chợ la ngựa, vừa hay người bán cùng Lý Đắc Mạch quan hệ không tệ, lão Triệu đánh xe, mấy người cùng nhau chọn ngựa.
giờ gà trứng tương đối nhiều, Tụ Đức Lâu không tiêu thụ hết được. vốn Tây Viễn còn muốn thừa dịp mình ở Ngạn Tuy, đi quán rượu hiệu ăn tiệm tạp hóa khác nhìn một cái xem có cần không, nhà bọn họ có thể cung ứng trường kỳ.
Có điều không đợi Tây Viễn bắt tay vào làm, ngoài ý muốn là Lý Đắc Mạch liên hệ được mấy tiệm tạp hóa, còn có hai hiệu ăn quy mô không lớn. nhàLý Đắc Mạch ở thành Ngạn Tuy, người quen cũng nhiều, bạn cùng tuổi đều sống ở đây nên có chút nhân mạch.
Tây Viễn không ngờ Lý Đắc Mạch để bụng việc nhà mình như vậy, nên Tây Viễn suy nghĩ một chút rồi tìm Lý Đắc Mạch nói chuyện. ý Tây Viễn là nếu Lý Đắc Mạch có thể hỗ trợ bán trứng, vậy hắn có thể định giá trứng thấp hơn, giá chênh lệch ở giữa xem như trả thù lao cho Lý Đắc Mạch.
Lý Đắc Mạch lúc ấy trợn tròn mắt, nào có giúp nhà chủ bán đồ còn lấy tiền? Hắn thành loại người gì? giải thích với Tây Viễn cả buổi là mình không phải loại người không trung thực.
Tây Viễn bị anh ta làm cho buồn cười, kiên nhẫn giải thích cho Lý Đắc Mạch ý nghĩ của mình. rất khẳng định nói cho Lý Đắc Mạch đây là anh ta nên được, hơn nữa thân thích bằng hữu nếu có ai có thể giúp bán thì cũng có thể kiếm giá chênh.
tâm Lý Đắc Mạch lúc này mới hạ xuống, trở về cẩn thận cân nhắc lời của Tây Viễn, càng nghĩ càng hưng phấn, kích động đến cả đêm không ngủ, nửa đêm dậy cùng mẹ tán gẫu. bà cụ cũng thật cao hứng nhưng lo Lý Đắc Mạch bán trứng, nhà họ Tây sẽ không cần hắn làm thợ. theo ý bà thì bán trứng chung quy không phải kế lâu dài, chỉ có một chủ nhà tốt dựa vào mới là trông cậy cả đời.
“Mẹ, con hỏi cậu chủ, cậu chủ nói để cho con làm, chỉ cần không chậm việc là được!” Lý Đắc Mạch hai mắt sáng lấp lánh.
“con đây là gặp được quý nhân!” Mẹ Lý Đắc Mạch thở dài nói. từ khi cha Lý Đắc Mạch qua đời, tình trạng trong nhà ngày càng lụn bại, Lý Đắc Mạch năm nay hai mươi ba mà vợ còn chưa tìm được, làm mẹ sao có thể không nóng lòng!
“Mẹ!” Lý Đắc Mạch nhìn mẹ lau nước mắt, vội hô. vốn cao hứng, mẹ khóc cái gì?
“Không sao, mẹ cao hứng mà. Đắc Mạch à, con làm cho tốt, gặp được chủ nhà tốt như vậy không dễ. mẹ nghe nói mạng mỗi người đều có quý nhân, chẳng qua chưa chắc có thể gặp được. không gặp thì cả đời không như ý, gặp được liền đổi vận. Mẹ thấy thầy thuốc nhỏ là quý nhân của con, con nên làm tốt cho người ta!” Mẹ Lý Đắc Mạch dặn con trai.
“Mẹ, con biết.” Từ sau khi cha qua đời, Lý Đắc Mạch cùng với mẹ sống dựa vào nhau, gặp bệnh, chịu cuộc sống khổ lạt yếu ớt. chẳng lẽ thầy thuốc nhỏ thật là quý nhân của hắn? Chẳng lẽ cuộc sống sau này của hắn và mẹ ngày có thể tốt lên?
Lý Đắc Mạch càng nghĩ càng thấy tốt đẹp, ngày hôm sau thấy Tây Viễn còn hoan hỉ, vui phấn chấn,ngây ngất, làm Tây Viễn cười, ” anh Đắc Mạch có chuyện tốt gì sao?”
“Không, không có gì.” Lý Đắc Mạch ấp úng trả lời, sau đó còn tự dưng ngây ngô cười.
cách của Tây Viễn thật không tồi, Lý Đắc Mạch đem lờic chủ nhà nói với người quen. bánh nướng từ trên trời rơi xuống còn không muốn làm sao? Tục ngữ nói “Triều đình còn có tam môn cùng thân thích”, mọi người đều là lão hộ trong thành Ngạn Tuy, không phải không có cách nào?
Cho nên trứng của nhà họ Tây lấy một phương thức khác mở ra nguồn tiêu thụ, có thể nói cung không đủ cầu, Tây Viễn cân nhắc tiếp tục khuếch trương chuồng gà.
cuộc sống ở Ngạn Tuy của bọn Tây Viễn vô cùng tốt, trong nhà lại nổi sóng, chuyện bắt đầu từ tiểu Cẩu Đản.
Hiện giờ là hai tháng hạ tuần, chưa tới ba tháng, cày bừa vụ xuân còn chưa mở thủy, nhà nông nhàn rỗi. Bởi vì không có phương tiện giải trí cho nên cơm nước xong liền ra ngoài, nhàn nhã ngồi trên giường nói chuyện tào lao.
vợ chồng Tây Minh Toàn cũng thế, trời vừa tối, bát cơm vừa vơi liền muốn qua nhà người khách. Hai người lớn thì không sao nhưng đứa nhỏ thì không được. bé con mới hai tuần tuổi, là lúc cần được chăm chút. thím ba ngại mang theo bé con làm ầm ĩ nên để mặc bé lại trong nhà.
Hổ Tử nếu là đứa có hiểu biết thì tốt, có thể ở nhà chăm. Nó còn lớn hơn Tây Vi, năm nay mười một. mấu chốt Hổ Tử chạy còn nhanh hơn vợ chồng tây lão tam, người khác chưa cơm nước xong đã không thấy Hổ Tử đâu.
Cho nên mỗi lúc trời tối nhiệm vụ chăm bé con liền ở trên vai Cẩu Đản. Cẩu Đản cũng không lớn, hắn hết năm mới bảy tuổi mụ, thực tế là mới hơn 5 tuổi một chút. để một đứa nhỏ như vậy chăm sóc em gái còn nhỏ hơn, thật sự là khó cho nó.
Cẩu Đản lại không ganh với Hổ Tử, nó biết bé con là em gái, mình là anh trai, anh trai nên chăm nom em trai em gái, giống anh cả. Cho nên Cẩu Đản liền dỗ bé con chơi, còn dạy bé con học 《 Tam Tự kinh 》, biến thành bé con trời vừa tối đã tìm Cẩu Đản, người khác đều không được.
Tối hôm đó, bà nội làm việc cả ngày nên có hơi mệt, nằm dựa vào gối tựa trên giường, trong lòng tính mấy đứa cháu còn phải vài ngày mới về. Ông nội ngồi ở mép kháng, trong tay vặn dây thừng. ông cụ cũng nhớ cháu trai, rảnh tay là lại miên man suy nghĩ, cho nên ngoài ngủ, tay chân cũng không rảnh rỗi.
“Ôi!” Bà nội thở dài một hơi, “ông nói xem mấy đứa trước còn chạy chơi trong nhà mà giờ đi hết cả rồi.”
“Đi mới có tiền đó, có tiếc cũng phải cho đi.” Ông nội nói.
“Thôi, đóng cửa đi ngủ.” Bà nội đứng dậy đi lấy đệm.
Mền còn chưa lấy ra, chợt nghe cửa lớn vang một tiếng. còn chưa tới giờ ngủ nên cửa chính không khóa.
“Ai nha, đây là?” Bà nội và ông nội sửng sốt. người trong nhà đều ở đây, hai vợ chồng thằng cả không có thói quen ra ngoài buổi tối, đang ở trong phòng mình.
“Để tôi ra xem.” Ông nội vừa nói vừa đứng dậy, không đợi cất bước, chợt nghe cửa phòng chính mở, tiếp theo cửa phòng họ cũng bị đẩy ra.
” Ông! Bà!” Cẩu Đản cất bước chân ngắn ngủn tiến vào, thấy ông bà nội liền khóc, nước mắt rơi lịch bịch.
“Sao thế con?” Bà nội không xỏ dép đã đi xuống.
“Cẩu Đản, là ai chọc con?” Ông nội cũng gấp, ngồi xổm xuống ôm Cẩu Đản.
“Đau, đau…” Ông nội khẽ đụng Cẩu Đản, Cẩu Đản vừa khóc vừa kêu đau.
“Ông đừng động vào, để tôi.” Bà nội ẩn ông nội sang một bên. Ông già không nhìn ra, bà nội đã nhìn ra, ôm lấy Cẩu Đản, để Cẩu Đản úp sấp trên giường.
Bà nội đưa tay lột quần Cẩu Đản, Cẩu Đản vừa khóc còn vừa ngượng ngùng, đưa tay che, “Cẩu Đản? không sao, không phải ngượng với bà, để bà xem cho.”
Đến khi quần Cẩu Đản tuột đến đùi, ông bà nội đều sửng sốt. Mông thằng bé và đùi bị đánh đíc h nổi lên từng vệt máu, chỗ nghiêm trọng nhất sưng lên như lằn đũa, xanh mét.
“Ai lại ra tay ác độc thế?” Bà nội lớn tiếng hô. vợ chồng Tây Minh Văn bên cạnh trong phòng nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới.
“Cẩu Đản? Đừng vội, nói bác nghe.” mẹ Tây Viễn vừa nhìn cũng đau lòng theo, vội đến hỏi han Cẩu Đản.
“Là, là mẹ con.” Cẩu Đản vừa khóc thút thít vừa nói, hơi vừa động, mông đau như kim đâm, cảm thấy ủy khuất lại khóc lớn lên.
“Mẹ con? Mẹ con vì sao đánh con?” mẹ Tây Viễn hỏi tiếp.
“Em gái, em gái bị ngã.”
hóa ra Cẩu Đản dù sao còn nhỏ, làm sao chăm trẻ chu đáo như người lớn. Khuya hôm nay, Cẩu Đản bồi bé con ở nhà, hơi không chú ý, bé con liền đi về phía ngăn tủ. bé muốn đứng lên lại không đứng vững, từ bên trên té xuống, may là cánh tay chấm đất trước, đầu không bị bể. dù là như thế, cánh tay phải cũng bị gãy.
Cẩu Đản sợ hãi, ôm em gái dỗ nhưng dỗ sao cũng không dỗ được. hai vợ chồng Tây Minh Toàn trở về, hai đứa trẻ đối diện khóc.
Hai vợ chồng vừa hỏi, biết đây là bị gãy tay liền vội vàng ôm đến chỗ thầy thuốc Lý xem. thầy thuốc Lý bó xương cho, bảo về nhà dụng tâm nghỉ ngơi, bằng không cánh tay sẽ có tật.
Hai vợ chồng trở về, cơn tức không ra biết trút đi đâu liền đem mũi nhọn nhắm vào tiểu Cẩu Đản. Tây Minh Toàn đá hai cước, vợ hắn ác hơn, quơ gậy đem Cẩu Đản đè lên giường, đánh mông một trận. Đánh xong cơn tức tiêu tan, Cẩu Đản lại ấm ức khóc. Hổ Tử chẳng những không ngăn còn ở bên cạnh vui sướng. Cẩu Đản tức giận chạy hỏi nhà, đến nhà bác cả. hai vợ chồng Tây lão tam đúng là thần tiên, đứa trẻ nhỏ như vậy nửa đêm chạy ra ngoài mà cũng không lo, như thể không biết.
“Có phải mẹ ruột không vậy? Sao có thể ra tay ác như thế. phải dùng bao nhiêu lực mới đánh được như vậy! “ mẹ Tây Viễn nhìn thấy không đành, nén giận nói vợ lão tam.
“Ta hôm nay phải lấy đao băm hai đứa lòng lang dạ sói đó!” Ông cụ quật tính lên, xoay người ra ngoài bị Tây Minh Văn ôm lấy.
“Cha à, cha đi cũng không giải quyết được chuyện gì, đến lúc đó bị tội vẫn là thằng bé!” Ông cụ có đi thì cùng lắm là trách mắng một trận, lấy tính tình hai vợ chồng chú ba thì sẽ trút giận lên người Cẩu Đản.
“Đúng đấy ạ. cha hôm nay trút giận, sau này Cẩu Đản sẽ không dễ sống.” mẹ Tây Viễn cũng khuyên.
“Vậy mấy đứa bảo phải làm sao, để bọn nó giày xéo trẻ con thế hả?” Ông cụ hô.
“Ông quát nhà thằng cả làm gì? Có bản lĩnh thì đi mà nói với thằng con ba của ông ấy.” Bà cụ quở trách ông cụ.
mẹ Tây Viễn cũng không rảnh tay, vội tìm rương đầu giường ông bà cụ để lấy thuốc trị thường. Người nhà không biết chữ nên Tây Viễn dán giấy màu khác nhau lên để phân biệt.
mở hòm ra, mẹ Tây Viễn nhẹ nhàng dùng ngón tay bôi thuốc mỡ lên mông Cẩu Đản. thuốc man mát, Cẩu Đản nháy mắt cảm thấy hết đau. vừa rồi ông nội phát hoả, Cẩu Đản sợ tới mức nín khóc, chỉ dám thút tha thút thít.
“Con ạ, hôm nay bà làm chủ, trước không trở về nhà. Con cứ ở lại nhà ông bà, bà xem hai đứa nó làm sao tới đây nhìn mặt bà!” Bà nội vuốt Cẩu Đản đầu, lúc nói chuyện nhìn ngó vợ chồng Tây Minh Văn.
“Mẹ, để thằng bé ngủ lại. Bị đánh nặng thế không dễ chăm, khổ cho thằng bé.” mẹ Tây Viễn tỏ thái độ. Cẩu Đản ngoan như vậy, không thể không quan tâm mà đưa về.
“Được, hai đứa cũng đừng ở đây nữa, về phòng ngủ đi. mẹ sẽ ở nhà chờ hai vợ chồng nó, xem bọn nó trườn mặt ra thế nào!” Bà cụ lên kháng chuẩn bị đi ngủ, trên kháng thêm một tiểu Cẩu Đản.
Tác giả :
Kim Nghêu