Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 34
Hạ tham tướng khẩn trương ngưng thần nhìn chăm chú địch doanh phía Tây, cả nháy mắt một cái cũng không dám.
Mồ hôi theo thái dương gã chậm rãi chảy xuống, ngay khi mồ hôi sắp sửa rơi vào mắt, chợt thấy gã vung mạnh tay lên, ba nghìn hỏa tiễn nhất tề bắn ra, lại lặp lại hai lần nữa, Hạ tham tướng liền thổi kèn lệnh cho mọi người nhanh chóng rút lui.
Lúc này,doanh trướng hừng hực lửa làm đại quân Hung Nô bừng tỉnh, lập tức rơi vào hỗn loạn. Rối loạn qua đi, một người phân công quản lý, một phần cứu hỏa bảo vệ lương doanh, một phần khác bị phái đi truy kích địch; tất cả đều ngay ngắn trật tự, xem ra trong doanh hẳn là có một đại tướng thao lược tọa trấn.
Chấn NhâncùngTráng Quả đang thừa dịp hỗn loạn lui ra bên ngoài. Không biết khi nào, bọn họ đã đổi mặc quân phục Hung Nô, xen lẫn giữa đám quân Hung Nôtruy kích địch, đi theo sau tướng lĩnh đối phương.
Ra khỏi quân doanh, thấy bốn phía đã không còn bóng dáng ba nghìn tinh binh đâu cả,Chấn Nhân cảm thấy rất vừa lòng. Hạ tham tướng này tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng là nhân tài lãnh binh a.
“Phí An, điều năm nghìn tinh binh theo ta truy địch, những người khác quay về quân doanh đợi lệnh.” Cưỡi trên tuấn mã, đại tướng Hung Nô dùng tộc ngữ (aka tiếng mẹ đẻ) phân phó với tướng lĩnh phía sau.
“Vâng, Phí An lĩnh mệnh.”
“Chậm đã! Tả Hiền vương, nếu đây là kế dụ địch của đối phương thì sao? Thỉnh Tả Hiền vươngnghĩ lại. Hiện tại nếu không thấy tung tích của địch, đầu tiên phải là dập xong đại hỏa trong doanh, kiểm tra lương thảo hao tổn, lập tức thỉnh cầu Thiền Vu tiếp tế lương thảo mới là thượng sách.” Tướng lĩnh bên cạnhTả Hiền vương khuyên bảo.
“Hừ Cốc Lễ vương, sao ngươi luôn phản đối chuyện bổn vương làm thế? Nói phải truy địch cũng là ngươi, bây giờ lại nói không truy nữa cũng là ngươi; rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Xem ra, Tả Hiền vương như là bất hòa với Cốc Lễ vương.
Nhẫn nhịn tức giận trong lòng, Cốc Lễ vươngHô Hàn Tàkiên nhẫn giải thích, “Lúc ấy bổn vương nói truy địch, chỉ là vì phòng ngừa địch nhân ở trong doanh quấy rối, đồng thời cũng có ý cảnh báo đối phương, không thật sự có ý muốn truy địch. Bây giờ ta mới ra khỏi doanh đã không thấy bóng dáng địch quân, có thể thấy đối phương đã có sách lược; nếu tùy tiện tiến sâu, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hơn nữa địch nhân hỏa thiêu lương thảo doanh còn chưa phát hiện, nếu chúng vẫn lưu lại trong doanh chẳng phải đại sự không ổn hay sao! Cho nên thỉnh Tả vương nghĩ lại, lập tức quay về doanh điểm danh tướng sĩ, kiểm tra thương vong, phòng ngừa có thám tử địch quân lẫn vào.”
“Ngươi nói thẳng là ngươi rất sợchết là được! Thật không biết Thiền Vu làm gì mà lại đưa ngươi ngồi lên vị trí Cốc Lễ vương! Phí An, nam nghìn tinh binh chọn được chưa? Chọn được rồi thì cùng đi với bổn vương.”
“Vâng!” Tướng lĩnh gọi là Phí An bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Cốc Lễ vương. Cái này mà không hiểu, không phải là làm cho bao nhiêu người đi chịu chết sao?
“Tả Hiền vương! Ngài là đại soái trong quân, không thể dễ dàng ly doanh(rời khỏi quân doanh), để bổn vương truy địch đi! Nếu bình minh bổn vương chưa về, thỉnh Tả Hiền vương tốc báo cho Thiền Vu, thỉnh ngài chi viện!” Hô Hàn Tà đành phải nói như thế. Dù sao đối phương cũng là đại soái chính thức do Thiền Vu sở phong trong quân, nếu đại soái có gì bất trắctrước khi quyết chiến, đối với sĩ khí hay quân tâm không thể nghi ngờ là có ảnh hưởng rất lớn.
“Hừ! Ngươi sớm nói như vậy không phải được rồi sao…” Rốt cuộc đợi được lời ấy của đối phương, Tả Hiền vươngkhông vờ vĩnh nữa, nhưng cũng cố đưa đẩy một hồi rồi mới đồng ý để Cốc Lễ vương truy địch.
Tả Hiền vương này sở dĩ có thể ngồi lên vị trí này đương nhiên cũng không phải người si ngốc. Hắn cố ý vội vã truy địch, chẳng qua chỉ là vì muốn bức Cốc Lễ vương mở miệng khuyên can, tiến tới thỉnh cầu cho gã được tự đi truy địch; về phần tại sao hắn lại làm như vậy, đơn giản là vì muốn thay thế địa vị của Thiền Vu sau này thôi.
Cốc Lễ vươngnày nếu ấn theo huyết mạch mà nói, chính là đệ đệ của Thiền VuMạo Đôn, hơn nữa thê tử của Thiền Vu lại có quan hệ huyết thống với Cốc Lễ vương, đồng thời gã cũng có uy vọng rất lớn trong tộc nhân Hung Nô, nếu Thiền Vu có chuyện gì xảy ra, như vậy không cần phải nói, ngôi vị của Thiền Vu tiếp theo đương nhiên là rơi xuống đầu Cốc Lễ vương.
Đối với Tả Hiền vương luôn như hổ đói rình mồi với ngôi vị Thiền Vu mà nói, thật sự là một uy hiếp không thể không trừ, nhưng vẫn không có cơ hội, mà bây giờ vất vả lắm mới có lý do quang minh chính đại như thế, có thể cho gã đi chịu chết, đương nhiên Tả Hiền vương sao có thể buông tha cơ hội này được chứ.
…
Chấn Nhân âm thầm chú ý đoạn đối thoại của hai người, lộ ra một nụ cười lạnh, nghĩ‘Ta còn lo đại chiến ngày mai có khó giải quyết hay không, không ngờ các ngươi lại đẩy tương lai tươi đẹp vào tử lộ. Nếu là người trong tộc muốn cho Cốc Lễ vương của chính mình chịu chết, ta cũng không thể cô phụ tâm ý của các ngươi a. Tất cho Hô Hàn Tà ngươi có đến mà không có về!’
Bởi vì Tiêu vương là võ tướng, từ nhỏ đã thỉnh người dạy Chấn Nhân học ngôn ngữ của man tộc, coi như là chuẩn bị cho sau này, cho nên hắn có thể nghe được hai người kia đang nói cái gì.
Trong tháng năm tối đen này, dưới sự che dấu của từng cơn bão cát đầy trời, Chấn NhâncùngTráng Quảrời khỏiquân đội Hung Nô, hướng về phía cồn cát cách đó hai dặm, nơi ẩn núp mà Chấn Vũ vàChấn Namđã dẫn dắt một ngàn tinh binh cấp tốc chạy tới. Chấn Nhân muốn để bọn họ hảo hảo mà chuẩn bị. Hắn không muốn bỏ qua cho bất cứ tên tinh binh nào do Hô Hàn Tà dẫn dắt.
Ra ám hiệu, hội hợpChấn Vũ, Chấn Nam, Chấn Nhânthay đổi một chút bố trí khi trước. Một nhìn đối năm nghìn, đương nhiên là cần mưu kế sáng suốt mới có thể thủ thắng.
…
Không đến một nén nhang, Hô Hàn Tà suất lĩnh năm nghìn tinh binh tiếp cận. Đột nhiên phần quân phía sau hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, xem ra là đống bẫy rập do Chấn Nhân thiết kế đã có tác dụng, vội vàng tránh khỏi đống bẫy kia. Nếu không phải vì tối nay đặc biệt thì chỉ sợ đã bịHô Hàn Tàtránh được.
Được bóng đêm che dấu, Chấn Nhân suất lĩnh một ngàn quân rải rác ở bốn phía cồn cát, thình lình bắn loạn tiễn vào quân Hung Nô. Làm cho năm nghìn tinh binh của đối phương giảm mất một phần ba; nhưng rất nhanh, Hô Hàn Tà đã trấn định được, lệnh đội quân dựng thẳng tấm chắn kết thành viên trận.
Chấn Nhân đương nhiên sẽ không chờ gã bố trận hoàn hảo, lập tức thúc ngựa xông lên trước. Bắt giặc trước bắt vua!
Tráng Quả thấy hắn xông ra ngoài, liền nhanh chóng theo sau, vọt vào chỗ trống trong viên trận chưa kịp vây lại. Chấn Vũ, Chấn Namsuất lĩnh binh chúng, theo chiến thuật cổn địa đã luyện tập nhiều ngày nay, chuyên chém vào chân ngựa, đợi cho đám người ngã xuống liền một đao chém xuống, chấm dứt sinh mệnh.
Hô Hàn Tàvừa ra lệnh cho thủ hạ bày trận, ngàn vạn lần chớ để trận tuyến tự loạn, vừa lui dần về phía sau. Nhưng không đợi gã thấy rõ địa hình xung quanh, nghĩ ra kế sách, đã bị Chấn Nhân phi thân tới chặn đứng, hai người một trên ngựa một dưới ngựa, lập tức chém giết nhau.
Tráng Quả tuy đãthâm nhập vàođịch doanh, nhưng vốn trời sinh tính tình hồn hậu, cho dù biết rõ là địch nhân cũng không nhẫn tâm hạ thủ, chỉ làm đối phương bị thương hoặc điểm huyệt, làm đối phương không thể chiến đấu nữa là được. Nhưng cái này ngược lại rất tiện lợi cho đám người đang lăn lộn trên mặt đất với chinh bắc quân, không cần biết đối phương có thể động hay không, chỉ cần còn một hơi là một đao bổ xuống.
Tráng Quả dần dần hướng di chuyển về hướngChấn Nhân, ngẩng đầu thấy thủ lĩnh đối phương vọt người nhảy lên, rút kiếm triền đấu vớiChấn Nhân. Y sợ Chấn Nhân có gì đó sơ suất, xuống tay càng lúc càng nhanh, thường thường là nhất chiêu chế địch(chế ngự địch chỉ trong một chiêu).
Lúc này, Chấn Nhân thấyHô Hàn Tà bị hắn đánh cho trọng thương, đã chỉ còn lực chống đỡ, liền bắt đầu tranh thủ thời gian ‘tiếp đón’quân Hung Nô chung quanh. Hắn cũng không mềm lòng giốngTráng Quả, một kiếm bổ xuống là một mạng người, không chút nương tay.
Dưới sự tấn công của hai đại cao thủ và chiến thuật cổn địa của chinh bắc quân, quân Hung Nôbất đắc dĩ phải vừa đánh vừa lui, số lượng người nhanh chóng giảm dần.
Ngựa hí vang, người bi thiết, xung quanh cồn cát nho nhỏ kia, không biết bao nhiêu mạng người đã ngã xuống.
Chỉ cần đã ngã xuống, hô hấp tắt lịm, vô luận là quân Hung Nô hay chinh bắc quân, đều nhanh chóng bị cát vàng vùi lấp, dần dần biến mất không thấy tung tích.
Tướng lĩnh Hung Nô– Phí An thấy đại thế đã mất, dẫn hơn mười người vây quanh Chấn Nhân, bi thương hô lớn với Cốc Lễ vươngHô Hàn Tà, “Vương thượng, ngài đi mau! Đại quân cần ngài chỉ huy…” Không đợi hắn nói xong, đã bị Chấn Nhân một kiếm đâm vào ngực. Hô Hàn Tà hai mắt rưng rưng không hề ham chiến, thừa dịp Chấn Nhân bị vây nhất thời thoát ra được, đoạt được chiến mã bên cạnh nhảy lên, mở đường máu, vượt ra khỏi trùng vây.
KhiChấn Nhân đem quân vây quanh giết hết quân Hung Nô mới phát hiện trên bãi cát mênh mông, đã không thấy bóng dáng Hô Hàn Tàđâu nữa, không khỏi tức giận đến giậm chân, liên tiếp giết mười tên Hung Nômới giải được sự tức giận trong lòng.
Hừng đông, chinh bắc quân lấy ít thắng nhiều, lấy một ngàn quân chém giết năm nghìn quân địch, đáng tiếc đã để Cốc Lễ vươngHô Hàn Tà chạy thoát.
Thật không ngờ Hô Hàn Tà ở trongHung Nôlại được người ta kì vọng như thế, có thể làm cho quân Hung Nô xả thân cứu giúp; Chấn Nhân càng có ý không thể buông tha tên Cốc Lễ vươngkia. Lập tức, hắn lệnh Chấn Vũ, Chấn Nam mang binh truy tìm kiếm, chính mình cũng cùng Tráng Quả phân công nhau truy tìm Hô Hàn Tà; cũng ước định, vô luận có tìm được hay không, một canh giờ sau phải tập trung tại đại doanh.
Tráng Quả một mình cưỡi ngựa, bắt đầu tìm kiếm kĩ lưỡng xung quanh, một chốc sau đã đến được hồ nước nhỏ mà mình và Chấn Nhân thường xuyên lui tới.Tráng Quảnghĩ, đối phương nếu đổ máu quá nhiều, khẳng định muốn bổ sung nước — đây chính là kinh nghiệm do y nhiều lần đổ máu thụ thương mới biết, mà hồ nước này lại vừa vặn ở giữa hai bên, nói không chừng đối phương cũng biết sự tồn tại của hồ nước này. Nếu là y, y cũng sẽ đến đây uống, bổ sung chút thể lực, chờ trời sáng sẽ nghĩ cách quay về đại doanh.
Xuống ngựa châm đuốc, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh. Không ngoài dự liệu, y đã tìm thấy vài vết máu còn đọng lại trong lùm cây quanh hồ.
Chậm rãi đi quanh hồ, đột nhiên y cảm thấy có gì đó khác thường, trong không khí có gì đó. Tráng Quảkhông hiểu cái này là gì, nhưng theo bản năng liền cúi thấp người, thân kiếm sắc bén lập tức quét qua lưng y.
Hô Hàn Tà một kích vô công(một đòn không trúng), cũng không có khí lực bổ thêm kiếm nữa. Chống kiếm mà đứng, hơi thở dồn dập nhìn Tráng Quả đã đứng dậy, chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương.
Tương tự, Tráng Quảcũng đang đánh giá đối phương.
Nhìn ra được, Hô Hàn Tà là nhân vật anh hùng, có khí chất hào phóng đặc biệt của dân du mục phương bắc.
Bằng trực giác, Tráng Quả cảm thấy đối phương hẳn là không phải người xấu, lại thấy đối phương cố hết sức chống kiếm mới đứngđược, máu cũng từ thắt lưng nhỏ xuống, đầu vai cũng có thể nhìn được đỏ sậm một mảng lớn, y không đành lòng, liền tiến lên phía trước.
Nhìn thấy Tráng Quảđi đến chỗ mình, Hô Hàn Tà bắt đầu đề phòng.
Tráng Quả thấy vẻ mặt gã khẩn trương, vội vàng xua tay nói, “Ngươi đừng sợ, ta chỉ là muốn giúp ngươi băng bó vết thương thôi, ngươi bị thương quá nặng. Ách, ngươi có thể nghe được ta nói cái gì không?”
‘Ai sợ ngươi! Ta đương nhiên có thể nghe được ngươi nói cái gì. Ngươi cho là người Hung Nô chúng ta đều là đám dã dân (dân hoang dã) kém văn minh chắc!’
Hô Hàn Tà nghĩ như vậy, đồng thời bảo trì nguyên khí, mím chặt môi, vẫn không lơi lỏng cảnh giác. Gã cũng không tin tưởng tên người Hán thoạt nhìn trung hậu thật thà này.
Gã nhớ rõ, công phu của tên Hán nhân này cũng được coi như cao minh, thuộc hạ dưới tay mình không biết bao nhiêu người đã bị thương dưới tay y rồi.
Hô Hàn Tà nghĩ rằng Tráng Quả thử mình, căn bản không để ý đến ý tốt của y.
Tráng Quả thấy đối phương hình như là nghe không hiểu mình nói cái gì, không khỏi phát sầu, nghĩ‘Phải làm sao thì gã mới nghe được đây? Ta chỉ muốn giúp gã băng bó thương tích thôi a, không thể đợi gã mất hết cả máu gục xuống mới làm a…’
Học Chấn Namgãi gãi đầu, suy nghĩ nửa ngày, Tráng Quảvẫn không thể nghĩ ra được biện pháp nào.
Không có biện pháp, y đành phải hươ hươ gói thuốc trị thương mà Chấn Nhân bắt ép y phải luôn mang theo bên người, thành khẩn nói, “Đây là dược chữa thương ta mang theo tùy thân, nếu ngươi không muốn để ta băng bó thì trước ngươi tự thượng dược đi, đừng kéo dài nữa, máu ngươi càng chảy càng nhiều đó.” Nói xong, ném gói thuốc qua.
Sợ đối phương còn không chịu tin tưởng, tìm một tảng đá lớn đến, một chưởng đánhxuống, đem tảng đá lớn đánh cho vỡ nát, sau đó chỉ cho đối phương nhìn, ý của y là‘Ta nghĩ thương thế của ngươi như thế, sẽ không phí thời gian nói với ngươi. Ngươi xem, bây giờ ngươi có cứng rắn được như tảng đá này không? Cho nên, xin hãy yên tâm mà dùng dược của ta; nếu ta muốn hại ngươi thì không cần phải phí công thế này.’
Bị lời nói và việc làm của Tráng Quảlàm buồn cười, Hô Hàn Tà cố nén ý cười, cố sức nhặt gói thuốc trên mặt đất, mở ra. Gã bắt đầu cảm thấy, người thoạt nhìn thành thành thực thực này không chừng đúng là người vô cùng thành thực. Gã thân là Cốc Lễ vương của Hung Nô, đương nhiên cũng không xa lạ gì với dược vật, nhất là hảo dược; theo dược hương này mà phán đoán, đây đúng là thánh phẩm trị thương không dễ tìm thấy.
Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay khôngmà Hô Hàn Tà bỗng nhiên lung lay, thân thể đột nhiên ngã xuống.
Nhưng gã cũng không té ngã trên đất, mà là đượcTráng Quả tiến lên ôm lấy.
Mồ hôi theo thái dương gã chậm rãi chảy xuống, ngay khi mồ hôi sắp sửa rơi vào mắt, chợt thấy gã vung mạnh tay lên, ba nghìn hỏa tiễn nhất tề bắn ra, lại lặp lại hai lần nữa, Hạ tham tướng liền thổi kèn lệnh cho mọi người nhanh chóng rút lui.
Lúc này,doanh trướng hừng hực lửa làm đại quân Hung Nô bừng tỉnh, lập tức rơi vào hỗn loạn. Rối loạn qua đi, một người phân công quản lý, một phần cứu hỏa bảo vệ lương doanh, một phần khác bị phái đi truy kích địch; tất cả đều ngay ngắn trật tự, xem ra trong doanh hẳn là có một đại tướng thao lược tọa trấn.
Chấn NhâncùngTráng Quả đang thừa dịp hỗn loạn lui ra bên ngoài. Không biết khi nào, bọn họ đã đổi mặc quân phục Hung Nô, xen lẫn giữa đám quân Hung Nôtruy kích địch, đi theo sau tướng lĩnh đối phương.
Ra khỏi quân doanh, thấy bốn phía đã không còn bóng dáng ba nghìn tinh binh đâu cả,Chấn Nhân cảm thấy rất vừa lòng. Hạ tham tướng này tuy tuổi còn trẻ nhưng cũng là nhân tài lãnh binh a.
“Phí An, điều năm nghìn tinh binh theo ta truy địch, những người khác quay về quân doanh đợi lệnh.” Cưỡi trên tuấn mã, đại tướng Hung Nô dùng tộc ngữ (aka tiếng mẹ đẻ) phân phó với tướng lĩnh phía sau.
“Vâng, Phí An lĩnh mệnh.”
“Chậm đã! Tả Hiền vương, nếu đây là kế dụ địch của đối phương thì sao? Thỉnh Tả Hiền vươngnghĩ lại. Hiện tại nếu không thấy tung tích của địch, đầu tiên phải là dập xong đại hỏa trong doanh, kiểm tra lương thảo hao tổn, lập tức thỉnh cầu Thiền Vu tiếp tế lương thảo mới là thượng sách.” Tướng lĩnh bên cạnhTả Hiền vương khuyên bảo.
“Hừ Cốc Lễ vương, sao ngươi luôn phản đối chuyện bổn vương làm thế? Nói phải truy địch cũng là ngươi, bây giờ lại nói không truy nữa cũng là ngươi; rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Xem ra, Tả Hiền vương như là bất hòa với Cốc Lễ vương.
Nhẫn nhịn tức giận trong lòng, Cốc Lễ vươngHô Hàn Tàkiên nhẫn giải thích, “Lúc ấy bổn vương nói truy địch, chỉ là vì phòng ngừa địch nhân ở trong doanh quấy rối, đồng thời cũng có ý cảnh báo đối phương, không thật sự có ý muốn truy địch. Bây giờ ta mới ra khỏi doanh đã không thấy bóng dáng địch quân, có thể thấy đối phương đã có sách lược; nếu tùy tiện tiến sâu, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hơn nữa địch nhân hỏa thiêu lương thảo doanh còn chưa phát hiện, nếu chúng vẫn lưu lại trong doanh chẳng phải đại sự không ổn hay sao! Cho nên thỉnh Tả vương nghĩ lại, lập tức quay về doanh điểm danh tướng sĩ, kiểm tra thương vong, phòng ngừa có thám tử địch quân lẫn vào.”
“Ngươi nói thẳng là ngươi rất sợchết là được! Thật không biết Thiền Vu làm gì mà lại đưa ngươi ngồi lên vị trí Cốc Lễ vương! Phí An, nam nghìn tinh binh chọn được chưa? Chọn được rồi thì cùng đi với bổn vương.”
“Vâng!” Tướng lĩnh gọi là Phí An bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Cốc Lễ vương. Cái này mà không hiểu, không phải là làm cho bao nhiêu người đi chịu chết sao?
“Tả Hiền vương! Ngài là đại soái trong quân, không thể dễ dàng ly doanh(rời khỏi quân doanh), để bổn vương truy địch đi! Nếu bình minh bổn vương chưa về, thỉnh Tả Hiền vương tốc báo cho Thiền Vu, thỉnh ngài chi viện!” Hô Hàn Tà đành phải nói như thế. Dù sao đối phương cũng là đại soái chính thức do Thiền Vu sở phong trong quân, nếu đại soái có gì bất trắctrước khi quyết chiến, đối với sĩ khí hay quân tâm không thể nghi ngờ là có ảnh hưởng rất lớn.
“Hừ! Ngươi sớm nói như vậy không phải được rồi sao…” Rốt cuộc đợi được lời ấy của đối phương, Tả Hiền vươngkhông vờ vĩnh nữa, nhưng cũng cố đưa đẩy một hồi rồi mới đồng ý để Cốc Lễ vương truy địch.
Tả Hiền vương này sở dĩ có thể ngồi lên vị trí này đương nhiên cũng không phải người si ngốc. Hắn cố ý vội vã truy địch, chẳng qua chỉ là vì muốn bức Cốc Lễ vương mở miệng khuyên can, tiến tới thỉnh cầu cho gã được tự đi truy địch; về phần tại sao hắn lại làm như vậy, đơn giản là vì muốn thay thế địa vị của Thiền Vu sau này thôi.
Cốc Lễ vươngnày nếu ấn theo huyết mạch mà nói, chính là đệ đệ của Thiền VuMạo Đôn, hơn nữa thê tử của Thiền Vu lại có quan hệ huyết thống với Cốc Lễ vương, đồng thời gã cũng có uy vọng rất lớn trong tộc nhân Hung Nô, nếu Thiền Vu có chuyện gì xảy ra, như vậy không cần phải nói, ngôi vị của Thiền Vu tiếp theo đương nhiên là rơi xuống đầu Cốc Lễ vương.
Đối với Tả Hiền vương luôn như hổ đói rình mồi với ngôi vị Thiền Vu mà nói, thật sự là một uy hiếp không thể không trừ, nhưng vẫn không có cơ hội, mà bây giờ vất vả lắm mới có lý do quang minh chính đại như thế, có thể cho gã đi chịu chết, đương nhiên Tả Hiền vương sao có thể buông tha cơ hội này được chứ.
…
Chấn Nhân âm thầm chú ý đoạn đối thoại của hai người, lộ ra một nụ cười lạnh, nghĩ‘Ta còn lo đại chiến ngày mai có khó giải quyết hay không, không ngờ các ngươi lại đẩy tương lai tươi đẹp vào tử lộ. Nếu là người trong tộc muốn cho Cốc Lễ vương của chính mình chịu chết, ta cũng không thể cô phụ tâm ý của các ngươi a. Tất cho Hô Hàn Tà ngươi có đến mà không có về!’
Bởi vì Tiêu vương là võ tướng, từ nhỏ đã thỉnh người dạy Chấn Nhân học ngôn ngữ của man tộc, coi như là chuẩn bị cho sau này, cho nên hắn có thể nghe được hai người kia đang nói cái gì.
Trong tháng năm tối đen này, dưới sự che dấu của từng cơn bão cát đầy trời, Chấn NhâncùngTráng Quảrời khỏiquân đội Hung Nô, hướng về phía cồn cát cách đó hai dặm, nơi ẩn núp mà Chấn Vũ vàChấn Namđã dẫn dắt một ngàn tinh binh cấp tốc chạy tới. Chấn Nhân muốn để bọn họ hảo hảo mà chuẩn bị. Hắn không muốn bỏ qua cho bất cứ tên tinh binh nào do Hô Hàn Tà dẫn dắt.
Ra ám hiệu, hội hợpChấn Vũ, Chấn Nam, Chấn Nhânthay đổi một chút bố trí khi trước. Một nhìn đối năm nghìn, đương nhiên là cần mưu kế sáng suốt mới có thể thủ thắng.
…
Không đến một nén nhang, Hô Hàn Tà suất lĩnh năm nghìn tinh binh tiếp cận. Đột nhiên phần quân phía sau hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, xem ra là đống bẫy rập do Chấn Nhân thiết kế đã có tác dụng, vội vàng tránh khỏi đống bẫy kia. Nếu không phải vì tối nay đặc biệt thì chỉ sợ đã bịHô Hàn Tàtránh được.
Được bóng đêm che dấu, Chấn Nhân suất lĩnh một ngàn quân rải rác ở bốn phía cồn cát, thình lình bắn loạn tiễn vào quân Hung Nô. Làm cho năm nghìn tinh binh của đối phương giảm mất một phần ba; nhưng rất nhanh, Hô Hàn Tà đã trấn định được, lệnh đội quân dựng thẳng tấm chắn kết thành viên trận.
Chấn Nhân đương nhiên sẽ không chờ gã bố trận hoàn hảo, lập tức thúc ngựa xông lên trước. Bắt giặc trước bắt vua!
Tráng Quả thấy hắn xông ra ngoài, liền nhanh chóng theo sau, vọt vào chỗ trống trong viên trận chưa kịp vây lại. Chấn Vũ, Chấn Namsuất lĩnh binh chúng, theo chiến thuật cổn địa đã luyện tập nhiều ngày nay, chuyên chém vào chân ngựa, đợi cho đám người ngã xuống liền một đao chém xuống, chấm dứt sinh mệnh.
Hô Hàn Tàvừa ra lệnh cho thủ hạ bày trận, ngàn vạn lần chớ để trận tuyến tự loạn, vừa lui dần về phía sau. Nhưng không đợi gã thấy rõ địa hình xung quanh, nghĩ ra kế sách, đã bị Chấn Nhân phi thân tới chặn đứng, hai người một trên ngựa một dưới ngựa, lập tức chém giết nhau.
Tráng Quả tuy đãthâm nhập vàođịch doanh, nhưng vốn trời sinh tính tình hồn hậu, cho dù biết rõ là địch nhân cũng không nhẫn tâm hạ thủ, chỉ làm đối phương bị thương hoặc điểm huyệt, làm đối phương không thể chiến đấu nữa là được. Nhưng cái này ngược lại rất tiện lợi cho đám người đang lăn lộn trên mặt đất với chinh bắc quân, không cần biết đối phương có thể động hay không, chỉ cần còn một hơi là một đao bổ xuống.
Tráng Quả dần dần hướng di chuyển về hướngChấn Nhân, ngẩng đầu thấy thủ lĩnh đối phương vọt người nhảy lên, rút kiếm triền đấu vớiChấn Nhân. Y sợ Chấn Nhân có gì đó sơ suất, xuống tay càng lúc càng nhanh, thường thường là nhất chiêu chế địch(chế ngự địch chỉ trong một chiêu).
Lúc này, Chấn Nhân thấyHô Hàn Tà bị hắn đánh cho trọng thương, đã chỉ còn lực chống đỡ, liền bắt đầu tranh thủ thời gian ‘tiếp đón’quân Hung Nô chung quanh. Hắn cũng không mềm lòng giốngTráng Quả, một kiếm bổ xuống là một mạng người, không chút nương tay.
Dưới sự tấn công của hai đại cao thủ và chiến thuật cổn địa của chinh bắc quân, quân Hung Nôbất đắc dĩ phải vừa đánh vừa lui, số lượng người nhanh chóng giảm dần.
Ngựa hí vang, người bi thiết, xung quanh cồn cát nho nhỏ kia, không biết bao nhiêu mạng người đã ngã xuống.
Chỉ cần đã ngã xuống, hô hấp tắt lịm, vô luận là quân Hung Nô hay chinh bắc quân, đều nhanh chóng bị cát vàng vùi lấp, dần dần biến mất không thấy tung tích.
Tướng lĩnh Hung Nô– Phí An thấy đại thế đã mất, dẫn hơn mười người vây quanh Chấn Nhân, bi thương hô lớn với Cốc Lễ vươngHô Hàn Tà, “Vương thượng, ngài đi mau! Đại quân cần ngài chỉ huy…” Không đợi hắn nói xong, đã bị Chấn Nhân một kiếm đâm vào ngực. Hô Hàn Tà hai mắt rưng rưng không hề ham chiến, thừa dịp Chấn Nhân bị vây nhất thời thoát ra được, đoạt được chiến mã bên cạnh nhảy lên, mở đường máu, vượt ra khỏi trùng vây.
KhiChấn Nhân đem quân vây quanh giết hết quân Hung Nô mới phát hiện trên bãi cát mênh mông, đã không thấy bóng dáng Hô Hàn Tàđâu nữa, không khỏi tức giận đến giậm chân, liên tiếp giết mười tên Hung Nômới giải được sự tức giận trong lòng.
Hừng đông, chinh bắc quân lấy ít thắng nhiều, lấy một ngàn quân chém giết năm nghìn quân địch, đáng tiếc đã để Cốc Lễ vươngHô Hàn Tà chạy thoát.
Thật không ngờ Hô Hàn Tà ở trongHung Nôlại được người ta kì vọng như thế, có thể làm cho quân Hung Nô xả thân cứu giúp; Chấn Nhân càng có ý không thể buông tha tên Cốc Lễ vươngkia. Lập tức, hắn lệnh Chấn Vũ, Chấn Nam mang binh truy tìm kiếm, chính mình cũng cùng Tráng Quả phân công nhau truy tìm Hô Hàn Tà; cũng ước định, vô luận có tìm được hay không, một canh giờ sau phải tập trung tại đại doanh.
Tráng Quả một mình cưỡi ngựa, bắt đầu tìm kiếm kĩ lưỡng xung quanh, một chốc sau đã đến được hồ nước nhỏ mà mình và Chấn Nhân thường xuyên lui tới.Tráng Quảnghĩ, đối phương nếu đổ máu quá nhiều, khẳng định muốn bổ sung nước — đây chính là kinh nghiệm do y nhiều lần đổ máu thụ thương mới biết, mà hồ nước này lại vừa vặn ở giữa hai bên, nói không chừng đối phương cũng biết sự tồn tại của hồ nước này. Nếu là y, y cũng sẽ đến đây uống, bổ sung chút thể lực, chờ trời sáng sẽ nghĩ cách quay về đại doanh.
Xuống ngựa châm đuốc, cẩn thận quan sát động tĩnh xung quanh. Không ngoài dự liệu, y đã tìm thấy vài vết máu còn đọng lại trong lùm cây quanh hồ.
Chậm rãi đi quanh hồ, đột nhiên y cảm thấy có gì đó khác thường, trong không khí có gì đó. Tráng Quảkhông hiểu cái này là gì, nhưng theo bản năng liền cúi thấp người, thân kiếm sắc bén lập tức quét qua lưng y.
Hô Hàn Tà một kích vô công(một đòn không trúng), cũng không có khí lực bổ thêm kiếm nữa. Chống kiếm mà đứng, hơi thở dồn dập nhìn Tráng Quả đã đứng dậy, chú ý đến nhất cử nhất động của đối phương.
Tương tự, Tráng Quảcũng đang đánh giá đối phương.
Nhìn ra được, Hô Hàn Tà là nhân vật anh hùng, có khí chất hào phóng đặc biệt của dân du mục phương bắc.
Bằng trực giác, Tráng Quả cảm thấy đối phương hẳn là không phải người xấu, lại thấy đối phương cố hết sức chống kiếm mới đứngđược, máu cũng từ thắt lưng nhỏ xuống, đầu vai cũng có thể nhìn được đỏ sậm một mảng lớn, y không đành lòng, liền tiến lên phía trước.
Nhìn thấy Tráng Quảđi đến chỗ mình, Hô Hàn Tà bắt đầu đề phòng.
Tráng Quả thấy vẻ mặt gã khẩn trương, vội vàng xua tay nói, “Ngươi đừng sợ, ta chỉ là muốn giúp ngươi băng bó vết thương thôi, ngươi bị thương quá nặng. Ách, ngươi có thể nghe được ta nói cái gì không?”
‘Ai sợ ngươi! Ta đương nhiên có thể nghe được ngươi nói cái gì. Ngươi cho là người Hung Nô chúng ta đều là đám dã dân (dân hoang dã) kém văn minh chắc!’
Hô Hàn Tà nghĩ như vậy, đồng thời bảo trì nguyên khí, mím chặt môi, vẫn không lơi lỏng cảnh giác. Gã cũng không tin tưởng tên người Hán thoạt nhìn trung hậu thật thà này.
Gã nhớ rõ, công phu của tên Hán nhân này cũng được coi như cao minh, thuộc hạ dưới tay mình không biết bao nhiêu người đã bị thương dưới tay y rồi.
Hô Hàn Tà nghĩ rằng Tráng Quả thử mình, căn bản không để ý đến ý tốt của y.
Tráng Quả thấy đối phương hình như là nghe không hiểu mình nói cái gì, không khỏi phát sầu, nghĩ‘Phải làm sao thì gã mới nghe được đây? Ta chỉ muốn giúp gã băng bó thương tích thôi a, không thể đợi gã mất hết cả máu gục xuống mới làm a…’
Học Chấn Namgãi gãi đầu, suy nghĩ nửa ngày, Tráng Quảvẫn không thể nghĩ ra được biện pháp nào.
Không có biện pháp, y đành phải hươ hươ gói thuốc trị thương mà Chấn Nhân bắt ép y phải luôn mang theo bên người, thành khẩn nói, “Đây là dược chữa thương ta mang theo tùy thân, nếu ngươi không muốn để ta băng bó thì trước ngươi tự thượng dược đi, đừng kéo dài nữa, máu ngươi càng chảy càng nhiều đó.” Nói xong, ném gói thuốc qua.
Sợ đối phương còn không chịu tin tưởng, tìm một tảng đá lớn đến, một chưởng đánhxuống, đem tảng đá lớn đánh cho vỡ nát, sau đó chỉ cho đối phương nhìn, ý của y là‘Ta nghĩ thương thế của ngươi như thế, sẽ không phí thời gian nói với ngươi. Ngươi xem, bây giờ ngươi có cứng rắn được như tảng đá này không? Cho nên, xin hãy yên tâm mà dùng dược của ta; nếu ta muốn hại ngươi thì không cần phải phí công thế này.’
Bị lời nói và việc làm của Tráng Quảlàm buồn cười, Hô Hàn Tà cố nén ý cười, cố sức nhặt gói thuốc trên mặt đất, mở ra. Gã bắt đầu cảm thấy, người thoạt nhìn thành thành thực thực này không chừng đúng là người vô cùng thành thực. Gã thân là Cốc Lễ vương của Hung Nô, đương nhiên cũng không xa lạ gì với dược vật, nhất là hảo dược; theo dược hương này mà phán đoán, đây đúng là thánh phẩm trị thương không dễ tìm thấy.
Không biết có phải vì mất máu quá nhiều hay khôngmà Hô Hàn Tà bỗng nhiên lung lay, thân thể đột nhiên ngã xuống.
Nhưng gã cũng không té ngã trên đất, mà là đượcTráng Quả tiến lên ôm lấy.
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc