Xương Rồng Đốt Rương
Quyển 2 - Chương 12
Huống Mỹ Doanh lại ngồi dậy, ôm chăn ngẫm nghĩ sự việc một hồi, chỉ cảm thấy cả người run lên cầm cập.
Phải nói chuyện này cho Giang Luyện biết mới được.
Cô lần tìm điện thoại, vừa mở WeChat của Giang Luyện ra, lại bỏ xuống: Hai giờ sáng, sao hắn còn thức mà xem tin nhắn được chứ? Huống hồ, điện thoại của hai người này còn do chính tay cô thiết lập chế độ không làm phiền sau mười hai giờ nữa chứ, lúc đó đã làm Vi Bưu cảm động, cứ khen cô săn sóc mãi.
Nhà nghỉ không thể so với khách sạn, không lắp đặt điện thoại nội tuyến, đợi sáng mai mới nói thì có khi lại hỏng việc rồi, đêm dài lắm mộng, Huống Mỹ Doanh suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát xuống giường, khoác một chiếc áo mỏng ra ngoài váy ngủ hai dây rồi nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng.
Trong hành lang vô cùng yên lặng, ánh đèn tối mờ, tầng này vốn có hai người canh đêm, cũng không biết đã đi đâu rồi. Huống Mỹ Doanh giơ ngón tay lên gõ cửa, gắng hạ giọng xuống thật thấp: “Vi Bưu? Giang Luyện?”
Gọi nhỏ vậy, người bên trong có thức cũng chưa chắc đã nghe thấy được chứ đừng nói tới đang ngủ say. Huống Mỹ Doanh hơi do dự, Vi Bưu và Giang Luyện đều là người một nhà, quấy rầy cũng không sao, nhưng trời tối người lặng, hơi to tiếng một chút là sẽ ảnh hưởng tới những khách trọ khác. Nhà cô gia giáo cẩn thận, trong lòng rất phản cảm làm những chuyện thiếu tố chất này.
Hay là quay về gọi điện thoại? Không được, màn hình điện thoại sáng một lúc rồi sẽ tắt, sao có thể đánh thức được hai người họ?
Đang lưỡng lự, chợt nghe thấy một tiếng keng rất khẽ, như có chiếc vòng kim loại rất nhỏ nào rơi xuống.
Huống Mỹ Doanh giật mình, theo tiếng nhìn lại.
Đây là tầng hai, một tầng có chừng hơn mười gian phòng, nằm ở giữa đoạn cầu thang lên xuống, người trong hành lang trừ phi đến gần, bằng không sẽ không thể xem được tình hình trên cầu thang.
Tiếng vang đó phát ra từ đầu cầu thang.
Như đáp lại ánh mắt cô, một chiếc nhẫn vàng óng chậm rãi lăn từ đầu cầu thang ra, hết đà rồi thì trơ trọi đứng lại trên mặt đất như một con mắt không có con ngươi.
Ai đánh rơi nhẫn vậy, người gác đêm à?
Huống Mỹ Doanh đoán người đó sẽ xuống nhặt, vậy nhưng lại không có, sau một tiếng keng khẽ vang lên thì không còn âm thanh gì nữa.
Lạ thật, dù thế nào cũng không thể là đột nhiên xuất hiện được, chẳng lẽ người đó làm mất đồ mà không phát hiện ra? Huống Mỹ Doanh nhịn không được đi về phía đầu kia, lúc gần đi tới đầu cầu thang, cách chiếc nhẫn kia một bước ngắn, cô lại dừng bước.
Con người ít nhiều đều có trực giác đối với nguy hiểm: Trong bầu không khí ban đêm này lẩn khuất điều quái dị nào đó không rõ, dù không thấy được nhưng nghe cẩn thận thì dường như sau bức tường thông ra cầu thang có tiếng ai hít thở rất khẽ.
Ai đang ở đó? Nghe thấy động tĩnh vì sao không đi ra gặp cô mà lại phải núp sau tường?
Huống Mỹ Doanh nhìn chằm chằm gờ mép bức tường kia, cơ hồ nín thở, sự yên tĩnh khác thường này khiến tim cô đập mạnh hơn, khựng lại một thoáng, cô nhấc gót, khẽ khàng lùi bước ra sau.
Bất kể phía sau bức tường có xảy ra chuyện gì thì cô cũng không muốn dính dáng vào, chỉ mong không ai nhận ra sự tồn tại của cô để cô có thể an toàn trở về phòng.
Đã muộn.
Sau bức tường lộ ra một khuôn mặt người.
Bạch Thủy Tiêu.
Gương mặt vẫn tái nhợt như trước song môi lại đỏ au, búi tóc buộc lệch, vài lọn tóc mai rủ xuống, so với khi trước trông như hai người khác nhau: Bạch Thủy Tiêu nhìn thấy lúc ban ngày yếu ớt, hiền dịu, khiến người ta sinh lòng thương xót, nhưng hiện giờ lại cứng cỏi, lạnh lùng, trong mắt ngập tràn tính công kích, như một con rắn đang uốn éo, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun lưỡi ra.
Trong đầu Huống Mỹ Doanh ong ong, chân như mọc rễ, không sao nhổ lên được.
Thực chất chỉ gương mặt này thôi thì chưa chắc đã hù dọa được cô, hỏng ở chỗ, sau cơn ác mộng, cô suy đi nghĩ lại, tưởng tượng ra rất nhiều thứ, mà gương mặt lại cũng lắm ý vị.
Bạch Thủy Tiêu từ sau tường đi ra, trong bàn tay phải buông thõng kẹp một con dao mổ dài nhỏ, lúc tay trái buông ra, sau tường có thứ gì đó trượt xuống đất.
Trực giác Huống Mỹ Doanh cảm thấy nhất định là một người.
Cả người cô lạnh run, phản ứng đầu tiên là muốn hét lên, nhưng há miệng ra rồi, trong họng lại nghẹn ứ không phát ra được tiếng nào: bệnh cũ của cô tái phát, lúc sợ hãi quá độ, nghiêm trọng nhất sẽ trực tiếp ngất xỉu, thứ hai là tắt tiếng, sống chết không kêu lên được. Giang Luyện từng đùa cô, “Máy báo động tai họa khí tượng chia ra làm bốn cấp bậc xanh vàng cam đỏ, Mỹ Doanh mà lạc giọng nứt phổi hét lên thì nhiều nhất được tính là cấp vàng, chứng tỏ tình hình hãy còn ổn, em ấy còn chịu được.”
Trong mắt Bạch Thủy Tiêu lướt vụt qua vẻ khinh thường, tựa hồ chẳng cảm thấy phản ứng của cô có gì kỳ lạ, con dao trong tay chuyển hướng, xông ập tới.
Cú xông này như phá vỡ một sự cân bằng nào đó, chân Huống Mỹ Doanh bỗng nhẹ bẫng, vậy mà lại nhấc lên được, cô xoay người bỏ chạy, dùng hết sức lực lao về phía căn phòng của Giang Luyện và Vi Bưu.
Kỳ thực, nếu muốn tạo ra tiếng động thì biện pháp tốt nhất phải là đập cửa phòng gần nhất, mặc kệ là phòng của ai, nhưng trong cơn kinh hãi tột độ, Huống Mỹ Doanh lại chui đầu vào ngõ cụt, cảm thấy chỉ có căn phòng của Giang Luyện và Vi Bưu mới có thể cứu mạng mình được.
Còn cách một hai mét, cô nắm tay lại nhào tới đập về phía cửa phòng – họng không phát được ra tiếng, không hề gì, tay đánh chân đá vẫn có thể tạo ra âm thanh.
Lúc nắm tay sắp chạm được tới cửa phòng, chân bỗng bị siết, là bị Bạch Thủy Tiêu tóm lại, kéo giật ra sau. Mắt thấy khoảng cách tới cánh cửa phòng màu trà chỉ còn thiếu có mấy centimet, trái tim Huống Mỹ Doanh như rơi xuống đáy vực, nhưng ham muốn cầu sinh mãnh liệt khiến cô nhanh chóng xoay người lại ứng phó: chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh dao, không chút nghĩ ngợi, vô thức giơ cánh tay lên cản.
Cái lạnh sắc bén cắt từ cánh tay phải thẳng sang cánh tay trái, trong nháy mắt máu nóng trào ra, Bạch Thủy Tiêu nhíu mày, đang định vung dao lên lần nữa, ánh mắt chạm phải một chỗ, chợt ngẩn ra.
Máu Huống Mỹ Doanh rất kỳ lạ.
Máu cô phun ra khỏi vết thương không khác gì người thường, đều là màu đỏ tươi, nhưng rất nhanh sau đó lại như được đun sôi, dọc theo ranh giới giữa máu và thịt cuộn lên bong bóng, vỡ nổ, hệt như kẹo nổ vậy, liên tiếp tạo thành những chuỗi bắn ra và vỡ nổ rất nhỏ.
Người lúc chảy máu là như vậy à?
Cũng may, một thoáng lưỡng lự này của Bạch Thủy Tiêu đã cho Huống Mỹ Doanh đang rơi vào đường cùng thời gian phản kích, cô vận hết sức lực toàn thân, một cước đạp ngã Bạch Thủy Tiêu, xoay người liều mạng nhào tới bên cửa, vung nắm đấm đập lên.
Tiếng đập cửa thùng thùng cuối cùng cũng giúp cô phá vỡ phong ấn tắt tiếng, cô nghe thấy cổ họng mình bật ra tiếng hét như điên loạn: “Vi Bưu! Giang Luyện!”
***
Lúc Mạnh Thiên Tư xuống dưới tầng nửa đoạn hành lang bên trái đầu cầu thang đã bị vây chật như nêm.
Chỗ cuối hành làng y hệt như một nồi canh đang sôi lên sùng sục, giữa cảnh người người nhốn nháo, chỉ có thể nhìn được đại khái: Bạch Thủy Tiêu kẹp lấy Huống Mỹ Doanh, lưng áp vào tường, không ngừng cười gằn, Vi Bưu như muốn xông lên trước, lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám manh động, chỉ lớn tiếng quát mắng, Giang Luyện cũng có mặt, dẫu không kích động như Vi Bưu nhưng vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng, cho thấy tình thế không mấy lạc quan.
Quỷ non khống chế hiện trường đầu này là Mạnh Kình Tùng, Mạnh Thiên Tư nghe thấy y cao giọng: “Cô cho rằng nhiều người như vậy, cô có thể đi được sao?”
Bạch Thủy Tiêu cười khẩy: “Mạnh Thiên Tư còn chưa lên tiếng, nhà quỷ non từ bao giờ đến lượt anh làm chủ?”
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Giọng sang sảng ghê.”
Ban ngày không phải là bệnh tật yếu đuối không bò dậy nổi à?
Liễu Quan Quốc ở vòng ngoài vội tiến lên đón, gắng sức tóm tắt tình huống một cách súc tích nhất.
Thì ra, Mạnh Kình Tùng bố trí an ninh, đặt trọng điểm ở bên ngoài, trong nhà bởi chỉ toàn quỷ non ở nên mỗi tầng chỉ sắp xếp hai người canh gác.
Người gác tầng một tầng hai đều bị Bạch Thủy Tiêu dùng khói gây mê đánh ngã, Tiền Sanh ở tầng hai thân thể cường tráng, hai ngày nay lại bị cảm ngạt mũi, trong mơ hồ lại cầm cự được không ngã, nhưng tứ chi không có sức lực, lúc bị Bạch Thủy Tiêu bóp gần bất tỉnh thì nghe thấy trong hành lang có tiếng người.
Anh ta còn tưởng là hộ núi, nhớ tới nhiệm vụ mà liều mạng tuốt nhẫn cưới xuống, quăng ra muốn gây sự chú ý của đồng bạn, nào ngờ người tới lại là Huống Mỹ Doanh.
Liễu Quan Quốc chỉ về phía đầu kia: “May mà Huống Mỹ Doanh kêu lên kinh động những người khác, trên dưới đều là quỷ non, thế này còn chạy đi đâu được chứ? Bạch Thủy Tiêu chó cùng rứt giậu, bắt Huống Mỹ Doanh làm con tin, buộc chúng ta nhường đường.”
Mạnh Thiên Tư đang định cất lời, khóe mắt lại trông thấy Tân Từ: cũng không biết hắn xuống từ lúc nào, đang chết lặng nhìn chằm chằm phía bên kia – dù trợn mắt nhưng đuôi mắt lại vẫn hẹp dài.
Đuôi mắt này…
Một ý nghĩ vụt lướt qua trong đầu.
Đúng lúc đó, Bạch Thủy Tiêu quát lớn: “Lắm lời thế, muốn chết thì cùng chết!”
Đầu kia loạn cào cào, xen lẫn vào đó là vài tiếng kêu kinh hãi: “Anh xem máu cô ấy kìa! Sao lại như thế!”
Xem ra đang căng thẳng, Mạnh Thiên Tư ra hiệu bảo Liễu Quan Quốc giúp cô mở đường.
Những hộ núi vây xem này đều quá căng thẳng quá tập trung, cũng không biết cô tới, được Liễu Quan Quốc nhắc nhở mới hồi thần, bận rộn người nọ kéo người kia, nhanh chóng nhường ra một lối đi.
***
Đến giờ phút quan trọng rồi.
Môi Bạch Thủy Tiêu phát khô, nuốt một miếng nước bọt cực khẽ, Huống Mỹ Doanh bị cô ta kẹp đến gần như không hít thở được nữa, giày vò lâu như vậy, đến sức giãy giụa cũng chẳng còn, trên cổ từng vệt từng vệt vết thương do bị cứa phải – sắc mặt lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, lại có vết máu làm nổi bật, trông càng thêm rợn người, huống hồ ở máu mép vết thương còn không ngừng phun bong bóng vỡ nổ với biên độ rất nhỏ.
Bấy giờ Mạnh Thiên Tư mới hiểu vì sao quỷ non lại có người ngạc nhiên với “máu” như thế: Cô thì lại không kinh ngạc gì nhiều, chỉ cảm thấy có lẽ là Huống Mỹ Doanh có bệnh hiếm thấy nào đó về máu.
So ra thì, cô có hứng thú với Bạch Thủy Tiêu hơn.
Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm Bạch Thủy Tiêu một lúc, chợt mỉm cười: “Cô nói cô bị người thần bí tấn công, còn làm bộ làm tịch kéo chúng tôi vẽ vời cả một ngày, thực ra người đó căn bản không tồn tại phải không? Bức vẽ đâu?”
Câu cuối là nói với phía sau, rất nhanh sau đó, có người truyền một tấm qua đây, Mạnh Thiên Tư nhận lấy, mở ra xem: “Trước đó tôi còn bảo, đuôi mắt góc mày này giống Tân Từ ghê… Thực ra là cô lấy vật liệu ngay tại chỗ, mượn đông một ít mượn tây một ít, tạo ra một người không tồn tại, gom góp lại thành một khuôn mặt, đúng không?”
Sắc mặt Bạch Thủy Tiêu không chút thay đổi, nhưng Giang Luyện thì lại nhớ tới câu đùa bảo khuôn miệng của hắn giống người trong hình của Huống Mỹ Doanh sau khi vẽ xong.
Hóa ra mình cũng bị mượn.
Mạnh Thiên Tư vo bức vẽ lại: “Vương Bằng đâu?”
Vương Bằng đang đứng trong đám người vây xem, chợt nghe thấy mình bị điểm danh, vội chen ra: “Đây ạ.”
“Tôi nhớ anh nói sau khi hóa trang xong muốn gặp Bạch Thủy Tiêu hỏi chút manh mối – sau đó anh có đi gặp cô ta không?”
“Có ạ.”
“Phản ứng đầu tiên của cô ta khi nhìn thấy anh là gì?”
Vương Bằng suy nghĩ rồi đáp: “Lúc đó…cô ta rất hoảng sợ, còn kêu ra tiếng. Tôi tưởng là hóa trang trên mặt tôi nhìn đáng sợ, lỗ mãng xông vào dọa đến cô ta nên nói xin lỗi với cô ta.”
Mạnh Thiên Tư nhìn Bạch Thủy Tiêu, nói có hàm ý: “Người bình thường có lẽ đúng là sẽ bị dọa giật mình, nhưng cô Bạch đây can đảm thế này, gặp biến cố không sợ hãi, đối mặt với vòng vây chặn của nhiều người như vậy mà cũng không hoảng sợ rối loạn…”
Bạch Thủy Tiêu mím mồi, giả bộ nghe không hiểu ý châm chọc trong lời cô.
“Sở dĩ cô sợ là bởi Vương Bằng đeo khuôn mặt của Lưu Thịnh, mà cô thì biết rất rõ rằng Lưu Thịnh đã chết.”
“Mà lạ nhỉ, sao cô lại biết anh ta đã chết? Chúng tôi chỉ bảo cô vẽ người tấn công cô, những cái khác đều chưa từng hé răng nửa lời với cô. Chẳng lẽ… Lưu Thịnh là do cô giết?”
Đám người vây xem rộ lên một trận xôn xao, Mạnh Kình Tùng cũng biến sắc: Nửa đêm nửa hôm Bạch Thủy Tiêu làm ra chuyện bắt giữ này, tuy y biết cô ả này chắc chắn là có vấn đề nhưng chuyện xảy ra đột ngột nên vẫn chưa kịp nghĩ kỹ.
Tiếng huyên náo nhanh chóng chuyển sang kích động và phẫn nộ, có người gầm lên: “Mẹ kiếp, dám động tới người của chúng ta, giết cô ta đi!”
Nhất thời người người hưởng ứng, “Giết cô ta đi”, “Một mạng trả một mạng”, “Giết người phải đền mạng” không ngừng vang lên bên tai, Vi Bưu nóng ruột, mắt thấy Huống Mỹ Doanh không ngừng chảy máu, nhỏ tí tách xuống mặt đất, gần như nối liền thành vũng, cuống đến siết chặt hai nắm tay, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, nhưng lúc nhìn sang Giang Luyện, Giang Luyện lại chỉ lắc đầu với y.
Mạnh Thiên Tư giơ tay lên đè xuống, ý bảo mọi người im lặng, mãi đến khi trong hành lang không còn tiếng động nào nữa, cô mới một lần nữa mở miệng.
“Cuối cùng, cô dùng khói gây mê đánh gục người gác tầng một tầng hai, tôi rất ngạc nhiên, nếu không phải người ở tầng hai làm vướng chân cô, lại có Huống Mỹ Doanh bất ngờ xuất hiện thì cô vốn định làm gì? Tiếp tục lên tầng, thừa lúc trời tối người lặng, hạ gục người trên tầng ba? Cô nhằm vào ai? Tôi à?”
Cô chỉ cảm thấy thật khó mà tin nổi: “Tôi có thù oán gì với cô? Hay là hộ núi từng đắc tội cô?”
Bạch Thủy Tiêu rốt cuộc cũng có phản ứng.
Sắc mặt cô ta cũng không có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí còn có vẻ bình thản: “Không sai, không sai chỗ nào cả.”
Đương nói chuyện, bàn tay cầm dao bất động, tay còn lại dời khỏi đỉnh đầu Huống Mỹ Doanh, không nhanh không chậm gom tóc cô lại thành một túm, nắm trong lòng bàn tay trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày, đang không rõ cô ta định làm gì, Bạch Thủy Tiêu đột ngột siết chặt tóc Huống Mỹ Doanh kéo giật ra sau như khi giết gà kéo ngược cổ gà ngửa ra để cắt họng, miệng lẩm bẩm: “Thực sự không nhẫn nại được nữa rồi.”
Đám người phát ra một tràng tiếng kêu sợ hãi, có vài người nhát gan, thậm chí còn vội nhắm mắt lại không dám nhìn. Giang Luyện và Vi Bưu gần như đồng thời xông ra, hét lên: “Gượm đã!”
Mạnh Thiên Tư còn tưởng là họ nóng lòng cứu người, mãi đến khi Giang Luyện sáp lại gần mình mới phát hiện ra không đúng: Sự chú ý của cô đặt hết vào Bạch Thủy Tiêu, lúc nhìn chằm chằm cô ta đặt câu hỏi, Giang Luyện đã sớm lặng lẽ chọn xong phương hướng, ý định một kích tất trúng, đâu còn thời gian cho cô phản ứng.
Bên kia, Vi Bưu cũng không hướng về phía Bạch Thủy Tiêu, mục tiêu của y là Mạnh Kình Tùng, đại khái là ngừa y cứu trợ Mạnh Thiên Tư – Mạnh Kình Tùng bị bất ngờ, cộng thêm xung quanh lại chật ních người, không có chỗ nào để di chuyển né tránh, cứ thế bị Vi Bưu xô ngã vào đám người. Vi Bưu dùng sức rất mạnh, xuống tay lại nhanh, sau khi đắc thủ thì rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục kéo cả hai xô về phía đám người. Đến lúc đám người thoát khỏi hỗn loạn phản ứng lại thì Mạnh Thiên Tư đã sớm dao sắc kề họng, bị Giang Luyện ôm khóa lấy.
Trong lòng Mạnh Thiên Tư rét lạnh, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh, chỉ thấp giọng nói: “Họ Giang, anh muốn chết à?”
Tình thế đột ngột xoay chuyển, Mạnh Kình Tùng giận điên, rống về phía Giang Luyện: “Cậu dám…”
Nửa câu sau nghẹn lại, bởi dao găm trong tay Giang Luyện nghiến thẳng xuống, nếu không phải Mạnh Thiên Tư vội vã lùi ra sau thì đã rách da thấy máu rồi.
Giang Luyện cười cười, ra hiệu về phía Bạch Thủy Tiêu: “Có dám hay không cũng không phải do tôi quyết định.”
Phải nói chuyện này cho Giang Luyện biết mới được.
Cô lần tìm điện thoại, vừa mở WeChat của Giang Luyện ra, lại bỏ xuống: Hai giờ sáng, sao hắn còn thức mà xem tin nhắn được chứ? Huống hồ, điện thoại của hai người này còn do chính tay cô thiết lập chế độ không làm phiền sau mười hai giờ nữa chứ, lúc đó đã làm Vi Bưu cảm động, cứ khen cô săn sóc mãi.
Nhà nghỉ không thể so với khách sạn, không lắp đặt điện thoại nội tuyến, đợi sáng mai mới nói thì có khi lại hỏng việc rồi, đêm dài lắm mộng, Huống Mỹ Doanh suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát xuống giường, khoác một chiếc áo mỏng ra ngoài váy ngủ hai dây rồi nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng.
Trong hành lang vô cùng yên lặng, ánh đèn tối mờ, tầng này vốn có hai người canh đêm, cũng không biết đã đi đâu rồi. Huống Mỹ Doanh giơ ngón tay lên gõ cửa, gắng hạ giọng xuống thật thấp: “Vi Bưu? Giang Luyện?”
Gọi nhỏ vậy, người bên trong có thức cũng chưa chắc đã nghe thấy được chứ đừng nói tới đang ngủ say. Huống Mỹ Doanh hơi do dự, Vi Bưu và Giang Luyện đều là người một nhà, quấy rầy cũng không sao, nhưng trời tối người lặng, hơi to tiếng một chút là sẽ ảnh hưởng tới những khách trọ khác. Nhà cô gia giáo cẩn thận, trong lòng rất phản cảm làm những chuyện thiếu tố chất này.
Hay là quay về gọi điện thoại? Không được, màn hình điện thoại sáng một lúc rồi sẽ tắt, sao có thể đánh thức được hai người họ?
Đang lưỡng lự, chợt nghe thấy một tiếng keng rất khẽ, như có chiếc vòng kim loại rất nhỏ nào rơi xuống.
Huống Mỹ Doanh giật mình, theo tiếng nhìn lại.
Đây là tầng hai, một tầng có chừng hơn mười gian phòng, nằm ở giữa đoạn cầu thang lên xuống, người trong hành lang trừ phi đến gần, bằng không sẽ không thể xem được tình hình trên cầu thang.
Tiếng vang đó phát ra từ đầu cầu thang.
Như đáp lại ánh mắt cô, một chiếc nhẫn vàng óng chậm rãi lăn từ đầu cầu thang ra, hết đà rồi thì trơ trọi đứng lại trên mặt đất như một con mắt không có con ngươi.
Ai đánh rơi nhẫn vậy, người gác đêm à?
Huống Mỹ Doanh đoán người đó sẽ xuống nhặt, vậy nhưng lại không có, sau một tiếng keng khẽ vang lên thì không còn âm thanh gì nữa.
Lạ thật, dù thế nào cũng không thể là đột nhiên xuất hiện được, chẳng lẽ người đó làm mất đồ mà không phát hiện ra? Huống Mỹ Doanh nhịn không được đi về phía đầu kia, lúc gần đi tới đầu cầu thang, cách chiếc nhẫn kia một bước ngắn, cô lại dừng bước.
Con người ít nhiều đều có trực giác đối với nguy hiểm: Trong bầu không khí ban đêm này lẩn khuất điều quái dị nào đó không rõ, dù không thấy được nhưng nghe cẩn thận thì dường như sau bức tường thông ra cầu thang có tiếng ai hít thở rất khẽ.
Ai đang ở đó? Nghe thấy động tĩnh vì sao không đi ra gặp cô mà lại phải núp sau tường?
Huống Mỹ Doanh nhìn chằm chằm gờ mép bức tường kia, cơ hồ nín thở, sự yên tĩnh khác thường này khiến tim cô đập mạnh hơn, khựng lại một thoáng, cô nhấc gót, khẽ khàng lùi bước ra sau.
Bất kể phía sau bức tường có xảy ra chuyện gì thì cô cũng không muốn dính dáng vào, chỉ mong không ai nhận ra sự tồn tại của cô để cô có thể an toàn trở về phòng.
Đã muộn.
Sau bức tường lộ ra một khuôn mặt người.
Bạch Thủy Tiêu.
Gương mặt vẫn tái nhợt như trước song môi lại đỏ au, búi tóc buộc lệch, vài lọn tóc mai rủ xuống, so với khi trước trông như hai người khác nhau: Bạch Thủy Tiêu nhìn thấy lúc ban ngày yếu ớt, hiền dịu, khiến người ta sinh lòng thương xót, nhưng hiện giờ lại cứng cỏi, lạnh lùng, trong mắt ngập tràn tính công kích, như một con rắn đang uốn éo, bất cứ lúc nào cũng sẽ phun lưỡi ra.
Trong đầu Huống Mỹ Doanh ong ong, chân như mọc rễ, không sao nhổ lên được.
Thực chất chỉ gương mặt này thôi thì chưa chắc đã hù dọa được cô, hỏng ở chỗ, sau cơn ác mộng, cô suy đi nghĩ lại, tưởng tượng ra rất nhiều thứ, mà gương mặt lại cũng lắm ý vị.
Bạch Thủy Tiêu từ sau tường đi ra, trong bàn tay phải buông thõng kẹp một con dao mổ dài nhỏ, lúc tay trái buông ra, sau tường có thứ gì đó trượt xuống đất.
Trực giác Huống Mỹ Doanh cảm thấy nhất định là một người.
Cả người cô lạnh run, phản ứng đầu tiên là muốn hét lên, nhưng há miệng ra rồi, trong họng lại nghẹn ứ không phát ra được tiếng nào: bệnh cũ của cô tái phát, lúc sợ hãi quá độ, nghiêm trọng nhất sẽ trực tiếp ngất xỉu, thứ hai là tắt tiếng, sống chết không kêu lên được. Giang Luyện từng đùa cô, “Máy báo động tai họa khí tượng chia ra làm bốn cấp bậc xanh vàng cam đỏ, Mỹ Doanh mà lạc giọng nứt phổi hét lên thì nhiều nhất được tính là cấp vàng, chứng tỏ tình hình hãy còn ổn, em ấy còn chịu được.”
Trong mắt Bạch Thủy Tiêu lướt vụt qua vẻ khinh thường, tựa hồ chẳng cảm thấy phản ứng của cô có gì kỳ lạ, con dao trong tay chuyển hướng, xông ập tới.
Cú xông này như phá vỡ một sự cân bằng nào đó, chân Huống Mỹ Doanh bỗng nhẹ bẫng, vậy mà lại nhấc lên được, cô xoay người bỏ chạy, dùng hết sức lực lao về phía căn phòng của Giang Luyện và Vi Bưu.
Kỳ thực, nếu muốn tạo ra tiếng động thì biện pháp tốt nhất phải là đập cửa phòng gần nhất, mặc kệ là phòng của ai, nhưng trong cơn kinh hãi tột độ, Huống Mỹ Doanh lại chui đầu vào ngõ cụt, cảm thấy chỉ có căn phòng của Giang Luyện và Vi Bưu mới có thể cứu mạng mình được.
Còn cách một hai mét, cô nắm tay lại nhào tới đập về phía cửa phòng – họng không phát được ra tiếng, không hề gì, tay đánh chân đá vẫn có thể tạo ra âm thanh.
Lúc nắm tay sắp chạm được tới cửa phòng, chân bỗng bị siết, là bị Bạch Thủy Tiêu tóm lại, kéo giật ra sau. Mắt thấy khoảng cách tới cánh cửa phòng màu trà chỉ còn thiếu có mấy centimet, trái tim Huống Mỹ Doanh như rơi xuống đáy vực, nhưng ham muốn cầu sinh mãnh liệt khiến cô nhanh chóng xoay người lại ứng phó: chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh dao, không chút nghĩ ngợi, vô thức giơ cánh tay lên cản.
Cái lạnh sắc bén cắt từ cánh tay phải thẳng sang cánh tay trái, trong nháy mắt máu nóng trào ra, Bạch Thủy Tiêu nhíu mày, đang định vung dao lên lần nữa, ánh mắt chạm phải một chỗ, chợt ngẩn ra.
Máu Huống Mỹ Doanh rất kỳ lạ.
Máu cô phun ra khỏi vết thương không khác gì người thường, đều là màu đỏ tươi, nhưng rất nhanh sau đó lại như được đun sôi, dọc theo ranh giới giữa máu và thịt cuộn lên bong bóng, vỡ nổ, hệt như kẹo nổ vậy, liên tiếp tạo thành những chuỗi bắn ra và vỡ nổ rất nhỏ.
Người lúc chảy máu là như vậy à?
Cũng may, một thoáng lưỡng lự này của Bạch Thủy Tiêu đã cho Huống Mỹ Doanh đang rơi vào đường cùng thời gian phản kích, cô vận hết sức lực toàn thân, một cước đạp ngã Bạch Thủy Tiêu, xoay người liều mạng nhào tới bên cửa, vung nắm đấm đập lên.
Tiếng đập cửa thùng thùng cuối cùng cũng giúp cô phá vỡ phong ấn tắt tiếng, cô nghe thấy cổ họng mình bật ra tiếng hét như điên loạn: “Vi Bưu! Giang Luyện!”
***
Lúc Mạnh Thiên Tư xuống dưới tầng nửa đoạn hành lang bên trái đầu cầu thang đã bị vây chật như nêm.
Chỗ cuối hành làng y hệt như một nồi canh đang sôi lên sùng sục, giữa cảnh người người nhốn nháo, chỉ có thể nhìn được đại khái: Bạch Thủy Tiêu kẹp lấy Huống Mỹ Doanh, lưng áp vào tường, không ngừng cười gằn, Vi Bưu như muốn xông lên trước, lại sợ ném chuột vỡ đồ, không dám manh động, chỉ lớn tiếng quát mắng, Giang Luyện cũng có mặt, dẫu không kích động như Vi Bưu nhưng vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng, cho thấy tình thế không mấy lạc quan.
Quỷ non khống chế hiện trường đầu này là Mạnh Kình Tùng, Mạnh Thiên Tư nghe thấy y cao giọng: “Cô cho rằng nhiều người như vậy, cô có thể đi được sao?”
Bạch Thủy Tiêu cười khẩy: “Mạnh Thiên Tư còn chưa lên tiếng, nhà quỷ non từ bao giờ đến lượt anh làm chủ?”
Mạnh Thiên Tư lẩm bẩm: “Giọng sang sảng ghê.”
Ban ngày không phải là bệnh tật yếu đuối không bò dậy nổi à?
Liễu Quan Quốc ở vòng ngoài vội tiến lên đón, gắng sức tóm tắt tình huống một cách súc tích nhất.
Thì ra, Mạnh Kình Tùng bố trí an ninh, đặt trọng điểm ở bên ngoài, trong nhà bởi chỉ toàn quỷ non ở nên mỗi tầng chỉ sắp xếp hai người canh gác.
Người gác tầng một tầng hai đều bị Bạch Thủy Tiêu dùng khói gây mê đánh ngã, Tiền Sanh ở tầng hai thân thể cường tráng, hai ngày nay lại bị cảm ngạt mũi, trong mơ hồ lại cầm cự được không ngã, nhưng tứ chi không có sức lực, lúc bị Bạch Thủy Tiêu bóp gần bất tỉnh thì nghe thấy trong hành lang có tiếng người.
Anh ta còn tưởng là hộ núi, nhớ tới nhiệm vụ mà liều mạng tuốt nhẫn cưới xuống, quăng ra muốn gây sự chú ý của đồng bạn, nào ngờ người tới lại là Huống Mỹ Doanh.
Liễu Quan Quốc chỉ về phía đầu kia: “May mà Huống Mỹ Doanh kêu lên kinh động những người khác, trên dưới đều là quỷ non, thế này còn chạy đi đâu được chứ? Bạch Thủy Tiêu chó cùng rứt giậu, bắt Huống Mỹ Doanh làm con tin, buộc chúng ta nhường đường.”
Mạnh Thiên Tư đang định cất lời, khóe mắt lại trông thấy Tân Từ: cũng không biết hắn xuống từ lúc nào, đang chết lặng nhìn chằm chằm phía bên kia – dù trợn mắt nhưng đuôi mắt lại vẫn hẹp dài.
Đuôi mắt này…
Một ý nghĩ vụt lướt qua trong đầu.
Đúng lúc đó, Bạch Thủy Tiêu quát lớn: “Lắm lời thế, muốn chết thì cùng chết!”
Đầu kia loạn cào cào, xen lẫn vào đó là vài tiếng kêu kinh hãi: “Anh xem máu cô ấy kìa! Sao lại như thế!”
Xem ra đang căng thẳng, Mạnh Thiên Tư ra hiệu bảo Liễu Quan Quốc giúp cô mở đường.
Những hộ núi vây xem này đều quá căng thẳng quá tập trung, cũng không biết cô tới, được Liễu Quan Quốc nhắc nhở mới hồi thần, bận rộn người nọ kéo người kia, nhanh chóng nhường ra một lối đi.
***
Đến giờ phút quan trọng rồi.
Môi Bạch Thủy Tiêu phát khô, nuốt một miếng nước bọt cực khẽ, Huống Mỹ Doanh bị cô ta kẹp đến gần như không hít thở được nữa, giày vò lâu như vậy, đến sức giãy giụa cũng chẳng còn, trên cổ từng vệt từng vệt vết thương do bị cứa phải – sắc mặt lúc này đã trắng bệch như tờ giấy, lại có vết máu làm nổi bật, trông càng thêm rợn người, huống hồ ở máu mép vết thương còn không ngừng phun bong bóng vỡ nổ với biên độ rất nhỏ.
Bấy giờ Mạnh Thiên Tư mới hiểu vì sao quỷ non lại có người ngạc nhiên với “máu” như thế: Cô thì lại không kinh ngạc gì nhiều, chỉ cảm thấy có lẽ là Huống Mỹ Doanh có bệnh hiếm thấy nào đó về máu.
So ra thì, cô có hứng thú với Bạch Thủy Tiêu hơn.
Mạnh Thiên Tư nhìn chằm chằm Bạch Thủy Tiêu một lúc, chợt mỉm cười: “Cô nói cô bị người thần bí tấn công, còn làm bộ làm tịch kéo chúng tôi vẽ vời cả một ngày, thực ra người đó căn bản không tồn tại phải không? Bức vẽ đâu?”
Câu cuối là nói với phía sau, rất nhanh sau đó, có người truyền một tấm qua đây, Mạnh Thiên Tư nhận lấy, mở ra xem: “Trước đó tôi còn bảo, đuôi mắt góc mày này giống Tân Từ ghê… Thực ra là cô lấy vật liệu ngay tại chỗ, mượn đông một ít mượn tây một ít, tạo ra một người không tồn tại, gom góp lại thành một khuôn mặt, đúng không?”
Sắc mặt Bạch Thủy Tiêu không chút thay đổi, nhưng Giang Luyện thì lại nhớ tới câu đùa bảo khuôn miệng của hắn giống người trong hình của Huống Mỹ Doanh sau khi vẽ xong.
Hóa ra mình cũng bị mượn.
Mạnh Thiên Tư vo bức vẽ lại: “Vương Bằng đâu?”
Vương Bằng đang đứng trong đám người vây xem, chợt nghe thấy mình bị điểm danh, vội chen ra: “Đây ạ.”
“Tôi nhớ anh nói sau khi hóa trang xong muốn gặp Bạch Thủy Tiêu hỏi chút manh mối – sau đó anh có đi gặp cô ta không?”
“Có ạ.”
“Phản ứng đầu tiên của cô ta khi nhìn thấy anh là gì?”
Vương Bằng suy nghĩ rồi đáp: “Lúc đó…cô ta rất hoảng sợ, còn kêu ra tiếng. Tôi tưởng là hóa trang trên mặt tôi nhìn đáng sợ, lỗ mãng xông vào dọa đến cô ta nên nói xin lỗi với cô ta.”
Mạnh Thiên Tư nhìn Bạch Thủy Tiêu, nói có hàm ý: “Người bình thường có lẽ đúng là sẽ bị dọa giật mình, nhưng cô Bạch đây can đảm thế này, gặp biến cố không sợ hãi, đối mặt với vòng vây chặn của nhiều người như vậy mà cũng không hoảng sợ rối loạn…”
Bạch Thủy Tiêu mím mồi, giả bộ nghe không hiểu ý châm chọc trong lời cô.
“Sở dĩ cô sợ là bởi Vương Bằng đeo khuôn mặt của Lưu Thịnh, mà cô thì biết rất rõ rằng Lưu Thịnh đã chết.”
“Mà lạ nhỉ, sao cô lại biết anh ta đã chết? Chúng tôi chỉ bảo cô vẽ người tấn công cô, những cái khác đều chưa từng hé răng nửa lời với cô. Chẳng lẽ… Lưu Thịnh là do cô giết?”
Đám người vây xem rộ lên một trận xôn xao, Mạnh Kình Tùng cũng biến sắc: Nửa đêm nửa hôm Bạch Thủy Tiêu làm ra chuyện bắt giữ này, tuy y biết cô ả này chắc chắn là có vấn đề nhưng chuyện xảy ra đột ngột nên vẫn chưa kịp nghĩ kỹ.
Tiếng huyên náo nhanh chóng chuyển sang kích động và phẫn nộ, có người gầm lên: “Mẹ kiếp, dám động tới người của chúng ta, giết cô ta đi!”
Nhất thời người người hưởng ứng, “Giết cô ta đi”, “Một mạng trả một mạng”, “Giết người phải đền mạng” không ngừng vang lên bên tai, Vi Bưu nóng ruột, mắt thấy Huống Mỹ Doanh không ngừng chảy máu, nhỏ tí tách xuống mặt đất, gần như nối liền thành vũng, cuống đến siết chặt hai nắm tay, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, nhưng lúc nhìn sang Giang Luyện, Giang Luyện lại chỉ lắc đầu với y.
Mạnh Thiên Tư giơ tay lên đè xuống, ý bảo mọi người im lặng, mãi đến khi trong hành lang không còn tiếng động nào nữa, cô mới một lần nữa mở miệng.
“Cuối cùng, cô dùng khói gây mê đánh gục người gác tầng một tầng hai, tôi rất ngạc nhiên, nếu không phải người ở tầng hai làm vướng chân cô, lại có Huống Mỹ Doanh bất ngờ xuất hiện thì cô vốn định làm gì? Tiếp tục lên tầng, thừa lúc trời tối người lặng, hạ gục người trên tầng ba? Cô nhằm vào ai? Tôi à?”
Cô chỉ cảm thấy thật khó mà tin nổi: “Tôi có thù oán gì với cô? Hay là hộ núi từng đắc tội cô?”
Bạch Thủy Tiêu rốt cuộc cũng có phản ứng.
Sắc mặt cô ta cũng không có vẻ gì là sợ hãi, thậm chí còn có vẻ bình thản: “Không sai, không sai chỗ nào cả.”
Đương nói chuyện, bàn tay cầm dao bất động, tay còn lại dời khỏi đỉnh đầu Huống Mỹ Doanh, không nhanh không chậm gom tóc cô lại thành một túm, nắm trong lòng bàn tay trước ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Mạnh Thiên Tư nhíu mày, đang không rõ cô ta định làm gì, Bạch Thủy Tiêu đột ngột siết chặt tóc Huống Mỹ Doanh kéo giật ra sau như khi giết gà kéo ngược cổ gà ngửa ra để cắt họng, miệng lẩm bẩm: “Thực sự không nhẫn nại được nữa rồi.”
Đám người phát ra một tràng tiếng kêu sợ hãi, có vài người nhát gan, thậm chí còn vội nhắm mắt lại không dám nhìn. Giang Luyện và Vi Bưu gần như đồng thời xông ra, hét lên: “Gượm đã!”
Mạnh Thiên Tư còn tưởng là họ nóng lòng cứu người, mãi đến khi Giang Luyện sáp lại gần mình mới phát hiện ra không đúng: Sự chú ý của cô đặt hết vào Bạch Thủy Tiêu, lúc nhìn chằm chằm cô ta đặt câu hỏi, Giang Luyện đã sớm lặng lẽ chọn xong phương hướng, ý định một kích tất trúng, đâu còn thời gian cho cô phản ứng.
Bên kia, Vi Bưu cũng không hướng về phía Bạch Thủy Tiêu, mục tiêu của y là Mạnh Kình Tùng, đại khái là ngừa y cứu trợ Mạnh Thiên Tư – Mạnh Kình Tùng bị bất ngờ, cộng thêm xung quanh lại chật ních người, không có chỗ nào để di chuyển né tránh, cứ thế bị Vi Bưu xô ngã vào đám người. Vi Bưu dùng sức rất mạnh, xuống tay lại nhanh, sau khi đắc thủ thì rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục kéo cả hai xô về phía đám người. Đến lúc đám người thoát khỏi hỗn loạn phản ứng lại thì Mạnh Thiên Tư đã sớm dao sắc kề họng, bị Giang Luyện ôm khóa lấy.
Trong lòng Mạnh Thiên Tư rét lạnh, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh, chỉ thấp giọng nói: “Họ Giang, anh muốn chết à?”
Tình thế đột ngột xoay chuyển, Mạnh Kình Tùng giận điên, rống về phía Giang Luyện: “Cậu dám…”
Nửa câu sau nghẹn lại, bởi dao găm trong tay Giang Luyện nghiến thẳng xuống, nếu không phải Mạnh Thiên Tư vội vã lùi ra sau thì đã rách da thấy máu rồi.
Giang Luyện cười cười, ra hiệu về phía Bạch Thủy Tiêu: “Có dám hay không cũng không phải do tôi quyết định.”
Tác giả :
Vĩ Ngư