Xung Hỉ (Trọng Sinh)
Chương 92
Những sơn phỉ này, bản chất vẫn là lưu dân không nhà để về, tuy rằng vào rừng làm cướp, nhưng trong xương cốt vẫn là tiểu dân mang theo khát vọng ăn no mặc ấm sống qua ngày.
Vậy nên Diệp Vân Đình trấn an lung lạc những trại chúng này cũng không phí bao nhiêu công phu, chỉ cần cho bọn họ ăn no mặc ấm, đại đa số người đều an phận lại, thậm chí vì muốn biểu hiện tốt hơn, đều phía sau tiếp trước mà làm việc.
Diệp Vân Đình làm trại chủ này, là vì để tạm thời có nơi đặt chân, thuận tiện tìm hiểu tin tức mỏ quặng, sau này dễ trong ứng ngoài hợp với Lý Phượng Kỳ. Y tạm thời không cho nhóm trại chúng làm gì, chỉ cho bọn họ một lần nữa phân phối lại phòng ốc, lại chọn ra người phụ trách nấu ăn cùng thủ vệ tuần tra.
Còn những người khác, sau khi nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm, lại bị gọi đi, dò hỏi từng người về tình huống mỏ quặng.
Tin tức của một người hai người có lẽ không chuẩn xác, nhưng trong trại nhiều người như vậy, trừ bỏ số ít là lưu dân nơi khác đến cậy nhờ, đại bộ phận đều là người lúc trước cùng nhau từ mỏ quặng chạy ra. Ám vệ từ trong miệng những người này hỏi ra được không ít tin tức, toàn bộ ghi lại vào danh sách trình lên cho Diệp Vân Đình.
Cách nói của mọi người đều gần như nhau, Diệp Vân Đình đọc hết một lượt, cơ bản đã hiểu về tình huống mỏ quặng.
Đây là một mỏ vàng khả năng có trữ lượng rất lớn, địa điểm ở gần trấn Chu Cú, hình như vốn dĩ là một mỏ đá, kết quả ở một tháng rưỡi trước, khai thác quặng đá lại đào ra vàng. Tin tức báo đến Ký Châu, sau khi Ân gia biết được liền đem tin tức giấu đi, lại phái người tinh thông đi đến thăm dò. Sau khi xác định là mỏ vàng, liền phong tỏa tin tức, đồng thời bắt đầu bốn phía tìm người lấy quặng.
Vì không cho tin tức lộ ra, Ân gia đơn giản ngụy trang thành chiêu binh, đem tất cả người báo danh tòng quân đưa đến mỏ quặng. Nhưng bằng đó nhân thủ vẫn không đủ. Ân gia hiện giờ đã đội cái mũ phản quân, thuộc hạ quân tốt đều dựa vào tự mình cung cấp nuôi dưỡng, lại gặp phải nạn tuyết trăm năm khó gặp, tiền bạc giống như nước chảy. Mà giờ bỗng nhiên phát hiện mỏ vàng chính là giải thế lửa sém lông mày cho bọn họ. Hơn nữa hiện giờ tuy rằng tạm thời ngừng chiến, nhưng đầu xuân sau chắc chắn sẽ có một hồi ác chiến với triều đình, Ân gia cần tiền bạc chiêu binh mãi mã, tăng cường thực lực. Vậy nên chắc chắn phải gia tăng khai thác tinh luyện mỏ vàng.
Bởi vậy bọn họ lại đem chủ ý đánh tới rất nhiều lưu dân. Những lưu dân đó không có nhà để về, bị người bắt cũng sẽ không khiến ai chú ý. Vậy nên Ân gia lệnh thân tín lấy danh nghĩa phát cháo, tụ rất nhiều lưu dân vào một chỗ, sau đó phái binh bắt toàn bộ lại, đưa đến mỏ quặng.
Cuồn cuộn không ngừng đưa người vào đó, ngày đêm làm việc, trừ phi chết rồi, nếu không sẽ không được thả ra.
Ngắn ngủn hơn một tháng này, ở mỏ quặng bạo loạn phát sinh rất nhiều lần, nhưng đều bị trấn áp xuống. Diệp Vọng bọn họ cũng là thừa dịp bên kia nổi lên bạo loạn, vận khí tốt trốn thoát từ cửa đột phá.
Diệp Vân Đình gõ gõ lên quyển sách, như suy tư gì. Sau một lúc lâu y nói: “Ân Tiếu Chi đưa không ít thanh niên trai tráng báo danh tòng quân đến mỏ quặng. Những người này có lẽ có thể dùng một chút.”
Đã có thể chủ động báo danh tòng quân, nhất định thân thể khoẻ mạnh, cũng có chút tâm huyết, tuyệt đối sẽ không cam nguyện bị nhốt ở mỏ quặng áp bách đến chết.
Ám vệ lĩnh hội ý tứ của y: “Ám vệ lúc trước mất liên hệ kia, chỉ sợ cũng đang ở trong mỏ. Có cần thuộc hạ nghĩ cách trà trộn vào đi tìm không?”
“Chính ngươi cẩn thận.” Diệp Vân Đình đang có ý này, để ám vệ trà trộn vào mỏ quặng, một là có thể tìm hiểu tình huống ở đó, hai là có thể lợi dụng cảm xúc bất mãn của những người làm việc tại đó, vào thời cơ thích hợp gây xích mích, phối hợp với động tác của Lý Phượng Kỳ.
Hai người cẩn thận thương nghị chi tiết một phen xong, ám vệ liền lặng yên không một tiếng động ra khỏi sơn trại.
Diệp Vân Đình từ trong căn phòng lâm thời xung làm thư phòng ra ngoài, vừa muốn thả lỏng trong chốc lát, liền nghe trong phòng Diệp Vọng cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu thảm thiết: “Ca, cứu mạng......!!!!”
Là giọng Diệp Vọng, giọng nói của hắn đều kêu đến phá âm. Diệp Vân Đình cả kinh, đi nhanh đến, liền thấy Diệp Vọng ôm chăn rúc vào góc giường, đôi mắt hoảng sợ trừng lang vương canh giữ ở bên cạnh.
Lang vương thấy y tiến vào, vui vẻ thoải mái lắc lư cái đuôi. Diệp Vân Đình thấy thế trong lòng buông lỏng, lại có chút buồn cười: “Làm sao vậy?”
“Sói sói sói sói……” Diệp Vọng thấy y bước chân không ngừng đi vào, thanh âm đều thay đổi. Lại thấy y giơ tay sờ đầu sói, tức khắc liền như con vịt bị bóp cổ, lặng im trừng lớn đôi mắt nhìn Diệp Vân Đình.
Còn đáng thương lạ lùng.
Phỏng chừng là tối hôm qua bị lang vương đuổi theo dọa sợ rồi, Diệp Vân Đình vỗ vỗ đầu sói, nói: “Đây là A Huyền, lúc trước ở Vương phủ ngươi đã gặp rồi, không nhớ sao?”
“……” Diệp Vọng nhớ lại một phen, có chút ấn tượng. Lúc trước khi tên thống lĩnh Thần Sách Quân kia gây sự ở Vương phủ, xác thật có một con sói xám. Chỉ là con này nhìn cao lớn uy phong hơn nhiều.
Hắn hồ nghi nhìn chằm chằm lang vương liên tục.
Diệp Vân Đình liền vỗ vỗ lưng lang vương, ý bảo nó qua đi. Lang vương rất không cao hứng phát ra tiếng phì phì trong mũi, đi chậm đến mép giường ngồi xuống, thò đầu nhìn Diệp Vọng, một bộ tư thế “Ngươi muốn sờ sờ xem hay không”.
“……” Diệp Vọng ngồi trong một góc ôm chăn mấp máy một chút, thử thăm thăm mà giơ tay sờ soạng đầu nó một phen, lại nhanh thu tay lại.
Lang vương được sờ xong lập tức thu đầu về, đi tới cửa nằm sấp xuống.
Diệp Vọng thấy thế thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhấp môi cười rộ lên: “Thật uy phong.” Nếu không phải tối hôm qua bị đuổi chạy một đường, hắn khẳng định sẽ thích hơn một chút.
“A Thanh cũng cùng tới, đợi lát nữa mang nó tới thăm ngươi.” Diệp Vân Đình nói.
“Vết thương trên người tốt hơn chút nài chưa?”
Diệp Vọng đã được lau người, cũng thay quần áo sạch sẽ, nhìn không quá chật vật như vậy nữa, chỉ là tinh khí thần so với lúc trước kém không ít.
“Không đau lắm.” Diệp Vọng mím chặt môi, không oán giận làm nũng với Diệp Vân Đình nữa.
Tối hôm qua là quá bất ngờ, hoàn toàn không khống chế được cảm xúc vỡ đê, hôm nay bình tĩnh lại mới cảm thấy mất mặt. Trước khi đi tòng quân hắn còn muốn ở trong quân của ngoại tổ phụ rèn luyện thật tốt, tương lai ra trận gϊếŧ địch kiến công lập nghiệp, cũng có thể chống lưng cho Diệp Vân Đình. Lại không nghĩ rằng ngắn ngủn hơn một tháng, đừng nói kiến công lập nghiệp, hắn thiếu chút nữa cũng không sống nổi. Cuối cùng vẫn là vận khí tốt đụng phải Diệp Vân Đình, mới nhặt được về một cái mạng.
Hắn hậu tri hậu giác mà hổ thẹn, không chỗ dung thân.
Diệp Vân Đình nhìn ra cảm xúc của hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đừng nghĩ nhiều, trước tiên dưỡng thương cho tốt. Về sau sẽ còn cơ hội.”
Nói xong lại nói: “Ta sai người chuộc lại hai thanh đao cho ngươi rồi.”
Tối hôm qua khi Diệp Vọng nói đến việc phải cầm mất đao liền buồn bã không cam lòng, y nghe ra được, lập tức sai người phi nhanh đến trấn nhỏ kia tìm được hiệu cầm đồ chuộc lại. Đao là đao tốt, nhưng trưởng quầy hiệu cầm đồ ở trấn nhỏ kia không biết nhìn hàng, Diệp Vọng lại nghĩ sau này còn muốn chuộc lại, không cầm nhiều tiền. Vậy nên Diệp Vân Đình cũng không tốn quá nhiều tiền bạc đã chuộc được về.
Diệp Vọng vừa nghe quả nhiên đôi mắt liền sáng lên: “Ở đâu rồi?”
“Đợi ngươi dưỡng thương cho khỏe lại cho ngươi xem.” Diệp Vân Đình cười nói.
Đang nói, liền thấy Quý Liêm bưng thuốc đã nấu xong lại đây, hắn thăm dò nhìn nhìn Diệp Vọng: “Tỉnh rồi? Mau nhân lúc thuốc còn nóng uống đi.”
Cảm xúc của Diệp Vọng đối với Quý Liêm thực vi diệu, hắn vốn là có chút ghen ghét. Nhưng trải qua một chuyến này xong, hắn tựa hồ thấy rõ rất nhiều thứ, gặp lại Quý Liêm, cũng không thấy hắn cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt nữa, mà ngoan ngoãn nhận lấy bát thuốc, còn nhỏ nhỏ giọng nói cảm ơn.
Quý Liêm âm thầm “Hoắc” một tiếng, nhìn hắm từ trên xuống dưới, nghĩ thầm hay, là quăng ngã hỏng đầu rồi?
Diệp Vân Đình nhìn bọn họ như vậy, lắc đầu cười cười.
Quý Liêm nhớ tới cái gì, lại nói: “Đúng rồi, ngươi quen biết Triệu a bà cùng tôn tử của bà sao? Vừa rồi khi ta sắc thuốc, bọn họ hỏi thăm ta tình hình của ngươi.”
Tối hôm qua Diệp Vân Đình cõng người tới sơn trại, liền trực tiếp đưa vào trong phòng, mặt người cũng không thấy rõ. Tổ tôn Triệu a bà vẫn là nghe những người khác truyền nói, mới biết Diệp Vọng hình như có chút quan hệ với tân trại chủ, còn bị thương.
Tổ tôn hai người lúc trước lừa đoàn người Diệp Vân Đình, vừa chột dạ lại sợ hãi, tất nhiên không dám lại gần Diệp Vân Đình. Nhưng lại lo lắng cho Diệp Vọng, chỉ đành thừa dịp Quý Liêm nấu thuốc thử thăm dò hỏi hai câu.
“Quen biết.” Nghe hắn nhắc tới tổ tôn hai người, Diệp Vọng mới từ kinh hỉ thật lớn hồi phục lại, nhớ tới chuyện trong trại.
Hắn thao thao bất tuyệt cáo trạng với Diệp Vân Đình, kể ra trại chủ với nhóm chó săn hành hạ hắn ra sao.
“Người đã tạm thời giam giữ lại.” Diệp Vân Đình nói: “Tạm thời còn chưa xử trí.”
Những người này trước mắt y còn chưa nghĩ ra xử trí như thế nào cho tốt. Ngoài mấy người dẫn đầu, đại bộ phận người đều chỉ là đi theo làm việc, là dưới tuyệt cảnh vì mạng sống mà làm. Tuy nói cũng không vô tội, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì quan phủ không cho lưu dân đường sống.
Hơn nữa hiện giờ là thời kỳ bất thường, nếu dùng được tốt, những người này cũng có thể phát huy tác dụng, chưa chắc không thể lấy công chuộc tội.
Nhưng Diệp Vân Đình cũng hoàn toàn không tính toán nhẹ nhàng tha thứ cho tội lỗi của bọn họ, ít nhất còn phải nhốt những người này thêm một thời gian, quan sát thêm nữa.
Diệp Vọng nghe y nói như vậy, liền thấy tức giận, hùng hổ nói: “Đợi chút nữa ta đi xem bọn họ.” Lại nghĩ tới tổ tôn Triệu thị, nói: “Khi ở trong trại bà bà rất chiếu cố ta.” Chỉ cần được chia đồ ăn, bất kể nhiều ít, sẽ luôn chia cho hắn một miếng.
Diệp Vân Đình minh bạch ý tứ của hắn, nói: “Yên tâm, người đều an trí tốt rồi. Chờ khi chúng ta rời đi, ta lại nghĩ cách an bài nơi đi cho bọn họ.”
Nghe y nói như vậy, Diệp Vọng liền yên lòng, ngửa đầu ùng ục uống hết bát thuốc, xoa tay hầm hè liền muốn đi tìm bọn trại chủ đã từng khinh nhục hắn báo thù.
Nếu không phải chân hắn nứt da quá nghiêm trọng, Diệp Vân Đình không cho hắn xuống đất, lúc này phỏng chừng đã từ trên giường nhảy xuống.
***
Lại nói bên Vị Châu, các tướng sĩ thấy Vĩnh An Vương cưỡi ngựa đến, đều sôi trào lên.
Sĩ khí vốn đang hạ xuống tức khắc lên cao, các tướng sĩ đều xoa tay hầm hè muốn đi ra ngoài đánh đấm một trận với bọn người Tây Hoàng kia.
...... Mấy ngày nay người Tây Hoàng đã ở bên ngoài kêu gào vài lần, cũng từng thử công thành phạm vi nhỏ, nhưng tường thành Bắc Cương đã sớm được gia cố, một chốc một lát cũng không thể công phá. Vậy nên hai bên chỉ có thể cách tường thành mắng lẫn nhau.
Thăm hỏi nhau là chuyện thường của hai quân trước trận, nhưng trước kia khi có Vĩnh An Vương ở đây, đều là bọn họ khiêu khích người Tây Hoàng như thế, kích người Tây Hoàng nghênh chiến. Hiện giờ Vĩnh An Vương không ở, phó đô đốc Chu Văn chỉ đè ép bọn họ không được nghênh chiến, không ít tướng lãnh quân tốt trong lòng đều nghẹn một bụng hỏa. Nhưng ngược lại nghĩ đến hiện giờ Vĩnh An Vương đã không còn là sát thần một người lui ngàn quân lúc trước, lại lo sợ lay động.
Từ khi tin tức Vĩnh An Vương xảy ra chuyện truyền khắp Bắc Cương, trong lòng chúng tướng sĩ Bắc Cương đều có chút lo lắng. Hiện giờ nội có nạn tuyết lưu dân, ngoại có Tây Hoàng như hổ rình mồi, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt.
Đến tận khi Lý Phượng Kỳ cưỡi ngựa từ ngoài thành tiến vào, hai chân kiện toàn, nhìn không ra nửa phần tư thái ốm yếu, tướng sĩ bá tánh trong thành đều sĩ khí tăng cao, hô to “Bắc Cương tất thắng, gϊếŧ sạch Tây Hoàng mọi rợ”.
Lý Phượng Kỳ đã sớm đoán được cục diện hôm nay, sở dĩ lúc rời khỏi kinh hắn vẫn làm bộ hai chân chưa lành, một mặt là vì che giấu Lý Tung, nhưng một mặt quan trọng hơn, vẫn là vì giờ khắc này.
Tuy rằng danh chiến thần của Vĩnh An Vương ở Bắc Cương sừng sững không ngã, nhưng chiến thần đi đứng không tốt chỉ có thể ở sau màn bày mưu tính kế, với chiến thần hai chân kiện toàn có thể tự mình ra trận gϊếŧ địch, dù sao vẫn là khác nhau. Người sau là Định Hải Thần Châm trong lòng tướng sĩ bá tánh Bắc Cương, bày ra vào thời điểm thích hợp có thể ủng hộ sĩ khí cực lớn.
Ngày đầu tiên Lý Phượng Kỳ đến phủ đô đốc Bắc Cương, sĩ khí đại trướng, hắn tự mình lãnh binh ra khỏi thành, cùng người Tây Hoàng xung đột quy mô nhỏ, đánh một trận nhanh chóng lại thắng trận xinh đẹp.
Lại sau đó, là một lần nữa bố trí binh lực cùng phòng tuyến, dần dần giằng co với Tây Hoàng.
Tây Hoàng sinh sống ở nơi hoang dã, tính tình lỗ mãng hung ác, Lý Phượng Kỳ xuất hiện đối với bọn họ là kinh sợ cùng đả kích cực lớn, nhưng trước mặt sinh tử tồn vong của dân tộc, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng lùi bước. Trận chiến tranh này chắc chắn sẽ tiếp diễn thật lâu, đến tận khi có một bên hoàn toàn bị đánh phục, không còn lực đánh trả.
Lý Phượng Kỳ liên tiếp mấy ngày đều ở cùng tướng lĩnh thương thảo đối địch, và kế sách cứu tế, mấy ngày sau mới có được chút nhàn rỗi.
Lúc bận rộn vội vàng không cảm thấy gì, một khi rảnh rỗi, nhớ nhung liền lặng yên không một tiếng động mà lan ra, giống như cỏ dại lan tràn.
Khi huynh đệ Chu Văn mang theo rượu ngon tìm tới cửa, liền thấy Vương gia nhà mình khoanh tay đứng ở bên bàn, đang cúi đầu nhìn bản đồ trải rộng trầm tư.
Chu Văn cảm khái: “Vương gia thật là vì Bắc Cương dốc hết sức lực.”
Chu Liệt chần chờ: “Sao ta lại cảm thấy không đúng lắm?”
Nhưng huynh trưởng hắn không nghe thấy hắn nói, cầm theo rượu tiến lên nói: “Vương gia lại nghĩ ra kế sách đối địch gì sao?”
Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy không đúng lắm, trên bản đồ này vẽ hai tuyến đường, đều là tự kinh thành chạy tới Vị Châu, cùng với chiến sự Bắc Cương cũng không có quan hệ gì.
Chu Văn: ???
Nhưng Chu Liệt ở kinh thành lâu như vậy, cuối cùng sáng tỏ một hồi, vỗ tay nói: “Vương gia là tính đoàn người Vương phi còn bao lâu sẽ đến Bắc Cương đi?” Nói xong lại gãi gãi đầu: “Cũng không biết chuyến này có thuận lợi hay không. Mong là đừng ra đường rẽ gì.”
Nói xong cảm giác sau gáy chợt lạnh, kinh ngạc ngước mắt, liền thấy Lý Phượng Kỳ đang lạnh như băng nhìn mình.
“?”Chu Liệt suy tư một lát, cuối cùng ý thức được mình nói sai cái gì rồi, bụp miệng mình một cái, phi phi phi ba tiếng: “Vừa rồi không tính, đoàn người Vương phi nhất định thuận thuận lợi lợi.”
Lúc này Lý Phượng Kỳ mới thu hồi ánh mắt lạnh buốt muốn gϊếŧ người.
Chu Văn một bên không sờ được đầu óc: ???
Chuyện gì vậy nha?
……
Liên tiếp mấy ngày như thế, khi bận rộn Lý Phượng Kỳ không rảnh nghĩ nhiều, khi rảnh rỗi liền nhìn bản đồ tính toán thời gian đoàn người Diệp Vân Đình sẽ đến. Chỉ là đến ngày hẹn, ám vệ ở biên giới Vị Châu chờ đợi tiếp ứng lại truyền tin tức đến, nói vẫn chưa đón được đoàn người Vương phi.
Lý Phượng Kỳ xem xong tin mặt trầm như nước, tướng sĩ khác không rõ nội tình, chỉ cho rằng hắn đang lo lắng cho lão Vương phi, sôi nổi đi theo khuyên giải: “Sợ chỉ là đường xá xa xôi, trì hoãn một hai ngày.”
Chỉ có Chu Liệt trong lòng biết rõ, Vương gia chỉ sợ là đang lo lắng cho một người khác.
Vương phi là cùng lão Vương phi rời kinh, lấy tính tình của Vương phi, nếu thật sự xảy ra chuyện, chỉ sợ cho dù buông bỏ bản thân y cũng sẽ bảo toàn lão Vương phi trước. Lại nói tiếp lúc trước khi định ra kế hoạch này, Vương gia đã không đồng ý, hắn vốn muốn ổn thỏa hơn một chút, trước tiên thỉnh chỉ với hoàng đế mang theo Vương phi cùng đến Bắc Cương, có lão Vương phi ở, hoàng đế sẽ không làm khó Vương phi nhiều hơn. Chờ đến lúc bọn họ thuận lợi ra khỏi kinh, đến lúc đó lại an bài người tìm cơ hội đưa lão Vương phi ra, cùng đến Bắc Cương.
Nhưng Vương phi lại không đồng ý biện pháp này. Nói là lão Vương phi một mình ở lại kinh thành, hoàng đế chỉ sợ sẽ càng phòng bị nghiêm mật, cứu người càng thêm khó khăn. Hơn nữa như thế chẳng khác nào ngang nhiên cướp người, hoàng đế chỉ cần chụp xuống cái mũ “Ý đồ mưu phản”, là có thể làm cho bọn họ mất đi đại nghĩa.
Y kiên trì ở lại kinh thành, Vương gia không có biện pháp, chỉ có thể thỏa hiệp.
Hiện giờ đã qua ngày ước định, người lại chưa tới, chỉ sợ thật sự là trên đường đã xảy ra đường rẽ.
Chu Liệt thật cẩn thận liếc sắc mặt hắn, sợ hắn không màng đại cục, muốn đích thân đi tìm người.
Cũng may Vương gia còn chưa nói gì, hắn nhìn bản đồ sắc mặt khó coi suy tư một lát, lại phái một đội nhân mã cải trang giả dạng hướng biên giới Ký Châu đi tìm người.
Lại qua mấy ngày như thế, thám tử cải trang giả dạng đến biên giới rốt cuộc cũng mang về tin tức, cùng với một mình Ngũ Canh lẻ loi.
Chu Liệt thấy chỉ có một mình Ngũ Canh, trong lòng liền lộp bộp một chút, cũng may ngay sau đó Ngũ Canh liền lập tức nói trọng điểm: “Vương phi cùng lão Vương phi đều bình an không có việc gì. Đoàn người lão Vương phi ở phía sau, một hai ngày là có thể tới. Vương phi còn ở lại cảnh nội Ký Châu, chúng ta phát hiện ra vài thứ, thập phần quan trọng, Vương phi đặc biệt lệnh thuộc hạ tới trước báo tin.”
“……” Chu Liệt vỗ vỗ ngực, trong lòng nói một tiếng may quá, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lý Phượng Kỳ thấy thần sắc hắn trầm túc, vẫy lui những người khác, chỉ để lại Chu Liệt và tâm phúc, mới áp cảm xúc nói: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”