Xui Xẻo Nhặt Được Một Quả Trứng
Chương 39
CHƯƠNG 39
“Huyền Thanh, trên đây viết gì vậy?” Thiên Tứ đưa tay chỉ vào hai chữ Triện(1) trên mảnh ngọc bội hỏi Huyền Thanh.
Huyền Thanh tiếp nhận ngọc bội, mảnh ngọc có chút nhiệt khí, xúc cảm ôn hòa, hắn cẩn thận ve vuốt ngọc bội, phát hiện ngọc bội chính là do Ngọc Tủy cực kỳ hiếm thấy trạm trổ thành, ngập tràn linh khí, là một khối nguyên liệu cực phẩm dùng để dung luyện pháp bảo, vậy mà đem đi điêu khắc thành ngọc bội thật là đáng tiếc a~~
Trên ngọc bội chỉ khắc hai chữ Triện vô cùng đơn giản: Thiên Nhất.
Hình như, Tiên Tôn cũng tên là Thiên Nhất.
Mảnh ngọc của Tiên Tôn tại sao lại rơi vào tay của Thiên Tứ chứ?
“Phụ hoàng cho ta đó! Phụ hoàng nói mảnh ngọc bội này vốn là một đôi, mảnh còn lại nằm trên người mẫu thân, phụ hoàng còn dặn nếu ta muốn đi tìm mẫu thân thì hãy đưa mảnh ngọc này cho Tiên Tôn, Tiên Tôn biết mẫu thân của ta ở đâu, ta rất muốn đi tìm mẫu thân, nhưng phụ hoàng không cho phép ta đưa mảnh ngọc cho Tiên Tôn vào lúc này.” Thiên Tứ buồn bã chu chu miệng nói, “Ta thực sự rất muốn biết mẫu thân đang ở đâu!”
Huyền Thanh sau khi nghe Thiên Tứ gọi Long Đế là phụ hoàng liền hiểu được: Bọn họ quả nhiên là cha con, nhưng hắn lại bị mối quan hệ giữa Long Đế, Tiên Tôn và mẫu thân của Thiên Tứ làm cho hồ đồ.
Nếu mảnh ngọc bội này là một đôi, thì người giữ mảnh ngọc bội còn lại với chủ nhân mảnh ngọc này là tình nhân của nhau, một mảnh khắc tên của Tiên Tôn, mảnh kia nhất định khắc tên mẫu thân của Thiên Tứ, lẽ nào Tiên Tôn và mẫu thân của Thiên Tứ vốn là tình nhân, sau đó, bị Long Đế hoành đao đoạt ái, nhưng mẫu thân của Thiên Tứ vẫn đối với vị Tiên Tôn kia nhớ mãi không quên, cho nên Tiên Tôn mới biết mẫu thân của Thiên Tứ hiện đang lưu lạc phương nào?
Một mô tuýp: Tam Giác Luyến Tình vô cùng phổ biến.
Đem mảnh ngọc bội đưa lại cho Thiên Tứ, Huyền Thanh xoa xoa đầu con Ấu Long, không đành lòng phá vỡ hình tượng mẫu thân trong lòng nó, “Ngươi bây giờ vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện có lẽ vẫn chưa hiểu được hết, chờ sau này ngươi lớn lên chúng ta lại hỏi xem mẫu thân ngươi đang ở đâu.”
Thiên Tứ ôm lấy mảnh ngọc bội vui vẻ gật đầu, “Ừm, chờ sau này ta lớn lên Huyền Thanh phải theo ta đi gặp mẫu thân, sau đó phụ hoàng, mẫu thân, ta và ngươi bốn người sống chung một mái nhà.” Vừa nói vừa phấn khích lắc lắc cái đuôi.
Đối diện nhãn tình ngây ngô của Thiên Tứ, Huyền Thanh đành xoay mặt sang chỗ khác, hắn là người ngoài, làm sao có thể chen vào một nhà ba người được chứ? Ai~Hắn thực sự không muốn đả kích Thiên Tứ, hơn nữa sau khi nhìn thấy đôi mắt đầy khát khao kia, tâm hắn vô cùng đau nhói.
“Đợi phụ hoàng của ngươi ra khỏi Thiên Ngục trước đi rồi hãy nói.” Huyền Thanh trong lòng khẽ thở dài, thản nhiên nói.
“Ta nhất định sẽ cứu phụ hoàng ra.” Thiên Tứ siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt tuyết bạch nhỏ nhắn ngây thơ tràn đầy nghị lực.
Chuyện của Tiên Tôn Long Đế không có chỗ cho Huyền Thanh nhúng tay vào, chuyện một nhà ba người càng không có chỗ cho Huyền Thanh nhúng tay vào, Thiên Tứ cuối cùng cũng phải rời xa hắn, hắn sẽ trở lại với cuộc sống đơn độc lẻ loi ngày xưa.
Huyền Thanh mỉm cười bất đắc dĩ, hắn muốn buông tay càng nhanh càng tốt, đây chính là cơ hội để hắn buông tay, nhưng có rất nhiều chuyện không phải hắn muốn là có thể làm được, đã quá muộn rồi —— Thiên Tứ gắt gao nắm lấy tay hắn, nhưng bởi vì tay nó quá nhỏ cho nên không nắm được toàn bộ, năm đầu ngón tay nó chỉ nắm được ngón giữa, một khắc cũng không chịu buông tay.
Đây chính là một lý do khiến Huyền Thanh không thể buông tay tổn thương trái tim yếu đuối, cùng với nhãn tình ướt át hoàn toàn tin tưởng của nó.
Ngón giữa lại siết chặt hơn, Huyền Thanh khẽ nhếch môi, bước khỏi tầm mắt của Thiên Tứ, vung khởi phất trần ngẩn đầu nhìn trời nhìn mây bay, nhưng ngón giữa lại như vô ý siết chặt hơn, bàn tay hắn dễ dàng bao lấy bàn tay nhỏ bé kia, chuyện này khiến Thiên Tứ vô cùng buồn bực, rõ ràng là nó nắm tay Huyền Thanh trước, vì cớ gì lại bị Huyền Thanh nắm ngược lại?
Huyền Thanh cúi đầu nhìn Thiên Tứ thở phì phò, liền một phen ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, cười nói: “Ngoan lắm! “
Thiên Tứ bĩu môi, ôm lấy cổ hắn, Huyền Thanh an tĩnh mặc cho nó ôm.
Chú Thích:
(1) Chữ Triện: Là mẫu chữ như thế này:
About these ads
“Huyền Thanh, trên đây viết gì vậy?” Thiên Tứ đưa tay chỉ vào hai chữ Triện(1) trên mảnh ngọc bội hỏi Huyền Thanh.
Huyền Thanh tiếp nhận ngọc bội, mảnh ngọc có chút nhiệt khí, xúc cảm ôn hòa, hắn cẩn thận ve vuốt ngọc bội, phát hiện ngọc bội chính là do Ngọc Tủy cực kỳ hiếm thấy trạm trổ thành, ngập tràn linh khí, là một khối nguyên liệu cực phẩm dùng để dung luyện pháp bảo, vậy mà đem đi điêu khắc thành ngọc bội thật là đáng tiếc a~~
Trên ngọc bội chỉ khắc hai chữ Triện vô cùng đơn giản: Thiên Nhất.
Hình như, Tiên Tôn cũng tên là Thiên Nhất.
Mảnh ngọc của Tiên Tôn tại sao lại rơi vào tay của Thiên Tứ chứ?
“Phụ hoàng cho ta đó! Phụ hoàng nói mảnh ngọc bội này vốn là một đôi, mảnh còn lại nằm trên người mẫu thân, phụ hoàng còn dặn nếu ta muốn đi tìm mẫu thân thì hãy đưa mảnh ngọc này cho Tiên Tôn, Tiên Tôn biết mẫu thân của ta ở đâu, ta rất muốn đi tìm mẫu thân, nhưng phụ hoàng không cho phép ta đưa mảnh ngọc cho Tiên Tôn vào lúc này.” Thiên Tứ buồn bã chu chu miệng nói, “Ta thực sự rất muốn biết mẫu thân đang ở đâu!”
Huyền Thanh sau khi nghe Thiên Tứ gọi Long Đế là phụ hoàng liền hiểu được: Bọn họ quả nhiên là cha con, nhưng hắn lại bị mối quan hệ giữa Long Đế, Tiên Tôn và mẫu thân của Thiên Tứ làm cho hồ đồ.
Nếu mảnh ngọc bội này là một đôi, thì người giữ mảnh ngọc bội còn lại với chủ nhân mảnh ngọc này là tình nhân của nhau, một mảnh khắc tên của Tiên Tôn, mảnh kia nhất định khắc tên mẫu thân của Thiên Tứ, lẽ nào Tiên Tôn và mẫu thân của Thiên Tứ vốn là tình nhân, sau đó, bị Long Đế hoành đao đoạt ái, nhưng mẫu thân của Thiên Tứ vẫn đối với vị Tiên Tôn kia nhớ mãi không quên, cho nên Tiên Tôn mới biết mẫu thân của Thiên Tứ hiện đang lưu lạc phương nào?
Một mô tuýp: Tam Giác Luyến Tình vô cùng phổ biến.
Đem mảnh ngọc bội đưa lại cho Thiên Tứ, Huyền Thanh xoa xoa đầu con Ấu Long, không đành lòng phá vỡ hình tượng mẫu thân trong lòng nó, “Ngươi bây giờ vẫn còn nhỏ, rất nhiều chuyện có lẽ vẫn chưa hiểu được hết, chờ sau này ngươi lớn lên chúng ta lại hỏi xem mẫu thân ngươi đang ở đâu.”
Thiên Tứ ôm lấy mảnh ngọc bội vui vẻ gật đầu, “Ừm, chờ sau này ta lớn lên Huyền Thanh phải theo ta đi gặp mẫu thân, sau đó phụ hoàng, mẫu thân, ta và ngươi bốn người sống chung một mái nhà.” Vừa nói vừa phấn khích lắc lắc cái đuôi.
Đối diện nhãn tình ngây ngô của Thiên Tứ, Huyền Thanh đành xoay mặt sang chỗ khác, hắn là người ngoài, làm sao có thể chen vào một nhà ba người được chứ? Ai~Hắn thực sự không muốn đả kích Thiên Tứ, hơn nữa sau khi nhìn thấy đôi mắt đầy khát khao kia, tâm hắn vô cùng đau nhói.
“Đợi phụ hoàng của ngươi ra khỏi Thiên Ngục trước đi rồi hãy nói.” Huyền Thanh trong lòng khẽ thở dài, thản nhiên nói.
“Ta nhất định sẽ cứu phụ hoàng ra.” Thiên Tứ siết chặt đôi bàn tay nhỏ bé, khuôn mặt tuyết bạch nhỏ nhắn ngây thơ tràn đầy nghị lực.
Chuyện của Tiên Tôn Long Đế không có chỗ cho Huyền Thanh nhúng tay vào, chuyện một nhà ba người càng không có chỗ cho Huyền Thanh nhúng tay vào, Thiên Tứ cuối cùng cũng phải rời xa hắn, hắn sẽ trở lại với cuộc sống đơn độc lẻ loi ngày xưa.
Huyền Thanh mỉm cười bất đắc dĩ, hắn muốn buông tay càng nhanh càng tốt, đây chính là cơ hội để hắn buông tay, nhưng có rất nhiều chuyện không phải hắn muốn là có thể làm được, đã quá muộn rồi —— Thiên Tứ gắt gao nắm lấy tay hắn, nhưng bởi vì tay nó quá nhỏ cho nên không nắm được toàn bộ, năm đầu ngón tay nó chỉ nắm được ngón giữa, một khắc cũng không chịu buông tay.
Đây chính là một lý do khiến Huyền Thanh không thể buông tay tổn thương trái tim yếu đuối, cùng với nhãn tình ướt át hoàn toàn tin tưởng của nó.
Ngón giữa lại siết chặt hơn, Huyền Thanh khẽ nhếch môi, bước khỏi tầm mắt của Thiên Tứ, vung khởi phất trần ngẩn đầu nhìn trời nhìn mây bay, nhưng ngón giữa lại như vô ý siết chặt hơn, bàn tay hắn dễ dàng bao lấy bàn tay nhỏ bé kia, chuyện này khiến Thiên Tứ vô cùng buồn bực, rõ ràng là nó nắm tay Huyền Thanh trước, vì cớ gì lại bị Huyền Thanh nắm ngược lại?
Huyền Thanh cúi đầu nhìn Thiên Tứ thở phì phò, liền một phen ôm lấy nó, vuốt ve đầu nó, cười nói: “Ngoan lắm! “
Thiên Tứ bĩu môi, ôm lấy cổ hắn, Huyền Thanh an tĩnh mặc cho nó ôm.
Chú Thích:
(1) Chữ Triện: Là mẫu chữ như thế này:
About these ads
Tác giả :
Cẩu Oa Tử/Thiên Nhất