Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 60-2: Sóng gió nổi lên (2)
Tiểu Điệp nhìn bóng lưng nàng mềm mại như chim én, càng thấy cáu giận, không khỏi rên lạnh một tiếng, quay đầu vào. Chờ vào trong phòng, Tiểu Điệp không khỏi truy hỏi: “Tiểu thư, tứ tiểu thư đó rõ ràng là oan uổng người, đang đi bình thường lại nhảy vào hồ, còn kéo người xuống, lẽ nào người không thấy?”
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, đôi mắt đen láy nhìn nàng: “Vậy theo ý ngươi, ta phải làm sao, xông lên vạch trần âm mưu của nàng, nói bá phụ dạy dỗ nàng một trận?”
Tiểu Điệp căm phẫn sục sôi: “Dĩ nhiên không thể bỏ qua như vậy.”
Giang Tiểu Lâu cười yếu ớt: “Mới đến, lại anh dũng như vậy, lá gan đúng là không nhỏ.”
Tiểu Điệp nghe thấy câu này của Giang Tiểu Lâu không ổn, vội cười nói: “Tiểu thư, nô tì cũng vì bất bình thay người.”
“Sau này làm gì nói gì đều phải động não. Hôm nay ta làm vậy chẳng qua là giữ thể diện cho Tạ bá phụ. Nếu làm lớn chuyện mọi người sẽ rất khó xử. Ta và tứ tiểu thư không có thâm thù đại hận, cần gì đuổi đến cùng?” Giang Tiểu Lâu nói như vậy, chẳng qua nàng dùng vết ong chích ở chỗ Thái Vô tiên sinh làm cớ, chính là hy vọng giải quyết được tình hình.
Tiểu Điệp vẫn còn chút bất bình, nhưng không dám tranh luận với Giang Tiểu Lâu.
Ly Tuyết Ngưng nhìn Tiểu Điệp lắc đầu: “Ngươi đó, Tiểu Lâu chưa từng để ai bắt nạt, nàng chịu khoan dung người khác, sao ngươi không thể? Chuyện gì cũng dĩ hòa vi quý, không phải sao?”
Ly Tuyết Ngưng dùng thái độ khoan dung để giải thích vấn đề này, lại không nghĩ trong lòng Giang Tiểu Lâu có tính toán khác. Chút chuyện nhỏ này, không ảnh hưởng đến địa vị của Tạ tứ tiểu thư ở Tạ gia, cần gì phải làm chuyện thừa thãi.
Giang Tiểu Lâu theo bản năng nhìn về phía Ly Tuyết Ngưng, ánh mắt đối phương quá trong suốt, tuy rằng có ưu thương, nhưng càng có nhiều yên tĩnh, vĩnh viễn tràn ngập thương xót, thấu hiểu, bao dung thế gian.
Giang Tiểu Lâu không kềm được nghĩ về chính mình, mỗi lần soi gương nàng đều tránh nhìn vào mắt. Bất tri bất giác, đôi mắt nàng có quá nhiều thù hận, dã tâm bừng bừng, luôn cắn xé nàng.
Người như nàng, sao lại có bằng hữu như Ly Tuyết Ngưng.
“Chỉ sợ người ta không chịu.” Tiểu Điệp không chú ý biểu hiện của Giang Tiểu Lâu, chỉ là nghĩ linh tinh, đúng lúc tỳ nữ Tinh Tinh của Tạ gia vào đổi trà. Tiểu Điệp nhìn Tinh Tinh có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, lập tức mím chặt miệng, không lên tiếng nữa.
Ly Tuyết Ngưng nhìn bộ dạng căm hận của nàng ta, cảm thấy rất buồn cười, nàng cho rằng nha đầu này tuy ngốc, nhưng cũng biết tai vách mạch rừng, cũng xem như không quá ngốc.
Tạ Du trở lại viện của mình, thấy tỳ nữ đangchăm sóc cho cây hải đường, không khỏi khí huyết dâng lên, đoạt lấy kéo trong tay tỳ nữ, cắt không ngừng tay, không chút lưu tình, đến khi cành lá thưa thớt, mới cảm thấy trái tim mình như bị vò nát. Mạch Nhi chỉ lo tay Tạ Du bị thương, nhất thời cuống lên, đi tới cướp cây kéo lại: “Tiểu thư, người đừng dọa nô tì, tiểu thư.”
Bản thân nàng có ý tốt, không ngờ do tâm tình Tạ Du không tốt, tay hơi dùng sức, khiến cây kéo vạch vào lòng bàn tay Tạ Du tạo ra một vệt đỏ, máu không ngừng chảy ra, Tạ Du hét lên một tiếng, đẩy nàng ngã qua một bên.
Mạch Nhi kinh hãi cực điểm, lập tức đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.
“Ngươi muốn hại chết ta. Cái nhà này ai cũng xem ta là người dư thừa, bây giờ cả nha đầu các ngươi cũng khi dễ ta. Ngươi nhìn tay ta đi.” Tạ Du tức giận hét ầm lên, người bên ngoài đều nghe thấy, khó dám tin người bé nhỏ như nàng lại phát ra âm thanh chói tai như vậy.
Mạch Nhi kinh ngạc sững sờ, run lập cập, còn chưa kịp giải thích, cây kéo lập tức bay tới dưới chân nàng, Mạch Nhi nơm nớp lo sợ, dù sao Tạ Du nhìn có vẻ rất tức giận, sắc mặt trắng bệch, cả người lảo đảo. Mạch Nhi bị dọa sợ, vội vã đứng lên dìu nàng, không ngờ bị Tạ Du đẩy ra. Động tĩnh trong viện đã kinh động Cố ma ma trong nhà, bà lập tức đi ra, nhìn thấy tất cả tỳ nữ đứng ở đó không dám tới gần, mà tiểu thư thì loạng choạng muốn ngã, chỉ có Mạch Nhi ngây ngốc đứng bên cạnh, không kềm được trầm mặt xuống: “Quên hết quy củ rồi sao, còn không mau đi làm việc đi.”
Các tỳ nữ cúi đầu lui xuống, không dám nhìn Cố ma ma một chút.
Cố ma ma đi tới đỡ Tạ Du, liếc mắt ra hiệu với Tạ Du: “Ngươi là người chết sao, dìu tiểu thư đi.” Mạch Nhi còn do dự, chưa lập tức đưa tay ra, không biết Tạ Du lấy sức lực từ đâu, mặc kệ Cố ma ma đi thẳng vào phòng.
Cố ma ma vào cửa, chỉ thấy tứ tiểu thư ngồi trước gương, thân thể không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào gương, biểu hiện vô cùng khác thường.
Tuổi Tạ Du không lớn lắm, nhưng lại có phong vận đặc biệt, một cái nhíu mày một nụ cười, giơ tay nhấc chân đều thùa hưởng được phong tình của ca kỹ năm đó. Nhưng mà trải qua giáo dục của gia đình giàu có, thì những nữ tử khác không thể bì được nữa. Chỉ là nụ cười và một cái chớp mắt, nàng đã tập luyện trước gương cả trăm lần, kết hợp phong thái của tiểu thư cao quý và phong lưu trời sinh, khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng thương mến. Nhưng hiện giờ, nàng hận không thể đập nát cái gương này.
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy, lúc đi ra vẫn còn vui vẻ, sao trở về lại nổi giận. Bọn nha đầu không hiểu chuyện, muốn đánh muốn mắng đều tùy ý người, dặn dò nô tì một tiếng là được, sao có thể nổi giận trước mặt mọi người, lỡ truyền ra ngoài thì không hay.” Cố ma ma không nhịn được nói. Nàng là nhũ mẫu của Tạ Du, xem như là người thân cận nhất.
Tạ Du quay mặt lại, một khuôn mặt trắng như tuyết, nàng liếc nhìn Cố ma ma không lên tiếng, chỉ có nước mắt rơi xuống.
“Hảo tiểu thư của ta ơi, người làm sao vậy, đừng khóc, có gì cứ nói với nô tì.” Con cái của Cố ma ma đã ra khỏi phủ thành gia lập thất, vị tiểu thư này còn quan trọng hơn trời, vừa thấy nàng khóc sẽ lập tức hoảng loạn.
Tạ Du cắn răng, đôi mắt đỏ hồng: “Ta ở Tạ gia chỉ là người bị ghét bỏ, ngày hôm nay mất hết thể diện, còn gì để nói nữa…”
Cố ma ma đã hỏi rõ ràng, giờ khắc này hiểu được, vội lau nước mắt cho nàng, ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu thư, Giang Tiểu Lâu chẳng qua chỉ là khách mời, người được lão gia yêu thương từ nhỏ, sao ả so được với người? Người tốt với ả, làm bộ cho lão gia xem, ông ấy sẽ khen người thông minh hiểu chuyện, trước giờ không phải đều là như vậy sao, cho nên lão gia mới thương người nhất.”
Trên mặt Tạ Du có vẻ giận dữ và xấu hổ: “Hôm nay phụ thân thiên vị ả, người đã không còn thương ta nữa.” Vừa nói, vừa không nhịn được nghiến răng nói: “Ma ma, bà không biết Giang Tiểu Lâu đó gian xảo cỡ nào đâu, nịnh phụ thân xoay mòng mòng, còn thương tiếc ả hơn cả ta…”
Cố ma ma nhíu mày nói: “Tiểu thư, hôm qua ta nhìn thấy từ xa, nha đầu kia cũng rất đẹp, không ngờ tâm cơ thâm trầm, nhưng mà, chúng ta không sợ, ả được sủng ái, cũng không phân chia được phần đồ cưới của tiểu thư…”
Cố ma ma là người hiện thực, bà chỉ nhìn thấy lợi ích, chỉ cần lợi ích cá nhân của Tạ Du không bị hao tổn, cái khác không cần để ý. Trên thực tế chính là vậy, Tạ gia phú quý ngập trời, Tạ lão gia thương nàng như con ruột, tương lai xuất giá sẽ chọn một gia đình tương xứng, sẽ không thiếu một phần đồ cưới hùng hậu.
Tạ Du nước mắt lưng tròng nói: “Nhưng ta nghe thấy phụ thân nói với đại ca, muốn cưới ả làm đại tẩu…”
Cố ma ma sững sờ, sắc mặt nhất thời thay đổi: “Hảo tiểu thư, nếu đã biết lão gia coi trọng ả, tội gì trêu chọc vào, lỡ sau này ả thật sự gả cho đại thiếu gia, hai người làm sao chung sống?”
“Nói bậy, đại ca sẽ không cưới ả.” Sắc mặt Tạ Du đại biến, trong nháy mắt vẻ bi thương biến thành phẫn nộ. Mẫu thân của nàng là một ca kỹ thanh lâu, nhưng phụ thân nàng xuất thân là vọng tộc Liêu gia ở Liêu Châu, nếu không vì xuất thân của mẫu thân quá thấp, nàng đã là tiểu thư Liêu gia. Phụ thân nhát gan chỉ dám kim ốc tàng kiều, sau khi mẫu thân chết hắn chỉ dám đem mình đến Tạ gia nhờ vả. Khi đó mình còn là một hài tử không thể rời xa mẹ, cả ngày vừa khóc vừa la. Ngoại trừ đại ca chịu an ủi nàng, chưa từng ai thật lòng quan tâm nàng. Cho đến nay, trái tim của nàng chỉ chứa được đại ca và bản thân nàng, cho dù là tài sản Tạ gia hay là cái khác, nàng đều không hề để ý. Khi Tạ Nguyệt Tạ Hương đề phòng Giang Tiểu Lâu khắp nơi nàng còn cười nhạo các nàng ta vì chút tiền mà tính toán chi li, nhưng khi nàng phát hiện phụ thân muốn đại ca cưới Giang Tiểu Lâu, cảm giác này hoàn toàn thay đổi. Nàng trở nên phẫn nộ, tức đến nổ phổi, trong lòng chua xót cực kỳ.
Sắc mặt Cố ma ma tái xanh, bà quay đầu liếc mắt nhìn, trong phòng không có ai, vội kéo Tạ Du vào nội thất, thấp giọng nói: “Tiểu thư, không lẽ người đối với đại thiếu gia…”
Một lời trúng đích.
Mặt Tạ Du trở nên đỏ chót, trợn to hai mắt nhìn Cố ma ma, không nói nên lời. Phải, dù tuổi nàng không lớn lắm, nhưng rất mẫn cảm với tình yêu nam nữ, đại ca và phụ thân thường xuyên ở bên ngoài, nàng thường nửa đêm tỉnh lại, lặng lẽ cầu xin, phù hộ hắn bình an trở về, nhưng nàng chưa từng cầu xin cho phụ thân. Biết đại ca hôm nay trở về, nàng cố ý cài hoa hải đường hắn yêu thích nhất đi gặp hắn, chỉ để hắn vui vẻ. Nhưng mà, đây là bí mật của nàng, ngày thường quyết không dám để lộ. Nàng rất rõ ràng, nếu suy nghĩ này của nàng bị người khác biết, phụ thân sẽ căm ghét nàng, Tạ Nguyệt Tạ Hương sẽ xem thường, ngay cả đại ca ôn hòa cũng sẽ không muốn nhìn thấy nàng. Khi đó, nàng sẽ không được gặp hắn nữa. Nhưng mà bí mật này, cuối cùng cũng không giấu được Cố ma ma.
“Tiểu thư, người điên rồi phải không, người là nữ nhi Tạ gia, đại thiếu gia là đại ca của người.”
“Đại ca cái gì, huynh ấy hoàn toàn không phải…” nàng thốt lên theo bản băng.
“Tiểu thư, người bỏ suy nghĩ đáng sợ đó đi, người họ Tạ, hai người là huynh muội ruột, tuyệt đối không có khả năng thứ hai, nếu bị lão gia và những người khác biết được, người còn đường sống sao?" Cố ma ma hoảng hốt, gấp gáp đến độ mặt mày trắng bệt.
Tạ Du cũng tái mét mặt mày, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng yên lặng không lên tiếng. Tạ gia thu nhận nàng, phụ thân cho nàng làm nữ nhi Tạ gia, thân phận này sẽ theo nàng cả đời. Nàng nhớ đại ca, ngày đêm đều nhớ, rõ ràng là suy nghĩ điên rồ. Những câu nói này, nàng há không biết. Cuối cùng, nàng bỗng nhiên đứng lên, lại ngồi xuống, không nhịn được nói: “Ta là nữ cô nhi, không phải Giang Tiểu Lâu cũng vậy, ả dựa vào đâu…”
“Không giống, người là tiểu thư lớn lên ở Tạ gia, đã ở đây từ nhỏ. Tiểu thư người nghe cho kỹ, đừng nói là lão gia đã cho người mang họ Tạ, cho dù người còn mang họ Liêu, lão gia cũng sẽ không đồng ý. Người không suy nghĩ xem, ông ấy có lòng tốt thu nhận đứa con gái không nơi nương tựa của người bạn tốt, sau đó nuôi lớn người, gả đi yên ổn, ai cũng sẽ tán thưởng lão gia nhân đức. Nhưng nếu Tạ gia nuôi lớn người, rồi đưa đến cho đại thiếu gia, Tạ gia sẽ trở thành một nơi xấu xa, lão gia là người nghĩa khí cỡ nào, ông ấy sẽ chịu sao?” Cố ma ma tận tình khuyên nhủ.
Tạ Khang Hà muốn cho Giang Tiểu Lâu gả vào Tạ gia, người khác còn có thể nghĩ là báo ân, nhưng Tạ Du thì khác. Cho dù hiện giờ nàng vẫn mang họ của mình, chỉ là sống ở Tạ gia, nàng cũng nợ ân tình Tạ gia quá nhiều, nếu gả cho đại thiếu gia, người ta sẽ nói Tạ gia thi ân cầu báo, tính toán với nữ cô nhi, truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe. Huống chi hiện giờ nàng là tứ tiểu thư đường đường chính chính, thân phận này cả đời cũng không thay đổi được.
Không biết Tạ Du lấy sức lực từ đâu, lông mày dựng thẳng lên, đôi mắt tràn ngập tàn khốc: “Ta biết dù thế nào cũng không đến lượt ta, nhưng đại ca như vậy, có cưới cũng phải cưới một người ta tâm phục khẩu phục, Giang Tiểu Lâu ngoại trừ gương mặt, thân thế cũng không nơi nương tựa như ta, là một nữ cô nhi, sao xứng với đại ca.” Xưa nay nàng ăn nói nhỏ nhẹ, Cố ma ma từng từng thấy biểu hiện đáng sợ thế này, nhất thời kinh hoảng.
Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đồ sứ vỡ.
Cố ma ma phản ứng đầu tiên, chạy ra ngoài, lôi người đang đứng bên ngoài vào, tức đến nổ phổi: “Ngươi nghe thấy cái gì?”
Mạch Nhi nhìn thấy Tạ Du và Cố ma ma biểu hiện căng thẳng, trợn mắt nhìn mình chằm chằm, nàng run lên, nói lắp bắp: “Nô tì…nô tì…không nghe thấy gì hết.” Vừa nói, chân nàng vừa lùi về phía sau.
Cố ma ma liếc mắt nhìn Tạ Du, môi của nàng như mất đi toàn bộ màu máu, ánh mắt sợ hãi. Cố ma ma tát Mạch Nhi một cái: “Còn chưa cút xuống?”
Mắt Mạch Nhi lập tức đỏ lên, nàng không dám nói nhiều nửa câu, nhanh chóng lui xuống.
Nội thất nhất thời im lặng, Tạ Du hoang mang nói: “Ma ma, nhất định nó đã nghe thấy…”
Cố ma ma nhíu mày, Mạch Nhi là nha đầu bán đứt cho Tạ gia, tuy rằng ngày thường làm việc khá trung thành, nhưng dù sao vẫn là nha đầu của Tạ phủ, chỉ cần là người trong phủ thì ai cũng chịu sự quản thúc của Vương di nương. Hôm nay nàng nghe được lời này, không chừng ngày mai sẽ truyền đến tai Vương Bảo Trân. Trong phủ ngoại trừ lão gia và đại thiếu gia, không có ai thật lòng hoan nghênh tứ tiểu thư, nếu mọi người biết được tâm tư của nàng, nói bóng nói gió gì đó, một muội muội dám yêu thương huynh trưởng, cho dù giữa họ không có chút huyết thống nào, nhưng danh phận cũng đã sớm định sẵn, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
“Ma ma, người phải cứu ta.” Tạ Du không khỏi thất kinh, “Ta nên làm sao, nếu như Mạch Nhi nói ra ngoài, thì không còn gì nữa.”
Cho dù Mạch Nhi thật sự trung thành với tiểu thư, người khác cũng sẽ tìm cách moi thông tin từ nàng. Tạ Du đã đến tuổi xuất gía, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, cái chờ đợi nàng không phải là chết thì là bầu bạn với Phật môn cả đời. Tạ Du do Cố ma ma nuôi từ nhỏ, làm sao bà có thể trơ mắt nhìn đối phương lưu lạc đến nước này.
“Tiểu thư, ta sẽ trông chừng thật kỹ, không để cho nó ăn nói linh tinh.” Cố ma ma trong chốc lát liền hạ quyết tâm, vẻ mặt âm trầm.
Tạ Du đang sợ hãi trong lòng, nghe xong lời này không khỏi run lên: “Bà...”
Cả buổi tối Mạch Nhi thấp thỏm không yên, mặc kệ đi đến đâu, Cố ma ma đều nhìn nàng chằm chằm, cho dù đi nhà xí cũng vậy, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm khiến người ta hoảng sợ. Tối hôm đó vốn đến lượt nàng trực đêm, đột nhiên nhìn thấy bóng người ở trước cửa sổ lung lay một thoáng, là Cố ma ma. Nàng sợ đến suýt nữa không nói ra lời, Cố ma ma lắc đầu một cái, vẫy vẫy tay với nàng, giống như có gì muốn nói. Nàng gấp gáp vội vàng đứng dậy, đi ra cửa…
Buổi tối ở Tạ gia rất yên tĩnh, tiếng trống canh ba vang lên đã được một lúc lâu.
Tiểu Điệp kiên trì đòi trực đêm lại ngủ trước, nửa đêm nàng thức dậy đi nhà xí, mới kinh ngạc phát hiện trước cửa sổ có một người đang đứng ngắm trăng. Tiểu Điệp không khỏi sợ hết hồn, chờ thấy rõ đó là ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, sao muộn rồi người còn chưa ngủ?”
Giang Tiểu Lâu không trả lời nàng, chỉ nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ. Đêm nay, trăng thật sáng, thật đẹp. Đáy mắt của nàng, vừa có nét ủ dột vừa có nét sáng sủa, bất giác như có sóng ngầm mãnh liệt.
Tiểu Điệp có chút lo lắng, lại gọi một tiếng: “Tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu giống như vừa lấy lại tinh thần, nàng chú ý tới Tiểu Điệp thần sắc bất an, không khỏi nghiên người mím môi, nở nụ cười, lại nhìn ánh trăng một chút, mới hỏi: “Hôm nay mồng mấy?”
“Hả?” Tiểu Điệp cả người sững sốt, nửa ngày mới phản ứng lại “Tiểu thư, hôm nay là mồng 10 tháng 9.”
Mồng 10 tháng 9, còn cách sinh nhật nàng một tháng. Trước kia cứ đến lúc này, Tần gia sẽ đặc biệt chúc thọ cho nàng, Tần Tư còn tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật…Nói đến đây, chớp mắt một cái cũng đã lâu không gặp rồi, có thể những người đó đã sớm quên mất nàng. Nhưng mà, nàng sẽ làm cho họ nhớ đến nàng, mồng 10 tháng 10, còn một tháng nữa…
“Tiểu Điệp, đi ngủ đi.” Giang Tiểu Lâu đi qua bên cạnh Tiểu Điệp, buông lại một câu.
Tiểu Điệp gãi đầu, càng lúc càng không hiểu, quay đầu nhìn bóng lưng tiểu thư, ngoan ngoãn nuốt xuống nghi vấn. Hơn nửa đêm, sao đột nhiên lại hỏi ngày tháng, hôm nay có gì đặc biệt sao?
Đêm này, Giang Tiểu Lâu ngủ rất say, Tạ gia sắp xếp rất tốt, chăn đệm tinh xảo mềm mại, giường lớn sang trọng, màn trắng như tuyết mới tinh, khi ngủ còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng, thật là một buổi tối hoàn hảo, tất cả đều rất hài lòng.
Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu mặc nội bào ngồi trước gương, thả mái tóc đen dài ra, Tinh Tinh tỉ mỉ chảy tóc cho nàng, biểu hiện cẩn thận chu đáo. Sau khi chải xong, nàng liền mở hộp trang sức ra, khi nhìn thấy những món châu báu tinh xảo bên trong, Giang Tiểu Lâu nhạy cảm nhận ra Tinh Tinh có hơi chững lại một chút, sau đó tiếp tục trang điểm như không có gì.
Mọi người đều cho rằng Giang Tiểu Lâu là cô nhi xin ở nhà Tạ gia, cho nên Vương Bảo Trân theo lời Tạ Khang Hà dặn dò mà chuẩn bị kỹ lưỡng, ngay cả xiêm y trang sức đều có sẵn, nhưng khi trang điểm Giang Tiểu Lâu cố ý dùng trang sức của riêng mình. Số đồ này, là khi ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu nàng lặng lẽ chuyển đến chỗ Vương đại phu, gần đây vừa lấy lại. Hiển nhiên, những châu báu này khiến Tinh Tinh không kềm được phải ngẩn ngơ, đại khái là không ngờ Giang Tiểu Lâu lại có đồ tốt như vậy.
Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ quan sát biểu hiện của Tinh Tinh, khẽ cười.
Đang lúc trang điểm, không ngờ cửa bị đẩy ra rầm một tiếng. Tinh Tinh nhíu mày, nhìn Tiểu Điệp đứng ở cửa, trong lòng nghĩ: đúng là từ bên ngoài đến, hoàn toàn không có quy củ. Chỉ nghĩ đến đó, đã nghe thấy Tiểu Điệp hoảng loạn chạy đến trước mặt Giang Tiểu Lâu, hổn hển nói: “Tiểu thư, nha đầu kia chết rồi.”
Chết rồi, ai chết rồi? Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một chút, ánh mắt dao động, nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Sắc mặt Tiểu Điệp trắng bệch: “Là nha đầu Mạch Nhi đi theo tứ tiểu thư, hôm qua nàng nhảy xuống giết chết rồi.”
Bộp một tiếng, cây lược trên tay Tinh Tinh đột nhiên rơi xuống đất, gương mặt cũng trở nên trắng bệch.
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, đôi mắt đen láy nhìn nàng: “Vậy theo ý ngươi, ta phải làm sao, xông lên vạch trần âm mưu của nàng, nói bá phụ dạy dỗ nàng một trận?”
Tiểu Điệp căm phẫn sục sôi: “Dĩ nhiên không thể bỏ qua như vậy.”
Giang Tiểu Lâu cười yếu ớt: “Mới đến, lại anh dũng như vậy, lá gan đúng là không nhỏ.”
Tiểu Điệp nghe thấy câu này của Giang Tiểu Lâu không ổn, vội cười nói: “Tiểu thư, nô tì cũng vì bất bình thay người.”
“Sau này làm gì nói gì đều phải động não. Hôm nay ta làm vậy chẳng qua là giữ thể diện cho Tạ bá phụ. Nếu làm lớn chuyện mọi người sẽ rất khó xử. Ta và tứ tiểu thư không có thâm thù đại hận, cần gì đuổi đến cùng?” Giang Tiểu Lâu nói như vậy, chẳng qua nàng dùng vết ong chích ở chỗ Thái Vô tiên sinh làm cớ, chính là hy vọng giải quyết được tình hình.
Tiểu Điệp vẫn còn chút bất bình, nhưng không dám tranh luận với Giang Tiểu Lâu.
Ly Tuyết Ngưng nhìn Tiểu Điệp lắc đầu: “Ngươi đó, Tiểu Lâu chưa từng để ai bắt nạt, nàng chịu khoan dung người khác, sao ngươi không thể? Chuyện gì cũng dĩ hòa vi quý, không phải sao?”
Ly Tuyết Ngưng dùng thái độ khoan dung để giải thích vấn đề này, lại không nghĩ trong lòng Giang Tiểu Lâu có tính toán khác. Chút chuyện nhỏ này, không ảnh hưởng đến địa vị của Tạ tứ tiểu thư ở Tạ gia, cần gì phải làm chuyện thừa thãi.
Giang Tiểu Lâu theo bản năng nhìn về phía Ly Tuyết Ngưng, ánh mắt đối phương quá trong suốt, tuy rằng có ưu thương, nhưng càng có nhiều yên tĩnh, vĩnh viễn tràn ngập thương xót, thấu hiểu, bao dung thế gian.
Giang Tiểu Lâu không kềm được nghĩ về chính mình, mỗi lần soi gương nàng đều tránh nhìn vào mắt. Bất tri bất giác, đôi mắt nàng có quá nhiều thù hận, dã tâm bừng bừng, luôn cắn xé nàng.
Người như nàng, sao lại có bằng hữu như Ly Tuyết Ngưng.
“Chỉ sợ người ta không chịu.” Tiểu Điệp không chú ý biểu hiện của Giang Tiểu Lâu, chỉ là nghĩ linh tinh, đúng lúc tỳ nữ Tinh Tinh của Tạ gia vào đổi trà. Tiểu Điệp nhìn Tinh Tinh có vẻ rất ngoan ngoãn nghe lời, lập tức mím chặt miệng, không lên tiếng nữa.
Ly Tuyết Ngưng nhìn bộ dạng căm hận của nàng ta, cảm thấy rất buồn cười, nàng cho rằng nha đầu này tuy ngốc, nhưng cũng biết tai vách mạch rừng, cũng xem như không quá ngốc.
Tạ Du trở lại viện của mình, thấy tỳ nữ đangchăm sóc cho cây hải đường, không khỏi khí huyết dâng lên, đoạt lấy kéo trong tay tỳ nữ, cắt không ngừng tay, không chút lưu tình, đến khi cành lá thưa thớt, mới cảm thấy trái tim mình như bị vò nát. Mạch Nhi chỉ lo tay Tạ Du bị thương, nhất thời cuống lên, đi tới cướp cây kéo lại: “Tiểu thư, người đừng dọa nô tì, tiểu thư.”
Bản thân nàng có ý tốt, không ngờ do tâm tình Tạ Du không tốt, tay hơi dùng sức, khiến cây kéo vạch vào lòng bàn tay Tạ Du tạo ra một vệt đỏ, máu không ngừng chảy ra, Tạ Du hét lên một tiếng, đẩy nàng ngã qua một bên.
Mạch Nhi kinh hãi cực điểm, lập tức đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.
“Ngươi muốn hại chết ta. Cái nhà này ai cũng xem ta là người dư thừa, bây giờ cả nha đầu các ngươi cũng khi dễ ta. Ngươi nhìn tay ta đi.” Tạ Du tức giận hét ầm lên, người bên ngoài đều nghe thấy, khó dám tin người bé nhỏ như nàng lại phát ra âm thanh chói tai như vậy.
Mạch Nhi kinh ngạc sững sờ, run lập cập, còn chưa kịp giải thích, cây kéo lập tức bay tới dưới chân nàng, Mạch Nhi nơm nớp lo sợ, dù sao Tạ Du nhìn có vẻ rất tức giận, sắc mặt trắng bệch, cả người lảo đảo. Mạch Nhi bị dọa sợ, vội vã đứng lên dìu nàng, không ngờ bị Tạ Du đẩy ra. Động tĩnh trong viện đã kinh động Cố ma ma trong nhà, bà lập tức đi ra, nhìn thấy tất cả tỳ nữ đứng ở đó không dám tới gần, mà tiểu thư thì loạng choạng muốn ngã, chỉ có Mạch Nhi ngây ngốc đứng bên cạnh, không kềm được trầm mặt xuống: “Quên hết quy củ rồi sao, còn không mau đi làm việc đi.”
Các tỳ nữ cúi đầu lui xuống, không dám nhìn Cố ma ma một chút.
Cố ma ma đi tới đỡ Tạ Du, liếc mắt ra hiệu với Tạ Du: “Ngươi là người chết sao, dìu tiểu thư đi.” Mạch Nhi còn do dự, chưa lập tức đưa tay ra, không biết Tạ Du lấy sức lực từ đâu, mặc kệ Cố ma ma đi thẳng vào phòng.
Cố ma ma vào cửa, chỉ thấy tứ tiểu thư ngồi trước gương, thân thể không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm vào gương, biểu hiện vô cùng khác thường.
Tuổi Tạ Du không lớn lắm, nhưng lại có phong vận đặc biệt, một cái nhíu mày một nụ cười, giơ tay nhấc chân đều thùa hưởng được phong tình của ca kỹ năm đó. Nhưng mà trải qua giáo dục của gia đình giàu có, thì những nữ tử khác không thể bì được nữa. Chỉ là nụ cười và một cái chớp mắt, nàng đã tập luyện trước gương cả trăm lần, kết hợp phong thái của tiểu thư cao quý và phong lưu trời sinh, khiến người ta không tự chủ được mà sinh lòng thương mến. Nhưng hiện giờ, nàng hận không thể đập nát cái gương này.
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy, lúc đi ra vẫn còn vui vẻ, sao trở về lại nổi giận. Bọn nha đầu không hiểu chuyện, muốn đánh muốn mắng đều tùy ý người, dặn dò nô tì một tiếng là được, sao có thể nổi giận trước mặt mọi người, lỡ truyền ra ngoài thì không hay.” Cố ma ma không nhịn được nói. Nàng là nhũ mẫu của Tạ Du, xem như là người thân cận nhất.
Tạ Du quay mặt lại, một khuôn mặt trắng như tuyết, nàng liếc nhìn Cố ma ma không lên tiếng, chỉ có nước mắt rơi xuống.
“Hảo tiểu thư của ta ơi, người làm sao vậy, đừng khóc, có gì cứ nói với nô tì.” Con cái của Cố ma ma đã ra khỏi phủ thành gia lập thất, vị tiểu thư này còn quan trọng hơn trời, vừa thấy nàng khóc sẽ lập tức hoảng loạn.
Tạ Du cắn răng, đôi mắt đỏ hồng: “Ta ở Tạ gia chỉ là người bị ghét bỏ, ngày hôm nay mất hết thể diện, còn gì để nói nữa…”
Cố ma ma đã hỏi rõ ràng, giờ khắc này hiểu được, vội lau nước mắt cho nàng, ôn nhu khuyên nhủ: “Tiểu thư, Giang Tiểu Lâu chẳng qua chỉ là khách mời, người được lão gia yêu thương từ nhỏ, sao ả so được với người? Người tốt với ả, làm bộ cho lão gia xem, ông ấy sẽ khen người thông minh hiểu chuyện, trước giờ không phải đều là như vậy sao, cho nên lão gia mới thương người nhất.”
Trên mặt Tạ Du có vẻ giận dữ và xấu hổ: “Hôm nay phụ thân thiên vị ả, người đã không còn thương ta nữa.” Vừa nói, vừa không nhịn được nghiến răng nói: “Ma ma, bà không biết Giang Tiểu Lâu đó gian xảo cỡ nào đâu, nịnh phụ thân xoay mòng mòng, còn thương tiếc ả hơn cả ta…”
Cố ma ma nhíu mày nói: “Tiểu thư, hôm qua ta nhìn thấy từ xa, nha đầu kia cũng rất đẹp, không ngờ tâm cơ thâm trầm, nhưng mà, chúng ta không sợ, ả được sủng ái, cũng không phân chia được phần đồ cưới của tiểu thư…”
Cố ma ma là người hiện thực, bà chỉ nhìn thấy lợi ích, chỉ cần lợi ích cá nhân của Tạ Du không bị hao tổn, cái khác không cần để ý. Trên thực tế chính là vậy, Tạ gia phú quý ngập trời, Tạ lão gia thương nàng như con ruột, tương lai xuất giá sẽ chọn một gia đình tương xứng, sẽ không thiếu một phần đồ cưới hùng hậu.
Tạ Du nước mắt lưng tròng nói: “Nhưng ta nghe thấy phụ thân nói với đại ca, muốn cưới ả làm đại tẩu…”
Cố ma ma sững sờ, sắc mặt nhất thời thay đổi: “Hảo tiểu thư, nếu đã biết lão gia coi trọng ả, tội gì trêu chọc vào, lỡ sau này ả thật sự gả cho đại thiếu gia, hai người làm sao chung sống?”
“Nói bậy, đại ca sẽ không cưới ả.” Sắc mặt Tạ Du đại biến, trong nháy mắt vẻ bi thương biến thành phẫn nộ. Mẫu thân của nàng là một ca kỹ thanh lâu, nhưng phụ thân nàng xuất thân là vọng tộc Liêu gia ở Liêu Châu, nếu không vì xuất thân của mẫu thân quá thấp, nàng đã là tiểu thư Liêu gia. Phụ thân nhát gan chỉ dám kim ốc tàng kiều, sau khi mẫu thân chết hắn chỉ dám đem mình đến Tạ gia nhờ vả. Khi đó mình còn là một hài tử không thể rời xa mẹ, cả ngày vừa khóc vừa la. Ngoại trừ đại ca chịu an ủi nàng, chưa từng ai thật lòng quan tâm nàng. Cho đến nay, trái tim của nàng chỉ chứa được đại ca và bản thân nàng, cho dù là tài sản Tạ gia hay là cái khác, nàng đều không hề để ý. Khi Tạ Nguyệt Tạ Hương đề phòng Giang Tiểu Lâu khắp nơi nàng còn cười nhạo các nàng ta vì chút tiền mà tính toán chi li, nhưng khi nàng phát hiện phụ thân muốn đại ca cưới Giang Tiểu Lâu, cảm giác này hoàn toàn thay đổi. Nàng trở nên phẫn nộ, tức đến nổ phổi, trong lòng chua xót cực kỳ.
Sắc mặt Cố ma ma tái xanh, bà quay đầu liếc mắt nhìn, trong phòng không có ai, vội kéo Tạ Du vào nội thất, thấp giọng nói: “Tiểu thư, không lẽ người đối với đại thiếu gia…”
Một lời trúng đích.
Mặt Tạ Du trở nên đỏ chót, trợn to hai mắt nhìn Cố ma ma, không nói nên lời. Phải, dù tuổi nàng không lớn lắm, nhưng rất mẫn cảm với tình yêu nam nữ, đại ca và phụ thân thường xuyên ở bên ngoài, nàng thường nửa đêm tỉnh lại, lặng lẽ cầu xin, phù hộ hắn bình an trở về, nhưng nàng chưa từng cầu xin cho phụ thân. Biết đại ca hôm nay trở về, nàng cố ý cài hoa hải đường hắn yêu thích nhất đi gặp hắn, chỉ để hắn vui vẻ. Nhưng mà, đây là bí mật của nàng, ngày thường quyết không dám để lộ. Nàng rất rõ ràng, nếu suy nghĩ này của nàng bị người khác biết, phụ thân sẽ căm ghét nàng, Tạ Nguyệt Tạ Hương sẽ xem thường, ngay cả đại ca ôn hòa cũng sẽ không muốn nhìn thấy nàng. Khi đó, nàng sẽ không được gặp hắn nữa. Nhưng mà bí mật này, cuối cùng cũng không giấu được Cố ma ma.
“Tiểu thư, người điên rồi phải không, người là nữ nhi Tạ gia, đại thiếu gia là đại ca của người.”
“Đại ca cái gì, huynh ấy hoàn toàn không phải…” nàng thốt lên theo bản băng.
“Tiểu thư, người bỏ suy nghĩ đáng sợ đó đi, người họ Tạ, hai người là huynh muội ruột, tuyệt đối không có khả năng thứ hai, nếu bị lão gia và những người khác biết được, người còn đường sống sao?" Cố ma ma hoảng hốt, gấp gáp đến độ mặt mày trắng bệt.
Tạ Du cũng tái mét mặt mày, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng yên lặng không lên tiếng. Tạ gia thu nhận nàng, phụ thân cho nàng làm nữ nhi Tạ gia, thân phận này sẽ theo nàng cả đời. Nàng nhớ đại ca, ngày đêm đều nhớ, rõ ràng là suy nghĩ điên rồ. Những câu nói này, nàng há không biết. Cuối cùng, nàng bỗng nhiên đứng lên, lại ngồi xuống, không nhịn được nói: “Ta là nữ cô nhi, không phải Giang Tiểu Lâu cũng vậy, ả dựa vào đâu…”
“Không giống, người là tiểu thư lớn lên ở Tạ gia, đã ở đây từ nhỏ. Tiểu thư người nghe cho kỹ, đừng nói là lão gia đã cho người mang họ Tạ, cho dù người còn mang họ Liêu, lão gia cũng sẽ không đồng ý. Người không suy nghĩ xem, ông ấy có lòng tốt thu nhận đứa con gái không nơi nương tựa của người bạn tốt, sau đó nuôi lớn người, gả đi yên ổn, ai cũng sẽ tán thưởng lão gia nhân đức. Nhưng nếu Tạ gia nuôi lớn người, rồi đưa đến cho đại thiếu gia, Tạ gia sẽ trở thành một nơi xấu xa, lão gia là người nghĩa khí cỡ nào, ông ấy sẽ chịu sao?” Cố ma ma tận tình khuyên nhủ.
Tạ Khang Hà muốn cho Giang Tiểu Lâu gả vào Tạ gia, người khác còn có thể nghĩ là báo ân, nhưng Tạ Du thì khác. Cho dù hiện giờ nàng vẫn mang họ của mình, chỉ là sống ở Tạ gia, nàng cũng nợ ân tình Tạ gia quá nhiều, nếu gả cho đại thiếu gia, người ta sẽ nói Tạ gia thi ân cầu báo, tính toán với nữ cô nhi, truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe. Huống chi hiện giờ nàng là tứ tiểu thư đường đường chính chính, thân phận này cả đời cũng không thay đổi được.
Không biết Tạ Du lấy sức lực từ đâu, lông mày dựng thẳng lên, đôi mắt tràn ngập tàn khốc: “Ta biết dù thế nào cũng không đến lượt ta, nhưng đại ca như vậy, có cưới cũng phải cưới một người ta tâm phục khẩu phục, Giang Tiểu Lâu ngoại trừ gương mặt, thân thế cũng không nơi nương tựa như ta, là một nữ cô nhi, sao xứng với đại ca.” Xưa nay nàng ăn nói nhỏ nhẹ, Cố ma ma từng từng thấy biểu hiện đáng sợ thế này, nhất thời kinh hoảng.
Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đồ sứ vỡ.
Cố ma ma phản ứng đầu tiên, chạy ra ngoài, lôi người đang đứng bên ngoài vào, tức đến nổ phổi: “Ngươi nghe thấy cái gì?”
Mạch Nhi nhìn thấy Tạ Du và Cố ma ma biểu hiện căng thẳng, trợn mắt nhìn mình chằm chằm, nàng run lên, nói lắp bắp: “Nô tì…nô tì…không nghe thấy gì hết.” Vừa nói, chân nàng vừa lùi về phía sau.
Cố ma ma liếc mắt nhìn Tạ Du, môi của nàng như mất đi toàn bộ màu máu, ánh mắt sợ hãi. Cố ma ma tát Mạch Nhi một cái: “Còn chưa cút xuống?”
Mắt Mạch Nhi lập tức đỏ lên, nàng không dám nói nhiều nửa câu, nhanh chóng lui xuống.
Nội thất nhất thời im lặng, Tạ Du hoang mang nói: “Ma ma, nhất định nó đã nghe thấy…”
Cố ma ma nhíu mày, Mạch Nhi là nha đầu bán đứt cho Tạ gia, tuy rằng ngày thường làm việc khá trung thành, nhưng dù sao vẫn là nha đầu của Tạ phủ, chỉ cần là người trong phủ thì ai cũng chịu sự quản thúc của Vương di nương. Hôm nay nàng nghe được lời này, không chừng ngày mai sẽ truyền đến tai Vương Bảo Trân. Trong phủ ngoại trừ lão gia và đại thiếu gia, không có ai thật lòng hoan nghênh tứ tiểu thư, nếu mọi người biết được tâm tư của nàng, nói bóng nói gió gì đó, một muội muội dám yêu thương huynh trưởng, cho dù giữa họ không có chút huyết thống nào, nhưng danh phận cũng đã sớm định sẵn, hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
“Ma ma, người phải cứu ta.” Tạ Du không khỏi thất kinh, “Ta nên làm sao, nếu như Mạch Nhi nói ra ngoài, thì không còn gì nữa.”
Cho dù Mạch Nhi thật sự trung thành với tiểu thư, người khác cũng sẽ tìm cách moi thông tin từ nàng. Tạ Du đã đến tuổi xuất gía, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, cái chờ đợi nàng không phải là chết thì là bầu bạn với Phật môn cả đời. Tạ Du do Cố ma ma nuôi từ nhỏ, làm sao bà có thể trơ mắt nhìn đối phương lưu lạc đến nước này.
“Tiểu thư, ta sẽ trông chừng thật kỹ, không để cho nó ăn nói linh tinh.” Cố ma ma trong chốc lát liền hạ quyết tâm, vẻ mặt âm trầm.
Tạ Du đang sợ hãi trong lòng, nghe xong lời này không khỏi run lên: “Bà...”
Cả buổi tối Mạch Nhi thấp thỏm không yên, mặc kệ đi đến đâu, Cố ma ma đều nhìn nàng chằm chằm, cho dù đi nhà xí cũng vậy, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm khiến người ta hoảng sợ. Tối hôm đó vốn đến lượt nàng trực đêm, đột nhiên nhìn thấy bóng người ở trước cửa sổ lung lay một thoáng, là Cố ma ma. Nàng sợ đến suýt nữa không nói ra lời, Cố ma ma lắc đầu một cái, vẫy vẫy tay với nàng, giống như có gì muốn nói. Nàng gấp gáp vội vàng đứng dậy, đi ra cửa…
Buổi tối ở Tạ gia rất yên tĩnh, tiếng trống canh ba vang lên đã được một lúc lâu.
Tiểu Điệp kiên trì đòi trực đêm lại ngủ trước, nửa đêm nàng thức dậy đi nhà xí, mới kinh ngạc phát hiện trước cửa sổ có một người đang đứng ngắm trăng. Tiểu Điệp không khỏi sợ hết hồn, chờ thấy rõ đó là ai mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu thư, sao muộn rồi người còn chưa ngủ?”
Giang Tiểu Lâu không trả lời nàng, chỉ nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ. Đêm nay, trăng thật sáng, thật đẹp. Đáy mắt của nàng, vừa có nét ủ dột vừa có nét sáng sủa, bất giác như có sóng ngầm mãnh liệt.
Tiểu Điệp có chút lo lắng, lại gọi một tiếng: “Tiểu thư.”
Giang Tiểu Lâu giống như vừa lấy lại tinh thần, nàng chú ý tới Tiểu Điệp thần sắc bất an, không khỏi nghiên người mím môi, nở nụ cười, lại nhìn ánh trăng một chút, mới hỏi: “Hôm nay mồng mấy?”
“Hả?” Tiểu Điệp cả người sững sốt, nửa ngày mới phản ứng lại “Tiểu thư, hôm nay là mồng 10 tháng 9.”
Mồng 10 tháng 9, còn cách sinh nhật nàng một tháng. Trước kia cứ đến lúc này, Tần gia sẽ đặc biệt chúc thọ cho nàng, Tần Tư còn tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật…Nói đến đây, chớp mắt một cái cũng đã lâu không gặp rồi, có thể những người đó đã sớm quên mất nàng. Nhưng mà, nàng sẽ làm cho họ nhớ đến nàng, mồng 10 tháng 10, còn một tháng nữa…
“Tiểu Điệp, đi ngủ đi.” Giang Tiểu Lâu đi qua bên cạnh Tiểu Điệp, buông lại một câu.
Tiểu Điệp gãi đầu, càng lúc càng không hiểu, quay đầu nhìn bóng lưng tiểu thư, ngoan ngoãn nuốt xuống nghi vấn. Hơn nửa đêm, sao đột nhiên lại hỏi ngày tháng, hôm nay có gì đặc biệt sao?
Đêm này, Giang Tiểu Lâu ngủ rất say, Tạ gia sắp xếp rất tốt, chăn đệm tinh xảo mềm mại, giường lớn sang trọng, màn trắng như tuyết mới tinh, khi ngủ còn ngửi được mùi thơm thoang thoảng, thật là một buổi tối hoàn hảo, tất cả đều rất hài lòng.
Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu mặc nội bào ngồi trước gương, thả mái tóc đen dài ra, Tinh Tinh tỉ mỉ chảy tóc cho nàng, biểu hiện cẩn thận chu đáo. Sau khi chải xong, nàng liền mở hộp trang sức ra, khi nhìn thấy những món châu báu tinh xảo bên trong, Giang Tiểu Lâu nhạy cảm nhận ra Tinh Tinh có hơi chững lại một chút, sau đó tiếp tục trang điểm như không có gì.
Mọi người đều cho rằng Giang Tiểu Lâu là cô nhi xin ở nhà Tạ gia, cho nên Vương Bảo Trân theo lời Tạ Khang Hà dặn dò mà chuẩn bị kỹ lưỡng, ngay cả xiêm y trang sức đều có sẵn, nhưng khi trang điểm Giang Tiểu Lâu cố ý dùng trang sức của riêng mình. Số đồ này, là khi ở Quốc Sắc Thiên Hương lầu nàng lặng lẽ chuyển đến chỗ Vương đại phu, gần đây vừa lấy lại. Hiển nhiên, những châu báu này khiến Tinh Tinh không kềm được phải ngẩn ngơ, đại khái là không ngờ Giang Tiểu Lâu lại có đồ tốt như vậy.
Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ quan sát biểu hiện của Tinh Tinh, khẽ cười.
Đang lúc trang điểm, không ngờ cửa bị đẩy ra rầm một tiếng. Tinh Tinh nhíu mày, nhìn Tiểu Điệp đứng ở cửa, trong lòng nghĩ: đúng là từ bên ngoài đến, hoàn toàn không có quy củ. Chỉ nghĩ đến đó, đã nghe thấy Tiểu Điệp hoảng loạn chạy đến trước mặt Giang Tiểu Lâu, hổn hển nói: “Tiểu thư, nha đầu kia chết rồi.”
Chết rồi, ai chết rồi? Giang Tiểu Lâu nhìn nàng một chút, ánh mắt dao động, nói: “Nói chuyện đàng hoàng.”
Sắc mặt Tiểu Điệp trắng bệch: “Là nha đầu Mạch Nhi đi theo tứ tiểu thư, hôm qua nàng nhảy xuống giết chết rồi.”
Bộp một tiếng, cây lược trên tay Tinh Tinh đột nhiên rơi xuống đất, gương mặt cũng trở nên trắng bệch.
Tác giả :
Tần Giản