Xướng Môn Nữ Hầu
Chương 110-2: Sụp đổ hoàn toàn (2)
Tóc Thuận Như Ý tản ra, cả người như bị điên, nhìn thấy Hách Liên Thắng liền lạnh lùng nói: “Khó khăn lắm ta mới sinh dưỡng được mấy đứa con, trăm phương ngàn kế che chở chăm sóc, chưa bao giờ để các ngươi bị thiệt thòi. Nó cho rằng mình là đường muội của Thái tử phi nên dám chỉ trích ta. Phải, Vương phi mới là mẹ chồng của nó, nên nó đi nịnh bợ Vương phi, để coi người ta có ngó đến nó hay không.” Cả đời Thuận Như Ý thuận buồm xuôi gió, nên che giấu hình ảnh điêu ngoan độc ác của mình rất tốt, chưa bao giờ lộ ra trước mặt ai, giờ khắc này tất cả đều không còn che giấu, hiển nhiên là đang chịu đả kích rất lớn, tâm trí cũng rối loạn.
Hách Liên Thắng thấy Tương Hiểu Vân tóc tai toán loạn, tức đến nổ phổi, thầm nghĩ không xong, liền dặn dò người hầu: “Mau đỡ đại tẩu xuống, chuyện hôm nay nếu có nửa câu truyền ra ngoài thì cẩn thận tính mạng các ngươi.”
Các tì nữ hai mặt nhìn nhau, vội vàng đỡ Tương Hiểu Vân đang khóc sướt mướt xuống.
Thuận Như Ý thấy Tương Hiểu Vân rời đi, cả người như trút bỏ hết cơn tức nghẹn lúc nãy, tang thương ngồi trên ghế, hầm hừ cả buổi không nói gì.
“Mẹ, chuyện hôm nay người quá nóng nảy, sắt mặt phụ thân lúc nãy tái nhợt, còn mắng con là tiểu súc sinh, nói con không hiểu quy củ, có thể thấy ông ấy đang rất mê tiểu tiện nhân đó, sao người lại bày ra chuyện này làm gì, đúng là ngốc quá.” Hách Liên Thắng không nhịn được trách móc.
Cả người Thuận Như Ý cảm thấy lạnh lẽo không gì tả nổi, xiết chặt trâm vàng trong tay: “Ngốc, ta ngốc cái gì? Trước kia phụ thân ngươi luôn nhớ được điểm tốt của ta, bất kể hắn sủng ái ai cũng không bỏ quên ta. Nhưng từ khi Phiên Phiên vào cửa, ta liền lập tức biến thành rác rưởi, không thèm nhìn ta một cái. Không sai, Phiên Phiên trẻ đẹp, nhưng ta hầu hạ ông ấy bao nhiêu năm, không lẽ không niệm tình xưa chút nào sao?”
Hách Liên Thắng thở dài một tiếng, thân là nam nhân hắn thật sự không hiểu được mẫu thân mình nghĩ gì. Nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, huống chi phụ thân là Vương gia trên cao, nhiều năm qua sủng ái một mình bà còn chưa đủ sao? Gần đây dung mạo của bà càng ngày càng suy yếu, ngược lại phụ thân thì càng yêu thích nữ tử trẻ trung xinh đẹp, đó cũng là chuyện bình thường. Bất kể ai cũng không dao động được địa vị của bà, sao còn lỗ mãng hành động như vậy, ăn không được cá còn bị ướt cả người. Hắn làm sao hiểu được tâm lý nữ nhân, càng không thể hiểu được lòng đố kỵ của Thuận Như Ý như lửa nóng đang thiêu đốt. Lời của hắn không những không dập tắt được ngọn lửa này, trái lại như một cây củi, giúp cho ngọn lửa này càng thêm bùng cháy dữ dội.
“Dĩnhiên là các ngươi không để ý, các ngươi chỉ quan tâm đến tiền đồ của mình, quan tâm ta có thể nói giúp cho các ngươi trước mặt Vương gia hay không. Không có ta, các ngươi cũng chỉ là đám con thứ trong mắt Vương gia, không ai thèm ngó ngàng đến các ngươi.” Thuận Như Ý dùng ánh mắt cực lạnh quét qua con trai mình.
Hách Liên Thắng ngây người, xưa nay Thuận Như Ý là một mẫu thân hiền lành, ôn nhu, mỹ lệ, tuyệt đối không thể nói ra lời nói cay nghiệt vô tình như vậy, không lẽ bà bị trúng tà?
Thuận Như Ý nhận ra mình nói sai, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng rơi lệ: “Ta nhọc nhằn khổ sở nhiều nằm còn không phải vì các ngươi. Bây giờ Vương gia chán ghét ta, còn ai nói giúp các ngươi nữa? Chuyện kế thừa tước vị của đại ca ngươi, tiền đồ của ngươi…sau này đều phải tự lo lấy rồi.”
Hách Liên Thắng cẩn thận suy nghĩ chốc lát, khuyên nhủ: “Mẹ, phụ thân đang nổi nóng, đợi sau một thời gian con lại nghĩ cách giúp người xoay chuyển, còn có tình cảm bao nhiêu năm nay, ông ấy sẽ nghĩ lại thôi.”
Lời này vừa dứt, lại nhìn thấy tì nữ đi vào, nhút nhát nói: “Thuận di nương, Vương phi mời ngài lập tức qua đó.”
“Ngươi gọi ta là gì?” Thuận Như Ý lập tức dựng thẳng lông mày, vẻ mặt khác thường, trong lòng tràn ngập phẫn hận.
Hách Liên Thắng vội cản bà lại, chỉ vào tì nữ đó nói: “Còn chưa cút ra ngoài.” Tì nữ vội vã lui xuống, Hách Liên Thắng nhẹ giọng nói: “Mẹ, bây giờ thân phận người không như trước, phụ thân đã tước địa vị phu nhân của người, dĩ nhiên bọn hạ nhân cũng nghe theo, đừng để bụng mà làm bản thân mình mệt mỏi. Ngược lại bây giờ Vương phi vô cớ gọi người đi, mọi chuyện đều phải nhẫn nại, tuyệt đối không được hấp tấp làm hỏng đại sự.”
Thuận Như Ý nghe xong chỉ cảm thấy đau đến thấu xương, hít một hơi thật sâu: “Con yên tâm, ta sẽ không sai lầm nữa.”
Thuận Như Ý đi đến vườn hoa nhỏ, Vương phi đang cúi đầu uống trà, nghe tiếng động thì ngẩn đầu lên, đôi mắt yên tĩnh nhàn nhạt, thần sắc phức tạp: “Thuận di nương đến rồi.”
Ba chữ Thuận di nương nghe thật chói tai, nhưng Thuận Như Ý đã quen, mặt mày liền tươi cười: “Không biết Vương phi gọi nô tì đến có gì dặn dò?”
“Xưng hô thay đổi thật nhanh, vậy là biến thành nô tì rồi, chẳng trách Vương gia thương ngươi, quả nhiên là rất thức thời.” Trên mặt Khánh Vương phi mang theo ý cười.
Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng ngồi một bên, đôi mắt trong suốt không chớp nhìn Thuận Như Ý, nụ cười không mang theo chút trào phúng nào.
Câu nói này như lưỡi dao sắc, đâm vào trong đầu Thuận Như Ý, khiến vết thương không ngừng nhỏ máu, nhưng bà chỉ có thể oán hận đứng đó, toàn thân run rẩy, trên mặt vẫn cố tươi cười: “Vương phi nói đúng, hôm nay thân phận nô tì đã khác, nhất định phải thức thời.”
Khánh Vương phi ngước mắt nhìn, phát hiện ngón tay Thuận Như Ý đang dùng sức rất mạnh, tay áo bị gấp thành một nếp gấp sâu, trong lòng bà cười gằn, giọng điệu lại bình thản: “Gọi ngươi đến cũng không có gì quan trọng, lúc trước Phiên Phiên… à không, bây giờ nên gọi là Khương phu nhân, lúc nãy tì nữ đến báo, nói nàng ấy bị đả kích lớn, bây giờ đi đứng cũng không nổi, phải được người đỡ về, ta liền nói với Vương gia, bảo ngươi đi thỉnh tội với nàng ấy.”
“Xin hỏi Vương phi, phải thỉnh tội như thế nào?”
Khánh Vương phi ung dung: “Cũng không có gì, chỉ là kêu ngươi đi hầu hạ nàng ta năm ba ngày.”
“Cái gì?” Thuận Như Ý không khỏi kinh ngạc, lông mày co giật: “Vương phi, người bảo nô tì đi hầu hạ Phiên Phiên?”
Khánh Vương phi thờ ơ nhìn bà: “Cái gì Phiên Phiên, ngươi phải gọi một tiếng phu nhân. Không sai, xét về thời gian sống trong phủ thì ngươi nhiều hơn nàng ta, nhưng hôm nay nàng ta rất được Vương gia sủng ái, lại đường đường là một phu nhân, ngươi chỉ là một thị tì, sao có thể gọi thẳng tên nàng ấy?”
Thuận Như Ý bị nghẹn đến ngừng thở, gắt gao cắn môi không nói nên lời.
Toàn bộ hoa viên đặc biệt yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh Giang Tiểu Lâu gạt nước trà, phát ra tiếng động lanh lảnh.
Khánh Vương phi chỉ mỉm cười: “Cần gì tỏ vẻ oan ức như vậy, lấy sắc dụ người thì được mấy năm? Dù sao ngươi cũng được sủng ái một thời gian, nên thấy đủ rồi, rảnh rỗi thì học tu thân dưỡng tính, cần gì tính toán với tiểu cô nương trẻ đẹp.”
Cuối cùng Thuận Như Ý cũng đè nén được kích động, bộ mặt bình tĩnh như không: “Đa tạ ân huệ của Vương phi, nô tì sẽ cố gắng hầu hạ.”
Khánh Vương phi lại giẫm thêm một cước trong lòng bà: “Đúng rồi, phải cẩn thận hầu hạ, nói không chừng Khương phu nhân thấy ngươi đáng thương, chỉ cần nàng nói tốt vài câu trước mặt Vương gia, nói không chừng sẽ có cơ hội để cho ngươi tình cờ được Vương gia thị tẩm đó.”
Thuận Như Ý sớm đã đem hai người trước mắt hận thấu xương, bề ngoài chỉ có thể điềm đạm nói: “Dạ.”
Nhìn theo Thuận Như Ý rời đi, Khánh Vương phi thở phào nhẹ nhõm nói: “Mối hận ta nhịn hơn hai mươi năm, hôm nay mới xem như được trút ra.”
Ngữ khí Giang Tiểu Lâu ôn nhu bình thản nói: “Mẫu thân, người cho rằng Thuận Như Ý sẽ dừng tay như vậy sao?”
“Bây giờ ả chỉ là một thị tì nho nhỏ, còn có thể gây ra sóng gió gì?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhếch môi: “Mẫu thân nói sai rồi, Thuận Như Ý không phải kẻ tầm thường, sẽ nhanh chóng có trò hay để xem, người cứ chờ đi.”
Phong Nhã Các.
Thuận Như Ý vừa vào đến viện là chạm mặt Khánh Vương. Bà liền sử dụng chiêu cũ, hàng mi dài ngước lên, thoáng chốc nước mắt như những hạt châu rơi xuống không ngừng. Khánh Vương nhìn thấy, trong nháy mắt liền có chút không nỡ, đang định an ủi vài câu lập tức có tì nữ dịu dàng bước đến: “Phu nhân xin mời Vương gia qua nói chuyện.”
Trái tim Thuận Như Ý chìm xuống, quả nhiên Khánh Vương không nhìn bà nữa, lập tức chạy đến phòng Phiên Phiên.
Phiên Phiên đang nằm trên giường, thấy Khánh Vương đi vào cũng không đứng dậy. Khánh Vương tươi cười đi đến bên cạnh ngồi xuống: “Sao lại tức giận rồi?”
Gương mặt Phiên Phiên lộ ra biểu hiện bi thương: “Thiếp thấy Vương gia vẫn còn nhớ nhung người đó, cho nên trong lòng đau đớn.”
Khánh Vương ngẩn ra, an ủi nàng: “Cô ta làm sao so được với nàng?”
Phiên Phiên nghĩ đến dặn dò của Giang Tiểu Lâu, lập tức đáy mắt long lanh: “Vương gia, chỉ trách thiếp sinh ra muộn, gặp ngài cũng muộn, nếu không quyết sẽ không để người có người khác…”
Khánh Vương nghe xong có chút đau nhói, miễn cưỡng cười cười, ôm nàng nói: “Nàng muốn gì ta cũng cho nàng, nàng nói không được khỏe, ta liền tiến cung xin nhân sâm ngàn năm của bệ hạ. Bây giờ nàng nói cần người chu đáo chăm sóc, ta liền bảo cô ta đến chăm sóc nàng, cho nàng trút giận, không lẽ như vậy còn không đủ thương nàng sao?”
Phiên Phiên uể oải nói: “Người khác chỉ nghĩ thiếp không biết chừng mực, ỷ sủng mà kiêu ngạo, thật ra thiếp chỉ muốn nhân cơ hội này để bà ấy biết thiếp là người như thế nào, để hai người được hòa hảo, để Vương gia không khó xử.”
Khánh Vương gật đầu liên tục: “Không sai, các nàng sớm ngày hòa hảo, ta cũng đỡ lo.”
Từ khi đến đây, Phiên Phiên bệnh liệt giường một tháng, không tha cho Thuận Như Ý đêm nào, một lát thì bảo dâng trà, một lát thì đưa nước, có chút không hài lòng thì nỉ non kể lể với Khánh Vương. Thuận Như Ý dĩ nhiên cũng không phải người hiền lành, bà tìm đủ cách tiếp cận Khánh Vương, ba lần bốn lượt vạch trần thủ đoạn của Phiên Phiên, hai người đánh nhau khí thế hừng hực, bất phân thắng bại.
Hách Liên Thắng nghe được việc này, cảm thấy rất mất mặt, cuối cùng không nhịn được nên chạy đến thư phòng của Khánh Vương cầu xin.
Khánh Vương lại nhíu mày nói: “Bây giờ bà ta chỉ là một thị tì, phu nhân cần bà ta hầu hạ, ta có thể nói gì được? Dù sao cũng là việc trong hậu viện, không liên quan đến con.”
“Sao lại không liên quan? Phụ thân, bà ấy là mẹ ruột của chúng con, người cũng nên để cho bà ấy một chút thể diện chứ.”
Khánh Vương cười gằn: “Khi bà ta gây họa sao không nghĩ đến thể diện của ta, không nghĩ tới thể diện của Khánh Vương phủ? Khi đó sao ngươi không ngăn cản, để bây giờ nói những lời này thì có ích gì?”
Trái tim Hách Liên Thắng như ngâm nước đá, Phiên Phiên thật là nữ nhân có thủ đoạn, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã làm Khánh Vương thần hồn điên đảo, không hề để ý tới mặt mũi bọn họ. Hắn không nhịn được tức giận nói: “Cho dù Khương phu nhân bệnh cũng đâu nhất định phải bắt mẹ con đi hầu hạ, không phải là muốn báo thù sao?”
Dĩ nhiên Khánh Vương biết điểm này, chính là để Phiên Phiên hả giận hắn mới đồng ý làm vậy, nhưng miệng vẫn trang trọng nói: “Trong viện Phiên Phiên không có người giỏi giang, đúng là có bắt bà ta đi hầu hạ, nhưng cũng không phải làm việc nặng nhọc gì, cần gì than thở như vậy.”
Hách Liên Thắng hít vào một ngụm khí lạnh: “Phụ thân, dù người hận mẹ cũng nên nghĩ cho mặt mũi của con và đại ca, mấy hôm nay con đi đâu cũng nghe người ta nói tới chuyện này, nếu người cố chấp làm vậy con cũng không thể nào lên triều được nữa.”
Khánh Vương nhìn Hách Liên Thắng van xin, cuối cùng cũng không nhẫn tâm được, thở dài một hơi: “Được rồi, bảo bà ta quay về đi.”
Thuận Như Ý thoát được khổ sở, liền muốn đi gặp Vương phi tạ ơn. Một tháng qua, vì có Phiên Phiên, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Khánh Vương sủng ái đối phương, mà Phiên Phiên cũng đề phòng bà, không để bà có cơ hội tiếp cận Khánh Vương.
Khánh Vương phi nhìn thấy gương mặt Thuận Như Ý trắng xám, vàng như nghệ, mí mắt sưng phù, trong nháy mắt đã già đi bảy tám tuổi, không khỏi kinh ngạc: “Thuận di nương sao vậy, đang yên đang lành sao lại biến thành bộ dạng này, không lẽ Khương phu nhân hành hạ ngươi sao?”
Thuận Như Ý đứng nghiêm, sự hận thù trong đáy mắt như thiêu đốt: “Không, phu nhân rất chăm sóc nô tì, đa tạ ân điển của Vương phi.”
Trên mặt Khánh Vương phi mang ý cười: “Hai người các ngươi chung sống hòa thuận đúng là phúc khí của Vương gia. Tối nay ta tự mình thiết yến, các ngươi đều phải tham dự, có gì hiểu lầm thì đều hóa giải, người một nhà cùng chung sống vui vẻ.”
Thuận Như Ý nhướng mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt Khánh Vương phi mang vẻ đắc ý, thù hận trong máu lập tức dồn lên, không tự chủ được nắm chặt hai tay.
Khánh Vương phi nói là làm, quả thật sai người chuẩn bị một bàn tiệc, mời Phiên Phiên đến.
Trăng sáng sao thưa, trong sân treo từng hàng đèn lồng đỏ dọc theo hành lang, tươi sáng đẹp mắt, cơ hồ chiếu sáng cả một góc trời. Phiên Phiên đi theo phía sau Triêu Vân, thướt tha dịu dàng, một thân y phục màu hải đường, vạt áo thêu hoa văn tỉ mỉ, bên hông buộc dây lụa màu trắng, đung đưa một mảnh ngọc bội song ngư, làn váy phất phơ trong gió.
Màu hồng này thật chói mắt, Thuận Như Ý hít sâu một hơi, ngăn chặn huyết khí sôi trào trong ngực.
Khánh Vương phi tươi cười: “Đến đây, Phiên Phiên lại ngồi cạnh ta.”
Phiên Phiên chỉ hơi gật đầu với Giang Tiểu Lâu, liền nghiên người ngồi xuống cạnh Vương phi, trên mặt hơi đỏ hồng.
Vương phi nhìn mọi người chung quanh, khẽ mỉm cười nói: “Hôm nay ta phải nói cho các vị một tin vui, Khương phu nhân đã mang thai, không lâu sau sẽ thêm cho Vương gia một đứa con trai.”
Mọi người vừa mừng vừa sợ, dồn dập mở miệng chúc mừng. Chỉ có Thuận Như Ý đứng một bên cúi mắt, ngoại trừ mí mắt run rẩy và bàn tay đang nắm chặt, người khác không nhìn ra tâm tình của bà chút nào.
Hách Liên Tuệ thấy Vương phi vui vẻ, liền đứng dậy rót một ly rượu, đưa cho Phiên Phiên: “Nếu vậy, trước xin kính phu nhân một chén, chúc phu nhân sớm thêm một đệ đệ cho ta.”
Khương Phiên Phiên đoan trang tươi cười bưng ly rượu lên, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ liền thả xuống, dùng khăn lau miệng, lộ ra nét tươi cười.
Tương Hiểu Vân, Tả Tuyên, thậm chí Hách Liên Tiếu đều không thể không chúc mừng. Giữa âm thanh ồn ào đó, Giang Tiểu Lâu chậm rãi ngước mặt lên, khóe môi hiện ra một nụ cười gằn không dễ phát hiện.
Trên mặt Khánh Vương phi càng thêm tươi cười: “Thuận di nương, ngươi cũng kính Khương phu nhân một chén đi.”
Thuận Như Ý đang ảo não căm hận, nghe đến một câu của Vương phi, cảm thấy đối phương quá cay nghiệt, nhưng vẫn bức ép mình phải nghe theo, bưng một ly rượu bước qua. Tuy nhiên toàn thân bà máu huyết sục rôi, hồn phách như muốn rời khỏi thể xác, một tay chặn ở ngực, không nói nên lời.
Giang Tiểu Lâu cười rạng rỡ: “Thuận di nương sao vậy, có chỗ nào không khỏe?”
Sống lưng Thuận Như Ý lạnh lẽo, miễn cưỡng nói: “Nô tì ăn nói vụng về, chỉ biết chúc Khương phu nhân nhiều phúc nhiều thọ, sớm ngày khai chi tán diệp cho Vương gia.”
Phiên Phiên cười vô cùng xinh đẹp lại mang theo sự khinh bỉ không nói ra được, duỗi bàn tay trắng như ngọc ra tiếp nhận ly rượu, không hiểu sao ly rượu lại rớt xuống bàn, làm ướt y phục Thuận Như Ý, khiến bà phải khẽ kêu lên.
Vương phi vội hỏi: “Sao lại vụng về như vậy, còn không rót chén khác?”
Thuận Như Ý hận không thể giết hết những người trước mắt, bà cố nhẫn nhịn, trong lòng chửi thầm: nhịn được nhất thời thì trời cao biển rộng, chờ bà lấy lại sủng ái của Vương gia, bà sẽ có cách khiến tất những người này chết không có chỗ chôn. Nghĩ đến đây, bà lại rót một chén nữa, tươi cười nói: “Đều do ta không đúng, phu nhân đừng trách tội.”
Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này, bất giác nhẹ nhàng nở nụ cười, cúi mắt xuống, làm như không nhìn thấy gì.
Vừa kính rượu xong, mọi người liền tụm vào trò chuyện, Tả Tuyên hiếm khi có tâm tình thoải mái, mà Tương Hiểu Vân vẫn cúi đầu không nói một lời, thậm chí không nhìn Thuận Như Ý một chút. Thuận Như Ý đứng đó, mối hận trong lòng lên đến cực hạn, bề ngoài chỉ có thể giả vờ tươi cười, uất ức đến cực điểm.
Vào lúc này, Khương Phiên Phiên đột nhiên mất thăng bằng, ly rượu rơi xuống đất, gương mặt trắng bệch. Triêu Vân thầm nghĩ không xong, vội vàng nói: “Khương phu nhân, người sao vậy?”
Thuận Như Ý bị âm thanh sắc bén đâm vào khiến cả người run lên, đưa mắt nhìn tới, nhưng lại chạm phải ánh mắt Giang Tiểu Lâu. Ánh trăng bị mây che khuất, ánh đèn lồng soi sáng gương mặt nàng, đôi mắt đẹp kia như biển đêm đen kịt ào ào xông đến, trong nháy mắt sóng nổi cuộn trào mãnh liệt.
Hách Liên Thắng thấy Tương Hiểu Vân tóc tai toán loạn, tức đến nổ phổi, thầm nghĩ không xong, liền dặn dò người hầu: “Mau đỡ đại tẩu xuống, chuyện hôm nay nếu có nửa câu truyền ra ngoài thì cẩn thận tính mạng các ngươi.”
Các tì nữ hai mặt nhìn nhau, vội vàng đỡ Tương Hiểu Vân đang khóc sướt mướt xuống.
Thuận Như Ý thấy Tương Hiểu Vân rời đi, cả người như trút bỏ hết cơn tức nghẹn lúc nãy, tang thương ngồi trên ghế, hầm hừ cả buổi không nói gì.
“Mẹ, chuyện hôm nay người quá nóng nảy, sắt mặt phụ thân lúc nãy tái nhợt, còn mắng con là tiểu súc sinh, nói con không hiểu quy củ, có thể thấy ông ấy đang rất mê tiểu tiện nhân đó, sao người lại bày ra chuyện này làm gì, đúng là ngốc quá.” Hách Liên Thắng không nhịn được trách móc.
Cả người Thuận Như Ý cảm thấy lạnh lẽo không gì tả nổi, xiết chặt trâm vàng trong tay: “Ngốc, ta ngốc cái gì? Trước kia phụ thân ngươi luôn nhớ được điểm tốt của ta, bất kể hắn sủng ái ai cũng không bỏ quên ta. Nhưng từ khi Phiên Phiên vào cửa, ta liền lập tức biến thành rác rưởi, không thèm nhìn ta một cái. Không sai, Phiên Phiên trẻ đẹp, nhưng ta hầu hạ ông ấy bao nhiêu năm, không lẽ không niệm tình xưa chút nào sao?”
Hách Liên Thắng thở dài một tiếng, thân là nam nhân hắn thật sự không hiểu được mẫu thân mình nghĩ gì. Nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, huống chi phụ thân là Vương gia trên cao, nhiều năm qua sủng ái một mình bà còn chưa đủ sao? Gần đây dung mạo của bà càng ngày càng suy yếu, ngược lại phụ thân thì càng yêu thích nữ tử trẻ trung xinh đẹp, đó cũng là chuyện bình thường. Bất kể ai cũng không dao động được địa vị của bà, sao còn lỗ mãng hành động như vậy, ăn không được cá còn bị ướt cả người. Hắn làm sao hiểu được tâm lý nữ nhân, càng không thể hiểu được lòng đố kỵ của Thuận Như Ý như lửa nóng đang thiêu đốt. Lời của hắn không những không dập tắt được ngọn lửa này, trái lại như một cây củi, giúp cho ngọn lửa này càng thêm bùng cháy dữ dội.
“Dĩnhiên là các ngươi không để ý, các ngươi chỉ quan tâm đến tiền đồ của mình, quan tâm ta có thể nói giúp cho các ngươi trước mặt Vương gia hay không. Không có ta, các ngươi cũng chỉ là đám con thứ trong mắt Vương gia, không ai thèm ngó ngàng đến các ngươi.” Thuận Như Ý dùng ánh mắt cực lạnh quét qua con trai mình.
Hách Liên Thắng ngây người, xưa nay Thuận Như Ý là một mẫu thân hiền lành, ôn nhu, mỹ lệ, tuyệt đối không thể nói ra lời nói cay nghiệt vô tình như vậy, không lẽ bà bị trúng tà?
Thuận Như Ý nhận ra mình nói sai, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng rơi lệ: “Ta nhọc nhằn khổ sở nhiều nằm còn không phải vì các ngươi. Bây giờ Vương gia chán ghét ta, còn ai nói giúp các ngươi nữa? Chuyện kế thừa tước vị của đại ca ngươi, tiền đồ của ngươi…sau này đều phải tự lo lấy rồi.”
Hách Liên Thắng cẩn thận suy nghĩ chốc lát, khuyên nhủ: “Mẹ, phụ thân đang nổi nóng, đợi sau một thời gian con lại nghĩ cách giúp người xoay chuyển, còn có tình cảm bao nhiêu năm nay, ông ấy sẽ nghĩ lại thôi.”
Lời này vừa dứt, lại nhìn thấy tì nữ đi vào, nhút nhát nói: “Thuận di nương, Vương phi mời ngài lập tức qua đó.”
“Ngươi gọi ta là gì?” Thuận Như Ý lập tức dựng thẳng lông mày, vẻ mặt khác thường, trong lòng tràn ngập phẫn hận.
Hách Liên Thắng vội cản bà lại, chỉ vào tì nữ đó nói: “Còn chưa cút ra ngoài.” Tì nữ vội vã lui xuống, Hách Liên Thắng nhẹ giọng nói: “Mẹ, bây giờ thân phận người không như trước, phụ thân đã tước địa vị phu nhân của người, dĩ nhiên bọn hạ nhân cũng nghe theo, đừng để bụng mà làm bản thân mình mệt mỏi. Ngược lại bây giờ Vương phi vô cớ gọi người đi, mọi chuyện đều phải nhẫn nại, tuyệt đối không được hấp tấp làm hỏng đại sự.”
Thuận Như Ý nghe xong chỉ cảm thấy đau đến thấu xương, hít một hơi thật sâu: “Con yên tâm, ta sẽ không sai lầm nữa.”
Thuận Như Ý đi đến vườn hoa nhỏ, Vương phi đang cúi đầu uống trà, nghe tiếng động thì ngẩn đầu lên, đôi mắt yên tĩnh nhàn nhạt, thần sắc phức tạp: “Thuận di nương đến rồi.”
Ba chữ Thuận di nương nghe thật chói tai, nhưng Thuận Như Ý đã quen, mặt mày liền tươi cười: “Không biết Vương phi gọi nô tì đến có gì dặn dò?”
“Xưng hô thay đổi thật nhanh, vậy là biến thành nô tì rồi, chẳng trách Vương gia thương ngươi, quả nhiên là rất thức thời.” Trên mặt Khánh Vương phi mang theo ý cười.
Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng ngồi một bên, đôi mắt trong suốt không chớp nhìn Thuận Như Ý, nụ cười không mang theo chút trào phúng nào.
Câu nói này như lưỡi dao sắc, đâm vào trong đầu Thuận Như Ý, khiến vết thương không ngừng nhỏ máu, nhưng bà chỉ có thể oán hận đứng đó, toàn thân run rẩy, trên mặt vẫn cố tươi cười: “Vương phi nói đúng, hôm nay thân phận nô tì đã khác, nhất định phải thức thời.”
Khánh Vương phi ngước mắt nhìn, phát hiện ngón tay Thuận Như Ý đang dùng sức rất mạnh, tay áo bị gấp thành một nếp gấp sâu, trong lòng bà cười gằn, giọng điệu lại bình thản: “Gọi ngươi đến cũng không có gì quan trọng, lúc trước Phiên Phiên… à không, bây giờ nên gọi là Khương phu nhân, lúc nãy tì nữ đến báo, nói nàng ấy bị đả kích lớn, bây giờ đi đứng cũng không nổi, phải được người đỡ về, ta liền nói với Vương gia, bảo ngươi đi thỉnh tội với nàng ấy.”
“Xin hỏi Vương phi, phải thỉnh tội như thế nào?”
Khánh Vương phi ung dung: “Cũng không có gì, chỉ là kêu ngươi đi hầu hạ nàng ta năm ba ngày.”
“Cái gì?” Thuận Như Ý không khỏi kinh ngạc, lông mày co giật: “Vương phi, người bảo nô tì đi hầu hạ Phiên Phiên?”
Khánh Vương phi thờ ơ nhìn bà: “Cái gì Phiên Phiên, ngươi phải gọi một tiếng phu nhân. Không sai, xét về thời gian sống trong phủ thì ngươi nhiều hơn nàng ta, nhưng hôm nay nàng ta rất được Vương gia sủng ái, lại đường đường là một phu nhân, ngươi chỉ là một thị tì, sao có thể gọi thẳng tên nàng ấy?”
Thuận Như Ý bị nghẹn đến ngừng thở, gắt gao cắn môi không nói nên lời.
Toàn bộ hoa viên đặc biệt yên tĩnh, chỉ nghe âm thanh Giang Tiểu Lâu gạt nước trà, phát ra tiếng động lanh lảnh.
Khánh Vương phi chỉ mỉm cười: “Cần gì tỏ vẻ oan ức như vậy, lấy sắc dụ người thì được mấy năm? Dù sao ngươi cũng được sủng ái một thời gian, nên thấy đủ rồi, rảnh rỗi thì học tu thân dưỡng tính, cần gì tính toán với tiểu cô nương trẻ đẹp.”
Cuối cùng Thuận Như Ý cũng đè nén được kích động, bộ mặt bình tĩnh như không: “Đa tạ ân huệ của Vương phi, nô tì sẽ cố gắng hầu hạ.”
Khánh Vương phi lại giẫm thêm một cước trong lòng bà: “Đúng rồi, phải cẩn thận hầu hạ, nói không chừng Khương phu nhân thấy ngươi đáng thương, chỉ cần nàng nói tốt vài câu trước mặt Vương gia, nói không chừng sẽ có cơ hội để cho ngươi tình cờ được Vương gia thị tẩm đó.”
Thuận Như Ý sớm đã đem hai người trước mắt hận thấu xương, bề ngoài chỉ có thể điềm đạm nói: “Dạ.”
Nhìn theo Thuận Như Ý rời đi, Khánh Vương phi thở phào nhẹ nhõm nói: “Mối hận ta nhịn hơn hai mươi năm, hôm nay mới xem như được trút ra.”
Ngữ khí Giang Tiểu Lâu ôn nhu bình thản nói: “Mẫu thân, người cho rằng Thuận Như Ý sẽ dừng tay như vậy sao?”
“Bây giờ ả chỉ là một thị tì nho nhỏ, còn có thể gây ra sóng gió gì?”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhếch môi: “Mẫu thân nói sai rồi, Thuận Như Ý không phải kẻ tầm thường, sẽ nhanh chóng có trò hay để xem, người cứ chờ đi.”
Phong Nhã Các.
Thuận Như Ý vừa vào đến viện là chạm mặt Khánh Vương. Bà liền sử dụng chiêu cũ, hàng mi dài ngước lên, thoáng chốc nước mắt như những hạt châu rơi xuống không ngừng. Khánh Vương nhìn thấy, trong nháy mắt liền có chút không nỡ, đang định an ủi vài câu lập tức có tì nữ dịu dàng bước đến: “Phu nhân xin mời Vương gia qua nói chuyện.”
Trái tim Thuận Như Ý chìm xuống, quả nhiên Khánh Vương không nhìn bà nữa, lập tức chạy đến phòng Phiên Phiên.
Phiên Phiên đang nằm trên giường, thấy Khánh Vương đi vào cũng không đứng dậy. Khánh Vương tươi cười đi đến bên cạnh ngồi xuống: “Sao lại tức giận rồi?”
Gương mặt Phiên Phiên lộ ra biểu hiện bi thương: “Thiếp thấy Vương gia vẫn còn nhớ nhung người đó, cho nên trong lòng đau đớn.”
Khánh Vương ngẩn ra, an ủi nàng: “Cô ta làm sao so được với nàng?”
Phiên Phiên nghĩ đến dặn dò của Giang Tiểu Lâu, lập tức đáy mắt long lanh: “Vương gia, chỉ trách thiếp sinh ra muộn, gặp ngài cũng muộn, nếu không quyết sẽ không để người có người khác…”
Khánh Vương nghe xong có chút đau nhói, miễn cưỡng cười cười, ôm nàng nói: “Nàng muốn gì ta cũng cho nàng, nàng nói không được khỏe, ta liền tiến cung xin nhân sâm ngàn năm của bệ hạ. Bây giờ nàng nói cần người chu đáo chăm sóc, ta liền bảo cô ta đến chăm sóc nàng, cho nàng trút giận, không lẽ như vậy còn không đủ thương nàng sao?”
Phiên Phiên uể oải nói: “Người khác chỉ nghĩ thiếp không biết chừng mực, ỷ sủng mà kiêu ngạo, thật ra thiếp chỉ muốn nhân cơ hội này để bà ấy biết thiếp là người như thế nào, để hai người được hòa hảo, để Vương gia không khó xử.”
Khánh Vương gật đầu liên tục: “Không sai, các nàng sớm ngày hòa hảo, ta cũng đỡ lo.”
Từ khi đến đây, Phiên Phiên bệnh liệt giường một tháng, không tha cho Thuận Như Ý đêm nào, một lát thì bảo dâng trà, một lát thì đưa nước, có chút không hài lòng thì nỉ non kể lể với Khánh Vương. Thuận Như Ý dĩ nhiên cũng không phải người hiền lành, bà tìm đủ cách tiếp cận Khánh Vương, ba lần bốn lượt vạch trần thủ đoạn của Phiên Phiên, hai người đánh nhau khí thế hừng hực, bất phân thắng bại.
Hách Liên Thắng nghe được việc này, cảm thấy rất mất mặt, cuối cùng không nhịn được nên chạy đến thư phòng của Khánh Vương cầu xin.
Khánh Vương lại nhíu mày nói: “Bây giờ bà ta chỉ là một thị tì, phu nhân cần bà ta hầu hạ, ta có thể nói gì được? Dù sao cũng là việc trong hậu viện, không liên quan đến con.”
“Sao lại không liên quan? Phụ thân, bà ấy là mẹ ruột của chúng con, người cũng nên để cho bà ấy một chút thể diện chứ.”
Khánh Vương cười gằn: “Khi bà ta gây họa sao không nghĩ đến thể diện của ta, không nghĩ tới thể diện của Khánh Vương phủ? Khi đó sao ngươi không ngăn cản, để bây giờ nói những lời này thì có ích gì?”
Trái tim Hách Liên Thắng như ngâm nước đá, Phiên Phiên thật là nữ nhân có thủ đoạn, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã làm Khánh Vương thần hồn điên đảo, không hề để ý tới mặt mũi bọn họ. Hắn không nhịn được tức giận nói: “Cho dù Khương phu nhân bệnh cũng đâu nhất định phải bắt mẹ con đi hầu hạ, không phải là muốn báo thù sao?”
Dĩ nhiên Khánh Vương biết điểm này, chính là để Phiên Phiên hả giận hắn mới đồng ý làm vậy, nhưng miệng vẫn trang trọng nói: “Trong viện Phiên Phiên không có người giỏi giang, đúng là có bắt bà ta đi hầu hạ, nhưng cũng không phải làm việc nặng nhọc gì, cần gì than thở như vậy.”
Hách Liên Thắng hít vào một ngụm khí lạnh: “Phụ thân, dù người hận mẹ cũng nên nghĩ cho mặt mũi của con và đại ca, mấy hôm nay con đi đâu cũng nghe người ta nói tới chuyện này, nếu người cố chấp làm vậy con cũng không thể nào lên triều được nữa.”
Khánh Vương nhìn Hách Liên Thắng van xin, cuối cùng cũng không nhẫn tâm được, thở dài một hơi: “Được rồi, bảo bà ta quay về đi.”
Thuận Như Ý thoát được khổ sở, liền muốn đi gặp Vương phi tạ ơn. Một tháng qua, vì có Phiên Phiên, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Khánh Vương sủng ái đối phương, mà Phiên Phiên cũng đề phòng bà, không để bà có cơ hội tiếp cận Khánh Vương.
Khánh Vương phi nhìn thấy gương mặt Thuận Như Ý trắng xám, vàng như nghệ, mí mắt sưng phù, trong nháy mắt đã già đi bảy tám tuổi, không khỏi kinh ngạc: “Thuận di nương sao vậy, đang yên đang lành sao lại biến thành bộ dạng này, không lẽ Khương phu nhân hành hạ ngươi sao?”
Thuận Như Ý đứng nghiêm, sự hận thù trong đáy mắt như thiêu đốt: “Không, phu nhân rất chăm sóc nô tì, đa tạ ân điển của Vương phi.”
Trên mặt Khánh Vương phi mang ý cười: “Hai người các ngươi chung sống hòa thuận đúng là phúc khí của Vương gia. Tối nay ta tự mình thiết yến, các ngươi đều phải tham dự, có gì hiểu lầm thì đều hóa giải, người một nhà cùng chung sống vui vẻ.”
Thuận Như Ý nhướng mắt, chỉ cảm thấy đôi mắt Khánh Vương phi mang vẻ đắc ý, thù hận trong máu lập tức dồn lên, không tự chủ được nắm chặt hai tay.
Khánh Vương phi nói là làm, quả thật sai người chuẩn bị một bàn tiệc, mời Phiên Phiên đến.
Trăng sáng sao thưa, trong sân treo từng hàng đèn lồng đỏ dọc theo hành lang, tươi sáng đẹp mắt, cơ hồ chiếu sáng cả một góc trời. Phiên Phiên đi theo phía sau Triêu Vân, thướt tha dịu dàng, một thân y phục màu hải đường, vạt áo thêu hoa văn tỉ mỉ, bên hông buộc dây lụa màu trắng, đung đưa một mảnh ngọc bội song ngư, làn váy phất phơ trong gió.
Màu hồng này thật chói mắt, Thuận Như Ý hít sâu một hơi, ngăn chặn huyết khí sôi trào trong ngực.
Khánh Vương phi tươi cười: “Đến đây, Phiên Phiên lại ngồi cạnh ta.”
Phiên Phiên chỉ hơi gật đầu với Giang Tiểu Lâu, liền nghiên người ngồi xuống cạnh Vương phi, trên mặt hơi đỏ hồng.
Vương phi nhìn mọi người chung quanh, khẽ mỉm cười nói: “Hôm nay ta phải nói cho các vị một tin vui, Khương phu nhân đã mang thai, không lâu sau sẽ thêm cho Vương gia một đứa con trai.”
Mọi người vừa mừng vừa sợ, dồn dập mở miệng chúc mừng. Chỉ có Thuận Như Ý đứng một bên cúi mắt, ngoại trừ mí mắt run rẩy và bàn tay đang nắm chặt, người khác không nhìn ra tâm tình của bà chút nào.
Hách Liên Tuệ thấy Vương phi vui vẻ, liền đứng dậy rót một ly rượu, đưa cho Phiên Phiên: “Nếu vậy, trước xin kính phu nhân một chén, chúc phu nhân sớm thêm một đệ đệ cho ta.”
Khương Phiên Phiên đoan trang tươi cười bưng ly rượu lên, chỉ nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ liền thả xuống, dùng khăn lau miệng, lộ ra nét tươi cười.
Tương Hiểu Vân, Tả Tuyên, thậm chí Hách Liên Tiếu đều không thể không chúc mừng. Giữa âm thanh ồn ào đó, Giang Tiểu Lâu chậm rãi ngước mặt lên, khóe môi hiện ra một nụ cười gằn không dễ phát hiện.
Trên mặt Khánh Vương phi càng thêm tươi cười: “Thuận di nương, ngươi cũng kính Khương phu nhân một chén đi.”
Thuận Như Ý đang ảo não căm hận, nghe đến một câu của Vương phi, cảm thấy đối phương quá cay nghiệt, nhưng vẫn bức ép mình phải nghe theo, bưng một ly rượu bước qua. Tuy nhiên toàn thân bà máu huyết sục rôi, hồn phách như muốn rời khỏi thể xác, một tay chặn ở ngực, không nói nên lời.
Giang Tiểu Lâu cười rạng rỡ: “Thuận di nương sao vậy, có chỗ nào không khỏe?”
Sống lưng Thuận Như Ý lạnh lẽo, miễn cưỡng nói: “Nô tì ăn nói vụng về, chỉ biết chúc Khương phu nhân nhiều phúc nhiều thọ, sớm ngày khai chi tán diệp cho Vương gia.”
Phiên Phiên cười vô cùng xinh đẹp lại mang theo sự khinh bỉ không nói ra được, duỗi bàn tay trắng như ngọc ra tiếp nhận ly rượu, không hiểu sao ly rượu lại rớt xuống bàn, làm ướt y phục Thuận Như Ý, khiến bà phải khẽ kêu lên.
Vương phi vội hỏi: “Sao lại vụng về như vậy, còn không rót chén khác?”
Thuận Như Ý hận không thể giết hết những người trước mắt, bà cố nhẫn nhịn, trong lòng chửi thầm: nhịn được nhất thời thì trời cao biển rộng, chờ bà lấy lại sủng ái của Vương gia, bà sẽ có cách khiến tất những người này chết không có chỗ chôn. Nghĩ đến đây, bà lại rót một chén nữa, tươi cười nói: “Đều do ta không đúng, phu nhân đừng trách tội.”
Giang Tiểu Lâu thấy cảnh này, bất giác nhẹ nhàng nở nụ cười, cúi mắt xuống, làm như không nhìn thấy gì.
Vừa kính rượu xong, mọi người liền tụm vào trò chuyện, Tả Tuyên hiếm khi có tâm tình thoải mái, mà Tương Hiểu Vân vẫn cúi đầu không nói một lời, thậm chí không nhìn Thuận Như Ý một chút. Thuận Như Ý đứng đó, mối hận trong lòng lên đến cực hạn, bề ngoài chỉ có thể giả vờ tươi cười, uất ức đến cực điểm.
Vào lúc này, Khương Phiên Phiên đột nhiên mất thăng bằng, ly rượu rơi xuống đất, gương mặt trắng bệch. Triêu Vân thầm nghĩ không xong, vội vàng nói: “Khương phu nhân, người sao vậy?”
Thuận Như Ý bị âm thanh sắc bén đâm vào khiến cả người run lên, đưa mắt nhìn tới, nhưng lại chạm phải ánh mắt Giang Tiểu Lâu. Ánh trăng bị mây che khuất, ánh đèn lồng soi sáng gương mặt nàng, đôi mắt đẹp kia như biển đêm đen kịt ào ào xông đến, trong nháy mắt sóng nổi cuộn trào mãnh liệt.
Tác giả :
Tần Giản