Xuất Giá Nam Nhân
Chương 10
Huệ phi kia thực rất nhanh chân. Việc Thuần Vũ Phi mang thai ngay lập tức đến tai hoàng đế.
Nếu Thuần Vũ Phi mang thai chẳng phải ngôi vị Hoàng Hậu đã được định.
Tuy nhiên, theo hồi báo thái giám bên cạch Mặc Long Thanh cho hay. Hoàng thượng chưa từng một lần qua đêm tại Vũ Liên Cung. Vậy thì cái thai kia là của ai.
Huệ phi sắc mặt ngưng đọng. Tập trung tất cả trí lực để suy nghĩ. Từ từ trên đôi môi nỡ ra một nụ cười lạnh lẽo. Liền lập tức đến dò hỏi Mặc Long Thanh.
Trong lòng nam nhân kia đã thành một mối tơ vò nay nghe việc phi tần chưa được sủng hạnh mà mang thai như dầu đổ vào lửa.
Bên ngoài Vũ Liên Cung. Mạch công công đang cầm một đạo thánh chỉ bước vào. Không nhanh không chậm Thuần Vũ Phi quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. ..Thuần quý phi chưa nhận thánh ân của trẫm mà nay đã mang nghiệt chủng. Lập tức dẫn đến thiên lao ba ngày sau hành quyết tại ngọ môn. Khâm chỉ.” Mạch công công trên mặt có phần đau xót nhìn Thuần Vũ Phi.
Mạch công công vốn lúc xưa chỉ là gia đinh trong Thuần phủ sau được Thuần Vũ Siêu tiến cử nên mới được vinh hiển như ngày nay.
“Nương nương, xin người bảo trọng.” Mạch công công đẩy nhẹ thánh chỉ vào nam nhân hóa đá đang quỳ trước mặt liền nhanh chóng li khai Vũ Liên Cung. Một màu sắc ảm đạm bao trùm.
Thuần Vũ Phi bổng chốc rào thét chạy ra cửa.
“Bổn cung muốn gặp bệ hạ…tránh ra bổn cung có việc phải nói với hắn…thả ta ra… thả ta ra..” .
Tổng quản và nô tỳ Vũ Liên Cung thấy chủ tử như thế không kiềm lòng được bất giác xông lên chống trả lại mười mấy thị vệ to lớn đang bắt lấy Thuần Vũ Phi lôi đi.
“Bắt hết bọn chúng cho ta…dám kháng chỉ tội đáng muôn chết mà. Thuần quý phi ngươi thật biết cách dạy nô tài…ha…ha…ha”. Từ phía ngoài đại môn Huệ phi uyển chuyển đi vào trên gương mặt còn nở một nụ cười ôn nhu như thủy.
Huệ phi cười như điên trước khung cảnh hỗn loạn. Ả thực sự rất khoái chí. Quả thực rất sung sướng.
Ánh lữa bập bùng, chốc lát lại phát ra tiếng “bóc bóc”.
Thiên lao.
Nơi đây thực sự rất lạnh lẽo.
Thuần Vũ Phi cứ nghĩ mình đang trong cơn mộng mị một lát nữa thôi sẽ hồi tĩnh. Y mong chờ giây phút đó nhưng biết rằng nó sẽ không bao giờ đến. Một chén nước đen kịt phía cách cửa, dưới nền đất là chuột và gián. Một không gian tối tăm và u ám. Hôi hám và đáng sợ. Thuần Vũ Phi cảm thấy rất mệt, mệt đến hoa mắt cùng cơn đau bụng vẫn kéo dài không dứt. Y thấy mình quá ngu ngốc. Đã đến trễ một bước. Đã thực sự thất bại.
Nhưng hài tử trong bụng không có tội. Nó lại là giọt máu của Mặc Long Thanh. Thuần Vũ Phi trong lòng trào lên một tình cảm mới lạ.
Tình mẫu tử.
Từ giây đó y quyết phải bảo vệ nó, bằng mọi giá.
Trong đầu ngập tràn những tính toán để thoát ly khỏi nơi này. Thuần Vũ Phi trở lại thực tại khi cánh cửa lao phòng bỗng nhiên mở ra. Một luồng không khí hiếm hoi mát mẻ tràn vào từ bên ngoài. Thuần Vũ Phi đoán biết được sen trong hồ đã nở. Rất thơm. Nếu ra khỏi nơi này y quyết định sẽ đến đó đầu tiên.
Nữ nhân gương mặt tiều tụy. Cách cửa phòng của ngục thất được tên lính gác nhanh chóng mở rồi lập tức ly khai.
Thái hậu nhìn Thuần Vũ Phi rất lâu. Lâu đến nỗi có thể làm người ta hóa đá. Rồi nữ nhân khóc lên một cách tội nghiệp. Đôi tay gầy gò được quấn trong chiếc áo da hổ cũng rung lên.
“Ngươi sao lại thế này…hức… hức… hức… Bổn cung đã tin tưởng giao cả gia tộc cho ngươi…Ngươi lại làm ra thế ….”
Thuần Vũ Phi cũng không cằm được nước mắt. Lệ bất giác tuôn trào không dứt rồi đem chuyện hôm đó minh bạch với Thái Hậu.
“Là thật”. Nữ nhân hỏi với niềm tin mãnh liệt. Nếu Thuần Vũ Phi trả lời là không. Thái hậu kia chắc ói máu mà chết tại chỗ.
“Con nói đều là thật có nhật nguyệt chứng dám. Nếu gặp được hoàng thượng mọi chuyện ắt có thể sáng tỏ. Mong thái hậu giúp con.” Thuần Vũ Phi lúc này chỉ có một mong muốn là gặp được kẻ kia. Y muốn được bảo vệ, hài tử này cũng phải được phụ thân bảo vệ.
“Được bổn cung lập tức ra ngoài đem hoàng thượng vào gặp ngươi. Ngươi hãy hảo hảo bảo trọng.” Thái hậu vuốt ve cái má Thuần Vũ Phi một cái rồi nhanh chân bước ra khỏi ngục thất.
Đường từ thiên lao đến dưỡng tâm điện rất xa. Thái hậu đang đi một mình. Trời đã tối mịt.
Nghĩ đến điệt nhi cùng nội tôn trong bụng nó bước chân thái hậu một chút cũng không ngừng nghĩ.
Đến gần một bụi trúc cạch cây liễu. Nữ nhân bước chân chậm dần liền cúi xuống xoa xoa vào cái hông đang rất đau.
Một nhân ảnh từ phía sau xuất hiện cùng với một khúc gỗ trong tay. Nhanh như chớp gián mạnh vào đầu thái hậu. Thái hậu thần trí mơ màng la lên một tiếng rồi ngất lịm.
Không may cho Huệ phi. Đội thị vệ tuần tra đang ở gần đó. Nghe âm thanh lạ liền nhanh chóng chạy đến. Đến đường cùng Huệ phi lấy cây gỗ vừa rồi gián mạnh vào bả vai. Ngay sau đó quăng mất hút phía sau đình viện bên cạnh.
“Á.” Một tiếng cốp vang lên. Chắc chắn là gẫy xương nhưng so với việc bị xử lăng trì thì có lợi hơn.
Thị vệ đã đến.
“Là ai?” Tiếng thị vệ trưởng đội tuần tra quát nữ nhân ngồi dưới đất cạch cây liễu.
“Chống mắt chó ngươi xem bổn cung là ai. Còn không mau hộ giá thái hậu.” Đám thị vệ kia mặt không còn chút máu. Thì ra người bất tỉnh nằm dưới đất kia là Thái Hậu. Đây lại là khu vực tuần tra của bọn họ nếu nữ nhân đó có bề gì. Chắc chắn chúng sẽ bị tru di cửu tộc.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lòng chúng thị vệ khẩn trương đỡ thái hậu nhanh chóng về Thiện Hòa cung. Một nhóm khác theo lời chỉ dẫn mơ hồ của Huệ phi đi tìm thích khách đại nghịch bất đạo.
Huệ phi sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Thuần Vũ Phi và thái hậu liền biết rõ sự tình. Vì thế ả không thể để thái hậu nói ra hết được. Ả phải thủ tiêu Thái Hậu. Nhất thiết không thể để lọt vào tay Thuần Vũ Phi. Lợi dục huân tâm (1)làm ả không còn minh mẫn.
Bất quá thái hậu phước lớn mạng lớn dương thọ vẫn còn chưa tận. Thái y xem mạch xong liền hướng Mặc Long Thanh hồi báo.
“Thái hậu chỉ bị chấn động nhẹ. Nếu tận tâm điều trị sẽ nhanh chóng hồi tĩnh. Thỉnh mong thánh thượng chớ có lo lắng.” Thái y nhìn sắc mặt hoàng đế đằng đằng sát khí nếu nói điều bất lành e rằng chết cũng làm ma mất đầu.
Nghe xong Mặc Long Thanh trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Liền nhớ sực đến Huệ phi cũng bị thương quay sang hỏi.
“Huệ phi, nàng vẫn ổn chứ ?”
“Nhờ hồng phúc bệ hạ thần thiếp vẫn bình an.”
“Nàng có công hộ giá thái hậu ta sẽ ban hậu thưởng.”
“Tạ hoàng thượng ban thưởng.” Thực sự là không đúng. Trong thời điểm nay mà nhận ban thưởng của hoàng đế chẳng phải khiến người khác xem thường. Tuy nhiên quý phi kia không nhận ra điều đó.
Chú thích
(1): bị tiền tài và danh vọng làm lu mờ đầu óc.
Nếu Thuần Vũ Phi mang thai chẳng phải ngôi vị Hoàng Hậu đã được định.
Tuy nhiên, theo hồi báo thái giám bên cạch Mặc Long Thanh cho hay. Hoàng thượng chưa từng một lần qua đêm tại Vũ Liên Cung. Vậy thì cái thai kia là của ai.
Huệ phi sắc mặt ngưng đọng. Tập trung tất cả trí lực để suy nghĩ. Từ từ trên đôi môi nỡ ra một nụ cười lạnh lẽo. Liền lập tức đến dò hỏi Mặc Long Thanh.
Trong lòng nam nhân kia đã thành một mối tơ vò nay nghe việc phi tần chưa được sủng hạnh mà mang thai như dầu đổ vào lửa.
Bên ngoài Vũ Liên Cung. Mạch công công đang cầm một đạo thánh chỉ bước vào. Không nhanh không chậm Thuần Vũ Phi quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. ..Thuần quý phi chưa nhận thánh ân của trẫm mà nay đã mang nghiệt chủng. Lập tức dẫn đến thiên lao ba ngày sau hành quyết tại ngọ môn. Khâm chỉ.” Mạch công công trên mặt có phần đau xót nhìn Thuần Vũ Phi.
Mạch công công vốn lúc xưa chỉ là gia đinh trong Thuần phủ sau được Thuần Vũ Siêu tiến cử nên mới được vinh hiển như ngày nay.
“Nương nương, xin người bảo trọng.” Mạch công công đẩy nhẹ thánh chỉ vào nam nhân hóa đá đang quỳ trước mặt liền nhanh chóng li khai Vũ Liên Cung. Một màu sắc ảm đạm bao trùm.
Thuần Vũ Phi bổng chốc rào thét chạy ra cửa.
“Bổn cung muốn gặp bệ hạ…tránh ra bổn cung có việc phải nói với hắn…thả ta ra… thả ta ra..” .
Tổng quản và nô tỳ Vũ Liên Cung thấy chủ tử như thế không kiềm lòng được bất giác xông lên chống trả lại mười mấy thị vệ to lớn đang bắt lấy Thuần Vũ Phi lôi đi.
“Bắt hết bọn chúng cho ta…dám kháng chỉ tội đáng muôn chết mà. Thuần quý phi ngươi thật biết cách dạy nô tài…ha…ha…ha”. Từ phía ngoài đại môn Huệ phi uyển chuyển đi vào trên gương mặt còn nở một nụ cười ôn nhu như thủy.
Huệ phi cười như điên trước khung cảnh hỗn loạn. Ả thực sự rất khoái chí. Quả thực rất sung sướng.
Ánh lữa bập bùng, chốc lát lại phát ra tiếng “bóc bóc”.
Thiên lao.
Nơi đây thực sự rất lạnh lẽo.
Thuần Vũ Phi cứ nghĩ mình đang trong cơn mộng mị một lát nữa thôi sẽ hồi tĩnh. Y mong chờ giây phút đó nhưng biết rằng nó sẽ không bao giờ đến. Một chén nước đen kịt phía cách cửa, dưới nền đất là chuột và gián. Một không gian tối tăm và u ám. Hôi hám và đáng sợ. Thuần Vũ Phi cảm thấy rất mệt, mệt đến hoa mắt cùng cơn đau bụng vẫn kéo dài không dứt. Y thấy mình quá ngu ngốc. Đã đến trễ một bước. Đã thực sự thất bại.
Nhưng hài tử trong bụng không có tội. Nó lại là giọt máu của Mặc Long Thanh. Thuần Vũ Phi trong lòng trào lên một tình cảm mới lạ.
Tình mẫu tử.
Từ giây đó y quyết phải bảo vệ nó, bằng mọi giá.
Trong đầu ngập tràn những tính toán để thoát ly khỏi nơi này. Thuần Vũ Phi trở lại thực tại khi cánh cửa lao phòng bỗng nhiên mở ra. Một luồng không khí hiếm hoi mát mẻ tràn vào từ bên ngoài. Thuần Vũ Phi đoán biết được sen trong hồ đã nở. Rất thơm. Nếu ra khỏi nơi này y quyết định sẽ đến đó đầu tiên.
Nữ nhân gương mặt tiều tụy. Cách cửa phòng của ngục thất được tên lính gác nhanh chóng mở rồi lập tức ly khai.
Thái hậu nhìn Thuần Vũ Phi rất lâu. Lâu đến nỗi có thể làm người ta hóa đá. Rồi nữ nhân khóc lên một cách tội nghiệp. Đôi tay gầy gò được quấn trong chiếc áo da hổ cũng rung lên.
“Ngươi sao lại thế này…hức… hức… hức… Bổn cung đã tin tưởng giao cả gia tộc cho ngươi…Ngươi lại làm ra thế ….”
Thuần Vũ Phi cũng không cằm được nước mắt. Lệ bất giác tuôn trào không dứt rồi đem chuyện hôm đó minh bạch với Thái Hậu.
“Là thật”. Nữ nhân hỏi với niềm tin mãnh liệt. Nếu Thuần Vũ Phi trả lời là không. Thái hậu kia chắc ói máu mà chết tại chỗ.
“Con nói đều là thật có nhật nguyệt chứng dám. Nếu gặp được hoàng thượng mọi chuyện ắt có thể sáng tỏ. Mong thái hậu giúp con.” Thuần Vũ Phi lúc này chỉ có một mong muốn là gặp được kẻ kia. Y muốn được bảo vệ, hài tử này cũng phải được phụ thân bảo vệ.
“Được bổn cung lập tức ra ngoài đem hoàng thượng vào gặp ngươi. Ngươi hãy hảo hảo bảo trọng.” Thái hậu vuốt ve cái má Thuần Vũ Phi một cái rồi nhanh chân bước ra khỏi ngục thất.
Đường từ thiên lao đến dưỡng tâm điện rất xa. Thái hậu đang đi một mình. Trời đã tối mịt.
Nghĩ đến điệt nhi cùng nội tôn trong bụng nó bước chân thái hậu một chút cũng không ngừng nghĩ.
Đến gần một bụi trúc cạch cây liễu. Nữ nhân bước chân chậm dần liền cúi xuống xoa xoa vào cái hông đang rất đau.
Một nhân ảnh từ phía sau xuất hiện cùng với một khúc gỗ trong tay. Nhanh như chớp gián mạnh vào đầu thái hậu. Thái hậu thần trí mơ màng la lên một tiếng rồi ngất lịm.
Không may cho Huệ phi. Đội thị vệ tuần tra đang ở gần đó. Nghe âm thanh lạ liền nhanh chóng chạy đến. Đến đường cùng Huệ phi lấy cây gỗ vừa rồi gián mạnh vào bả vai. Ngay sau đó quăng mất hút phía sau đình viện bên cạnh.
“Á.” Một tiếng cốp vang lên. Chắc chắn là gẫy xương nhưng so với việc bị xử lăng trì thì có lợi hơn.
Thị vệ đã đến.
“Là ai?” Tiếng thị vệ trưởng đội tuần tra quát nữ nhân ngồi dưới đất cạch cây liễu.
“Chống mắt chó ngươi xem bổn cung là ai. Còn không mau hộ giá thái hậu.” Đám thị vệ kia mặt không còn chút máu. Thì ra người bất tỉnh nằm dưới đất kia là Thái Hậu. Đây lại là khu vực tuần tra của bọn họ nếu nữ nhân đó có bề gì. Chắc chắn chúng sẽ bị tru di cửu tộc.
Tim như muốn nhảy ra khỏi lòng chúng thị vệ khẩn trương đỡ thái hậu nhanh chóng về Thiện Hòa cung. Một nhóm khác theo lời chỉ dẫn mơ hồ của Huệ phi đi tìm thích khách đại nghịch bất đạo.
Huệ phi sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Thuần Vũ Phi và thái hậu liền biết rõ sự tình. Vì thế ả không thể để thái hậu nói ra hết được. Ả phải thủ tiêu Thái Hậu. Nhất thiết không thể để lọt vào tay Thuần Vũ Phi. Lợi dục huân tâm (1)làm ả không còn minh mẫn.
Bất quá thái hậu phước lớn mạng lớn dương thọ vẫn còn chưa tận. Thái y xem mạch xong liền hướng Mặc Long Thanh hồi báo.
“Thái hậu chỉ bị chấn động nhẹ. Nếu tận tâm điều trị sẽ nhanh chóng hồi tĩnh. Thỉnh mong thánh thượng chớ có lo lắng.” Thái y nhìn sắc mặt hoàng đế đằng đằng sát khí nếu nói điều bất lành e rằng chết cũng làm ma mất đầu.
Nghe xong Mặc Long Thanh trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm. Liền nhớ sực đến Huệ phi cũng bị thương quay sang hỏi.
“Huệ phi, nàng vẫn ổn chứ ?”
“Nhờ hồng phúc bệ hạ thần thiếp vẫn bình an.”
“Nàng có công hộ giá thái hậu ta sẽ ban hậu thưởng.”
“Tạ hoàng thượng ban thưởng.” Thực sự là không đúng. Trong thời điểm nay mà nhận ban thưởng của hoàng đế chẳng phải khiến người khác xem thường. Tuy nhiên quý phi kia không nhận ra điều đó.
Chú thích
(1): bị tiền tài và danh vọng làm lu mờ đầu óc.
Tác giả :
Thiên Phi Phi