Xung Động
Chương 59
Lòng ta thực sự chấn động, mà trí não đã nửa mờ mịt cũng hoàn toàn không nảy sinh một ý niệm quá khích nào, so với cô ấy còn lạnh lùng hơn, ta chỉ tiếp tục đứng yên chờ đợi bão tố.
Ánh mắt Tú Phương sắc lạnh, hòa trộn cả sự chất vấn lẫn phán xét, vẻ uy quyền tuyệt đối một lần nữa xuất hiện: “Trần Thạc, anh rốt cuộc có nghĩ đến hậu quả hay không? Lẽ nào trước kia, những lời anh nói với tôi đều chỉ vì cố tình làm bộ thanh cao đạo đức trước mặt tôi, để che đậy giấu giếm?! Anh đường đường là một người đàn ông, sao có thể làm ra thứ chuyện trơ tráo đến thế?! Tôi không tin anh lại đê tiện đến vậy!”
“Trần Thạc tôi quả thực không đến nỗi quá quắt như cô vừa nói đâu.”, ta nhìn thẳng vào cô ấy, “Tôi có thể không còn là Trần Thạc mà cô biết, nhưng người thay đổi, không chỉ có mình tôi.”
“Được, anh đã khẳng định như vậy, giờ tôi muốn anh đứng trước mặt anh em Trụ Phong cho tôi một lời giải thích, tôi không tin những lời đồn đại, nhưng tôi tin chính miệng anh nói ra, và cũng chỉ tin một mình anh thôi.” Cô ấy nghiêm khắc lướt mắt một vòng qua những người xung quanh.
“Cô đang ép tôi sao?” Ta nhăn mày.
Lúc này Trương Ký Vân đứng bên ngoài cũng nhận thấy không ổn, lập tức nhảy vào. Là một kẻ biết rõ tình hình, cậu ta tự nhiên cảm thấy có trách nhiệm khống chế phần nào cục diện, rõ ràng, hiện tại cả hai người chúng ta đều đã mất khả năng bình tĩnh xử lý bất cứ chuyện gì.
“Chị Phương, chỗ này đông người, đừng làm to chuyện, để bọn đa sự có cơ chế giễu.”
“Chủ tịch Trụ Phong còn dám lật lọng, thây kệ miệng lưỡi thiên hạ, một người đàn bà như tôi còn sợ cái gì?!” Cô ấy ngắt lời Trương Ký Vân, “Đây là chuyện giữa tôi và Trần Thạc, bất cứ ai cũng không được nhúng tay vào.”
Cô ấy quay lại nhìn ta chằm chằm: “Trần Thạc, tôi muốn chính miệng anh nói, để tất cả những chuyện quái gở này rõ ràng, rốt cuộc vì cái gì mọi sự lại trở thành điên rồ thế này!”
Đối mặt với đôi mắt nửa bức bách nửa sợ hãi của Tú Phương, rốt cuộc ta khẽ quay mặt, dời mắt sang hướng khác. Sớm biết Tú Phương yêu Trịnh Diệu Dương, yêu đến mức có thể vì cậu ấy mà vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ sĩ diện, vứt bỏ tất cả mọi thứ, còn ta thì sao? Tình cảm của ta đối với Trịnh Diệu Dương rốt cuộc là gì đây? Trịnh Diệu Dương Trịnh Diệu Dương Trịnh Diệu Dương… chúng ta dường như chưa bao giờ ngừng bức bách lẫn nhau…
“Đủ rồi!”
Một tiếng quát trầm thấp đột ngột vang khiến cả quán bar kinh động, không một ai không giật mình quay lại. Là Trịnh Diệu Dương!
“Tú Phương.” Chiếc nạng đơn chống một bên người hoàn toàn không ảnh hưởng tới tư thế đường hoàng của cậu ấy, Trịnh Diệu Dương tiến đến kéo cổ tay Tú Phương, thấp giọng nói: “Việc này không giống chuyện Từ Tú Phương nên làm, đây là quán bar, em đừng quá trớn.”
“Anh là đang chỉ trích em? Anh vì anh ta mà chỉ trích em?!” Tú Phương giơ tay chỉ thẳng vào ta, có chút mất kiềm chế, bao nhiêu vẻ trầm tĩnh vừa rồi đều hoàn toàn tan vỡ trước sự xuất hiện bất ngờ của Trịnh Diệu Dương, “Diệu Dương, anh làm sao vậy? Anh chưa từng đứng trước mặt người khác chỉ trích em! Vì sao lần này phải ngoại lệ!? Vì sao hễ dính dáng tới người đàn ông này anh hết lần này tới lần khác đều phải ngoại lệ?! Em biết anh ta đặc biệt, em biết sức hấp dẫn của anh ta, nhưng anh ta là đàn ông! Anh bị điên rồi sao?!”
“Em bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại!” Trịnh Diệu Dương nắm cổ tay Tú Phương, kéo cô ấy vào bên trong. Ta bước theo, nhưng đột nhiên bị Trương Ký Vân túm lại.
“Trần Thạc, anh ở lại đây.”
“Bỏ ra.” Ta cố sức gạt tay cậu ta ra.
Trịnh Diệu Dương thấy ta theo vào phòng cũng hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn ta như càng thâm thúy vài phần, dường như muốn mở miệng nói điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Ta đóng cửa lại rồi mới bước tới gần Tú Phương: “Nếu cô cho rằng tất cả có thể thay đổi, tôi tuyệt đối sẽ không gây trở ngại, tôi có thể trở về Pháp, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện nữa.”
Trịnh Diệu Dương lập tức quát lớn: “Trần Thạc, anh đừng có đứng đây nói bừa!”
Ta mặc kệ cậu ấy, tiếp tục nhìn Tú Phương: “Còn nếu đã biết không thể thay đổi, điều ấy cũng nói lên rằng tất cả không hề đáng giá để cô hy sinh hay cố gắng thêm nữa. Tú Phương, tôi tin rằng cô đã có quyết định của mình rồi, có phải không?”
Rất lâu sau, cô ấy mới đáp: “Trần Thạc, tôi đã nói anh còn hiểu tôi hơn Diệu Dương, bởi vậy… tôi căn bản đấu không lại anh. Tôi vẫn muốn hỏi anh một điều, anh đã làm thế nào vậy? Trong một thời gian ngắn ngủi, thâu tóm được trái tim tất cả mọi người, anh rốt cuộc đã làm gì chứ?”
Cô ấy quay lại nhìn thẳng vào Trịnh Diệu Dương, ánh mắt kiên quyết muốn tìm được câu trả lời: “Diệu Dương, hiện giờ ba người chúng ta ở đây, anh nói cho rõ đi, coi như cho em một lý do đủ để ra đi.”
“Tú Phương, trước kia anh nói muốn kết hôn với em, cũng không hề có ý lừa em.” Trịnh Diệu Dương hòa hoãn nói.
“Em biết.” Cô ấy cười khổ sở, “Diệu Dương, anh là người quá thẳng thắn, một câu lừa gạt cũng không muốn nói… thế nên có lúc khó tránh trở thành tàn nhẫn.”
Tú Phương ngừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Hai người đều là những kẻ ngoan cố, vậy mà còn muốn dan díu, nếu không chứng kiến bao nhiêu biểu hiện khác thường của Diệu Dương, tôi căn bản không dám tin là anh…” ánh mắt cô ấy đã hướng sang ta, “Trần Thạc a, Trần Thạc, anh thực quá khiến tôi kinh ngạc, vì sao anh luôn luôn có thể khiến người ta trở tay không kịp? Tôi muốn anh nói, Trần Thạc, vì sao anh muốn cướp đi Diệu Dương? Chúng ta không phải ở cùng một phía sao, mà theo tôi biết, cả hai người đều không bác ái tới mức nam, nữ đều muốn đụng chạm.”
Lòng đột nhiên muốn quặn lại, ta liếc mắt nhìn sang Trịnh Diệu Dương, chỉ cảm thấy như toàn thân bất ngờ bị cuốn chìm trong một dòng nước xiết, nhớ lại những màn tranh đấu cùng nhiệt tình đã qua, cảm giác điên cuồng không hề cố kỵ qua từng giây từng phút, thực sự đã thấy mạch máu rần rật trướng căng. Có lẽ từ nay về sau ngoại trừ cậu ấy, không thể một lần nữa đối diện với sự công kích mãnh liệt đến vậy nữa. Trong khoảnh khắc, ta quyết định đối mặt với câu trả lời đích thực, cho dù ta chưa bao giờ muốn thừa nhận…
“Tôi yêu Trịnh Diệu Dương.”
Những lời này lập tức khiến hai luồng mắt mãnh liệt cùng lúc chiếu thẳng vào ta, một lạnh lùng, một rực cháy… ta có chút không thể chống chọi nổi, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Trần Thạc, anh nói cái gì?” Tú Phương thoáng chốc đã sấn tới, kích động tột độ. “Anh vì sao lại nói như vậy? Anh vì sao dám đứng trước mặt tôi nói như vậy?! Anh coi tôi là gì hả?! Anh không có tư cách nói những lời này, Trần Thạc, mẹ kiếp anh không có tư cách!” Cô ấy như phát điên, xô ta ra, vùng chạy ra cửa.
Kỳ thực Tú Phương hiểu biết và bao dung hơn bất cứ người phụ nữ nào, bằng không cô ấy sẽ không đứng đây tranh luận cùng ta. Ta cũng không phải vì muốn đạt được bất cứ thứ gì mà nói ra câu vừa rồi… duy nhất chỉ là muốn khiến chính mình tỉnh táo lại.
Ngay lúc ấy, Trịnh Diệu Dương đã tiến tới sát cạnh ta, một tay vòng qua thắt lưng ta, một tay giữ chặt đầu ta, gấp gáp áp đôi môi nóng rực ẩm ướt lên môi ta, một tiếng thở dài rên rỉ thoát ra từ sâu trong cuống họng: “Trần Thạc… anh vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa đi…”
Ánh mắt Tú Phương sắc lạnh, hòa trộn cả sự chất vấn lẫn phán xét, vẻ uy quyền tuyệt đối một lần nữa xuất hiện: “Trần Thạc, anh rốt cuộc có nghĩ đến hậu quả hay không? Lẽ nào trước kia, những lời anh nói với tôi đều chỉ vì cố tình làm bộ thanh cao đạo đức trước mặt tôi, để che đậy giấu giếm?! Anh đường đường là một người đàn ông, sao có thể làm ra thứ chuyện trơ tráo đến thế?! Tôi không tin anh lại đê tiện đến vậy!”
“Trần Thạc tôi quả thực không đến nỗi quá quắt như cô vừa nói đâu.”, ta nhìn thẳng vào cô ấy, “Tôi có thể không còn là Trần Thạc mà cô biết, nhưng người thay đổi, không chỉ có mình tôi.”
“Được, anh đã khẳng định như vậy, giờ tôi muốn anh đứng trước mặt anh em Trụ Phong cho tôi một lời giải thích, tôi không tin những lời đồn đại, nhưng tôi tin chính miệng anh nói ra, và cũng chỉ tin một mình anh thôi.” Cô ấy nghiêm khắc lướt mắt một vòng qua những người xung quanh.
“Cô đang ép tôi sao?” Ta nhăn mày.
Lúc này Trương Ký Vân đứng bên ngoài cũng nhận thấy không ổn, lập tức nhảy vào. Là một kẻ biết rõ tình hình, cậu ta tự nhiên cảm thấy có trách nhiệm khống chế phần nào cục diện, rõ ràng, hiện tại cả hai người chúng ta đều đã mất khả năng bình tĩnh xử lý bất cứ chuyện gì.
“Chị Phương, chỗ này đông người, đừng làm to chuyện, để bọn đa sự có cơ chế giễu.”
“Chủ tịch Trụ Phong còn dám lật lọng, thây kệ miệng lưỡi thiên hạ, một người đàn bà như tôi còn sợ cái gì?!” Cô ấy ngắt lời Trương Ký Vân, “Đây là chuyện giữa tôi và Trần Thạc, bất cứ ai cũng không được nhúng tay vào.”
Cô ấy quay lại nhìn ta chằm chằm: “Trần Thạc, tôi muốn chính miệng anh nói, để tất cả những chuyện quái gở này rõ ràng, rốt cuộc vì cái gì mọi sự lại trở thành điên rồ thế này!”
Đối mặt với đôi mắt nửa bức bách nửa sợ hãi của Tú Phương, rốt cuộc ta khẽ quay mặt, dời mắt sang hướng khác. Sớm biết Tú Phương yêu Trịnh Diệu Dương, yêu đến mức có thể vì cậu ấy mà vứt bỏ tự tôn, vứt bỏ sĩ diện, vứt bỏ tất cả mọi thứ, còn ta thì sao? Tình cảm của ta đối với Trịnh Diệu Dương rốt cuộc là gì đây? Trịnh Diệu Dương Trịnh Diệu Dương Trịnh Diệu Dương… chúng ta dường như chưa bao giờ ngừng bức bách lẫn nhau…
“Đủ rồi!”
Một tiếng quát trầm thấp đột ngột vang khiến cả quán bar kinh động, không một ai không giật mình quay lại. Là Trịnh Diệu Dương!
“Tú Phương.” Chiếc nạng đơn chống một bên người hoàn toàn không ảnh hưởng tới tư thế đường hoàng của cậu ấy, Trịnh Diệu Dương tiến đến kéo cổ tay Tú Phương, thấp giọng nói: “Việc này không giống chuyện Từ Tú Phương nên làm, đây là quán bar, em đừng quá trớn.”
“Anh là đang chỉ trích em? Anh vì anh ta mà chỉ trích em?!” Tú Phương giơ tay chỉ thẳng vào ta, có chút mất kiềm chế, bao nhiêu vẻ trầm tĩnh vừa rồi đều hoàn toàn tan vỡ trước sự xuất hiện bất ngờ của Trịnh Diệu Dương, “Diệu Dương, anh làm sao vậy? Anh chưa từng đứng trước mặt người khác chỉ trích em! Vì sao lần này phải ngoại lệ!? Vì sao hễ dính dáng tới người đàn ông này anh hết lần này tới lần khác đều phải ngoại lệ?! Em biết anh ta đặc biệt, em biết sức hấp dẫn của anh ta, nhưng anh ta là đàn ông! Anh bị điên rồi sao?!”
“Em bình tĩnh một chút, bình tĩnh lại!” Trịnh Diệu Dương nắm cổ tay Tú Phương, kéo cô ấy vào bên trong. Ta bước theo, nhưng đột nhiên bị Trương Ký Vân túm lại.
“Trần Thạc, anh ở lại đây.”
“Bỏ ra.” Ta cố sức gạt tay cậu ta ra.
Trịnh Diệu Dương thấy ta theo vào phòng cũng hơi kinh ngạc, ánh mắt nhìn ta như càng thâm thúy vài phần, dường như muốn mở miệng nói điều gì, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Ta đóng cửa lại rồi mới bước tới gần Tú Phương: “Nếu cô cho rằng tất cả có thể thay đổi, tôi tuyệt đối sẽ không gây trở ngại, tôi có thể trở về Pháp, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện nữa.”
Trịnh Diệu Dương lập tức quát lớn: “Trần Thạc, anh đừng có đứng đây nói bừa!”
Ta mặc kệ cậu ấy, tiếp tục nhìn Tú Phương: “Còn nếu đã biết không thể thay đổi, điều ấy cũng nói lên rằng tất cả không hề đáng giá để cô hy sinh hay cố gắng thêm nữa. Tú Phương, tôi tin rằng cô đã có quyết định của mình rồi, có phải không?”
Rất lâu sau, cô ấy mới đáp: “Trần Thạc, tôi đã nói anh còn hiểu tôi hơn Diệu Dương, bởi vậy… tôi căn bản đấu không lại anh. Tôi vẫn muốn hỏi anh một điều, anh đã làm thế nào vậy? Trong một thời gian ngắn ngủi, thâu tóm được trái tim tất cả mọi người, anh rốt cuộc đã làm gì chứ?”
Cô ấy quay lại nhìn thẳng vào Trịnh Diệu Dương, ánh mắt kiên quyết muốn tìm được câu trả lời: “Diệu Dương, hiện giờ ba người chúng ta ở đây, anh nói cho rõ đi, coi như cho em một lý do đủ để ra đi.”
“Tú Phương, trước kia anh nói muốn kết hôn với em, cũng không hề có ý lừa em.” Trịnh Diệu Dương hòa hoãn nói.
“Em biết.” Cô ấy cười khổ sở, “Diệu Dương, anh là người quá thẳng thắn, một câu lừa gạt cũng không muốn nói… thế nên có lúc khó tránh trở thành tàn nhẫn.”
Tú Phương ngừng lại một hồi rồi nói tiếp: “Hai người đều là những kẻ ngoan cố, vậy mà còn muốn dan díu, nếu không chứng kiến bao nhiêu biểu hiện khác thường của Diệu Dương, tôi căn bản không dám tin là anh…” ánh mắt cô ấy đã hướng sang ta, “Trần Thạc a, Trần Thạc, anh thực quá khiến tôi kinh ngạc, vì sao anh luôn luôn có thể khiến người ta trở tay không kịp? Tôi muốn anh nói, Trần Thạc, vì sao anh muốn cướp đi Diệu Dương? Chúng ta không phải ở cùng một phía sao, mà theo tôi biết, cả hai người đều không bác ái tới mức nam, nữ đều muốn đụng chạm.”
Lòng đột nhiên muốn quặn lại, ta liếc mắt nhìn sang Trịnh Diệu Dương, chỉ cảm thấy như toàn thân bất ngờ bị cuốn chìm trong một dòng nước xiết, nhớ lại những màn tranh đấu cùng nhiệt tình đã qua, cảm giác điên cuồng không hề cố kỵ qua từng giây từng phút, thực sự đã thấy mạch máu rần rật trướng căng. Có lẽ từ nay về sau ngoại trừ cậu ấy, không thể một lần nữa đối diện với sự công kích mãnh liệt đến vậy nữa. Trong khoảnh khắc, ta quyết định đối mặt với câu trả lời đích thực, cho dù ta chưa bao giờ muốn thừa nhận…
“Tôi yêu Trịnh Diệu Dương.”
Những lời này lập tức khiến hai luồng mắt mãnh liệt cùng lúc chiếu thẳng vào ta, một lạnh lùng, một rực cháy… ta có chút không thể chống chọi nổi, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Trần Thạc, anh nói cái gì?” Tú Phương thoáng chốc đã sấn tới, kích động tột độ. “Anh vì sao lại nói như vậy? Anh vì sao dám đứng trước mặt tôi nói như vậy?! Anh coi tôi là gì hả?! Anh không có tư cách nói những lời này, Trần Thạc, mẹ kiếp anh không có tư cách!” Cô ấy như phát điên, xô ta ra, vùng chạy ra cửa.
Kỳ thực Tú Phương hiểu biết và bao dung hơn bất cứ người phụ nữ nào, bằng không cô ấy sẽ không đứng đây tranh luận cùng ta. Ta cũng không phải vì muốn đạt được bất cứ thứ gì mà nói ra câu vừa rồi… duy nhất chỉ là muốn khiến chính mình tỉnh táo lại.
Ngay lúc ấy, Trịnh Diệu Dương đã tiến tới sát cạnh ta, một tay vòng qua thắt lưng ta, một tay giữ chặt đầu ta, gấp gáp áp đôi môi nóng rực ẩm ướt lên môi ta, một tiếng thở dài rên rỉ thoát ra từ sâu trong cuống họng: “Trần Thạc… anh vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa đi…”
Tác giả :
Hiểu Xuân