Xuất Hiệp Sắc Nam
Chương 9
“tiểu Tình, gần đây tâm tình của anh dường như rất tốt?” Ngũ Xương Liên ngồi ở bên cạnh Hạ Tình Hãn hỏi.
Anh đã sớm quen với sự tồi tại của Ngũ Xương Liên, cho dù đại mông của anh ta dám “Kiều” lại đây cùng anh ngồi trên cùng một cái ghế, anh cũng chỉ là động đậy thân thể, làm cho anh ta sang bên kia ngồi.
“Không có gì tốt mà cũng không có gì xấu, cũng bình thường thôi.”
“Lúc trước ngày nào anh cũng mặt mày xám tro, hiện tại tâm tình tốt hơn rất nhiều. Như thế nào? Hôm nay có thể cùng tôi đi khách sạn không? Ít nhất lần trước tôi cũng giúp anh ra sức diễn trò, làm cho trên mặt cậu học trò của anh đều đầy hắc tuyến.”
Hạ Tình Hãn rất muốn cười. Kỳ trước, Ngũ Xương Liên ở trước mặt Hồng Hải Cương nói những lời nói hư cấu làm cho trên mặt Hồng Hải Cương đầy hắc tuyến cùng run rẩy, Hạ Tình Hãn thật sự rất khâm phục anh ta, một khi Ngũ Xương Liên đã muốn dùng lời nói gây sự khó chịu cho người nào đó thì tuyệt đối sẽ không nương tay.
Đồng thời anh cũng thực cảm ơn Ngũ Xương Liên đã giúp anh bắn một mũi tên chi cừu.
Mấy ngày nay, anh ta không hề ngần ngại mà luôn nói anh ta rất muốn thân thể của anh, Hạ Tình Hãn nhịn không được khả nghi. “Ngũ Xương Liên, tôi thật sự không hiểu tôi có mị lực gì có thể làm cho anh không chịu buông tha cho tôi như vậy.”
Ngũ Xương Liên rút ra một điếu thuốc, trầm tư một chút, “Àh, anh hơi giống người yêu mối tình đầu của tôi, bất quá không phải khuôn mặt, mà là khí chất, bộ dáng giương nanh múa vuốt của người kia rất đáng yêu.”
“Ặc, nguyên lai anh cũng có người yêu khó quên a!”
Ngũ Xương Liên bật cười, bất quá biểu tình đã có điểm chần chừ, “Tám từ chưa từng đối với người nào nói qua mà, đó là thầm mến thì đúng hơn, cho tới bây giờ chưa từng kết giao qua.” (tám từ đó là “I Love You” ^^)
Hạ Tình Hãn nghe lời nói của Ngũ Xương Liên liền hiểu ra anh ta kết giao không ít đối tượng.
“Nhìn anh đoán không ra đấy, một hoa hoa công tử thế này nhưng lại thầm mến người khác.” Anh giễu cợt.
Ngũ Xương Liên đem điếu thuốc ngậm vào bên miệng, “Tôi cũng có lúc thực ngây thơ đúng không?”
Hạ Tình Hãn vừa nghe xong bật cười to, cười đến chảy cả nước mắt, “Rất khó tưởng tượng anh mà cũng có khía cạnh ngây thơ, tôi còn tưởng chỉ cần anh thích là liền vỗ vai của đối phương, trực tiếp hỏi họ có muốn hay không lên giường cùng anh chứ?”
Ngũ Xương Liên kêu lên một tiếng phản bác, hiện tại Hạ Tình Hãn rất thích tranh luận với Ngũ Xương Liên, tuy anh chưa tính kết giao cùng Ngũ Xương Liên, nhưng hai người tâm sự cả ngày như vậy, cảm giác thật ra cũng không tồi, coi nhau như một bằng hữu thân thiết cũng rất tốt.
Hơn nữa anh còn chưa có quyết định muốn hay không lên giường cùng Ngũ Xương Liên, hồi trước đáp ứng là bởi vì đối với Hồng Hải Cương nản lòng thoái chí, nhưng sau khi anh suy nghĩ tỉnh táo lại, anh cảm thấy được mình càng phải biết quý trọng chính mình, cũng thực may mắn lúc ấy cùng Ngũ Xương Liên chưa phát sinh quan hệ, để tránh về sau chính mình phải hối hận.
Chính Ngũ Xương Liên tựa hồ cũng hiểu được bọn họ trong lúc này duy trì quan hệ bằng hữu là tốt nhất, tuy rằng ngoài miệng của anh ta luôn nói muốn cùng anh đi khách sạn, nhưng trên thực tế anh ta cũng không có làm ra bất cứ hành động cụ thể nào.
Linh linh linh … Di động của Hạ Tình Hãn đặt ở trên bàn vang lên.
Nó nằm gần tầm tay của Ngũ Xương Liên, anh ta cầm di động lên đưa đến trước mặt anh. “Điện thoại của anh.”
Hạ Tình Hãn ấn nút trả lời, cha của Hồng Hải Cương ở đầu điện thoại bên kia thanh âm đầy nức nở nói: [Thầy Hạ, thầy có thể hay không lập tức đến nhà của bác?]
Hạ Tình Hãn lắp bắp kinh hãi, anh cho tới bây giờ chưa từng nghe qua bác Hồng trai phát ra loại thanh âm này, xem ra nhà của bác ấy đã xảy ra đại sự, mà có thể làm cho cha của Hồng Hải Cương thương tâm như vậy, nhất định là Hồng Hải Cương đã xảy ra chuyện.
Tuy rằng anh hiện tại đã không còn quan hệ gì với Hồng Hải Cương, nhưng anh cũng không hy vọng cậu xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt anh đại biến, “Có chuyện gì xảy ra vậy? Bác từ từ nói cho con nghe.”
[A Cương….A Cương…] bác ấy khóc thút thít một chút, tiếp tục nói: [A Cương ở trên đường bị một đám thiếu niên hư hỏng vây đánh, bị thương rất nặng, toàn thân nó đều là máu, nhưng nó không chịu đi bệnh viện cấp cứu, nó nói thầy nhất định phải lại đây, nó mới chịu đi bệnh viện.]
Hạ Tình Hãn tức giận không thôi, Hồng Hải Cương đang làm cái gì, sao lại để cho cha mẹ của mình lo lắng đến như vậy?
Anh xém tý nữa buộc miệng nói một câu “kêu hắn ta đi chết đi”, nếu không phải nhớ đến bác Hồng trai đang rất lo lắng, anh đã sớm mở miệng mắng.
Anh lạnh lùng nói: “Bác đừng quá lo lắng, đem điện thoại giao cho A Cương, con sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Hồng Hải Cương vừa tiếp xúc với điện thoại, thanh âm thực suy yếu, kêu lên một tiếng: [Thầy…]
Hạ Tình Hãn vô cùng tức giận, mặc kệ toàn thân cậu có phải hay không đầy máu, lập tức mở miệng mắng: “Như thế nào? Thân thể của mình không đáng giá còn chưa tính, nước mắt của cha mẹ ngươi cũng không đáng giá có phải hay không? Ngươi lập tức đi bệnh viện khám cho ta, ngươi gây cho cha mẹ mình lo lắng đến như vậy, ngay lúc này ngươi mà chết có phải thực là đồ bất hiếu.”
[Vậy thầy có muốn tới gặp em không?]
Cậu dám mở miệng đòi điện kiện, Hạ Tình Hãn nhịn không được tiếp tục mắng: “mẹ nó chứ tới gặp ngươi, chúng ta không hề quen biết.”
Hồng Hải Cương thế nhưng kiên cường cự tuyệt: [em không cần phải đi bệnh viện, em thà ở nhà chờ chết.]
Hạ Tình Hãn tức giận đến phát run, người này thật to gan, chủ yếu nhất là có cái đầu ngoan cố. “Bây giờ là lúc giận dỗi sao? Ngươi…ngươi muốn chọc cho ta tức giận đến chết phải không?”
[Thầy, thầy rốt cuộc có tới gặp em hay không?]
Thông qua điện thoại anh nghe được thanh âm khóc sướt mướt của bác Hồng gái ngay bên cạnh, Hạ Tình Hãn chịu không nổi rống to: “Ta đi, ngươi lập tức đến bệnh viện khám gấp cho ta, nếu chỉ muộn một chút, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Thanh âm của Hồng Hải Cương lập tức trở nên vui sướng: [Em lập tức đi ngay.] Cậu còn làm nũng nói thêm vài câu nữa: [thầy phải mau mau đến nha, thầy, em chờ thầy.]
Hạ Tình Hãn vẫn không thể phủ nhận, trong lòng mình vẫn tồn tại đủ loại nhớ nhung đối với Hồng Hải Cương. Nhất là khi cậu dùng loại ngữ khí làm nũng này nói chuyện, mặc kệ là thần thái hay là biểu tình đều phi thường đáng yêu, rất mê người, dù sao giữa anh và cậu cũng đã trải qua rất nhiều thời gian khoái hoạt cùng hoan ái bên nhau, trí nhớ này căn bản không phải một sớm một chiều là có thể phai nhạt.
※ ※ ※
Buổi chiều, Hạ Tình Hãn xin phép được về sớm để đi đến bệnh viện, nơi Hồng Hải Cương đang cấp cứu mà thăm cậu.
Hồng Hải Cương chỉ bị ngoại thương, không nghiêm trọng lắm, chính là máu chảy ra thấm đầy áo nên thoạt nhìn thực nghiêm trọng mà thôi. Ngay cả miệng viết thương cũng nhẹ rất nhiều so với bọn họ tưởng tượng, chỉ cần thoa thuốc trị thương là có thể về nhà nghỉ ngơi, căn bản là không có vết thương nào nghiêm trọng.
Trong lúc cậu được đưa đi khám, tay cậu nhất định phải cầm tay của Hạ Tình Hãn thì cậu mới bằng lòng ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra và thoa thuốc, bác Hồng trai cùng bác Hồng gái sớm biết tình cảm giữa bọn họ rất tốt, nên cũng lơ đểnh không để ý.
Nhưng hành động này của bọn họ lại làm cho y tá và bác sĩ đặc biệt để ý đến, làm hại Hạ Tình Hãn tức giận đến mặt nhăn mày nhó, thật muốn đánh một quyền lên trên mặt đang cười mị mị của Hồng Hải Cương.
Hồng Hải Cương cầm tay anh, trên mặt lộ vẻ tươi cười rất hạnh phúc, dường như chuyện cầm được tay anh mới là chuyện vui sướng nhất so với bất kỳ chuyện nào khác, ngay cả trên người dính đầy máu, cậu cũng không quan tâm, cứ như đó không phải là máu của chính mình.
Một đám người ngồi trên xe taxi trở lại Hồng gia, Hạ Tình Hãn diều Hồng Hải Cương đi vào phòng nghỉ ngơi.
Hạ Tình Hãn nói với hai bác Hồng gia là một mình anh chiếu cố Hồng Hải Cương là được rồi, bọn họ nên sớm nghỉ ngơi một chút. Khi trong phòng chỉ còn lại anh và Hồng Hải Cương, Hạ Tình Hãn không một chút khách khí liền bỏ tay của cậu ra.
“Ngươi là tên ngu ngốc, sao lại để tụi thanh thiếu niên vây đánh…”
Mà tụi thanh thiếu niên này cũng thực có vấn đề, với vóc dáng cao to của Hồng Hải Cương, nếu có người dám đánh cậu, chắc chắn khi Hồng Hải Cương phản kích lại thì tụi thanh thiếu niên này cũng chịu thiệt không ít.
“Bởi vì bọn nó dám mắng thầy thực thối nát, em ngồi ở bên cạnh nghe được, bỗng nhiên cảm thấy thực nổi giận, liền động thủ đánh tụi nó.”
“Ngươi… Ngươi…”
Nghe được nguyên nhân vì sao cậu ẩu đả với người ta, đã vậy thanh âm còn rất kích động, làm Hạ Tình Hãn thiếu chút nữa nói không nên lời.
Hồng Hải Cương nhìn thẳng vào hai mắt của Hạ Tình Hãn, giống như hấp thu quang mang trên người anh, “thầy, thầy một chút cũng không thối nát, thầy rất tốt, rất đáng yêu, những lời nói này của em đều là sự thật.”
Hồng Hải Cương làm như không thấy được ánh mắt ngây người của anh, vẫn tiếp tục nói: “Tụi nó mắng thầy của tụi nó là được rồi, nhưng lại dám nói toàn bộ thầy giáo đều là loại đáng khinh bỉ, thầy rốt cuộc hiểu được hay không?”
Hồng Hải Cương vươn hai tay ôm lấy thắt lưng của anh, thần sắc phiền não nói: “thầy, em gần đây thật sự rất thê thảm, em ngủ không được, ăn không vô, trong mộng đều mơ thấy thầy cười với em, nhưng khi em tỉnh lại, gọi điện thoại cho thầy, thầy cũng không thèm để ý em, em bỗng nhiên không viết được trình tự, cái gì cũng làm không được, em không biết nên làm thế nào mới tốt. Thầy, thấy cứu em với.”
Hạ Tình Hãn quay đầu đi, nắm chặt tay cậu, làm cậu đau đến phải buông tay ra. “Ngươi đi tìm tiểu Huệ của ngươi mà nhờ cô ta cứu ngươi.”
Cho dù anh nắm chặt như thế nào, Hồng Hải Cương chết cũng không chịu buông tay, thậm chí đem anh kéo lên trên giường, không để ý đụng đến miệng vết thương, ôm anh nhỏ giọng nói: “thầy, em xin lỗi, trước kia em đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, thầy tha thứ cho em được không? Thầy không cần không để ý đến em, thầy không để ý đến em, lòng em rất đau.” Bởi vì kích động, miệng vết thương bị rách ra, máu nhiễm ở trên da thịt.
Hạ Tình Hãn thôi dùng sức bóp chặt tay cậu, “Ngươi đau lòng đến chết càng tốt”
Dù sao anh vẫn còn quan tâm cậu, thấy cậu chảy máu lòng anh cũng rất đau, anh mắng: “Cái tên ngu ngốc này, miệng vết thương của ngươi lại bị đổ máu kìa, mau thả ta ra.”
“Thầy, van cầu thầy, em không biết nên làm thế nào mới tốt, thầy cũng không đến gặp em, em đi tìm thầy thì thầy cũng không để ý đến em, em thật đau lòng, thật khổ sở…”
“Ta nói vết thương của ngươi đang đổ máu kìa, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói hay không?”
Anh càng vặn vẹo, Hồng Hải Cương càng ra sức ngăn chặn anh, không để ý đến miệng vết thương đang đổ máu, lúc sau Hạ Tình Hãn đành phải bất động, như vậy vết thương của Hồng Hải Cương mới không ra máu nữa.
“Em không cần tiểu Huệ, em chỉ muốn thầy, thầy, em yêu thầy, thực yêu thầy, trước kia em không biết, nhưng hiện tại em rốt cuộc đã biết.”
Hạ Tình Hãn nghe được câu nói này, trong lòng chấn động không thôi.
Hồng Hải Cương hôn nhẹ lên mặt anh, “Em đã cùng tiểu Huệ chia tay, bởi vì em không viết được trình tự, tiểu Huệ liền mắng em là phế vật, còn nói em tiếp tục như vậy sẽ bị công ty phạt rất nhiều tiền, rồi cô ấy còn nói rất nhiều câu khó nghe; thầy, em biết cho dù em không viết được trình tự, thầy cũng sẽ không mắng em, đúng không thầy?”
“Ngươi thật sự cùng tiểu Huệ chia tay?” Hạ Tình Hãn ngạc nhiên.
Hồng Hải Cương gật đầu, hơn nữa trên mặt cậu viết: …không tiếc nuối chút nào.
“Cô ấy mắng em không biết kiếm tiền, sau này cô ấy gả cho em sẽ thực đáng thương, còn nói có một gã đàn ông đang theo đuổi cô ấy, người đó có rất nhiều tiền, rồi nàng còn nói rất nhiều việc linh tinh, nhưng em căn bản không nghe cũng không nghĩ, bởi vì trong đầu của em chỉ toàn là thầy mà thôi, thầy không để ý đến em, viết trình tự hay kiếm tiền đều không còn quan trọng nữa, chỉ có mỗi thầy là quan trọng nhất mà thôi.”
Lúc trước tiểu Huệ đại khái nghĩ đến, lấy năng lực kiếm tiền của Hồng Hải Cương thì cuộc sống của cô ta về sau sẽ rất thoải mái và an nhàn. Quả nhiên sự thật như cô ta mong muốn, đích xác Hồng Hải Cương kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đáng tiếc gần đây cậu không được thuận lợi như trước, không thể tập trung đầu óc để viết trình tự, vì thế tiểu Huệ không muốn để ý đến cậu nữa.
Nhưng cho dù bởi vì việc này mà chia tay, cũng không cần nói đến khó nghe như vậy, cái gì mà có một người đàn ông có tiền đang theo đuổi cô ta, cái này có quá khoa trương không, cho dù là sự thật, cô ta cũng không cần nói trắng ra như vậy chứ?
“Thầy, cầu xin thầy ở lại bên cạnh em, cũng như chấp nhận tình yêu của em được không?” Hồng Hải Cương hai tay ôm chặt lấy anh, tuyệt không nghĩ muốn buông ra.
Hạ Tình Hãn nhìn hai mắt chân thành của cậu, dường như nếu anh không đồng ý, mắt của cậu sẽ lập tức rơi lệ.
Hạ Tình Hãn phát giác tim của mình đập nhanh kịch liệt, chính là vừa bị Hồng Hải Cương nhìn như vậy, toàn thân của anh cũng đã mềm yếu, phần dưới eo còn có một chút cảm giác. Anh vội vàng quay mặt đi. “Người không cần vẫn dán chặt vào ta …”
“Thầy….”
Thanh âm của Hồng Hải Cương đột nhiên trở nên nam tính hoá, cậu phảng phất cảm giác được thân thể của Hạ Tình Hãn cũng đang biến hoá; cậu đem lửa nóng ở dưới hạ thân dán sát vào nửa người dưới của Hạ Tình Hãn.
Hạ Tình Hãn trợn mắt há hốc mồm, Hồng Hải Cương thế nhưng lại cương cứng …
Hơn nữa cậu thở hổn hển đem miệng kề sát vào tai anh, “Thầy, thầy thật sự rất thơm, em đã lâu không có ngửi được hương vị của thầy, tự nhiên lúc này trở nên thực kích động…”
“Cái tên động dục đực vạn năm này, ngươi còn đang bị thương a … còn có … cha mẹ của ngươi đang ở dưới lầu, đầu của ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Tình Hãn mắng vài câu.
Hồng Hải Cương một tay tham lam tiến vào trong áo của anh, tay còn lại ở ngoài quần theo đường cong của cái mông anh đi dần xuống vuốt vẻ chổ ẩn mật ở giữa hai cánh hoa mông, cái loại cảm giác này làm cho cả người Hạ Tình Hãn run lên.
“Ngươi… cái tên sắc lang này, ngươi đang tính làm cái gì đó?”
Anh càng mắng, động tác ở tay của Hồng Hải Cương càng nhanh hơn, làm cho toàn thân anh run lên một trận, càng ngày càng nóng lên; anh gấp đến độ ngồi dậy, cùng lúc đó Hồng Hải Cương rõ ràng đem mặt vùi vào giữa hai chân của anh, một bên thật nhanh đưa tay cởi quần của anh, đem quần của anh cởi đến chỗ chân, động tác cực kỳ nhanh gọn mà trước đây anh chưa từng thấy qua.
“Ngươi…Ngươi… cái tên sắc ma này … Ô …. A a….
Vốn tiếng mắng chửi thật lớn lại biến thành những trận rên rỉ mềm nhẹ tràn ra khoé miệng, Hạ Tình Hãn vội lấy ta che miệng mình lại, nhưng lại không dấu được cuồng nhiệt trong cơ thể đang dần dần tăng cao.
Hồng Hải Cương ngậm lấy phân thân rực nóng của anh, làm cho hai chân của anh cơ hồ run lên; nguyên bản tay của anh phải ngăn cản Hồng Hải Cương, lại biến thành yếu đuối vô lực, đặt lên trên tóc của Hồng Hải Cương.
“Hương vị của thầy thơm quá, em thật lâu chưa được thưởng thức qua hương vị ở nơi này, thật ngọt, thật ngon a…”
Mặt cậu không đỏ, khí không suyễn nói ra rất nhiều câu nói làm người ta cảm thấy vô cùng thẹn thùng, làm cho hai gò má của Hạ Tình Hãn đỏ bừng.
Nhưng chỉ cần nhớ tới những thống khổ đã trải qua thời gian trước, anh dựa vào cái gì muốn nằm ở dưới thân của Hồng Hải Cương, chẳng phải bởi vì tiểu Huệ rời đi nên Hồng Hải Cương mới quay lại tìm anh sao, cũng không phải bởi vì cậu yêu anh đến không thể tự kềm chế được bản thân.
Nghĩ đến đây, Hạ Tình Hãn tức giận dùng sức túm lấy tóc của Hồng Hải Cương, cự tuyệt cầu hoan của tên sắc ma thối này, dù sao cậu là động dục đực vạn năm, đối với ai cũng có thể động dục.
“Cút ngay, ai chuẩn ngươi chạm vào ta? Ta không phải là búp bê tiết dục để ngươi phát tiết sau khi tiểu Huệ rời đi.”
Hồng Hải Cương bị anh làm gián đoạn thế công, giương ánh mắt với vẻ mặt khó hiểu nói: “tiểu Huệ chuyện gì? Thầy, em chỉ thích thầy, hơn nữa rất yêu thầy, em không thích cùng tiểu Huệ làm loại chuyện này.”
Cậu còn dám nói dối, Hạ Tình Hãn căm giận nói: “Ngươi không phải nói tiểu Huệ rất thơm, rất mềm mại, rất dễ chịu sao? Hương vị thơm ngon, ngọt ngào như bánh pút-đing sao? Cô ta ăn ngon như vậy, sao ngươi không tìm đến mà ăn đi?”
Đích xác là Hồng Hải Cương có nói qua những lời nói đó, cậu gãi gãi đầu, thẳng thắn biểu đạt ý kiến của mình.
“Ngay từ đầu đúng là có loại cảm giác này, chính là ở cùng với tiểu Huệ càng lâu càng cảm thấy được hương vị của cô ấy rất khó ngửi, tuyệt không thơm, không giống với thầy, thường thường đều thơm thơm, hơn nữa cô ấy còn thường nói những đàn ông khác so với em tốt hơn, tốt hơn ở chỗ nào thì cô ta nói không quá rõ sao. Thầy, em ở cùng với cô ấy lâu dần càng không muốn cùng cô ấy làm tình, sau đó em căn bản ngay cả chạm cũng không nghĩ muốn chạm vào cô ấy, ngược lại mỗi khi em vừa nhìn thấy thầy, là liền muốn đè thầy xuống.”
“Ta hiện tại không có thoa kem dưỡng, căn bản là không thơm cũng không mềm mại!” Hạ Tình Hãn tự giễu nói.
Hồng Hải Cương hôn một cái vào hạ thân của anh, cương quyết nói: “Sẽ không a, thầy vẫn rất là thơm , rất là mềm mại, hơn nữa bên người thầy thường thường sẽ có hào quang chiếu sáng, làm cho thầy thoạt nhìn rất là đáng yêu, rất là xinh đẹp, làm cho em rất muốn …liếm khắp thân thể của thầy, làm cho thầy dần dần trở nên hưng phấn a.”
“Ngươi…”
Hạ Tình Hãn khẽ nhíu mày, bởi vì Hồng Hải Cương lại cúi đầu xuống tiếp tục ngậm lấy lửa nóng của anh, vừa liếm vừa mút làm cho toàn thân anh trở nên vô lực, cái tay còn lại vòng ra phía sau anh, sờ soạng đi vào tiểu huyệt mềm mại ở phía sau của anh
“Ngươi mau dừng tay cho ta, ngươi đang bị thương, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.”
Hồng Hải Cương ngẩng đầu vẻ mặt sáng rực: “Thầy có thể ngồi ở trên người của em văn vẹo phần eo, chỉ cần không động đến miệng vết thương là tốt rồi, thầy chưa quen với loại tư thế này, em có thể giúp thầy…”
Nghe cậu nói rõ ràng như thế, thiếu chút nữa Hạ Tình Hãn đã ban cho cậu một tát vào mặt: “Vặn vẹo cái đầu của ngươi, ngươi mau buông tay ra cho ta, ta không nghĩ sẽ cùng người bị thương làm cái loại chuyện này.”
Hồng Hải Cương sờ sờ vào đũng quần, ánh mắt ai oán nói: “Chỗ này của em thật đáng thương a, nó rất… muốn thầy, nó đợi được đi vào trong thân thể ấm áp của thầy, lần trước mới làm được một nữa thì thầy liền tức giận bỏ đi, lúc này đây thật sự không thể làm sao?”
Cậu trộm dò xét nửa người dưới của Hạ Tình Hãn, “thầy không phải cũng …cũng muốn làm sao?”
“Chờ vết thương của ngươi lành rồi nói sau.”
Anh vừa nói xong, lập tức hối hận, như vậy không phải là quan hệ của bọn họ càng dây dưa kéo dài sao?
Ánh mắt của Hồng Hải Cương toả sáng, lập tức tự động nằm ngay ngắn ở trên giường, còn chủ động yêu cầu: “thầy, em muốn uống thuốc, bác sĩ nói như vậy miệng vết thương mới có thể mau lành.”
Anh vốn không muốn để ý đến cậu, nhưng bộ dáng của Hồng Hải Cương làm anh khó có thể yên tâm, đành phải đi lấy nước cùng thuốc, anh mở gói thuốc ra giúp cậu uống thuốc giảm sốt.
“Thầy, không cần không để ý tới em, phải ở bên cạnh em cả đời. Em cả đời này chỉ yêu mình thầy, trước kia là em sai lầm rồi, về sau em sẽ đối với thầy rất tốt, rất tốt a, thầy không thể không cần em.”
Bởi vì trong gói thuốc có thuốc an thần, cho nên Hồng Hải Cương uống thuốc xong không được bao lâu, liền buồn ngủ, bất quá cậu vẫn luôn miệng không ngừng thổ lộ lời yêu thương, làm cho trong lòng của Hạ Tình Hãn không ngừng kích động.
Nhìn Hồng Hải Cương khép hai mặt lại ngủ thật say, đối với người yêu nhỏ tuổi hơn so với mình, thần kinh lại thập phần trẻ con, Hạ Tình Hãn vẫn có chút không an lòng.
Anh hẳn là phải lập tức rời khỏi Hồng gia, nhưng lại chậm chạp không thể buông Hồng Hải Cương. “A Cương, anh thật sự có thể tin tưởng vào lời cậu vừa nói không?”
Hồng Hải Cương giống như đang ngủ cũng nghe được nghi vấn của anh, cậu bỗng nhiên đưa tay phải ra bắt lấy tay của anh, nói trong cơn mê: “Thầy, đừng rời bỏ em, không được rời khỏi….”
Nhìn tay mình bị Hồng Hải Cương cầm chặt chẽ, Hạ Tình Hãn không thể không mềm lòng. Dù sao tình cảm trong mười năm không phải nói buông là có thể buông dễ dàng như vậy. Cuối cùng anh ở lại; nhìn bàn tay to đang nắm chặt chính mình, chung quy càng thêm quyến luyến rời đi.
Anh đã sớm quen với sự tồi tại của Ngũ Xương Liên, cho dù đại mông của anh ta dám “Kiều” lại đây cùng anh ngồi trên cùng một cái ghế, anh cũng chỉ là động đậy thân thể, làm cho anh ta sang bên kia ngồi.
“Không có gì tốt mà cũng không có gì xấu, cũng bình thường thôi.”
“Lúc trước ngày nào anh cũng mặt mày xám tro, hiện tại tâm tình tốt hơn rất nhiều. Như thế nào? Hôm nay có thể cùng tôi đi khách sạn không? Ít nhất lần trước tôi cũng giúp anh ra sức diễn trò, làm cho trên mặt cậu học trò của anh đều đầy hắc tuyến.”
Hạ Tình Hãn rất muốn cười. Kỳ trước, Ngũ Xương Liên ở trước mặt Hồng Hải Cương nói những lời nói hư cấu làm cho trên mặt Hồng Hải Cương đầy hắc tuyến cùng run rẩy, Hạ Tình Hãn thật sự rất khâm phục anh ta, một khi Ngũ Xương Liên đã muốn dùng lời nói gây sự khó chịu cho người nào đó thì tuyệt đối sẽ không nương tay.
Đồng thời anh cũng thực cảm ơn Ngũ Xương Liên đã giúp anh bắn một mũi tên chi cừu.
Mấy ngày nay, anh ta không hề ngần ngại mà luôn nói anh ta rất muốn thân thể của anh, Hạ Tình Hãn nhịn không được khả nghi. “Ngũ Xương Liên, tôi thật sự không hiểu tôi có mị lực gì có thể làm cho anh không chịu buông tha cho tôi như vậy.”
Ngũ Xương Liên rút ra một điếu thuốc, trầm tư một chút, “Àh, anh hơi giống người yêu mối tình đầu của tôi, bất quá không phải khuôn mặt, mà là khí chất, bộ dáng giương nanh múa vuốt của người kia rất đáng yêu.”
“Ặc, nguyên lai anh cũng có người yêu khó quên a!”
Ngũ Xương Liên bật cười, bất quá biểu tình đã có điểm chần chừ, “Tám từ chưa từng đối với người nào nói qua mà, đó là thầm mến thì đúng hơn, cho tới bây giờ chưa từng kết giao qua.” (tám từ đó là “I Love You” ^^)
Hạ Tình Hãn nghe lời nói của Ngũ Xương Liên liền hiểu ra anh ta kết giao không ít đối tượng.
“Nhìn anh đoán không ra đấy, một hoa hoa công tử thế này nhưng lại thầm mến người khác.” Anh giễu cợt.
Ngũ Xương Liên đem điếu thuốc ngậm vào bên miệng, “Tôi cũng có lúc thực ngây thơ đúng không?”
Hạ Tình Hãn vừa nghe xong bật cười to, cười đến chảy cả nước mắt, “Rất khó tưởng tượng anh mà cũng có khía cạnh ngây thơ, tôi còn tưởng chỉ cần anh thích là liền vỗ vai của đối phương, trực tiếp hỏi họ có muốn hay không lên giường cùng anh chứ?”
Ngũ Xương Liên kêu lên một tiếng phản bác, hiện tại Hạ Tình Hãn rất thích tranh luận với Ngũ Xương Liên, tuy anh chưa tính kết giao cùng Ngũ Xương Liên, nhưng hai người tâm sự cả ngày như vậy, cảm giác thật ra cũng không tồi, coi nhau như một bằng hữu thân thiết cũng rất tốt.
Hơn nữa anh còn chưa có quyết định muốn hay không lên giường cùng Ngũ Xương Liên, hồi trước đáp ứng là bởi vì đối với Hồng Hải Cương nản lòng thoái chí, nhưng sau khi anh suy nghĩ tỉnh táo lại, anh cảm thấy được mình càng phải biết quý trọng chính mình, cũng thực may mắn lúc ấy cùng Ngũ Xương Liên chưa phát sinh quan hệ, để tránh về sau chính mình phải hối hận.
Chính Ngũ Xương Liên tựa hồ cũng hiểu được bọn họ trong lúc này duy trì quan hệ bằng hữu là tốt nhất, tuy rằng ngoài miệng của anh ta luôn nói muốn cùng anh đi khách sạn, nhưng trên thực tế anh ta cũng không có làm ra bất cứ hành động cụ thể nào.
Linh linh linh … Di động của Hạ Tình Hãn đặt ở trên bàn vang lên.
Nó nằm gần tầm tay của Ngũ Xương Liên, anh ta cầm di động lên đưa đến trước mặt anh. “Điện thoại của anh.”
Hạ Tình Hãn ấn nút trả lời, cha của Hồng Hải Cương ở đầu điện thoại bên kia thanh âm đầy nức nở nói: [Thầy Hạ, thầy có thể hay không lập tức đến nhà của bác?]
Hạ Tình Hãn lắp bắp kinh hãi, anh cho tới bây giờ chưa từng nghe qua bác Hồng trai phát ra loại thanh âm này, xem ra nhà của bác ấy đã xảy ra đại sự, mà có thể làm cho cha của Hồng Hải Cương thương tâm như vậy, nhất định là Hồng Hải Cương đã xảy ra chuyện.
Tuy rằng anh hiện tại đã không còn quan hệ gì với Hồng Hải Cương, nhưng anh cũng không hy vọng cậu xảy ra chuyện gì.
Sắc mặt anh đại biến, “Có chuyện gì xảy ra vậy? Bác từ từ nói cho con nghe.”
[A Cương….A Cương…] bác ấy khóc thút thít một chút, tiếp tục nói: [A Cương ở trên đường bị một đám thiếu niên hư hỏng vây đánh, bị thương rất nặng, toàn thân nó đều là máu, nhưng nó không chịu đi bệnh viện cấp cứu, nó nói thầy nhất định phải lại đây, nó mới chịu đi bệnh viện.]
Hạ Tình Hãn tức giận không thôi, Hồng Hải Cương đang làm cái gì, sao lại để cho cha mẹ của mình lo lắng đến như vậy?
Anh xém tý nữa buộc miệng nói một câu “kêu hắn ta đi chết đi”, nếu không phải nhớ đến bác Hồng trai đang rất lo lắng, anh đã sớm mở miệng mắng.
Anh lạnh lùng nói: “Bác đừng quá lo lắng, đem điện thoại giao cho A Cương, con sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
Hồng Hải Cương vừa tiếp xúc với điện thoại, thanh âm thực suy yếu, kêu lên một tiếng: [Thầy…]
Hạ Tình Hãn vô cùng tức giận, mặc kệ toàn thân cậu có phải hay không đầy máu, lập tức mở miệng mắng: “Như thế nào? Thân thể của mình không đáng giá còn chưa tính, nước mắt của cha mẹ ngươi cũng không đáng giá có phải hay không? Ngươi lập tức đi bệnh viện khám cho ta, ngươi gây cho cha mẹ mình lo lắng đến như vậy, ngay lúc này ngươi mà chết có phải thực là đồ bất hiếu.”
[Vậy thầy có muốn tới gặp em không?]
Cậu dám mở miệng đòi điện kiện, Hạ Tình Hãn nhịn không được tiếp tục mắng: “mẹ nó chứ tới gặp ngươi, chúng ta không hề quen biết.”
Hồng Hải Cương thế nhưng kiên cường cự tuyệt: [em không cần phải đi bệnh viện, em thà ở nhà chờ chết.]
Hạ Tình Hãn tức giận đến phát run, người này thật to gan, chủ yếu nhất là có cái đầu ngoan cố. “Bây giờ là lúc giận dỗi sao? Ngươi…ngươi muốn chọc cho ta tức giận đến chết phải không?”
[Thầy, thầy rốt cuộc có tới gặp em hay không?]
Thông qua điện thoại anh nghe được thanh âm khóc sướt mướt của bác Hồng gái ngay bên cạnh, Hạ Tình Hãn chịu không nổi rống to: “Ta đi, ngươi lập tức đến bệnh viện khám gấp cho ta, nếu chỉ muộn một chút, ta sẽ không tha thứ cho ngươi.”
Thanh âm của Hồng Hải Cương lập tức trở nên vui sướng: [Em lập tức đi ngay.] Cậu còn làm nũng nói thêm vài câu nữa: [thầy phải mau mau đến nha, thầy, em chờ thầy.]
Hạ Tình Hãn vẫn không thể phủ nhận, trong lòng mình vẫn tồn tại đủ loại nhớ nhung đối với Hồng Hải Cương. Nhất là khi cậu dùng loại ngữ khí làm nũng này nói chuyện, mặc kệ là thần thái hay là biểu tình đều phi thường đáng yêu, rất mê người, dù sao giữa anh và cậu cũng đã trải qua rất nhiều thời gian khoái hoạt cùng hoan ái bên nhau, trí nhớ này căn bản không phải một sớm một chiều là có thể phai nhạt.
※ ※ ※
Buổi chiều, Hạ Tình Hãn xin phép được về sớm để đi đến bệnh viện, nơi Hồng Hải Cương đang cấp cứu mà thăm cậu.
Hồng Hải Cương chỉ bị ngoại thương, không nghiêm trọng lắm, chính là máu chảy ra thấm đầy áo nên thoạt nhìn thực nghiêm trọng mà thôi. Ngay cả miệng viết thương cũng nhẹ rất nhiều so với bọn họ tưởng tượng, chỉ cần thoa thuốc trị thương là có thể về nhà nghỉ ngơi, căn bản là không có vết thương nào nghiêm trọng.
Trong lúc cậu được đưa đi khám, tay cậu nhất định phải cầm tay của Hạ Tình Hãn thì cậu mới bằng lòng ngoan ngoãn để bác sĩ kiểm tra và thoa thuốc, bác Hồng trai cùng bác Hồng gái sớm biết tình cảm giữa bọn họ rất tốt, nên cũng lơ đểnh không để ý.
Nhưng hành động này của bọn họ lại làm cho y tá và bác sĩ đặc biệt để ý đến, làm hại Hạ Tình Hãn tức giận đến mặt nhăn mày nhó, thật muốn đánh một quyền lên trên mặt đang cười mị mị của Hồng Hải Cương.
Hồng Hải Cương cầm tay anh, trên mặt lộ vẻ tươi cười rất hạnh phúc, dường như chuyện cầm được tay anh mới là chuyện vui sướng nhất so với bất kỳ chuyện nào khác, ngay cả trên người dính đầy máu, cậu cũng không quan tâm, cứ như đó không phải là máu của chính mình.
Một đám người ngồi trên xe taxi trở lại Hồng gia, Hạ Tình Hãn diều Hồng Hải Cương đi vào phòng nghỉ ngơi.
Hạ Tình Hãn nói với hai bác Hồng gia là một mình anh chiếu cố Hồng Hải Cương là được rồi, bọn họ nên sớm nghỉ ngơi một chút. Khi trong phòng chỉ còn lại anh và Hồng Hải Cương, Hạ Tình Hãn không một chút khách khí liền bỏ tay của cậu ra.
“Ngươi là tên ngu ngốc, sao lại để tụi thanh thiếu niên vây đánh…”
Mà tụi thanh thiếu niên này cũng thực có vấn đề, với vóc dáng cao to của Hồng Hải Cương, nếu có người dám đánh cậu, chắc chắn khi Hồng Hải Cương phản kích lại thì tụi thanh thiếu niên này cũng chịu thiệt không ít.
“Bởi vì bọn nó dám mắng thầy thực thối nát, em ngồi ở bên cạnh nghe được, bỗng nhiên cảm thấy thực nổi giận, liền động thủ đánh tụi nó.”
“Ngươi… Ngươi…”
Nghe được nguyên nhân vì sao cậu ẩu đả với người ta, đã vậy thanh âm còn rất kích động, làm Hạ Tình Hãn thiếu chút nữa nói không nên lời.
Hồng Hải Cương nhìn thẳng vào hai mắt của Hạ Tình Hãn, giống như hấp thu quang mang trên người anh, “thầy, thầy một chút cũng không thối nát, thầy rất tốt, rất đáng yêu, những lời nói này của em đều là sự thật.”
Hồng Hải Cương làm như không thấy được ánh mắt ngây người của anh, vẫn tiếp tục nói: “Tụi nó mắng thầy của tụi nó là được rồi, nhưng lại dám nói toàn bộ thầy giáo đều là loại đáng khinh bỉ, thầy rốt cuộc hiểu được hay không?”
Hồng Hải Cương vươn hai tay ôm lấy thắt lưng của anh, thần sắc phiền não nói: “thầy, em gần đây thật sự rất thê thảm, em ngủ không được, ăn không vô, trong mộng đều mơ thấy thầy cười với em, nhưng khi em tỉnh lại, gọi điện thoại cho thầy, thầy cũng không thèm để ý em, em bỗng nhiên không viết được trình tự, cái gì cũng làm không được, em không biết nên làm thế nào mới tốt. Thầy, thấy cứu em với.”
Hạ Tình Hãn quay đầu đi, nắm chặt tay cậu, làm cậu đau đến phải buông tay ra. “Ngươi đi tìm tiểu Huệ của ngươi mà nhờ cô ta cứu ngươi.”
Cho dù anh nắm chặt như thế nào, Hồng Hải Cương chết cũng không chịu buông tay, thậm chí đem anh kéo lên trên giường, không để ý đụng đến miệng vết thương, ôm anh nhỏ giọng nói: “thầy, em xin lỗi, trước kia em đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc, thầy tha thứ cho em được không? Thầy không cần không để ý đến em, thầy không để ý đến em, lòng em rất đau.” Bởi vì kích động, miệng vết thương bị rách ra, máu nhiễm ở trên da thịt.
Hạ Tình Hãn thôi dùng sức bóp chặt tay cậu, “Ngươi đau lòng đến chết càng tốt”
Dù sao anh vẫn còn quan tâm cậu, thấy cậu chảy máu lòng anh cũng rất đau, anh mắng: “Cái tên ngu ngốc này, miệng vết thương của ngươi lại bị đổ máu kìa, mau thả ta ra.”
“Thầy, van cầu thầy, em không biết nên làm thế nào mới tốt, thầy cũng không đến gặp em, em đi tìm thầy thì thầy cũng không để ý đến em, em thật đau lòng, thật khổ sở…”
“Ta nói vết thương của ngươi đang đổ máu kìa, ngươi rốt cuộc có đang nghe ta nói hay không?”
Anh càng vặn vẹo, Hồng Hải Cương càng ra sức ngăn chặn anh, không để ý đến miệng vết thương đang đổ máu, lúc sau Hạ Tình Hãn đành phải bất động, như vậy vết thương của Hồng Hải Cương mới không ra máu nữa.
“Em không cần tiểu Huệ, em chỉ muốn thầy, thầy, em yêu thầy, thực yêu thầy, trước kia em không biết, nhưng hiện tại em rốt cuộc đã biết.”
Hạ Tình Hãn nghe được câu nói này, trong lòng chấn động không thôi.
Hồng Hải Cương hôn nhẹ lên mặt anh, “Em đã cùng tiểu Huệ chia tay, bởi vì em không viết được trình tự, tiểu Huệ liền mắng em là phế vật, còn nói em tiếp tục như vậy sẽ bị công ty phạt rất nhiều tiền, rồi cô ấy còn nói rất nhiều câu khó nghe; thầy, em biết cho dù em không viết được trình tự, thầy cũng sẽ không mắng em, đúng không thầy?”
“Ngươi thật sự cùng tiểu Huệ chia tay?” Hạ Tình Hãn ngạc nhiên.
Hồng Hải Cương gật đầu, hơn nữa trên mặt cậu viết: …không tiếc nuối chút nào.
“Cô ấy mắng em không biết kiếm tiền, sau này cô ấy gả cho em sẽ thực đáng thương, còn nói có một gã đàn ông đang theo đuổi cô ấy, người đó có rất nhiều tiền, rồi nàng còn nói rất nhiều việc linh tinh, nhưng em căn bản không nghe cũng không nghĩ, bởi vì trong đầu của em chỉ toàn là thầy mà thôi, thầy không để ý đến em, viết trình tự hay kiếm tiền đều không còn quan trọng nữa, chỉ có mỗi thầy là quan trọng nhất mà thôi.”
Lúc trước tiểu Huệ đại khái nghĩ đến, lấy năng lực kiếm tiền của Hồng Hải Cương thì cuộc sống của cô ta về sau sẽ rất thoải mái và an nhàn. Quả nhiên sự thật như cô ta mong muốn, đích xác Hồng Hải Cương kiếm được rất nhiều tiền, nhưng đáng tiếc gần đây cậu không được thuận lợi như trước, không thể tập trung đầu óc để viết trình tự, vì thế tiểu Huệ không muốn để ý đến cậu nữa.
Nhưng cho dù bởi vì việc này mà chia tay, cũng không cần nói đến khó nghe như vậy, cái gì mà có một người đàn ông có tiền đang theo đuổi cô ta, cái này có quá khoa trương không, cho dù là sự thật, cô ta cũng không cần nói trắng ra như vậy chứ?
“Thầy, cầu xin thầy ở lại bên cạnh em, cũng như chấp nhận tình yêu của em được không?” Hồng Hải Cương hai tay ôm chặt lấy anh, tuyệt không nghĩ muốn buông ra.
Hạ Tình Hãn nhìn hai mắt chân thành của cậu, dường như nếu anh không đồng ý, mắt của cậu sẽ lập tức rơi lệ.
Hạ Tình Hãn phát giác tim của mình đập nhanh kịch liệt, chính là vừa bị Hồng Hải Cương nhìn như vậy, toàn thân của anh cũng đã mềm yếu, phần dưới eo còn có một chút cảm giác. Anh vội vàng quay mặt đi. “Người không cần vẫn dán chặt vào ta …”
“Thầy….”
Thanh âm của Hồng Hải Cương đột nhiên trở nên nam tính hoá, cậu phảng phất cảm giác được thân thể của Hạ Tình Hãn cũng đang biến hoá; cậu đem lửa nóng ở dưới hạ thân dán sát vào nửa người dưới của Hạ Tình Hãn.
Hạ Tình Hãn trợn mắt há hốc mồm, Hồng Hải Cương thế nhưng lại cương cứng …
Hơn nữa cậu thở hổn hển đem miệng kề sát vào tai anh, “Thầy, thầy thật sự rất thơm, em đã lâu không có ngửi được hương vị của thầy, tự nhiên lúc này trở nên thực kích động…”
“Cái tên động dục đực vạn năm này, ngươi còn đang bị thương a … còn có … cha mẹ của ngươi đang ở dưới lầu, đầu của ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy?” Hạ Tình Hãn mắng vài câu.
Hồng Hải Cương một tay tham lam tiến vào trong áo của anh, tay còn lại ở ngoài quần theo đường cong của cái mông anh đi dần xuống vuốt vẻ chổ ẩn mật ở giữa hai cánh hoa mông, cái loại cảm giác này làm cho cả người Hạ Tình Hãn run lên.
“Ngươi… cái tên sắc lang này, ngươi đang tính làm cái gì đó?”
Anh càng mắng, động tác ở tay của Hồng Hải Cương càng nhanh hơn, làm cho toàn thân anh run lên một trận, càng ngày càng nóng lên; anh gấp đến độ ngồi dậy, cùng lúc đó Hồng Hải Cương rõ ràng đem mặt vùi vào giữa hai chân của anh, một bên thật nhanh đưa tay cởi quần của anh, đem quần của anh cởi đến chỗ chân, động tác cực kỳ nhanh gọn mà trước đây anh chưa từng thấy qua.
“Ngươi…Ngươi… cái tên sắc ma này … Ô …. A a….
Vốn tiếng mắng chửi thật lớn lại biến thành những trận rên rỉ mềm nhẹ tràn ra khoé miệng, Hạ Tình Hãn vội lấy ta che miệng mình lại, nhưng lại không dấu được cuồng nhiệt trong cơ thể đang dần dần tăng cao.
Hồng Hải Cương ngậm lấy phân thân rực nóng của anh, làm cho hai chân của anh cơ hồ run lên; nguyên bản tay của anh phải ngăn cản Hồng Hải Cương, lại biến thành yếu đuối vô lực, đặt lên trên tóc của Hồng Hải Cương.
“Hương vị của thầy thơm quá, em thật lâu chưa được thưởng thức qua hương vị ở nơi này, thật ngọt, thật ngon a…”
Mặt cậu không đỏ, khí không suyễn nói ra rất nhiều câu nói làm người ta cảm thấy vô cùng thẹn thùng, làm cho hai gò má của Hạ Tình Hãn đỏ bừng.
Nhưng chỉ cần nhớ tới những thống khổ đã trải qua thời gian trước, anh dựa vào cái gì muốn nằm ở dưới thân của Hồng Hải Cương, chẳng phải bởi vì tiểu Huệ rời đi nên Hồng Hải Cương mới quay lại tìm anh sao, cũng không phải bởi vì cậu yêu anh đến không thể tự kềm chế được bản thân.
Nghĩ đến đây, Hạ Tình Hãn tức giận dùng sức túm lấy tóc của Hồng Hải Cương, cự tuyệt cầu hoan của tên sắc ma thối này, dù sao cậu là động dục đực vạn năm, đối với ai cũng có thể động dục.
“Cút ngay, ai chuẩn ngươi chạm vào ta? Ta không phải là búp bê tiết dục để ngươi phát tiết sau khi tiểu Huệ rời đi.”
Hồng Hải Cương bị anh làm gián đoạn thế công, giương ánh mắt với vẻ mặt khó hiểu nói: “tiểu Huệ chuyện gì? Thầy, em chỉ thích thầy, hơn nữa rất yêu thầy, em không thích cùng tiểu Huệ làm loại chuyện này.”
Cậu còn dám nói dối, Hạ Tình Hãn căm giận nói: “Ngươi không phải nói tiểu Huệ rất thơm, rất mềm mại, rất dễ chịu sao? Hương vị thơm ngon, ngọt ngào như bánh pút-đing sao? Cô ta ăn ngon như vậy, sao ngươi không tìm đến mà ăn đi?”
Đích xác là Hồng Hải Cương có nói qua những lời nói đó, cậu gãi gãi đầu, thẳng thắn biểu đạt ý kiến của mình.
“Ngay từ đầu đúng là có loại cảm giác này, chính là ở cùng với tiểu Huệ càng lâu càng cảm thấy được hương vị của cô ấy rất khó ngửi, tuyệt không thơm, không giống với thầy, thường thường đều thơm thơm, hơn nữa cô ấy còn thường nói những đàn ông khác so với em tốt hơn, tốt hơn ở chỗ nào thì cô ta nói không quá rõ sao. Thầy, em ở cùng với cô ấy lâu dần càng không muốn cùng cô ấy làm tình, sau đó em căn bản ngay cả chạm cũng không nghĩ muốn chạm vào cô ấy, ngược lại mỗi khi em vừa nhìn thấy thầy, là liền muốn đè thầy xuống.”
“Ta hiện tại không có thoa kem dưỡng, căn bản là không thơm cũng không mềm mại!” Hạ Tình Hãn tự giễu nói.
Hồng Hải Cương hôn một cái vào hạ thân của anh, cương quyết nói: “Sẽ không a, thầy vẫn rất là thơm , rất là mềm mại, hơn nữa bên người thầy thường thường sẽ có hào quang chiếu sáng, làm cho thầy thoạt nhìn rất là đáng yêu, rất là xinh đẹp, làm cho em rất muốn …liếm khắp thân thể của thầy, làm cho thầy dần dần trở nên hưng phấn a.”
“Ngươi…”
Hạ Tình Hãn khẽ nhíu mày, bởi vì Hồng Hải Cương lại cúi đầu xuống tiếp tục ngậm lấy lửa nóng của anh, vừa liếm vừa mút làm cho toàn thân anh trở nên vô lực, cái tay còn lại vòng ra phía sau anh, sờ soạng đi vào tiểu huyệt mềm mại ở phía sau của anh
“Ngươi mau dừng tay cho ta, ngươi đang bị thương, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.”
Hồng Hải Cương ngẩng đầu vẻ mặt sáng rực: “Thầy có thể ngồi ở trên người của em văn vẹo phần eo, chỉ cần không động đến miệng vết thương là tốt rồi, thầy chưa quen với loại tư thế này, em có thể giúp thầy…”
Nghe cậu nói rõ ràng như thế, thiếu chút nữa Hạ Tình Hãn đã ban cho cậu một tát vào mặt: “Vặn vẹo cái đầu của ngươi, ngươi mau buông tay ra cho ta, ta không nghĩ sẽ cùng người bị thương làm cái loại chuyện này.”
Hồng Hải Cương sờ sờ vào đũng quần, ánh mắt ai oán nói: “Chỗ này của em thật đáng thương a, nó rất… muốn thầy, nó đợi được đi vào trong thân thể ấm áp của thầy, lần trước mới làm được một nữa thì thầy liền tức giận bỏ đi, lúc này đây thật sự không thể làm sao?”
Cậu trộm dò xét nửa người dưới của Hạ Tình Hãn, “thầy không phải cũng …cũng muốn làm sao?”
“Chờ vết thương của ngươi lành rồi nói sau.”
Anh vừa nói xong, lập tức hối hận, như vậy không phải là quan hệ của bọn họ càng dây dưa kéo dài sao?
Ánh mắt của Hồng Hải Cương toả sáng, lập tức tự động nằm ngay ngắn ở trên giường, còn chủ động yêu cầu: “thầy, em muốn uống thuốc, bác sĩ nói như vậy miệng vết thương mới có thể mau lành.”
Anh vốn không muốn để ý đến cậu, nhưng bộ dáng của Hồng Hải Cương làm anh khó có thể yên tâm, đành phải đi lấy nước cùng thuốc, anh mở gói thuốc ra giúp cậu uống thuốc giảm sốt.
“Thầy, không cần không để ý tới em, phải ở bên cạnh em cả đời. Em cả đời này chỉ yêu mình thầy, trước kia là em sai lầm rồi, về sau em sẽ đối với thầy rất tốt, rất tốt a, thầy không thể không cần em.”
Bởi vì trong gói thuốc có thuốc an thần, cho nên Hồng Hải Cương uống thuốc xong không được bao lâu, liền buồn ngủ, bất quá cậu vẫn luôn miệng không ngừng thổ lộ lời yêu thương, làm cho trong lòng của Hạ Tình Hãn không ngừng kích động.
Nhìn Hồng Hải Cương khép hai mặt lại ngủ thật say, đối với người yêu nhỏ tuổi hơn so với mình, thần kinh lại thập phần trẻ con, Hạ Tình Hãn vẫn có chút không an lòng.
Anh hẳn là phải lập tức rời khỏi Hồng gia, nhưng lại chậm chạp không thể buông Hồng Hải Cương. “A Cương, anh thật sự có thể tin tưởng vào lời cậu vừa nói không?”
Hồng Hải Cương giống như đang ngủ cũng nghe được nghi vấn của anh, cậu bỗng nhiên đưa tay phải ra bắt lấy tay của anh, nói trong cơn mê: “Thầy, đừng rời bỏ em, không được rời khỏi….”
Nhìn tay mình bị Hồng Hải Cương cầm chặt chẽ, Hạ Tình Hãn không thể không mềm lòng. Dù sao tình cảm trong mười năm không phải nói buông là có thể buông dễ dàng như vậy. Cuối cùng anh ở lại; nhìn bàn tay to đang nắm chặt chính mình, chung quy càng thêm quyến luyến rời đi.
Tác giả :
Lăng Báo Tư