Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 97-2: Mưa gió biến động (2)
“Có điều khó nói?” Vương phi hít vào một hơi, công phu mở to mắt nói láo thì ai qua được Thuận phi, “Điều khó nói nào sẽ khiến cô ta nửa đêm đến viện của ta bắt cóc người? Vương gia nên giúp cô ta nghĩ ra lý do nghe lọt tai một chút, mới khiến người ta tin được.”
Bộ dạng Khánh Vương phi hùng hổ dọa người, khiến Khánh Vương không hiểu sao có chút sợ hãi, hắn nhíu chặt lông mày, nhất thời không biết giải thích sao. Tiểu Trúc đang dưỡng bệnh ở chỗ Vương phi, sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây, đúng là trái lẽ thường. Nhưng thấy bộ dạng rưng rưng muốn khóc của Thuận phi, rõ ràng là có điều khó nói.
“Chuyện đến nước này, cứ nói hết mọi chuyện với mẫu thân đi.”
An Hoa quận vương Hách Liên Thắng đạp lên ánh trăng mà đến, một thân trường bào màu thiên thanh, bên hông buộc một thắt lưng ngọc, màu da của hắn rất trắng, kế thừa sự anh tuấn của Khánh Vương và sự tao nhã hiền hòa của Thuận phi, trời sinh có một gương mặt xuất sắc, lại phối với vóc dáng cao to, càng lộ vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phi phàm. Đi vào trong viện, ánh mắt của hắn trực tiếp rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, trong con ngươi như có ánh lửa nhảy lên, vô cùng rõ ràng. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền nhẹ nhàng đảo qua chỗ khác, hướng về phía Thuận phi nói rõ từng chữ: “Thay vì một mình gánh chịu đau khổ, không bằng đem bí mật này nói rõ với phụ thân và mẫu thân.”
An Hoa quận vương giữ chức Tả Thiêm Đô Ngự Sử, hắn từ nhỏ thông minh, bảy tuổi biết ngâm thơ, mười tuổi biết làm phú, lưu loát mấy trăm ngàn từ, xuất khẩu thành thơ, hạ bút thành văn, rất được Khánh Vương sủng ái, trong triều cũng là một nhân vật phong lưu có phong thái riêng.
Thuận phi mặt đầy bi thương, tựa hồ có được quyết tâm sau lời nhắc nhở này: “Xin Vương gia cho lui người hầu, thiếp có việc quan trọng cần bẩm báo.”
Khánh Vương gật đầu, ra lệnh mọi người lui ra.
Trong mắt Thuận phi liền xuất hiện lệ quang, vô cùng oan ức: “Chuyện này thật ra thiếp đã sớm biết, không chỉ thiếp mà lão Vương phi cũng biết, chỉ có ngài và Vương phi là bị gạt. Là thiếp không đúng, nhưng việc này quan trọng, càng ít người biết thì càng tốt cho danh dự của vương phủ, bằng không, một khi truyền ra ngoài, Khánh Vương phủ sẽ thân bại danh liệt.”
“Quả thật Dao Tuyết quận chúa không phải bệnh chết, khi nàng ở suối nước nóng trên núi tịnh dưỡng đã gặp phải một đám giặc cướp…” Hốc mắt của bà ướt át, âm thanh nghẹn ngào không nên lời.
Một lời đã nói, trong nháy mắt Khánh Vương phi sắc mặt trắng bệch, đây là đáp án bất ngờ, làm cho bà không nói nên lời, đợi khi hồi phục tinh thần, ánh mắt của bà sắc bén như lưỡi dao: “Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”
Hách Liên Thắng nhẹ nhàng thở dài: “Chính vì gặp bọn cướp, muội muội mới bị lăng nhục, bất hạnh qua đời. Trước kia Giang tiểu thư có nói… khi muội muội chết rất thê thảm, hoàn toàn là sự thật.”
Giang Tiểu Lâu hơi khiếp sợ theo dõi hắn, ánh mắt của hai người chạm nhau, giây phút đó, Giang Tiểu Lâu đã hiểu ra.
Khánh Vương phi không dám tin tưởng: “Các ngươi ăn nói bậy bạ, giữa ban ngày, ở đâu ra giặc cướp?”
Thuận phi tỏ rõ vẻ bi thương, giật giật môi, không nói ra lời.
Hách Liên Thắng nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, con biết cái chết của muội muội đả kích người rất nhiều, nhưng con phải nói thật. Đường đi suối nước nóng có một con đường tắt nhỏ, nơi đó có giặc cướp hoành hành. Hai tháng trước bệ hạ đã cho người quét sạch, mọi người đều cho rằng đã không sao nữa, không ngờ vẫn còn tàn dư. Nhóm người này cả ngày quanh quẩn ở vùng phụ cận suối nước nóng, nếu có nữ quyến…” Hắn dừng một chút, nhìn về phía Vương phi, nghiêm túc nói, “Sẽ làm nhục… Khi muội muội chết, không chỉ là toàn thân trần trụi, còn bị bọn họ đóng đinh sắt vào đầu, thật sự không thể tả được. Nguyên nhân là vậy nên con mới cho người vội vã nhập liệm, còn cật lực che đậy việc này, không muốn cho hai người biết. Chuyện này con đã bẩm báo với tổ mẫu, bà cũng đồng ý cách làm của con, không thích hợp làm lớn chuyện này…”
Hách Liên Thắng do Thuận phi sinh, Thuận phi lại là người tổ chức toàn bộ tang lễ của Dao Tuyết quận chúa, rất khó không phát hiện những vết tích kia… Như vậy, tất cả đều hợp lý.
Trong lòng Khánh Vương phi phẫn uất, vẫn không thể tin: “Nếu là vậy, sao ngươi không nói sớm?”
Hách Liên Thắng thở dài một tiếng: “Phụ thân là người rất trọng thể diện, chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, Khánh Vương phủ sẽ bị ảnh hưởng danh dự. Nếu không phải Tiểu Trúc là người của tổ mẫu, được tổ mẫu đảm bảo, thì cô ta cũng… sẽ bị con trừ khử, cắt đứt hậu họa.”
Tiểu Trúc cuộn mình trong góc, run lẩy bẩy.
Lợi ích của đại gia tộc là vậy, danh dự cao nhất, con gái chết thảm có thể che giấu, tính mạng tì nữ như giun dế, ai thèm coi trọng? Hách Liên Thắng nói vậy cũng là đương nhiên, không ai có thể nói là hắn tàn nhẫn.
Hắn còn nói gì đó nữa, Khánh Vương phi hoàn toàn không nghe thấy, đầu óc của bà hoàn toàn trống rỗng, bốn chữ "gặp phải giặc cướp" không ngừng xoay tròn trong đầu bà, gần như muốn ép người ta phát điên.
Tiểu Trúc thấp thỏm nhìn mọi người, trong lòng vô cùng kinh hoảng. Sau đó nàng nhìn thấy vẻ mặt Hách Liên Thắng, thấy đối phương đang âm lãnh nhìn nàng, nàng giật mình một cái vội vàng nói: “Hôm đó nô tì cùng quận chúa đi đến suối nước nóng dưỡng bệnh, vốn chuẩn bị đi đường lớn, nhưng quận chúa nôn nóng đòi đi đường tắt. Đang đi yên lành đột nhiên một bọn giặc cướp lao ra chặn xe ngựa. Nô tì liều chết bảo vệ chủ, những người kia chặt một đao xuống, nô tì liền ngất đi, khi tỉnh lại thì mọi thứ đã không thể cứu vãn. Nô tì máu me khắp người, không dám lộ liễu kêu cứu, khi quay về lại gặp nhị công tử. Vương phi nhiều lần dò hỏi nô tì, nô tì cũng muốn nói ra, nhưng chuyện này thật sự rất khó nói. Lão Vương phi có lệnh, không cho bất cứ ai nhắc lại việc này. Nô tì trái lo phải nghĩ, lúc đó mới làm bộ như không có gì xảy ra, chỉ nói với Vương phi là quận chúa bệnh chết, vội vã xử lý thi thể của quận chúa, sau đó cho vào quan tài, chỉ lo thời gian kéo dài sẽ phát sinh lời đồn đãi không hay, ảnh hưởng danh dự Khánh Vương phủ…”
Khánh Vương nghe vậy, nặng nề ngồi xuống ghế. Hắn hoàn toàn không ngờ sự thật chính là như vậy, một đứa con gái đang yên lành lại bị giặc cướp làm nhục… Hắn phẫn nộ trong lòng, không tự chủ được lạnh lùng nói: “Đám giặc kia bắt được chưa?”
Lúc nói chuyện, lông mày Khánh Vương không tự chủ được mà co giật, đáy mắt tóe lửa, thậm chí âm thanh cũng mang theo run rẩy, có thể thấy là phẫn nộ đến cực hạn.
Hách Liên Thắng cúi mắt, âm thanh trầm trọng: “Con đã đánh tiếng với Kinh triệu doãn, chỉ nói vương phủ bị mất đi bảo vật quan trọng, giao trách nhiệm hắn bí mật truy lùng đám giặc đó, nhất định phải bằm thây bọn chúng ta, để báo thù cho muội muội.”
Thuận phi thấy Khánh Vương tức giận, cực kỳ dịu dàng quỳ xuống đất, tràn đầy áy náy nói: “Vương gia, thiếp cũng muốn bẩm báo với ngài, nhưng việc này nghiêm trọng, Vương gia yêu thương quận chúa, lỡ nhất thời kích động làm ra chuyện không thể cứu vãn thì sẽ phụ lòng của lão Vương phi, tội che giấu sự thật này… xin người đừng trách người khác, thiếp xin một mình gánh chịu."
Mặt Khánh Vương phi không cảm xúc nhìn về đối phương, không nói một lời.
Khánh Vương nhìn Thuận phi, lại thở dài một tiếng, không nhịn được thương tiếc mà đỡ bà lên: “Thuận phi nói gì vậy, chuyện này rõ ràng là nàng chịu oan, rõ ràng là một mình khổ sở che giấu sự thật, một mình chịu đựng hiểu lầm, lúc nãy ngay cả ta cũng nghi ngờ nàng, đúng là trách oan nàng rồi. Vương phi, nàng cũng đừng trách Thuận phi, việc này không liên quan đến nàng ấy, nàng ấy cho người bắt cóc Tiểu Trúc cũng là vì muốn bảo vệ nàng thôi.”
Bảo vệ? Bảo vệ sao?
Cả người Vương phi run rẩy, theo bản năng lùi lại một bước, cũng may đúng lúc Giang Tiểu Lâu đưa tay đỡ lấy, mới không đến nỗi té xỉu trước mặt mọi người. Bà cắn răng nói từng chữ: “Không, ta không tin, một chữ cũng không tin.”
Khánh Vương sầm mặt lại, Thuận phi và Hách Liên Thắng cũng chỉ vì bảo vệ danh tiếng của Khánh Vương phủ, nhưng nhìn bộ dạng muốn tra xét đến cùng của Khánh Vương phi, làm như vậy thì có chỗ nào tốt? Nếu để người ta biết nguyên nhân cái chết thật sự của Dao Tuyết quận chúa,đó sẽ là sỉ nhục trăm năm của Khánh Vương phủ. Hắn trầm giọng nói: “Vương phi, bây giờ Tuyết Nhi chết rồi, chết một cách trong sạch. Người khác chỉ biết nó bị bệnh chết, nếu nàng kiên trì làm lớn chuyện, ai cũng sẽ biết nó từng bị làm nhục, đến khi đó những nữ nhi khác trong vương phủ làm sao xuất giá nữa?”
Vì thanh danh thì có thể mặc kệ con gái của mình? Trên đời này có đạo lý như vậy, có phụ thân như vậy sao?
Cả người Khánh Vương phi như nhũn ra, thên thể run rẩy, âm thanh suy yếu đến cực hạn, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh: “Vương gia, chúng ta là phu thê kết tóc, ngày thường ông sủng ái Thuận phi thế nào ta không quan tâm, ta chỉ cần con cái bình an, những cái khác ông muốn cho ai cũng được. Ta cho ông biết, ta mặc kệ bọn họ nói gì ta cũng không tin, cái gì mà giặc cướp, giặc cướp ở đâu? Đợi khi nào ngài bắt được, thẩm vấn trước mặt ta, ta mới có thể từ bỏ.”
Khánh Vương giận tím mặt: “Đã nói là đang điều tra mà.”
“Điều tra? Khi nào thì có câu trả lời?” Gương mặt trắng bệch của Khánh Vương phi đã đỏ rực lên, âm thanh cực kỳ bén nhọn, thân thể mềm như một vũng nước, nếu không có Giang Tiểu Lâu cố gắng đỡ, chỉ sợ bà đã ngã xuống từ lâu.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Vương phi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Khánh Vương phi liều mình lắc đầu, chỉ vào Thuận phi, âm thanh xem lẫn nước mắt và máu: “Con không thấy sao, bọn họ hợp lại gạt ta, cái gì mà gặp phải giặc cướp, cái gì mà bị làm nhục, cái gì mà suy nghĩ cho ta, cho danh dự của vương phủ, con nghĩ bọn họ là bồ tát sao? Trên đời này có người hoàn mỹ như vậy sao, vậy mà ta lại không biết. Thuận phi, ngươi sờ vào lương tâm của mình mà nói một câu đi, từ khi Dao Tuyết vào phủ, ngươi ở trước mặt nó thì khen ngợi, ở sau lưng thì đâm lén, không biết phí bao nhiêu công sức để hãm hại nó. Bây giờ ngươi đắc ý rồi, vừa hại chết con gái ta, vừa giả làm người tốt trước mặt Vương gia. Giả làm người hoàn mỹ như vậy, ngươi không thấy hổ thẹn sao?”
Sắc mặt Thuận phi trắng bệch, thân hình lảo đảo, như là đang chịu đả kích to lớn.
Giang Tiểu Lâu cong khóe môi, người ta dám nói, chứng minh tất cả chứng cớ đã bị hủy, tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng. Vương phi biết rõ không thể cứu vãn, nhưng vẫn cắn chặt không buông, trong mắt Khánh Vương xem ra đây chính là một chuyện vô cùng oan uổng. Nhưng mà, Giang Tiểu Lâu có thể hiểu được tâm tình của Vương phi, bởi vì, nàng cũng cảm nhận được lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt trong lòng.
Bất luận Khánh Vương phi nghiêm khắc trách cứ thế nào, Thuận phi trước sau không nói một lời, chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt.
Khánh Vương thật sự vô cùng thương tiếc, tức giận nói: “Vương phi, bà nhìn lại mình đi rốt cuộc là bộ dạng gì. Thuận phi chỉ nghĩ cho bà, nhưng bà lại oán trách nàng, đúng là không có lòng dạ, khiến ta vô cùng thất vọng. Không sai, bà ngồi vị trí chính phi, nhưng không có nghĩa là có thể lớn lối ở trước mặt ta. Ta thật không rõ, lúc trước tiên đế tại sao lại tứ hôn cho bà làm chính phi của ta, loại độc phụ lòng tràn đầy đố kỵ như bà…”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia không nhìn ra là trào phúng hay cười gằn, sắc mặt Khánh Vương càng âm trầm: “Ngươi cười cái gì?”
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng phát ra từ môi nàng, Giang Tiểu Lâu ung dung nói: “Vương gia đang tức giận khó tránh khỏi nói không lựa lời, lúc nãy ngài nói…không hiểu sao tiên đế lại tứ hôn, lời này sợ là không thích hợp.”
Khánh Vương đột nhiên ngẩn ra, hắn hiểu trên đời này có những lời nói được, có những lời tuyệt không thể nói, lúc nãy hắn nói ra câu nghi ngờ cuộc hôn nhân này, đồng nghĩa với việc chửi mắng tiên đế. Việc này nói nhỏ thì là tranh cãi trong nhà, nói lớn ra thì đó là đại bất kính. Nếu Vương phi làm lớn thì đó là tội mất đầu. Hắn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, miệng lại ngậm chặt như vỏ trai.
Tất cả mọi người đều nhìn Giang Tiểu Lâu, khi nàng không nói chuyện, mi mắt cúi xuống, vẻ mặt dịu dàng, nhưng nàng vừa mở miệng, ngôn từ sắc bén, quả là nha đầu lợi hại.
Thuận phi thấy vậy trong lòng run lên, ôn nhu nói: “Vương gia, xin ngài bớt giận, Vương phi chỉ là nhất thời không chấp nhận được, thiếp sẽ khuyên nhủ người, người sẽ hiểu thôi. Tiểu Lâu, xin phép cho ta gọi cô nương như vậy, nay cô nương đã là nghĩa nữ của Vương phi, cũng không khác gì quận chúa trong phủ. Vương phi yêu thương cô nương như vậy, cô nương càng phải khuyên nhủ người, sao lại thêm dầu vào lửa? Vương gia và Vương phi có hiềm khích thì có gì tốt cho cô nương? Ta cho rằng cô nương là người hiểu chuyện thông minh, không thể làm chuyện hồ đồ vào lúc này."
Lời nói nhẹ nhàng, từng chữ lại đâm vào tim gan, một là nói Vương phi cố ý làm khó, hai là nói Giang Tiểu Lâu có mưu đồ khác.
Giang Tiểu Lâu lại không nhìn bà một chút, chỉ mỉm cười nói: “Vương phi, chúng ta trở về thôi, đêm khuya rồi.”
Nhìn nàng hoàn toàn không để ý đến sự khiêu khích của mình, như một quyền đấm vào bông gòn, Thuận phi biến sắc, còn nhỏ đã có lòng dạ như thế, đúng là một nhân vật lợi hại.
Khánh Vương phi cảm thấy kiệt sức, bà không có chứng cứ gì chứng minh Hách Liên Thắng và Thuận phi thông đồng, bà chỉ căm hận nhìn Khánh Vương, sau đó quay đầu dứt khoát rời đi.
Nhìn theo bọn họ, Hách Liên Thắng khẽ thở dài nói: “Vương phi bị hồ đồ rồi, lại tin tưởng người ngoài như vậy.”
Khánh Vương cau mày: “Được rồi, ta không muốn nghe những lời thừa thãi, mau đi bắt đám giặc kia đi.”
Hách Liên Thắng nhìn Tiểu Trúc một cái, nói: “Phụ thân, nha đầu này nên xử lý thế nào?”
Ngữ khí Khánh Vương lạnh lẽo: “Ngươi đi bẩm báo lão Vương phi một tiếng, cứ nói là bệnh chết.”
Khi Khánh Vương nói đến đây, Tiểu Trúc sợ đến cả người run rẩy, Hách Liên Thắng không chờ nàng mở miệng đã cho người chặn miệng của nàng lại, kéo nàng đi ra.
“Mời hai vị nghỉ ngơi, nhi tử xin cáo lui.”
Mãi đến khi Hách Liên Thắng cũng rời đi, Khánh Vương chán nản ngồi xuống ghế, hai mắt lộ ra vẻ mỏi mệt.
Thuận phi đầy mặt bi thương, ánh mắt dịu dàng: “Vương gia, có phải ngài đang trách thiếp.”
Khánh Vương nắm tay bà trong tay mình, đè chặt, ôn nhu nói: “Đừng có chuyện gì cũng ôm vào người, đôi vai yếu ớt của nàng sao có thể gánh vác nhiều chuyện như vậy. Là ta không tốt, không quản thúc được Vương phi, làm cho nàng bi oan ức.”
Vành mắt Thuận phi không kềm được mà đỏ lên, tỏ vẻ đau thương, nửa người rơi xuống đất, thuận thế ngã vào lồng ngực hắn.
Gương mặt tuấn tú của Khánh Vương giãn ra, có vẻ đặc biệt ôn hòa: “Vương phi vừa mất con, tâm tình khó tránh khỏi bi phẫn, chờ thời gian này qua đi, ta sẽ bảo bà ta đi xin lỗi nàng.”
Thuận phi gật đầu thuận theo: “Vương gia, ngài nói sao thiếp nghe vậy, sẽ không khiến ngài phải khó xử. Nhưng mà, tâm tình Vương phi không tốt, Vương gia cũng nên thông cảm, đừng để xảy ra xung đột nữa, nếu không thiếp sẽ thành tội nhân thiên cổ.”
Bà ăn nói nhẹ nhàng, săn sóc vạn phần, so với Vương phi luôn trừng mắt lạnh lẽo quả thật một trời một vực, cho dù sắt đá cũng phải trở nên mềm nhũn trong tay bà. Trong lòng Khánh Vương cực kỳ hưởng thụ, nhưng nhớ tới Dao Tuyết chết thảm, lại không kìm lòng được nói: “Tuyết Nhi đáng thương, chưa hưởng phúc được mấy ngày đã đi, đều tại đám giặc chết tiệt đó, ta nhất định sẽ đem chúng bằm ra làm trăm mảnh.”
Gương mặt Thuận phi cực kỳ ôn nhu, đôi mắt đẹp như sao: “Vương gia yên tâm, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, đám giặc này sẽ không thoát được trừng phạt.”
Bộ dạng Khánh Vương phi hùng hổ dọa người, khiến Khánh Vương không hiểu sao có chút sợ hãi, hắn nhíu chặt lông mày, nhất thời không biết giải thích sao. Tiểu Trúc đang dưỡng bệnh ở chỗ Vương phi, sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây, đúng là trái lẽ thường. Nhưng thấy bộ dạng rưng rưng muốn khóc của Thuận phi, rõ ràng là có điều khó nói.
“Chuyện đến nước này, cứ nói hết mọi chuyện với mẫu thân đi.”
An Hoa quận vương Hách Liên Thắng đạp lên ánh trăng mà đến, một thân trường bào màu thiên thanh, bên hông buộc một thắt lưng ngọc, màu da của hắn rất trắng, kế thừa sự anh tuấn của Khánh Vương và sự tao nhã hiền hòa của Thuận phi, trời sinh có một gương mặt xuất sắc, lại phối với vóc dáng cao to, càng lộ vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phi phàm. Đi vào trong viện, ánh mắt của hắn trực tiếp rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, trong con ngươi như có ánh lửa nhảy lên, vô cùng rõ ràng. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền nhẹ nhàng đảo qua chỗ khác, hướng về phía Thuận phi nói rõ từng chữ: “Thay vì một mình gánh chịu đau khổ, không bằng đem bí mật này nói rõ với phụ thân và mẫu thân.”
An Hoa quận vương giữ chức Tả Thiêm Đô Ngự Sử, hắn từ nhỏ thông minh, bảy tuổi biết ngâm thơ, mười tuổi biết làm phú, lưu loát mấy trăm ngàn từ, xuất khẩu thành thơ, hạ bút thành văn, rất được Khánh Vương sủng ái, trong triều cũng là một nhân vật phong lưu có phong thái riêng.
Thuận phi mặt đầy bi thương, tựa hồ có được quyết tâm sau lời nhắc nhở này: “Xin Vương gia cho lui người hầu, thiếp có việc quan trọng cần bẩm báo.”
Khánh Vương gật đầu, ra lệnh mọi người lui ra.
Trong mắt Thuận phi liền xuất hiện lệ quang, vô cùng oan ức: “Chuyện này thật ra thiếp đã sớm biết, không chỉ thiếp mà lão Vương phi cũng biết, chỉ có ngài và Vương phi là bị gạt. Là thiếp không đúng, nhưng việc này quan trọng, càng ít người biết thì càng tốt cho danh dự của vương phủ, bằng không, một khi truyền ra ngoài, Khánh Vương phủ sẽ thân bại danh liệt.”
“Quả thật Dao Tuyết quận chúa không phải bệnh chết, khi nàng ở suối nước nóng trên núi tịnh dưỡng đã gặp phải một đám giặc cướp…” Hốc mắt của bà ướt át, âm thanh nghẹn ngào không nên lời.
Một lời đã nói, trong nháy mắt Khánh Vương phi sắc mặt trắng bệch, đây là đáp án bất ngờ, làm cho bà không nói nên lời, đợi khi hồi phục tinh thần, ánh mắt của bà sắc bén như lưỡi dao: “Rốt cuộc ngươi đang nói gì?”
Hách Liên Thắng nhẹ nhàng thở dài: “Chính vì gặp bọn cướp, muội muội mới bị lăng nhục, bất hạnh qua đời. Trước kia Giang tiểu thư có nói… khi muội muội chết rất thê thảm, hoàn toàn là sự thật.”
Giang Tiểu Lâu hơi khiếp sợ theo dõi hắn, ánh mắt của hai người chạm nhau, giây phút đó, Giang Tiểu Lâu đã hiểu ra.
Khánh Vương phi không dám tin tưởng: “Các ngươi ăn nói bậy bạ, giữa ban ngày, ở đâu ra giặc cướp?”
Thuận phi tỏ rõ vẻ bi thương, giật giật môi, không nói ra lời.
Hách Liên Thắng nghiêm mặt nói: “Mẫu thân, con biết cái chết của muội muội đả kích người rất nhiều, nhưng con phải nói thật. Đường đi suối nước nóng có một con đường tắt nhỏ, nơi đó có giặc cướp hoành hành. Hai tháng trước bệ hạ đã cho người quét sạch, mọi người đều cho rằng đã không sao nữa, không ngờ vẫn còn tàn dư. Nhóm người này cả ngày quanh quẩn ở vùng phụ cận suối nước nóng, nếu có nữ quyến…” Hắn dừng một chút, nhìn về phía Vương phi, nghiêm túc nói, “Sẽ làm nhục… Khi muội muội chết, không chỉ là toàn thân trần trụi, còn bị bọn họ đóng đinh sắt vào đầu, thật sự không thể tả được. Nguyên nhân là vậy nên con mới cho người vội vã nhập liệm, còn cật lực che đậy việc này, không muốn cho hai người biết. Chuyện này con đã bẩm báo với tổ mẫu, bà cũng đồng ý cách làm của con, không thích hợp làm lớn chuyện này…”
Hách Liên Thắng do Thuận phi sinh, Thuận phi lại là người tổ chức toàn bộ tang lễ của Dao Tuyết quận chúa, rất khó không phát hiện những vết tích kia… Như vậy, tất cả đều hợp lý.
Trong lòng Khánh Vương phi phẫn uất, vẫn không thể tin: “Nếu là vậy, sao ngươi không nói sớm?”
Hách Liên Thắng thở dài một tiếng: “Phụ thân là người rất trọng thể diện, chuyện này một khi lan truyền ra ngoài, Khánh Vương phủ sẽ bị ảnh hưởng danh dự. Nếu không phải Tiểu Trúc là người của tổ mẫu, được tổ mẫu đảm bảo, thì cô ta cũng… sẽ bị con trừ khử, cắt đứt hậu họa.”
Tiểu Trúc cuộn mình trong góc, run lẩy bẩy.
Lợi ích của đại gia tộc là vậy, danh dự cao nhất, con gái chết thảm có thể che giấu, tính mạng tì nữ như giun dế, ai thèm coi trọng? Hách Liên Thắng nói vậy cũng là đương nhiên, không ai có thể nói là hắn tàn nhẫn.
Hắn còn nói gì đó nữa, Khánh Vương phi hoàn toàn không nghe thấy, đầu óc của bà hoàn toàn trống rỗng, bốn chữ "gặp phải giặc cướp" không ngừng xoay tròn trong đầu bà, gần như muốn ép người ta phát điên.
Tiểu Trúc thấp thỏm nhìn mọi người, trong lòng vô cùng kinh hoảng. Sau đó nàng nhìn thấy vẻ mặt Hách Liên Thắng, thấy đối phương đang âm lãnh nhìn nàng, nàng giật mình một cái vội vàng nói: “Hôm đó nô tì cùng quận chúa đi đến suối nước nóng dưỡng bệnh, vốn chuẩn bị đi đường lớn, nhưng quận chúa nôn nóng đòi đi đường tắt. Đang đi yên lành đột nhiên một bọn giặc cướp lao ra chặn xe ngựa. Nô tì liều chết bảo vệ chủ, những người kia chặt một đao xuống, nô tì liền ngất đi, khi tỉnh lại thì mọi thứ đã không thể cứu vãn. Nô tì máu me khắp người, không dám lộ liễu kêu cứu, khi quay về lại gặp nhị công tử. Vương phi nhiều lần dò hỏi nô tì, nô tì cũng muốn nói ra, nhưng chuyện này thật sự rất khó nói. Lão Vương phi có lệnh, không cho bất cứ ai nhắc lại việc này. Nô tì trái lo phải nghĩ, lúc đó mới làm bộ như không có gì xảy ra, chỉ nói với Vương phi là quận chúa bệnh chết, vội vã xử lý thi thể của quận chúa, sau đó cho vào quan tài, chỉ lo thời gian kéo dài sẽ phát sinh lời đồn đãi không hay, ảnh hưởng danh dự Khánh Vương phủ…”
Khánh Vương nghe vậy, nặng nề ngồi xuống ghế. Hắn hoàn toàn không ngờ sự thật chính là như vậy, một đứa con gái đang yên lành lại bị giặc cướp làm nhục… Hắn phẫn nộ trong lòng, không tự chủ được lạnh lùng nói: “Đám giặc kia bắt được chưa?”
Lúc nói chuyện, lông mày Khánh Vương không tự chủ được mà co giật, đáy mắt tóe lửa, thậm chí âm thanh cũng mang theo run rẩy, có thể thấy là phẫn nộ đến cực hạn.
Hách Liên Thắng cúi mắt, âm thanh trầm trọng: “Con đã đánh tiếng với Kinh triệu doãn, chỉ nói vương phủ bị mất đi bảo vật quan trọng, giao trách nhiệm hắn bí mật truy lùng đám giặc đó, nhất định phải bằm thây bọn chúng ta, để báo thù cho muội muội.”
Thuận phi thấy Khánh Vương tức giận, cực kỳ dịu dàng quỳ xuống đất, tràn đầy áy náy nói: “Vương gia, thiếp cũng muốn bẩm báo với ngài, nhưng việc này nghiêm trọng, Vương gia yêu thương quận chúa, lỡ nhất thời kích động làm ra chuyện không thể cứu vãn thì sẽ phụ lòng của lão Vương phi, tội che giấu sự thật này… xin người đừng trách người khác, thiếp xin một mình gánh chịu."
Mặt Khánh Vương phi không cảm xúc nhìn về đối phương, không nói một lời.
Khánh Vương nhìn Thuận phi, lại thở dài một tiếng, không nhịn được thương tiếc mà đỡ bà lên: “Thuận phi nói gì vậy, chuyện này rõ ràng là nàng chịu oan, rõ ràng là một mình khổ sở che giấu sự thật, một mình chịu đựng hiểu lầm, lúc nãy ngay cả ta cũng nghi ngờ nàng, đúng là trách oan nàng rồi. Vương phi, nàng cũng đừng trách Thuận phi, việc này không liên quan đến nàng ấy, nàng ấy cho người bắt cóc Tiểu Trúc cũng là vì muốn bảo vệ nàng thôi.”
Bảo vệ? Bảo vệ sao?
Cả người Vương phi run rẩy, theo bản năng lùi lại một bước, cũng may đúng lúc Giang Tiểu Lâu đưa tay đỡ lấy, mới không đến nỗi té xỉu trước mặt mọi người. Bà cắn răng nói từng chữ: “Không, ta không tin, một chữ cũng không tin.”
Khánh Vương sầm mặt lại, Thuận phi và Hách Liên Thắng cũng chỉ vì bảo vệ danh tiếng của Khánh Vương phủ, nhưng nhìn bộ dạng muốn tra xét đến cùng của Khánh Vương phi, làm như vậy thì có chỗ nào tốt? Nếu để người ta biết nguyên nhân cái chết thật sự của Dao Tuyết quận chúa,đó sẽ là sỉ nhục trăm năm của Khánh Vương phủ. Hắn trầm giọng nói: “Vương phi, bây giờ Tuyết Nhi chết rồi, chết một cách trong sạch. Người khác chỉ biết nó bị bệnh chết, nếu nàng kiên trì làm lớn chuyện, ai cũng sẽ biết nó từng bị làm nhục, đến khi đó những nữ nhi khác trong vương phủ làm sao xuất giá nữa?”
Vì thanh danh thì có thể mặc kệ con gái của mình? Trên đời này có đạo lý như vậy, có phụ thân như vậy sao?
Cả người Khánh Vương phi như nhũn ra, thên thể run rẩy, âm thanh suy yếu đến cực hạn, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh: “Vương gia, chúng ta là phu thê kết tóc, ngày thường ông sủng ái Thuận phi thế nào ta không quan tâm, ta chỉ cần con cái bình an, những cái khác ông muốn cho ai cũng được. Ta cho ông biết, ta mặc kệ bọn họ nói gì ta cũng không tin, cái gì mà giặc cướp, giặc cướp ở đâu? Đợi khi nào ngài bắt được, thẩm vấn trước mặt ta, ta mới có thể từ bỏ.”
Khánh Vương giận tím mặt: “Đã nói là đang điều tra mà.”
“Điều tra? Khi nào thì có câu trả lời?” Gương mặt trắng bệch của Khánh Vương phi đã đỏ rực lên, âm thanh cực kỳ bén nhọn, thân thể mềm như một vũng nước, nếu không có Giang Tiểu Lâu cố gắng đỡ, chỉ sợ bà đã ngã xuống từ lâu.
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài: “Vương phi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”
Khánh Vương phi liều mình lắc đầu, chỉ vào Thuận phi, âm thanh xem lẫn nước mắt và máu: “Con không thấy sao, bọn họ hợp lại gạt ta, cái gì mà gặp phải giặc cướp, cái gì mà bị làm nhục, cái gì mà suy nghĩ cho ta, cho danh dự của vương phủ, con nghĩ bọn họ là bồ tát sao? Trên đời này có người hoàn mỹ như vậy sao, vậy mà ta lại không biết. Thuận phi, ngươi sờ vào lương tâm của mình mà nói một câu đi, từ khi Dao Tuyết vào phủ, ngươi ở trước mặt nó thì khen ngợi, ở sau lưng thì đâm lén, không biết phí bao nhiêu công sức để hãm hại nó. Bây giờ ngươi đắc ý rồi, vừa hại chết con gái ta, vừa giả làm người tốt trước mặt Vương gia. Giả làm người hoàn mỹ như vậy, ngươi không thấy hổ thẹn sao?”
Sắc mặt Thuận phi trắng bệch, thân hình lảo đảo, như là đang chịu đả kích to lớn.
Giang Tiểu Lâu cong khóe môi, người ta dám nói, chứng minh tất cả chứng cớ đã bị hủy, tất cả đều được sắp xếp thỏa đáng. Vương phi biết rõ không thể cứu vãn, nhưng vẫn cắn chặt không buông, trong mắt Khánh Vương xem ra đây chính là một chuyện vô cùng oan uổng. Nhưng mà, Giang Tiểu Lâu có thể hiểu được tâm tình của Vương phi, bởi vì, nàng cũng cảm nhận được lửa nóng đang hừng hực thiêu đốt trong lòng.
Bất luận Khánh Vương phi nghiêm khắc trách cứ thế nào, Thuận phi trước sau không nói một lời, chỉ lặng lẽ lau đi nước mắt.
Khánh Vương thật sự vô cùng thương tiếc, tức giận nói: “Vương phi, bà nhìn lại mình đi rốt cuộc là bộ dạng gì. Thuận phi chỉ nghĩ cho bà, nhưng bà lại oán trách nàng, đúng là không có lòng dạ, khiến ta vô cùng thất vọng. Không sai, bà ngồi vị trí chính phi, nhưng không có nghĩa là có thể lớn lối ở trước mặt ta. Ta thật không rõ, lúc trước tiên đế tại sao lại tứ hôn cho bà làm chính phi của ta, loại độc phụ lòng tràn đầy đố kỵ như bà…”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên, đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia không nhìn ra là trào phúng hay cười gằn, sắc mặt Khánh Vương càng âm trầm: “Ngươi cười cái gì?”
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng phát ra từ môi nàng, Giang Tiểu Lâu ung dung nói: “Vương gia đang tức giận khó tránh khỏi nói không lựa lời, lúc nãy ngài nói…không hiểu sao tiên đế lại tứ hôn, lời này sợ là không thích hợp.”
Khánh Vương đột nhiên ngẩn ra, hắn hiểu trên đời này có những lời nói được, có những lời tuyệt không thể nói, lúc nãy hắn nói ra câu nghi ngờ cuộc hôn nhân này, đồng nghĩa với việc chửi mắng tiên đế. Việc này nói nhỏ thì là tranh cãi trong nhà, nói lớn ra thì đó là đại bất kính. Nếu Vương phi làm lớn thì đó là tội mất đầu. Hắn tàn nhẫn trừng mắt nhìn Giang Tiểu Lâu, miệng lại ngậm chặt như vỏ trai.
Tất cả mọi người đều nhìn Giang Tiểu Lâu, khi nàng không nói chuyện, mi mắt cúi xuống, vẻ mặt dịu dàng, nhưng nàng vừa mở miệng, ngôn từ sắc bén, quả là nha đầu lợi hại.
Thuận phi thấy vậy trong lòng run lên, ôn nhu nói: “Vương gia, xin ngài bớt giận, Vương phi chỉ là nhất thời không chấp nhận được, thiếp sẽ khuyên nhủ người, người sẽ hiểu thôi. Tiểu Lâu, xin phép cho ta gọi cô nương như vậy, nay cô nương đã là nghĩa nữ của Vương phi, cũng không khác gì quận chúa trong phủ. Vương phi yêu thương cô nương như vậy, cô nương càng phải khuyên nhủ người, sao lại thêm dầu vào lửa? Vương gia và Vương phi có hiềm khích thì có gì tốt cho cô nương? Ta cho rằng cô nương là người hiểu chuyện thông minh, không thể làm chuyện hồ đồ vào lúc này."
Lời nói nhẹ nhàng, từng chữ lại đâm vào tim gan, một là nói Vương phi cố ý làm khó, hai là nói Giang Tiểu Lâu có mưu đồ khác.
Giang Tiểu Lâu lại không nhìn bà một chút, chỉ mỉm cười nói: “Vương phi, chúng ta trở về thôi, đêm khuya rồi.”
Nhìn nàng hoàn toàn không để ý đến sự khiêu khích của mình, như một quyền đấm vào bông gòn, Thuận phi biến sắc, còn nhỏ đã có lòng dạ như thế, đúng là một nhân vật lợi hại.
Khánh Vương phi cảm thấy kiệt sức, bà không có chứng cứ gì chứng minh Hách Liên Thắng và Thuận phi thông đồng, bà chỉ căm hận nhìn Khánh Vương, sau đó quay đầu dứt khoát rời đi.
Nhìn theo bọn họ, Hách Liên Thắng khẽ thở dài nói: “Vương phi bị hồ đồ rồi, lại tin tưởng người ngoài như vậy.”
Khánh Vương cau mày: “Được rồi, ta không muốn nghe những lời thừa thãi, mau đi bắt đám giặc kia đi.”
Hách Liên Thắng nhìn Tiểu Trúc một cái, nói: “Phụ thân, nha đầu này nên xử lý thế nào?”
Ngữ khí Khánh Vương lạnh lẽo: “Ngươi đi bẩm báo lão Vương phi một tiếng, cứ nói là bệnh chết.”
Khi Khánh Vương nói đến đây, Tiểu Trúc sợ đến cả người run rẩy, Hách Liên Thắng không chờ nàng mở miệng đã cho người chặn miệng của nàng lại, kéo nàng đi ra.
“Mời hai vị nghỉ ngơi, nhi tử xin cáo lui.”
Mãi đến khi Hách Liên Thắng cũng rời đi, Khánh Vương chán nản ngồi xuống ghế, hai mắt lộ ra vẻ mỏi mệt.
Thuận phi đầy mặt bi thương, ánh mắt dịu dàng: “Vương gia, có phải ngài đang trách thiếp.”
Khánh Vương nắm tay bà trong tay mình, đè chặt, ôn nhu nói: “Đừng có chuyện gì cũng ôm vào người, đôi vai yếu ớt của nàng sao có thể gánh vác nhiều chuyện như vậy. Là ta không tốt, không quản thúc được Vương phi, làm cho nàng bi oan ức.”
Vành mắt Thuận phi không kềm được mà đỏ lên, tỏ vẻ đau thương, nửa người rơi xuống đất, thuận thế ngã vào lồng ngực hắn.
Gương mặt tuấn tú của Khánh Vương giãn ra, có vẻ đặc biệt ôn hòa: “Vương phi vừa mất con, tâm tình khó tránh khỏi bi phẫn, chờ thời gian này qua đi, ta sẽ bảo bà ta đi xin lỗi nàng.”
Thuận phi gật đầu thuận theo: “Vương gia, ngài nói sao thiếp nghe vậy, sẽ không khiến ngài phải khó xử. Nhưng mà, tâm tình Vương phi không tốt, Vương gia cũng nên thông cảm, đừng để xảy ra xung đột nữa, nếu không thiếp sẽ thành tội nhân thiên cổ.”
Bà ăn nói nhẹ nhàng, săn sóc vạn phần, so với Vương phi luôn trừng mắt lạnh lẽo quả thật một trời một vực, cho dù sắt đá cũng phải trở nên mềm nhũn trong tay bà. Trong lòng Khánh Vương cực kỳ hưởng thụ, nhưng nhớ tới Dao Tuyết chết thảm, lại không kìm lòng được nói: “Tuyết Nhi đáng thương, chưa hưởng phúc được mấy ngày đã đi, đều tại đám giặc chết tiệt đó, ta nhất định sẽ đem chúng bằm ra làm trăm mảnh.”
Gương mặt Thuận phi cực kỳ ôn nhu, đôi mắt đẹp như sao: “Vương gia yên tâm, lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, đám giặc này sẽ không thoát được trừng phạt.”
Tác giả :
Tần Giản