Xúc Thủ Sinh Xuân
Chương 45
Hai chú cháu này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà gây ồn ào đến tình trạng như thế?
Cái này phải bắt đầu từ chuyện Ngu Hối bị cậu bạn nhỏ Eugene dồn toàn lực tấn công, bằng cách quấn chặt lấy cậu. Kỳ thật tính tình của Ngu Hối có chút yếu đuối, bình thường luôn bị người khác dắt mũi mà đi.
Ngay từ đầu cậu chỉ cảm thấy Eugene chẳng qua cũng chỉ là một đứa cháu nhỏ, vì bị tiêm thuốc kích thích tăng trưởng mà phát triển quá nhanh mà thôi, tuy bộ dạng có chút cao lớn, nhưng vẫn là một đứa trẻ, mọi người cứ nhìn mà xem, lúc nó ôm lấy gối nằm ngồi trước cửa khóc thút thít bảo rằng mình sợ bóng tối nên muốn cùng cậu ngủ chung, mới khiến người khác đau lòng làm sao.
“Sao con không đến chỗ mama ngủ?” Ngu Hối có chút tò mò hỏi.
Eugene xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, nói: “Cha và mama khóa cửa phòng lại rồi, bên trong còn vang ra tiếng ‘a a a’ rất ồn ~ con mà vào đó nhất định cũng không ngủ ngon!”
Sau khi nghe xong, Ngu Hối liền đỏ mặt, nhanh chóng để Eugene nằm lên giường ngủ, tránh việc nó lại hỏi tại sao mama mình lại kêu ‘a a a’ như thế.
“Đứa trẻ ngoan phải đi ngủ sớm một chút, mau vào đi!”
“Dạ ~” Eugene ngoan ngoãn gật đầu, sau đó kích động phóng lên giường. Ngu Hối lắc lắc đầu, biểu tình thật bất đắc dĩ, thật là không có biện pháp với đứa nhỏ này mà, nhưng cậu lại không hề phát hiện ra, Eugene đang chôn đầu ở trong gối, trên mặt hiện lên nụ cười gian.
Cùng ngủ chung vài ngày, Ngu Hối cũng dần quen với việc bên cạnh có thêm một người ngủ chung. Một buổi sáng nào đó, Ngu Hối bị động tác lăn qua lộn lại trên giường của Eugene đánh thức.
“Hử? Tiểu Tân, xảy ra chuyện gì? Không ngủ được thì rời giường đi! Chú dẫn con đi ăn bánh bao canh.” Ngu Hối tưởng đứa nhỏ bị hội chứng không muốn rời giường vào buổi sáng (đại khái là đã thức nhưng không muốn ngồi dậy, cứ lăn lộn trên giường), nên muốn dùng đồ ăn ngon dụ nó rời giường.
“Vợ ~ con sinh bệnh…” Eugene đáng thương nói.
“Không thoải mái sao?” Ngu Hối đối với việc đứa nhỏ này cứ mở miệng ra gọi mình là vợ đã thành thói quen, dù sao có sửa cũng sửa không được, biết rằng nó đang gọi mình là được. Cậu cảm thấy, loại xưng hô càng ngày càng phát triển theo chiều hướng vi diệu…
Cậu dùng tay sờ trán Eugene, lành lạnh, không nóng chút nào nha! Nhưng cậu lại nhớ đến việc đứa cháu này của mình cũng không phải là người thường! Vậy nhiệt độ cơ thể của nó rốt cuộc là bao nhiêu mới được xem là bình thường đây?
“Vợ ~ chỗ này của con rất đau…” Eugene nắm lấy bàn tay của cậu, dời xuống, để cậu nắm lấy tiểu Eugene cũng không tính là nhỏ ở phía dưới của mình.
“…” Ngu Hối liền choáng váng, đây là cái gì? Trong khoảng thời gian ngắn, cậu cũng không kịp phản ứng, liền nắm lấy, còn tò mò sờ thử, miêu tả hình dáng bên ngoài của vật trụ trong tay.
“A ~ ha a ~ vợ…” Eugene bị xoa nắn như thế, hồn phách trong người cũng muốn bay ra ngoài, thật là thoải mái ~ cha nói rất đúng nha!
Ngu Hối hoảng hốt muốn rút tay về, cậu cũng không ngờ rằng thằng nhóc mới từng tuổi này mà cũng có thể cương cứng như vậy. Quan trọng là vừa rồi cậu dường như không chỉ sờ sờ vài cái đâu.
Cái này không khoa học chút nào! Sao có cảm giác nó còn lớn hơn của mình!? Nó còn chưa được sáu tuổi nha! “Hu hu… vợ đừng bỏ ra, đau…” Eugene đáng thương nức nở vài tiếng, thấy vợ không có chút phản ứng nào, thế là nó liền xông tới — trực tiếp đẩy ngã đối phương…
“Vợ, chú cũng sinh bệnh sao ~? Nơi này cũng sưng tấy rồi.” Eugene ngồi ở trên đùi Ngu Hối, nghiêng đầu hỏi.
“…” Ngu Ngối đần ra, trong lòng thì nghĩ, đây gọi là tình trạng sinh lực dồi dào vào lúc sáng sớm nha! Mà mình nên trả lời như thế nào mới thích hợp, mới không dạy hư trẻ nhỏ đây?
“Vợ ~ con phát hiện ra rằng, sờ sờ nó thì sẽ rất thoải mái nha ~” Cậu bạn nhỏ Eugene dùng vẻ mặt thuần khiết nói xong lời này, liền bắt lấy tay của Ngu Hối, đặt ở trên tiểu Eugene của mình, bắt đầu trừu động.
Suy nghĩ trong đầu Ngu Hối lúc này thật thập phần sinh động, thân thể cũng cứng lại, để mặc cho Eugene muốn làm gì thì làm, thẳng đến khi Eugene tuổi trẻ khí thịnh thở dốc kêu ‘vợ’ một tiếng rồi bắn lên người cậu, cậu vẫn đần ra tại chỗ. Chất lỏng màu trắng kia thậm chí còn dính một ít lên môi Ngu Hối, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là: “Sao nhanh thế?”
Là một người chú luôn quan tâm đến cháu trai mình, điều cậu quan tâm nhất hiện giờ là: “Phương diện kia của cháu trai mình hình như có chút vấn đề thì phải!” Chỉ là, hiện tại cậu dường như không còn thời gian để suy nghĩ xem phương diện kia của Eugene có vấn đề gì hay không, bởi vì sau khi thở dốc xong, Eugene liền nắm lấy tiểu Ngu Hối đang hưng trí bừng bừng kia của cậu!
“Vợ, bệnh của con đã trị xong ~ giờ con giúp chú trị nha~”
“Không cần! A ~ Ưm ~…” Ngu Hồi nhanh chóng dùng tay che cái miệng đang phát ra tiếng rên rỉ của mình lại.
Đàn ông quả nhiên đều là động vật bị dục vọng chi phối! Bàn tay của Eugene lành lạnh, lại trơn bóng, không biết học từ nơi nào kỹ thuật cao siêu khiến cho Ngu Hối mới bị chạm vài cái, liền bị kích thích, chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ.
***
Cái này phải bắt đầu từ chuyện Ngu Hối bị cậu bạn nhỏ Eugene dồn toàn lực tấn công, bằng cách quấn chặt lấy cậu. Kỳ thật tính tình của Ngu Hối có chút yếu đuối, bình thường luôn bị người khác dắt mũi mà đi.
Ngay từ đầu cậu chỉ cảm thấy Eugene chẳng qua cũng chỉ là một đứa cháu nhỏ, vì bị tiêm thuốc kích thích tăng trưởng mà phát triển quá nhanh mà thôi, tuy bộ dạng có chút cao lớn, nhưng vẫn là một đứa trẻ, mọi người cứ nhìn mà xem, lúc nó ôm lấy gối nằm ngồi trước cửa khóc thút thít bảo rằng mình sợ bóng tối nên muốn cùng cậu ngủ chung, mới khiến người khác đau lòng làm sao.
“Sao con không đến chỗ mama ngủ?” Ngu Hối có chút tò mò hỏi.
Eugene xoa xoa đôi mắt buồn ngủ, nói: “Cha và mama khóa cửa phòng lại rồi, bên trong còn vang ra tiếng ‘a a a’ rất ồn ~ con mà vào đó nhất định cũng không ngủ ngon!”
Sau khi nghe xong, Ngu Hối liền đỏ mặt, nhanh chóng để Eugene nằm lên giường ngủ, tránh việc nó lại hỏi tại sao mama mình lại kêu ‘a a a’ như thế.
“Đứa trẻ ngoan phải đi ngủ sớm một chút, mau vào đi!”
“Dạ ~” Eugene ngoan ngoãn gật đầu, sau đó kích động phóng lên giường. Ngu Hối lắc lắc đầu, biểu tình thật bất đắc dĩ, thật là không có biện pháp với đứa nhỏ này mà, nhưng cậu lại không hề phát hiện ra, Eugene đang chôn đầu ở trong gối, trên mặt hiện lên nụ cười gian.
Cùng ngủ chung vài ngày, Ngu Hối cũng dần quen với việc bên cạnh có thêm một người ngủ chung. Một buổi sáng nào đó, Ngu Hối bị động tác lăn qua lộn lại trên giường của Eugene đánh thức.
“Hử? Tiểu Tân, xảy ra chuyện gì? Không ngủ được thì rời giường đi! Chú dẫn con đi ăn bánh bao canh.” Ngu Hối tưởng đứa nhỏ bị hội chứng không muốn rời giường vào buổi sáng (đại khái là đã thức nhưng không muốn ngồi dậy, cứ lăn lộn trên giường), nên muốn dùng đồ ăn ngon dụ nó rời giường.
“Vợ ~ con sinh bệnh…” Eugene đáng thương nói.
“Không thoải mái sao?” Ngu Hối đối với việc đứa nhỏ này cứ mở miệng ra gọi mình là vợ đã thành thói quen, dù sao có sửa cũng sửa không được, biết rằng nó đang gọi mình là được. Cậu cảm thấy, loại xưng hô càng ngày càng phát triển theo chiều hướng vi diệu…
Cậu dùng tay sờ trán Eugene, lành lạnh, không nóng chút nào nha! Nhưng cậu lại nhớ đến việc đứa cháu này của mình cũng không phải là người thường! Vậy nhiệt độ cơ thể của nó rốt cuộc là bao nhiêu mới được xem là bình thường đây?
“Vợ ~ chỗ này của con rất đau…” Eugene nắm lấy bàn tay của cậu, dời xuống, để cậu nắm lấy tiểu Eugene cũng không tính là nhỏ ở phía dưới của mình.
“…” Ngu Hối liền choáng váng, đây là cái gì? Trong khoảng thời gian ngắn, cậu cũng không kịp phản ứng, liền nắm lấy, còn tò mò sờ thử, miêu tả hình dáng bên ngoài của vật trụ trong tay.
“A ~ ha a ~ vợ…” Eugene bị xoa nắn như thế, hồn phách trong người cũng muốn bay ra ngoài, thật là thoải mái ~ cha nói rất đúng nha!
Ngu Hối hoảng hốt muốn rút tay về, cậu cũng không ngờ rằng thằng nhóc mới từng tuổi này mà cũng có thể cương cứng như vậy. Quan trọng là vừa rồi cậu dường như không chỉ sờ sờ vài cái đâu.
Cái này không khoa học chút nào! Sao có cảm giác nó còn lớn hơn của mình!? Nó còn chưa được sáu tuổi nha! “Hu hu… vợ đừng bỏ ra, đau…” Eugene đáng thương nức nở vài tiếng, thấy vợ không có chút phản ứng nào, thế là nó liền xông tới — trực tiếp đẩy ngã đối phương…
“Vợ, chú cũng sinh bệnh sao ~? Nơi này cũng sưng tấy rồi.” Eugene ngồi ở trên đùi Ngu Hối, nghiêng đầu hỏi.
“…” Ngu Ngối đần ra, trong lòng thì nghĩ, đây gọi là tình trạng sinh lực dồi dào vào lúc sáng sớm nha! Mà mình nên trả lời như thế nào mới thích hợp, mới không dạy hư trẻ nhỏ đây?
“Vợ ~ con phát hiện ra rằng, sờ sờ nó thì sẽ rất thoải mái nha ~” Cậu bạn nhỏ Eugene dùng vẻ mặt thuần khiết nói xong lời này, liền bắt lấy tay của Ngu Hối, đặt ở trên tiểu Eugene của mình, bắt đầu trừu động.
Suy nghĩ trong đầu Ngu Hối lúc này thật thập phần sinh động, thân thể cũng cứng lại, để mặc cho Eugene muốn làm gì thì làm, thẳng đến khi Eugene tuổi trẻ khí thịnh thở dốc kêu ‘vợ’ một tiếng rồi bắn lên người cậu, cậu vẫn đần ra tại chỗ. Chất lỏng màu trắng kia thậm chí còn dính một ít lên môi Ngu Hối, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là: “Sao nhanh thế?”
Là một người chú luôn quan tâm đến cháu trai mình, điều cậu quan tâm nhất hiện giờ là: “Phương diện kia của cháu trai mình hình như có chút vấn đề thì phải!” Chỉ là, hiện tại cậu dường như không còn thời gian để suy nghĩ xem phương diện kia của Eugene có vấn đề gì hay không, bởi vì sau khi thở dốc xong, Eugene liền nắm lấy tiểu Ngu Hối đang hưng trí bừng bừng kia của cậu!
“Vợ, bệnh của con đã trị xong ~ giờ con giúp chú trị nha~”
“Không cần! A ~ Ưm ~…” Ngu Hồi nhanh chóng dùng tay che cái miệng đang phát ra tiếng rên rỉ của mình lại.
Đàn ông quả nhiên đều là động vật bị dục vọng chi phối! Bàn tay của Eugene lành lạnh, lại trơn bóng, không biết học từ nơi nào kỹ thuật cao siêu khiến cho Ngu Hối mới bị chạm vài cái, liền bị kích thích, chỉ có thể bật ra tiếng rên rỉ.
***
Tác giả :
Đường Ny