Xuất Sao
Chương 44
Kinh cung chi điểu (4) – Điều ta coi trọng chính là con người huynh.
Hoắc Quyết nói: “Ngươi nói đi.”
“Nói gì cơ?”
“……”
Na Phi Long chợt hiểu ra, chính là bảo hắn thẳng thắn nói ra sự thật. Hắn nhìn hai bên trái phải, sắc mặt khó coi, “Nơi này nhiều người phức tạp…”
Hoắc Quyết lạnh lùng liếc Na phu nhân, “Ngươi vẫn chưa đi sao?”
Na Phi Long, Na phu nhân: “……”
Na phu nhân vội nói: “Chỗ này không bàn không ghế, tiếp đón khách quý không được chu đáo, không bằng vào thư phòng nói chuyện.”
Na Phi Long vốn cho rằng với thái độ không hợp tác của Hoắc Quyết nhất định sẽ không đồng ý, ai ngờ Hoắc Quyết đồng ý rồi. Hắn lo Hoắc Quyết thay đổi ý định, lập tức dẫn người đi đến thư phòng.
Đình đài lầu các, khúc kiều thủy tạ (khúc kiều: cầu cong, thủy tạ: chỗ dừng chân có mái che giữa hồ). Đất trên vùng núi cao, nhưng lại có những cảnh sắc ở Giang Nam, đủ thấy được Na gia khi xây dựng đã tiêu tốn biết bao tâm huyết. Tịch Đình Vân vừa thưởng thức vừa thầm tính phí tổn xây dựng, sợ rằng cũng phải bằng nửa tòa vương phủ của Hậu vương.
Thư phòng đơn độc chiếm một tòa lầu, cũng có ba phòng như Nam Cương vương phủ, nhưng kết cấu trên dưới.
Na phu nhân rất biết điều, sau khi tận tay pha trà, liền đóng cửa cáo lui.
Na Phi Long ngưng trọng nói: “Những lời hôm nay nói, ta đã giấu kín trong lòng suốt bao năm, đã muốn tìm vương gia để trình bày từ lâu, nhưng khổ một điều là không có thời cơ.”
Xá Quang nói: “Đúng vậy, từ nhà của ngươi đến vương phủ xa quá, trèo đèo lội suối, thời gian mấy năm đích thực là không đủ.”
Na Phi Long nói: “Thời cơ mà ta nói không phải bởi vì nơi chốn, mà là vì người.”
Xá Quang nói: “Ồ, thì ra ngươi muốn đợi đến đại thọ 60 tuổi của vương gia làm quà mừng thọ.”
“……” Na Phi Long quay đầu, không thèm liếc đến nửa con mắt, “Vương gia! Kỳ thực lão vương gia luyện công tẩu hỏa nhập ma là vì bị hạ dược!”
Hoắc Quyết trong mắt thoáng lóe lên.
Na Phi Long nói: “Loại dược này khiến tinh thần con người hoảng loạn, tính khí nóng nảy. Lão vương gia muốn dùng nội công để áp chế, thế nhưng kết quả lại ngược lại.”
Hoắc Quyết trầm giọng hỏi: “Dược gì?”
“Tên nghe rất hay, là Di thế tán.”
Xá Quang hỏi: “Hay ở chỗ nào chứ?”
Na Phi Long tiếp tục coi lời hắn nói như gió thoảng qua tai, nói tiếp: “Loại dược này đến từ Tây Bắc.”
Hai mắt Hoắc Quyết híp lại.
Ngay cả Tịch Đình Vân tim cũng đập mạnh. Hiện nay tây bắc chính là… địa bàn của vị vương gia đó. Chẳng lẽ cái chết của lão vương gia có liên quan đến người đó? Nếu là như vậy, đối thủ đánh trên bàn cờ Nam Cương càng lúc càng nhiều rồi.
Hoắc Quyết hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Ta không những biết dược được hạ là gì, còn biết người hạ là ai.” Na Phi Long biết lời mình nói đã thành công khơi gợi được hứng thú của hắn, lập tức ra giá, “Vương gia, chuyện Thiết Hoàn môn…”
Hoắc Quyết ngước lên, nhìn hắn một chút, nói: “Bọn họ không phải người xấu.”
……
Na Phi Long thận trọng hỏi: “Vương gia quen biết họ sao?”
Hoắc Quyết nói: “Ta quen biết ngươi.”
Na Phi Long: “……”
“Ha ha ha ha… nói hay lắm!”
Xá Quang nghiêng ngả cười một lúc, đến tận lúc sắc mặt của Na Phi Long từ xanh chuyển sang tím mới ngừng, mở miệng nói: “Ta đã nghe qua về Thiết Hoàn môn này. Môn chủ tên là Trọng Thiết Hoàn, tộc nhân Ngạch Khoa Nam Cương, nghe nói sức lực lớn vô cùng, đao thương bất nhập, sau này bái làm đệ tử của Lang Hổ quyền vương, học được một thân võ nghệ, lấy con gái cả của quyền vương. Có thể coi là cao thủ hàng đầu của Nam Cương.”
Na Phi Long cười lạnh nói: “Gì mà cao thủ hàng đầu chứ, chỉ là một đứa ở rể. Thiết Hoàn môn hiện giờ chính là Lang Hổ quyền môn trước kia.”
Hoắc Quyết thong thả mở miệng: “Như vậy xem ra…”
Na Phi Long kỳ vọng đợi.
“Hắn dễ coi hơn ngươi.”
Na Phi Long: “……”
Na phu nhân đột nhiên hoảng hốt chạy vào, “Phu quân! Thiết Hoàn môn giết đến tận cửa rồi!”
“Cái gì?” Na Phi Long sửng sốt.
Nếu như đây là hoa mắt, nhất định là một tràng pháo hoa vô cùng đẹp mắt.
Hỏa tiễn từ phía trước bắn tới tấp vào, có cái rơi vào trong nước, có cái bay đến nóc phòng, còn có cái bắn vào xà nhà, hạ nhân trong phủ chân tay luống cuống lấy nước dập.
Lúc Na Phi Long chạy đến, thế công của hỏa tiễn đã giảm, nhưng viện tử gần bên ngoài nhất đã bị cháy rụi thành tro. Ngoài cửa tiếng hô giết chấn động bầu trời, từ trong cửa còn có thể nhìn thấy bóng người thỉnh thoảng xông lên ngã xuống, cực kỳ kịch liệt.
Na phu nhân sợ đến mức mềm nhũn trong lòng Na Phi Long. Na Phi Long tức giận đến run rẩy cả người, “Phản rồi phản rồi!”
Xá Quang thong dong nói: “Chẳng phải đã phản rồi sao?”
Na Phi Long trừng hắn một cái, tức giận mức trực tiếp lao ra ngoài cửa.
Hoắc Quyết sợ hắn chạy trốn mất, tự nhiên bám theo sát gót. Tịch Đình Vân cảm thấy chuyện xảy ra chỗ này có chút ngoài dự liệu, thì càng hiếu kỳ hơn. Xá Quang vốn chỗ nào náo nhiệt là chạy đến chỗ đó. Cứ như thế, cả ba người đều ra đến ngoài cửa.
Na Phi Long nhấc tay liền tước mất đầu của ba người, đích thực không thể cản nổi.
Hắn đang chém giết rất sảng khoái, lại có một tên to con rất cao lớn, ngoại hình khó coi nhảy ra, chặn hắn lại, còn vừa đánh vừa cười to nói: “Na Phi Trùng, ha ha ha! Đầu ngâm trong nước, mủ chảy đằng chân, sinh ra thằng con không phải nòi giống của mình!”
“Hỗn đản!” Na Phi Long hét to xông lên.
Xá Quang như đang xem kịch, chỉ cho Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân xem, “Nghe nói Trọng Thiết Hoàn người cao tám thước, chắc là hắn rồi.” (8 thước: khoảng 2,5m, người khổng lồ à O_o)
Trọng Thiết Hoàn quả như lời đồn, không sợ đao thương, sức mạnh vô cùng. Tuy nội công của Na Phi Long hơn hắn, nhưng gặp phải ngoại công ngang tàng như vậy, cũng chỉ có thể hết tránh lại né.
Xá Quang thấy hắn tránh né chật vật, hỏi Hoắc Quyết: “Vương gia không định giúp hắn một tay sao?”
Hoắc Quyết nói: “Tất nhiên phải giúp.”
Xá Quang hỏi: “Ta đi nhé?”
Hoắc Quyết nói: “Cho bọn họ rời khỏi.”
Xá Quang xoa quyền nói: “Được.”
“Rời khỏi an toàn.”
Xá Quang ngừng bước, mù mờ hỏi: “Nghĩa là sao?”
Tịch Đình Vân chỉ ra phía sau.
Na gia chắc hẳn nhiều năm chưa từng gặp phải loại người điên cuồng dám đến tận cửa khiêu khích thế này, cho nên tuy có cung tiễn, nhưng đã nhiều năm không dùng, hiện giờ lấy ra ngoài cũng phải mấy nhiều thời gian. Đã như vậy, số lượng cung tiễn trong đại bản doanh Na gia tuyệt không thể coi thường.
Xá Quang vừa nhìn liền thầm nói một câu tên này giỏi thật. Hắn rốt cuộc cũng hiểu Hoắc Quyết bảo hắn đi giúp đỡ không phải là giúp Na Phi Long mà là giúp Trọng Thiết Hoàn. Hắn vốn không vừa mắt Na Phi Long, việc này càng hợp ý hắn, nhướn mày cười với Tịch Đình Vân nói: “Ha ha, xem ra Tịch đại nhân mới là tri kỷ đích thực của vương gia!” Nói xong, không đợi Tịch Đình Vân phản ứng, đã nhảy vào trận chiến.
Tiếng chém giết đinh tai nhức óc.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết mỗi người một tâm sự.
“Ta không hiểu huynh.” Hoắc Quyết bất chợt nói ra một câu không đầu không đuôi.
Tịch Đình Vân cười khổ: “Tôi lại chẳng phải là hiểu vương gia.”
Hoắc Quyết nói: “Huynh không hiểu ta, là vì không muốn hiểu ta, ta không hiểu huynh, là vì huynh không muốn để ta hiểu.”
“… Vương gia có hiểu bản thân không?”
Hoắc Quyết nói: “Ta rất ít khi làm trái tiếng lòng mình.”
Cho nên thà phụ tiếng lòng của người khác.
Tịch Đình Vân khe khẽ thở dài.
Hoắc Quyết nói: “Tại sao không cho ta một cơ hội?”
Ánh mắt của Tịch Đình Vân bị Na Phi Long, Xá Quang và Trọng Thiết Hoàn kéo đi.
Ba người càng đánh càng xa, Trọng Thiết Hoàn xem ra có vẻ chuẩn bị chạy.
Tịch Đình Vân nhịn không được bước lên trước một bước, lại bị kéo trở lại.
Hoắc Quyết bất mãn nhìn y chăm chăm.
Tịch Đình Vân nói: “Vương gia, Na Phi Long hắn…”
“Chẳng thành vấn đề.” Hoắc Quyết thản nhiên nói.
Tịch Đình Vân biết hắn muốn nói chuyện, cân nhắc hỏi: “Vương gia vì sao nhất định phải giữ tôi lại?”
“Huynh khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng khác.”
Tịch Đình Vân nhìn xuống nói: “Tịch mỗ tuy chỉ là một hoạn quan nho nhỏ, nhưng cũng là một người sống sờ sờ, hoàn toàn không phải đồ chơi đặt trên giá.”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy.” Ánh mắt Hoắc Quyết trầm xuống.
Thời gian Tịch Đình Vân và hắn ở chung không dài, nhưng biết hắn tức giận rồi. Nhưng thuốc đắng giã tật, y không thể không kiên trì đến cùng nói: “Quen biết vương gia chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tịch Đình Vân tư chất kém cỏi, tự nhận thấy không có tài cán gì khiến vương gia coi trọng, cũng không có dung mạo kinh thế tuyệt tục như Họa Cơ, sự cố chấp của vương gia phải chăng… quá mức khó hiểu?”
“Điều huynh muốn biết chính là điều này sao?”
“Tôi chỉ là nghĩ không thông.”
Hoắc Quyết nói: “Bởi vì ta muốn ở cùng huynh.”
“……” Tịch Đình Vân đau đầu, “Lý do là gì?”
“Chẳng lẽ đấy không phải là lý do sao?”
Tịch Đình Vân cười cũng không cười nổi, “Lưu Bị ba lần đến nhà tranh là vì ngưỡng mộ tài của Gia Cát Lượng, Lã Bố giết Đổng Trác là vì say mê sắc đẹp của Điêu Thuyền, Tịch mỗ vô tài vô mạo, thực không biết chỗ nào lọt vào mắt xanh của vương gia.”
Hoắc Quyết ngẫm nghĩ nói: “Điều ta coi trọng là con người huynh. Như vậy, chẳng phải là ta chân thành hơn bọn họ nhiều hay sao?”
Tịch Đình Vân á khẩu không trả lời được. Y bất chợt nảy sinh một chút cảm thông với Na Phi Long lúc vừa rồi.
Hoắc Quyết nói: “Ngươi nói đi.”
“Nói gì cơ?”
“……”
Na Phi Long chợt hiểu ra, chính là bảo hắn thẳng thắn nói ra sự thật. Hắn nhìn hai bên trái phải, sắc mặt khó coi, “Nơi này nhiều người phức tạp…”
Hoắc Quyết lạnh lùng liếc Na phu nhân, “Ngươi vẫn chưa đi sao?”
Na Phi Long, Na phu nhân: “……”
Na phu nhân vội nói: “Chỗ này không bàn không ghế, tiếp đón khách quý không được chu đáo, không bằng vào thư phòng nói chuyện.”
Na Phi Long vốn cho rằng với thái độ không hợp tác của Hoắc Quyết nhất định sẽ không đồng ý, ai ngờ Hoắc Quyết đồng ý rồi. Hắn lo Hoắc Quyết thay đổi ý định, lập tức dẫn người đi đến thư phòng.
Đình đài lầu các, khúc kiều thủy tạ (khúc kiều: cầu cong, thủy tạ: chỗ dừng chân có mái che giữa hồ). Đất trên vùng núi cao, nhưng lại có những cảnh sắc ở Giang Nam, đủ thấy được Na gia khi xây dựng đã tiêu tốn biết bao tâm huyết. Tịch Đình Vân vừa thưởng thức vừa thầm tính phí tổn xây dựng, sợ rằng cũng phải bằng nửa tòa vương phủ của Hậu vương.
Thư phòng đơn độc chiếm một tòa lầu, cũng có ba phòng như Nam Cương vương phủ, nhưng kết cấu trên dưới.
Na phu nhân rất biết điều, sau khi tận tay pha trà, liền đóng cửa cáo lui.
Na Phi Long ngưng trọng nói: “Những lời hôm nay nói, ta đã giấu kín trong lòng suốt bao năm, đã muốn tìm vương gia để trình bày từ lâu, nhưng khổ một điều là không có thời cơ.”
Xá Quang nói: “Đúng vậy, từ nhà của ngươi đến vương phủ xa quá, trèo đèo lội suối, thời gian mấy năm đích thực là không đủ.”
Na Phi Long nói: “Thời cơ mà ta nói không phải bởi vì nơi chốn, mà là vì người.”
Xá Quang nói: “Ồ, thì ra ngươi muốn đợi đến đại thọ 60 tuổi của vương gia làm quà mừng thọ.”
“……” Na Phi Long quay đầu, không thèm liếc đến nửa con mắt, “Vương gia! Kỳ thực lão vương gia luyện công tẩu hỏa nhập ma là vì bị hạ dược!”
Hoắc Quyết trong mắt thoáng lóe lên.
Na Phi Long nói: “Loại dược này khiến tinh thần con người hoảng loạn, tính khí nóng nảy. Lão vương gia muốn dùng nội công để áp chế, thế nhưng kết quả lại ngược lại.”
Hoắc Quyết trầm giọng hỏi: “Dược gì?”
“Tên nghe rất hay, là Di thế tán.”
Xá Quang hỏi: “Hay ở chỗ nào chứ?”
Na Phi Long tiếp tục coi lời hắn nói như gió thoảng qua tai, nói tiếp: “Loại dược này đến từ Tây Bắc.”
Hai mắt Hoắc Quyết híp lại.
Ngay cả Tịch Đình Vân tim cũng đập mạnh. Hiện nay tây bắc chính là… địa bàn của vị vương gia đó. Chẳng lẽ cái chết của lão vương gia có liên quan đến người đó? Nếu là như vậy, đối thủ đánh trên bàn cờ Nam Cương càng lúc càng nhiều rồi.
Hoắc Quyết hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Ta không những biết dược được hạ là gì, còn biết người hạ là ai.” Na Phi Long biết lời mình nói đã thành công khơi gợi được hứng thú của hắn, lập tức ra giá, “Vương gia, chuyện Thiết Hoàn môn…”
Hoắc Quyết ngước lên, nhìn hắn một chút, nói: “Bọn họ không phải người xấu.”
……
Na Phi Long thận trọng hỏi: “Vương gia quen biết họ sao?”
Hoắc Quyết nói: “Ta quen biết ngươi.”
Na Phi Long: “……”
“Ha ha ha ha… nói hay lắm!”
Xá Quang nghiêng ngả cười một lúc, đến tận lúc sắc mặt của Na Phi Long từ xanh chuyển sang tím mới ngừng, mở miệng nói: “Ta đã nghe qua về Thiết Hoàn môn này. Môn chủ tên là Trọng Thiết Hoàn, tộc nhân Ngạch Khoa Nam Cương, nghe nói sức lực lớn vô cùng, đao thương bất nhập, sau này bái làm đệ tử của Lang Hổ quyền vương, học được một thân võ nghệ, lấy con gái cả của quyền vương. Có thể coi là cao thủ hàng đầu của Nam Cương.”
Na Phi Long cười lạnh nói: “Gì mà cao thủ hàng đầu chứ, chỉ là một đứa ở rể. Thiết Hoàn môn hiện giờ chính là Lang Hổ quyền môn trước kia.”
Hoắc Quyết thong thả mở miệng: “Như vậy xem ra…”
Na Phi Long kỳ vọng đợi.
“Hắn dễ coi hơn ngươi.”
Na Phi Long: “……”
Na phu nhân đột nhiên hoảng hốt chạy vào, “Phu quân! Thiết Hoàn môn giết đến tận cửa rồi!”
“Cái gì?” Na Phi Long sửng sốt.
Nếu như đây là hoa mắt, nhất định là một tràng pháo hoa vô cùng đẹp mắt.
Hỏa tiễn từ phía trước bắn tới tấp vào, có cái rơi vào trong nước, có cái bay đến nóc phòng, còn có cái bắn vào xà nhà, hạ nhân trong phủ chân tay luống cuống lấy nước dập.
Lúc Na Phi Long chạy đến, thế công của hỏa tiễn đã giảm, nhưng viện tử gần bên ngoài nhất đã bị cháy rụi thành tro. Ngoài cửa tiếng hô giết chấn động bầu trời, từ trong cửa còn có thể nhìn thấy bóng người thỉnh thoảng xông lên ngã xuống, cực kỳ kịch liệt.
Na phu nhân sợ đến mức mềm nhũn trong lòng Na Phi Long. Na Phi Long tức giận đến run rẩy cả người, “Phản rồi phản rồi!”
Xá Quang thong dong nói: “Chẳng phải đã phản rồi sao?”
Na Phi Long trừng hắn một cái, tức giận mức trực tiếp lao ra ngoài cửa.
Hoắc Quyết sợ hắn chạy trốn mất, tự nhiên bám theo sát gót. Tịch Đình Vân cảm thấy chuyện xảy ra chỗ này có chút ngoài dự liệu, thì càng hiếu kỳ hơn. Xá Quang vốn chỗ nào náo nhiệt là chạy đến chỗ đó. Cứ như thế, cả ba người đều ra đến ngoài cửa.
Na Phi Long nhấc tay liền tước mất đầu của ba người, đích thực không thể cản nổi.
Hắn đang chém giết rất sảng khoái, lại có một tên to con rất cao lớn, ngoại hình khó coi nhảy ra, chặn hắn lại, còn vừa đánh vừa cười to nói: “Na Phi Trùng, ha ha ha! Đầu ngâm trong nước, mủ chảy đằng chân, sinh ra thằng con không phải nòi giống của mình!”
“Hỗn đản!” Na Phi Long hét to xông lên.
Xá Quang như đang xem kịch, chỉ cho Hoắc Quyết và Tịch Đình Vân xem, “Nghe nói Trọng Thiết Hoàn người cao tám thước, chắc là hắn rồi.” (8 thước: khoảng 2,5m, người khổng lồ à O_o)
Trọng Thiết Hoàn quả như lời đồn, không sợ đao thương, sức mạnh vô cùng. Tuy nội công của Na Phi Long hơn hắn, nhưng gặp phải ngoại công ngang tàng như vậy, cũng chỉ có thể hết tránh lại né.
Xá Quang thấy hắn tránh né chật vật, hỏi Hoắc Quyết: “Vương gia không định giúp hắn một tay sao?”
Hoắc Quyết nói: “Tất nhiên phải giúp.”
Xá Quang hỏi: “Ta đi nhé?”
Hoắc Quyết nói: “Cho bọn họ rời khỏi.”
Xá Quang xoa quyền nói: “Được.”
“Rời khỏi an toàn.”
Xá Quang ngừng bước, mù mờ hỏi: “Nghĩa là sao?”
Tịch Đình Vân chỉ ra phía sau.
Na gia chắc hẳn nhiều năm chưa từng gặp phải loại người điên cuồng dám đến tận cửa khiêu khích thế này, cho nên tuy có cung tiễn, nhưng đã nhiều năm không dùng, hiện giờ lấy ra ngoài cũng phải mấy nhiều thời gian. Đã như vậy, số lượng cung tiễn trong đại bản doanh Na gia tuyệt không thể coi thường.
Xá Quang vừa nhìn liền thầm nói một câu tên này giỏi thật. Hắn rốt cuộc cũng hiểu Hoắc Quyết bảo hắn đi giúp đỡ không phải là giúp Na Phi Long mà là giúp Trọng Thiết Hoàn. Hắn vốn không vừa mắt Na Phi Long, việc này càng hợp ý hắn, nhướn mày cười với Tịch Đình Vân nói: “Ha ha, xem ra Tịch đại nhân mới là tri kỷ đích thực của vương gia!” Nói xong, không đợi Tịch Đình Vân phản ứng, đã nhảy vào trận chiến.
Tiếng chém giết đinh tai nhức óc.
Tịch Đình Vân và Hoắc Quyết mỗi người một tâm sự.
“Ta không hiểu huynh.” Hoắc Quyết bất chợt nói ra một câu không đầu không đuôi.
Tịch Đình Vân cười khổ: “Tôi lại chẳng phải là hiểu vương gia.”
Hoắc Quyết nói: “Huynh không hiểu ta, là vì không muốn hiểu ta, ta không hiểu huynh, là vì huynh không muốn để ta hiểu.”
“… Vương gia có hiểu bản thân không?”
Hoắc Quyết nói: “Ta rất ít khi làm trái tiếng lòng mình.”
Cho nên thà phụ tiếng lòng của người khác.
Tịch Đình Vân khe khẽ thở dài.
Hoắc Quyết nói: “Tại sao không cho ta một cơ hội?”
Ánh mắt của Tịch Đình Vân bị Na Phi Long, Xá Quang và Trọng Thiết Hoàn kéo đi.
Ba người càng đánh càng xa, Trọng Thiết Hoàn xem ra có vẻ chuẩn bị chạy.
Tịch Đình Vân nhịn không được bước lên trước một bước, lại bị kéo trở lại.
Hoắc Quyết bất mãn nhìn y chăm chăm.
Tịch Đình Vân nói: “Vương gia, Na Phi Long hắn…”
“Chẳng thành vấn đề.” Hoắc Quyết thản nhiên nói.
Tịch Đình Vân biết hắn muốn nói chuyện, cân nhắc hỏi: “Vương gia vì sao nhất định phải giữ tôi lại?”
“Huynh khác.”
“Khác chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng khác.”
Tịch Đình Vân nhìn xuống nói: “Tịch mỗ tuy chỉ là một hoạn quan nho nhỏ, nhưng cũng là một người sống sờ sờ, hoàn toàn không phải đồ chơi đặt trên giá.”
“Ta chưa từng nghĩ như vậy.” Ánh mắt Hoắc Quyết trầm xuống.
Thời gian Tịch Đình Vân và hắn ở chung không dài, nhưng biết hắn tức giận rồi. Nhưng thuốc đắng giã tật, y không thể không kiên trì đến cùng nói: “Quen biết vương gia chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Tịch Đình Vân tư chất kém cỏi, tự nhận thấy không có tài cán gì khiến vương gia coi trọng, cũng không có dung mạo kinh thế tuyệt tục như Họa Cơ, sự cố chấp của vương gia phải chăng… quá mức khó hiểu?”
“Điều huynh muốn biết chính là điều này sao?”
“Tôi chỉ là nghĩ không thông.”
Hoắc Quyết nói: “Bởi vì ta muốn ở cùng huynh.”
“……” Tịch Đình Vân đau đầu, “Lý do là gì?”
“Chẳng lẽ đấy không phải là lý do sao?”
Tịch Đình Vân cười cũng không cười nổi, “Lưu Bị ba lần đến nhà tranh là vì ngưỡng mộ tài của Gia Cát Lượng, Lã Bố giết Đổng Trác là vì say mê sắc đẹp của Điêu Thuyền, Tịch mỗ vô tài vô mạo, thực không biết chỗ nào lọt vào mắt xanh của vương gia.”
Hoắc Quyết ngẫm nghĩ nói: “Điều ta coi trọng là con người huynh. Như vậy, chẳng phải là ta chân thành hơn bọn họ nhiều hay sao?”
Tịch Đình Vân á khẩu không trả lời được. Y bất chợt nảy sinh một chút cảm thông với Na Phi Long lúc vừa rồi.
Tác giả :
Tô Du Bính