Xúi Quẩy Tìm Ai Người Nấy Chịu
Chương 19
Chính vào giây phút ấy, tôi thật sự chỉ muốn nhổ toẹt vào tâm tư của chính mình mà thôi.
Trong đầu tôi ngập tràn những suy nghĩ lung tung beng, có cái xấu xa, có cái thì chỉ hơi hơi xấu thôi.
Tôi nhớ trong lúc mình với anh chàng đẹp trai nửa mùa đợi xem Hà Đồng sẽ hành động thế nào, bởi vì chán quá nên đã quay ra tán dóc với nhau.
Rồi đột nhiên anh hỏi tôi, lúc trước tôi đã thấy gì dưới nước.
Tôi đờ người ra, sau mới hoàn hồn lại, thì ra anh ta hỏi tôi lúc Dục Châu xuất hiện, tôi đã trông thấy những gì.
Thấy cái gì? Còn chẳng phải là con quái thú đó hay sao.
Anh lắc đầu, mỉm cười đầy ý nhị, thì thầm với tôi, Dục Châu có khả năng lấy hình ảnh mà người ta muốn thấy nhất trong lòng ra làm mồi dụ, khi đó tôi thấy cậu chồm muốn gần hết cả người vào trong lòng hồ thế kia, còn dám nói là con quái thú đó à?
Tôi nhớ lại những gì mà mình đã nhìn thấy, không dám hó hé tiếng nào.
Anh ủ ê nói tiếp, nếu Dục Châu không thể soi ra hình ảnh mà lòng người muốn thấy nhất, thì sẽ không xuất hiện đâu. Song lòng người vốn dĩ rất phức tạp, nên cho dù người đó có kê mình sát mặt hồ, cũng khó mà gọi Dục Châu xuất hiện được; trong khi đó tâm tư của yêu quái rất đỗi giản đơn, mong muốn điều gì chỉ cần nhìn là thấy ngay. Anh liếc tôi một cái, cậu vừa nhìn xuống, chẳng phải nó đã nổi lên ngay đó ư.
Cho dù anh có ám chỉ rằng so với anh thì dùng tôi làm mồi ngon dụ cá càng hiệu quả hơn, thì tôi cũng chẳng thấy vui tí nào.
Sau cùng anh mới cười cười, không tiếp tục truy hỏi việc tôi đã thấy gì nữa.
Tôi có thể giả đò ngó lơ anh, chết cũng không chịu nhận, song tôi lại không thể tự lừa chính mình được. Ngoài miệng càng sắt đá thì trong lòng càng yếu mềm, suy nghĩ này khiến tôi hiếm khi có dịp lại sầu não thế này.
Quyết định sau cùng vẫn là đuổi theo.
Đơn giản là bởi, cho dù không có câu nói đáng thương khi ấy của Lý Sơ, thì tôi cũng không thể để mặc cậu ta bị bắt cóc đi như vậy được.
Tôi ra sức thuyết phục mình, Lý Sơ có ơn với tôi có ơn với tôi có ơn với tôi.
Từ khi chào đời đến nay, những kẻ gây thù chuốc oán với tôi nhiều vô số kể, mà những người tôi phải mang ơn thì quý hiếm như bò Tây Tạng ấy.
Nếu tôi không biết tình trạng bị bắt cóc của cậu ta thì thôi, đằng này đã trông thấy rành rành như vậy lẽ nào còn có thể làm bộ mắt điếc tai ngơ sao?
Đương nhiên, tôi quả thật không rõ rốt cục thì Hà Đồng dự tính làm gì Lý Sơ nữa. Thế nhưng trói hồn người ta bắt đi như thế, nghĩ sao cũng không giống mời về ngồi chơi xơi nước đâu nhỉ?
Xơi thứ nước tên là mười hai canh giờ toi mạng hả?
Nói ra thì, cái vị đẹp trai nửa mùa này cũng hơi quái quái thế nào ấy.
Tôi vốn tưởng anh ta thuộc dạng thích hóng hớt, nên cho dù tôi không đi thì anh cũng sẽ tìm cách rủ rê tôi đi thôi. Ai dè anh ta lại tỏ thái độ ơ hờ như kiểu sao cũng được.
“Đi!” – Sau cùng tôi cũng hạ quyết tâm – “Lý Sơ là người có ơn với tôi mà.”
“Có… ơn?” – Anh chàng nhướng mày – Mặc dù cậu là yêu tinh, nhưng xem ra chuẩn mực đạo đức lại còn cao hơn người phàm đó nha.”
Còn dám nói ư, đều là nhờ ơn loài người mấy anh đã nghĩ ra ba cái trò này chứ đâu. Để đầu trần đứng dưới cả một bầu trời chuẩn mực đạo đức, nếu con người không tuân theo thì đó gọi là tiêu sái ngang tàng, nhưng thử đổi lại thành yêu quái chúng tôi mà xem, hễ mà dám đi ngược lại, là lập tức bị kì thị chủng tộc, bảo là nó không phải đồng loại, ắt có ý đồ xấu!
Thành ra sau cùng thì lũ yêu quái chúng tôi ấy à, con nào cũng xứng đáng được trao bằng thanh niên nghiêm túc, đứa nào cũng được xem như tấm gương đạo đức tốt cả!
***
Hà Đồng đi như bay í, đợi đến khi tôi quyết định đuổi theo, thì đã chẳng thấy bóng dáng y đâu rồi.
Phải đuổi theo hướng nào nhỉ? Tôi hỏi.
Làm sao tôi biết được? Anh đẹp trai nửa mùa hỏi vặn lại.
Ế, chẳng phải anh có mắt thần hay sao?
Anh trai bán diện nhếch mép: “Đừng nói với tôi rằng trong suy nghĩ của cậu, việc tôi sử dụng mắt thần cũng dễ ợt như việc cậu úp mì tôm đấy nhé?”
Tôi bỗng chốc cảm thấy toàn thân đều khó chịu, lập tức biến lại thành hình người.
Anh ta bật cười đầy thỏa mãn: “Muốn đuổi theo hắn ta, thật ra cũng không cần phiền tới mắt thần làm gì.”
Kế đến anh giải thích, trong gian nhà này có bày bố kết giới rất mạnh, nếu mà cơ thể cái tên Lý Sơ kia rời đi, thì người làm phép sẽ nhanh chóng biết được thôi. Hà Đồng cũng biết điều này, nên chỉ đành trói hồn phách Lý Sơ mang đi mà thôi.
Cơ mà, loại kết giới mạnh mẽ xuyên qua cả xác phàm này, nhất định sẽ còn vương hơi hướm của pháp thuật.
Anh ta giơ tay ra giữa không trung ngoắc một cái, động tác như thể đã thật sự móc trúng cái gì rồi vậy: “Chúng ta chỉ cần đi theo vết tích còn sót lại của pháp thuật này, là sẽ đuổi kịp thôi. Chẳng qua nó lưu lại trong không khí không lâu lắm đâu, nếu không hóa thành gió đuổi theo, sẽ để mất dấu đấy.”
Anh thúc giục tôi.
“Hóa thành gió, bộ anh nghĩ loại tiểu yêu như tôi có đủ năng lực hóa gió hay sao?” – Tôi không kìm được lòng bắt đầu than vãn – “Chẳng thà anh biến tôi thành bột mì quách cho rồi, đến khi anh hóa gió rồi chỉ việc bọc tôi lại mang theo là khỏe re.”
Anh phá ra cười nắc nẻ: “Để rồi rải xác cậu ra khắp trần gian bao la này ư? Nếu cậu muốn được toàn thây thì cũng phải tiêu tốn ít nhất cả nghìn năm đấy.”
Ngó cái mặt tí tởn chưa kìa, anh ta túm cổ áo tôi cái pặc, rồi có tiếng gió ào ạt thổi qua. Tôi thấy cổ mình bị thít chặt, còn hai chân thì lơ lửng trong không trung, bỗng nhận ra thân thể mình đang trôi bềnh bồng, không một điểm tựa, hệt như chú mèo nhỏ bị con cọp ngoạm đi vậy, lắc lư suýt rớt trong bão tố.
Khỏi hỏi cũng biết anh ta đang cố ý chỉnh tôi rồi.
Anh ta bảo dấu tích của pháp thuật rất khó dò ra, nên anh ta bay lên trời rồi hết lượn sang bên này lại lướt sang bên kia, tôi bị anh ta giày xéo muốn điên lên luôn, mãi cho đến tận khi đáp được xuống đất rồi, tôi còn chưa dám tin tưởng rằng mình đã thật sự chạm đất nữa. Thận trọng duỗi mũi chân ra dò dẫm thử bên dưới, cái cảm giác cứng cáp vững chãi này, là mặt đất hả ta? Là đất thiệt rồi má ơi!
Anh ta hoàn toàn không để bụng mà vẫn cười đùa: “Nói nghe coi cảm tưởng ra sao khi lần đầu tiên cưỡi gió nè.”
“Mặt đất đây rồi, đất mẹ thân yêu của con ơi!!!!!!!!”
Đợi cho đến khi cái đứa đang nằm rạp ra đất khóc bù lu bù loa là tôi đây chịu đứng dậy, thì mới nhận ra hai đứa tôi đã ra khỏi phạm vi núi Bình Tâm mất tiêu rồi, hiện tại đang đứng ở một nơi gọi là núi Tĩnh.
Mùi pháp thuật vẫn còn nồng nặc lắm, anh đẹp trai nửa mùa nói, Hà Đồng chắc chắn là đang ở đây rồi. Thế nhưng cũng bởi vì mùi pháp thuật quá đậm đặc, nên trái lại không thể xác định được nơi ở chính xác của y, đành phải từ từ mà mò mẫm thôi.
Kỳ thật trong bụng tôi vẫn cho rằng mắc cái vẹo gì mà không xài mắt thần của nhà ngươi đại cho rồi, nhưng rồi lại thấy cũng không nên nhờ vả người ta nhiều quá, anh ta thích tìm thì thôi cứ để anh ta tìm.
Mấy canh giờ sau, anh đứng cạnh một miệng giếng cạn queo, cau mày nhòm nhòm vào trong, rồi nói, ngay trong này nè.
Một nén nhang sau, bên trong một hang động, tôi và anh bán diện nép mình trong một cái hốc được tạo thành do vách đá bị ăn mòn, quan sát cảnh tượng kì dị diễn ra bên dưới.
Đó là một hang đá khổng lồ hình quả trứng, trên vách có vô số hốc đá nhỏ liền kề nhau, chỗ chúng tôi nấp chính là một trong số đó. Thứ khoáng thạch lạ cấu tạo nên vách đá nơi này, phát ra lân tinh sáng rực rỡ, lại thêm cả muôn vàn viên đá dạ quang, thắp sáng cả hang động, rõ rệt như ban ngày.
Không chỉ vậy, bên trong hang đá có một chỗ đất trũng xuống, nước đọng lại bên trong đó. Cơ mà nước này lạ lắm, óng ánh sắc bạc chứ không trong suốt, sôi sùng sục hà, khói mù và bọt nước màu bạc bốc ngùn ngụt ra bên ngoài, tỏa ra sức nóng kinh hồn và ánh sáng chói lòa.
“Đó là cái gì?” – Tôi thì thầm hỏi nhỏ.
Người bên cạnh im re.
Tôi quay sang nhìn thử, hiếm khi thấy anh ta đanh mặt lại như vậy, mắt thì tập trung theo dõi cái bóng mờ nhạt của Lý Sơ bên trên mặt hồ.
Trên lý thuyết thì hồn phách sẽ di động theo đèn gọi hồn, nếu Lý Sơ hiện đang bay trên mặt hồ, vậy thì hơn phân nửa nguyên nhân là do Hà Đồng đã ném cái đèn ấy vào trong vũng nước dãi rồng kia rồi.
Tôi lại liếc sang bên đó, ngó bộ dạng Lý Sơ hơi bất thường thì phải, thường ngày trông cậu ta đần độn không thể tả cơ mà, cớ sao hiện tại lại có vẻ hồn xiêu phách lạc thế kia, dường như vừa gặp phải một đả kích nghiêm trọng lắm ấy.
Tôi nhớ lúc cậu ta theo Hà Đồng rời đi, thái độ còn rất ung dung cơ mà, sao tự nhiên chưa được bao lâu, đã thay đổi dữ dội vầy đây? Hà Đồng đã làm gì cậu ta vậy kìa?
Tôi vẫn chưa quên Hà Đồng đã từng thèm khát pháp lực trong người cậu nhóc đến nhường nào.
Chẳng qua, lúc này đây Hà Đồng hẳn là không có cách nào lấy được pháp lực của cậu nhóc nữa rồi, nguyên nhân chính là đây.
Trong đầu tôi chợt nảy lên một ý tưởng.
Phải rồi, Hà Đồng lúc đó cũng có nhìn thấy mà, chính bởi vì y quá tham nhìn, nên mới bị phỏng mắt thần đó.
Lẽ nào, y đã trông thấy rồi? Nên bây giờ mới nói cho Lý Sơ biết?
Tôi nhìn quanh tìm thử, liền trông thấy Hà Đồng im như thóc đang ngồi xếp bằng ngay cạnh vách đá.
Tôi khều khều anh đẹp trai nửa vời, đợi anh quay lại nhìn, tôi mới thỏ thẻ: “Lát nữa anh dẫn Hà Đồng ra chỗ khác đi, tôi sẽ thừa cơ vớt cái đèn gọi hồn lên, rồi mang đi. Hai ta tạm thời tách ra, về đến Bình Tâm Nhai lại tái ngộ heng.”
Tôi cho rằng, bất kể thế nào thì, anh chàng đẹp trai nửa mùa này cũng lợi hại hơn tôi nhiều, để anh ta đi vờn nhau với Hà Đồng thì sẽ chắc ăn hơn.
“Bộ cậu chán sống rồi à.” – Anh thì thầm, hơi thở nóng hổi phà vào mặt tôi.
“Chỉ cần anh dẫn hắn ta ra chỗ khác thôi mà, đừng để hắn quay lại sớm quá là được rồi còn gì.”
“Long tiên.”
“Giề?”
“Đó là nước dãi của rồng.” – Anh điềm nhiên thông báo.
Nước dãi rồng, dĩ nhiên tôi từng nghe qua về thứ này rồi. Nó với pháp thuật bổ sung cho nhau, là thánh vật để chế tạo kết giới, trong phạm vi bị nó bao phủ tất cả mọi loại pháp thuật đều sẽ bị vô hiệu hóa. Hơn nữa, bất kể là người, thần, yêu hay thú, đều sẽ bị thứ này gây thương tổn không hề nhẹ đến thân thể, là một bửu bối cực kì quý hiếm.
Huống chi ở đây còn có cả một vũng to đùng, nhảy xuống đó thì có nước mất mạng như chơi.
Nếu đã vậy, thì tôi biết làm sao để nhặt được đèn gọi hồn lên đây.
Nghĩ tới đây, tôi chợt ý thức được một vấn đề, nếu hễ bước xuống dưới là chết, vậy thì Tiểu Hắc sẽ cứu Lý Sơ bằng cách nào đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi đột nhiên thông suốt rồi.
Hà Đồng không phải muốn đối phó Lý Sơ, mà là đối phó Tiểu Hắc!
Không thể nào, y chơi không lại Tiểu Hắc đâu.
Thứ mà Tiểu Hắc cần chỉ là cái xác kia thôi hà, có lẽ gã ta hoàn toàn chẳng cần phải chạy tới đây làm gì. Nói không chừng đến lúc này, gã đã chiếm được thân thể Lý Sơ, bắt đầu một cuộc sống mà gã hằng mong mỏi rồi cũng nên.
Đúng thế, kỳ thật là Hà Đồng đã giúp Tiểu Hắc một tay rồi, đợi lát nữa Hà Đồng mà trông thấy Tiểu Hắc xuất hiện trong hình dạng của Lý Sơ, nhất định sẽ hộc máu chết tươi luôn cho coi.
Ha ha.
Mặc dù tôi rất buồn cười, nhưng lại không cách nào cười nổi, lòng cứ nghẹn thắt lại, trong thâm tâm tôi gần như dám chắc chắn một điều, rằng Tiểu Hắc nhất định sẽ đến cứu Lý Sơ, bất luận thế nào gã cũng sẽ đến đây.
Giống như tôi nhất định sẽ làm mấy chuyện ngu ngốc vậy, gã nhất định sẽ đến đây cho mà xem.
Trong đầu tôi ngập tràn những suy nghĩ lung tung beng, có cái xấu xa, có cái thì chỉ hơi hơi xấu thôi.
Tôi nhớ trong lúc mình với anh chàng đẹp trai nửa mùa đợi xem Hà Đồng sẽ hành động thế nào, bởi vì chán quá nên đã quay ra tán dóc với nhau.
Rồi đột nhiên anh hỏi tôi, lúc trước tôi đã thấy gì dưới nước.
Tôi đờ người ra, sau mới hoàn hồn lại, thì ra anh ta hỏi tôi lúc Dục Châu xuất hiện, tôi đã trông thấy những gì.
Thấy cái gì? Còn chẳng phải là con quái thú đó hay sao.
Anh lắc đầu, mỉm cười đầy ý nhị, thì thầm với tôi, Dục Châu có khả năng lấy hình ảnh mà người ta muốn thấy nhất trong lòng ra làm mồi dụ, khi đó tôi thấy cậu chồm muốn gần hết cả người vào trong lòng hồ thế kia, còn dám nói là con quái thú đó à?
Tôi nhớ lại những gì mà mình đã nhìn thấy, không dám hó hé tiếng nào.
Anh ủ ê nói tiếp, nếu Dục Châu không thể soi ra hình ảnh mà lòng người muốn thấy nhất, thì sẽ không xuất hiện đâu. Song lòng người vốn dĩ rất phức tạp, nên cho dù người đó có kê mình sát mặt hồ, cũng khó mà gọi Dục Châu xuất hiện được; trong khi đó tâm tư của yêu quái rất đỗi giản đơn, mong muốn điều gì chỉ cần nhìn là thấy ngay. Anh liếc tôi một cái, cậu vừa nhìn xuống, chẳng phải nó đã nổi lên ngay đó ư.
Cho dù anh có ám chỉ rằng so với anh thì dùng tôi làm mồi ngon dụ cá càng hiệu quả hơn, thì tôi cũng chẳng thấy vui tí nào.
Sau cùng anh mới cười cười, không tiếp tục truy hỏi việc tôi đã thấy gì nữa.
Tôi có thể giả đò ngó lơ anh, chết cũng không chịu nhận, song tôi lại không thể tự lừa chính mình được. Ngoài miệng càng sắt đá thì trong lòng càng yếu mềm, suy nghĩ này khiến tôi hiếm khi có dịp lại sầu não thế này.
Quyết định sau cùng vẫn là đuổi theo.
Đơn giản là bởi, cho dù không có câu nói đáng thương khi ấy của Lý Sơ, thì tôi cũng không thể để mặc cậu ta bị bắt cóc đi như vậy được.
Tôi ra sức thuyết phục mình, Lý Sơ có ơn với tôi có ơn với tôi có ơn với tôi.
Từ khi chào đời đến nay, những kẻ gây thù chuốc oán với tôi nhiều vô số kể, mà những người tôi phải mang ơn thì quý hiếm như bò Tây Tạng ấy.
Nếu tôi không biết tình trạng bị bắt cóc của cậu ta thì thôi, đằng này đã trông thấy rành rành như vậy lẽ nào còn có thể làm bộ mắt điếc tai ngơ sao?
Đương nhiên, tôi quả thật không rõ rốt cục thì Hà Đồng dự tính làm gì Lý Sơ nữa. Thế nhưng trói hồn người ta bắt đi như thế, nghĩ sao cũng không giống mời về ngồi chơi xơi nước đâu nhỉ?
Xơi thứ nước tên là mười hai canh giờ toi mạng hả?
Nói ra thì, cái vị đẹp trai nửa mùa này cũng hơi quái quái thế nào ấy.
Tôi vốn tưởng anh ta thuộc dạng thích hóng hớt, nên cho dù tôi không đi thì anh cũng sẽ tìm cách rủ rê tôi đi thôi. Ai dè anh ta lại tỏ thái độ ơ hờ như kiểu sao cũng được.
“Đi!” – Sau cùng tôi cũng hạ quyết tâm – “Lý Sơ là người có ơn với tôi mà.”
“Có… ơn?” – Anh chàng nhướng mày – Mặc dù cậu là yêu tinh, nhưng xem ra chuẩn mực đạo đức lại còn cao hơn người phàm đó nha.”
Còn dám nói ư, đều là nhờ ơn loài người mấy anh đã nghĩ ra ba cái trò này chứ đâu. Để đầu trần đứng dưới cả một bầu trời chuẩn mực đạo đức, nếu con người không tuân theo thì đó gọi là tiêu sái ngang tàng, nhưng thử đổi lại thành yêu quái chúng tôi mà xem, hễ mà dám đi ngược lại, là lập tức bị kì thị chủng tộc, bảo là nó không phải đồng loại, ắt có ý đồ xấu!
Thành ra sau cùng thì lũ yêu quái chúng tôi ấy à, con nào cũng xứng đáng được trao bằng thanh niên nghiêm túc, đứa nào cũng được xem như tấm gương đạo đức tốt cả!
***
Hà Đồng đi như bay í, đợi đến khi tôi quyết định đuổi theo, thì đã chẳng thấy bóng dáng y đâu rồi.
Phải đuổi theo hướng nào nhỉ? Tôi hỏi.
Làm sao tôi biết được? Anh đẹp trai nửa mùa hỏi vặn lại.
Ế, chẳng phải anh có mắt thần hay sao?
Anh trai bán diện nhếch mép: “Đừng nói với tôi rằng trong suy nghĩ của cậu, việc tôi sử dụng mắt thần cũng dễ ợt như việc cậu úp mì tôm đấy nhé?”
Tôi bỗng chốc cảm thấy toàn thân đều khó chịu, lập tức biến lại thành hình người.
Anh ta bật cười đầy thỏa mãn: “Muốn đuổi theo hắn ta, thật ra cũng không cần phiền tới mắt thần làm gì.”
Kế đến anh giải thích, trong gian nhà này có bày bố kết giới rất mạnh, nếu mà cơ thể cái tên Lý Sơ kia rời đi, thì người làm phép sẽ nhanh chóng biết được thôi. Hà Đồng cũng biết điều này, nên chỉ đành trói hồn phách Lý Sơ mang đi mà thôi.
Cơ mà, loại kết giới mạnh mẽ xuyên qua cả xác phàm này, nhất định sẽ còn vương hơi hướm của pháp thuật.
Anh ta giơ tay ra giữa không trung ngoắc một cái, động tác như thể đã thật sự móc trúng cái gì rồi vậy: “Chúng ta chỉ cần đi theo vết tích còn sót lại của pháp thuật này, là sẽ đuổi kịp thôi. Chẳng qua nó lưu lại trong không khí không lâu lắm đâu, nếu không hóa thành gió đuổi theo, sẽ để mất dấu đấy.”
Anh thúc giục tôi.
“Hóa thành gió, bộ anh nghĩ loại tiểu yêu như tôi có đủ năng lực hóa gió hay sao?” – Tôi không kìm được lòng bắt đầu than vãn – “Chẳng thà anh biến tôi thành bột mì quách cho rồi, đến khi anh hóa gió rồi chỉ việc bọc tôi lại mang theo là khỏe re.”
Anh phá ra cười nắc nẻ: “Để rồi rải xác cậu ra khắp trần gian bao la này ư? Nếu cậu muốn được toàn thây thì cũng phải tiêu tốn ít nhất cả nghìn năm đấy.”
Ngó cái mặt tí tởn chưa kìa, anh ta túm cổ áo tôi cái pặc, rồi có tiếng gió ào ạt thổi qua. Tôi thấy cổ mình bị thít chặt, còn hai chân thì lơ lửng trong không trung, bỗng nhận ra thân thể mình đang trôi bềnh bồng, không một điểm tựa, hệt như chú mèo nhỏ bị con cọp ngoạm đi vậy, lắc lư suýt rớt trong bão tố.
Khỏi hỏi cũng biết anh ta đang cố ý chỉnh tôi rồi.
Anh ta bảo dấu tích của pháp thuật rất khó dò ra, nên anh ta bay lên trời rồi hết lượn sang bên này lại lướt sang bên kia, tôi bị anh ta giày xéo muốn điên lên luôn, mãi cho đến tận khi đáp được xuống đất rồi, tôi còn chưa dám tin tưởng rằng mình đã thật sự chạm đất nữa. Thận trọng duỗi mũi chân ra dò dẫm thử bên dưới, cái cảm giác cứng cáp vững chãi này, là mặt đất hả ta? Là đất thiệt rồi má ơi!
Anh ta hoàn toàn không để bụng mà vẫn cười đùa: “Nói nghe coi cảm tưởng ra sao khi lần đầu tiên cưỡi gió nè.”
“Mặt đất đây rồi, đất mẹ thân yêu của con ơi!!!!!!!!”
Đợi cho đến khi cái đứa đang nằm rạp ra đất khóc bù lu bù loa là tôi đây chịu đứng dậy, thì mới nhận ra hai đứa tôi đã ra khỏi phạm vi núi Bình Tâm mất tiêu rồi, hiện tại đang đứng ở một nơi gọi là núi Tĩnh.
Mùi pháp thuật vẫn còn nồng nặc lắm, anh đẹp trai nửa mùa nói, Hà Đồng chắc chắn là đang ở đây rồi. Thế nhưng cũng bởi vì mùi pháp thuật quá đậm đặc, nên trái lại không thể xác định được nơi ở chính xác của y, đành phải từ từ mà mò mẫm thôi.
Kỳ thật trong bụng tôi vẫn cho rằng mắc cái vẹo gì mà không xài mắt thần của nhà ngươi đại cho rồi, nhưng rồi lại thấy cũng không nên nhờ vả người ta nhiều quá, anh ta thích tìm thì thôi cứ để anh ta tìm.
Mấy canh giờ sau, anh đứng cạnh một miệng giếng cạn queo, cau mày nhòm nhòm vào trong, rồi nói, ngay trong này nè.
Một nén nhang sau, bên trong một hang động, tôi và anh bán diện nép mình trong một cái hốc được tạo thành do vách đá bị ăn mòn, quan sát cảnh tượng kì dị diễn ra bên dưới.
Đó là một hang đá khổng lồ hình quả trứng, trên vách có vô số hốc đá nhỏ liền kề nhau, chỗ chúng tôi nấp chính là một trong số đó. Thứ khoáng thạch lạ cấu tạo nên vách đá nơi này, phát ra lân tinh sáng rực rỡ, lại thêm cả muôn vàn viên đá dạ quang, thắp sáng cả hang động, rõ rệt như ban ngày.
Không chỉ vậy, bên trong hang đá có một chỗ đất trũng xuống, nước đọng lại bên trong đó. Cơ mà nước này lạ lắm, óng ánh sắc bạc chứ không trong suốt, sôi sùng sục hà, khói mù và bọt nước màu bạc bốc ngùn ngụt ra bên ngoài, tỏa ra sức nóng kinh hồn và ánh sáng chói lòa.
“Đó là cái gì?” – Tôi thì thầm hỏi nhỏ.
Người bên cạnh im re.
Tôi quay sang nhìn thử, hiếm khi thấy anh ta đanh mặt lại như vậy, mắt thì tập trung theo dõi cái bóng mờ nhạt của Lý Sơ bên trên mặt hồ.
Trên lý thuyết thì hồn phách sẽ di động theo đèn gọi hồn, nếu Lý Sơ hiện đang bay trên mặt hồ, vậy thì hơn phân nửa nguyên nhân là do Hà Đồng đã ném cái đèn ấy vào trong vũng nước dãi rồng kia rồi.
Tôi lại liếc sang bên đó, ngó bộ dạng Lý Sơ hơi bất thường thì phải, thường ngày trông cậu ta đần độn không thể tả cơ mà, cớ sao hiện tại lại có vẻ hồn xiêu phách lạc thế kia, dường như vừa gặp phải một đả kích nghiêm trọng lắm ấy.
Tôi nhớ lúc cậu ta theo Hà Đồng rời đi, thái độ còn rất ung dung cơ mà, sao tự nhiên chưa được bao lâu, đã thay đổi dữ dội vầy đây? Hà Đồng đã làm gì cậu ta vậy kìa?
Tôi vẫn chưa quên Hà Đồng đã từng thèm khát pháp lực trong người cậu nhóc đến nhường nào.
Chẳng qua, lúc này đây Hà Đồng hẳn là không có cách nào lấy được pháp lực của cậu nhóc nữa rồi, nguyên nhân chính là đây.
Trong đầu tôi chợt nảy lên một ý tưởng.
Phải rồi, Hà Đồng lúc đó cũng có nhìn thấy mà, chính bởi vì y quá tham nhìn, nên mới bị phỏng mắt thần đó.
Lẽ nào, y đã trông thấy rồi? Nên bây giờ mới nói cho Lý Sơ biết?
Tôi nhìn quanh tìm thử, liền trông thấy Hà Đồng im như thóc đang ngồi xếp bằng ngay cạnh vách đá.
Tôi khều khều anh đẹp trai nửa vời, đợi anh quay lại nhìn, tôi mới thỏ thẻ: “Lát nữa anh dẫn Hà Đồng ra chỗ khác đi, tôi sẽ thừa cơ vớt cái đèn gọi hồn lên, rồi mang đi. Hai ta tạm thời tách ra, về đến Bình Tâm Nhai lại tái ngộ heng.”
Tôi cho rằng, bất kể thế nào thì, anh chàng đẹp trai nửa mùa này cũng lợi hại hơn tôi nhiều, để anh ta đi vờn nhau với Hà Đồng thì sẽ chắc ăn hơn.
“Bộ cậu chán sống rồi à.” – Anh thì thầm, hơi thở nóng hổi phà vào mặt tôi.
“Chỉ cần anh dẫn hắn ta ra chỗ khác thôi mà, đừng để hắn quay lại sớm quá là được rồi còn gì.”
“Long tiên.”
“Giề?”
“Đó là nước dãi của rồng.” – Anh điềm nhiên thông báo.
Nước dãi rồng, dĩ nhiên tôi từng nghe qua về thứ này rồi. Nó với pháp thuật bổ sung cho nhau, là thánh vật để chế tạo kết giới, trong phạm vi bị nó bao phủ tất cả mọi loại pháp thuật đều sẽ bị vô hiệu hóa. Hơn nữa, bất kể là người, thần, yêu hay thú, đều sẽ bị thứ này gây thương tổn không hề nhẹ đến thân thể, là một bửu bối cực kì quý hiếm.
Huống chi ở đây còn có cả một vũng to đùng, nhảy xuống đó thì có nước mất mạng như chơi.
Nếu đã vậy, thì tôi biết làm sao để nhặt được đèn gọi hồn lên đây.
Nghĩ tới đây, tôi chợt ý thức được một vấn đề, nếu hễ bước xuống dưới là chết, vậy thì Tiểu Hắc sẽ cứu Lý Sơ bằng cách nào đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi đột nhiên thông suốt rồi.
Hà Đồng không phải muốn đối phó Lý Sơ, mà là đối phó Tiểu Hắc!
Không thể nào, y chơi không lại Tiểu Hắc đâu.
Thứ mà Tiểu Hắc cần chỉ là cái xác kia thôi hà, có lẽ gã ta hoàn toàn chẳng cần phải chạy tới đây làm gì. Nói không chừng đến lúc này, gã đã chiếm được thân thể Lý Sơ, bắt đầu một cuộc sống mà gã hằng mong mỏi rồi cũng nên.
Đúng thế, kỳ thật là Hà Đồng đã giúp Tiểu Hắc một tay rồi, đợi lát nữa Hà Đồng mà trông thấy Tiểu Hắc xuất hiện trong hình dạng của Lý Sơ, nhất định sẽ hộc máu chết tươi luôn cho coi.
Ha ha.
Mặc dù tôi rất buồn cười, nhưng lại không cách nào cười nổi, lòng cứ nghẹn thắt lại, trong thâm tâm tôi gần như dám chắc chắn một điều, rằng Tiểu Hắc nhất định sẽ đến cứu Lý Sơ, bất luận thế nào gã cũng sẽ đến đây.
Giống như tôi nhất định sẽ làm mấy chuyện ngu ngốc vậy, gã nhất định sẽ đến đây cho mà xem.
Tác giả :
A Thất