Xuất Giá Nam Nhân
Chương 11
Ba ngày trôi qua nhanh như cơn gió.
Thiên lao đã được mở.
Từng giờ từng khắc, nam nhân tuấn mỹ nhất từ trước đến nay ở trong cái chốn âm u vẫn trông chờ một kì tích. Nhưng nó đã không xảy ra cho đến hôm nay.
Ngày hành quyết. Thái hậu vẫn chưa tỉnh.
Từ khi vào đây, Thuần Vũ Phi chưa có gì bỏ vào bụng.
Tuyệt thực.
Không. Y thực sự không nghĩ đến điều này. Dù sao bây giờ trong cơ thể đã có hài tử. Thuần Vũ Phi đang cố gắng cầm cự đến phút cuối.
Không có ai đem nước và thức ăn vào. Không một ai. Thuần Vũ Phi muốn mở miệng xin bọn cai ngục. Nhưng khí lực đã cạn kiệt. Thở cũng trở nên là điều khó khăn.
Cặp mắt mơ màng, đôi tay cũng trở nên vô lực. Điều cuối cùng Thuần Vũ Phi nhận ra là cơ thể bị hai nam nhân đem ra khỏi thiên lao.
Một không gian khoáng đãng và tịch mịch. Trong ánh mặt trời đầy ắp sự nhu tình. Gió rất mát. Thực sự rất mát. Nam nhân bị lôi đi cố gắng hớp lấy từng đụm không khí. Y nhai nó như một chiếc bánh hoa quế nóng hổi và thơm phức của trù phòng. Rất ngon. Thực sự rất ngon.
Giờ tỵ. Chỉ một canh giờ nữa. Y sẽ được gặp mặt một đại nhân vật trong truyền thuyết.
Diêm vương.
Một bàn đá lớn đặt trước ngọ môn. Rất xa bên kia là một cái trướng lớn. Một cái thủ tọa(1). Trên đó, người kia vẫn chưa đến.
Thuần Vũ Phi chưa bao giờ mong muốn được che chở đến thế. Chưa bao giờ muốn gặp kẻ kia đến. Thực sự chưa bao giờ thấy mình yếu đuối đến thế.
Y dùng tất cả khí lực còn sót lại nhìn về một phía. Nếu có thể không chớp mắt thì tốt biết mấy – Thuần Vũ Phi đã nghĩ như thế.
Chuyện sẽ đến ắt phải đến.
Mặc Long Thanh cùng Huệ phi đã tới. Cái thủ tọa không còn trống nữa.
Thuần Vũ Phi hướng về phía xa dùng hết sức kêu gào nhưng trong cái cổ họng khô khan này, điều đó trở nên không thể.
Mặc Long Thanh một lần cũng không nhìn về phía y. Huệ phi kia liên tục làm hoàng đế đổi hứng không nhìn về bàn đá.
Với cách bố trí thâm độc của nữ nhân ngồi cạch hoàng đế. Mặc Long Thanh vốn không thể nhìn rõ người đang ở chính giữa pháp trường là ai. Quá xa.
Thuần Vũ Phi dùng cánh tay vẫy vẫy về phía Mặc Long Thanh. Mong hắn một lần có thể nhìn qua. Ánh mắt tuy đã tận khí nhưng vẫn muôn phần tươi đẹp.
Bất lực trước thực tại. Rồi một lát nữa thôi y sẽ chết. Một cái chết vô lý. Một cái chết chứa đầy nỗi uất hận.
Mặt trời đã lên thật cao. Ánh sáng của nó khiến làn da mịn màng trắng hồng trở nên đỏ ửng theo sau là một sắc thái kiều mị mê hoặc.
Thuần lão gia và phu nhân đã đến từ sớm. Nhưng không thể đến gần. Binh lính canh gác nghiêm ngặt. Hàng ngàn người dân của kinh đô đã đến. Họ vẫn không thể hiểu con người có tấm lòng bồ tát kia vì sao mà phải chết.
Nữ nhân quằn quại trong cách tay của Thuần Dụ phút chốc đã ngất đi. Đôi mắt Thuần lão gia là một mảng không vô bờ. Y chỉ bất động nhìn nhi tử một cách yêu thương. Từng giọt nước mắt cố chấp vô pháp ngăn cản đã tuôn rơi.
Tiếng kêu rào cùng than khóc lẫn với mùi máu tanh của gió. Thực sự khiến chúng nhân phải kinh hãi.
Trước mắt Thuần Vũ Phi lúc này là một tên lang sói rất quen thuộc.
Huệ Vĩ. Đệ đệ ruột của nữ nhân bên cạnh hoàng đế. Huệ quý phi.
Thuần Vũ Phi không ngờ tên thi mệnh trảm mình lại là hắn.
Mấy năm trước hắn ngang nhiên cưỡng bức nữ nhân ngoài phố. Y tất nhiên đã thay trời hành đạo, cho tên sắc lang này một bài học thích đáng.
Quả là chuyện thế nhân không thể nói trước được. Chết dưới tay của hắn quả thực không đáng. Nhưng y đâu còn chọn lựa nào khác.
“Bệ hạ đã đến giờ ngọ. Xin người ban lệnh hành hình.” Mạch công công bất đắt dĩ nhắc hoàng đế.
Mặc Long Thanh nhìn về phía dưới. Nơi bàn đá đó là phi tần của hắn. Một người mà hắn chưa hề biết mặt. Hiền điệt của mẫu hậu hắn. Nhưng y đã gây nên tội đại nghịch bất đạo, trời đất bất dung.
Một mảng mơ hồ khiến Mặc Long Thanh cảm thấy bối rối. Y muốn nhìn thật kĩ lưỡng gương mặt người này. Tự đưng muốn đến nhìn thật kĩ. Trái tim bỗng đập liên hồi. Một cảm giác quen thuộc tràn đến sóng mũi rồi lập tức xâm nhập vào phổi.
Thấy hành động của hoàng đế Huệ phi kinh hãi vô ngần. Ả quyết không để mất cơ hội tiêu diệt địch thủ số một của ả. Nhất định không để vụt mất. Sợ hãi cùng lòng tham của mình. Huệ phi nhanh như chớp dùng cách tay ả đẩy mạnh bàn tay Mặc Long Thanh một cái.
Tấm mộc bài đã rơi xuống.
Một tiếng “cốp” vang lên. Cái âm thanh nghiệt ngã và vô tình. Cái âm thanh lạnh lùng đến rợn tóc gáy.
Huệ phi rất vui sướng. Cái âm thanh đó đối với ả như một bản tình ca tuyệt vời. Đối với ả là tất cả.
“Mẫu thân có lỗi với con…hư hư ..Mong kiếp sao sẽ hảo hảo bồi đắp…Ta hức…hức. Ông trời …Sao lại đẩy ta đến con đường này, nhi tử ta nào có gây nên tội nghiệt…” Thuần Vũ Phi ngước lên trời mà rống to. Âm thanh vang vọng một cõi.
Bầu trời nắng chang bỗng chốc mây đã giăng đen kịt.
Cuồng phong nổi lên.
Một lần nữa hơi thở của biển lại lan tỏa trong không khí. Cái mùi thơm thuần khiết của liên hoa đã bị lấn áp bởi sự hôi tanh của máu.
Huyết vũ tanh phong.
Thanh đao đưa lên không trung đang chuẩn bị chém xuống.
Thuần Vũ Phi nhận thấy cái chết đã cận kề. Ánh mắt xăm soi xuống dưới đài. Đôi phu phụ đã ngất đi. Lòng quặn đau một nỗi niềm tan tác.
Bầu trời phía tây đã sẫm màu. Một sự tan thương ngập trời. Hàng ngàn người nhìn Thuần Vũ Phi liền rơi lệ.
Một tia chớp phóng xuống bàn đá.
Mặc Long Thanh với nhãn thần của bậc thiên tử đã nhận ra.
Y là người đêm đó. Người mà khiến hắn sống chết mơ hồ bấy lâu này.
“Không”. Một tiếng thét áp chế tất cả. Mặc Long Thanh nhảy ra khỏi thủ tọa hướng bàn đá chạy đến.
Kẻ ngoan cố Huệ Vĩ tức nhiên không cho hoàng đế cơ hội.
Hắn vẫn tàn nhẫn giáng đao xuống. Hắn hận Thuần Vũ Phi. Dù Huệ phi không dặn dò trước hắn vẫn phải một đao giết chết nam nhân bên dưới.
Lại một âm thanh nữa vang dội cả đất trời mù mịt.
Trên bàn đá có một kẻ bị sét đánh ngay vào thái dương bên phải. Bàn tay cầm thanh đao theo quán tình nhằm vào cổ ThuầnVũ Phi hứng xuống.
Một nhân ảnh trên mái đình lúc nghe hoàng đế thét lên tiếng “Không”. Lập tức phóng ra ba thanh chủy thủ (2) đánh thẳng vào thanh đao.
Trước sức mạnh của ngoại lực. Thanh đao tuyệt tình cắt ngọt chiếc cổ như cắt một trái táo.
Cái đầu rơi xuống. Một mảng huyết nhục tăm tối và dơ bẩn.
Bàn đá đã nứt ra.
Kẻ đã chết với cái đầu lìa khỏi cổ. Một cái chết thảm thiết chưa từng có.
Chú thích
(1): ghế có tay vịn.
(2): dao găm, đao nhỏ.
Thiên lao đã được mở.
Từng giờ từng khắc, nam nhân tuấn mỹ nhất từ trước đến nay ở trong cái chốn âm u vẫn trông chờ một kì tích. Nhưng nó đã không xảy ra cho đến hôm nay.
Ngày hành quyết. Thái hậu vẫn chưa tỉnh.
Từ khi vào đây, Thuần Vũ Phi chưa có gì bỏ vào bụng.
Tuyệt thực.
Không. Y thực sự không nghĩ đến điều này. Dù sao bây giờ trong cơ thể đã có hài tử. Thuần Vũ Phi đang cố gắng cầm cự đến phút cuối.
Không có ai đem nước và thức ăn vào. Không một ai. Thuần Vũ Phi muốn mở miệng xin bọn cai ngục. Nhưng khí lực đã cạn kiệt. Thở cũng trở nên là điều khó khăn.
Cặp mắt mơ màng, đôi tay cũng trở nên vô lực. Điều cuối cùng Thuần Vũ Phi nhận ra là cơ thể bị hai nam nhân đem ra khỏi thiên lao.
Một không gian khoáng đãng và tịch mịch. Trong ánh mặt trời đầy ắp sự nhu tình. Gió rất mát. Thực sự rất mát. Nam nhân bị lôi đi cố gắng hớp lấy từng đụm không khí. Y nhai nó như một chiếc bánh hoa quế nóng hổi và thơm phức của trù phòng. Rất ngon. Thực sự rất ngon.
Giờ tỵ. Chỉ một canh giờ nữa. Y sẽ được gặp mặt một đại nhân vật trong truyền thuyết.
Diêm vương.
Một bàn đá lớn đặt trước ngọ môn. Rất xa bên kia là một cái trướng lớn. Một cái thủ tọa(1). Trên đó, người kia vẫn chưa đến.
Thuần Vũ Phi chưa bao giờ mong muốn được che chở đến thế. Chưa bao giờ muốn gặp kẻ kia đến. Thực sự chưa bao giờ thấy mình yếu đuối đến thế.
Y dùng tất cả khí lực còn sót lại nhìn về một phía. Nếu có thể không chớp mắt thì tốt biết mấy – Thuần Vũ Phi đã nghĩ như thế.
Chuyện sẽ đến ắt phải đến.
Mặc Long Thanh cùng Huệ phi đã tới. Cái thủ tọa không còn trống nữa.
Thuần Vũ Phi hướng về phía xa dùng hết sức kêu gào nhưng trong cái cổ họng khô khan này, điều đó trở nên không thể.
Mặc Long Thanh một lần cũng không nhìn về phía y. Huệ phi kia liên tục làm hoàng đế đổi hứng không nhìn về bàn đá.
Với cách bố trí thâm độc của nữ nhân ngồi cạch hoàng đế. Mặc Long Thanh vốn không thể nhìn rõ người đang ở chính giữa pháp trường là ai. Quá xa.
Thuần Vũ Phi dùng cánh tay vẫy vẫy về phía Mặc Long Thanh. Mong hắn một lần có thể nhìn qua. Ánh mắt tuy đã tận khí nhưng vẫn muôn phần tươi đẹp.
Bất lực trước thực tại. Rồi một lát nữa thôi y sẽ chết. Một cái chết vô lý. Một cái chết chứa đầy nỗi uất hận.
Mặt trời đã lên thật cao. Ánh sáng của nó khiến làn da mịn màng trắng hồng trở nên đỏ ửng theo sau là một sắc thái kiều mị mê hoặc.
Thuần lão gia và phu nhân đã đến từ sớm. Nhưng không thể đến gần. Binh lính canh gác nghiêm ngặt. Hàng ngàn người dân của kinh đô đã đến. Họ vẫn không thể hiểu con người có tấm lòng bồ tát kia vì sao mà phải chết.
Nữ nhân quằn quại trong cách tay của Thuần Dụ phút chốc đã ngất đi. Đôi mắt Thuần lão gia là một mảng không vô bờ. Y chỉ bất động nhìn nhi tử một cách yêu thương. Từng giọt nước mắt cố chấp vô pháp ngăn cản đã tuôn rơi.
Tiếng kêu rào cùng than khóc lẫn với mùi máu tanh của gió. Thực sự khiến chúng nhân phải kinh hãi.
Trước mắt Thuần Vũ Phi lúc này là một tên lang sói rất quen thuộc.
Huệ Vĩ. Đệ đệ ruột của nữ nhân bên cạnh hoàng đế. Huệ quý phi.
Thuần Vũ Phi không ngờ tên thi mệnh trảm mình lại là hắn.
Mấy năm trước hắn ngang nhiên cưỡng bức nữ nhân ngoài phố. Y tất nhiên đã thay trời hành đạo, cho tên sắc lang này một bài học thích đáng.
Quả là chuyện thế nhân không thể nói trước được. Chết dưới tay của hắn quả thực không đáng. Nhưng y đâu còn chọn lựa nào khác.
“Bệ hạ đã đến giờ ngọ. Xin người ban lệnh hành hình.” Mạch công công bất đắt dĩ nhắc hoàng đế.
Mặc Long Thanh nhìn về phía dưới. Nơi bàn đá đó là phi tần của hắn. Một người mà hắn chưa hề biết mặt. Hiền điệt của mẫu hậu hắn. Nhưng y đã gây nên tội đại nghịch bất đạo, trời đất bất dung.
Một mảng mơ hồ khiến Mặc Long Thanh cảm thấy bối rối. Y muốn nhìn thật kĩ lưỡng gương mặt người này. Tự đưng muốn đến nhìn thật kĩ. Trái tim bỗng đập liên hồi. Một cảm giác quen thuộc tràn đến sóng mũi rồi lập tức xâm nhập vào phổi.
Thấy hành động của hoàng đế Huệ phi kinh hãi vô ngần. Ả quyết không để mất cơ hội tiêu diệt địch thủ số một của ả. Nhất định không để vụt mất. Sợ hãi cùng lòng tham của mình. Huệ phi nhanh như chớp dùng cách tay ả đẩy mạnh bàn tay Mặc Long Thanh một cái.
Tấm mộc bài đã rơi xuống.
Một tiếng “cốp” vang lên. Cái âm thanh nghiệt ngã và vô tình. Cái âm thanh lạnh lùng đến rợn tóc gáy.
Huệ phi rất vui sướng. Cái âm thanh đó đối với ả như một bản tình ca tuyệt vời. Đối với ả là tất cả.
“Mẫu thân có lỗi với con…hư hư ..Mong kiếp sao sẽ hảo hảo bồi đắp…Ta hức…hức. Ông trời …Sao lại đẩy ta đến con đường này, nhi tử ta nào có gây nên tội nghiệt…” Thuần Vũ Phi ngước lên trời mà rống to. Âm thanh vang vọng một cõi.
Bầu trời nắng chang bỗng chốc mây đã giăng đen kịt.
Cuồng phong nổi lên.
Một lần nữa hơi thở của biển lại lan tỏa trong không khí. Cái mùi thơm thuần khiết của liên hoa đã bị lấn áp bởi sự hôi tanh của máu.
Huyết vũ tanh phong.
Thanh đao đưa lên không trung đang chuẩn bị chém xuống.
Thuần Vũ Phi nhận thấy cái chết đã cận kề. Ánh mắt xăm soi xuống dưới đài. Đôi phu phụ đã ngất đi. Lòng quặn đau một nỗi niềm tan tác.
Bầu trời phía tây đã sẫm màu. Một sự tan thương ngập trời. Hàng ngàn người nhìn Thuần Vũ Phi liền rơi lệ.
Một tia chớp phóng xuống bàn đá.
Mặc Long Thanh với nhãn thần của bậc thiên tử đã nhận ra.
Y là người đêm đó. Người mà khiến hắn sống chết mơ hồ bấy lâu này.
“Không”. Một tiếng thét áp chế tất cả. Mặc Long Thanh nhảy ra khỏi thủ tọa hướng bàn đá chạy đến.
Kẻ ngoan cố Huệ Vĩ tức nhiên không cho hoàng đế cơ hội.
Hắn vẫn tàn nhẫn giáng đao xuống. Hắn hận Thuần Vũ Phi. Dù Huệ phi không dặn dò trước hắn vẫn phải một đao giết chết nam nhân bên dưới.
Lại một âm thanh nữa vang dội cả đất trời mù mịt.
Trên bàn đá có một kẻ bị sét đánh ngay vào thái dương bên phải. Bàn tay cầm thanh đao theo quán tình nhằm vào cổ ThuầnVũ Phi hứng xuống.
Một nhân ảnh trên mái đình lúc nghe hoàng đế thét lên tiếng “Không”. Lập tức phóng ra ba thanh chủy thủ (2) đánh thẳng vào thanh đao.
Trước sức mạnh của ngoại lực. Thanh đao tuyệt tình cắt ngọt chiếc cổ như cắt một trái táo.
Cái đầu rơi xuống. Một mảng huyết nhục tăm tối và dơ bẩn.
Bàn đá đã nứt ra.
Kẻ đã chết với cái đầu lìa khỏi cổ. Một cái chết thảm thiết chưa từng có.
Chú thích
(1): ghế có tay vịn.
(2): dao găm, đao nhỏ.
Tác giả :
Thiên Phi Phi