Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra
Chương 10: Con trai thật khó hiểu!
Dạ Tích Dương nhìn chằm chằm vào cái tay đưa ra của Du Tử Nhiên, mắt tóe lửa. Còn bắt tay bắt chân nổi gì nữa, càng nhìn cái bản mặt tên này hắn càng thấy ngứa mắt.
Bực bội nắm chặt cái tay đáng ghét kia, nắm chặt tới mức gân xanh cũng nổi hết lên luôn rồi.
Bạn hồ ly kia không nhíu mày lấy một cái , nụ cười khiêu khích trên môi vẫn không giảm, không những không tỏ ra khó chịu mà hứng thú trong mắt càng đậm, nhàn nhạt phun ra một câu:
"Xem ra Dạ nhị thiếu gia quý tôi quá nhỉ! Thật vinh dự quá a, nhưng thật ngại quá, trong tim tôi chỉ có mỗi hình bóng của bé cưng này thôi, đành phải phụ lòng cậu rồi."
Ọe, cô không ngừng ói thầm trong lòng, tên này diễn sâu quá trời, cô thấy hắn nên đi đổi nghề làm diễn viên đi cho rồi. Bày đặt ra vẻ cậu rất tốt nhưng tôi rất tiếc nữa chứ! Xì, đúng là không biết xấu hổ mà!
Nhưng mà... tên này có thể lấy cái móng heo hôi hám đang gác lên vai cô ra không vậy, hết chỗ để rồi hay sao mà cứ thích sáp sáp vào cô chi vậy, biết trời nóng lắm không?
Dạ Tích Dương cũng nhíu mày nhìn cái móng giò đang gác lên vai cô, Mạc Nhiên, cô được lắm, luôn miệng nói yêu anh tôi mà dám gần gũi tên đàn ông khác như thế kia. Hừ! Còn cái con hồ ly chết tiệt kia nữa, bộ hắn không có chút ý thức bản thân đang là "gian phu" sao?
"Ngại quá, hình như anh đây hiểu lầm gì rồi thì phải, nhưng chỗ này là nơi công cộng, không phải nhà riêng vì thế tôi nghĩ anh nên giữ ý tứ một chút."
Ý là bạn hồ ly nào đó nên lịch sự tí đi, buông nhau ra đi, dù sao ở nơi công cộng thế này mà cứ ôm ôm ấp ấp thì rất không phải phép.
Thế mà con hồ ly vô sỉ nào đó trực tiếp vờ như không hiểu, vẻ mặt rất ngây thơ vô tội hỏi lại, "Ồ, giờ tôi mới biết phòng riêng cũng là nơi công cộng a, nhưng tôi vẫn không biết mình đã làm gì không phải phép, hơn nữa tôi cũng không mấy thông minh nên phiền cậu nói rõ."
Bây giờ bạn nam nào đó thật sự đã bị con hồ ly kia chọc cho điên tiết, không thèm quan tâm cái gì là lễ giáo, trực tiếp thét ra tiếng:
"Ở nơi công cộng hơn nữa còn có người khác mà hai người cứ ôm ấp thế này bộ không thấy kì cục sao?"
Bạn hồ ly nào đó lại tiếp tục giả ngu, "Giờ tôi mới biết ôm ấp người yêu của mình là sai á, đúng không em yêu?"
Bạn nữ nào đó cũng bực rồi, tên Du hồ ly này tự độc thoại một mình là được rồi, kéo cô vào là cái gì trời. Còn cái tên nhóc Dạ Tích Dương này nữa, bộ mắt bị rút gân hay sao mà cứ lườm liếc cô hoài, trừng gì mà trừng, cô vô tội đó, tất cả là do cái con hồ ly này tự biên tự diễn mà!
Bạn nhỏ Dạ tự biết miệng mình không ghê bằng miệng bạn hồ ly đang ngồi bên kia, đành tung ra một đòn quyết định.
"Nhiên Nhiên, cô coi tôi mang cái gì nè!" dường như sợ gây chú ý chưa đủ, hắn còn quơ quơ cái bọc hắn đang cầm trên tay.
Du Tử Nhiên cười thầm trong lòng, tên này ghen quá hóa điên à, cái bịch bánh đó có mà đi dụ con nít thôi, làm gì có cửa đi dụ một Mạc đại tiểu thư đỏng đảnh háo sắc chứ, nếu hắc sắc dụ thì còn may ra!
Ai ngờ phản ứng của bạn nữ nào đó lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hồ ly xấu bụng kia. Hai mắt của Mạc Nhiên sáng lên, lập tức quẳng cái móng heo đang gác lên người mình qua một bên, lon ton chạy về phía Dạ Tích Dương, mà đúng hơn là cái bịch đồ ăn vặt trong tay hắn.
"Tiểu Dương Tử thiệt là dễ thương a, không ngờ cũng có ngày cậu đáng yêu như thế, yêu cậu quá đi~"
Bạn nam nào đó hoàn toàn không quan tâm vế trước, cái câu "yêu cậu quá đi" không ngừng vang lên trong tai cậu, đơ người mặc kệ bạn nữ nào đó cướp bọc bánh.
Bạn hồ ly nào đó hoàn toàn há hốc mồm nhìn bạn nữ ham ăn kia, đây là Mạc Nhiên háo sắc đanh đá một phút trước sao trời, không lẽ cô ta có thói tham ăn mà hắn không biết?
Bạn Tiểu Mai đứng một bên xem kịch nãt giờ cũng không ngừng lắc đầu, tiểu thư cứ thấy đồ ăn vặt là lại hiện nguyên cái tính trẻ con ra. Cô cũng không biết đâu mới thật sự là tiểu thư nhà mình nữa.
Du Tử Nhiên nghiền ngẫm nhìn cái mặt tham ăn kia, tự cảm thấy mình đã chơi đùa đủ, rất tự giác đứng dậy đi về.
"Cũng đã trễ rồi, tôi về trước." sau đí không quên ghé vào tai cô thỏ thẻ, trong mắt tràn ngập thâm ý, "Mai anh lại tới thăm em, đừng nhớ anh nha!"
Cô cứng người lại, mai còn tới?
Nhưng cô phát hiện ra một chuyện còn nghiêm trọng hơn, nãy giờ cô hiện nguyên hình cho tên hồ ly kia thấy a!
Sao lại sơ ý thê chứ trời! Cái tật tham ăn này nhất định phải sửa, phải sửa nếu không có ngày chết thảm nha!
Không quên làm cái vẻ mặt lưu luyến bịn rịn, dùng ánh mắt không nỡ xa rời nhìn cái con hồ ly chết tiệt kia:
"Anh về cẩn thận nha!" mai khỏi tới cũng được, không sao đâu a~
Bạn nữ nào đó không quên bỏ thêm một câu trong lòng, không ngừng vẫy tay ý đuổi rõ ràng, nhưng hành động này vào trong mắt của người nào đó lại thành lưu luyến không rời.
"Nếu lưu luyến vậy sao không giữ hắn lại luôn đi!"
Thật chua a! Tiểu Mai đứng một bên không ngừng cảm thán, coi bộ bình giấm bự bị bể rồi đây! Mặt bạn Tiểu Mai nổi lên ý cười gian ác.
Bạn nam nào đó rất tiện tay giật bịch bánh trên tay Mạc Nhiên, bóc một miếng bỏ vào miệng, sau đó lại nhíu mày, "Cái này có gì ngon đâu mà cô thích ân thế chứ!"
"Cái đó là do cậu mua không đúng chỗ."
"Vậy lần sau tôi không mua nữa, cô tự đi mà mua ăn đ!"
"Ế, có liên quan không vậy, cậu tự ăn tự chê tự kỉ, liên quan gì tới tôi? Mấy hôm nay nắng quá nên đứt dây nào rồi à?" tự nhiên lại lẫy, tên này hôm nay chưa uống thuốc à.
"Hừ, tôi thì hâm, bị đứt dây còn anh Du của cô thì tốt bụng hào hoa phong nhã chứ gì!"
Chua lè chua lét luôn, thế mà bạn nữ nào đó vẫn không hiểu, bữa nay tên nhóc này bị cái gì vậy trời, tự nhiên nổi điên là sao?
"Cậu bị làm sao vậy?" tự nhiên ngồi tự kỉ nói bậy là sao? Cô khen tên hồ ly kia hào hoa phong nhã bao giờ? Tự nhiên lại lẫy!
Bạn nam nào đó cũng hết cách với cô, đang nóng trong người mà ngồi với con nhóc này chắc điên luôn quá!
"Tôi về đây!" Dạ Tích Dương bỏ lại một câu sau đó bước thẳng ra cửa, bỏ lại phía sau là cái mặt nghệt ra của bạn nữ nào đó.
Rốt cục là sao? Cô có làm sai cái gì hay có làm gì chọc ôn thần này à? Quay qua hỏi Toểu Mai:
"Tiểu Mai này, bộ nãy tới giờ ta có làm gì quá đáng chọc giận Dạ Tích Dương à? Sao hắn lại giận?"
Bạn Tiểu Mai âm thầm gạt lệ trong lòng, tiểu thư à, tiểu thư còn chậm tiêu hơn nữa được không a, con trai nhà người ta đã đổ giấm rõ ràng thế rồi mà còn nghệt mặt ra, khó trách Dạ nhị thiếu gia lại tức giận bỏ về.
Bạn nữ nào đó hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì a, con trai thật khó hiểu!
Bực bội nắm chặt cái tay đáng ghét kia, nắm chặt tới mức gân xanh cũng nổi hết lên luôn rồi.
Bạn hồ ly kia không nhíu mày lấy một cái , nụ cười khiêu khích trên môi vẫn không giảm, không những không tỏ ra khó chịu mà hứng thú trong mắt càng đậm, nhàn nhạt phun ra một câu:
"Xem ra Dạ nhị thiếu gia quý tôi quá nhỉ! Thật vinh dự quá a, nhưng thật ngại quá, trong tim tôi chỉ có mỗi hình bóng của bé cưng này thôi, đành phải phụ lòng cậu rồi."
Ọe, cô không ngừng ói thầm trong lòng, tên này diễn sâu quá trời, cô thấy hắn nên đi đổi nghề làm diễn viên đi cho rồi. Bày đặt ra vẻ cậu rất tốt nhưng tôi rất tiếc nữa chứ! Xì, đúng là không biết xấu hổ mà!
Nhưng mà... tên này có thể lấy cái móng heo hôi hám đang gác lên vai cô ra không vậy, hết chỗ để rồi hay sao mà cứ thích sáp sáp vào cô chi vậy, biết trời nóng lắm không?
Dạ Tích Dương cũng nhíu mày nhìn cái móng giò đang gác lên vai cô, Mạc Nhiên, cô được lắm, luôn miệng nói yêu anh tôi mà dám gần gũi tên đàn ông khác như thế kia. Hừ! Còn cái con hồ ly chết tiệt kia nữa, bộ hắn không có chút ý thức bản thân đang là "gian phu" sao?
"Ngại quá, hình như anh đây hiểu lầm gì rồi thì phải, nhưng chỗ này là nơi công cộng, không phải nhà riêng vì thế tôi nghĩ anh nên giữ ý tứ một chút."
Ý là bạn hồ ly nào đó nên lịch sự tí đi, buông nhau ra đi, dù sao ở nơi công cộng thế này mà cứ ôm ôm ấp ấp thì rất không phải phép.
Thế mà con hồ ly vô sỉ nào đó trực tiếp vờ như không hiểu, vẻ mặt rất ngây thơ vô tội hỏi lại, "Ồ, giờ tôi mới biết phòng riêng cũng là nơi công cộng a, nhưng tôi vẫn không biết mình đã làm gì không phải phép, hơn nữa tôi cũng không mấy thông minh nên phiền cậu nói rõ."
Bây giờ bạn nam nào đó thật sự đã bị con hồ ly kia chọc cho điên tiết, không thèm quan tâm cái gì là lễ giáo, trực tiếp thét ra tiếng:
"Ở nơi công cộng hơn nữa còn có người khác mà hai người cứ ôm ấp thế này bộ không thấy kì cục sao?"
Bạn hồ ly nào đó lại tiếp tục giả ngu, "Giờ tôi mới biết ôm ấp người yêu của mình là sai á, đúng không em yêu?"
Bạn nữ nào đó cũng bực rồi, tên Du hồ ly này tự độc thoại một mình là được rồi, kéo cô vào là cái gì trời. Còn cái tên nhóc Dạ Tích Dương này nữa, bộ mắt bị rút gân hay sao mà cứ lườm liếc cô hoài, trừng gì mà trừng, cô vô tội đó, tất cả là do cái con hồ ly này tự biên tự diễn mà!
Bạn nhỏ Dạ tự biết miệng mình không ghê bằng miệng bạn hồ ly đang ngồi bên kia, đành tung ra một đòn quyết định.
"Nhiên Nhiên, cô coi tôi mang cái gì nè!" dường như sợ gây chú ý chưa đủ, hắn còn quơ quơ cái bọc hắn đang cầm trên tay.
Du Tử Nhiên cười thầm trong lòng, tên này ghen quá hóa điên à, cái bịch bánh đó có mà đi dụ con nít thôi, làm gì có cửa đi dụ một Mạc đại tiểu thư đỏng đảnh háo sắc chứ, nếu hắc sắc dụ thì còn may ra!
Ai ngờ phản ứng của bạn nữ nào đó lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của hồ ly xấu bụng kia. Hai mắt của Mạc Nhiên sáng lên, lập tức quẳng cái móng heo đang gác lên người mình qua một bên, lon ton chạy về phía Dạ Tích Dương, mà đúng hơn là cái bịch đồ ăn vặt trong tay hắn.
"Tiểu Dương Tử thiệt là dễ thương a, không ngờ cũng có ngày cậu đáng yêu như thế, yêu cậu quá đi~"
Bạn nam nào đó hoàn toàn không quan tâm vế trước, cái câu "yêu cậu quá đi" không ngừng vang lên trong tai cậu, đơ người mặc kệ bạn nữ nào đó cướp bọc bánh.
Bạn hồ ly nào đó hoàn toàn há hốc mồm nhìn bạn nữ ham ăn kia, đây là Mạc Nhiên háo sắc đanh đá một phút trước sao trời, không lẽ cô ta có thói tham ăn mà hắn không biết?
Bạn Tiểu Mai đứng một bên xem kịch nãt giờ cũng không ngừng lắc đầu, tiểu thư cứ thấy đồ ăn vặt là lại hiện nguyên cái tính trẻ con ra. Cô cũng không biết đâu mới thật sự là tiểu thư nhà mình nữa.
Du Tử Nhiên nghiền ngẫm nhìn cái mặt tham ăn kia, tự cảm thấy mình đã chơi đùa đủ, rất tự giác đứng dậy đi về.
"Cũng đã trễ rồi, tôi về trước." sau đí không quên ghé vào tai cô thỏ thẻ, trong mắt tràn ngập thâm ý, "Mai anh lại tới thăm em, đừng nhớ anh nha!"
Cô cứng người lại, mai còn tới?
Nhưng cô phát hiện ra một chuyện còn nghiêm trọng hơn, nãy giờ cô hiện nguyên hình cho tên hồ ly kia thấy a!
Sao lại sơ ý thê chứ trời! Cái tật tham ăn này nhất định phải sửa, phải sửa nếu không có ngày chết thảm nha!
Không quên làm cái vẻ mặt lưu luyến bịn rịn, dùng ánh mắt không nỡ xa rời nhìn cái con hồ ly chết tiệt kia:
"Anh về cẩn thận nha!" mai khỏi tới cũng được, không sao đâu a~
Bạn nữ nào đó không quên bỏ thêm một câu trong lòng, không ngừng vẫy tay ý đuổi rõ ràng, nhưng hành động này vào trong mắt của người nào đó lại thành lưu luyến không rời.
"Nếu lưu luyến vậy sao không giữ hắn lại luôn đi!"
Thật chua a! Tiểu Mai đứng một bên không ngừng cảm thán, coi bộ bình giấm bự bị bể rồi đây! Mặt bạn Tiểu Mai nổi lên ý cười gian ác.
Bạn nam nào đó rất tiện tay giật bịch bánh trên tay Mạc Nhiên, bóc một miếng bỏ vào miệng, sau đó lại nhíu mày, "Cái này có gì ngon đâu mà cô thích ân thế chứ!"
"Cái đó là do cậu mua không đúng chỗ."
"Vậy lần sau tôi không mua nữa, cô tự đi mà mua ăn đ!"
"Ế, có liên quan không vậy, cậu tự ăn tự chê tự kỉ, liên quan gì tới tôi? Mấy hôm nay nắng quá nên đứt dây nào rồi à?" tự nhiên lại lẫy, tên này hôm nay chưa uống thuốc à.
"Hừ, tôi thì hâm, bị đứt dây còn anh Du của cô thì tốt bụng hào hoa phong nhã chứ gì!"
Chua lè chua lét luôn, thế mà bạn nữ nào đó vẫn không hiểu, bữa nay tên nhóc này bị cái gì vậy trời, tự nhiên nổi điên là sao?
"Cậu bị làm sao vậy?" tự nhiên ngồi tự kỉ nói bậy là sao? Cô khen tên hồ ly kia hào hoa phong nhã bao giờ? Tự nhiên lại lẫy!
Bạn nam nào đó cũng hết cách với cô, đang nóng trong người mà ngồi với con nhóc này chắc điên luôn quá!
"Tôi về đây!" Dạ Tích Dương bỏ lại một câu sau đó bước thẳng ra cửa, bỏ lại phía sau là cái mặt nghệt ra của bạn nữ nào đó.
Rốt cục là sao? Cô có làm sai cái gì hay có làm gì chọc ôn thần này à? Quay qua hỏi Toểu Mai:
"Tiểu Mai này, bộ nãy tới giờ ta có làm gì quá đáng chọc giận Dạ Tích Dương à? Sao hắn lại giận?"
Bạn Tiểu Mai âm thầm gạt lệ trong lòng, tiểu thư à, tiểu thư còn chậm tiêu hơn nữa được không a, con trai nhà người ta đã đổ giấm rõ ràng thế rồi mà còn nghệt mặt ra, khó trách Dạ nhị thiếu gia lại tức giận bỏ về.
Bạn nữ nào đó hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì a, con trai thật khó hiểu!
Tác giả :
Yên Nhiên