Xui Tới Ba Đời Mới Gặp Anh
Chương 1: Đèn huỳnh quang, bật sáng
Mở đầu
Đó là một ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Đó là một cái nhà tao nhã xinh đẹp.
Cỏ ngoài sân xanh mướt tươi non, những cây đại thụ thật cao lớn, tường rào màu trắng, những cành hoa hồng uốn cong theo cổng vòm sắt cong cong đua nhau khoe sắc, dễ thương nhất là hình ảnh rồng nhả ngọc ở bên cạnh tường rào, trong vườn hoa thậm chí còn có một mái đình thật đẹp để ngồi nghỉ mát……
Xa xa, nhìn phía sau bức tường cây thất lý hương, là một mảnh sóng nước mênh mông xanh biếc.
Hồ bơi? Hồ bơi ư! Oa –
Bơi, lặn, hồ bơi, cái này –
Trong lòng không tự giác, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch buông lỏng bàn tay thô ráp đang nắm chặt.
Những cái này hết thảy sao mà hoàn mỹ không một chút khuyết điểm, nhìn không giống thật cho lắm.
Đến bên cạnh hồ, không nhịn được đưa tay vọc vọc vào mặt nước xanh biếc lạnh lẽo.
Trước cửa lớn có một giọng nói vọng đến, trong nước lại xuất hiện một cái bóng nhỏ bé.
Hoảng hốt đứng dậy, nhìn thấy là một đứa bé trai có gương mặt thiên sứ thì ta không tự chủ trừng mắt thật lớn, miệng há to, nhìn đến sững sờ.
Oa…… Thật là xinh đẹp……
Trong lúc nhất thời, ta ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, luống cuống không biết làm thế nào để mở miệng nói chuyện với cậu ta.
“Nhà giàu mới nổi.” Cậu ta nói, câu chữ rất rõ ràng.
Trong khi ta kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã đưa tay đẩy ta.
Ta ngơ ngác ngã ra phía sau, không thể tin nhìn vào gương mặt thiên sứ ấy.
“Bõm” một tiếng, bọt nước ở xung quanh ta văng tung tóe khắp nơi.
Lúc đó mặt trời đang rực rỡ chói chang nhất.
Nước lúc ấy có màu xanh nhàn nhạt.
Cậu ta cười.
Ta xác định.
Tên thiên sứ này có nụ cười của ác ma.
Bên trong phòng làm việc, một cô gái cột mái tóc đuôi ngựa chuyên tâm nằm sấp ở trên bàn vẽ vời ở công ty thiết kế nội thất, ở phía trước từng trận âm thanh ồn ào trong TV chậm rãi truyền tới, cô lại không hề chú ý đến.
Đến lúc bảy giờ thì có người đẩy cửa đi vào.
“A Phương, ăn cơm.”
“À?” A Phương ngẩng đầu lên, cười cười với một cô gái tóc ngắn này, “Chờ lát nữa, em lập tức tới liền.”
“Ăn trước đi, ăn xong rồi vẽ tiếp, dù sao nó cũng không chạy mất.”
“Một chút nữa là xong rồi.” Cô cầm thước một lần nữa cúi đầu đo đo gạch gạch.
Cô gái tóc ngắn chợt nhíu mày, xách theo thức ăn nhanh, trực tiếp đi tới tắt đèn bàn của cô.
“Quyên tỷ - ” A Phương kéo dài thanh âm, ai oán nói.
“Ngay bây giờ.” Duẫn Tú Quyên đem đồ tiện lợi nhét vào trong tay cô, không để cho đối phương có cơ hội thương lượng nào, uy hiếp nói: “Không ăn chị đuổi việc em.”
“Thiệt là, kêu em ăn một bữa cơm mà giống như muốn đòi mạng em vậy, sớm biết như vậy không bảo em đến phòng thiết kế, cả ngày đều chỉ biết bám lên bàn, em là con mọt của cái bàn này à!” Đặt mông ngồi ở trên ghế sôpha, Duẫn Tú Quyên mở túi sườn thức ăn nhanh, một bên không nhịn được nói lảm nhảm, một bên cầm remote TV đem thanh âm trong TV mở càng ngày càng lớn.
A Phương lúng túng cười cười, thông minh thì không nên nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn thức ăn nhanh.
“Em, bản thiết kế kia chừng nào mới có thể xong được?”
“Hai ngày nữa.” A Phương cầm lên một miếng sườn gặm một cái.
“Buổi tối, đừng ở lại đây quá lâu, đợi lát nữa Trung ca trở lại, chị lại để cho anh ta chở em đi về.”
“Không cần, em đi tàu điện ngầm là được rồi.”
“Tiểu thư, em cho rằng nhà em ở bên cạnh trạm xe điện ngầm à? Đi tàu điện ngầm, em chịu, còn chị thì không dám đâu đấy, đợi lát nữa cha em xách dao giết người, mọi người không ăn được còn mất miếng gạo. Cửa công ty vừa mới thay xong, cầu xin em thương xót cho nó, coi như là giúp công ty tiết kiệm chi phí thay cửa đi, OK?” Duẫn Tú Quyên đùa giỡn nói.
A Phương đỏ mặt xin lỗi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hết cách rồi, ai bảo cô và cha trời sanh có khí lực quá mạnh, nhưng mà hai cha con tính khí lại không tốt chút nào, mỗi lần bị kích động liền không thể nào khống chế lực đạo, năm đó cô muốn đi làm ở bên ngoài, thật đúng là làm huyên náo đến nghiêng trời lệch đất, mấy lần chống đối và phản kháng, trong nhà đều sắp bị cô và cha phá hủy muốn hết.
Sau lại, mặc dù cuối cùng cha cũng đồng ý để cho cô ra ngoài đi làm, nhưng mấy năm nay, khó tránh khỏi sẽ có một chút vấn đề nho nhỏ làm bộc phát sự bất mãn của ông, vì vậy cửa ở trong công ty cũng vì vậy mà thường gặp nạn.
Thật may, công ty bọn họ là chuyên về thiết kế, muốn điều một cánh cửa tới, không tính là khó khăn lắm. Cũng nhờ chuyện này mà được phúc, năm đó ở trong công ty chuyện thứ nhất học được, chính là làm thế nào để thay cửa –
“Chậc, hiện tại kinh tế khó khăn, vẫn có một hợp đồng đến bốn mươi tỷ sao.” Duẫn Tú Quyên nhìn tin tức trên tờ báo, không nhịn được phê bình, “Oa dựa vào! Trời ơi ông thật bất công mà, ông thật không có mắt, kẻ có tiền nên có thể ngồi không mà hưởng, đồ đầu trâu mặt ngựa! Tại sao lại vậy, thật là không công bằng –
Cũng vào lúc bảy giờ, người tạo nên mạng Mia Lâm Tử Kiệt, đi ra khỏi cửa máy bay.
Mạng Mia hiện tại trên thế giới đang xếp thứ ba nhà mạng yêu thích nhất, ở trong nước một nhà mạng đã bị phá sản.
Chỉ có mạng Mia không bị liên lụy, sau xu thế vẫn tương đối được coi trọng.
Lần này, Lâm Tử Kiệt tiên sinh trở về nước, sẽ cùng các công ty mạng trong nước thương lượng các vấn đề tồn đọng trong việc thống nhất hợp đồng chuyển nhượng.
Theo tin tức người thành lập mạng Mia Lâm Tử Kiệt mười hai năm trước đi đến Mỹ để du học, tám năm trước ở bên Mỹ sáng lập ra Mia……
Trong tivi, gương mặt đẹp trai xinh đẹp bị vây trong một đám phóng viên tin tức tay cầm microphone, đứng ở cổng chính sân bay quốc tế, nói năng rõ ràng, tiết tấu thanh thoát thông báo đây là tin tức tiêu điểm nóng bỏng nhất trong mấy ngày gần đây.
Ống kính lúc này quay đặc tả hơn, chỉ nhìn thấy một gương mặt tuấn tú xuất hiện trên màn ảnh.
Người đàn ông tươi cười rạng rỡ, gương mặt đẹp trai đó rất chính trực nhưng có thể sánh ngang với minh tinh điện ảnh. Anh ta ăn mặc nhẹ nhàng, cũng chẳng phải mặc tây trang thẳng thớm, ngược lại chỉ là một thân trang phục nhẹ nhàng đơn giản, một đường đi ra đều gật đầu mỉm cười, mặc dù bên người luôn có vệ sĩ bảo hộ chặn các phóng viên lại, thế nhưng vẫn có một số phóng viên vẫn liều mạng đưa microphone tới gần.
Sau một hồi tức giận bất bình oán trách, Duẫn Tú Quyên rốt cuộc cũng thốt ra một câu kết luận, “Hét! Nhìn thấy cảnh này, người bình thường không biết còn tưởng là một siêu sao quốc tế nào đó đi đến Đài Loan đấy, còn không phải là đang PR, có đúng hay không?”
Cô vừa nói vừa quay đầu hỏi A Phương, ai ngờ lại nhìn thấy Chung Thục Phương hai tay đang cầm thức ăn nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, bộ dáng giống như nhìn thấy quỷ.
“Này, sao vậy? Em không sao chứ? A Phương?”
“À?!” Cô hốt hoảng quay đầu lại, thức ăn nhanh cũng xuýt chút nữa trượt khỏi tay xém rơi xuống.
“Ái! Cẩn thận!” Duẫn Tú Quyên đưa tay giúp cô đỡ miếng thức ăn nhanh, kỳ quái nhìn cô nói: “Em có chuyện gì vậy? Sao mặt trắng như vậy, không thoải mái sao?”
A Phương quay đầu lại, nhìn cô, mặt trắng bệch lại nghiêm túc, cứng ngắc cười khan hỏi một câu –
“Quyên tỷ, nhà chị có phòng nào còn trống không?”
☆☆☆
Trước năm tám tuổi, Chung Thục Phương cho là cuộc đời này khổ cực, cũng là do ông trời ban cho cô khí lực quá lớn; sau năm tám tuổi, khí lực trời ban cho cô chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Bởi vì cô gặp phải anh ta – Lâm Tử Kiệt.
Lâm Tử Kiệt, đứa con độc nhất của tập đoàn Lâm thị, sau khi sinh ra, anh đã trở thành người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn Lâm thị, như hạc đứng giữa bầy gà, đặc biệt nổi bật.
Từ nhỏ, trong mắt các trưởng bối Lâm Tử Kiệt chính là một đứa trẻ ngoan, anh nho nhã lịch sự, thông minh hơn người, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, ngũ quan cân đối, anh lại biết tiến biết lùi, biết chừng mực, ở nhà là một đứa con có hiếu, ở trường là một học sinh gương mẫu.
Chỉ cần là người biết đến anh đều hận mà than thở, đứa bé trai tuấn tú khéo léo này sao không phải là đứa con của mình chứ.
Trên đây –
Tất cả đều là giả!
Là giả đó –
Mỗi lần trở về, Chung Thục Phương đều hận không thể dùng loa phát thanh hét to ra ngoài, vạch trần cái mặt nạ giả dối của anh ta.
Chỉ là, cô không có can đảm.
Từ ngày đầu tiên gặp mặt, lần đó cô bị anh ác ý đẩy xuống hồ bơi, cô liền hiểu được người này rất đáng sợ.
Đáng sợ, không phải là anh không tốt; đáng sợ, chính là bản lãnh biến đổi sắc mặt của anh còn nhanh hơn cả lật sách.
Khi cô bị ướt sũng nước vừa nhếch nhác không chịu nổi vừa sợ hãi ở trong hồ bơi gào thét được người cứu lên thì dĩ nhiên anh ta cũng làm giống như vậy đứng ở đàng kia, lấy gương mặt thiên sứ, thừa dịp cô còn chưa khôi phục hô hấp, còn đang ho sặc sụa thì anh ta lại chạy tới bên người lớn kể là cô tự mình “ham chơi trượt chân rơi xuống nước”.
Cô thiếu chút nữa vì câu nói này mà bị sặc đến sắp chết, đợi cô phục hồi lại, muốn giải thích thì anh ta một lần lại một lần hỏi han ân cần chặn đứt lời giải thích của cô, dáng vẻ hết sức quan tâm, thậm chí làm cô hoài nghi chính bản thân mình.
Cho đến sau đó có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ n…… màn kịch quái ác kia cứ lần nữa xảy ra, cô mới chính thức nhận rõ bản chất ác ma của anh ta.
Ngay cả bản thân cô là mgười bị hại cũng bởi vì anh ta dùng khuôn mặt thiên sứ và cách ăn nói khéo léo, mà có loại ảo giác này, chứ đừng nói đến những người đang đứng xem.
Kết quả là, cô trở thành món đồ chơi của anh, dùng làm trò tiêu khiển cho qua ngày, là nơi để xả giận.
Mọi người xung quanh, chỉ có cô mới biết bộ mặt thật của anh ta, cũng chỉ có cô hiểu được khi anh ta dùng cái khuôn mặt thiên sứ kia, sau lưng có bao nhiêu gian trá giảo hoạt.
Cô từng nói qua, tiếc rằng không ai tin tưởng cô, hơn nữa đến cuối cùng thông thường chỉ đổi lấy những cái nhíu mày lắc đầu không đồng ý còn bị những người lớn mắng té tát cho một hồi, còn làm cho anh trả thù càng tà ác hơn.
Cũng vì anh ta, từ nhỏ cô cơ hồ là bị cô lập mà lớn lên, thậm chí ngay cả mối tình đầu thời niên thiếu của cô cũng do một tay anh phá nát.
Cả đời này, cô chỉ sợ nhất là anh ta.
Vốn tưởng rằng tất cả chuyện này, sẽ kết thúc khi anh ta ra nước ngoài du học, ai biết chuyện đã cách nhiều năm như vậy, ác ma này một lần nữa đã trở lại.
Ác ma trở lại……
Chỉ là ý nghĩ thôi cũng làm cô rùng mình run rẩy.
Không được, không được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Mặc dù chuyện đã cách mười hai năm, nhưng có ai biết được người này ác tính có thay đổi hay chưa?
Nếu như sau khi cô về nhà, gặp lại anh ta, cuộc sống yên bình của cô lại bị đảo lộn, chứ đừng nói đến mẹ nhất định sẽ lấy lý do hai nhà kết thông gia láng giềng càng hòa thuận, mời anh đến nhà ăn cơm, đến lúc đó cô thấy để anh không biết đến cô càng khó khăn hơn.
Đừng nói giỡn chứ, cô thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của Ma vương muôn mặt này, lúc này mới không cần lần nữa tự chui đầu vào rọ.
Quyết định, chỉ cần người này ở Đài Loan một ngày, cô liền một ngày không quay về nhà!
☆☆☆
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe hơi màu đen lại đi tiếp, theo đường núi quanh co chạy lên trên.
Một lát sau, đèn đóm thưa dần, đèn đường ở hai bên chiếu rọi nhìn thấy máy theo dõi không ngừng treo khắp trên tường rào.
Nơi này không thể so sánh với dưới chân núi, bởi vì mỗi một hộ ở đây đều là những nhà giàu có, vì vậy canh gác càng nghiêm ngặt hơn, đèn đóm không sáng sủa, nhưng lại có rất nhiều đèn quang điện.
Xe hơi dừng ở một cánh cửa sắt khắc hoa.
Cánh cửa sắt tự động mở cửa, xe lái đi vào, cửa sổ xe lúc này cũng chậm rãi hạ xuống.
Ngồi sau xe, là một người đàn ông, diện mạo anh lịch sự tuấn tú, kính mắt trên sống mũi thẳng tắp, phản xạ ngọn đèn của ngôi biệt thự bên cạnh.
Anh hai tay nắm chặt ở trên đùi, nhàn nhã nhìn sang ngôi biệt thự sát vách, dưới cặp kính đen lóe lên tia sáng giảo hoạt.
“Thiếu gia, đến rồi.” Tài xế dừng xe lại, xuống xe giúp anh mở cửa.
Mới đi xuống xe, cửa lớn biệt thự phía trước liền mở ra.
“Cha, mẹ, con đã trở về.” Anh đi lên phía trước, ôm lấy hai người, lễ phép khẽ ôm lấy mẹ, lại gật đầu chào cha mình.
“Trở về là tốt rồi, có mệt hay không? Có muốn ăn cái gì hay không? Mẹ bảo má Vương nấu một ít món ăn con thích ăn nha.” Lâm Vệ, Thục Viện đã lâu không nhìn thấy con trai dịu dàng mở miệng hỏi.
Mặc dù thật ra thì muốn tắm trước, anh vẫn đè mệt mỏi xuống, mỉm cười hòa cùng, “Được.”
Trên bàn ăn, anh như mẹ mong muốn ăn những món ăn kia mà anh “nên” thích ăn, trả lời cha mấy vấn đề trong công việc.
Suốt một giờ sau, anh mới quay về phòng của mình, tắm rửa thật sạch sẽ.
Nhưng cho đến hai giờ sau đó, tắm xong, khoác áo tắm, cầm ly rượu, đứng ở trên ban công, nắm vào lan can cẩm thạch trắng toát, anh ngắm nhìn vào cánh cửa sổ của phòng ngủ chính diện của biệt thự Chung gia, lòng anh mới chân chính buông lỏng xuống.
Thật ra thì, có hơi xa.
Từ nơi này đến nơi kia, ước chừng khoảng mấy chục mét.
Lấy mắt kiếng xuống, thậm chí anh còn không thể nhìn thấy hình dáng cửa sổ là như thế nào.
Anh đã từng cảm thấy rất xa, nhưng bây giờ lại biết nó rất gần, ít nhất chỉ cách có vài chục thước rừng cây tường rào, so với cách cả biển Thái Bình Dương thì thật gần.
Rất gần.
Bầu trời lóe lên tia chớp nhỏ, gió núi thổi hiu hiu.
Hắn nâng chén với cửa sổ trước mặt, khẽ mỉm cười, nhấp nhẹ hương rượu đỏ thuần khiết.
Rất gần……
Một tuần sau đó, Lâm Tử Kiệt mới phát hiện anh nghĩ tất cả mọi chuyện thật quá đơn giản.
Cái gì cũng chú ý đến, chính là quên cô sẽ trốn tránh hắn.
“Tiểu Kiệt, thật là xin lỗi, bác thật không biết nha đầu A Phương này đang xảy ra chuyện gì, nó gọi điện thoại về nói công ty nó cử nó đi công tác, bác hỏi nó đi công tác ở chỗ nào, nó lại không chịu nói……” Chung mẹ sắc mặt lúng túng cười trừ.
“Không sao, ngày mai con lại đến.” Anh khẽ mỉm cười, khóe mắt lại giật giật.
Lễ phép cùng Chung mẹ hàn huyên một buổi, anh mới rời khỏi nhà Chung gia.
Bên ngoài trời nắng to, nhiệt độ nóng đến bức người, xem ra thật sự mùa đông đã kết thúc.
Anh giương mắt nhìn về phía cửa sổ phòng cô, vén rèm cửa sổ lên hắn thật nhìn không rõ nhà bên trong có người hay không, chỉ có lớp kính thủy tinh phản xạ ánh mặt trời sáng chói.
Cũng quên Đài Loan lúc này là nóng nhất.
Ngồi vào trong xe, tài xế khởi động xe, đưa hắn đến chi nhánh công ty ở Đài Loan.
“Sao rồi, lại không có ở đây?” Niko đem tầm mắt từ bảng báo cáo trên laptop dời đến anh, trong mắt lóe lên nụ cười hài hước.
Lạnh lùng liếc nhìn Niko một cái, hắn đẩy cái kính mắt ở trên mũi, “Tra được thế nào rồi?”
“Tìm ra được tiểu thư Phạm Di Nông.”
“Ở đâu?”
“Cô ấy đã lập gia đình.” Niko cười cười. “Gả cho Lữ Hạo Đình”
Lâm Tử Kiệt sửng sốt một chút, hỏi lại: “TMR?”
Anh biết Lữ Hạo Đình, mặc dù không phải cùng nghề, nhưng dù sao đều có liên quan đến ngành điện tử khoa học kỹ thuật, chỉ là anh làm Internet, Lữ Hạo Đình là làm trò chơi điện tử.
“Gần đây hình như bọn họ có đến bàn bạc chuyện hợp tác?”
“Đúng, chính là cái công ty gần đây sáng tạo ra trò chơi điện tử không gian 3D “Atlantis 2056” công ty TMR, tháng trước TMR từng phái người đem tới bản đề án hợp tác trò chơi liên tuyến bản Internet “Atlantis 2056”, đúng rồi, người tạo hình các nhân vật còn là do Phạm Di Nông thiết kế.”
Lâm Tử Kiệt nhíu mày, anh nhớ Phạm Di Nông, chính là một trong các cô gái năm đó, trừ A Phương bên ngoài, có chút gân cốt, không ngờ người đầu tiên kết hôn là cô ấy.
“Cô ấy làm ở TMR?”
“Đúng, chỉ là cô ấy không cần phải đến công ty, tất nhiên nhân viên TMR đều làm việc tại nhà.” Niko gõ gõ hai cái, nói nội dung cần thiết, hỏi “Chỗ tôi có địa chỉ của Lữ gia, muốn trực tiếp đi đến không?”
Lâm tử Kiệt nhìn cảnh vật ngoài cửa xe cứ nhanh chóng bị lướt qua, giật giật khóe miệng nói: “Không, chúng ta đi đến công ty.”
“Nhưng cô ấy không có ở công ty thì……” Niko cau mày, không hiểu.
“Người Trung Quốc có câu nói……” Anh liếc Niko một cái, thần bí nói: “Xạ tương tiên xạ mã.” (chắc nghĩa là đánh trận trước tiên phải bắn ngựa của địch trước, lười tìm hiểu hihi).
“WHAT?”
Lâm Tử Kiệt chỉ cười không nói.
Tiếng Trung Quốc thật đúng là phiền toái, lông mày Niko khẽ nhíu, không hỏi thêm gì nữa, quyết định đợi mình đi tra từ điển một chút, bởi vì anh thật sự hiểu rất rõ ông chủ của mình, nếu tỏ ra ngu ngốc thì lại tiếp tục hỏi anh, kẻ ngốc cũng biết là đang trêu cợt anh mà thôi.
Ánh mặt trời làm cho thành phố lúc sáng sớm tạo nên màu sắc xinh đẹp, những tòa cao ốc ở trên đường tạo nên những cái bóng trải dài mờ ảo, gió thổi êm dịu từ từ lướt qua, bên đường là cảnh mọi người đua nhau vội vã, hàng cây ven đường lá xanh theo gió chập chờn xào xạt.
Trời, rất xanh.
Mây, rất trắng.
Nơi đây đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là giao thông so với mấy năm trước anh ở đây đã thuận lợi hơn.
Lâm Tử Kiệt từ cửa xe nhìn ra ngoài, hoảng hốt, trên đường xuất hiện bóng dáng hai người mấy năm về trước……
Lúc ở tiểu học lạc đường ở công ty Bách Hóa, cô không chút hoang mang đứng chắn trước cửa, cả khuôn mặt bởi vì tò mò mà cơ hồ dính sát lên trên cửa kính; vì một quả bóng hơi rơi xuống nước, cô thiếu chút nữa từ trên cầu suýt rơi xuống; học cấp ba ở bên ngoài phòng thi âm nhạc quốc gia, anh vì cô đến trễ mà nổi giận.
Lễ hội thả diều kỷ niệm ngày sinh lãnh tụ, ước hẹn tại thành Tây Môn, thời kỳ thương nghiệp internet phát triển hỗn loạn……
Mấy năm nay, cô từ cô bé nữ sinh ngây thơ ngốc nghếch nhà giàu mới nổi, biến thành thiếu nữ thanh xuân ngây thơ đáng yêu, có một gương mặt đỏ bừng hồng thắm, hồn nhiên thiện lương, phản ứng thật giống như một cô gái thú vị đáng yêu.
Rất lâu sau đó, anh mới dám thừa nhận với chính mình anh luôn trêu chọc cô, là bởi vì cô phản ứng thú vị, anh thật sự nhịn không được mà hù dọa cô một chút.
Mà cũng chính bởi vì anh – thích cô.
Nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ ngày đầu tiên gặp mặt cô trên bể bơi, hưởng thụ ấm áp, cảm nhận thật là ngọt ngào, đáng yêu, thật hư ảo.
Bộ dáng ngây thơ bất an của cô lại có nụ cười cực kỳ mơ hồ, làm cho anh không khỏi tức giận, vì vậy không nhịn được đưa tay đẩy cô.
Anh biết mình không đúng, nhưng mà vẫn cứ như cũ theo khi dễ cô.
Từ nhỏ, mãi cho đến lớn.
Anh thiết kế để cho cô cùng học một trường, ngồi chung một lớp, sắp xếp cho cô cùng ngồi một bàn với anh, anh ở trước mặt mọi người thể hiện ra một đứa trẻ ngoan, cũng chỉ ở trước mặt cô mới thể hiện ra bản tính kia thôi.
Cô mỗi lần nhìn thấy anh đều muốn chạy, anh mỗi lần nhìn thấy cô cũng đều muốn hù dọa cô, cho đến khi cô lúc học cấp ba chạy thoát được, dám đi thi thần tượng âm nhạc.
Sau đó, bên người cô bắt đầu xuất hiện những cái đuôi, tất cả cũng bắt đầu thay đổi……
☆☆☆
“Anh đến ký kết hợp đồng?”
Lữ Họa Đình chợt nhíu mày, nhìn đại thiếu gia lịch sự phía đối diện, mặc dù người này tương đối lịch sự, anh cũng không phải cho rằng vị Lâm Tử Kiệt trước mặt này thật dễ dàng nói chuyện, nếu như những năm này ở trên thương trường nghe được không sai, vị Lâm Tử Kiệt này căn bản là con sói đội lốt cừu.
Lúc trước công ty bọn họ xác thực cùng đối phương đề cập đến vấn đề hợp tác trò chơi trực tuyến, nhưng mà chuyện nhỏ này, có cần thiết phải đích thân tổng giám đốc mạng Mia trực tiếp đến TMR đến bàn bạc sao?
Anh thật không cho là Lâm Tử Kiệt đến đây để nói đến chuyện hợp tác.
Lữ Hạo Đình mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Tử Kiệt, cũng không vội cầm bút ký hợp đồng, chỉ tỉnh táo cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh không có thêm điều kiện phụ nào sao?”
Mấy năm nay có quá nhiều công ty điện tử ở đây bị Mia hợp tác mua bán, từ cùng Mia tương tác khai thác trang web, đặc biệt cung cấp âm thanh hình ảnh cho nhà mạng công ty Mia, chuyên là lực lượng khai thác sáng tạo của công ty, thậm chí dịch vụ thư mạng (email). Những công ty này đều lục tục bị công ty Mia hợp mua, dạy Lữ Hạo Đình không thể không cẩn thận
Lăn lộn ở trong thương trường nhiều năm như vậy, anh tất nhiên rõ ràng người nào mới thật sự là nhân vật lợi hại.
Người trước mắt này hiển nhiên chính là thế, hơn nữa còn là kiệt xuất trong kiệt xuất.
“Tôi tin tưởng kế hoạch các anh đưa tới lúc trước và hiệp ước đều đã thỏa thuận xong.”
Lữ Hạo Đình lấy tay nhận hợp đồng, tận tường nhìn qua nội dung một lần, nhìn qua một lượt xác thực không có thêm điều kiện phụ nào bất lợi cho mình.
“Tôi thấy trò chơi trực tuyến của thế giới tương lai có chút khả quan, các anh đề xuất phương thức hợp tác cũng hết sức hợp lý, cơ chế của công ty cũng khá tốt.” Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, nói lời khách sáo xã giao, “Tin tưởng trong tương lai chúng ta sẽ lại hợp tác thêm, hợp tác vui vẻ.”
Lữ Hạo Đình ngẩng đầu nhìn anh một cái, đề án này thật ra thì cũng đã phải bàn bạc thương lượng một khoảng thời gian, có lẽ đúng như người này từng nói, anh chỉ là thừa dịp trở về đây nên xử lý luôn những đề án hợp tác này.
Đối với TMR mà nói, cùng nhà mạng Mia hợp tác, sẽ làm cho bọn họ dễ dàng bắt kịp với thị trường trò chơi điện tử thế giới hơn, trên thực tế dù phải chịu thiệt một chút cũng không tính là gì.
Xác định hợp đồng này ký cũng không tổn hại gì, anh liền rất nhanh cầm bút lên trên tay lật tới trang cuối cùng của hợp đồng, ký tên lên hợp đồng.
“Thật vui mừng có thể hợp tác cùng anh.” Lâm Tử Kiệt thấy thế, nụ cười trong mắt càng sâu, anh liền đứng lên, đưa tay.
“Hi vọng hợp tác vui vẻ.” Lữ Hạo Đình cũng đứng lên, nắm tay đối phương.
“Hi vọng.” Lâm Tử Kiệt đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, lần nữa lại nhếch khóe miệng.
Dự án hợp tác lớn đã kết thúc tốt đẹp, trong lòng Lữ Hạo Đình cũng buông xuống mấy phần, đem hợp đồng thu lại.
Tiếng gõ cửa phòng lại đột ngột truyền đến.
Thư ký này càng ngày càng không rõ tình huống, anh đã bảo không được quấy rầy, sao giờ lại tới gõ cửa?
Lữ Hạo Đình nhíu nhíu chân mày, nhưng mà vẫn cất giọng nói: “Vào đi.”
“SURPRISE!” Một tiếng mềm mại giòn tan dễ nghe vang lên, cửa lớn bị một người đẩy vào, phía sau cửa vang lên tiếng cười vui vẻ của một cô gái, trên tay cô còn đang bưng một cái bánh kem dâu tây cao cao che mặt.
“Sinh nhật vui vẻ!” Cô như một cơn gió lốc cuốn vào trong phòng, cười giống như hoa hướng dương rực rỡ nhất.
Lữ Hạo Đình còn đang kinh ngạc, cô đã đem bánh kem dâu tây đặt lên bàn, ôm anh hôn một cái.
“Nông Nông, sao em đến đây?” Anh lập tức đỏ mặt, trong lòng vừa lúng túng lại cảm thấy ngọt ngào. Thật may khi anh ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Kiệt thì đối phương rất thức thời không nhiều lời, mặc dù khóe môi của anh hết cong lại giương lên hết cỡ.
“Sinh nhật anh nha! Em tới chúc mùng sinh nhật anh nha!” Phạm Di Nông cười ha ha nói.
“Sinh nhật anh?” Lữ Hạo Đình nghe không hiểu mô tê gì hết, “Sinh nhật anh là tháng sau mà.”
“Ah?” Nông Nông ngẩn người, kinh ngạc nói: “Nhưng buổi sáng hôm nay em nhận được thẻ sinh nhật người ta gởi cho anh mà! Nhìn đi!” Cô rút thẻ ra, chỉ chỉ cho anh nhìn thấy.
Lữ Hạo Đình lại sững sờ lần nữa, còn chưa nhìn thấy rõ chân diện mục là như thế nào, trai đẹp tóc vàng vẫn đứng bên cạnh Lâm Tử Kiệt lại mở miệng: “Xin lỗi, là do chúng tôi nhớ lầm sinh nhật Lữ tổng.”
Nông Nông nghe tiếng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra trong phòng này còn có người khác, mặt mày cô đỏ lên, tiếp theo lại trơn to mắt, chỉ vào vị đứng bên cạnh người kia thốt lên một tiếng.
“A, anh anh anh…… Anh không phải là hàng xóm ở cạnh nhà A Phương sao, tên là gì Lâm Lâm Lâm –”
“Lâm Tử Kiệt.” Anh mở miệng tự mình báo danh, mỉm cười đưa tay, nhíu mày hỏi thăm: “Phạm Di Nông, đúng không?”
“Đúng đúng vậy, thật xin lỗi, đã lâu không gặp, nhất thời không nhớ ra. “Nông Nông ngượng ngùng vươn tay cười cười, hỏi: “Đúng rồi, anh không phải ở nước ngoài hay sao, quay về lúc nào thế? Sao em không nghe A Phương nói tới?”
Nghe được cô chủ động nhắc tới Nhóc Ngốc nghếch, con ngươi trong mắt Lâm Tử Kiệt chợt lóe ánh sáng, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng lịch sự tao nhã, tỏ vẻ có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Anh mới trở về mấy ngày nay, cô ấy không ở nhà, anh tưởng cô ấy ở chỗ của em, không có sao?”
“Không có nha, cô ấy không đến tìm em.” Nông Nông sửng sốt một chút.
“Vậy sao……” Anh hạ mắt kiếng trên mũi, cười khổ.
Nông Nông thấy thế, bất giác hỏi “Thế nào, anh đang muốn tìm cô ấy gấp lắm sao?”
Anh gật đầu một cái, mơ hồ nói: “Là có chút chuyện, em biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”
Nông Nông không nghi ngờ gì, “A Phương a, mấy ngày nay em cũng không có gặp cô ấy, anh hỏi xem La Lan xem sao, có lẽ cô ấy biết.”
“La Lan, Hồng nương thế gia.” (Gia đình chuyên làm nghề mai mối hôn nhân)
“Vâng.” Cô gật đầu.
Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, hỏi “Làm sao để tìm cô ấy?”
“Chờ chút, em ghi số điện thoại cho anh.” Cô xoay người cầm giấy bút ở trên bàn, vừa viết vừa nói: “Trước tiên anh điện thoại hỏi cô ấy một chút, do là hai ngày nay La gia đang gấp rút tổ chức hôn sự cho La Lan, điện thoại gọi tới cũng không gọi được đâu, nếu anh rất gấp, có thể trực tiếp đi đến đó.”
Nhìn Phạm Di Nông viết số điện thoại của La Lan, khóe miệng mỉm cười của anh càng thêm sâu sắc.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mắt kính trên mặt anh, tạo thành ánh sáng phản xạ chói mắt.
Lữ Hạo Đình ở một bên hếch mày, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như sói đội lốt cừu.
Chẳng biết tại sao, trực giác mách bảo anh ngay từ đầu cái Lâm Tử Kiệt muốn chính là nghe được tin tức từ trên người Nông Nông, mặc dù ý niệm này khá hoang đường, nhưng cảm giác mãnh liệt kia quá mạnh không thể xua tan.
Nếu như đây là sự thực, vậy vị quái kiệt Internet này không phải kẻ ngốc thì chính là thiên tài!
Đó là một ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ.
Đó là một cái nhà tao nhã xinh đẹp.
Cỏ ngoài sân xanh mướt tươi non, những cây đại thụ thật cao lớn, tường rào màu trắng, những cành hoa hồng uốn cong theo cổng vòm sắt cong cong đua nhau khoe sắc, dễ thương nhất là hình ảnh rồng nhả ngọc ở bên cạnh tường rào, trong vườn hoa thậm chí còn có một mái đình thật đẹp để ngồi nghỉ mát……
Xa xa, nhìn phía sau bức tường cây thất lý hương, là một mảnh sóng nước mênh mông xanh biếc.
Hồ bơi? Hồ bơi ư! Oa –
Bơi, lặn, hồ bơi, cái này –
Trong lòng không tự giác, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch buông lỏng bàn tay thô ráp đang nắm chặt.
Những cái này hết thảy sao mà hoàn mỹ không một chút khuyết điểm, nhìn không giống thật cho lắm.
Đến bên cạnh hồ, không nhịn được đưa tay vọc vọc vào mặt nước xanh biếc lạnh lẽo.
Trước cửa lớn có một giọng nói vọng đến, trong nước lại xuất hiện một cái bóng nhỏ bé.
Hoảng hốt đứng dậy, nhìn thấy là một đứa bé trai có gương mặt thiên sứ thì ta không tự chủ trừng mắt thật lớn, miệng há to, nhìn đến sững sờ.
Oa…… Thật là xinh đẹp……
Trong lúc nhất thời, ta ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, luống cuống không biết làm thế nào để mở miệng nói chuyện với cậu ta.
“Nhà giàu mới nổi.” Cậu ta nói, câu chữ rất rõ ràng.
Trong khi ta kinh ngạc còn chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã đưa tay đẩy ta.
Ta ngơ ngác ngã ra phía sau, không thể tin nhìn vào gương mặt thiên sứ ấy.
“Bõm” một tiếng, bọt nước ở xung quanh ta văng tung tóe khắp nơi.
Lúc đó mặt trời đang rực rỡ chói chang nhất.
Nước lúc ấy có màu xanh nhàn nhạt.
Cậu ta cười.
Ta xác định.
Tên thiên sứ này có nụ cười của ác ma.
Bên trong phòng làm việc, một cô gái cột mái tóc đuôi ngựa chuyên tâm nằm sấp ở trên bàn vẽ vời ở công ty thiết kế nội thất, ở phía trước từng trận âm thanh ồn ào trong TV chậm rãi truyền tới, cô lại không hề chú ý đến.
Đến lúc bảy giờ thì có người đẩy cửa đi vào.
“A Phương, ăn cơm.”
“À?” A Phương ngẩng đầu lên, cười cười với một cô gái tóc ngắn này, “Chờ lát nữa, em lập tức tới liền.”
“Ăn trước đi, ăn xong rồi vẽ tiếp, dù sao nó cũng không chạy mất.”
“Một chút nữa là xong rồi.” Cô cầm thước một lần nữa cúi đầu đo đo gạch gạch.
Cô gái tóc ngắn chợt nhíu mày, xách theo thức ăn nhanh, trực tiếp đi tới tắt đèn bàn của cô.
“Quyên tỷ - ” A Phương kéo dài thanh âm, ai oán nói.
“Ngay bây giờ.” Duẫn Tú Quyên đem đồ tiện lợi nhét vào trong tay cô, không để cho đối phương có cơ hội thương lượng nào, uy hiếp nói: “Không ăn chị đuổi việc em.”
“Thiệt là, kêu em ăn một bữa cơm mà giống như muốn đòi mạng em vậy, sớm biết như vậy không bảo em đến phòng thiết kế, cả ngày đều chỉ biết bám lên bàn, em là con mọt của cái bàn này à!” Đặt mông ngồi ở trên ghế sôpha, Duẫn Tú Quyên mở túi sườn thức ăn nhanh, một bên không nhịn được nói lảm nhảm, một bên cầm remote TV đem thanh âm trong TV mở càng ngày càng lớn.
A Phương lúng túng cười cười, thông minh thì không nên nói nhiều, chỉ cúi đầu ăn thức ăn nhanh.
“Em, bản thiết kế kia chừng nào mới có thể xong được?”
“Hai ngày nữa.” A Phương cầm lên một miếng sườn gặm một cái.
“Buổi tối, đừng ở lại đây quá lâu, đợi lát nữa Trung ca trở lại, chị lại để cho anh ta chở em đi về.”
“Không cần, em đi tàu điện ngầm là được rồi.”
“Tiểu thư, em cho rằng nhà em ở bên cạnh trạm xe điện ngầm à? Đi tàu điện ngầm, em chịu, còn chị thì không dám đâu đấy, đợi lát nữa cha em xách dao giết người, mọi người không ăn được còn mất miếng gạo. Cửa công ty vừa mới thay xong, cầu xin em thương xót cho nó, coi như là giúp công ty tiết kiệm chi phí thay cửa đi, OK?” Duẫn Tú Quyên đùa giỡn nói.
A Phương đỏ mặt xin lỗi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hết cách rồi, ai bảo cô và cha trời sanh có khí lực quá mạnh, nhưng mà hai cha con tính khí lại không tốt chút nào, mỗi lần bị kích động liền không thể nào khống chế lực đạo, năm đó cô muốn đi làm ở bên ngoài, thật đúng là làm huyên náo đến nghiêng trời lệch đất, mấy lần chống đối và phản kháng, trong nhà đều sắp bị cô và cha phá hủy muốn hết.
Sau lại, mặc dù cuối cùng cha cũng đồng ý để cho cô ra ngoài đi làm, nhưng mấy năm nay, khó tránh khỏi sẽ có một chút vấn đề nho nhỏ làm bộc phát sự bất mãn của ông, vì vậy cửa ở trong công ty cũng vì vậy mà thường gặp nạn.
Thật may, công ty bọn họ là chuyên về thiết kế, muốn điều một cánh cửa tới, không tính là khó khăn lắm. Cũng nhờ chuyện này mà được phúc, năm đó ở trong công ty chuyện thứ nhất học được, chính là làm thế nào để thay cửa –
“Chậc, hiện tại kinh tế khó khăn, vẫn có một hợp đồng đến bốn mươi tỷ sao.” Duẫn Tú Quyên nhìn tin tức trên tờ báo, không nhịn được phê bình, “Oa dựa vào! Trời ơi ông thật bất công mà, ông thật không có mắt, kẻ có tiền nên có thể ngồi không mà hưởng, đồ đầu trâu mặt ngựa! Tại sao lại vậy, thật là không công bằng –
Cũng vào lúc bảy giờ, người tạo nên mạng Mia Lâm Tử Kiệt, đi ra khỏi cửa máy bay.
Mạng Mia hiện tại trên thế giới đang xếp thứ ba nhà mạng yêu thích nhất, ở trong nước một nhà mạng đã bị phá sản.
Chỉ có mạng Mia không bị liên lụy, sau xu thế vẫn tương đối được coi trọng.
Lần này, Lâm Tử Kiệt tiên sinh trở về nước, sẽ cùng các công ty mạng trong nước thương lượng các vấn đề tồn đọng trong việc thống nhất hợp đồng chuyển nhượng.
Theo tin tức người thành lập mạng Mia Lâm Tử Kiệt mười hai năm trước đi đến Mỹ để du học, tám năm trước ở bên Mỹ sáng lập ra Mia……
Trong tivi, gương mặt đẹp trai xinh đẹp bị vây trong một đám phóng viên tin tức tay cầm microphone, đứng ở cổng chính sân bay quốc tế, nói năng rõ ràng, tiết tấu thanh thoát thông báo đây là tin tức tiêu điểm nóng bỏng nhất trong mấy ngày gần đây.
Ống kính lúc này quay đặc tả hơn, chỉ nhìn thấy một gương mặt tuấn tú xuất hiện trên màn ảnh.
Người đàn ông tươi cười rạng rỡ, gương mặt đẹp trai đó rất chính trực nhưng có thể sánh ngang với minh tinh điện ảnh. Anh ta ăn mặc nhẹ nhàng, cũng chẳng phải mặc tây trang thẳng thớm, ngược lại chỉ là một thân trang phục nhẹ nhàng đơn giản, một đường đi ra đều gật đầu mỉm cười, mặc dù bên người luôn có vệ sĩ bảo hộ chặn các phóng viên lại, thế nhưng vẫn có một số phóng viên vẫn liều mạng đưa microphone tới gần.
Sau một hồi tức giận bất bình oán trách, Duẫn Tú Quyên rốt cuộc cũng thốt ra một câu kết luận, “Hét! Nhìn thấy cảnh này, người bình thường không biết còn tưởng là một siêu sao quốc tế nào đó đi đến Đài Loan đấy, còn không phải là đang PR, có đúng hay không?”
Cô vừa nói vừa quay đầu hỏi A Phương, ai ngờ lại nhìn thấy Chung Thục Phương hai tay đang cầm thức ăn nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, bộ dáng giống như nhìn thấy quỷ.
“Này, sao vậy? Em không sao chứ? A Phương?”
“À?!” Cô hốt hoảng quay đầu lại, thức ăn nhanh cũng xuýt chút nữa trượt khỏi tay xém rơi xuống.
“Ái! Cẩn thận!” Duẫn Tú Quyên đưa tay giúp cô đỡ miếng thức ăn nhanh, kỳ quái nhìn cô nói: “Em có chuyện gì vậy? Sao mặt trắng như vậy, không thoải mái sao?”
A Phương quay đầu lại, nhìn cô, mặt trắng bệch lại nghiêm túc, cứng ngắc cười khan hỏi một câu –
“Quyên tỷ, nhà chị có phòng nào còn trống không?”
☆☆☆
Trước năm tám tuổi, Chung Thục Phương cho là cuộc đời này khổ cực, cũng là do ông trời ban cho cô khí lực quá lớn; sau năm tám tuổi, khí lực trời ban cho cô chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Bởi vì cô gặp phải anh ta – Lâm Tử Kiệt.
Lâm Tử Kiệt, đứa con độc nhất của tập đoàn Lâm thị, sau khi sinh ra, anh đã trở thành người thừa kế đời thứ hai của tập đoàn Lâm thị, như hạc đứng giữa bầy gà, đặc biệt nổi bật.
Từ nhỏ, trong mắt các trưởng bối Lâm Tử Kiệt chính là một đứa trẻ ngoan, anh nho nhã lịch sự, thông minh hơn người, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, ngũ quan cân đối, anh lại biết tiến biết lùi, biết chừng mực, ở nhà là một đứa con có hiếu, ở trường là một học sinh gương mẫu.
Chỉ cần là người biết đến anh đều hận mà than thở, đứa bé trai tuấn tú khéo léo này sao không phải là đứa con của mình chứ.
Trên đây –
Tất cả đều là giả!
Là giả đó –
Mỗi lần trở về, Chung Thục Phương đều hận không thể dùng loa phát thanh hét to ra ngoài, vạch trần cái mặt nạ giả dối của anh ta.
Chỉ là, cô không có can đảm.
Từ ngày đầu tiên gặp mặt, lần đó cô bị anh ác ý đẩy xuống hồ bơi, cô liền hiểu được người này rất đáng sợ.
Đáng sợ, không phải là anh không tốt; đáng sợ, chính là bản lãnh biến đổi sắc mặt của anh còn nhanh hơn cả lật sách.
Khi cô bị ướt sũng nước vừa nhếch nhác không chịu nổi vừa sợ hãi ở trong hồ bơi gào thét được người cứu lên thì dĩ nhiên anh ta cũng làm giống như vậy đứng ở đàng kia, lấy gương mặt thiên sứ, thừa dịp cô còn chưa khôi phục hô hấp, còn đang ho sặc sụa thì anh ta lại chạy tới bên người lớn kể là cô tự mình “ham chơi trượt chân rơi xuống nước”.
Cô thiếu chút nữa vì câu nói này mà bị sặc đến sắp chết, đợi cô phục hồi lại, muốn giải thích thì anh ta một lần lại một lần hỏi han ân cần chặn đứt lời giải thích của cô, dáng vẻ hết sức quan tâm, thậm chí làm cô hoài nghi chính bản thân mình.
Cho đến sau đó có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ n…… màn kịch quái ác kia cứ lần nữa xảy ra, cô mới chính thức nhận rõ bản chất ác ma của anh ta.
Ngay cả bản thân cô là mgười bị hại cũng bởi vì anh ta dùng khuôn mặt thiên sứ và cách ăn nói khéo léo, mà có loại ảo giác này, chứ đừng nói đến những người đang đứng xem.
Kết quả là, cô trở thành món đồ chơi của anh, dùng làm trò tiêu khiển cho qua ngày, là nơi để xả giận.
Mọi người xung quanh, chỉ có cô mới biết bộ mặt thật của anh ta, cũng chỉ có cô hiểu được khi anh ta dùng cái khuôn mặt thiên sứ kia, sau lưng có bao nhiêu gian trá giảo hoạt.
Cô từng nói qua, tiếc rằng không ai tin tưởng cô, hơn nữa đến cuối cùng thông thường chỉ đổi lấy những cái nhíu mày lắc đầu không đồng ý còn bị những người lớn mắng té tát cho một hồi, còn làm cho anh trả thù càng tà ác hơn.
Cũng vì anh ta, từ nhỏ cô cơ hồ là bị cô lập mà lớn lên, thậm chí ngay cả mối tình đầu thời niên thiếu của cô cũng do một tay anh phá nát.
Cả đời này, cô chỉ sợ nhất là anh ta.
Vốn tưởng rằng tất cả chuyện này, sẽ kết thúc khi anh ta ra nước ngoài du học, ai biết chuyện đã cách nhiều năm như vậy, ác ma này một lần nữa đã trở lại.
Ác ma trở lại……
Chỉ là ý nghĩ thôi cũng làm cô rùng mình run rẩy.
Không được, không được, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!
Mặc dù chuyện đã cách mười hai năm, nhưng có ai biết được người này ác tính có thay đổi hay chưa?
Nếu như sau khi cô về nhà, gặp lại anh ta, cuộc sống yên bình của cô lại bị đảo lộn, chứ đừng nói đến mẹ nhất định sẽ lấy lý do hai nhà kết thông gia láng giềng càng hòa thuận, mời anh đến nhà ăn cơm, đến lúc đó cô thấy để anh không biết đến cô càng khó khăn hơn.
Đừng nói giỡn chứ, cô thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo của Ma vương muôn mặt này, lúc này mới không cần lần nữa tự chui đầu vào rọ.
Quyết định, chỉ cần người này ở Đài Loan một ngày, cô liền một ngày không quay về nhà!
☆☆☆
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe hơi màu đen lại đi tiếp, theo đường núi quanh co chạy lên trên.
Một lát sau, đèn đóm thưa dần, đèn đường ở hai bên chiếu rọi nhìn thấy máy theo dõi không ngừng treo khắp trên tường rào.
Nơi này không thể so sánh với dưới chân núi, bởi vì mỗi một hộ ở đây đều là những nhà giàu có, vì vậy canh gác càng nghiêm ngặt hơn, đèn đóm không sáng sủa, nhưng lại có rất nhiều đèn quang điện.
Xe hơi dừng ở một cánh cửa sắt khắc hoa.
Cánh cửa sắt tự động mở cửa, xe lái đi vào, cửa sổ xe lúc này cũng chậm rãi hạ xuống.
Ngồi sau xe, là một người đàn ông, diện mạo anh lịch sự tuấn tú, kính mắt trên sống mũi thẳng tắp, phản xạ ngọn đèn của ngôi biệt thự bên cạnh.
Anh hai tay nắm chặt ở trên đùi, nhàn nhã nhìn sang ngôi biệt thự sát vách, dưới cặp kính đen lóe lên tia sáng giảo hoạt.
“Thiếu gia, đến rồi.” Tài xế dừng xe lại, xuống xe giúp anh mở cửa.
Mới đi xuống xe, cửa lớn biệt thự phía trước liền mở ra.
“Cha, mẹ, con đã trở về.” Anh đi lên phía trước, ôm lấy hai người, lễ phép khẽ ôm lấy mẹ, lại gật đầu chào cha mình.
“Trở về là tốt rồi, có mệt hay không? Có muốn ăn cái gì hay không? Mẹ bảo má Vương nấu một ít món ăn con thích ăn nha.” Lâm Vệ, Thục Viện đã lâu không nhìn thấy con trai dịu dàng mở miệng hỏi.
Mặc dù thật ra thì muốn tắm trước, anh vẫn đè mệt mỏi xuống, mỉm cười hòa cùng, “Được.”
Trên bàn ăn, anh như mẹ mong muốn ăn những món ăn kia mà anh “nên” thích ăn, trả lời cha mấy vấn đề trong công việc.
Suốt một giờ sau, anh mới quay về phòng của mình, tắm rửa thật sạch sẽ.
Nhưng cho đến hai giờ sau đó, tắm xong, khoác áo tắm, cầm ly rượu, đứng ở trên ban công, nắm vào lan can cẩm thạch trắng toát, anh ngắm nhìn vào cánh cửa sổ của phòng ngủ chính diện của biệt thự Chung gia, lòng anh mới chân chính buông lỏng xuống.
Thật ra thì, có hơi xa.
Từ nơi này đến nơi kia, ước chừng khoảng mấy chục mét.
Lấy mắt kiếng xuống, thậm chí anh còn không thể nhìn thấy hình dáng cửa sổ là như thế nào.
Anh đã từng cảm thấy rất xa, nhưng bây giờ lại biết nó rất gần, ít nhất chỉ cách có vài chục thước rừng cây tường rào, so với cách cả biển Thái Bình Dương thì thật gần.
Rất gần.
Bầu trời lóe lên tia chớp nhỏ, gió núi thổi hiu hiu.
Hắn nâng chén với cửa sổ trước mặt, khẽ mỉm cười, nhấp nhẹ hương rượu đỏ thuần khiết.
Rất gần……
Một tuần sau đó, Lâm Tử Kiệt mới phát hiện anh nghĩ tất cả mọi chuyện thật quá đơn giản.
Cái gì cũng chú ý đến, chính là quên cô sẽ trốn tránh hắn.
“Tiểu Kiệt, thật là xin lỗi, bác thật không biết nha đầu A Phương này đang xảy ra chuyện gì, nó gọi điện thoại về nói công ty nó cử nó đi công tác, bác hỏi nó đi công tác ở chỗ nào, nó lại không chịu nói……” Chung mẹ sắc mặt lúng túng cười trừ.
“Không sao, ngày mai con lại đến.” Anh khẽ mỉm cười, khóe mắt lại giật giật.
Lễ phép cùng Chung mẹ hàn huyên một buổi, anh mới rời khỏi nhà Chung gia.
Bên ngoài trời nắng to, nhiệt độ nóng đến bức người, xem ra thật sự mùa đông đã kết thúc.
Anh giương mắt nhìn về phía cửa sổ phòng cô, vén rèm cửa sổ lên hắn thật nhìn không rõ nhà bên trong có người hay không, chỉ có lớp kính thủy tinh phản xạ ánh mặt trời sáng chói.
Cũng quên Đài Loan lúc này là nóng nhất.
Ngồi vào trong xe, tài xế khởi động xe, đưa hắn đến chi nhánh công ty ở Đài Loan.
“Sao rồi, lại không có ở đây?” Niko đem tầm mắt từ bảng báo cáo trên laptop dời đến anh, trong mắt lóe lên nụ cười hài hước.
Lạnh lùng liếc nhìn Niko một cái, hắn đẩy cái kính mắt ở trên mũi, “Tra được thế nào rồi?”
“Tìm ra được tiểu thư Phạm Di Nông.”
“Ở đâu?”
“Cô ấy đã lập gia đình.” Niko cười cười. “Gả cho Lữ Hạo Đình”
Lâm Tử Kiệt sửng sốt một chút, hỏi lại: “TMR?”
Anh biết Lữ Hạo Đình, mặc dù không phải cùng nghề, nhưng dù sao đều có liên quan đến ngành điện tử khoa học kỹ thuật, chỉ là anh làm Internet, Lữ Hạo Đình là làm trò chơi điện tử.
“Gần đây hình như bọn họ có đến bàn bạc chuyện hợp tác?”
“Đúng, chính là cái công ty gần đây sáng tạo ra trò chơi điện tử không gian 3D “Atlantis 2056” công ty TMR, tháng trước TMR từng phái người đem tới bản đề án hợp tác trò chơi liên tuyến bản Internet “Atlantis 2056”, đúng rồi, người tạo hình các nhân vật còn là do Phạm Di Nông thiết kế.”
Lâm Tử Kiệt nhíu mày, anh nhớ Phạm Di Nông, chính là một trong các cô gái năm đó, trừ A Phương bên ngoài, có chút gân cốt, không ngờ người đầu tiên kết hôn là cô ấy.
“Cô ấy làm ở TMR?”
“Đúng, chỉ là cô ấy không cần phải đến công ty, tất nhiên nhân viên TMR đều làm việc tại nhà.” Niko gõ gõ hai cái, nói nội dung cần thiết, hỏi “Chỗ tôi có địa chỉ của Lữ gia, muốn trực tiếp đi đến không?”
Lâm tử Kiệt nhìn cảnh vật ngoài cửa xe cứ nhanh chóng bị lướt qua, giật giật khóe miệng nói: “Không, chúng ta đi đến công ty.”
“Nhưng cô ấy không có ở công ty thì……” Niko cau mày, không hiểu.
“Người Trung Quốc có câu nói……” Anh liếc Niko một cái, thần bí nói: “Xạ tương tiên xạ mã.” (chắc nghĩa là đánh trận trước tiên phải bắn ngựa của địch trước, lười tìm hiểu hihi).
“WHAT?”
Lâm Tử Kiệt chỉ cười không nói.
Tiếng Trung Quốc thật đúng là phiền toái, lông mày Niko khẽ nhíu, không hỏi thêm gì nữa, quyết định đợi mình đi tra từ điển một chút, bởi vì anh thật sự hiểu rất rõ ông chủ của mình, nếu tỏ ra ngu ngốc thì lại tiếp tục hỏi anh, kẻ ngốc cũng biết là đang trêu cợt anh mà thôi.
Ánh mặt trời làm cho thành phố lúc sáng sớm tạo nên màu sắc xinh đẹp, những tòa cao ốc ở trên đường tạo nên những cái bóng trải dài mờ ảo, gió thổi êm dịu từ từ lướt qua, bên đường là cảnh mọi người đua nhau vội vã, hàng cây ven đường lá xanh theo gió chập chờn xào xạt.
Trời, rất xanh.
Mây, rất trắng.
Nơi đây đã thay đổi rất nhiều, ít nhất là giao thông so với mấy năm trước anh ở đây đã thuận lợi hơn.
Lâm Tử Kiệt từ cửa xe nhìn ra ngoài, hoảng hốt, trên đường xuất hiện bóng dáng hai người mấy năm về trước……
Lúc ở tiểu học lạc đường ở công ty Bách Hóa, cô không chút hoang mang đứng chắn trước cửa, cả khuôn mặt bởi vì tò mò mà cơ hồ dính sát lên trên cửa kính; vì một quả bóng hơi rơi xuống nước, cô thiếu chút nữa từ trên cầu suýt rơi xuống; học cấp ba ở bên ngoài phòng thi âm nhạc quốc gia, anh vì cô đến trễ mà nổi giận.
Lễ hội thả diều kỷ niệm ngày sinh lãnh tụ, ước hẹn tại thành Tây Môn, thời kỳ thương nghiệp internet phát triển hỗn loạn……
Mấy năm nay, cô từ cô bé nữ sinh ngây thơ ngốc nghếch nhà giàu mới nổi, biến thành thiếu nữ thanh xuân ngây thơ đáng yêu, có một gương mặt đỏ bừng hồng thắm, hồn nhiên thiện lương, phản ứng thật giống như một cô gái thú vị đáng yêu.
Rất lâu sau đó, anh mới dám thừa nhận với chính mình anh luôn trêu chọc cô, là bởi vì cô phản ứng thú vị, anh thật sự nhịn không được mà hù dọa cô một chút.
Mà cũng chính bởi vì anh – thích cô.
Nguyên nhân có lẽ bắt nguồn từ ngày đầu tiên gặp mặt cô trên bể bơi, hưởng thụ ấm áp, cảm nhận thật là ngọt ngào, đáng yêu, thật hư ảo.
Bộ dáng ngây thơ bất an của cô lại có nụ cười cực kỳ mơ hồ, làm cho anh không khỏi tức giận, vì vậy không nhịn được đưa tay đẩy cô.
Anh biết mình không đúng, nhưng mà vẫn cứ như cũ theo khi dễ cô.
Từ nhỏ, mãi cho đến lớn.
Anh thiết kế để cho cô cùng học một trường, ngồi chung một lớp, sắp xếp cho cô cùng ngồi một bàn với anh, anh ở trước mặt mọi người thể hiện ra một đứa trẻ ngoan, cũng chỉ ở trước mặt cô mới thể hiện ra bản tính kia thôi.
Cô mỗi lần nhìn thấy anh đều muốn chạy, anh mỗi lần nhìn thấy cô cũng đều muốn hù dọa cô, cho đến khi cô lúc học cấp ba chạy thoát được, dám đi thi thần tượng âm nhạc.
Sau đó, bên người cô bắt đầu xuất hiện những cái đuôi, tất cả cũng bắt đầu thay đổi……
☆☆☆
“Anh đến ký kết hợp đồng?”
Lữ Họa Đình chợt nhíu mày, nhìn đại thiếu gia lịch sự phía đối diện, mặc dù người này tương đối lịch sự, anh cũng không phải cho rằng vị Lâm Tử Kiệt trước mặt này thật dễ dàng nói chuyện, nếu như những năm này ở trên thương trường nghe được không sai, vị Lâm Tử Kiệt này căn bản là con sói đội lốt cừu.
Lúc trước công ty bọn họ xác thực cùng đối phương đề cập đến vấn đề hợp tác trò chơi trực tuyến, nhưng mà chuyện nhỏ này, có cần thiết phải đích thân tổng giám đốc mạng Mia trực tiếp đến TMR đến bàn bạc sao?
Anh thật không cho là Lâm Tử Kiệt đến đây để nói đến chuyện hợp tác.
Lữ Hạo Đình mỉm cười gật đầu nhìn Lâm Tử Kiệt, cũng không vội cầm bút ký hợp đồng, chỉ tỉnh táo cẩn thận mở miệng hỏi: “Anh không có thêm điều kiện phụ nào sao?”
Mấy năm nay có quá nhiều công ty điện tử ở đây bị Mia hợp tác mua bán, từ cùng Mia tương tác khai thác trang web, đặc biệt cung cấp âm thanh hình ảnh cho nhà mạng công ty Mia, chuyên là lực lượng khai thác sáng tạo của công ty, thậm chí dịch vụ thư mạng (email). Những công ty này đều lục tục bị công ty Mia hợp mua, dạy Lữ Hạo Đình không thể không cẩn thận
Lăn lộn ở trong thương trường nhiều năm như vậy, anh tất nhiên rõ ràng người nào mới thật sự là nhân vật lợi hại.
Người trước mắt này hiển nhiên chính là thế, hơn nữa còn là kiệt xuất trong kiệt xuất.
“Tôi tin tưởng kế hoạch các anh đưa tới lúc trước và hiệp ước đều đã thỏa thuận xong.”
Lữ Hạo Đình lấy tay nhận hợp đồng, tận tường nhìn qua nội dung một lần, nhìn qua một lượt xác thực không có thêm điều kiện phụ nào bất lợi cho mình.
“Tôi thấy trò chơi trực tuyến của thế giới tương lai có chút khả quan, các anh đề xuất phương thức hợp tác cũng hết sức hợp lý, cơ chế của công ty cũng khá tốt.” Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, nói lời khách sáo xã giao, “Tin tưởng trong tương lai chúng ta sẽ lại hợp tác thêm, hợp tác vui vẻ.”
Lữ Hạo Đình ngẩng đầu nhìn anh một cái, đề án này thật ra thì cũng đã phải bàn bạc thương lượng một khoảng thời gian, có lẽ đúng như người này từng nói, anh chỉ là thừa dịp trở về đây nên xử lý luôn những đề án hợp tác này.
Đối với TMR mà nói, cùng nhà mạng Mia hợp tác, sẽ làm cho bọn họ dễ dàng bắt kịp với thị trường trò chơi điện tử thế giới hơn, trên thực tế dù phải chịu thiệt một chút cũng không tính là gì.
Xác định hợp đồng này ký cũng không tổn hại gì, anh liền rất nhanh cầm bút lên trên tay lật tới trang cuối cùng của hợp đồng, ký tên lên hợp đồng.
“Thật vui mừng có thể hợp tác cùng anh.” Lâm Tử Kiệt thấy thế, nụ cười trong mắt càng sâu, anh liền đứng lên, đưa tay.
“Hi vọng hợp tác vui vẻ.” Lữ Hạo Đình cũng đứng lên, nắm tay đối phương.
“Hi vọng.” Lâm Tử Kiệt đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, lần nữa lại nhếch khóe miệng.
Dự án hợp tác lớn đã kết thúc tốt đẹp, trong lòng Lữ Hạo Đình cũng buông xuống mấy phần, đem hợp đồng thu lại.
Tiếng gõ cửa phòng lại đột ngột truyền đến.
Thư ký này càng ngày càng không rõ tình huống, anh đã bảo không được quấy rầy, sao giờ lại tới gõ cửa?
Lữ Hạo Đình nhíu nhíu chân mày, nhưng mà vẫn cất giọng nói: “Vào đi.”
“SURPRISE!” Một tiếng mềm mại giòn tan dễ nghe vang lên, cửa lớn bị một người đẩy vào, phía sau cửa vang lên tiếng cười vui vẻ của một cô gái, trên tay cô còn đang bưng một cái bánh kem dâu tây cao cao che mặt.
“Sinh nhật vui vẻ!” Cô như một cơn gió lốc cuốn vào trong phòng, cười giống như hoa hướng dương rực rỡ nhất.
Lữ Hạo Đình còn đang kinh ngạc, cô đã đem bánh kem dâu tây đặt lên bàn, ôm anh hôn một cái.
“Nông Nông, sao em đến đây?” Anh lập tức đỏ mặt, trong lòng vừa lúng túng lại cảm thấy ngọt ngào. Thật may khi anh ngẩng đầu nhìn Lâm Tử Kiệt thì đối phương rất thức thời không nhiều lời, mặc dù khóe môi của anh hết cong lại giương lên hết cỡ.
“Sinh nhật anh nha! Em tới chúc mùng sinh nhật anh nha!” Phạm Di Nông cười ha ha nói.
“Sinh nhật anh?” Lữ Hạo Đình nghe không hiểu mô tê gì hết, “Sinh nhật anh là tháng sau mà.”
“Ah?” Nông Nông ngẩn người, kinh ngạc nói: “Nhưng buổi sáng hôm nay em nhận được thẻ sinh nhật người ta gởi cho anh mà! Nhìn đi!” Cô rút thẻ ra, chỉ chỉ cho anh nhìn thấy.
Lữ Hạo Đình lại sững sờ lần nữa, còn chưa nhìn thấy rõ chân diện mục là như thế nào, trai đẹp tóc vàng vẫn đứng bên cạnh Lâm Tử Kiệt lại mở miệng: “Xin lỗi, là do chúng tôi nhớ lầm sinh nhật Lữ tổng.”
Nông Nông nghe tiếng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ra trong phòng này còn có người khác, mặt mày cô đỏ lên, tiếp theo lại trơn to mắt, chỉ vào vị đứng bên cạnh người kia thốt lên một tiếng.
“A, anh anh anh…… Anh không phải là hàng xóm ở cạnh nhà A Phương sao, tên là gì Lâm Lâm Lâm –”
“Lâm Tử Kiệt.” Anh mở miệng tự mình báo danh, mỉm cười đưa tay, nhíu mày hỏi thăm: “Phạm Di Nông, đúng không?”
“Đúng đúng vậy, thật xin lỗi, đã lâu không gặp, nhất thời không nhớ ra. “Nông Nông ngượng ngùng vươn tay cười cười, hỏi: “Đúng rồi, anh không phải ở nước ngoài hay sao, quay về lúc nào thế? Sao em không nghe A Phương nói tới?”
Nghe được cô chủ động nhắc tới Nhóc Ngốc nghếch, con ngươi trong mắt Lâm Tử Kiệt chợt lóe ánh sáng, trên mặt vẫn duy trì bộ dáng lịch sự tao nhã, tỏ vẻ có chút ngạc nhiên mà hỏi: “Anh mới trở về mấy ngày nay, cô ấy không ở nhà, anh tưởng cô ấy ở chỗ của em, không có sao?”
“Không có nha, cô ấy không đến tìm em.” Nông Nông sửng sốt một chút.
“Vậy sao……” Anh hạ mắt kiếng trên mũi, cười khổ.
Nông Nông thấy thế, bất giác hỏi “Thế nào, anh đang muốn tìm cô ấy gấp lắm sao?”
Anh gật đầu một cái, mơ hồ nói: “Là có chút chuyện, em biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?”
Nông Nông không nghi ngờ gì, “A Phương a, mấy ngày nay em cũng không có gặp cô ấy, anh hỏi xem La Lan xem sao, có lẽ cô ấy biết.”
“La Lan, Hồng nương thế gia.” (Gia đình chuyên làm nghề mai mối hôn nhân)
“Vâng.” Cô gật đầu.
Lâm Tử Kiệt khẽ mỉm cười, hỏi “Làm sao để tìm cô ấy?”
“Chờ chút, em ghi số điện thoại cho anh.” Cô xoay người cầm giấy bút ở trên bàn, vừa viết vừa nói: “Trước tiên anh điện thoại hỏi cô ấy một chút, do là hai ngày nay La gia đang gấp rút tổ chức hôn sự cho La Lan, điện thoại gọi tới cũng không gọi được đâu, nếu anh rất gấp, có thể trực tiếp đi đến đó.”
Nhìn Phạm Di Nông viết số điện thoại của La Lan, khóe miệng mỉm cười của anh càng thêm sâu sắc.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mắt kính trên mặt anh, tạo thành ánh sáng phản xạ chói mắt.
Lữ Hạo Đình ở một bên hếch mày, đột nhiên cảm thấy người đàn ông này giống như sói đội lốt cừu.
Chẳng biết tại sao, trực giác mách bảo anh ngay từ đầu cái Lâm Tử Kiệt muốn chính là nghe được tin tức từ trên người Nông Nông, mặc dù ý niệm này khá hoang đường, nhưng cảm giác mãnh liệt kia quá mạnh không thể xua tan.
Nếu như đây là sự thực, vậy vị quái kiệt Internet này không phải kẻ ngốc thì chính là thiên tài!
Tác giả :
Hắc Khiết Minh