Xung Hỉ (Trọng Sinh)
Chương 123
Diệp Vân Đình mất không ít công phu, mới dỗ được lão Vương phi đầy mặt lo sợ không yên về viện nghỉ ngơi.
Lúc từ trong viện của lão Vương phi ra tới, liền nhìn thấy Lý Phượng Kỳ chờ trong đình đằng trước, tay chắp sau lưng, khóe miệng banh thẳng. Ánh mặt trời tối tăm cắt bóng dáng hắn thành nét mực như tranh thuỷ mặc, Diệp Vân Đình xa xa nhìn lại, chỉ cảm thấy quanh thân hắn lệ khí cực thịnh vờn quanh, phảng phất muốn cùng bóng đêm dày đặc hợp thành một thể, khiến người hãi hùng khiếp vía.
Nha hoàn tôi tớ trong viện đều đi vòng qua xa xa, không dám đi qua trước đình, sợ quấy nhiễu hắn.
“Vương gia tiếp theo tính toán làm thế nào?” Diệp Vân Đình bước nhanh đến bên cạnh hắn, đem nắm tay hắn nắm chặt thành quyền bao trong lòng bàn tay.
Một đường tra xuống, bọn họ chỉ cho rằng bi kịch đời trước đều là hậu quả do tiên đế tạo thành, lại không nghĩ vậy mà Thành Tông hoàng đế cũng tham dự vào trong đó.
Lão Vương phi nói, lão Vĩnh An Vương chết cũng không phải vì bệnh cũ phát tác, chỉ sợ là Thành Tông hoàng đế vì ổn định giang sơn, gϊếŧ người diệt khẩu.
Thử nghĩ một Vương gia nắm binh quyền, biết bí mật của hoàng thất, lại có cô nhi của tiền Thái Tử trong tay, nếu hắn có tâm, điên đảo vương triều cùng lắm chỉ là chuyện bằng một ý niệm. Thành Tông hoàng đế tất nhiên sẽ không chịu một tâm phúc mang họa lớn như vậy.
Lão Vương gia chỉ sợ là vì bảo toàn tính mạng của lão Vương phi cùng Lý Phượng Kỳ, không thể không lựa chọn tự sát.
Thậm chí ngay cả chuyện Lý Phượng Kỳ nhận tước vị, chỉ sợ cũng là Thành Tông hoàng đế thẹn với thân tôn tử cùng với phu thê đại nhi tử, mới an bài như vậy.
Chỉ tiếc Thành Tông hoàng đế tính đi tính lại, lại không dự đoán được tiên đế tại vị chỉ năm năm lại sa đà vào tửu sắc. Mà con nối dõi của tiên đế, lại tái diễn một màn thí huynh đoạt vị năm xưa.
Cũng không biết nếu Thành Tông hoàng đế có biết, có hối hận lúc trước đã quyết định che dấu chân tướng lót đường cho tiên đế hay không.
“Hiện giờ bên ngoài lời đồn đại nổi lên bốn phía, quân khởi nghĩa đã tấn công về kinh thành, không bằng liền chứng thực lời đồn.” Lý Phượng Kỳ chậm rãi mở miệng, thanh âm khàn khàn.
Trong mắt hắn có tàn nhẫn không hòa tan được: “Đến khi ta tấn công vào kinh, chắc chắn sẽ lôi xác Lý Càn từ hoàng lăng ra quất xác!”
Tiền Thái Tử, tiền Thái Tử Phi, lão Vĩnh An Vương, Hách ma ma…… Từng món nợ máu này hắn phải tự mình đòi lại, mới có thể khiến các vong hồn an giấc ngàn thu.
“Được.” Tiếng nói của Diệp Vân Đình nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay hắn: “Ngươi chỉ cần lo điều binh, ta sẽ ở hậu phương chuẩn bị lương thảo quân nhu. Với tình thế hiện giờ, đánh hạ kinh thành không phải là việc khó.”
Lý Phượng Kỳ nhìn y thật sâu, thật lâu sau, hắn đem đầu gác vào ngực y, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Diệp Vân Đình theo sống lưng hắn nhẹ nhàng vỗ về, không tiếng động an ủi.
Trời đông giá rét chậm chạp chưa kết thúc, khiến cho lưu dân đến cậy nhờ quân khởi nghĩa càng ngày càng nhiều.
Từ khi tiếng gió tiên đế được vị bất chính truyền ra, ngôi vị hoàng đế của kim thượng cũng đã bị nghi ngờ. Trên phố đều đang truyền, nếu kim thượng còn có lương tri, nên tự nhường ngôi hoặc hạ chiếu cáo tội, tạ lỗi với thiên hạ.
Quân khởi nghĩa của mấy châu quận mượn mấy lời đồn đại này tập kết bên nhau, giơ cao cờ lớn “Thay thiên hạ trợ giúp hoàng thất chính thống”, một đường tới gần kinh thành.
Kiềm Trung, Phàn Châu, Lê Châu lục tục có lưu dân gia nhập, nhân số lên đến hơn ba mươi vạn người.
Thẩm Trọng Dư phụng mệnh dẫn quân chặn lại, chỉ mới giao phong mấy lần đã bị lưu dân phẫn nộ đánh cho quân lính tan rã, chỉ có thể co đầu rút cổ chạy về Lê Châu tử thủ.
Quân khởi nghĩa cơ hồ là một đường thông suốt đánh tới biên giới Ký Châu, chỉ cần lướt qua Ký Châu là có thể đến thẳng kinh thành.
Nhưng hiện giờ Ký Châu cũng không phải do phản đảng chiếm cứ, mà là do quân Bắc Cương trấn thủ, người lĩnh quân là Vĩnh An Vương uy danh hiển hách.
Quân khởi nghĩa hùng hổ thẳng tiến không lùi đóng quân ở biên giới Ký Châu và Lê Châu, hai thế lực trong đội ngũ vì đánh hay không đánh ồn ào đến túi bụi.
Đội quân khởi nghĩa với nhân số đông đảo này là do mấy đội quân khởi nghĩa quy mô nhỏ từ các nơi tụ tập mà thành, người dẫn đầu lần lượt được phong là tứ vương Đông Sơn, Tây Sơn, Nam Sơn, Bắc Sơn, mà người dẫn đầu lực lượng quân khởi nghĩa hùng hậu nhất lại tự phong là Trung Sơn Vương.
Trung Sơn Vương trước khi khởi nghĩa là một đồ tể, thân hình cường tráng, lực đạo kinh người, nhưng chữ to lại không biết mấy chữ, quân khởi nghĩa một đường đánh tới, toàn dựa vào huynh đệ Đông Sơn Vương của hắn bày mưu tính kế. Đông Sơn Vương là một thư sinh mặt trắng, bộ dạng bình thường, đôi mắt hẹp dài lại ẩn chứa tinh quang.
Tây Sơn vương ban đầu là một đầu bếp, nhìn như tôn phật Di Lặc, kỳ thật là một tiếu diện hổ; Nam Sơn vương là một thương nhân, thiện tính kế; chỉ có Bắc Sơn Vương trầm mặc ít lời, trong đội ngũ quân khởi nghĩa này không có vây cánh, cũng cực ít khi tham dự vào tranh đấu của mấy người.
Hiện giờ vì đánh hay không đánh thành Ký Châu mà mấy người chia làm hai phái. Đông Sơn Vương dã tâm bừng bừng, kiên trì muốn đánh hạ Ký Châu, thẳng tiến vào kinh.
“Một đường đánh lại đây, chư vị sẽ không muốn lùi bước chứ? Vĩnh An Vương là dụng binh như thần, nhưng chúng ta lại có ba mươi vạn nhân mã, chỉ cần tìm được thời cơ đánh bất ngờ, chưa chắc đã không thể thắng!”
Tây Sơn vương cười ha hả: “Nhị ca muốn đánh cũng được, vậy các ngươi phái người làm tiên phong đi.”
Nam Sơn vương cũng ồn ào: “Không sai. Vĩnh An Vương lợi hại thế nào ngươi không phải không biết, chớ có nghĩ dụ chúng ta dẫn người đi chịu chết.”
"Tầm nhìn thiển cận!” Đông Sơn Vương không vui nói: “Thành Ký Châu không thể so với các châu quận khác, muốn đánh hạ chắc chắn phải có hy sinh. Hy sinh nho nhỏ bây giờ, đổi lại chính là ngày sau phong hầu bái tướng!”
“Vậy cũng phải còn mạng mới được.” Nam Sơn vương thanh âm cũng không nhỏ nói thầm.
“Ngươi!” Đông Sơn Vương trợn mắt giận nhìn lại, đáng tiếc Nam Sơn vương cũng không sợ hắn. So sánh với Đông Sơn Vương đảm đương quân sư, ba người còn lại trong tay đều nắm binh thật đánh thật. Tuy rằng bọn họ tôn Trung Sơn Vương làm đại ca, lại không đại biểu sẽ đối với Đông Sơn Vương khom lưng uốn gối.
Đội ngũ này từ lúc bắt đầu chỉ vì mạng sống, phát triển lớn mạnh cho tới bây giờ, đã có bước đầu phân chia quyền lực cùng tranh đấu.
“Nếu không chúng ta đánh hạ Lê Châu, trực tiếp ở Lê Châu làm một thổ hoàng đế cũng không tồi.” Trung Sơn vương Vẫn luôn không nói chuyện lúc này mới mở miệng, khuôn mặt hắn hung ác, lời nói ra lại mang theo sợ hãi: “Vĩnh An Vương đến Tây Hoàng cũng có thể diệt, gϊếŧ chúng ta không phải như gϊếŧ heo sao?”
Hắn là một đồ tể, tuy rằng chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết không thể lấy trứng chọi đá.
Tây Sơn vương cùng Nam Sơn vương sắc mặt đều không quá đẹp, nhưng nghe hắn nói xong lại lộ ra suy tư. Lời nói của Trung Sơn Vương không dễ nghe nhưng có lý, bọn họ trước mắt nhân số không ít, nhưng ai cũng không nắm chắc có thể bắt được Ký Châu. Đừng đến lúc đó ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, chỗ tốt gì cũng không còn.
Chỉ có Đông Sơn Vương sắc mặt âm trầm, hắn liếc mắt nhìn Trung Sơn Vương ngồi ở trên cùng một cái, cắn răng nói: “Đại ca, bây giờ còn chưa đánh, sao ngươi đã diệt uy phong của mình? Ta thấy ngươi ở trên chiến trường cũng chưa chắc đã kém hơn Vĩnh An Vương!”
Trung Sơn Vương tuy rằng không có đầu óc, nhưng một đống sức lực xác thật kinh người. Hai thanh đao làm dao gϊếŧ heo vừa trầm vừa nặng, nhưng ở trong tay hắn vung lên, địch nhân liền như con heo đợi làm thịt, một đao đi xuống liền thành hai nửa.
“Nhị đệ ngươi đừng nói bừa!” Trung Sơn Vương nghe vậy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, liên tục xua tay: “Ta sao có thể so với Vĩnh An Vương? Không thể so không thể so.”
Nói xong nhớ tới cái gì, đứng dậy nói: “Ta đi xem lều heo con, các ngươi thương lượng đi.”
Sau đó đứng dậy chạy nhanh.
Đông Sơn Vương nhìn bóng dáng hắn, đầu lưỡi liếm liếm chân răng, trong lòng mắng một câu đồ con lợn.
Hắn đem ánh mắt chuyển hướng Bắc Sơn Vương trước sau vẫn trầm mặc: “Ngũ đệ ngươi có ý tưởng gì không?”
Bắc Sơn Vương giương mắt nhìn hắn, biểu tình lúng ta lúng túng: “Ta đều nghe các ngươi. Các ngươi thương lượng là được.”
Đông Sơn Vương: “……”
Mẹ nó, một đám phế vật.
Việc này cuối cùng cũng không thương thảo ra kết quả gì, Trung Sơn Vương một lòng chỉ nghĩ đến heo con, Bắc Sơn Vương gậy gộc đều đánh không ra cái rắm gì. Tây Sơn vương cùng Nam Sơn vương thật ra có dã tâm, nhưng hai kẻ này đều thực khôn khéo, chỉ nghĩ đi theo sau mông nhặt tiện nghi, để cho bọn họ tiên phong là trăm triệu lần không có khả năng.
Trong mắt Đông Sơn Vương khói mù dày nặng, chỉ có thể tuyên bố tan họp, việc này ngày mai lại tính.
Mấy người từng người hồi doanh trướng.
Không ai chú ý Bắc Sơn Vương không hồi doanh trướng, mà là cẩn thận tránh đi quân tốt tuần tra, đi vào khu rừng bên ngoài.
Trên mặt hắn vẫn là biểu tình trung hậu chất phác kia, lại lấy ngón tay để bên môi học vài tiếng cú kêu đêm, không bao lâu sau, trong rừng liền truyền đến tiếng vang lách cách, một con sói xám từ trong rừng sâu chui ra, để hắn treo ống trúc lên trên cổ mình, sau đó rất nhanh chui vào trong rừng sâu.
Sói xám đó là A Huyền, mà Bắc Sơn Vương, lại là một ám vệ phụng mệnh lẫn vào quân khởi nghĩa.
Từ sớm khi nhân số của quân khởi nghĩa tăng lên nhiều, Lý Phượng Kỳ vì phòng ngừa quân khởi nghĩa mất khống chế, liền lệnh ám vệ cải trang giả dạng lẫn vào trong đó, tiện tùy thời khống chế tin tức. Ám vệ vốn dĩ chỉ mang theo một đội ngũ quy mô không lớn không nhỏ, kết quả sau khi tới Lê Châu, đụng phải mấy nhóm quân khởi nghĩa khác tới kết minh, vì đánh vào bên trong, đơn giản liền gia nhập trong đó. Lăn lộn thành Bắc Sơn Vương.
Khi Lý Phượng Kỳ thu được tin tức, hắn đang ở quân doanh tuần tra.
Tiêu Tác sau khi được hắn cho phép, đã “lơ đãng” đem thân thế chân thật của Vĩnh An Vương tiết lộ ra ngoài, hiện giờ tin tức đã đang truyền khắp phương bắc, các bá tính một mặt đau mắng tiên đế không có nhân tính, một mặt công khai ủng hộ Vĩnh An Vương khởi binh lật đổ hôn quân, đoạt lại đế vị.
Thậm chí có không ít kỳ nhân dị sĩ chủ động tới sẵn sàng góp sức, muốn trợ giúp một tay.
Tóm lại bất luận mục đích chân chính của những người sẵn sàng tới góp sức này là vì sao, mục đích bọn họ tạo thế đã đạt được.
Mấy ngày nay, mấy tướng lãnh xoa tay hầm hè, toàn lực chuẩn bị chiến tranh, chỉ còn chờ làm một trận lớn. Chỉ là Lý Phượng Kỳ vẫn chưa ra lệnh động thủ, nói muốn thu phục ba mươi vạn quân khởi nghĩa Lê Châu trước.
Hiện giờ thao luyện là vì chuẩn bị đối phó với quân khởi nghĩa.
Khi lang vương mang theo mật tín của ám vệ trở về, mấy tên tướng lĩnh sôi nổi xông tới.
Lý Phượng Kỳ giơ tay vung lên, lang vương liền tự rời đi. Hắn mang theo mấy tên tướng lĩnh đi nghị sự.
“Hiện giờ trong quân khởi nghĩa cũng không đồng lòng.” Lý Phượng Kỳ đem mật tín xem xong, ném cho mấy người truyền đọc: “Ba mươi vạn quân khởi nghĩa, nếu thật đánh lên khó tránh khỏi thương vong, không bằng trước tiên làm bọn họ tan rã từ trong nội bộ.”
Những quân khởi nghĩa này vốn cũng là bá tính Bắc Chiêu, nếu không phải tất yếu, Lý Phượng Kỳ cũng không nguyện ý vung đao hướng vào bọn họ.
“Tên Đông Sơn Vương này dã tâm thật ra không nhỏ.” Chu Liệt nói: “Tình nghĩa huynh đệ với Trung Sơn Vương thoạt nhìn cũng không sâu nặng bao nhiêu, thật ra có thể xuống tay từ hai người này.”
Lý Phượng Kỳ bấm tay gõ gõ ở trên bàn, nói: “Nhân lúc bọn họ còn chưa phản ứng lại, Chu Liệt ngươi mang mười vạn binh mã đến biên cảnh, không cần thật đánh, tạo thế hù dọa bọn họ một chút.”
Đám quân khởi nghĩa này có thể đánh tới Lê Châu, tụ tập được ba mươi vạn nhân mã không thể nói là hoàn toàn không có thực lực. Nhưng khuyết điểm của bọn hắn cũng thực rõ ràng.
Mấy tên đầu lĩnh từng người đều có suy tính riêng, mà Trung Sơn Vương hiển nhiên không thể làm cho bọn họ khăng khăng một mực đi theo, một khi bị đại quân tiếp cận, gặp phải nguy cơ sinh tử, tranh chấp nho nhỏ trước mắt chỉ sợ sẽ phát triển thành nội chiến.
Đến lúc đó không cần bọn họ động thủ, trong quân khởi nghĩa sẽ tự sụp đổ.