Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 16
Cáo từ đi ra, trên đường quay về Nhâm Tâm cư đột nhiên nhớ tới Tiêu Ngọc Cầm còn ở trong khách thính chờ mình, hắn không khỏi cau chặt mày. Nữ nhân kia thật đúng là đáng ghét! A, càng lúc càng thấy nóng nực bồn chồn.
Quả Quả đâu? Sao lại không thấy y đâu cả! Nghĩ đến Quả Quả, thân thể hắn như bốc hỏa, máu bắt đầu sôi trào.
Đúng rồi, đã năm ngày nay mình chưa chạm đến Quả Quả, thật muốn ôm y, muốn thấy bộ dáng khóc lóc của y, muốn nhìn thấy y cả người vô lực ngã vào lòng mình, dáng vẻ mặc mình âu yếm.
Vẻ mặt và bộ dáng của Quả Quả khi đó không giống với ngày thường khi y luôn mang dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa. Khi đó, gương mặt thành thật của y sẽ đỏ lên, xuân tình đã nhộn nhạo nhưng vẫn luôn bày ra bộ dạng ẩn nhẫn, làm y càng liêu nhân đến tận xương tủy.
Nhìn khuôn mặt kia sẽ làm người ta không nhịn được mà muốn khi dễ y, nghe thanh âm cầu xin tha thứ hay tiếng khóc thét…
Bỗng nhiên hắn phát hiện có chuyện không đúng. Chính mình luôn khống chế cảm xúc rất tốt, sao có thể chưa nhìn thấy Quả Quả mà đã bắt đầu không khống chế nổi dục vọng rồi?
Tiêu Ngọc Cầm! Chén bổ phẩm kia! Nữ nhân chết tiệt, dám tính kế hắn, muốn đem gạo nấu thành cơm! Hắn sẽ không để cho nàng có cơm chín mà ăn đâu!
Không tiến vào Nhâm Tâm cư từ viên môn nữa mà trực tiếp xoay người nhảy tường, vài lần lên xuống là đã đến phòng ở của Tráng Quả ở tầng dưới bên trái. Không hề do dự mà đẩy cửa đi vào.
Hắn phải ở đây chờ Tráng Quả trở về.Tiêu Ngọc Cầmcó lẽ tuyệt đối không bao giờ ngờ được là mình lại chạy đến đây đâu.
Không nói đến Tiêu Ngọc Cầmcó chờ ở khách thính thế nào cũng không thấy Tiêu Chấn Nhân trở về, nói đến chuyện Tráng Quả từ tây ốc trở về, chuẩn bị đến bẩm báo cho thiếu gia điều y đã chứng kiên cả ngày nay thì trên đường đã được hạ nhân khác báo cho biết thiếu gia đã trở về, y vội vàng bước nhanh hơn, đi về phía Nhâm Tâm cư.
Vừa mới chuẩn bị theo thang đi lên lầu hai, đột nhiên khách thính truyền đến tiếng kêu, “Tráng Quả, ngươi lại đây một chút.”
Quay đầu nhìn lại, thì ra là tiểu thư ở đông ốc. Không biết vị tiểu thư này sao lại không có việc gì mà thích chạy đến đây như thế, ngay cả Tráng Quả chất phác mà cũng nhìn ra được thiếu gia không thích nàng xuất hiện ở trong này. Y đành phải bất đắc dĩ đi đến trước mặt nàng. “Tráng Quả gặp qua tiểu thư.”
Chống tay lên thắt lưng, ở trước mặt một hạ nhân như y thì nàng không cần phải bày ra vẻ mặt ôn hòa làm gì. “Ta hỏi ngươi, có thấy thiếu gia nhà ngươi không?”
“Không có, Tráng Quả cũng đang chuẩn bị đi vấn an thiếu gia.”
“Ngươi chỉ là hạ nhân, phải biết tự xưng nô tài trước mặt chủ tử. Đừng tưởng rằng ngươi đi theo tiểu vương gia Tiêu phủ là có thể làm càn trước mặt ta! Thật là, tứ ca luôn luôn nghiêm khắc với người khác, sao lại cho ngươi xưng tên trước mặt mình như thế chứ!” Tiêu Ngọc Cầm nghĩ thầm, về sau chính mình chính là tiểu vương phi Tiêu phủ, hạ nhân ở Tiêu phủ nếu không hảo hảo giáo dục thì sẽ để người ta xem thường mình. Về phần tên hạ nhân này, có lẽ do tứ ca luôn bận rộn, chỉ sợ không có thời gian dạy y làm nô tài là thế nào, vậy nhiệm vụ này cứ giao cho nàng đi.
“Là thiếu gia phân phó như vậy.” Tráng Quả vô tội nói.
“Làm càn! Ngươi còn dám cãi lại.” Đợi Tiêu Chấn Nhân nửa ngày cũng không thấy người quay về, Tiêu Ngọc Cầm đã vô cùng bực bội, vừa lúc mượn được tên hạ nhân vẫn đi theo bên người Tiêu Chấn Nhânlàm chỗ cho nàng trút giận.
“Tráng Quả… Tiểu nhân không dám.” Tráng Quảkhom người nói.
“Hừ! Ta hỏi ngươi, ngươi có biết thiếu gia nhà ngươi có… nữ hữu thân mật, hoặc là có nơi khác hay không?”
“Tiểu nhân không biết.” Tráng Quảthành thực nói.
“Nói bậy! Ngươi là thiếp thân cận tùy(người hầu luôn theo bên cạnh) của hắn, tứ ca hắn đi đến chỗ nào cũng đều mang theo ngươi, sao ngươi có thể không biết hắn có nữ nhân nào khác hay không! Nếu dám lừa dối ta, cẩn thận gia pháp hầu hạ!”
“Tiểu nhân thật sự không biết. Thiếu gia luôn luôn bận công tác, chưa từng thấy thiếu gia đi tìm nữ nhân.” Tráng Quả khó xử nói, âm thầm thở dài, tiểu thư này rất điêu ngoa.
“Sao có thể như vậy! Hắn đường đường là một đại nam nhân, sao có thể không đi tìm nữ nhân được! Vậy hắn làm thế nào…” Dù sao cũng chỉ là nữ hài vừa tròn mười sáu tuổi, lời tiếp theo đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà nói ra.
Tráng Quả ngây người. Y không thể nói cho nàng biết, chính mình đều giúp thiếu gia giải quyết vấn đề đó a.
Bỗng nhiên, chỉ thấy ánh mắt Tiêu Ngọc Cầm tỏa sáng, khuôn mặt vốn cay nghiệt hà khắc lập tức chuyển thành tươi cười, ôn nhu nhẹ nhàng gọi, “Tứ ca…”
Đúng là Tiêu Chấn Nhânđi tớikhách thính.
Nàng muốn nắm bắt lấy cơ hội này. Nhìn sắc mặt hắn đã ửng hồng, biết là dược tính đã phát huy tác dụng rồi, chỉ còn chờ…
Nhìn thấyTráng Quả còn ngây ngốc sững sờ đứng một bên, Tiêu Ngọc Cầm không khỏi âm thầm cả giận. Tên nô tài chết bầm này, không biết thức thời chút nào, còn đứng chết ở đây làm gì!
“Tráng Quả, ngươi đến trù phong xem cơm tối đã chuẩn bị chưa. Bây giờ trời đã muộn, đã đến giờ dùng cơm rồi.” Tiêu Ngọc Cầm thúc giục Tráng Quả.
“Vâng”
Nghe thấy Tiêu Ngọc Cầmmuốn kiếm cớ đuổiTráng Quả đi, Tiêu Chấn Nhân đi nhanh lên trước, kéo Tráng Quả đi.
Nguyên lai Tiêu Chấn Nhân đang ở trong phòng đợi Tráng Quả, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng y đâu, đành phải liều mạng vận công chống lại dục hỏa đang cháy hừng hực này. Đột nhiên nghe được thanh âm của Tráng Quả, còn tưởng rằng y sẽ nhanh chóng lại đây, không ngờ đợi thêm lúc nữa mà vẫn không thấy y vào, hắn đành phải đi tìm.
Đến khi vào đến khách thính, vừa thấy Tráng Quả, dục hỏa trong người hắn đã không còn cách nào khống chế nữa rồi.
Tiêu Ngọc Cầm ngây người. Làm sao vậy, tứ ca bị dục hỏa vọt lên não rồi chăng? Ngay cả nam nữ cũng không phân biệt rõ ràng nữa. Nàng vội vàng đi qua, kéo kéo tay áo Tiêu Chấn Nhân, “Tứ ca… Ta ở đây.”
“Cút!” Phẩy tay áo một cái, hấtTiêu Ngọc Cầm ra, mặc kệ sắc mặt Tráng Quảkinh hoảng thế nào, ngượng ngùng ra sao, hắn ôm ngang Tráng Quả, rời khỏi khách thính, một cái vọt người liền lên lầu hai.
Tiêu Ngọc Cầmngây ngốc đứng ở khách thính, còn tưởng rằng chuyện vừa xảy ra là một cơn ác mộng.
Bị ném lên giường, Tráng Quả lấy lại đượctinh thần liền vội vàng muốn bò lên. “Thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải phát sốt hay không?” Nói xong liền đưa tay sờ lên trán Tiêu Chấn Nhân.
Tiêu Chấn Nhân ôm lấy tayTráng Quả, cúi đầugọi một tiếng, “Quả Quả…”
Không biết sao, Tráng Quả nghe thấy tiếng thiếu gia gọi mình lại nhịn khôngđược mà run rẩy, một cảm giác kì quái từ dưới bụng dâng lên.
Không hiểu sao mà trong khoảng thời gian này luôn có một cảm giác mà y không hiểu cứ tuôn trào. Bây giờ mình nghe được thanh âm của thiếu gia liền… có phản ứng. Ta bị sao vậy? Tráng Quả thầm nghĩ.
“Thiếu gia, sao vừa rồi ngươi dám trước mặt tiểu thư mà ôm ta… ôm ta lên đây? Cho dù ngươi khôngcoitiểu thư ra gì thì cũng khôngđược làm vậy a. Nếu tiểu thư hiểu lầm…” Nói còn chưa xong đã bị thiếu gia đè lên người.
Tiêu Chấn Nhân mang theo sự quyết liệt chưa từng có, liều mạng gặm cắn cổ Tráng Quả, vừa mạnh mẽ xé rách y khố Tráng Quả, trong miệng lại mơ hồ nỉ non những lời không rõ ràng, “Quả Quả, Quả Quả… Cho ta, cho ta, Quả Quả…”
“Thiếu gia, đừng… Ngươi dừng tay, ta không muốn! Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Tráng Quả bị hành động của Tiêu Chấn Nhân dọa sợ, sống chết muốn đẩy hắn ra. Y có cảm giác như mình sẽ bị thiếu gia ăn tươi mất.
Âm thanh xoẹt xoẹt không dứt bên tai, chỉ trong chốc lát, y khố của y đã bị Tiêu Chấn Nhân đang bị dược tính phát tác phá tan thành từng mảnh.
Thấy thân mình xích lõa của Tráng Quả, Tiêu Chấn Nhân phát ra một tiếng thét to, mạnh mẽ kéo hai đùi của Tráng Quả ra, giơ lên cự vật đã cứng rắn như thiết thạch từ lâu, phủ đầy gân xanh dữ tợn, chút dịch thể rỉ ra trên đầu đỉnh, dùng một lực mạnh mẽ đâm vào tiểu huyệt chật hẹp kia.
“A!” Tráng Quả phát ra tiếng kêu thảm thiết, cảm giác như mình bị xé rách, trước mắt biến thành một màu đỏ như máu.
Không chút nào do dự, không có một chút thương xót, ngay cả chút tạm nghỉ cũng không có, hắn đã bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp. Phốc! Phốc!… Thanh âm thân thể va chạm nhau không ngừng vang lên.
“Ách… Ô… Không… Không… Tha ta… Tha… Ta… Không…” Hai tay Tráng Quảkhông ngừng đẩy ngực Tiêu Chấn Nhân ra, mong muốn trốn thoát khỏi khổ hình này.
Không biết có phải cảm thấy hai tayTráng Quả gây trở ngại hay không, Tiêu Chấn Nhânmặc kệ phân thân thô to đang cắm trong thân thể y, mạnh mẽ đem y xoay người lại, áp mặt y xuống.
“…” Đau đến cực điểm, Tráng Quảđã không thể phát ra âm thanh gì nữa, nằm úp sấp trên giường, chịu đựng sự va chạm của Tiêu Chấn Nhân ở phía sau. Nước mắt chậm rãi tràn ra từ trong mắt y.
Tiêu Chấn Nhân bị dược tính mê hoặc, căn bản không có cách nào khống chế độ mạnh yếu của chính mình, lấy tốc độ gần như nhanh hơn gấp mấy lần người bình thường mà trừu tống eo lưng mình. Nộn nhục hiện ra màu sắc đỏ sẫm, máu vừa trào ra lại bị ép vào trong từ những lần đưa đẩy của vật thể thô to. Nơi nhỏ hẹp chưa bao giờ phải chịu sự tra tấn đau đớn và dai dẳng như vậy…
Tốc độ càng lúc càng mau, âm thanh thảm thương của Tráng Quả cũng càng lúc càng thấp, không thể nghe thấy được nữa.
Đột nhiên, Tiêu Chấn Nhân điên cuồng hét lên một tiếng, bắn ra lần đầu tiên trong cơ thể của Tráng Quả.
Vẫn chưa rút ra, hắn đã thuận thế ôm lấy thân mình Tráng Quả, để y đưa lưng ngồi xuống trên người mình.
“Ô… A…” Giống như ngồi trên lạc thiết (bàn ủi (chỉ cái nóng) cứng như sắt) thô to, Tráng Quả cố gắng đứng dậy, muốn rút thân thể ra. Bị Tiêu Chấn Nhân từ phía sau ôm lấy hai đùi, giống như đang ôm tiểu hài tử đi tiểu, hai tay giữ chặt hai đầu gối y, bắt đầu lắc lư thân thể y lên xuống.
Miệng Tiêu Chấn Nhâncũng không chịu nhàn rỗi, không ngừng gặm cắn lỗ tai Tráng Quả, cổ vai, sau lưng, lưu lại một đường dấu răng và dấu vết xanh tím.
“Thiếu gia… Tha… Ta… Tha… Cầu… Cứu, cứu ta… Cầu…” Thần chí đã dần dần lâm vào hôn mê, Tráng Quả bắt đầu nói năng lộn xộn.
Nhưng tính dục của Tiêu Chấn Nhân rất mạnh, hơn nữa lại bị dược vật kích thích nên không để ý dến lời cầu cứu của Tráng Quả, hắn chỉ biết vùi đầu thỏa mãn dục vọng của mình. Bây giờ, lý trí đã cách hắn rất xa rất xa…
Trong tai nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết của hạ nhân luôn đi theo Tiêu Chấn Nhân, tiếng kêu dần dần biến thành rên rỉ, sau đó cái gì cũng không nghe thấy nữa, Tiêu Ngọc Cầm cả người phát run đứng dưới lầu của Nhâm Tâm cư.
Nàng thật không ngờ, dược của nha hoàn tam ca cho lại có dược tính mãnh liệt như vậy! Nếu người ở dưới thân thể tứ ca bây giờ là nàng…
Cảm thấy may mắn vì mình không bị tra tấn như thế, lại vừa đố kị với Tráng Quả đang hầu hạ Tiêu Chấn Nhân, Tiêu Ngọc Cầm âm thầm cắn răng. Nàng không muốn lại gặp phải thiếp thân cận tùy của tứ ca nữa!
Nàng vẫn không sao hiểu được, hồ ly trong suy nghĩ của mình lại là một tên hạ nhân thoạt nhìn ngây ngốc, không hề có chút tư sắc nhưTráng Quả. Y làm thế nào mà làm tứ ca hứng thú với y? Tiêu Ngọc Cầmvô cùng khó hiểu…
Quả Quả đâu? Sao lại không thấy y đâu cả! Nghĩ đến Quả Quả, thân thể hắn như bốc hỏa, máu bắt đầu sôi trào.
Đúng rồi, đã năm ngày nay mình chưa chạm đến Quả Quả, thật muốn ôm y, muốn thấy bộ dáng khóc lóc của y, muốn nhìn thấy y cả người vô lực ngã vào lòng mình, dáng vẻ mặc mình âu yếm.
Vẻ mặt và bộ dáng của Quả Quả khi đó không giống với ngày thường khi y luôn mang dáng vẻ bình tĩnh ôn hòa. Khi đó, gương mặt thành thật của y sẽ đỏ lên, xuân tình đã nhộn nhạo nhưng vẫn luôn bày ra bộ dạng ẩn nhẫn, làm y càng liêu nhân đến tận xương tủy.
Nhìn khuôn mặt kia sẽ làm người ta không nhịn được mà muốn khi dễ y, nghe thanh âm cầu xin tha thứ hay tiếng khóc thét…
Bỗng nhiên hắn phát hiện có chuyện không đúng. Chính mình luôn khống chế cảm xúc rất tốt, sao có thể chưa nhìn thấy Quả Quả mà đã bắt đầu không khống chế nổi dục vọng rồi?
Tiêu Ngọc Cầm! Chén bổ phẩm kia! Nữ nhân chết tiệt, dám tính kế hắn, muốn đem gạo nấu thành cơm! Hắn sẽ không để cho nàng có cơm chín mà ăn đâu!
Không tiến vào Nhâm Tâm cư từ viên môn nữa mà trực tiếp xoay người nhảy tường, vài lần lên xuống là đã đến phòng ở của Tráng Quả ở tầng dưới bên trái. Không hề do dự mà đẩy cửa đi vào.
Hắn phải ở đây chờ Tráng Quả trở về.Tiêu Ngọc Cầmcó lẽ tuyệt đối không bao giờ ngờ được là mình lại chạy đến đây đâu.
Không nói đến Tiêu Ngọc Cầmcó chờ ở khách thính thế nào cũng không thấy Tiêu Chấn Nhân trở về, nói đến chuyện Tráng Quả từ tây ốc trở về, chuẩn bị đến bẩm báo cho thiếu gia điều y đã chứng kiên cả ngày nay thì trên đường đã được hạ nhân khác báo cho biết thiếu gia đã trở về, y vội vàng bước nhanh hơn, đi về phía Nhâm Tâm cư.
Vừa mới chuẩn bị theo thang đi lên lầu hai, đột nhiên khách thính truyền đến tiếng kêu, “Tráng Quả, ngươi lại đây một chút.”
Quay đầu nhìn lại, thì ra là tiểu thư ở đông ốc. Không biết vị tiểu thư này sao lại không có việc gì mà thích chạy đến đây như thế, ngay cả Tráng Quả chất phác mà cũng nhìn ra được thiếu gia không thích nàng xuất hiện ở trong này. Y đành phải bất đắc dĩ đi đến trước mặt nàng. “Tráng Quả gặp qua tiểu thư.”
Chống tay lên thắt lưng, ở trước mặt một hạ nhân như y thì nàng không cần phải bày ra vẻ mặt ôn hòa làm gì. “Ta hỏi ngươi, có thấy thiếu gia nhà ngươi không?”
“Không có, Tráng Quả cũng đang chuẩn bị đi vấn an thiếu gia.”
“Ngươi chỉ là hạ nhân, phải biết tự xưng nô tài trước mặt chủ tử. Đừng tưởng rằng ngươi đi theo tiểu vương gia Tiêu phủ là có thể làm càn trước mặt ta! Thật là, tứ ca luôn luôn nghiêm khắc với người khác, sao lại cho ngươi xưng tên trước mặt mình như thế chứ!” Tiêu Ngọc Cầm nghĩ thầm, về sau chính mình chính là tiểu vương phi Tiêu phủ, hạ nhân ở Tiêu phủ nếu không hảo hảo giáo dục thì sẽ để người ta xem thường mình. Về phần tên hạ nhân này, có lẽ do tứ ca luôn bận rộn, chỉ sợ không có thời gian dạy y làm nô tài là thế nào, vậy nhiệm vụ này cứ giao cho nàng đi.
“Là thiếu gia phân phó như vậy.” Tráng Quả vô tội nói.
“Làm càn! Ngươi còn dám cãi lại.” Đợi Tiêu Chấn Nhân nửa ngày cũng không thấy người quay về, Tiêu Ngọc Cầm đã vô cùng bực bội, vừa lúc mượn được tên hạ nhân vẫn đi theo bên người Tiêu Chấn Nhânlàm chỗ cho nàng trút giận.
“Tráng Quả… Tiểu nhân không dám.” Tráng Quảkhom người nói.
“Hừ! Ta hỏi ngươi, ngươi có biết thiếu gia nhà ngươi có… nữ hữu thân mật, hoặc là có nơi khác hay không?”
“Tiểu nhân không biết.” Tráng Quảthành thực nói.
“Nói bậy! Ngươi là thiếp thân cận tùy(người hầu luôn theo bên cạnh) của hắn, tứ ca hắn đi đến chỗ nào cũng đều mang theo ngươi, sao ngươi có thể không biết hắn có nữ nhân nào khác hay không! Nếu dám lừa dối ta, cẩn thận gia pháp hầu hạ!”
“Tiểu nhân thật sự không biết. Thiếu gia luôn luôn bận công tác, chưa từng thấy thiếu gia đi tìm nữ nhân.” Tráng Quả khó xử nói, âm thầm thở dài, tiểu thư này rất điêu ngoa.
“Sao có thể như vậy! Hắn đường đường là một đại nam nhân, sao có thể không đi tìm nữ nhân được! Vậy hắn làm thế nào…” Dù sao cũng chỉ là nữ hài vừa tròn mười sáu tuổi, lời tiếp theo đương nhiên không thể không biết xấu hổ mà nói ra.
Tráng Quả ngây người. Y không thể nói cho nàng biết, chính mình đều giúp thiếu gia giải quyết vấn đề đó a.
Bỗng nhiên, chỉ thấy ánh mắt Tiêu Ngọc Cầm tỏa sáng, khuôn mặt vốn cay nghiệt hà khắc lập tức chuyển thành tươi cười, ôn nhu nhẹ nhàng gọi, “Tứ ca…”
Đúng là Tiêu Chấn Nhânđi tớikhách thính.
Nàng muốn nắm bắt lấy cơ hội này. Nhìn sắc mặt hắn đã ửng hồng, biết là dược tính đã phát huy tác dụng rồi, chỉ còn chờ…
Nhìn thấyTráng Quả còn ngây ngốc sững sờ đứng một bên, Tiêu Ngọc Cầm không khỏi âm thầm cả giận. Tên nô tài chết bầm này, không biết thức thời chút nào, còn đứng chết ở đây làm gì!
“Tráng Quả, ngươi đến trù phong xem cơm tối đã chuẩn bị chưa. Bây giờ trời đã muộn, đã đến giờ dùng cơm rồi.” Tiêu Ngọc Cầm thúc giục Tráng Quả.
“Vâng”
Nghe thấy Tiêu Ngọc Cầmmuốn kiếm cớ đuổiTráng Quả đi, Tiêu Chấn Nhân đi nhanh lên trước, kéo Tráng Quả đi.
Nguyên lai Tiêu Chấn Nhân đang ở trong phòng đợi Tráng Quả, nhưng đợi cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng y đâu, đành phải liều mạng vận công chống lại dục hỏa đang cháy hừng hực này. Đột nhiên nghe được thanh âm của Tráng Quả, còn tưởng rằng y sẽ nhanh chóng lại đây, không ngờ đợi thêm lúc nữa mà vẫn không thấy y vào, hắn đành phải đi tìm.
Đến khi vào đến khách thính, vừa thấy Tráng Quả, dục hỏa trong người hắn đã không còn cách nào khống chế nữa rồi.
Tiêu Ngọc Cầm ngây người. Làm sao vậy, tứ ca bị dục hỏa vọt lên não rồi chăng? Ngay cả nam nữ cũng không phân biệt rõ ràng nữa. Nàng vội vàng đi qua, kéo kéo tay áo Tiêu Chấn Nhân, “Tứ ca… Ta ở đây.”
“Cút!” Phẩy tay áo một cái, hấtTiêu Ngọc Cầm ra, mặc kệ sắc mặt Tráng Quảkinh hoảng thế nào, ngượng ngùng ra sao, hắn ôm ngang Tráng Quả, rời khỏi khách thính, một cái vọt người liền lên lầu hai.
Tiêu Ngọc Cầmngây ngốc đứng ở khách thính, còn tưởng rằng chuyện vừa xảy ra là một cơn ác mộng.
Bị ném lên giường, Tráng Quả lấy lại đượctinh thần liền vội vàng muốn bò lên. “Thiếu gia, ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy? Có phải phát sốt hay không?” Nói xong liền đưa tay sờ lên trán Tiêu Chấn Nhân.
Tiêu Chấn Nhân ôm lấy tayTráng Quả, cúi đầugọi một tiếng, “Quả Quả…”
Không biết sao, Tráng Quả nghe thấy tiếng thiếu gia gọi mình lại nhịn khôngđược mà run rẩy, một cảm giác kì quái từ dưới bụng dâng lên.
Không hiểu sao mà trong khoảng thời gian này luôn có một cảm giác mà y không hiểu cứ tuôn trào. Bây giờ mình nghe được thanh âm của thiếu gia liền… có phản ứng. Ta bị sao vậy? Tráng Quả thầm nghĩ.
“Thiếu gia, sao vừa rồi ngươi dám trước mặt tiểu thư mà ôm ta… ôm ta lên đây? Cho dù ngươi khôngcoitiểu thư ra gì thì cũng khôngđược làm vậy a. Nếu tiểu thư hiểu lầm…” Nói còn chưa xong đã bị thiếu gia đè lên người.
Tiêu Chấn Nhân mang theo sự quyết liệt chưa từng có, liều mạng gặm cắn cổ Tráng Quả, vừa mạnh mẽ xé rách y khố Tráng Quả, trong miệng lại mơ hồ nỉ non những lời không rõ ràng, “Quả Quả, Quả Quả… Cho ta, cho ta, Quả Quả…”
“Thiếu gia, đừng… Ngươi dừng tay, ta không muốn! Thiếu gia, ngươi làm sao vậy?” Tráng Quả bị hành động của Tiêu Chấn Nhân dọa sợ, sống chết muốn đẩy hắn ra. Y có cảm giác như mình sẽ bị thiếu gia ăn tươi mất.
Âm thanh xoẹt xoẹt không dứt bên tai, chỉ trong chốc lát, y khố của y đã bị Tiêu Chấn Nhân đang bị dược tính phát tác phá tan thành từng mảnh.
Thấy thân mình xích lõa của Tráng Quả, Tiêu Chấn Nhân phát ra một tiếng thét to, mạnh mẽ kéo hai đùi của Tráng Quả ra, giơ lên cự vật đã cứng rắn như thiết thạch từ lâu, phủ đầy gân xanh dữ tợn, chút dịch thể rỉ ra trên đầu đỉnh, dùng một lực mạnh mẽ đâm vào tiểu huyệt chật hẹp kia.
“A!” Tráng Quả phát ra tiếng kêu thảm thiết, cảm giác như mình bị xé rách, trước mắt biến thành một màu đỏ như máu.
Không chút nào do dự, không có một chút thương xót, ngay cả chút tạm nghỉ cũng không có, hắn đã bắt đầu mạnh mẽ trừu sáp. Phốc! Phốc!… Thanh âm thân thể va chạm nhau không ngừng vang lên.
“Ách… Ô… Không… Không… Tha ta… Tha… Ta… Không…” Hai tay Tráng Quảkhông ngừng đẩy ngực Tiêu Chấn Nhân ra, mong muốn trốn thoát khỏi khổ hình này.
Không biết có phải cảm thấy hai tayTráng Quả gây trở ngại hay không, Tiêu Chấn Nhânmặc kệ phân thân thô to đang cắm trong thân thể y, mạnh mẽ đem y xoay người lại, áp mặt y xuống.
“…” Đau đến cực điểm, Tráng Quảđã không thể phát ra âm thanh gì nữa, nằm úp sấp trên giường, chịu đựng sự va chạm của Tiêu Chấn Nhân ở phía sau. Nước mắt chậm rãi tràn ra từ trong mắt y.
Tiêu Chấn Nhân bị dược tính mê hoặc, căn bản không có cách nào khống chế độ mạnh yếu của chính mình, lấy tốc độ gần như nhanh hơn gấp mấy lần người bình thường mà trừu tống eo lưng mình. Nộn nhục hiện ra màu sắc đỏ sẫm, máu vừa trào ra lại bị ép vào trong từ những lần đưa đẩy của vật thể thô to. Nơi nhỏ hẹp chưa bao giờ phải chịu sự tra tấn đau đớn và dai dẳng như vậy…
Tốc độ càng lúc càng mau, âm thanh thảm thương của Tráng Quả cũng càng lúc càng thấp, không thể nghe thấy được nữa.
Đột nhiên, Tiêu Chấn Nhân điên cuồng hét lên một tiếng, bắn ra lần đầu tiên trong cơ thể của Tráng Quả.
Vẫn chưa rút ra, hắn đã thuận thế ôm lấy thân mình Tráng Quả, để y đưa lưng ngồi xuống trên người mình.
“Ô… A…” Giống như ngồi trên lạc thiết (bàn ủi (chỉ cái nóng) cứng như sắt) thô to, Tráng Quả cố gắng đứng dậy, muốn rút thân thể ra. Bị Tiêu Chấn Nhân từ phía sau ôm lấy hai đùi, giống như đang ôm tiểu hài tử đi tiểu, hai tay giữ chặt hai đầu gối y, bắt đầu lắc lư thân thể y lên xuống.
Miệng Tiêu Chấn Nhâncũng không chịu nhàn rỗi, không ngừng gặm cắn lỗ tai Tráng Quả, cổ vai, sau lưng, lưu lại một đường dấu răng và dấu vết xanh tím.
“Thiếu gia… Tha… Ta… Tha… Cầu… Cứu, cứu ta… Cầu…” Thần chí đã dần dần lâm vào hôn mê, Tráng Quả bắt đầu nói năng lộn xộn.
Nhưng tính dục của Tiêu Chấn Nhân rất mạnh, hơn nữa lại bị dược vật kích thích nên không để ý dến lời cầu cứu của Tráng Quả, hắn chỉ biết vùi đầu thỏa mãn dục vọng của mình. Bây giờ, lý trí đã cách hắn rất xa rất xa…
Trong tai nghe được tiếng kêu cứu thảm thiết của hạ nhân luôn đi theo Tiêu Chấn Nhân, tiếng kêu dần dần biến thành rên rỉ, sau đó cái gì cũng không nghe thấy nữa, Tiêu Ngọc Cầm cả người phát run đứng dưới lầu của Nhâm Tâm cư.
Nàng thật không ngờ, dược của nha hoàn tam ca cho lại có dược tính mãnh liệt như vậy! Nếu người ở dưới thân thể tứ ca bây giờ là nàng…
Cảm thấy may mắn vì mình không bị tra tấn như thế, lại vừa đố kị với Tráng Quả đang hầu hạ Tiêu Chấn Nhân, Tiêu Ngọc Cầm âm thầm cắn răng. Nàng không muốn lại gặp phải thiếp thân cận tùy của tứ ca nữa!
Nàng vẫn không sao hiểu được, hồ ly trong suy nghĩ của mình lại là một tên hạ nhân thoạt nhìn ngây ngốc, không hề có chút tư sắc nhưTráng Quả. Y làm thế nào mà làm tứ ca hứng thú với y? Tiêu Ngọc Cầmvô cùng khó hiểu…
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc