Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 138-1: Tình địch gặp mặt (1)
Từ phủ Tử y hầu đi ra, Giang Tiểu Lâu nhờ An Tiểu Thiều đưa Vương phi trở về, sau đó dặn dò xe ngựa đi đến y quán của Phó Triêu Tuyên. Phó Triêu Tuyên nhìn thấy có bệnh nhân đến thì không hỏi nhiều một câu, lập tức sai người cởi bỏ xiêm y của hắn, ai ngờ hắn gắt gao nắm chặt áo, kiên trì không để cho bất cứ ai chạm vào.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn đề phòng như vậy, mơ hồ có thể đoán được lý do là gì. Thiếu niên này quả thật quá đẹp, vừa xuống ngựa đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, Giang Tiểu Lâu tự xưng là người xinh đẹp nhưng trước nay cũng chưa bao giờ có cảnh tượng này. Khi Phó Triêu Tuyên nhìn thấy gương mặt hắn, không tự chủ được hơi đỏ mặt. Một đứa nhỏ khác biệt như vậy, khi còn ở phủ Tử y hầu đã gặp phải chuyện gì… nàng có thể tưởng tượng được.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn khẩn trương như vậy, liền nhẹ giọng nói: “Nhất định phải cởi y phục sao?”
Phó Triêu Tuyên nhíu chặt mày: “Đúng, phải cởi y phục ra ta mới có thể kiểm tra vết thương.”
Giang Tiểu Lâu gật gù, dược đồng lại tiến lên, ai ngờ đứa bé kia dường như con thú phát điên, đột nhiên đẩy dược đồng ngã nhào. Dược đồng lăn ra đất, cái mông như vỡ thành hai mảnh, trợn mắt nhìn đối phương: “Ta chỉ muốn trị thương cho ngươi, sao lại không chịu cởi y phục chứ?”
Thiếu niên có vẻ biết mình đã gây họa, chỉ cúi chặt đầu vào giữa hai tay, không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì. Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, nói với mọi người: “Các người ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với hắn.”
Phó Triêu Tuyên tựa hồ có lời muốn nói, ngẫm lại rồi nhịn xuống, quay đầu dẫn mọi người ra khỏi phòng.
Gian phòng trở nên yên tĩnh, Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Ta hiểu được tâm tình của ngươi, vì vết thương trên người ta còn nhiều hơn ngươi.”
Thân thể thiếu niên chấn động, bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu.
“Từ cổ trở xuống không còn một chỗ lành lặn, nơi nào cũng là vết thương đẫm máu, khi được cứu thì chỉ còn lại một hơi thở. Vốn còn tưởng sẽ không qua khỏi, không ngờ ta vẫn còn sống, bây giờ vết thương đã lành, nhưng sẹo thì mãi mãi không bao giờ xóa được.” Ngữ khí Giang Tiểu Lâu điềm đạm, như đang nói chuyện của người khác.
Đôi mắt thiếu niên lấp lóe, không kềm được mà biến sắc.
“Nếu ngươi không có dũng khí chết, thì chỉ phải cố gắng sống sót, dù vết thương nặng đến mấy thì cũng sẽ có ngày lành lại.” Giang Tiểu Lâu nói xong câu này, sẵn tiện lại nói: “Có phải vết thương rất đau?” Nói xong nàng đưa tay đến vạt áo thiếu niên, hắn tránh một cái, tựa hồ muốn cách xa nàng, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Giang Tiểu Lâu, đôi mắt đó đặc biệt mỵ lệ, dịu dàng, khiến người ta không kềm được mà run rẩy. Hắn không phản kháng nữa, tùy ý Giang Tiểu Lâu kéo vạt áo ra, để lộ vết thương chằng chịt trên người.
“Những vết thương này nếu không xử lý thì ngươi sẽ chết, bây giờ ta gọi người vào bôi thuốc cho ngươi, được không?”
Thiếu niên không nói lời nào, chỉ dùng sức gật đầu.
Lúc này Phó Triêu Tuyên mới đi tới, từ chối sự trợ giúp của dược đồng, nhanh nhẹn rửa vết thương và bôi thuốc cho hắn.
Giang Tiểu Lâu nói: “Đứa bé này tạm thời ở lại y quán để dưỡng bệnh đi.”
Phó Triêu Tuyên vừa định gật đầu, thiếu niên đã mạnh mẽ lắc đầu: “Không muốn.” Âm thanh của hắn khàn khàn khó nghe, hoàn toàn không tương xứng với dung mạo mỹ lệ của mình. Phó Triêu Tuyên ngẩn ra, rồi nắm cằm của hắn buộc hắn phải há miệng, cẩn thận kiểm tra chốc lát mới quay đầu lại nói: “Có người dùng than lửa làm phỏng cổ họng hắn, cho nên giọng nói mới như vậy…”
Đứa nhỏ này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, Hầu phủ lại dùng thủ đoạn đê hèn này bức bách người khác nghe lời, tâm tình Giang Tiểu Lâu trở nên phức tạp: “Ngươi muốn đi theo ta?”
Thiếu niên không lên tiếng cũng không gật đầu, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Giang Tiểu Lâu hiểu rõ, bèn nói: “Quên đi, huynh kê thuốc tốt cho hắn, ta phải mang hắn về vương phủ.”
Nghe nói như thế, Phó Triêu Tuyên liếc mắt nhìn thiếu niên kia: “Nhưng cả người hắn đều là vết thương, đưa về có thích hợp không?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó trả lời: “Đưa hắn về cũng tốt… có mấy người sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.”
Phó Triêu Tuyên nghe vậy thở dài: “Không biết sao ta cảm thấy đứa nhỏ này khá giống nàng, rất quật cường, không chịu nghe lời khuyên của người khác.”
Giang Tiểu Lâu chỉ khẽ cười một cái, không hề trả lời hắn.
Khi Giang Tiểu Lâu mang đứa nhỏ này về vương phủ, Khánh Vương phi đã sắp xếp xong một gian phòng, dĩ nhiên là không phải xem hắn như người hầu, mà là khách mời trong phủ.
Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp sắp xếp người đi nấu thuốc, nấu cháo, chờ đến khi thiếu niên nâng chén cháo lên, ngoan ngoãn ăn từng miếng. Tiểu Điệp không nhịn được mà đỏ mắt: “Sau này đi theo tiểu thư, sẽ không có ai dám ăn hiếp ngươi nữa.”
Giang Tiểu Lâu hỏi: “Tiêu Quan Tuyết có đưa giấy bán thân của hắn đến chưa?”
“Vâng tiểu thư, ở trong hộp.” Sở Hán lập tức đưa tới một cái hộp.
Giang Tiểu Lâu mở hộp ra, lập tức xé nát giấy bán thân: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi là người tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi vương phủ. Nhưng nếu ta là ngươi, ta sẽ chọn ở lại.”
Thiếu niên yên lặng nhìn Giang Tiểu Lâu, tựa hồ đang đợi nàng nói tiếp.
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu trầm tĩnh: “Có gương mặt này, đi đến đâu cũng không an toàn, nếu không đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình thì phải cẩn thận thật nhiều, hiểu chưa?”
Thiếu niên gật gật đầu, Sở Hán lại cười cười vỗ vai hắn: “Tên là gì?”
“Vệ Phong”. Tiếng nói của hắn vẫn khà khàn khó nghe như vậy.
Sở Hán cười: “Ngươi cố gắng theo ta tập võ, sau này có thể dùng phi tiêu có thể dùng đao, thì sẽ không ai dám ăn hiếp ngươi nữa.”
Lời nói vụng về của Sở Hán cuối cùng cũng chọc cười Vệ Phong, hắn chỉ ngượng ngùng cười một cái đã khiến cả phòng phải ngẩn ngơ.
Nụ cười của hắn như vườn hoa nở rộ, trong nháy mắt khiến mây đen trong lòng người tan hết, đúng là một sức quyến rũ đặc biệt.
Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ quan sát hắn, ý cười trên môi nhạt dần: “Cố gắng ở trong phòng dưỡng bệnh, không được tự ý chạy lung tung, hiểu chưa?”
Vệ Phong gật gù, rồi lại không dám nhìn Giang Tiểu Lâu thêm nữa.
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, hình như đứa nhỏ này không muốn rời xa người.”
Giang Tiểu Lâu xuất thần một lát mới mở miệng nói: “Đi thôi, để hắn nghỉ ngơi.” Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
Vệ Phong lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn theo Giang Tiểu Lâu rời đi, mãi đến khi không còn nhìn thấy gì nữa mới cúi mắt xuống.
Sở Hán sờ sờ đầu hắn, âm thanh mềm mại hơn ngày thường rất nhiều: “Tiểu thư là người tốt.”
Đêm đó Khánh Vương uống say như chết, hắn là người cuối cùng rời khỏi tiệc rượu của Tiêu Quan Tuyết. Khi Khánh Vương phi mang theo Giang Tiểu Lâu hồi phủ, hắn còn đang chèn chén say sưa, vì uống quá nhiều mà hai chân hắn mềm nhũn, bước đi xiêu vẹo, lúc thì đụng vào người hầu bên cạnh, lúc thì đụng vào hòn giả sơn ven đường.
Khi đi ngang qua hoa viên, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có hình ảnh lay động, hắn cả kinh, lập tức tỉnh rượu, lớn tiếng la mắng: “Kẻ nào ở đó?”
Hắn trợn to mắt, chỉ thấy một bóng người càng chạy càng nhanh, Khánh Vương lảo đảo đuổi theo, một phát bắt được sau gáy đối phương: “Ngươi là kẻ nào?”
Thiếu niên vừa nghiên đầu, lộ ra gương mặt đặc biệt xuất chúng, tuy rằng chưa nảy nở nhưng gương mặt này xinh đẹp đến mức người ta phải nín thở. Khánh Vương nhất thời giật mình trong lòng, lập tức cảm thấy nhiệt khí dâng lên, thuận thế ôm lấy hắn: “Ôi, tiểu mỹ nhân từ đâu đến thế này?”
Thiếu niên bỗng nhiên cúi đầu, nhắm ngay cánh tay Khánh Vương mà cắn thật mạnh, Khánh Vương bị đau hét lên một tiếng, muốn đẩy hắn ra, ai ngờ thiếu niên lại dùng hết khí lực, thậm chí cắn sứt cả thịt, một dòng máu nóng lập tức chảy ra, hắn lập tức quát to một tiếng: “Tiện tì.” Mạnh mẽ thoát khỏi cú cắn, hắn lập tức giơ tay cho một cái tát.
Tùy tùng bên cạnh Khánh Vương lập tức nhào đến, đẩy ngã thiếu niên. Trên hòn giả sơn có một phần nhọn nhô cao lên, thiếu niên ngã trúng vào chỗ đó, hắn rên lên một tiếng, sau lưng đau đớn khó nhịn, một luồng chất lỏng ấm áp lập tức chảy ướt lưng áo. Hắn biết rõ giờ khắc này là giờ khắc sinh tử, cũng không cầu xin Khánh Vương mà xoay người muốn bỏ chạy. Tùy tùng lập tức bắt được ngực hắn, ném xuống đất. Đáng thương thay hắn chỉ mới mười ba tuổi, lập tức gãy xương rách da, nằm trên đất phun ra một ngụm máu tươi. Hộ vệ chạy tới, định dùng một đao đoạt mạng hắn, Khánh Vương đột nhiên kêu lên: “Chậm đã.”
“Dạ, Vương gia.” Hộ vệ lập tức lùi qua một bên.
Giờ khắc này Khánh Vương đã tỉnh rượu được ba phần, cẩn thận nhìn gương mặt Vệ Phong đang nằm dưới đất, người này môi hồng răng trắng, dung nhanh xinh đẹp tuyệt trần, tuy rằng mái tóc xõa toán loạn nhưng vẫn lóe lên vẻ mềm mại lộng lẫy, gương mặt nho nhỏ trắng noãn, phảng phất chỉ ấn vào là chảy ra nước. Trước khi Khánh Vương cho rằng Khương Phiên Phiên chính là một đại mỹ nhân, nhưng so với thiếu niên này thì phải kém hơn ba phần. Đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi đã có vẻ yêu nghiệt như thế…Trái tim hắn đập mãnh liệt, nháy mắt đã quên cánh tay mình đang chảy máu, tiến lên nắm lấy cằm Vệ Phong, nhíu mày lại: “Nhìn nha đầu này, gương mặt thật xinh đẹp, sao ta chưa từng gặp qua?”
Khi An Tiểu Thiều đòi Vệ Phong, Khánh Vương đang sảng khoái uống rượu với Độc Cô Khắc, cho nên không có để ý.
Hộ vệ lập tức đáp: “Bẩm Vương gia, người này là do Minh Nguyệt quận chúa mang về từ phủ Tử y hầu hôm nay.”
“Hầu phủ lại có một tuyệt sắc cỡ này sao, chà chà…” Ánh mắt Khánh Vương từ từ trở nên kỳ quái, tỏa ra ánh sáng thăm thẳm. Hắn ngồi xổm xuống, hai tay ôm eo Vệ Phong, thiếu mình liền liều mạng thụt lùi về phía sau: “Thả ta ra.”
Hắn liều mình chống cự, Khánh Vương chỉ cười gằn: “Nếu đã vào vương phủ vậy thì là người của bản vương, còn trốn đi đâu được? Người đâu, mau đưa đến phòng ngủ của bản vương.”
Vừa dứt lời, một giọng nữ u lạnh truyền đến: “Phụ thân, sao lại có hứng thú với một đứa bé như vậy?”
Âm thanh này rất quen tai, Khánh Vương trầm mặt xuống: “Giang Tiểu Lâu, chuyện của ta không đến lượt ngươi làm chủ.”
Giang Tiểu Lâu bước ra từ ánh trăng, nụ cười ôn hòa: “Chẳng qua là đi dạo, lại nhìn thấy phụ thân muốn đứa nhỏ này, thật sự khiến người ta kinh ngạc.”
“Chẳng qua chỉ là một nô tì, có gì không được?”
“Phụ thân, hắn là nam hài tử, người nhìn cho kỹ đi.” Giang Tiểu Lâu hơi nhướng mày, một nụ cười trào phúng từ từ toát ra.
Khánh Vương cả kinh, tỉ mỉ nhìn thiếu niên kia hồi lâu, gương mặt đầy ngờ vực. Rất lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng: “Nam cũng được mà nữ cũng được, nếu ta đã vừa ý thì ai dám cản?”
Khóe miệng Giang Tiểu Lâu cong lên, ánh mắt ngày càng lạnh. Trước kia nể mặt Vương phi, nàng chưa trực tiếp tính sổ với Khánh Vương, không ngờ đối phương lại háo sắc như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không tha, đúng là khiến người ta buồn nôn. Nàng tiến lên hai bước, vừa vặn che ở trước mặt Vệ Phong, mỉm cười hành lễ: “Phụ thân, đứa nhỏ này là người của An gia.”
“Giang Tiểu Lâu, ngươi đang uy hiếp ta sao?” Ánh mắt lạnh lùng của đối phương như có như không quét qua mặt Khánh Vương, không biết sao hắn có cảm giác lạnh lẽo.
“Nếu người muốn nghĩ vậy con cũng không thể làm gì hơn.” Giang Tiểu Lâu cười.
“To gan.” Khánh Vương tức giận quát hộ vệ bên người, “Còn không bắt hắn qua đây cho ta.”
Hộ vệ lập tức tiến lên, nhưng không chờ họ bắt được Vệ Phong một bóng người đã chặn trước mặt. Bọn hộ vệ còn chưa nhìn rõ người trước mắt là ai đã bị đánh ngã xuống đất không dậy nổi, tên bị nặng nhất thì gã cả tay, tiếng kêu đau khổ vang lên thê thảm.
Mặt mũi Khánh Vương như co rúm lại: “Giang Tiểu Lâu, ngươi còn dám cho người ra tay với ta?”
Ý cười trên mặt Giang Tiểu Lâu như gió xuân ấm áp, đôi mắt đen óng nhìn thẳng hắn: “Sở Hán, còn không lui xuống, trước mặt Vương gia không được vô lễ.”
Sở Hán lập tức khom người cúi chào Khánh Vương, lùi ra sau lưng Giang Tiểu Lâu, nhưng một cánh tay vẫn đặt lên chuôi kiếm bên hông, rõ ràng là đang cảnh giác.
Khánh Vương lập tức ý thức được Giang Tiểu Lâu không hề sợ mình, ngược lại, nàng quyết tâm muốn bảo vệ thiếu niên này. Hắn nhúc nhích môi, mạnh mẽ nuốt xuống lời mắng chửi: “Nếu là lễ vật của An tiểu thư, ta cũng không thể miễn cưỡng… Nhưng ngươi phải nhớ rõ ai mới là chủ nhân của vương phủ, hiểu chưa?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu óng ánh, dưới ánh trăng toát ra vẻ lạnh lùng: “Dĩ nhiên là rõ, Tiểu Lâu cung tiễn phụ thân.”
Rõ ràng đánh cho hộ vệ của hắn tơi bời hoa lá, nhưng luôn miệng kêu phụ thân, nha đầu này dẻo miệng còn lòng dạ thì độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Khánh vương lạnh rên một tiếng, phất tay áo rời đi.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn đề phòng như vậy, mơ hồ có thể đoán được lý do là gì. Thiếu niên này quả thật quá đẹp, vừa xuống ngựa đã có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, Giang Tiểu Lâu tự xưng là người xinh đẹp nhưng trước nay cũng chưa bao giờ có cảnh tượng này. Khi Phó Triêu Tuyên nhìn thấy gương mặt hắn, không tự chủ được hơi đỏ mặt. Một đứa nhỏ khác biệt như vậy, khi còn ở phủ Tử y hầu đã gặp phải chuyện gì… nàng có thể tưởng tượng được.
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn khẩn trương như vậy, liền nhẹ giọng nói: “Nhất định phải cởi y phục sao?”
Phó Triêu Tuyên nhíu chặt mày: “Đúng, phải cởi y phục ra ta mới có thể kiểm tra vết thương.”
Giang Tiểu Lâu gật gù, dược đồng lại tiến lên, ai ngờ đứa bé kia dường như con thú phát điên, đột nhiên đẩy dược đồng ngã nhào. Dược đồng lăn ra đất, cái mông như vỡ thành hai mảnh, trợn mắt nhìn đối phương: “Ta chỉ muốn trị thương cho ngươi, sao lại không chịu cởi y phục chứ?”
Thiếu niên có vẻ biết mình đã gây họa, chỉ cúi chặt đầu vào giữa hai tay, không nói lời nào, cũng không có phản ứng gì. Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, nói với mọi người: “Các người ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với hắn.”
Phó Triêu Tuyên tựa hồ có lời muốn nói, ngẫm lại rồi nhịn xuống, quay đầu dẫn mọi người ra khỏi phòng.
Gian phòng trở nên yên tĩnh, Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Ta hiểu được tâm tình của ngươi, vì vết thương trên người ta còn nhiều hơn ngươi.”
Thân thể thiếu niên chấn động, bỗng nhiên ngẩn đầu lên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu.
“Từ cổ trở xuống không còn một chỗ lành lặn, nơi nào cũng là vết thương đẫm máu, khi được cứu thì chỉ còn lại một hơi thở. Vốn còn tưởng sẽ không qua khỏi, không ngờ ta vẫn còn sống, bây giờ vết thương đã lành, nhưng sẹo thì mãi mãi không bao giờ xóa được.” Ngữ khí Giang Tiểu Lâu điềm đạm, như đang nói chuyện của người khác.
Đôi mắt thiếu niên lấp lóe, không kềm được mà biến sắc.
“Nếu ngươi không có dũng khí chết, thì chỉ phải cố gắng sống sót, dù vết thương nặng đến mấy thì cũng sẽ có ngày lành lại.” Giang Tiểu Lâu nói xong câu này, sẵn tiện lại nói: “Có phải vết thương rất đau?” Nói xong nàng đưa tay đến vạt áo thiếu niên, hắn tránh một cái, tựa hồ muốn cách xa nàng, nhưng lại đột nhiên nhìn thấy đôi mắt Giang Tiểu Lâu, đôi mắt đó đặc biệt mỵ lệ, dịu dàng, khiến người ta không kềm được mà run rẩy. Hắn không phản kháng nữa, tùy ý Giang Tiểu Lâu kéo vạt áo ra, để lộ vết thương chằng chịt trên người.
“Những vết thương này nếu không xử lý thì ngươi sẽ chết, bây giờ ta gọi người vào bôi thuốc cho ngươi, được không?”
Thiếu niên không nói lời nào, chỉ dùng sức gật đầu.
Lúc này Phó Triêu Tuyên mới đi tới, từ chối sự trợ giúp của dược đồng, nhanh nhẹn rửa vết thương và bôi thuốc cho hắn.
Giang Tiểu Lâu nói: “Đứa bé này tạm thời ở lại y quán để dưỡng bệnh đi.”
Phó Triêu Tuyên vừa định gật đầu, thiếu niên đã mạnh mẽ lắc đầu: “Không muốn.” Âm thanh của hắn khàn khàn khó nghe, hoàn toàn không tương xứng với dung mạo mỹ lệ của mình. Phó Triêu Tuyên ngẩn ra, rồi nắm cằm của hắn buộc hắn phải há miệng, cẩn thận kiểm tra chốc lát mới quay đầu lại nói: “Có người dùng than lửa làm phỏng cổ họng hắn, cho nên giọng nói mới như vậy…”
Đứa nhỏ này chỉ mới mười hai mười ba tuổi, Hầu phủ lại dùng thủ đoạn đê hèn này bức bách người khác nghe lời, tâm tình Giang Tiểu Lâu trở nên phức tạp: “Ngươi muốn đi theo ta?”
Thiếu niên không lên tiếng cũng không gật đầu, chỉ nhìn chằm chằm nàng.
Giang Tiểu Lâu hiểu rõ, bèn nói: “Quên đi, huynh kê thuốc tốt cho hắn, ta phải mang hắn về vương phủ.”
Nghe nói như thế, Phó Triêu Tuyên liếc mắt nhìn thiếu niên kia: “Nhưng cả người hắn đều là vết thương, đưa về có thích hợp không?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó trả lời: “Đưa hắn về cũng tốt… có mấy người sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.”
Phó Triêu Tuyên nghe vậy thở dài: “Không biết sao ta cảm thấy đứa nhỏ này khá giống nàng, rất quật cường, không chịu nghe lời khuyên của người khác.”
Giang Tiểu Lâu chỉ khẽ cười một cái, không hề trả lời hắn.
Khi Giang Tiểu Lâu mang đứa nhỏ này về vương phủ, Khánh Vương phi đã sắp xếp xong một gian phòng, dĩ nhiên là không phải xem hắn như người hầu, mà là khách mời trong phủ.
Giang Tiểu Lâu dặn dò Tiểu Điệp sắp xếp người đi nấu thuốc, nấu cháo, chờ đến khi thiếu niên nâng chén cháo lên, ngoan ngoãn ăn từng miếng. Tiểu Điệp không nhịn được mà đỏ mắt: “Sau này đi theo tiểu thư, sẽ không có ai dám ăn hiếp ngươi nữa.”
Giang Tiểu Lâu hỏi: “Tiêu Quan Tuyết có đưa giấy bán thân của hắn đến chưa?”
“Vâng tiểu thư, ở trong hộp.” Sở Hán lập tức đưa tới một cái hộp.
Giang Tiểu Lâu mở hộp ra, lập tức xé nát giấy bán thân: “Bắt đầu từ hôm nay ngươi là người tự do, bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi vương phủ. Nhưng nếu ta là ngươi, ta sẽ chọn ở lại.”
Thiếu niên yên lặng nhìn Giang Tiểu Lâu, tựa hồ đang đợi nàng nói tiếp.
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu trầm tĩnh: “Có gương mặt này, đi đến đâu cũng không an toàn, nếu không đủ sức mạnh để tự bảo vệ mình thì phải cẩn thận thật nhiều, hiểu chưa?”
Thiếu niên gật gật đầu, Sở Hán lại cười cười vỗ vai hắn: “Tên là gì?”
“Vệ Phong”. Tiếng nói của hắn vẫn khà khàn khó nghe như vậy.
Sở Hán cười: “Ngươi cố gắng theo ta tập võ, sau này có thể dùng phi tiêu có thể dùng đao, thì sẽ không ai dám ăn hiếp ngươi nữa.”
Lời nói vụng về của Sở Hán cuối cùng cũng chọc cười Vệ Phong, hắn chỉ ngượng ngùng cười một cái đã khiến cả phòng phải ngẩn ngơ.
Nụ cười của hắn như vườn hoa nở rộ, trong nháy mắt khiến mây đen trong lòng người tan hết, đúng là một sức quyến rũ đặc biệt.
Giang Tiểu Lâu tỉ mỉ quan sát hắn, ý cười trên môi nhạt dần: “Cố gắng ở trong phòng dưỡng bệnh, không được tự ý chạy lung tung, hiểu chưa?”
Vệ Phong gật gù, rồi lại không dám nhìn Giang Tiểu Lâu thêm nữa.
Tiểu Điệp nhẹ giọng nói: “Tiểu thư, hình như đứa nhỏ này không muốn rời xa người.”
Giang Tiểu Lâu xuất thần một lát mới mở miệng nói: “Đi thôi, để hắn nghỉ ngơi.” Nói xong nàng liền đi ra ngoài.
Vệ Phong lặng lẽ đứng ở cửa, nhìn theo Giang Tiểu Lâu rời đi, mãi đến khi không còn nhìn thấy gì nữa mới cúi mắt xuống.
Sở Hán sờ sờ đầu hắn, âm thanh mềm mại hơn ngày thường rất nhiều: “Tiểu thư là người tốt.”
Đêm đó Khánh Vương uống say như chết, hắn là người cuối cùng rời khỏi tiệc rượu của Tiêu Quan Tuyết. Khi Khánh Vương phi mang theo Giang Tiểu Lâu hồi phủ, hắn còn đang chèn chén say sưa, vì uống quá nhiều mà hai chân hắn mềm nhũn, bước đi xiêu vẹo, lúc thì đụng vào người hầu bên cạnh, lúc thì đụng vào hòn giả sơn ven đường.
Khi đi ngang qua hoa viên, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có hình ảnh lay động, hắn cả kinh, lập tức tỉnh rượu, lớn tiếng la mắng: “Kẻ nào ở đó?”
Hắn trợn to mắt, chỉ thấy một bóng người càng chạy càng nhanh, Khánh Vương lảo đảo đuổi theo, một phát bắt được sau gáy đối phương: “Ngươi là kẻ nào?”
Thiếu niên vừa nghiên đầu, lộ ra gương mặt đặc biệt xuất chúng, tuy rằng chưa nảy nở nhưng gương mặt này xinh đẹp đến mức người ta phải nín thở. Khánh Vương nhất thời giật mình trong lòng, lập tức cảm thấy nhiệt khí dâng lên, thuận thế ôm lấy hắn: “Ôi, tiểu mỹ nhân từ đâu đến thế này?”
Thiếu niên bỗng nhiên cúi đầu, nhắm ngay cánh tay Khánh Vương mà cắn thật mạnh, Khánh Vương bị đau hét lên một tiếng, muốn đẩy hắn ra, ai ngờ thiếu niên lại dùng hết khí lực, thậm chí cắn sứt cả thịt, một dòng máu nóng lập tức chảy ra, hắn lập tức quát to một tiếng: “Tiện tì.” Mạnh mẽ thoát khỏi cú cắn, hắn lập tức giơ tay cho một cái tát.
Tùy tùng bên cạnh Khánh Vương lập tức nhào đến, đẩy ngã thiếu niên. Trên hòn giả sơn có một phần nhọn nhô cao lên, thiếu niên ngã trúng vào chỗ đó, hắn rên lên một tiếng, sau lưng đau đớn khó nhịn, một luồng chất lỏng ấm áp lập tức chảy ướt lưng áo. Hắn biết rõ giờ khắc này là giờ khắc sinh tử, cũng không cầu xin Khánh Vương mà xoay người muốn bỏ chạy. Tùy tùng lập tức bắt được ngực hắn, ném xuống đất. Đáng thương thay hắn chỉ mới mười ba tuổi, lập tức gãy xương rách da, nằm trên đất phun ra một ngụm máu tươi. Hộ vệ chạy tới, định dùng một đao đoạt mạng hắn, Khánh Vương đột nhiên kêu lên: “Chậm đã.”
“Dạ, Vương gia.” Hộ vệ lập tức lùi qua một bên.
Giờ khắc này Khánh Vương đã tỉnh rượu được ba phần, cẩn thận nhìn gương mặt Vệ Phong đang nằm dưới đất, người này môi hồng răng trắng, dung nhanh xinh đẹp tuyệt trần, tuy rằng mái tóc xõa toán loạn nhưng vẫn lóe lên vẻ mềm mại lộng lẫy, gương mặt nho nhỏ trắng noãn, phảng phất chỉ ấn vào là chảy ra nước. Trước khi Khánh Vương cho rằng Khương Phiên Phiên chính là một đại mỹ nhân, nhưng so với thiếu niên này thì phải kém hơn ba phần. Đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi đã có vẻ yêu nghiệt như thế…Trái tim hắn đập mãnh liệt, nháy mắt đã quên cánh tay mình đang chảy máu, tiến lên nắm lấy cằm Vệ Phong, nhíu mày lại: “Nhìn nha đầu này, gương mặt thật xinh đẹp, sao ta chưa từng gặp qua?”
Khi An Tiểu Thiều đòi Vệ Phong, Khánh Vương đang sảng khoái uống rượu với Độc Cô Khắc, cho nên không có để ý.
Hộ vệ lập tức đáp: “Bẩm Vương gia, người này là do Minh Nguyệt quận chúa mang về từ phủ Tử y hầu hôm nay.”
“Hầu phủ lại có một tuyệt sắc cỡ này sao, chà chà…” Ánh mắt Khánh Vương từ từ trở nên kỳ quái, tỏa ra ánh sáng thăm thẳm. Hắn ngồi xổm xuống, hai tay ôm eo Vệ Phong, thiếu mình liền liều mạng thụt lùi về phía sau: “Thả ta ra.”
Hắn liều mình chống cự, Khánh Vương chỉ cười gằn: “Nếu đã vào vương phủ vậy thì là người của bản vương, còn trốn đi đâu được? Người đâu, mau đưa đến phòng ngủ của bản vương.”
Vừa dứt lời, một giọng nữ u lạnh truyền đến: “Phụ thân, sao lại có hứng thú với một đứa bé như vậy?”
Âm thanh này rất quen tai, Khánh Vương trầm mặt xuống: “Giang Tiểu Lâu, chuyện của ta không đến lượt ngươi làm chủ.”
Giang Tiểu Lâu bước ra từ ánh trăng, nụ cười ôn hòa: “Chẳng qua là đi dạo, lại nhìn thấy phụ thân muốn đứa nhỏ này, thật sự khiến người ta kinh ngạc.”
“Chẳng qua chỉ là một nô tì, có gì không được?”
“Phụ thân, hắn là nam hài tử, người nhìn cho kỹ đi.” Giang Tiểu Lâu hơi nhướng mày, một nụ cười trào phúng từ từ toát ra.
Khánh Vương cả kinh, tỉ mỉ nhìn thiếu niên kia hồi lâu, gương mặt đầy ngờ vực. Rất lâu sau, hắn cười lạnh một tiếng: “Nam cũng được mà nữ cũng được, nếu ta đã vừa ý thì ai dám cản?”
Khóe miệng Giang Tiểu Lâu cong lên, ánh mắt ngày càng lạnh. Trước kia nể mặt Vương phi, nàng chưa trực tiếp tính sổ với Khánh Vương, không ngờ đối phương lại háo sắc như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không tha, đúng là khiến người ta buồn nôn. Nàng tiến lên hai bước, vừa vặn che ở trước mặt Vệ Phong, mỉm cười hành lễ: “Phụ thân, đứa nhỏ này là người của An gia.”
“Giang Tiểu Lâu, ngươi đang uy hiếp ta sao?” Ánh mắt lạnh lùng của đối phương như có như không quét qua mặt Khánh Vương, không biết sao hắn có cảm giác lạnh lẽo.
“Nếu người muốn nghĩ vậy con cũng không thể làm gì hơn.” Giang Tiểu Lâu cười.
“To gan.” Khánh Vương tức giận quát hộ vệ bên người, “Còn không bắt hắn qua đây cho ta.”
Hộ vệ lập tức tiến lên, nhưng không chờ họ bắt được Vệ Phong một bóng người đã chặn trước mặt. Bọn hộ vệ còn chưa nhìn rõ người trước mắt là ai đã bị đánh ngã xuống đất không dậy nổi, tên bị nặng nhất thì gã cả tay, tiếng kêu đau khổ vang lên thê thảm.
Mặt mũi Khánh Vương như co rúm lại: “Giang Tiểu Lâu, ngươi còn dám cho người ra tay với ta?”
Ý cười trên mặt Giang Tiểu Lâu như gió xuân ấm áp, đôi mắt đen óng nhìn thẳng hắn: “Sở Hán, còn không lui xuống, trước mặt Vương gia không được vô lễ.”
Sở Hán lập tức khom người cúi chào Khánh Vương, lùi ra sau lưng Giang Tiểu Lâu, nhưng một cánh tay vẫn đặt lên chuôi kiếm bên hông, rõ ràng là đang cảnh giác.
Khánh Vương lập tức ý thức được Giang Tiểu Lâu không hề sợ mình, ngược lại, nàng quyết tâm muốn bảo vệ thiếu niên này. Hắn nhúc nhích môi, mạnh mẽ nuốt xuống lời mắng chửi: “Nếu là lễ vật của An tiểu thư, ta cũng không thể miễn cưỡng… Nhưng ngươi phải nhớ rõ ai mới là chủ nhân của vương phủ, hiểu chưa?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu óng ánh, dưới ánh trăng toát ra vẻ lạnh lùng: “Dĩ nhiên là rõ, Tiểu Lâu cung tiễn phụ thân.”
Rõ ràng đánh cho hộ vệ của hắn tơi bời hoa lá, nhưng luôn miệng kêu phụ thân, nha đầu này dẻo miệng còn lòng dạ thì độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Khánh vương lạnh rên một tiếng, phất tay áo rời đi.
Tác giả :
Tần Giản