Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam Nhan
Chương 12
Đến Hình bộ, phát hiện thiếu gia đang vội vàng, Tống Ngạn – Tống đại nhân đã ở một bên thỉnh thoảng nói với thiếu gia cái gì đó, không khí có chút khẩn trương. Tráng Quả không biết lúc này có nên chen vào hay không, đành phải đứng ở một bên chờ đợi.
Qua hồi lâu, Tiêu Chấn Nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấyTráng Quảliền mỉm cười, “Ngươi đã đến rồi? Lại đây.” Đồng thời quay đầu nói với Tống Ngạn, “Chuyện vừa rồi cứ làm theo những gì đã bàn. Tống đại nhân còn gì muốn nói không?”
“Không có, hạ quan đi xử lý việc này. Đại nhân nếu không có gì phân phó nữa thì hạ quan xin cáo lui.”
Tống Ngạn nhìn Tráng Quảrồi gật đầu ý chào y, Tráng Quả vội vàng đáp lễ.”Tống đại nhân vất vả.”
Tiêu Chấn Nhân gật gật đầu, cho Tống Ngạn rời đi.
Chờ Tống Ngạnđi tới cửa, Tiêu Chấn Nhân trừng mắt với Tráng Quả vẫn đang sững sờ ở một bên, “Còn không lại đây! Đứng ngốc ở đó làm gì!”
Tráng Quả không biết lo sợ gì, đi đến bên cạnh Tiêu Chấn Nhân, lập tức bị hắn bắt lấy thắt lưng, ôm ngồi trên đùi mình. Sờ sờ khuôn mặt Tráng Quả, nhìn y khôngđược tự nhiên mà lại không dám nhúc nhích chút nào, hắn không khỏi cười hỏi, “Còn đau không? Đi bộ tới hay cưỡi ngựa tới?
“Cưỡi ngựa tới. Thiếu gia, Tráng Quả có việc bẩm báo…”
” Cưỡi ngựa tới được a, vậy chỗ kia chắc chắn đã sưng lên rồi. Đến đây, cởi quần ra cho ta xem xem.” Nói xong, Tiêu Chấn Nhân định đem Tráng Quảxoay ngược lại.
“Thiếu gia, không sao đâu! Thật sự không sao cả mà. Buổi sáng thiếu gia đã giúp Tráng Quảbôi thuốc rồi, cho nên bây giờ không sao cả.” Rốt cuộc cũng hiểu được ý thiếu gia khi hỏi ‘còn đau không’ là cái gì, Tráng Quả lập tức trườn khỏi cánh tay cứng như sắt của thiếu gia.
“Bảo ngươi cởi thì cởi đi! Lằng nhằng cái gì!” Tiêu Chấn Nhânbày ra vẻ mặt dữ tợn.
“Thiếu gia, nơi này là nha môn Hình bộ a…” Tráng Quả đáng thương hề hề nhắc nhở thiếu gia.
“Thì sao? Không cần ngươi nói ta cũng biết. Nhanh lên, ngươi tự cởi hay để ta cởi cho ngươi?” Tiêu Chấn Nhân không kiên nhẫn phát vào đùi Tráng Quả.
“Thiếu gia, thật sự không sao…” Tráng Quả còn muốn giãy dụa.
“Cởi!” Tiêu Chấn Nhân gầm lên giận dữ.
Tráng Quả hoàn toàn ngây người, ngồi trong lòng ngực Tiêu Chấn Nhân, y tựa hồ không thể nhúc nhích, nhưng sắc mặt cứ hết xanh lại trắng.
Không chịu nổi y lại ngẩn người, Tiêu Chấn Nhân thuận thế đem Tráng Quả trong lòng ngực mình ấn ngã xuống án thư, mở trường y (áo ngoài), kéo thắt lưng, đem cả ngoại khố (quần dài) và sấn khố (underwear -_-!!!) cởi sạch xuống.
Thân thể tiếp xúc với khí lạnh đầu hạ, Tráng Quả lập tức tỉnh táo lại. Đến khi muốn giãy dụa tránh thoát thì mới phát hiện hai tay mình đã bị thiếu gia dùng thắt lưng trói chặt, nếu y cố dùng sức thì cũng không phải không thể tránh thoát được, nhưng hậu quả sau đó thì… Công lực của thiếu gia mạnh hơn y nhiều lắm.
Tráng Quả bi ai nghĩ, vì sao thiếu gia chưa bao giờ bận tâm đến suy nghĩ của mình, đem y cho người khác xem chứ? Nha môn Hình bộ lúc nào cũng có thể có đại nhân nào đó đến, bẩm báo chuyện gì đó cho thiếu gia thân đang là Hình bộ thượng thư. Nếu để cho người nào đó nhìn thấy… chẳng lẽ thiếu gia không để ý chút nào sao? Hay chính mình ti tiện đến mức thiếu gia không cần quan tâm đến?
“Thiếu gia…” Cúi đầu hô một tiếng, Tráng Quả không hề giãy dụa nữa.
Nheo mắt,đánh giá Tráng Quả bất động đang ghé trên án thư, hắn phải kiểm tra xem miệng vết thương của y thế nào, nhưng một phần đúng là vì muốn thấy bộ dạng thẹn thùng thống khổ kia của y. Thấy y bộ dạng như đã chấp nhận số mệnh, hắn lại không khỏi buồn cười. Ngươi cho là chỉ đơn giản xem miệng vết thương thôi sao? Ngươi càng lãnh tĩnh (lạnh lùng bình tĩnh) thì ta lại càng muốn ngươi khổ sở!
Ngồi trên ghế, Tiêu Chấn Nhân đưa tay mở rãnh mông căng chặt của Tráng Quả. Thân thể Tráng Quả lập tức run lên một chút.
Một đống huyết hồng sắc (đỏ như máu), xem ra đúng là ma sát không nhẹ. Dùng ngón trỏ đâm nhẹ vào tiểu khổng (lỗ nhỏ) đang đóng chặt, quả nhiên thấy Tráng Quả lập tức rụt người lại.
Lấy dược cao trị thương luôn mang theo bên người, dùng tay lấy ra một ít, xoa nhẹ lên tiểu khổng đã chịu đủ giày vò kia. Dược cao lành lạnh làm thân thể Tráng Quả căng lại, sau dần dần thả lỏng ra.
Tiêu Chấn Nhân dùng tay trái vuốt ve Tráng Quả, đồng thời tay phải xoay tròn bên ngoài tiểu khổng đã biến thành màu đỏ sậm, chậm rãi xoa nhẹ phần da bên ngoài.
“Ngô…” Tráng Quảcảm giác như có một son sâu nhỏ trơn nhẵn bò qua bò lại tại giang môn mẫn cảm, vô cùng quái dị, không cẩn thận liền tiết ra thanh âm.
“Sao vậy? Rất thoải mái đúng không? Hừ, chỉ biết cái miệng trên của ngươi nói không muốn, phía sau lại có cảm giác như thế.” Tiêu Chấn Nhân cười nhạoTráng Quả, lại dùng ngón tay cứng rắn của mình cắm vào tiểu huyệt chật hẹp của y.
“A, không…” Tráng Quảcăng cứng cả người, muốn tránh thoát khỏi cái vật vừa xâm nhập vào người mình.
Thấy Tráng Quả đã bắt đầu khẩn trương, tay trái Tiêu Chấn Nhân lại dùng lực mạnh nhu lộng hai cánh mông y, như có như khôngtăng thêm lực công kích.
“Được rồi, ta chỉ giúp ngươi bôi thuốc thôi, cũng không muốn làm gì ngươi. Căng chặt thí mật (tiểu huyệt đó) như vậy làm gì? Buông lỏng!” Tiêu Chấn Nhân khẩu thị tâm phi nở nụ cười, *** đãng nói.
Hắn đã sớm dự liệu hết cả rồi, sẽ để Tráng Quả dùng miệng giải quyết dục vọng của mình.Cho nên bây giờ hắn nói thế cũng không tính là nói dối đâu nhỉ.
Tráng Quả nghe thấy thế thì thoáng thả lỏng tâm, người cũng không tự giác mà buông lỏng. Y vẫn muốn đêm nay có thể theo dấu tam thiếu gia được a.
Cảm thấy Tráng Quảđã buông lỏng thân thể, hắn lại bắt đầu chen vào một ngón tay nữa. Giang nội ấm đến nỗi như có ngọn lửa nhỏ trong đó chặt chẽ bao vây lấy hai ngón tay vừa xâm nhập. Tiêu Chấn Nhân dùng hai ngón tay thưởng thức nội bộ non mềm của ai kia, thong thả đem hai ngón tay mở rộng tiểu huyệt, dùng hai ngón tay làm thành hình số chín 1 mà bắt đầu chuyển động.
Chịu đựng sự nhục nhã của việc bôi thuốc và việc Tiêu Chấn Nhân dùng hai ngón tay chơi đùa, gây ra cảm giác vô cùng kì dị, Tráng Quả mắt phiếm lệ, cắn môi dưới,cố không cho mình tiết ra bất kì thanh âm nào.”…”
Lúc này đột nhiên từ bên ngoài truyền đếntiếng bước chân, đến cửa liền dừng lại, lập tức nghe thấy tiếng người nói, “Tiêu đại nhân, Trương đại nhânTrương Dự cầu kiến.”
Tráng Quả nghe tiếng, thân thể căng cứng, cố hết sức nâng nửa người lên, quay đầu nhìn về phía thiếu gia.
Thấy ánh mắtTráng Quả tràn ngập ý cầu xin, Tiêu Chấn Nhân thản nhiên nói với người bên ngoài, “Trương đại nhân, thỉnh chờ một chút.”Ngược lại đưa tay ra bắt lấy cằmTráng Quả, bắt y phải đối diện với chính mình, lấy giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà hỏi, “Ngươi có muốn để Trương Dự nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ngươi không?”
“Thiếu gia, cầu ngươi…Tráng Quả không muốn bị…” Vẻ mặtTráng Quả như cầu xin.
“Không muốn bị nhìn thấy phải không? Vậy… Ngươi ngồi dưới án thư, để ta bắn ra một lần trong miệng ngươi. Sao?” Nét mặt Tiêu Chấn Nhân lộ vẻ thương lượng.
“Không! Thiếu gia…”
“Hư, cẩn thận Trương đại nhân nghe thấy. Ngươi đã không muốn, vậy thế này đi…” Đè Tráng Quảlại cho y nằm úp sấp, há mồm hô với người bên ngoài, “Trương đại nhân, ngươi vào…”
“Thiếu gia, ta làm!” Tráng Quả sợ tới mức hồn phi phách tán (hồn vía lên mây), vội vàng ngăn thiếu gia đang muốn gọi người vào.
Tiêu Chấn Nhân cúi đầu, lộ ra nụ cười khi mưu kế đã thực hiện được, để Tráng Quả khom lưng cúi người ngồi dưới án thư. Hắn lấy dục vọng đã cứng rắn của mình, mạnh mẽ nhét vào miệng Tráng Quả.
Chờ đến Tráng Quảngậm được rồi, hắn mới mở miệng gọi Trương Dự vẫn đang chờ ở ngoài. “Trương đại nhân, để đại nhân đợi lâu rồi, mời vào!”
Trương Dự nghe tiếng đẩy cửa vào, đứng thẳng trước mặt hắn, tựa hồ không phát hiện thượng cấp Tiêu Chấn Nhânchậm chạp không gọi mình vào ngay có gì không đúng.
“Đại nhân, ta đã dặn dò huynh đệ trong đại lao, để bọn họ chú ý trông coi. Mặt khác, Tiễn tú tài đã giúp Lý Đại Bộ viết đơn kiện kia, tựa hồ cũng có thù oán không giải thích được với người nào đó trong Tiêu phủ, nhưng gã lại không muốn nói người gã hận là ai. Có lẽ…”
Tiêu Chấn Nhân đang vô cùng sảng khoái nhưng vẫn cương trực nói, “Có lẽ gã cố kỵ ta. Nói thế nào thì ta cũng là Tiêu tiểu vương gia; Tiêu phủ có chuyện gì thì ta cũng không tránh khỏi liên lụy. Có lẽ đó là lí do gã sợ không dám nói.”
“Đúng vậy. Đại nhân sở liệu cũng đúng, hạ quan cũng đoán thế. Chuyện đại nhân phân phó, ta đã phái người làm, nếu không có sai sót gì thì chỉ trong vòng nửa tháng là có thể thu được khẩu cung của những hộ quanh nhà Lý Đại Bộ, cùng với lời khai của thân thích lão. Nhân chứng đã có, chỉ còn vật chứng nữa thôi.”
“Vật chứng gì gì đó thì ta đã có đầu mối rồi, chờ tất cả rõ ràng rồi ta sẽ nói cho biết. Báo cho Trương đại nhân mang huynh đệ trong nha môn đi áp giải nhân chứng đến đây.” Ngô, thoải mái… Tiêu Chấn Nhân âm thầm rên rỉ, cố gắng đẩy đẩy thân mình về phía trước.
“Đại nhân khó xử rồi, khó có được đại nhân đại nghĩa diệt thân như ngài, lưng đeo chỉ trích.” Trương Dự lượng giải nói.
“Vô phương! Nhân sinh một đời như đoạn, không rõ phải trái đúng sai, cũng coi như uổng kiếp làm người.Tiêu mỗ không cầu lưu danh muôn đời, nhưng cầu đừng bị bêu danh là được. Hiện giờ Trương đại nhân và Tống đại nhân dốc sức tương trợ, nếu có chuyện làm dân chúng thất vọng thì Chấn Nhân ta cũng không còn mặt mũi nào gặp hai vị đại nhân nữa.”Tiêu Chấn Nhân dõng dạc nói.
Trương Dự không khỏi cảm động sâu sắc, hai tay ôm quyền nói, “Trương Dự có tài cán gì màđược làm việc dưới trướng của đại nhân, thật là phúc khí từ nhỏ của Trương Dự.Trương Dựta xin thề, cả đời nguyện sống chết tận hiến (cống hiến hết sức lực) với đại nhân!”
Tiêu Chấn Nhân cười nói, “Cả đời thì không cần, chỉ cần Chấn Nhân ta ở Hình bộ này một ngày, đại nhân có thể giúp Chấn Nhân một tay là đã đủ rồi.”
“Đó là đương nhiên. Đại nhân nếu không có gì phân phó nữa thì Trương Dự xin cáo lui, đi xem các huynh đệ làm việc thế nào rồi.”
“Được, đại nhân đi xuống đi, tất cả còn thỉnh Trương đại nhân lưu tâm hơn một chút.”
Thấy Trương Dự đã rời khỏi, Tiêu Chấn Nhân cúi người, nói với Tráng Quả ở phía dưới đang há to miệng thỏa mãn dục vọng của mình, nói, “Ngươi làm tốt lắm, ngậm sâu hơn một chút. Đừng chỉ có ngậm không, nhớ phải chuyển động đầu lưỡi nữa. Nếu ngươi không thể làm được như thế thì cứ ngồi ở đây xem ta làm việc đi.”
Tráng Quảcố gắng chuyển động đầu lưỡi, liếm lộng cái thứ đang ở trong miệng mình, không biết việc ấy làm thiếu gia không hài lòng. Đột nhiên, thiếu gia ôm lấy đầu y, trước sau lay động.
Rút ra khỏi môi y một hồi, lại cắm sâu vào trong, đụng đến cả cổ họng y.
Cảm giác buồn nôn thỉnh thoảng lại trào lên.
“Ô… Ách…” Nước miếng trong miệng không cách nào nuốt xuống cùng với dịch thể trào ra theo cử động của phân thân thô to hết vào lại ra, thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Đầu bị thiếu gia nắm chặt, vật trong miệng ra ra vào vào càng lúc càng nhanh. “Ngô… Ân…”
Một cú đẩy sâu, Tiêu Chấn Nhân đem bạch trọc nồng đặc bắn vào cổ họng Tráng Quả.
“Khụ khụ… Khụ… Ách…” Tráng Quả bị sặc đến ho khan, mặt trướng đỏ bừng.
Ngăn cản cảm giác buồn nôn, Tráng Quả nằm úp sấp lên đùi Tiêu Chấn Nhân, không ngừng thở dốc, cố gắng hít lấy từng ngụm lớn không khí. Cảm giác bị sỉ nhục, ủy khuất, khổ sở, tự ti như thủy triều dâng,hung ác ập xuống.
Đừng như vậy nữa! Đừng như vậy nữa! Trong lòng Tráng Quảkhông ngừng kêu gào. Y đã sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
*********************************
1. Hình số chín là cái hình thế này này: 九. Ta tra được cái động tác tay của Mật Tông là thế này nhá. Mọi người cứ tưởng tượng là anh ý dùng có hai ngón của một bàn tay thôi nhá, tức là chỉ thẳng lên trên thôi, không cần chắp tay phức tạp như cái hình đâu.
Ai đọc Naruto chắc biết cái tư thế này rồi. Cái tư thế hổ ấn của thầy Kakashi để đối phó với Naruto đấy ^^
Qua hồi lâu, Tiêu Chấn Nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấyTráng Quảliền mỉm cười, “Ngươi đã đến rồi? Lại đây.” Đồng thời quay đầu nói với Tống Ngạn, “Chuyện vừa rồi cứ làm theo những gì đã bàn. Tống đại nhân còn gì muốn nói không?”
“Không có, hạ quan đi xử lý việc này. Đại nhân nếu không có gì phân phó nữa thì hạ quan xin cáo lui.”
Tống Ngạn nhìn Tráng Quảrồi gật đầu ý chào y, Tráng Quả vội vàng đáp lễ.”Tống đại nhân vất vả.”
Tiêu Chấn Nhân gật gật đầu, cho Tống Ngạn rời đi.
Chờ Tống Ngạnđi tới cửa, Tiêu Chấn Nhân trừng mắt với Tráng Quả vẫn đang sững sờ ở một bên, “Còn không lại đây! Đứng ngốc ở đó làm gì!”
Tráng Quả không biết lo sợ gì, đi đến bên cạnh Tiêu Chấn Nhân, lập tức bị hắn bắt lấy thắt lưng, ôm ngồi trên đùi mình. Sờ sờ khuôn mặt Tráng Quả, nhìn y khôngđược tự nhiên mà lại không dám nhúc nhích chút nào, hắn không khỏi cười hỏi, “Còn đau không? Đi bộ tới hay cưỡi ngựa tới?
“Cưỡi ngựa tới. Thiếu gia, Tráng Quả có việc bẩm báo…”
” Cưỡi ngựa tới được a, vậy chỗ kia chắc chắn đã sưng lên rồi. Đến đây, cởi quần ra cho ta xem xem.” Nói xong, Tiêu Chấn Nhân định đem Tráng Quảxoay ngược lại.
“Thiếu gia, không sao đâu! Thật sự không sao cả mà. Buổi sáng thiếu gia đã giúp Tráng Quảbôi thuốc rồi, cho nên bây giờ không sao cả.” Rốt cuộc cũng hiểu được ý thiếu gia khi hỏi ‘còn đau không’ là cái gì, Tráng Quả lập tức trườn khỏi cánh tay cứng như sắt của thiếu gia.
“Bảo ngươi cởi thì cởi đi! Lằng nhằng cái gì!” Tiêu Chấn Nhânbày ra vẻ mặt dữ tợn.
“Thiếu gia, nơi này là nha môn Hình bộ a…” Tráng Quả đáng thương hề hề nhắc nhở thiếu gia.
“Thì sao? Không cần ngươi nói ta cũng biết. Nhanh lên, ngươi tự cởi hay để ta cởi cho ngươi?” Tiêu Chấn Nhân không kiên nhẫn phát vào đùi Tráng Quả.
“Thiếu gia, thật sự không sao…” Tráng Quả còn muốn giãy dụa.
“Cởi!” Tiêu Chấn Nhân gầm lên giận dữ.
Tráng Quả hoàn toàn ngây người, ngồi trong lòng ngực Tiêu Chấn Nhân, y tựa hồ không thể nhúc nhích, nhưng sắc mặt cứ hết xanh lại trắng.
Không chịu nổi y lại ngẩn người, Tiêu Chấn Nhân thuận thế đem Tráng Quả trong lòng ngực mình ấn ngã xuống án thư, mở trường y (áo ngoài), kéo thắt lưng, đem cả ngoại khố (quần dài) và sấn khố (underwear -_-!!!) cởi sạch xuống.
Thân thể tiếp xúc với khí lạnh đầu hạ, Tráng Quả lập tức tỉnh táo lại. Đến khi muốn giãy dụa tránh thoát thì mới phát hiện hai tay mình đã bị thiếu gia dùng thắt lưng trói chặt, nếu y cố dùng sức thì cũng không phải không thể tránh thoát được, nhưng hậu quả sau đó thì… Công lực của thiếu gia mạnh hơn y nhiều lắm.
Tráng Quả bi ai nghĩ, vì sao thiếu gia chưa bao giờ bận tâm đến suy nghĩ của mình, đem y cho người khác xem chứ? Nha môn Hình bộ lúc nào cũng có thể có đại nhân nào đó đến, bẩm báo chuyện gì đó cho thiếu gia thân đang là Hình bộ thượng thư. Nếu để cho người nào đó nhìn thấy… chẳng lẽ thiếu gia không để ý chút nào sao? Hay chính mình ti tiện đến mức thiếu gia không cần quan tâm đến?
“Thiếu gia…” Cúi đầu hô một tiếng, Tráng Quả không hề giãy dụa nữa.
Nheo mắt,đánh giá Tráng Quả bất động đang ghé trên án thư, hắn phải kiểm tra xem miệng vết thương của y thế nào, nhưng một phần đúng là vì muốn thấy bộ dạng thẹn thùng thống khổ kia của y. Thấy y bộ dạng như đã chấp nhận số mệnh, hắn lại không khỏi buồn cười. Ngươi cho là chỉ đơn giản xem miệng vết thương thôi sao? Ngươi càng lãnh tĩnh (lạnh lùng bình tĩnh) thì ta lại càng muốn ngươi khổ sở!
Ngồi trên ghế, Tiêu Chấn Nhân đưa tay mở rãnh mông căng chặt của Tráng Quả. Thân thể Tráng Quả lập tức run lên một chút.
Một đống huyết hồng sắc (đỏ như máu), xem ra đúng là ma sát không nhẹ. Dùng ngón trỏ đâm nhẹ vào tiểu khổng (lỗ nhỏ) đang đóng chặt, quả nhiên thấy Tráng Quả lập tức rụt người lại.
Lấy dược cao trị thương luôn mang theo bên người, dùng tay lấy ra một ít, xoa nhẹ lên tiểu khổng đã chịu đủ giày vò kia. Dược cao lành lạnh làm thân thể Tráng Quả căng lại, sau dần dần thả lỏng ra.
Tiêu Chấn Nhân dùng tay trái vuốt ve Tráng Quả, đồng thời tay phải xoay tròn bên ngoài tiểu khổng đã biến thành màu đỏ sậm, chậm rãi xoa nhẹ phần da bên ngoài.
“Ngô…” Tráng Quảcảm giác như có một son sâu nhỏ trơn nhẵn bò qua bò lại tại giang môn mẫn cảm, vô cùng quái dị, không cẩn thận liền tiết ra thanh âm.
“Sao vậy? Rất thoải mái đúng không? Hừ, chỉ biết cái miệng trên của ngươi nói không muốn, phía sau lại có cảm giác như thế.” Tiêu Chấn Nhân cười nhạoTráng Quả, lại dùng ngón tay cứng rắn của mình cắm vào tiểu huyệt chật hẹp của y.
“A, không…” Tráng Quảcăng cứng cả người, muốn tránh thoát khỏi cái vật vừa xâm nhập vào người mình.
Thấy Tráng Quả đã bắt đầu khẩn trương, tay trái Tiêu Chấn Nhân lại dùng lực mạnh nhu lộng hai cánh mông y, như có như khôngtăng thêm lực công kích.
“Được rồi, ta chỉ giúp ngươi bôi thuốc thôi, cũng không muốn làm gì ngươi. Căng chặt thí mật (tiểu huyệt đó) như vậy làm gì? Buông lỏng!” Tiêu Chấn Nhân khẩu thị tâm phi nở nụ cười, *** đãng nói.
Hắn đã sớm dự liệu hết cả rồi, sẽ để Tráng Quả dùng miệng giải quyết dục vọng của mình.Cho nên bây giờ hắn nói thế cũng không tính là nói dối đâu nhỉ.
Tráng Quả nghe thấy thế thì thoáng thả lỏng tâm, người cũng không tự giác mà buông lỏng. Y vẫn muốn đêm nay có thể theo dấu tam thiếu gia được a.
Cảm thấy Tráng Quảđã buông lỏng thân thể, hắn lại bắt đầu chen vào một ngón tay nữa. Giang nội ấm đến nỗi như có ngọn lửa nhỏ trong đó chặt chẽ bao vây lấy hai ngón tay vừa xâm nhập. Tiêu Chấn Nhân dùng hai ngón tay thưởng thức nội bộ non mềm của ai kia, thong thả đem hai ngón tay mở rộng tiểu huyệt, dùng hai ngón tay làm thành hình số chín 1 mà bắt đầu chuyển động.
Chịu đựng sự nhục nhã của việc bôi thuốc và việc Tiêu Chấn Nhân dùng hai ngón tay chơi đùa, gây ra cảm giác vô cùng kì dị, Tráng Quả mắt phiếm lệ, cắn môi dưới,cố không cho mình tiết ra bất kì thanh âm nào.”…”
Lúc này đột nhiên từ bên ngoài truyền đếntiếng bước chân, đến cửa liền dừng lại, lập tức nghe thấy tiếng người nói, “Tiêu đại nhân, Trương đại nhânTrương Dự cầu kiến.”
Tráng Quả nghe tiếng, thân thể căng cứng, cố hết sức nâng nửa người lên, quay đầu nhìn về phía thiếu gia.
Thấy ánh mắtTráng Quả tràn ngập ý cầu xin, Tiêu Chấn Nhân thản nhiên nói với người bên ngoài, “Trương đại nhân, thỉnh chờ một chút.”Ngược lại đưa tay ra bắt lấy cằmTráng Quả, bắt y phải đối diện với chính mình, lấy giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà hỏi, “Ngươi có muốn để Trương Dự nhìn thấy bộ dạng hiện tại của ngươi không?”
“Thiếu gia, cầu ngươi…Tráng Quả không muốn bị…” Vẻ mặtTráng Quả như cầu xin.
“Không muốn bị nhìn thấy phải không? Vậy… Ngươi ngồi dưới án thư, để ta bắn ra một lần trong miệng ngươi. Sao?” Nét mặt Tiêu Chấn Nhân lộ vẻ thương lượng.
“Không! Thiếu gia…”
“Hư, cẩn thận Trương đại nhân nghe thấy. Ngươi đã không muốn, vậy thế này đi…” Đè Tráng Quảlại cho y nằm úp sấp, há mồm hô với người bên ngoài, “Trương đại nhân, ngươi vào…”
“Thiếu gia, ta làm!” Tráng Quả sợ tới mức hồn phi phách tán (hồn vía lên mây), vội vàng ngăn thiếu gia đang muốn gọi người vào.
Tiêu Chấn Nhân cúi đầu, lộ ra nụ cười khi mưu kế đã thực hiện được, để Tráng Quả khom lưng cúi người ngồi dưới án thư. Hắn lấy dục vọng đã cứng rắn của mình, mạnh mẽ nhét vào miệng Tráng Quả.
Chờ đến Tráng Quảngậm được rồi, hắn mới mở miệng gọi Trương Dự vẫn đang chờ ở ngoài. “Trương đại nhân, để đại nhân đợi lâu rồi, mời vào!”
Trương Dự nghe tiếng đẩy cửa vào, đứng thẳng trước mặt hắn, tựa hồ không phát hiện thượng cấp Tiêu Chấn Nhânchậm chạp không gọi mình vào ngay có gì không đúng.
“Đại nhân, ta đã dặn dò huynh đệ trong đại lao, để bọn họ chú ý trông coi. Mặt khác, Tiễn tú tài đã giúp Lý Đại Bộ viết đơn kiện kia, tựa hồ cũng có thù oán không giải thích được với người nào đó trong Tiêu phủ, nhưng gã lại không muốn nói người gã hận là ai. Có lẽ…”
Tiêu Chấn Nhân đang vô cùng sảng khoái nhưng vẫn cương trực nói, “Có lẽ gã cố kỵ ta. Nói thế nào thì ta cũng là Tiêu tiểu vương gia; Tiêu phủ có chuyện gì thì ta cũng không tránh khỏi liên lụy. Có lẽ đó là lí do gã sợ không dám nói.”
“Đúng vậy. Đại nhân sở liệu cũng đúng, hạ quan cũng đoán thế. Chuyện đại nhân phân phó, ta đã phái người làm, nếu không có sai sót gì thì chỉ trong vòng nửa tháng là có thể thu được khẩu cung của những hộ quanh nhà Lý Đại Bộ, cùng với lời khai của thân thích lão. Nhân chứng đã có, chỉ còn vật chứng nữa thôi.”
“Vật chứng gì gì đó thì ta đã có đầu mối rồi, chờ tất cả rõ ràng rồi ta sẽ nói cho biết. Báo cho Trương đại nhân mang huynh đệ trong nha môn đi áp giải nhân chứng đến đây.” Ngô, thoải mái… Tiêu Chấn Nhân âm thầm rên rỉ, cố gắng đẩy đẩy thân mình về phía trước.
“Đại nhân khó xử rồi, khó có được đại nhân đại nghĩa diệt thân như ngài, lưng đeo chỉ trích.” Trương Dự lượng giải nói.
“Vô phương! Nhân sinh một đời như đoạn, không rõ phải trái đúng sai, cũng coi như uổng kiếp làm người.Tiêu mỗ không cầu lưu danh muôn đời, nhưng cầu đừng bị bêu danh là được. Hiện giờ Trương đại nhân và Tống đại nhân dốc sức tương trợ, nếu có chuyện làm dân chúng thất vọng thì Chấn Nhân ta cũng không còn mặt mũi nào gặp hai vị đại nhân nữa.”Tiêu Chấn Nhân dõng dạc nói.
Trương Dự không khỏi cảm động sâu sắc, hai tay ôm quyền nói, “Trương Dự có tài cán gì màđược làm việc dưới trướng của đại nhân, thật là phúc khí từ nhỏ của Trương Dự.Trương Dựta xin thề, cả đời nguyện sống chết tận hiến (cống hiến hết sức lực) với đại nhân!”
Tiêu Chấn Nhân cười nói, “Cả đời thì không cần, chỉ cần Chấn Nhân ta ở Hình bộ này một ngày, đại nhân có thể giúp Chấn Nhân một tay là đã đủ rồi.”
“Đó là đương nhiên. Đại nhân nếu không có gì phân phó nữa thì Trương Dự xin cáo lui, đi xem các huynh đệ làm việc thế nào rồi.”
“Được, đại nhân đi xuống đi, tất cả còn thỉnh Trương đại nhân lưu tâm hơn một chút.”
Thấy Trương Dự đã rời khỏi, Tiêu Chấn Nhân cúi người, nói với Tráng Quả ở phía dưới đang há to miệng thỏa mãn dục vọng của mình, nói, “Ngươi làm tốt lắm, ngậm sâu hơn một chút. Đừng chỉ có ngậm không, nhớ phải chuyển động đầu lưỡi nữa. Nếu ngươi không thể làm được như thế thì cứ ngồi ở đây xem ta làm việc đi.”
Tráng Quảcố gắng chuyển động đầu lưỡi, liếm lộng cái thứ đang ở trong miệng mình, không biết việc ấy làm thiếu gia không hài lòng. Đột nhiên, thiếu gia ôm lấy đầu y, trước sau lay động.
Rút ra khỏi môi y một hồi, lại cắm sâu vào trong, đụng đến cả cổ họng y.
Cảm giác buồn nôn thỉnh thoảng lại trào lên.
“Ô… Ách…” Nước miếng trong miệng không cách nào nuốt xuống cùng với dịch thể trào ra theo cử động của phân thân thô to hết vào lại ra, thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Đầu bị thiếu gia nắm chặt, vật trong miệng ra ra vào vào càng lúc càng nhanh. “Ngô… Ân…”
Một cú đẩy sâu, Tiêu Chấn Nhân đem bạch trọc nồng đặc bắn vào cổ họng Tráng Quả.
“Khụ khụ… Khụ… Ách…” Tráng Quả bị sặc đến ho khan, mặt trướng đỏ bừng.
Ngăn cản cảm giác buồn nôn, Tráng Quả nằm úp sấp lên đùi Tiêu Chấn Nhân, không ngừng thở dốc, cố gắng hít lấy từng ngụm lớn không khí. Cảm giác bị sỉ nhục, ủy khuất, khổ sở, tự ti như thủy triều dâng,hung ác ập xuống.
Đừng như vậy nữa! Đừng như vậy nữa! Trong lòng Tráng Quảkhông ngừng kêu gào. Y đã sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
*********************************
1. Hình số chín là cái hình thế này này: 九. Ta tra được cái động tác tay của Mật Tông là thế này nhá. Mọi người cứ tưởng tượng là anh ý dùng có hai ngón của một bàn tay thôi nhá, tức là chỉ thẳng lên trên thôi, không cần chắp tay phức tạp như cái hình đâu.
Ai đọc Naruto chắc biết cái tư thế này rồi. Cái tư thế hổ ấn của thầy Kakashi để đối phó với Naruto đấy ^^
Tác giả :
Dịch Nhân Bắc