Xuất Giá Nam Nhân
Chương 3
Vũ Liên cung.
Thuần Vũ Phi đang ngồi tại long sàng.
Hoàng thượng vẫn chưa đến.
Cái bao tử hắn từ lúc xuất môn(1) chưa cho gì vào nên liền kêu réo âm ỉ. Thận trọng tháo bỏ chiếc mão phụng đặt ở góc giường. Thuần Vũ Phi tiến đến bàn thức ăn ở giữa phòng nhanh chóng dùng tay bốc thẳng vào cái đĩa màu đỏ tươi bắt mắt. Cho vào miệng thấy tan ngay, quả thực rất ngon nếu không phải nói là tuyệt đỉnh ngon. Cái tên háu ăn này phút chốc tâm trạng trở nên vui vẻ. Hắn thiết nghĩ vào cung ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị coi như cũng không tệ.
Suy nghĩ ngu ngơ như vậy nhưng thực ra hắn là bậc đại trí tuệ. Không để cho bất cứ ai ức hiếp đó chính là Thuần Vũ Phi.
Sau hai canh giờ chờ đợi, độc tử(2) của đại tư gián đã an vị trên cái sàn đánh một giấc đến sáng. Hắn mặt kệ kẻ nào có tên là hoàng thượng. Buồn ngủ thì phải ngủ.
Sáng hôm sau Triết công công bên điện Huệ quí phi cho hay là đêm qua hoàng thượng ngự ở đó.
Ngự thư phòng.
Hoàng đế suy đi nghĩ lại nếu việc này lọt vào tai Thái Hậu coi bộ không ổn. Hắn hành sự thực quá hấp tấp. Muốn mượn việc sang Huệ phi để tránh tân quí phi. Suy suy nghĩ nghĩ Thái Hậu mà hỏi thì phải nói sao đây….
Trong khi hoàng đế ở ngự thư phòng bàn luận kế sách đối phó thái hậu. Tiểu tử Đại tư gián cười muốn sặc nước ở Vũ Liên cung.
“Nhũ mẫu(3) người xem hắn là rất ghét nam nhân mà. Tin đồn quả thực không sai. Ta quá lo xa đó thôi. ha ha ha…”. Ai cũng biết người nói ra câu này không là kẻ háu ăn đêm qua.
“Sao nương nương lại nói vậy. Phàm là phi tử ai cũng ước ao một lần được thánh thượng sủng hạnh(4). Người quả là không thích?”
“Ta đây rất ư là không thích. Nếu bệ hạ có hảo ta đây cũng phải đáp lễ người. Nhũ mẫu cùng ta vấn an Thái hậu buổi sáng.” Nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời Thuần Vũ Phi tiêu sái bước ra khỏi điện theo sau với hơn mười cung nữ.
Thuần Vũ Phi thân tuy không mang phục sức(5) nhưng toát ra vẻ quí phái tuấn mỹ vô ngần. Kẻ bề dưới thấy thế cũng rất đỗi tự hào.
Trên đường đi đến Thiện Hòa cung phải qua một đình viện(6) nhỏ. Có năm nữ nhân ngồi đó áo xanh áo đỏ trên người “vác” theo trâm ngọc khỏi đoán cũng biết là phi tần của hoàng đế. Thuần Vũ Phi vốn là không muốn liên hệ gì đến hoàng đế, người của hắn cũng vậy nhưng bất đắc dĩ phải đi qua đó mới đến được thiện hòa cung.
Lấy thái độ bình tỉnh. Thuần Vũ Phi đi đến.
Tuy mặc lam y nhưng phía trước có thêu hình phượng. Các phi tần nhìn qua cũng biết là tân quí phi vội vàng quì thi lễ. Tên này từ lúc nhỏ rất ghét ai trước mặt mình quì liền ra hiệu cho các nữ nhân đó bình thân.
“Mọi người đừng quá lễ tiết. Đứng lên cả đi.”
“Hôm nay chúng thần thiếp dự định đến ra mắt nương nương ai dè người đã đến.” Nữ nhân mặc hồng y cái môi thì đỏ chót trên mặt ả Vũ phi đoán chừng phấn dày gần cả tấc
“Đúng vậy nương nương. Thiếp nghe nhân gian đồn đại hôm nay được nhìn tận mắt quả là danh bất hư truyền.” Nữ nhân mặt hắc y vừa nói vừa cười hướng Vũ Phi khẽ cúi cúi cái đầu.
“Hoàng thượng đêm qua chắc là mê mẫn lắm phải không nương nương. Ha ha ha ” Hồng y nữ nhân bồi thêm.
Việc hoàng thượng mỗi đêm ngự ở đâu các phi thần không được quyền bàn luận. Đêm qua hoàng thượng không ngự ở Vũ Liên cung các nàng ấy vốn không được biết.
“Ta đang trên đường đến vấn an Thái Hậu, tâm ý các nàng ta đây xin nhận. Nếu không còn gì ta đi trước.” Thuần Vũ Phi mặt hơi nóng lên liền nhanh chóng ly khai . Các phi tần khác cũng thấy mặt y lộ ra hắc tuyến có phần e ngại liền lui về một bên.
Thiện Hòa Cung.
“Thái Hậu có Thuần quí phi đến vấn an buổi sáng ạ”
“Mau cho người vào đi”
“Mời quí phi nương nương”
“Đa tạ”
Sau khi hành lễ với thái hậu. Thuần Vũ Phi được ban ngồi tại trường kỷ cùng thái hậu.
“Sao ngươi vào cung thấy thế nào?”
“Rất tốt thưa Thái Hậu”. Thuần Vũ Phi e ngại cúi đầu. Mỗi lần nói dối hắn đều đỏ mặt việc này chắc chỉ có mẫu thân biết.
“Gọi bổn cung là cô cô.” Thái hậu nhìn đứa cháu trai xinh đẹp một cách trìu mến dùng tay xoa lên cái má hồng hào mịn màng một cái.
“Cô cô”. Vũ Phi cẩn trọng gọi. Từ lúc sinh ra hai tiếng cô cô quả là xa lạ đối với hắn.
“Ngươi ngày càng xinh đẹp y như là liên hoa tiên tử hạ phàm. Ha…ha..”. Thái hậu hôm nay tâm trạng rất vui.
“Đêm qua thế nào.” Thái hậu sợ vũ phi mắc cỡ liền ghé vào tai hắn nói nhỏ.
“Con không hiểu thái hậu hỏi gì.” Mặc lúc này đỏ như trái gấc quả là vô cùng đáng yêu. Có điều hoàng thượng không nhìn thấy phải nói là không muốn nhìn thấy. Cái mặt đỏ ửng kia làm cho thái hậu lầm tưởng đêm qua y và hoàng đế đã …nhưng thực ra là có lý do khác.
“Ha.. ha.. Tốt tốt. Ngươi xinh đẹp thế này hài nhi bướng bỉnh còn không động lòng. Thuần gia ta có cơ hội tốt rồi đây.”
Cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng con dâu đã trôi qua êm đẹp như thế. Mà thái hậu tội nghiệp chưa biết kẻ bên cạnh mình vẫn là trinh nam ra.
Trong khi đó hoàng thượng trong ngự thư phòng còn đang đau đầu. Đã dùng hơn ba chén trà sâm mà vẫn chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn.
Chú thích
(1): ra khỏi cửa.
(2): con một
(3): là nhũ mẫu của vũ phi ở thuần gia. Khi xuất giá vũ phi được phép dẫn theo nhũ mẫu vào cung làm tổng quản.
(4): đọc đam mỹ cổ tranh thì khỏi giải thích nghen ^^.
(5): đồ trang sức
(6): nhà nghỉ mát
Thuần Vũ Phi đang ngồi tại long sàng.
Hoàng thượng vẫn chưa đến.
Cái bao tử hắn từ lúc xuất môn(1) chưa cho gì vào nên liền kêu réo âm ỉ. Thận trọng tháo bỏ chiếc mão phụng đặt ở góc giường. Thuần Vũ Phi tiến đến bàn thức ăn ở giữa phòng nhanh chóng dùng tay bốc thẳng vào cái đĩa màu đỏ tươi bắt mắt. Cho vào miệng thấy tan ngay, quả thực rất ngon nếu không phải nói là tuyệt đỉnh ngon. Cái tên háu ăn này phút chốc tâm trạng trở nên vui vẻ. Hắn thiết nghĩ vào cung ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị coi như cũng không tệ.
Suy nghĩ ngu ngơ như vậy nhưng thực ra hắn là bậc đại trí tuệ. Không để cho bất cứ ai ức hiếp đó chính là Thuần Vũ Phi.
Sau hai canh giờ chờ đợi, độc tử(2) của đại tư gián đã an vị trên cái sàn đánh một giấc đến sáng. Hắn mặt kệ kẻ nào có tên là hoàng thượng. Buồn ngủ thì phải ngủ.
Sáng hôm sau Triết công công bên điện Huệ quí phi cho hay là đêm qua hoàng thượng ngự ở đó.
Ngự thư phòng.
Hoàng đế suy đi nghĩ lại nếu việc này lọt vào tai Thái Hậu coi bộ không ổn. Hắn hành sự thực quá hấp tấp. Muốn mượn việc sang Huệ phi để tránh tân quí phi. Suy suy nghĩ nghĩ Thái Hậu mà hỏi thì phải nói sao đây….
Trong khi hoàng đế ở ngự thư phòng bàn luận kế sách đối phó thái hậu. Tiểu tử Đại tư gián cười muốn sặc nước ở Vũ Liên cung.
“Nhũ mẫu(3) người xem hắn là rất ghét nam nhân mà. Tin đồn quả thực không sai. Ta quá lo xa đó thôi. ha ha ha…”. Ai cũng biết người nói ra câu này không là kẻ háu ăn đêm qua.
“Sao nương nương lại nói vậy. Phàm là phi tử ai cũng ước ao một lần được thánh thượng sủng hạnh(4). Người quả là không thích?”
“Ta đây rất ư là không thích. Nếu bệ hạ có hảo ta đây cũng phải đáp lễ người. Nhũ mẫu cùng ta vấn an Thái hậu buổi sáng.” Nở nụ cười tươi rói như ánh mặt trời Thuần Vũ Phi tiêu sái bước ra khỏi điện theo sau với hơn mười cung nữ.
Thuần Vũ Phi thân tuy không mang phục sức(5) nhưng toát ra vẻ quí phái tuấn mỹ vô ngần. Kẻ bề dưới thấy thế cũng rất đỗi tự hào.
Trên đường đi đến Thiện Hòa cung phải qua một đình viện(6) nhỏ. Có năm nữ nhân ngồi đó áo xanh áo đỏ trên người “vác” theo trâm ngọc khỏi đoán cũng biết là phi tần của hoàng đế. Thuần Vũ Phi vốn là không muốn liên hệ gì đến hoàng đế, người của hắn cũng vậy nhưng bất đắc dĩ phải đi qua đó mới đến được thiện hòa cung.
Lấy thái độ bình tỉnh. Thuần Vũ Phi đi đến.
Tuy mặc lam y nhưng phía trước có thêu hình phượng. Các phi tần nhìn qua cũng biết là tân quí phi vội vàng quì thi lễ. Tên này từ lúc nhỏ rất ghét ai trước mặt mình quì liền ra hiệu cho các nữ nhân đó bình thân.
“Mọi người đừng quá lễ tiết. Đứng lên cả đi.”
“Hôm nay chúng thần thiếp dự định đến ra mắt nương nương ai dè người đã đến.” Nữ nhân mặc hồng y cái môi thì đỏ chót trên mặt ả Vũ phi đoán chừng phấn dày gần cả tấc
“Đúng vậy nương nương. Thiếp nghe nhân gian đồn đại hôm nay được nhìn tận mắt quả là danh bất hư truyền.” Nữ nhân mặt hắc y vừa nói vừa cười hướng Vũ Phi khẽ cúi cúi cái đầu.
“Hoàng thượng đêm qua chắc là mê mẫn lắm phải không nương nương. Ha ha ha ” Hồng y nữ nhân bồi thêm.
Việc hoàng thượng mỗi đêm ngự ở đâu các phi thần không được quyền bàn luận. Đêm qua hoàng thượng không ngự ở Vũ Liên cung các nàng ấy vốn không được biết.
“Ta đang trên đường đến vấn an Thái Hậu, tâm ý các nàng ta đây xin nhận. Nếu không còn gì ta đi trước.” Thuần Vũ Phi mặt hơi nóng lên liền nhanh chóng ly khai . Các phi tần khác cũng thấy mặt y lộ ra hắc tuyến có phần e ngại liền lui về một bên.
Thiện Hòa Cung.
“Thái Hậu có Thuần quí phi đến vấn an buổi sáng ạ”
“Mau cho người vào đi”
“Mời quí phi nương nương”
“Đa tạ”
Sau khi hành lễ với thái hậu. Thuần Vũ Phi được ban ngồi tại trường kỷ cùng thái hậu.
“Sao ngươi vào cung thấy thế nào?”
“Rất tốt thưa Thái Hậu”. Thuần Vũ Phi e ngại cúi đầu. Mỗi lần nói dối hắn đều đỏ mặt việc này chắc chỉ có mẫu thân biết.
“Gọi bổn cung là cô cô.” Thái hậu nhìn đứa cháu trai xinh đẹp một cách trìu mến dùng tay xoa lên cái má hồng hào mịn màng một cái.
“Cô cô”. Vũ Phi cẩn trọng gọi. Từ lúc sinh ra hai tiếng cô cô quả là xa lạ đối với hắn.
“Ngươi ngày càng xinh đẹp y như là liên hoa tiên tử hạ phàm. Ha…ha..”. Thái hậu hôm nay tâm trạng rất vui.
“Đêm qua thế nào.” Thái hậu sợ vũ phi mắc cỡ liền ghé vào tai hắn nói nhỏ.
“Con không hiểu thái hậu hỏi gì.” Mặc lúc này đỏ như trái gấc quả là vô cùng đáng yêu. Có điều hoàng thượng không nhìn thấy phải nói là không muốn nhìn thấy. Cái mặt đỏ ửng kia làm cho thái hậu lầm tưởng đêm qua y và hoàng đế đã …nhưng thực ra là có lý do khác.
“Ha.. ha.. Tốt tốt. Ngươi xinh đẹp thế này hài nhi bướng bỉnh còn không động lòng. Thuần gia ta có cơ hội tốt rồi đây.”
Cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng con dâu đã trôi qua êm đẹp như thế. Mà thái hậu tội nghiệp chưa biết kẻ bên cạnh mình vẫn là trinh nam ra.
Trong khi đó hoàng thượng trong ngự thư phòng còn đang đau đầu. Đã dùng hơn ba chén trà sâm mà vẫn chưa nghĩ ra kế sách vẹn toàn.
Chú thích
(1): ra khỏi cửa.
(2): con một
(3): là nhũ mẫu của vũ phi ở thuần gia. Khi xuất giá vũ phi được phép dẫn theo nhũ mẫu vào cung làm tổng quản.
(4): đọc đam mỹ cổ tranh thì khỏi giải thích nghen ^^.
(5): đồ trang sức
(6): nhà nghỉ mát
Tác giả :
Thiên Phi Phi