Xương Rồng Đốt Rương
Quyển 2 - Chương 4
Mạnh Thiên Tư bỏ lưỡi dao về lại đĩa: “Ai làm? Có manh mối gì không?”
Mạnh Kình Tùng không biết nên đáp thế nào: Vi Bưu bị “ong đốt”, trong vòng một, hai tiếng tuyệt đối không thể ngóc dậy được, hung thủ hiển nhiên không phải y, lúc mọi người xông vào nhà, y vẫn đang bị trói gô dưới hiên nhà kia mà, không có thời gian gây án; Huống Mỹ Doanh sợ đến gần như tê liệt, hơn nữa cô chỉ là một cô gái mảnh mai yếu ớt, bảo là cô đánh ngã Lưu Thịnh quả đúng nói chuyện viển vông; Giang Luyện thì đó giờ vẫn y như tẩu hỏa nhập ma, bị đạp ngã cũng không có sức đánh trả, nói là hắn giết người dường như cũng hơi khiên cưỡng…
Chẳng lẽ lúc đó trên tầng còn có người thứ tư?
“Huống Mỹ Doanh bị hắt cho hai chậu nước lạnh, đã tỉnh lại, nhưng có vẻ như bị dọa đến mất hết thần trí rồi, hỏi gì cũng trốn tránh, hoặc là khóc, hơn nữa còn là phụ nữ, không thể dùng nắm đấm ép hỏi được…”
Mạnh Thiên Tư trầm ngâm: “Hẳn không phải cô ta đâu, cô ta không biết võ công, muốn một chiêu hạ gục được Lưu Thịnh thì ít nhất thân thủ cũng phải bằng Giang Luyện.”
Liễu Quan Quốc nín đỏ bừng cả mặt, tựa hồ muốn nói gì đó song vẫn nhịn xuống, Mạnh Thiên Tư trông thấy những tạm thời vẫn ngó lơ y: “Giang Luyện đâu?”
“Đánh cũng đánh rồi, nước cũng hắt rồi mà vẫn nửa mê nửa tỉnh, Khưu Đống vẫn đang nghĩ cách – muốn biết Lưu Thịnh đã gặp phải chuyện gì thì ít nhất cũng phải hỏi được hai người này thì mới kết luận sơ bộ được.”
Cũng phải, những lúc thế này tối kỵ nhất là phỏng đoán khinh suất, dục tốc bất đạt, càng nôn nóng thì càng dễ hỏng việc.
Lúc này Mạnh Thiên Tư mới nhìn sang Liễu Quan Quốc: “Mới nãy anh muốn nói gì?”
Liễu Quan Quốc kích động: “Cô Mạnh, cô đừng để bị mấy người này lừa gạt, chưa biết chừng đều là giả bộ cả, thằng Giang Luyện kia giết người, con đàn bà đó cùng phe với nó, hợp sức diễn kịch, ra vẻ bị dọa mất thần trí, là muốn khiến chúng ta cảm thấy họ không liên quan tới việc này.”
Mạnh Thiên Tư từ chối cho ý kiến: “Nếu họ giết người thì tại sao không nhân lúc chúng ta chưa phát hiện ra mà trốn đi luôn, ngược lại còn hét lên thu hút chúng ta tới đây?”
Liễu Quan Quốc căm hận: “Bên ngoài thiết lập trạm gác, chạy sao thoát? Vi Bưu bị chúng ta đánh ngã bên dưới, chúng không muốn vứt bỏ đồng bạn mà thôi, hơn nữa cũng không thể chạy được, chạy là tự nhận mình chột dại, là công khai làm kẻ địch của quỷ non… Chẳng bằng dứt khoát đi một nước cờ hiểm, chỉ cần có thể lừa gạt được chúng ta thì chắc chắn sẽ không còn hậu hoạn.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa.
Cũng không phải không có khả năng, một người sống chết không gọi tỉnh lại được, một người hết sợ hãi lại ngất xỉu, tình tiết nào cũng có, có thể đúng là đang diễn cho cô xem.
Tân Từ đứng nghe bên cạnh mà sống lưng cứ buốt lạnh từng chặp: Mẹ kiếp, còn có thể chơi vậy nữa hả? Thế giới này phức tạp quá rồi.
Đương lúc bầu không khí chìm vào im lặng, điện thoại chợt vang lên tiếng có tin nhắn, Mạnh Kình Tùng mở ra xem.
Người nhắn là Khưu Đống, thực ra tầng trên tầng dưới hoàn toàn có thể lên đây thông báo nhưng chỉ có một mình y trông coi ba người, vì cẩn thận nên không dám tự tiện rời đi.
Mạnh Kình Tùng đưa điện thoại tới trước mặt Mạnh Thiên Tư.
Trợ lý Mạnh, Giang Luyện tỉnh lại rồi, hắn nói có hiểu lầm, muốn gặp người đứng đầu trong số chúng ta, nói rõ ràng mọi chuyện.
Đúng là phải nói rõ ràng thật.
Mạnh Thiên Tư nghĩ ngợi rồi bảo Mạnh Kình Tùng: “Anh đi đi, thuật lại câu Liễu Quan Quốc vừa nói cho hắn nghe, nếu hắn có thể tự biện giải được thì tôi cho hắn cơ hội nói chuyện, nếu không thể…”
Nếu không thể thì cứ giam giữ vậy đã, thà bắt sai còn hơn thả lầm.
***
Mạnh Kình Tùng đi rất lâu, đủ lâu để cô có thời gian lật xem tập giấy vẽ này.
Trên mỗi bức đều có ghi ngày tháng, Mạnh Kình Tùng đã sắp xếp lại theo đúng trình tự thời gian: Ban đầu nét vẽ còn khá thô sơ, nhân vật và cảnh tượng cũng xuất hiện rời rạc và vụn vặt, về sau dần khá hơn, có bức đã được vẽ hoàn chỉnh.
Nối những bức vẽ này lại, không khác những gì đã suy nghĩ trước đó là bao, hẳn là một đội thồ hàng bị thổ phỉ cướp đoạt, trong đội có gia quyến đi cùng, cũng gặp nạn.
Tân Từ sáp lại xem, cầm lòng không đậu lại thổn thức, dù sao đêm qua hắn cũng đã có duyên gặp mặt cô gái này một lần, trước lạ sau quen, coi như là có giao tình: “Đây là đang trả thù à? Đi tìm chân tướng vụ án tám, chín mươi năm trước? Nếu là tôi thì đã bỏ cuộc rồi, nhiều năm vậy rồi, kẻ thù đã sớm chết mất, việc gì phải chấp nhất như vậy…”
Đương nói thì bên ngoài vọng lại tiếng bước chân lộn xộn.
Tân Từ phấn chấn.
Tới rồi.
***
Chân Giang Luyện bị đánh không nhẹ, mặt sưng húp, khóe miệng cũng rách ra, hai tay trói chặt, cả người ướt sũng, bị Khưu Đống và Liễu Quan Quốc một trái một phải kẹp lấy xách vào, ấn ngồi xuống cái ghế trước bàn.
Mạnh Kình Tùng đi qua trước, ghé vào bên tai Mạnh Thiên Tư: “Hắn nói đồ đúng là hắn lấy nhưng không coi ra gì nên thuận tay đặt trên bàn.”
Mạnh Thiên Tư chẳng buồn nhấc mắt: “Vậy trên bàn có không?”
Đương nhiên là không có.
Mạnh Kình Tùng đứng sau lưng cô, không nói gì nữa, Khưu Đống và Liễu Quan Quốc không tiện lưu lại, mau chóng đóng cửa ra ngoài.
Mạnh Thiên Tư tỉ mỉ nhìn Giang Luyện.
Lần trước nhìn là đang trong trạng thái dở sống dở chết, giờ mở mắt ra rồi, trong mắt có tinh thần, tất nhiên là không giống trước.
Hắn hị đánh bị trói, sống chết ra sao còn chưa chắc, song lại không có vẻ gì là sợ sệt, có lẽ chỗ đau nhói lên nên miệng cứ xuýt xoa, còn có tâm trạng quan sát căn phòng hết một lượt, sau cùng ánh mắt mới rơi xuống người Mạnh Thiên Tư.
Nhìn cô một hồi, vậy mà lại mỉm cười, nói: “Là cô à.”
Còn nói: “Con mắt kia của cô đừng bịt lại như thế, bí, gỡ ra chóng khỏi hơn đó.”
Mạnh Kình Tùng cảm thấy thằng nhãi này đúng là muốn ăn đòn: Mắt cô ấy vì sao lại bị thương, cậu không biết chắc? Còn dám lấy ra đùa cợt, tuy Mạnh Thiên Tư thỉnh thoảng cũng cười nhạo người khác nhưng tuyệt đối không thích người khác cười nhạo mình, nhất là người từng khiến mình phải chịu thiệt.
Quả nhiên, Mạnh Thiên Tư cất tiếng: “Vậy à?”
Cô nhặt lưỡi dao kia lên, vuốt ve giữa hai ngón tay một lúc rồi ném về phía ấn đường Giang Luyện.
Cú này quá đột ngột, Tân Từ kêu “ối” một tiếng, Giang Luyện cũng biến sắc, may mà phản ứng nhanh nhạy, vội nghiêng đầu đi, lưỡi dao sượt qua vành tai hắn, cắm thẳng lên vách gỗ phía đối diện, chuôi dao còn rung rung.
Giang Luyện thôi cười.
Mạnh Thiên Tư nói: “Giờ có thể nói chuyện tử tế được chưa?”
Giang Luyện im lặng vài giây rồi cười, rất sảng khoái mà gật đầu: “Được rồi.”
“Vậy nói đi.”
“Tôi phải nói từ đầu, chỉ sợ cô không đủ kiên nhẫn.”
Mạnh Thiên Tư dựa lưng ra sau: “Tôi nhiều kiên nhẫn lắm, còn có thể bảo người ta chuẩn bị bữa tối bữa khuya bữa sáng mai dọn hết lên cơ, miễn là anh có đủ nhiều chuyện để nói như vậy.”
Giang Luyện định nói “Vậy thì không cần, chuyện tôi nói không dài dòng như vậy”, song thấy vẻ mặt Mạnh Thiên Tư trầm nặng như nước, lại nghĩ đến lưỡi dao ban nãy, cảm thấy mình vẫn nên đàng hoàng một chút thì hơn.
“Đêm qua là hiểu lầm, tôi không biết các người, cũng không biết lai lịch các người ra sao, tôi vốn thả mồi ở đó, câu bức họa đốt đèn.
Hắn gọi thận lâu núi là bức họa đốt đèn.
Mạnh Thiên Tư ngắt lời hắn: “Anh có quan hệ gì với đi chân?”
Ánh mắt Giang Luyện khẽ động, vẻ mặt vẫn như thường: “Đi chân? Cản thi á? Không có quan hệ gì cả, từng nghe nói đến không ít nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ.”
“Là ai dạy anh câu bức họa đốt đèn?”
Giang Luyện thoáng chần chừ, có điều cũng biết đã rơi vào tay người ta rồi, không nhả chút lời nói thật ra thì không thể lấy được sự tín nhiệm của người ta: “Cụ nuôi của tôi.”
“Ông ấy tên là gì?”
“Huống Đồng Thắng.”
Huống Đồng Thắng, cùng họ với Huống Mỹ Doanh, xem ra có quan hệ huyết thống với Huống Mỹ Doanh.
Mạnh Thiên Tư cứ cảm thấy cái tên này rất quen tai, cô quay đầu lại nhìn Mạnh Kình Tùng: “Sao tôi lại cảm thấy cái tên Huống Đồng Thắng này như đã nghe thấy ở đâu đó trong một, hai ngày nay ấy nhỉ…”
Mạnh Kình Tùng quả không hổ là có một trí óc chuyên cất chứa bí mật, nhớ được đủ chuyện cao thấp trên đời, chỉ nghĩ một loáng là có ngay đáp án: “Là Lâu Hồng nhắc tới, trong dòng của họ có một phái họ Hoàng, người đó tên là Hoàng Đồng Thắng, cùng tên không cùng họ với Huống Đồng Thắng này.”
Nhớ ra rồi, nói là năm bốn mấy, Hoàng Đồng Thắng nhận một chuyến đi chân, chạm mặt giặc Nhật gần Trường Sa, bị một băng đạn bắn chết, thi thể thối rữa bên ngoài không ai nhặt xác cho.
Thú vị đấy, vậy mà lại cùng tên.
Mạnh Thiên Tư không tin chuyện trùng hợp này lắm: “Cụ nuôi của anh bao tuổi rồi?”
“Trăm linh sáu.”
Năm bốn mấy, Hoàng Đồng Thắng hẳn đang độ tráng niên, nếu còn sống đến giờ thì quả thực cũng là người thọ hơn trăm rồi.
Mạnh Thiên Tư đã nắm chắc được bảy, tám phần là đúng: Năm đó Hoàng Đồng Thắng hẳn là bị tập kích, thụ thương nhưng không chết, mượn tin đồn đã chết để lên bờ.
Làm dòng đi chân này thực chất rất kỵ để người khác biết được nghề nghiệp của mình, nghĩ mà xem, hàng xóm mà biết anh dẫn người chết thì còn có thể hòa thuận làm hàng xóm với anh sao?
Thợ cản thi đa số đều vì nghèo nên mới vào nghề, hơn nữa làm dòng này phải giữ thân đồng tử, không thể lấy vợ sinh con, người Trung Quốc vẫn luôn rất để ý chuyện “vô hậu”, bởi vậy nên tuyệt đại đa số các đi chân đều tính đến chuyện lên bờ sống cuộc sống bình thường sau khi đã kiếm đủ.
Để đoạn tuyệt với quá khứ, họ thường mai danh ẩn tích, dời đến đất khách sinh sống, tiếp đó lấy vợ sinh con, rất nhiều người không hề nhắc nhỏm gì tới quá khứ từng đi chân suốt cả quãng đời còn lại, đến cả con ruột cũng chẳng biết ông già nhà mình từng làm gì trước đây.
Không ngờ, trời xui đất khiến thế nào lại tháo gỡ được vụ án phức tạp lâu lắc xa xôi này của Hoàng Đồng Thắng.
“Vậy anh câu bức họa đốt đèn là để làm gì?”
Giang Luyện nhún vai: “Đó là việc tư, cũng không liên quan gì tới chuyện của các cô.”
Chuyện nào ra chuyện đấy, Mạnh Thiên Tư cũng chẳng có hứng thú đi thăm dò bí mật của người khác, ngay sau đó cũng không miễn cưỡng, ra hiệu bảo hắn tiếp tục.
“Vốn đã câu xong rồi, mưa cũng sắp tạnh, đang định rời đi thì các cô tới. Tôi thấy lạ nên nghe lỏm một hồi.”
Ở nơi dã ngoại như thế cũng chẳng thể nào kề tai quá sát, Giang Luyện nghe mà như lọt vào sương mù, suốt cả quá trình cũng không rõ lai lịch ba người này ra sao, nhưng cũng xác định rõ được chút việc rằng: những người này gọi bức họa đốt đèn là “thận lâu núi”, nói cái gì mà lâu bắt nguồn từ châu, có thận lâu ắt phải có thận châu, muốn câu hạt châu đi.
Thế thì có liên quan tới hắn rồi: Hắn câu bức họa đốt đèn này là để tra một chuyện quan trọng, chuyện còn chưa có tiến triển gì, những người này đã muốn câu thận châu đi, vậy hắn chơi tiếp thế nào được nữa?
Hắn nói rất thẳng thắn: “Tôi không biết thận châu là gì, cũng không biết có thật là có thứ này không – nhưng thà tin là có còn hơn, tôi bèn chờ xem cạnh đó, mong ngóng cô thất thủ, cô mà không câu được thì chuyện không sao rồi.”
Tân Từ thầm tặc lưỡi: Đêm qua Thiên Tư cũng phải thất thủ ba phen bốn bận đó.
Hắn tưởng tượng ra cảnh mỗi lần cô thất thủ, Giang Luyện nấp trong bóng tối lại vỗ tay bốp bốp khen hay, cảm thấy người nọ đúng là có hơi ngứa đòn.
“Ai ngờ cố tình lại vẫn trúng, nhất thời tôi không nghĩ ra được phải làm thế nào, đành tạm lén bám theo các người trước, định tìm cơ hội lấy lại – thực ra cũng phải là lấy lại, tôi chỉ muốn thả thận châu về chỗ cũ. Cũng may là trong số các cô lại có một người bị mồi treo của tôi dọa sợ…”
Nói tới đây, hắn quay sang Tân Từ cười: “Là cậu hả?”
Mặt Tân Từ nóng lên, nhớ tới cú đánh sau đầu, lại không nhịn được căm tức, cảm thấy nụ cười của người này đáng ghét hết sức.
“Chuyện sau đó các cô đều biết cả rồi, tôi đánh ngất cậu ta dưới dốc núi, vốn định treo đầu dê bán thịt chó, canh lúc các người không đề phòng cướp thận châu bỏ chạy, ai ngờ vừa tới gần đã bị phát hiện rồi…”
Hắn nhìn về phía Mạnh Thiên Tư: “Cô ra chiêu ác như vậy, tôi không có cơ hội nói chuyện, cũng không muốn chịu đòn, cũng chỉ có thể đánh nhau với cô.”
Kỳ thực vẫn có cơ hội nói chuyện, có phải là không có miệng đâu, lúc giao đấu, hắn hoàn toàn có thể hét lên “Đây là hiểu lầm”, có điều trước đó hắn trúng một vụt, chẳng muốn phí công vào chuyện này nữa, vả lại, hắn cũng không cảm thấy những người này biết phân biệt phải trái, nếu đã đánh nhau rồi thì đánh đi, ai sợ ai chứ.
Hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ là một cô gái thôi đã làm hắn khốn đốn rồi.
“Các cô đông người, đánh tiếp sẽ bất lợi cho tôi, tôi vội vã thoát thân, không thể làm gì khác đành dùng bình xịt hơi cay, tôi mang cái đó theo người vốn là vì sợ ban đêm vào núi gặp phải dã thú, dùng để phòng thân.”
Mạnh Kình Tùng cười khẩy: “Sợ vào núi gặp phải dã thú thì mang súng mang dao theo thích hợp hơn chứ, chỉ mang mỗi bình xịt hơi cay theo?”
Giang Luyện liếc y: “Dã thú người ta không chòng ghẹo tới anh, là anh vào địa bàn của nó, mang súng mang dao theo khó tránh khỏi thấy máu mất mạng, thù hằn bao lớn chứ? Xịt cay ôn hòa hơn, xịt một cái là xong, có thể cưỡng chế bắt nó rời đi, không được à? Dù có dùng với người thì…”
Hắn dời mắt sang Mạnh Thiên Tư: “… Sưng vài ngày là khỏi thôi, vụ này cũng qua, không đến nỗi kết thù kết oán. Tất nhiên, cũng may là tôi chạy nhanh, nếu bị súng bắn trúng, bắn chết bắn tàn phế rồi, thù này sẽ chẳng dễ mà cởi bỏ được.”
Mạnh Kình Tùng lúng túng: Lúc đó tình huống không rõ, ra tay quả thực có để lại sơ hở, tục ngữ cũng nói “Làm việc phải giữ lại một đường, sau này còn gặp lại nhau được”, giống như mắt của Mạnh Thiên Tư vậy, nếu thật sự hỏng mất thì coi như nhất định thành nợ máu phải truy cứu tới cùng rồi, ai còn quản anh có đúng là hiểu lầm hay không chứ? Mình gặp tình thế cấp bách liền bắn súng quả có hơi lỗ mãng, nếu Giang Luyện nhân cái cớ ấy mà làm mình làm mẩy thì y thật đúng là không còn lời nào để nói.
Nhưng Giang Luyện chỉ điểm đến là dừng, chạm tới là thôi, cũng không tóm chặt lấy chuyện này không thả, hắn rướn người, phô bày thảm trạng bị đánh của mình ra cho Thiên Tư xem: “Hơn nữa, lúc đó cô đánh tôi cũng không nhẹ, hôm nay lại đánh một trận khắp mình… Như vậy vụ này có thể nói là thanh toán xong chưa?”
Mạnh Thiên Tư chùng chình vài giây rồi mới gật đầu: “Vụ này coi như đã thanh toán xong.”
Giang Luyện thở ra một hơi, biết rằng với mức độ nghiêm trọng của sự việc, “vụ này” chỉ là món khai vị, “vụ tiếp” có thuyết phục được cô hay không mới là then chốt.
Có điều cũng không sao, thanh toán được vụ nào hay vụ đấy.
Hắn cân nhắc một chốc, vẫn là theo đúng trình tự đi: “Anh Mạnh đây cứ truy vấn tôi mãi chuyện dây chuyền, dây chuyền của cô treo bên cạnh lọ thủy tinh, lúc đó tôi không để ý, tóm lấy hết cả, sau đó lọ bị cô đánh vỡ, đồng bạn của cô lại bắn súng phía sau, tôi chỉ mải chạy trốn, tinh thần căng thẳng, căn bản là không để ý trong tay còn có dây chuyền, lúc nhận ra thì…cũng không thể chạy về trả lại cho cô được.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, tỏ vẻ có thể chấp nhận được cách nói này.
“Nhưng tôi cũng đoán được cô khẳng định không phải người thường, Tương Tây lắm người tài, tôi sợ mình chọc phải thế lực không thể dây vào, sau khi trông thấy hoa văn bùa chú trên dây chuyền, cảm thấy ít nhiều gì cũng là manh mối, bèn nhờ lão Gàn hỏi hộ.”
“Không sợ hỏi hỏi lại dẫn người ta tới cửa luôn à?”
“Cũng có lo lắng thế, nhưng nghĩ lại, tôi không đến mức xui xẻo vậy đâu chứ – cũng chỉ là một hoa văn bùa chú thôi mà, nói không chừng đi đâu cũng gặp được, lão Gàn vừa hay hỏi thăm tới chỗ cô, cô lại vừa hay nhận ra, tiếp đó tìm tới cửa, tỷ lệ này hẳn rất thấp mới phải.”
Vẻ mặt hắn hơi lướt qua chút buồn phiền.
Có lẽ là buồn phiền vận may của mình quả thực đúng là không tốt.
Mạnh Kình Tùng không biết nên đáp thế nào: Vi Bưu bị “ong đốt”, trong vòng một, hai tiếng tuyệt đối không thể ngóc dậy được, hung thủ hiển nhiên không phải y, lúc mọi người xông vào nhà, y vẫn đang bị trói gô dưới hiên nhà kia mà, không có thời gian gây án; Huống Mỹ Doanh sợ đến gần như tê liệt, hơn nữa cô chỉ là một cô gái mảnh mai yếu ớt, bảo là cô đánh ngã Lưu Thịnh quả đúng nói chuyện viển vông; Giang Luyện thì đó giờ vẫn y như tẩu hỏa nhập ma, bị đạp ngã cũng không có sức đánh trả, nói là hắn giết người dường như cũng hơi khiên cưỡng…
Chẳng lẽ lúc đó trên tầng còn có người thứ tư?
“Huống Mỹ Doanh bị hắt cho hai chậu nước lạnh, đã tỉnh lại, nhưng có vẻ như bị dọa đến mất hết thần trí rồi, hỏi gì cũng trốn tránh, hoặc là khóc, hơn nữa còn là phụ nữ, không thể dùng nắm đấm ép hỏi được…”
Mạnh Thiên Tư trầm ngâm: “Hẳn không phải cô ta đâu, cô ta không biết võ công, muốn một chiêu hạ gục được Lưu Thịnh thì ít nhất thân thủ cũng phải bằng Giang Luyện.”
Liễu Quan Quốc nín đỏ bừng cả mặt, tựa hồ muốn nói gì đó song vẫn nhịn xuống, Mạnh Thiên Tư trông thấy những tạm thời vẫn ngó lơ y: “Giang Luyện đâu?”
“Đánh cũng đánh rồi, nước cũng hắt rồi mà vẫn nửa mê nửa tỉnh, Khưu Đống vẫn đang nghĩ cách – muốn biết Lưu Thịnh đã gặp phải chuyện gì thì ít nhất cũng phải hỏi được hai người này thì mới kết luận sơ bộ được.”
Cũng phải, những lúc thế này tối kỵ nhất là phỏng đoán khinh suất, dục tốc bất đạt, càng nôn nóng thì càng dễ hỏng việc.
Lúc này Mạnh Thiên Tư mới nhìn sang Liễu Quan Quốc: “Mới nãy anh muốn nói gì?”
Liễu Quan Quốc kích động: “Cô Mạnh, cô đừng để bị mấy người này lừa gạt, chưa biết chừng đều là giả bộ cả, thằng Giang Luyện kia giết người, con đàn bà đó cùng phe với nó, hợp sức diễn kịch, ra vẻ bị dọa mất thần trí, là muốn khiến chúng ta cảm thấy họ không liên quan tới việc này.”
Mạnh Thiên Tư từ chối cho ý kiến: “Nếu họ giết người thì tại sao không nhân lúc chúng ta chưa phát hiện ra mà trốn đi luôn, ngược lại còn hét lên thu hút chúng ta tới đây?”
Liễu Quan Quốc căm hận: “Bên ngoài thiết lập trạm gác, chạy sao thoát? Vi Bưu bị chúng ta đánh ngã bên dưới, chúng không muốn vứt bỏ đồng bạn mà thôi, hơn nữa cũng không thể chạy được, chạy là tự nhận mình chột dại, là công khai làm kẻ địch của quỷ non… Chẳng bằng dứt khoát đi một nước cờ hiểm, chỉ cần có thể lừa gạt được chúng ta thì chắc chắn sẽ không còn hậu hoạn.”
Mạnh Thiên Tư không nói gì nữa.
Cũng không phải không có khả năng, một người sống chết không gọi tỉnh lại được, một người hết sợ hãi lại ngất xỉu, tình tiết nào cũng có, có thể đúng là đang diễn cho cô xem.
Tân Từ đứng nghe bên cạnh mà sống lưng cứ buốt lạnh từng chặp: Mẹ kiếp, còn có thể chơi vậy nữa hả? Thế giới này phức tạp quá rồi.
Đương lúc bầu không khí chìm vào im lặng, điện thoại chợt vang lên tiếng có tin nhắn, Mạnh Kình Tùng mở ra xem.
Người nhắn là Khưu Đống, thực ra tầng trên tầng dưới hoàn toàn có thể lên đây thông báo nhưng chỉ có một mình y trông coi ba người, vì cẩn thận nên không dám tự tiện rời đi.
Mạnh Kình Tùng đưa điện thoại tới trước mặt Mạnh Thiên Tư.
Trợ lý Mạnh, Giang Luyện tỉnh lại rồi, hắn nói có hiểu lầm, muốn gặp người đứng đầu trong số chúng ta, nói rõ ràng mọi chuyện.
Đúng là phải nói rõ ràng thật.
Mạnh Thiên Tư nghĩ ngợi rồi bảo Mạnh Kình Tùng: “Anh đi đi, thuật lại câu Liễu Quan Quốc vừa nói cho hắn nghe, nếu hắn có thể tự biện giải được thì tôi cho hắn cơ hội nói chuyện, nếu không thể…”
Nếu không thể thì cứ giam giữ vậy đã, thà bắt sai còn hơn thả lầm.
***
Mạnh Kình Tùng đi rất lâu, đủ lâu để cô có thời gian lật xem tập giấy vẽ này.
Trên mỗi bức đều có ghi ngày tháng, Mạnh Kình Tùng đã sắp xếp lại theo đúng trình tự thời gian: Ban đầu nét vẽ còn khá thô sơ, nhân vật và cảnh tượng cũng xuất hiện rời rạc và vụn vặt, về sau dần khá hơn, có bức đã được vẽ hoàn chỉnh.
Nối những bức vẽ này lại, không khác những gì đã suy nghĩ trước đó là bao, hẳn là một đội thồ hàng bị thổ phỉ cướp đoạt, trong đội có gia quyến đi cùng, cũng gặp nạn.
Tân Từ sáp lại xem, cầm lòng không đậu lại thổn thức, dù sao đêm qua hắn cũng đã có duyên gặp mặt cô gái này một lần, trước lạ sau quen, coi như là có giao tình: “Đây là đang trả thù à? Đi tìm chân tướng vụ án tám, chín mươi năm trước? Nếu là tôi thì đã bỏ cuộc rồi, nhiều năm vậy rồi, kẻ thù đã sớm chết mất, việc gì phải chấp nhất như vậy…”
Đương nói thì bên ngoài vọng lại tiếng bước chân lộn xộn.
Tân Từ phấn chấn.
Tới rồi.
***
Chân Giang Luyện bị đánh không nhẹ, mặt sưng húp, khóe miệng cũng rách ra, hai tay trói chặt, cả người ướt sũng, bị Khưu Đống và Liễu Quan Quốc một trái một phải kẹp lấy xách vào, ấn ngồi xuống cái ghế trước bàn.
Mạnh Kình Tùng đi qua trước, ghé vào bên tai Mạnh Thiên Tư: “Hắn nói đồ đúng là hắn lấy nhưng không coi ra gì nên thuận tay đặt trên bàn.”
Mạnh Thiên Tư chẳng buồn nhấc mắt: “Vậy trên bàn có không?”
Đương nhiên là không có.
Mạnh Kình Tùng đứng sau lưng cô, không nói gì nữa, Khưu Đống và Liễu Quan Quốc không tiện lưu lại, mau chóng đóng cửa ra ngoài.
Mạnh Thiên Tư tỉ mỉ nhìn Giang Luyện.
Lần trước nhìn là đang trong trạng thái dở sống dở chết, giờ mở mắt ra rồi, trong mắt có tinh thần, tất nhiên là không giống trước.
Hắn hị đánh bị trói, sống chết ra sao còn chưa chắc, song lại không có vẻ gì là sợ sệt, có lẽ chỗ đau nhói lên nên miệng cứ xuýt xoa, còn có tâm trạng quan sát căn phòng hết một lượt, sau cùng ánh mắt mới rơi xuống người Mạnh Thiên Tư.
Nhìn cô một hồi, vậy mà lại mỉm cười, nói: “Là cô à.”
Còn nói: “Con mắt kia của cô đừng bịt lại như thế, bí, gỡ ra chóng khỏi hơn đó.”
Mạnh Kình Tùng cảm thấy thằng nhãi này đúng là muốn ăn đòn: Mắt cô ấy vì sao lại bị thương, cậu không biết chắc? Còn dám lấy ra đùa cợt, tuy Mạnh Thiên Tư thỉnh thoảng cũng cười nhạo người khác nhưng tuyệt đối không thích người khác cười nhạo mình, nhất là người từng khiến mình phải chịu thiệt.
Quả nhiên, Mạnh Thiên Tư cất tiếng: “Vậy à?”
Cô nhặt lưỡi dao kia lên, vuốt ve giữa hai ngón tay một lúc rồi ném về phía ấn đường Giang Luyện.
Cú này quá đột ngột, Tân Từ kêu “ối” một tiếng, Giang Luyện cũng biến sắc, may mà phản ứng nhanh nhạy, vội nghiêng đầu đi, lưỡi dao sượt qua vành tai hắn, cắm thẳng lên vách gỗ phía đối diện, chuôi dao còn rung rung.
Giang Luyện thôi cười.
Mạnh Thiên Tư nói: “Giờ có thể nói chuyện tử tế được chưa?”
Giang Luyện im lặng vài giây rồi cười, rất sảng khoái mà gật đầu: “Được rồi.”
“Vậy nói đi.”
“Tôi phải nói từ đầu, chỉ sợ cô không đủ kiên nhẫn.”
Mạnh Thiên Tư dựa lưng ra sau: “Tôi nhiều kiên nhẫn lắm, còn có thể bảo người ta chuẩn bị bữa tối bữa khuya bữa sáng mai dọn hết lên cơ, miễn là anh có đủ nhiều chuyện để nói như vậy.”
Giang Luyện định nói “Vậy thì không cần, chuyện tôi nói không dài dòng như vậy”, song thấy vẻ mặt Mạnh Thiên Tư trầm nặng như nước, lại nghĩ đến lưỡi dao ban nãy, cảm thấy mình vẫn nên đàng hoàng một chút thì hơn.
“Đêm qua là hiểu lầm, tôi không biết các người, cũng không biết lai lịch các người ra sao, tôi vốn thả mồi ở đó, câu bức họa đốt đèn.
Hắn gọi thận lâu núi là bức họa đốt đèn.
Mạnh Thiên Tư ngắt lời hắn: “Anh có quan hệ gì với đi chân?”
Ánh mắt Giang Luyện khẽ động, vẻ mặt vẫn như thường: “Đi chân? Cản thi á? Không có quan hệ gì cả, từng nghe nói đến không ít nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ.”
“Là ai dạy anh câu bức họa đốt đèn?”
Giang Luyện thoáng chần chừ, có điều cũng biết đã rơi vào tay người ta rồi, không nhả chút lời nói thật ra thì không thể lấy được sự tín nhiệm của người ta: “Cụ nuôi của tôi.”
“Ông ấy tên là gì?”
“Huống Đồng Thắng.”
Huống Đồng Thắng, cùng họ với Huống Mỹ Doanh, xem ra có quan hệ huyết thống với Huống Mỹ Doanh.
Mạnh Thiên Tư cứ cảm thấy cái tên này rất quen tai, cô quay đầu lại nhìn Mạnh Kình Tùng: “Sao tôi lại cảm thấy cái tên Huống Đồng Thắng này như đã nghe thấy ở đâu đó trong một, hai ngày nay ấy nhỉ…”
Mạnh Kình Tùng quả không hổ là có một trí óc chuyên cất chứa bí mật, nhớ được đủ chuyện cao thấp trên đời, chỉ nghĩ một loáng là có ngay đáp án: “Là Lâu Hồng nhắc tới, trong dòng của họ có một phái họ Hoàng, người đó tên là Hoàng Đồng Thắng, cùng tên không cùng họ với Huống Đồng Thắng này.”
Nhớ ra rồi, nói là năm bốn mấy, Hoàng Đồng Thắng nhận một chuyến đi chân, chạm mặt giặc Nhật gần Trường Sa, bị một băng đạn bắn chết, thi thể thối rữa bên ngoài không ai nhặt xác cho.
Thú vị đấy, vậy mà lại cùng tên.
Mạnh Thiên Tư không tin chuyện trùng hợp này lắm: “Cụ nuôi của anh bao tuổi rồi?”
“Trăm linh sáu.”
Năm bốn mấy, Hoàng Đồng Thắng hẳn đang độ tráng niên, nếu còn sống đến giờ thì quả thực cũng là người thọ hơn trăm rồi.
Mạnh Thiên Tư đã nắm chắc được bảy, tám phần là đúng: Năm đó Hoàng Đồng Thắng hẳn là bị tập kích, thụ thương nhưng không chết, mượn tin đồn đã chết để lên bờ.
Làm dòng đi chân này thực chất rất kỵ để người khác biết được nghề nghiệp của mình, nghĩ mà xem, hàng xóm mà biết anh dẫn người chết thì còn có thể hòa thuận làm hàng xóm với anh sao?
Thợ cản thi đa số đều vì nghèo nên mới vào nghề, hơn nữa làm dòng này phải giữ thân đồng tử, không thể lấy vợ sinh con, người Trung Quốc vẫn luôn rất để ý chuyện “vô hậu”, bởi vậy nên tuyệt đại đa số các đi chân đều tính đến chuyện lên bờ sống cuộc sống bình thường sau khi đã kiếm đủ.
Để đoạn tuyệt với quá khứ, họ thường mai danh ẩn tích, dời đến đất khách sinh sống, tiếp đó lấy vợ sinh con, rất nhiều người không hề nhắc nhỏm gì tới quá khứ từng đi chân suốt cả quãng đời còn lại, đến cả con ruột cũng chẳng biết ông già nhà mình từng làm gì trước đây.
Không ngờ, trời xui đất khiến thế nào lại tháo gỡ được vụ án phức tạp lâu lắc xa xôi này của Hoàng Đồng Thắng.
“Vậy anh câu bức họa đốt đèn là để làm gì?”
Giang Luyện nhún vai: “Đó là việc tư, cũng không liên quan gì tới chuyện của các cô.”
Chuyện nào ra chuyện đấy, Mạnh Thiên Tư cũng chẳng có hứng thú đi thăm dò bí mật của người khác, ngay sau đó cũng không miễn cưỡng, ra hiệu bảo hắn tiếp tục.
“Vốn đã câu xong rồi, mưa cũng sắp tạnh, đang định rời đi thì các cô tới. Tôi thấy lạ nên nghe lỏm một hồi.”
Ở nơi dã ngoại như thế cũng chẳng thể nào kề tai quá sát, Giang Luyện nghe mà như lọt vào sương mù, suốt cả quá trình cũng không rõ lai lịch ba người này ra sao, nhưng cũng xác định rõ được chút việc rằng: những người này gọi bức họa đốt đèn là “thận lâu núi”, nói cái gì mà lâu bắt nguồn từ châu, có thận lâu ắt phải có thận châu, muốn câu hạt châu đi.
Thế thì có liên quan tới hắn rồi: Hắn câu bức họa đốt đèn này là để tra một chuyện quan trọng, chuyện còn chưa có tiến triển gì, những người này đã muốn câu thận châu đi, vậy hắn chơi tiếp thế nào được nữa?
Hắn nói rất thẳng thắn: “Tôi không biết thận châu là gì, cũng không biết có thật là có thứ này không – nhưng thà tin là có còn hơn, tôi bèn chờ xem cạnh đó, mong ngóng cô thất thủ, cô mà không câu được thì chuyện không sao rồi.”
Tân Từ thầm tặc lưỡi: Đêm qua Thiên Tư cũng phải thất thủ ba phen bốn bận đó.
Hắn tưởng tượng ra cảnh mỗi lần cô thất thủ, Giang Luyện nấp trong bóng tối lại vỗ tay bốp bốp khen hay, cảm thấy người nọ đúng là có hơi ngứa đòn.
“Ai ngờ cố tình lại vẫn trúng, nhất thời tôi không nghĩ ra được phải làm thế nào, đành tạm lén bám theo các người trước, định tìm cơ hội lấy lại – thực ra cũng phải là lấy lại, tôi chỉ muốn thả thận châu về chỗ cũ. Cũng may là trong số các cô lại có một người bị mồi treo của tôi dọa sợ…”
Nói tới đây, hắn quay sang Tân Từ cười: “Là cậu hả?”
Mặt Tân Từ nóng lên, nhớ tới cú đánh sau đầu, lại không nhịn được căm tức, cảm thấy nụ cười của người này đáng ghét hết sức.
“Chuyện sau đó các cô đều biết cả rồi, tôi đánh ngất cậu ta dưới dốc núi, vốn định treo đầu dê bán thịt chó, canh lúc các người không đề phòng cướp thận châu bỏ chạy, ai ngờ vừa tới gần đã bị phát hiện rồi…”
Hắn nhìn về phía Mạnh Thiên Tư: “Cô ra chiêu ác như vậy, tôi không có cơ hội nói chuyện, cũng không muốn chịu đòn, cũng chỉ có thể đánh nhau với cô.”
Kỳ thực vẫn có cơ hội nói chuyện, có phải là không có miệng đâu, lúc giao đấu, hắn hoàn toàn có thể hét lên “Đây là hiểu lầm”, có điều trước đó hắn trúng một vụt, chẳng muốn phí công vào chuyện này nữa, vả lại, hắn cũng không cảm thấy những người này biết phân biệt phải trái, nếu đã đánh nhau rồi thì đánh đi, ai sợ ai chứ.
Hoàn toàn không ngờ được rằng, chỉ là một cô gái thôi đã làm hắn khốn đốn rồi.
“Các cô đông người, đánh tiếp sẽ bất lợi cho tôi, tôi vội vã thoát thân, không thể làm gì khác đành dùng bình xịt hơi cay, tôi mang cái đó theo người vốn là vì sợ ban đêm vào núi gặp phải dã thú, dùng để phòng thân.”
Mạnh Kình Tùng cười khẩy: “Sợ vào núi gặp phải dã thú thì mang súng mang dao theo thích hợp hơn chứ, chỉ mang mỗi bình xịt hơi cay theo?”
Giang Luyện liếc y: “Dã thú người ta không chòng ghẹo tới anh, là anh vào địa bàn của nó, mang súng mang dao theo khó tránh khỏi thấy máu mất mạng, thù hằn bao lớn chứ? Xịt cay ôn hòa hơn, xịt một cái là xong, có thể cưỡng chế bắt nó rời đi, không được à? Dù có dùng với người thì…”
Hắn dời mắt sang Mạnh Thiên Tư: “… Sưng vài ngày là khỏi thôi, vụ này cũng qua, không đến nỗi kết thù kết oán. Tất nhiên, cũng may là tôi chạy nhanh, nếu bị súng bắn trúng, bắn chết bắn tàn phế rồi, thù này sẽ chẳng dễ mà cởi bỏ được.”
Mạnh Kình Tùng lúng túng: Lúc đó tình huống không rõ, ra tay quả thực có để lại sơ hở, tục ngữ cũng nói “Làm việc phải giữ lại một đường, sau này còn gặp lại nhau được”, giống như mắt của Mạnh Thiên Tư vậy, nếu thật sự hỏng mất thì coi như nhất định thành nợ máu phải truy cứu tới cùng rồi, ai còn quản anh có đúng là hiểu lầm hay không chứ? Mình gặp tình thế cấp bách liền bắn súng quả có hơi lỗ mãng, nếu Giang Luyện nhân cái cớ ấy mà làm mình làm mẩy thì y thật đúng là không còn lời nào để nói.
Nhưng Giang Luyện chỉ điểm đến là dừng, chạm tới là thôi, cũng không tóm chặt lấy chuyện này không thả, hắn rướn người, phô bày thảm trạng bị đánh của mình ra cho Thiên Tư xem: “Hơn nữa, lúc đó cô đánh tôi cũng không nhẹ, hôm nay lại đánh một trận khắp mình… Như vậy vụ này có thể nói là thanh toán xong chưa?”
Mạnh Thiên Tư chùng chình vài giây rồi mới gật đầu: “Vụ này coi như đã thanh toán xong.”
Giang Luyện thở ra một hơi, biết rằng với mức độ nghiêm trọng của sự việc, “vụ này” chỉ là món khai vị, “vụ tiếp” có thuyết phục được cô hay không mới là then chốt.
Có điều cũng không sao, thanh toán được vụ nào hay vụ đấy.
Hắn cân nhắc một chốc, vẫn là theo đúng trình tự đi: “Anh Mạnh đây cứ truy vấn tôi mãi chuyện dây chuyền, dây chuyền của cô treo bên cạnh lọ thủy tinh, lúc đó tôi không để ý, tóm lấy hết cả, sau đó lọ bị cô đánh vỡ, đồng bạn của cô lại bắn súng phía sau, tôi chỉ mải chạy trốn, tinh thần căng thẳng, căn bản là không để ý trong tay còn có dây chuyền, lúc nhận ra thì…cũng không thể chạy về trả lại cho cô được.”
Mạnh Thiên Tư ừ một tiếng, tỏ vẻ có thể chấp nhận được cách nói này.
“Nhưng tôi cũng đoán được cô khẳng định không phải người thường, Tương Tây lắm người tài, tôi sợ mình chọc phải thế lực không thể dây vào, sau khi trông thấy hoa văn bùa chú trên dây chuyền, cảm thấy ít nhiều gì cũng là manh mối, bèn nhờ lão Gàn hỏi hộ.”
“Không sợ hỏi hỏi lại dẫn người ta tới cửa luôn à?”
“Cũng có lo lắng thế, nhưng nghĩ lại, tôi không đến mức xui xẻo vậy đâu chứ – cũng chỉ là một hoa văn bùa chú thôi mà, nói không chừng đi đâu cũng gặp được, lão Gàn vừa hay hỏi thăm tới chỗ cô, cô lại vừa hay nhận ra, tiếp đó tìm tới cửa, tỷ lệ này hẳn rất thấp mới phải.”
Vẻ mặt hắn hơi lướt qua chút buồn phiền.
Có lẽ là buồn phiền vận may của mình quả thực đúng là không tốt.
Tác giả :
Vĩ Ngư