Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu
Chương 5
Chẳng qua có điều không ổn lắm, không chắc có phải tại vì đợt này thành tinh toàn nhờ vào việc hấp thu yêu độc cũng như pháp lực của Điển Mặc hay không, mà giữa tôi với gã ta, dường như đã hình thành nên một mối quan hệ na ná như là cộng sinh.
Mà không, không phải kiểu công bằng như trong quan hệ cộng sinh đâu, mà là nó giống như là quan hệ phụ thuộc hơn.
Tỷ như nói, nếu như Điển Mặc tập trung tinh thần, thì gã có thể truyền những suy nghĩ của mình vào trong đầu tôi, song tôi thì lại không thể làm chuyện tương tự với gã được.
Chẳng công bằng tí nào, đúng không?
Trò này chỉ tổ thuận tiện cho gã sai phái tôi thôi.
Nếu tôi cũng làm được cái trò truyền âm nhập mật như gã, thì chắc chắn một điều là tôi sẽ cao chạy xa bay, sau đó mỗi ngày truyền về não gã một ngàn lần mấy bài văn kiểu như “Quân tử thủ tắc” hay “Đạo đức phẩm hạnh” này này nọ nọ, để tiến hành giáo dục uốn nắn lại gã.
Mặc dù chỉ là hy vọng thôi, nhưng tôi cũng biết thừa những ngày bình yên như thế chẳng kéo dài được bao lâu.
Hôm nay khi trời vừa sụp tối, nói cho chính xác thì là ngay khi Lý Sơ vừa nằm xuống ngáy pho pho, tâm trạng của Điển Mặc liền khác thường rồi.
Đừng có hỏi tôi làm sao mà biết, nói chung là tôi cứ biết thế đấy. Ai bảo tôi là con yêu tinh đã có quan hệ xác thịt với gã ta rồi làm chi?
Khi pháp lực trong người gã trở nên hỗn loạn, thì tôi có thể mơ hồ cảm nhận được trong lòng gã cũng đang rối ren.
Tôi đoán có lẽ là tại yêu độc sắp bị hút hết, mới khiến cho gã bất an như vậy.
Lúc bấy giờ tôi đang nằm nghỉ dưới đáy hồ, Điển Mặc đột nhiên lấy chân khều khều tôi, hỏi: “Pháp lực của chú mày thế nào rồi?”
“Ờ thì, cũng tạm ổn rồi. Chẳng qua anh cũng biết tôi chỉ mới thành tinh chưa được bao lâu, chẳng biết tí gì về mấy thứ phép thuật cao siêu, còn về mấy thứ không quá cao siêu, ý tôi là những pháp thuật cấp trung bình ấy, thì tôi cũng mù tịt, thứ duy nhất tôi học được toàn là mấy trò ảo thuật bịp bợm mà thôi, chẳng dám đem ra lòe ai, chắc là cũng chẳng xứng được anh để mắt tới đâu đúng không, cơ mà…”
Điển Mặc nổi cáu thụi một giò vào đầu tôi: “Mày mau thử dùng pháp thuật đánh thức Lý Sơ cái coi.”
Sao lại vô duyên vô cớ bắt tôi làm vậy chớ. Chẳng phải suốt bấy lâu nay Điển Mặc toàn bắt tôi phải cố ẩn mình để đừng bị Lý Sơ phát hiện hay sao?
Nghi ngờ thì nghi ngờ vậy thôi, chứ lời của Điển Mặc, tôi nào dám cãi.
Nửa đêm hôm đó, là lần đầu tiên tôi thử nghiệm yêu thuật. Muốn gọi Lý Sơ dậy cũng không khó, tuy là nhóc ta rất mê ngủ, nhưng dầu gì nhân loại vẫn rất nhạy cảm với nhiệt độ. Thế nên tôi niệm thần chú, triệu hồi một làn sương mù dày đặc, cả hang đá bỗng chốc trở nên tối hù. Âm khí mờ mịt, nương theo từng cơn gió bấc lùa vào trong hang. Thứ tôi đang cần chính là khung cảnh âm khí lượn lờ khắp nơi, cảm giác bị hơi lạnh quấn rịt lấy, mà muốn tạo nên thứ này ở Bình Tâm Nhai thì dễ như trở bàn tay, cho dù có là hang động suối nước nóng thì cũng không làm khó được tôi.
Lý Sơ chẳng thấy có động tĩnh gì.
Tôi ngoảnh ra sau dòm dòm Điển Mặc, thái độ của gã như vẫn đang theo dõi tình hình.
Được sự cho phép của gã rồi, tôi bèn cho phép tấm thân trơn tuột của mình được trồi lên khỏi mặt nước, thò đầu ra quan sát Lý Sơ, cảnh vật bị sương mù che khuất nên tôi không thấy rõ lắm. Phỏng chừng thằng nhãi này đã ngủ say như chết rồi đây. Tôi lề mề bò ra khỏi hồ nước, lảo đảo đứng dậy, đi đến gần chỗ nó để nhìn cho kỹ.
Thì ra pháp lực của nhóc ta đã tự hình thành một vòng tuần hoàn trong cơ thể, có tác dụng xua đuổi sương mù ra bên ngoài, cho nên nó không vì cái lạnh tập kích mà thức giấc được.
Vậy có nên tăng cường phép thuật không ta?
Tôi vừa định quay trở về hồ nước để làm thêm phép, thì bỗng nhiên gió âm thổi ào ào trong hang, hơi lạnh dày đặc đến mức một con yêu quái như tôi mà cũng phải rùng mình một cái.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy có người dùng cái chất giọng còn đang ngái ngủ để gọi tên Điển Mặc.
Là Lý Lý Lý Lý Sơ!!! Dậy rồi!!!
Lý Sơ gọi một tiếng thăm dò. Sau khi tỉnh táo lại, có vẻ như nhóc ta đang dòm về phía bên này, chẳng qua bị màn sương dày ngăn cản, nên chắc là nhìn không rõ được.
Thế rồi Lý Sơ bất chợt đờ người ra, nó vừa nhìn thấy tôi, liền đực mặt ra như khúc gỗ.
Tôi cũng đứng đơ ra như khúc gỗ.
Điển Mặc chỉ bảo tôi dùng phép gọi nó dậy, bây giờ nó dậy thật rồi thì làm gì nữa đây?
Tôi quay đầu lại xem thử, Điển Mặc đã không còn ở đó nữa rồi ư? Vậy, tôi biết làm sao đây?
Tôi lúng túng bước tới, lòng tự hỏi có nên bắt chuyện với Lý Sơ không nhỉ?
Đành rằng cậu ta không biết tôi, nhưng tôi thì biết cậu ta cũng được không ít ngày rồi.
Ai dè tôi mới vừa đi sang đó được vài bước, mới vừa e hèm lấy giọng xong, Lý Sơ liền rú lên như bị rắn cắn! Sau đó liền bật dậy bỏ chạy quanh bờ hồ. Phải biết rằng cái hồ này không có lớn, cậu ta chạy lòng vòng thế này, nhoáng cái đã dí tới sau lưng tôi, tình thế liền chuyển thành cậu ta rượt theo tôi.
Lý Sơ à cậu làm cái trò gì vậy hả?
Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đầu còn chưa kịp nghĩ thì cặp giò đã tự khởi động rồi, cố sống cố chết né xa cái âm thanh chói lói đang theo sau mình kia. Tôi và Lý Sơ một trước một sau, chạy lòng vòng quanh trên thành hồ. Thế nhưng Lý Sơ này rượt theo càng lúc càng nhanh, càng rượt càng nhanh, bất đắc dĩ tôi cũng phải bỏ chạy càng lúc càng nhanh, càng chạy càng nhanh, sau cùng bèn dứt khoát chuyển hẳn sang trượt trên mặt đất luôn.
Rồi mắt tôi bỗng chốc hoa cả lên, đến khi hoàn hồn lại lại thì đã chẳng thấy Lý Sơ đâu.
Nhưng tôi không thể dừng lại được nữa, cái hang này trải qua bao nhiêu năm tháng bị bào mòn bởi hơi nước và các dòng chảy thì bề mặt đá bên trong đã trở nên trơn nhẵn, cộng với tấm thân đang trượt đi đến quên trời đất của tôi thì có thể nói là một sự kết hợp đầy ăn ý, tôi đã hoàn toàn không khống chế được tốc độ của mình nữa rồi, ngoại trừ lực đẩy có từ ban nãy ra, còn thêm cả tác dụng của lực quán tính, làm cho tôi lướt vèo vèo quanh động, phát ra âm thanh xoèn xoẹt, muốn dừng cũng dừng không được, nỗi phiền muộn ấy nào ai hiểu thấu cho.
Mặc dù đang phải lướt đi khắp động, song tôi vẫn cố gắng điều khiển phương hướng, thận trọng không để bị va vào cái mớ bùa chú chằng chịt ngoài cửa hang, lần này cũng thế, ngay khi tôi vừa định rẽ ngoặt ra xa khỏi cửa hang, thì không biết từ đâu bay tới một hòn đá, làm tôi mất thăng bằng nhào thẳng vô tấm lưới bùa ấy.
Bạn có hiểu cái cảm giác ấy nó như thế nào không?
Bắt một con yêu quái phải lao đầu vào một mớ bùa yểm, xin hãy tưởng tượng đến cảnh khi ta búng một giọt nước vào giữa chảo dầu đang sôi sùng sục.
Tôi nghe thấy có âm thanh xèo xèo vang lên, nóng đến mức cả người bắn ra vô số tia lửa, ôi đau đau đau đau đau đau đau!!!! Điển Mặc hẳn là đã làm cái gì rồi, nên ngay sau đó, tôi mới bị hất tung lên cao một cách đột ngột, rồi rớt cái phịch xuống đất như vậy, mở mắt ra thì thấy mình đã nằm ngay ngoài cửa hang rồi.
Quay đầu lại nhìn, tấm lưới bùa kia cũng bị phá tanh bành luôn rồi.
Điển Mặc nhà ngươi là cái đồ lừa đảo! Còn bày đặt nói cái gì mà dùng pháp thuật gọi Lý Sơ dậy, kì thật ngay từ đầu ngươi đã dự tính hết rồi đúng không!
Mặc dù xét về độ êm ái và đàn hồi thì cái mặt đất nơi này cũng rất đạt chuẩn, thế nhưng té xuống kiểu này thì thế nào cũng phải choáng váng cả đầu à nha!
Chợt nghe tiếng Điển Mặc vang lên trong đầu: “Mau nấp đi.”
Gì chứ, làm như ta là nô lệ của người hổng bằng, ngươi muốn ta làm gì thì ta làm đó sao? Tốt xấu gì ta cũng là nhánh cỏ đuôi chó đầu tiên được thành tinh trên đời mà!
Tôi vừa nghĩ, vừa thở hổn hà hổn hển vội vàng chui vào trong lùm cỏ, bẹp một tiếng tự ép mình xẹp lép như con tép vào vách đá.
Lại nhớ đến trước kia tôi cũng được làm một nhánh cỏ đuôi chó đường đường chính chính, đến hôm nay, thế nào lại sa sút như vậy đây?
Chẳng biết từ đâu mà trong tính cách tôi lại tòi ra thêm cái thành phần có tên là nhu nhược này nữa, nguyên nhân coi mòi là do bị nhào nặn chung với mớ bột mềm nhũn nhẽo này mà ra nhỉ?
Hồn tôi treo ngược cành cây được một lúc lâu, thì trông thấy Lý Sơ hớt hơ hớt hải lao ra, không thèm nhìn trước ngó sau đã xông thẳng về phía trước.
“Đi theo cậu ta.”
Ý nghĩ được truyền vào đầu tôi lần này có phần hơi hỗn loạn, tôi còn cảm nhận được Điển Mặc đang ở vào thời khắc mấu chốt của việc giải độc, yêu độc bị xua đi đang xung đột với pháp lực lộn xộn trong người gã, xem ra tạm thời gã không nhúc nhích gì được rồi.
Theo thì theo, coi như đi tản bộ trên núi cũng tốt, gió đêm thốc vào mặt, thích chết đi được.
Theo dõi Lý Sơ từ một khoảng cách khá xa, tôi thấy cậu nhóc đi đến một tòa đại điện, trăng đêm nay sáng rực, nhờ vậy mà mà tôi thấy rất rõ ràng mọi hành vi của cậu nhóc.
Lúc này cậu ta đang loạng choạng chạy đến trước cửa, do dự một hồi, hình như đang tính xoay người lại bỏ đi, thì đúng lúc đó, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Thế là nhóc con ấy lại quay trở về, bổ nhào tới bên cánh cửa, dự là nhóc ta đã khởi động ba cái phép thuật gì đó rồi đây, tôi quan sát thấy nó cứ đi qua đi lại trước cửa mãi.
Đằng nào cũng chẳng biết bước tiếp theo nên làm gì, thôi thì cứ nằm xuống nghỉ ngơi lấy sức đã, nói thế nào thì tôi cũng chưa hoàn toàn quen với việc chạy ngược chạy xuôi mà.
Trong lúc tôi còn đang đập muỗi đen đét, thì chợt nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra.
Nếu để Lý Sơ đóng cửa lại rồi, e là tôi sẽ không vào được theo. Nhưng may sao cậu nhóc lại cởi một chiếc giày ra, chèn giữa hai cánh cửa.
Ngay khi bóng dáng Lý Sơ vừa khuất sau cánh cửa, tôi mới thủng thẳng bước qua đó, liếc nhìn vào trong qua khe hở do Lý Sơ để lại. Tối như hũ nút ấy, thấy gì chết liền.
Chẳng muốn vào đó tí nào, thật đấy.
Bên trong có vẻ rợn gáy lắm, xem ra đã bị ai đó ếm cho thứ pháp thuật không lành mạnh gì rồi đây.
Tôi khẽ lùi ra, tự thấy có khi đợi ở ngoài này lại tốt hơn, trong đó hơi bị đáng sợ à nha.
Trong lúc đang đứng trước cửa nghĩ ngợi miên man, thì đằng sau chợt có một bàn chân vung mạnh tới, đạp cho tôi bay thẳng qua khỏi cánh cửa khắc hoa kia trực tiếp hun đất.
Thôi khỏi nghĩ chi cho mệt óc, tôi nhổm dậy, dòm cái tên đen nhẻm đang đứng trước mặt, không phải Điển Mặc thì còn ai vào đây?
Mà không, không phải kiểu công bằng như trong quan hệ cộng sinh đâu, mà là nó giống như là quan hệ phụ thuộc hơn.
Tỷ như nói, nếu như Điển Mặc tập trung tinh thần, thì gã có thể truyền những suy nghĩ của mình vào trong đầu tôi, song tôi thì lại không thể làm chuyện tương tự với gã được.
Chẳng công bằng tí nào, đúng không?
Trò này chỉ tổ thuận tiện cho gã sai phái tôi thôi.
Nếu tôi cũng làm được cái trò truyền âm nhập mật như gã, thì chắc chắn một điều là tôi sẽ cao chạy xa bay, sau đó mỗi ngày truyền về não gã một ngàn lần mấy bài văn kiểu như “Quân tử thủ tắc” hay “Đạo đức phẩm hạnh” này này nọ nọ, để tiến hành giáo dục uốn nắn lại gã.
Mặc dù chỉ là hy vọng thôi, nhưng tôi cũng biết thừa những ngày bình yên như thế chẳng kéo dài được bao lâu.
Hôm nay khi trời vừa sụp tối, nói cho chính xác thì là ngay khi Lý Sơ vừa nằm xuống ngáy pho pho, tâm trạng của Điển Mặc liền khác thường rồi.
Đừng có hỏi tôi làm sao mà biết, nói chung là tôi cứ biết thế đấy. Ai bảo tôi là con yêu tinh đã có quan hệ xác thịt với gã ta rồi làm chi?
Khi pháp lực trong người gã trở nên hỗn loạn, thì tôi có thể mơ hồ cảm nhận được trong lòng gã cũng đang rối ren.
Tôi đoán có lẽ là tại yêu độc sắp bị hút hết, mới khiến cho gã bất an như vậy.
Lúc bấy giờ tôi đang nằm nghỉ dưới đáy hồ, Điển Mặc đột nhiên lấy chân khều khều tôi, hỏi: “Pháp lực của chú mày thế nào rồi?”
“Ờ thì, cũng tạm ổn rồi. Chẳng qua anh cũng biết tôi chỉ mới thành tinh chưa được bao lâu, chẳng biết tí gì về mấy thứ phép thuật cao siêu, còn về mấy thứ không quá cao siêu, ý tôi là những pháp thuật cấp trung bình ấy, thì tôi cũng mù tịt, thứ duy nhất tôi học được toàn là mấy trò ảo thuật bịp bợm mà thôi, chẳng dám đem ra lòe ai, chắc là cũng chẳng xứng được anh để mắt tới đâu đúng không, cơ mà…”
Điển Mặc nổi cáu thụi một giò vào đầu tôi: “Mày mau thử dùng pháp thuật đánh thức Lý Sơ cái coi.”
Sao lại vô duyên vô cớ bắt tôi làm vậy chớ. Chẳng phải suốt bấy lâu nay Điển Mặc toàn bắt tôi phải cố ẩn mình để đừng bị Lý Sơ phát hiện hay sao?
Nghi ngờ thì nghi ngờ vậy thôi, chứ lời của Điển Mặc, tôi nào dám cãi.
Nửa đêm hôm đó, là lần đầu tiên tôi thử nghiệm yêu thuật. Muốn gọi Lý Sơ dậy cũng không khó, tuy là nhóc ta rất mê ngủ, nhưng dầu gì nhân loại vẫn rất nhạy cảm với nhiệt độ. Thế nên tôi niệm thần chú, triệu hồi một làn sương mù dày đặc, cả hang đá bỗng chốc trở nên tối hù. Âm khí mờ mịt, nương theo từng cơn gió bấc lùa vào trong hang. Thứ tôi đang cần chính là khung cảnh âm khí lượn lờ khắp nơi, cảm giác bị hơi lạnh quấn rịt lấy, mà muốn tạo nên thứ này ở Bình Tâm Nhai thì dễ như trở bàn tay, cho dù có là hang động suối nước nóng thì cũng không làm khó được tôi.
Lý Sơ chẳng thấy có động tĩnh gì.
Tôi ngoảnh ra sau dòm dòm Điển Mặc, thái độ của gã như vẫn đang theo dõi tình hình.
Được sự cho phép của gã rồi, tôi bèn cho phép tấm thân trơn tuột của mình được trồi lên khỏi mặt nước, thò đầu ra quan sát Lý Sơ, cảnh vật bị sương mù che khuất nên tôi không thấy rõ lắm. Phỏng chừng thằng nhãi này đã ngủ say như chết rồi đây. Tôi lề mề bò ra khỏi hồ nước, lảo đảo đứng dậy, đi đến gần chỗ nó để nhìn cho kỹ.
Thì ra pháp lực của nhóc ta đã tự hình thành một vòng tuần hoàn trong cơ thể, có tác dụng xua đuổi sương mù ra bên ngoài, cho nên nó không vì cái lạnh tập kích mà thức giấc được.
Vậy có nên tăng cường phép thuật không ta?
Tôi vừa định quay trở về hồ nước để làm thêm phép, thì bỗng nhiên gió âm thổi ào ào trong hang, hơi lạnh dày đặc đến mức một con yêu quái như tôi mà cũng phải rùng mình một cái.
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy có người dùng cái chất giọng còn đang ngái ngủ để gọi tên Điển Mặc.
Là Lý Lý Lý Lý Sơ!!! Dậy rồi!!!
Lý Sơ gọi một tiếng thăm dò. Sau khi tỉnh táo lại, có vẻ như nhóc ta đang dòm về phía bên này, chẳng qua bị màn sương dày ngăn cản, nên chắc là nhìn không rõ được.
Thế rồi Lý Sơ bất chợt đờ người ra, nó vừa nhìn thấy tôi, liền đực mặt ra như khúc gỗ.
Tôi cũng đứng đơ ra như khúc gỗ.
Điển Mặc chỉ bảo tôi dùng phép gọi nó dậy, bây giờ nó dậy thật rồi thì làm gì nữa đây?
Tôi quay đầu lại xem thử, Điển Mặc đã không còn ở đó nữa rồi ư? Vậy, tôi biết làm sao đây?
Tôi lúng túng bước tới, lòng tự hỏi có nên bắt chuyện với Lý Sơ không nhỉ?
Đành rằng cậu ta không biết tôi, nhưng tôi thì biết cậu ta cũng được không ít ngày rồi.
Ai dè tôi mới vừa đi sang đó được vài bước, mới vừa e hèm lấy giọng xong, Lý Sơ liền rú lên như bị rắn cắn! Sau đó liền bật dậy bỏ chạy quanh bờ hồ. Phải biết rằng cái hồ này không có lớn, cậu ta chạy lòng vòng thế này, nhoáng cái đã dí tới sau lưng tôi, tình thế liền chuyển thành cậu ta rượt theo tôi.
Lý Sơ à cậu làm cái trò gì vậy hả?
Tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, đầu còn chưa kịp nghĩ thì cặp giò đã tự khởi động rồi, cố sống cố chết né xa cái âm thanh chói lói đang theo sau mình kia. Tôi và Lý Sơ một trước một sau, chạy lòng vòng quanh trên thành hồ. Thế nhưng Lý Sơ này rượt theo càng lúc càng nhanh, càng rượt càng nhanh, bất đắc dĩ tôi cũng phải bỏ chạy càng lúc càng nhanh, càng chạy càng nhanh, sau cùng bèn dứt khoát chuyển hẳn sang trượt trên mặt đất luôn.
Rồi mắt tôi bỗng chốc hoa cả lên, đến khi hoàn hồn lại lại thì đã chẳng thấy Lý Sơ đâu.
Nhưng tôi không thể dừng lại được nữa, cái hang này trải qua bao nhiêu năm tháng bị bào mòn bởi hơi nước và các dòng chảy thì bề mặt đá bên trong đã trở nên trơn nhẵn, cộng với tấm thân đang trượt đi đến quên trời đất của tôi thì có thể nói là một sự kết hợp đầy ăn ý, tôi đã hoàn toàn không khống chế được tốc độ của mình nữa rồi, ngoại trừ lực đẩy có từ ban nãy ra, còn thêm cả tác dụng của lực quán tính, làm cho tôi lướt vèo vèo quanh động, phát ra âm thanh xoèn xoẹt, muốn dừng cũng dừng không được, nỗi phiền muộn ấy nào ai hiểu thấu cho.
Mặc dù đang phải lướt đi khắp động, song tôi vẫn cố gắng điều khiển phương hướng, thận trọng không để bị va vào cái mớ bùa chú chằng chịt ngoài cửa hang, lần này cũng thế, ngay khi tôi vừa định rẽ ngoặt ra xa khỏi cửa hang, thì không biết từ đâu bay tới một hòn đá, làm tôi mất thăng bằng nhào thẳng vô tấm lưới bùa ấy.
Bạn có hiểu cái cảm giác ấy nó như thế nào không?
Bắt một con yêu quái phải lao đầu vào một mớ bùa yểm, xin hãy tưởng tượng đến cảnh khi ta búng một giọt nước vào giữa chảo dầu đang sôi sùng sục.
Tôi nghe thấy có âm thanh xèo xèo vang lên, nóng đến mức cả người bắn ra vô số tia lửa, ôi đau đau đau đau đau đau đau!!!! Điển Mặc hẳn là đã làm cái gì rồi, nên ngay sau đó, tôi mới bị hất tung lên cao một cách đột ngột, rồi rớt cái phịch xuống đất như vậy, mở mắt ra thì thấy mình đã nằm ngay ngoài cửa hang rồi.
Quay đầu lại nhìn, tấm lưới bùa kia cũng bị phá tanh bành luôn rồi.
Điển Mặc nhà ngươi là cái đồ lừa đảo! Còn bày đặt nói cái gì mà dùng pháp thuật gọi Lý Sơ dậy, kì thật ngay từ đầu ngươi đã dự tính hết rồi đúng không!
Mặc dù xét về độ êm ái và đàn hồi thì cái mặt đất nơi này cũng rất đạt chuẩn, thế nhưng té xuống kiểu này thì thế nào cũng phải choáng váng cả đầu à nha!
Chợt nghe tiếng Điển Mặc vang lên trong đầu: “Mau nấp đi.”
Gì chứ, làm như ta là nô lệ của người hổng bằng, ngươi muốn ta làm gì thì ta làm đó sao? Tốt xấu gì ta cũng là nhánh cỏ đuôi chó đầu tiên được thành tinh trên đời mà!
Tôi vừa nghĩ, vừa thở hổn hà hổn hển vội vàng chui vào trong lùm cỏ, bẹp một tiếng tự ép mình xẹp lép như con tép vào vách đá.
Lại nhớ đến trước kia tôi cũng được làm một nhánh cỏ đuôi chó đường đường chính chính, đến hôm nay, thế nào lại sa sút như vậy đây?
Chẳng biết từ đâu mà trong tính cách tôi lại tòi ra thêm cái thành phần có tên là nhu nhược này nữa, nguyên nhân coi mòi là do bị nhào nặn chung với mớ bột mềm nhũn nhẽo này mà ra nhỉ?
Hồn tôi treo ngược cành cây được một lúc lâu, thì trông thấy Lý Sơ hớt hơ hớt hải lao ra, không thèm nhìn trước ngó sau đã xông thẳng về phía trước.
“Đi theo cậu ta.”
Ý nghĩ được truyền vào đầu tôi lần này có phần hơi hỗn loạn, tôi còn cảm nhận được Điển Mặc đang ở vào thời khắc mấu chốt của việc giải độc, yêu độc bị xua đi đang xung đột với pháp lực lộn xộn trong người gã, xem ra tạm thời gã không nhúc nhích gì được rồi.
Theo thì theo, coi như đi tản bộ trên núi cũng tốt, gió đêm thốc vào mặt, thích chết đi được.
Theo dõi Lý Sơ từ một khoảng cách khá xa, tôi thấy cậu nhóc đi đến một tòa đại điện, trăng đêm nay sáng rực, nhờ vậy mà mà tôi thấy rất rõ ràng mọi hành vi của cậu nhóc.
Lúc này cậu ta đang loạng choạng chạy đến trước cửa, do dự một hồi, hình như đang tính xoay người lại bỏ đi, thì đúng lúc đó, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Thế là nhóc con ấy lại quay trở về, bổ nhào tới bên cánh cửa, dự là nhóc ta đã khởi động ba cái phép thuật gì đó rồi đây, tôi quan sát thấy nó cứ đi qua đi lại trước cửa mãi.
Đằng nào cũng chẳng biết bước tiếp theo nên làm gì, thôi thì cứ nằm xuống nghỉ ngơi lấy sức đã, nói thế nào thì tôi cũng chưa hoàn toàn quen với việc chạy ngược chạy xuôi mà.
Trong lúc tôi còn đang đập muỗi đen đét, thì chợt nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra.
Nếu để Lý Sơ đóng cửa lại rồi, e là tôi sẽ không vào được theo. Nhưng may sao cậu nhóc lại cởi một chiếc giày ra, chèn giữa hai cánh cửa.
Ngay khi bóng dáng Lý Sơ vừa khuất sau cánh cửa, tôi mới thủng thẳng bước qua đó, liếc nhìn vào trong qua khe hở do Lý Sơ để lại. Tối như hũ nút ấy, thấy gì chết liền.
Chẳng muốn vào đó tí nào, thật đấy.
Bên trong có vẻ rợn gáy lắm, xem ra đã bị ai đó ếm cho thứ pháp thuật không lành mạnh gì rồi đây.
Tôi khẽ lùi ra, tự thấy có khi đợi ở ngoài này lại tốt hơn, trong đó hơi bị đáng sợ à nha.
Trong lúc đang đứng trước cửa nghĩ ngợi miên man, thì đằng sau chợt có một bàn chân vung mạnh tới, đạp cho tôi bay thẳng qua khỏi cánh cửa khắc hoa kia trực tiếp hun đất.
Thôi khỏi nghĩ chi cho mệt óc, tôi nhổm dậy, dòm cái tên đen nhẻm đang đứng trước mặt, không phải Điển Mặc thì còn ai vào đây?
Tác giả :
A Thất