Xuân Thụ Mộ Vân
Chương 23
CHƯƠNG 23
Mùa thu năm nay, Nam Ca Nhi không có bày sạp trà, còn Mạc Thụ cũng không có ra ngoài tuần tra gì đó, thế là, thời gian hai người ở chung nhiều hơn gấp bội lần hai mùa trước.
Điều này đối với người mỗi ngày đều ở bên ranh giới bùng nổ như Nam Ca Nhi mà nói, quả thật chính là khảo nghiệm to lớn cho lý trí của y.
Phải biết là không phải mỗi người đều có thể chịu đựng gia hỏa Mạc Thụ bại não đến cực điểm đó….
Cho dù mỗi ngày trôi qua bi ai như vậy, năm thứ hai khi y tới nơi này cũng đã trôi qua.
Trước năm mới, Nam Ca Nhi lại bệnh nặng một trận, nguyên nhân là vì y thực sự không chịu nổi Mạc Thụ nữa, dọn về phòng mình ở, kết quả, ngày hôm sau liền nhiễm lạnh ngã quỵ.
Mê mê mờ mờ sốt một tuần, xém chút nữa ngay cả chuẩn bị cho ngày tết cũng không thể làm.
Bản thân y bị tình trạng nghiêm trọng này dọa nhảy dựng, cũng nhiều lần xác định mức độ tồi tệ của thân thể này, mà Mạc Thụ tựa hồ cũng bị tình trạng bất tỉnh nhân sự của Nam Ca Nhi dọa không nhẹ, nghiêm khắc nói rõ không cho phép Nam Ca Nhi tự tiện trở về phòng mình ngủ.
Nam Ca Nhi phiền muộn một đống, cũng không thể không thỏa hiệp___ dù sao Mạc Thụ là vì tốt cho mình, hơn nữa thân thể nhược khí này của mình thật sự không chút lực, chỉ đành nghe theo cảnh cáo của Mạc Thụ.
Tóm lại, tuy trước năm mới hai người bị giày vò một trận, nhưng năm nay, vẫn thuận lợi trôi qua.
Nam Ca Nhi ngồi bên bếp lò tính toán thu chi của năm nay, Mạc Thụ ngồi bên cạnh nhìn Nam Ca Nhi tính toán, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sách trong tay, trên cái bàn cạnh đó còn bày sẵn một dĩa đầy đậu đường.
Tổng khoản thu chi của nha môn đương nhiên vẫn do Chu Khê chưởng quản, Nam Ca Nhi tính đây cũng chỉ là tính phí cần dùng trong cuộc sống hằng ngày của hai người tại huyện nha. Tính ra, năm nay đã tốt hơn nhiều so với năm ngoái, Mạc Thụ sẽ thỉnh thoảng ra sông bắt rất nhiều cá về, còn lên núi săn thú hoang gì đó, lại thêm đã có giống gieo trồng và gia súc nuôi dưỡng từ đầu năm, làm ăn của sạp trà cũng không tồi, hơn nữa còn bày liên tục hai mùa, tuy Mạc Thụ vẫn loạn vung tiền không kế hoạch, nhưng hiện tại lương bổng của hắn là do Nam Ca Nhi nắm giữ, cho nên sau khi hết năm, trong tay vẫn dư không ít.
Thấy Nam Ca Nhi nhăn mặt, Mạc Thụ hỏi: “Sao vậy? Thu chi năm nay không đủ sao?”
Nam Ca Nhi chuyên tâm tính toán cũng không để ý đến hắn.
Thấy Nam Ca Nhi trầm mặc, Mạc Thụ nói: “Vậy ta đi săn vài con thú đem bán?”
Nam Ca Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Mạc Thụ bị ánh lửa hun đỏ bừng có vẻ sáng tối bất định___ y phát thệ mình nhìn ra biểu tình tung tăng trên gương mặt nhàn định của gia hỏa này.
Hung hăng co giật khóe môi, nói: “Không cần.” Tuy là mùa thu mùa đông Mạc Thụ vẫn thỉnh thoảng lén trốn ra ngoài mấy ngày, nhưng dù sao cũng bị cấm túc rất rõ ràng, gia hỏa này bị nhốt đã hai mùa, thực sự không chịu nổi nên muốn chạy ra ngoài? “Còn có mười mấy ngày, ngài chịu đựng đi đại nhân.”
Mạc Thụ gục đầu, tiếp tục không chút để tâm nhìn sách trên tay, một bên oán trách nói: “Tiểu Nam a, ngươi biết thống khổ của ta không?”
“Không muốn biết.” Nam Ca Nhi vô tình trả lời. Hoàn toàn không có dự tính nghe lời oán than của Mạc Thụ.
“…” Mạc Thụ hiếm khi bị nghẹn không thể tiếp lời.
Qua một lúc sau, Mạc Thụ lại không an phận nói: “Tiểu Nam a, ngươi có cảm thấy năm nay thân thể ngươi khỏe hơn không?”
Cái này thật là có cảm thấy, tuy trước năm mới có bệnh nặng một trận, nhưng bình thường nếu như bảo dưỡng cẩn thận, tựa hồ không có hiện tượng thân thể khó chịu xuất hiện___ ít nhất so với bản thân năm ngoái, đã khỏe hơn nhiều.
Nhưng Nam Ca Nhi đương nhiên sẽ không thành thật thừa nhận, y chỉ hừ hừ: “Vậy sao.”
“…. Tiểu Nam, ta phát hiện ngươi đối với ta thật lãnh đạm.” Lần này giọng nói của Mạc Thụ đã không còn u oán, mà là oán hận rồi.
“A, vậy sao.” Nam Ca Nhi một chút cũng không chột dạ phô diễn.
“Tiểu Nam.” Bốp một cái, Mạc Thụ đột nhiên nhào tới, một tay đè chặt sổ sách, làm cho Nam Ca Nhi không thể không đem lực chú ý ném lên mặt hắn.
Bực bội, nhàm chán, ai oán, bi phẫn… long lanh đáng thương ….
“Làm gì.” Mặt không chút biểu tình.
“… Ngươi thấy biểu tình ta như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn sao.” Mạc Thụ mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi.
“Ta tại sao phải thấy hổ thẹn.” Nam Ca Nhi liếc xéo hắn một cái.
“… Ngươi là nam nhân lãnh khốc vô tình.” Mạc Thụ làm ra vẻ thương tâm.
Nam Ca Nhi co giật khóe môi, không muốn phí lời cùng gia hỏa này, vì y cảm thấy nếu để thời gian tiếp xúc dài thêm, chỉ số thông minh của mình tựa hồ đang vô hạn tiếp cận với số không…
Hơn nữa, điều đáng oán thán nhất chính là, cho dù Mạc Thụ nói ra những lời, làm ra những hành động không phù hợp với ngoại hình tướng mạo của hắn như thế, nhưng đại gia hắn vẫn có thể biến những hành động quấy rối không thể hiểu đó thành sự ai thương thâm sâu trầm lắng, rõ ràng chỉ cắn một cái bánh nướng lại làm đến mức như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian hiếm có, khi uống nước đường mật lại bày ra cử chỉ như đang uống mỹ tửu…
Tóm lại chỉ một câu, những gì Mạc Thụ làm, Mạc Thụ nói, và cả nội tâm của con người hắn hoàn toàn tương phản với ngoại hình, hoàn toàn không ăn khớp.
Nam Ca Nhi thật sự khó có thể lý giải, gia hỏa da mặt dày vô hạn như thế chập mạch như thế tại sao có thể trưởng thành ra cái dạng không nhiễm khói bụi nhân gian, cho dù mỗi ngày lặp đi lặp lại hành động bại não, cư nhiên còn có thể tỏ ra phiêu dật như thế!
Quấy rối không hiệu quả, Mạc Thụ an phận được mấy phút, ăn thêm mấy hạt đậu, lật vài trang sách___ Thuận tiện nói một câu, tốc độ xem sách của Mạc Thụ cực nhanh, gần như một cái liếc mắt liền đọc được mười dòng, mới đầu Nam Ca Nhi còn cho rằng gia hỏa này đang lật chơi cho vui, lướt một trang rồi một trang.
Không ngờ người ta cư nhiên thật sự đang coi, hơn nữa còn đáng chết là hễ xem qua sẽ không quên…
“Ta nói, Tiểu Nam.” Mạc Thụ lại lên tiếng.
Nam Ca Nhi giả vờ không nghe thấy.
“Năm mới rồi, có muốn cùng ta đi tuần gì đó không.” Mạc Thụ nhẹ giọng hỏi.
Động tác tính toán của Nam Ca Nhi chậm mấy phút.
Tuy trước đây y từng là người của thế kỷ hai mươi mốt, cũng hiểu biết phương pháp kế toán tiên tiến, nhưng vì phối hợp với người xung quanh, y vẫn học theo phương pháp không những không tiến bộ mà còn rườm rà của thế giới này.
Y vốn không phải là người có nhuệ khí gì đó, càng không cần nói tới dã tâm, hơn nữa tại Bắc Quận từ một tiểu hài tử trưởng thành làm một thân vương, trong hoàn cảnh như vậy, y đã rất sâu sắc hiểu được, chỉ có bình thường bình phàm, mới là căn bản để một người tiếp tục tồn tại.
Cho nên, y xem như vô cùng bình thường, vô cùng tự nhiên, giống như y trời sinh đã nên là người ở đây rồi.
Nỗ lực học hỏi phương thức sống, kỹ xảo sống ở đây, cho dù những kỹ xảo đó lạc hậu lại không đủ, nhưng y biết đa số mọi người đều sử dụng như vậy.
Trước giờ y chưa từng nghĩ sẽ dùng tri thức ở thế kỷ hai mươi mốt của mình thay đổi cái gì, cũng chính là vì như vậy, mới có thể sống sót.
Kết quả, ngàn tính vạn tính, ta không phải vẫn bị biến thành thế này sao?
Nam Ca Nhi nghĩ tới những điều quá khứ, bất giác có chút hốt hoảng.
“Ngươi cũng cảm thấy chủ ý này không tồi đi, vậy thì cứ năm mới thì cùng ra ngoài đi!” Mạc Thụ rất tự giác thay Nam Ca Nhi quyết định.
Nam Ca Nhi tỉnh táo lại, đen mặt nhìn Mạc Thụ___ y đã phát hiện, sở trường lớn nhất của Mạc Thụ chính là tự nói tự nghe!
“Ta căn bản ngay cả chi cũng không có chi một tiếng nào hết được chưa!” Nam Ca Nhi đen mặt nhìn nam nhân trước mặt. (Chi: từ tượng thanh, một tiếng kêu thôi)
“Chi.” Mạc Thụ lại lần nữa rất hiểu lòng người phát ra âm thanh.
Nam Ca Nhi không nói nên lời.
Không, không phải y bị Mạc Thụ thuyết phục rồi, mà là….
Ngươi có nhận định sai lầm không a, ngươi chi một tiếng liền có thể nói là ta đã chi sao? Hơn nữa, trọng điểm căn bản không phải ở chỗ ta có chi hay là không chi, cho dù ta có chi cũng không thể nói là ta đã đáp ứng chứ.
Vốn là không có quan hệ với việc chi hay không chi, càng đừng nói tới chuyện ngươi thay ta chi, ngươi chi là liền có thể đại biểu là ta chi sao!
Nam Ca Nhi đầu óc cũng đều là chi chi chi chi chi chi chi….
Nam Ca Nhi cả người đều bị chính mình xoay cho choáng váng ngây ra nửa ngày, mới lăng lăng nói: “Tại sao đột nhiên muốn ta đi?”
Đến Quảng Điền lâu như vậy, y cũng biết Quảng Điền tuyệt đối sẽ không chỉ là một huyện thành đơn giản, nhưng y cũng coi như an phận thủ thường, chuyện mà y không nên biết thì y tuyệt đối sẽ không hiếu kỳ.
Tuy hằng ngày đều tiếp xúc với dân huyện, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi.
Nói sâu vào bản chất, y cũng chưa từng đi sâu vào trung tâm Quảng Điền.
Đây cũng là nguyên nhân là y không đem cuộc đối thoại với Quỷ tướng quân vào hôm đó ra hỏi Mạc Thụ.
Y cảm thấy, mình vẫn chưa thể được coi là người của Quảng Điền, nên không đủ tư cách để tìm hiểu những điều đó.
Nhưng hôm nay Mạc Thụ đột nhiên đề nghị như vậy hình như đã nói rõ cái gì đó.
Tuy trong lòng ẩn ẩn có chút minh bạch, nhưng vẫn không tự giác hỏi ra miệng.
Mạc Thụ nhướng mày, cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nam Ca Nhi trầm mặc.
“Ngươi thích cuộc sống ở đây chứ?” Mạc Thụ lại hỏi vấn đề cũ năm ngoái.
Nam Ca Nhi ngây ra, sau đó mới lắc đầu: “Hiện tại ta, vẫn không biết.” Mỉm cười, bộ dáng khá là bất đắc dĩ.
Nhìn biểu tình của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ không nhịn được thò tay ra vỗ vỗ đầu y: “Không cần gấp, còn rất nhiều thời gian.”
Vẫn là câu nói tương tự năm ngoái, tựa hồ khi nghe, không có gì thay đổi.
Nhưng hai người đều biết, thật ra, đã có chút gì đó không còn giống nữa.
Mùa thu năm nay, Nam Ca Nhi không có bày sạp trà, còn Mạc Thụ cũng không có ra ngoài tuần tra gì đó, thế là, thời gian hai người ở chung nhiều hơn gấp bội lần hai mùa trước.
Điều này đối với người mỗi ngày đều ở bên ranh giới bùng nổ như Nam Ca Nhi mà nói, quả thật chính là khảo nghiệm to lớn cho lý trí của y.
Phải biết là không phải mỗi người đều có thể chịu đựng gia hỏa Mạc Thụ bại não đến cực điểm đó….
Cho dù mỗi ngày trôi qua bi ai như vậy, năm thứ hai khi y tới nơi này cũng đã trôi qua.
Trước năm mới, Nam Ca Nhi lại bệnh nặng một trận, nguyên nhân là vì y thực sự không chịu nổi Mạc Thụ nữa, dọn về phòng mình ở, kết quả, ngày hôm sau liền nhiễm lạnh ngã quỵ.
Mê mê mờ mờ sốt một tuần, xém chút nữa ngay cả chuẩn bị cho ngày tết cũng không thể làm.
Bản thân y bị tình trạng nghiêm trọng này dọa nhảy dựng, cũng nhiều lần xác định mức độ tồi tệ của thân thể này, mà Mạc Thụ tựa hồ cũng bị tình trạng bất tỉnh nhân sự của Nam Ca Nhi dọa không nhẹ, nghiêm khắc nói rõ không cho phép Nam Ca Nhi tự tiện trở về phòng mình ngủ.
Nam Ca Nhi phiền muộn một đống, cũng không thể không thỏa hiệp___ dù sao Mạc Thụ là vì tốt cho mình, hơn nữa thân thể nhược khí này của mình thật sự không chút lực, chỉ đành nghe theo cảnh cáo của Mạc Thụ.
Tóm lại, tuy trước năm mới hai người bị giày vò một trận, nhưng năm nay, vẫn thuận lợi trôi qua.
Nam Ca Nhi ngồi bên bếp lò tính toán thu chi của năm nay, Mạc Thụ ngồi bên cạnh nhìn Nam Ca Nhi tính toán, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn sách trong tay, trên cái bàn cạnh đó còn bày sẵn một dĩa đầy đậu đường.
Tổng khoản thu chi của nha môn đương nhiên vẫn do Chu Khê chưởng quản, Nam Ca Nhi tính đây cũng chỉ là tính phí cần dùng trong cuộc sống hằng ngày của hai người tại huyện nha. Tính ra, năm nay đã tốt hơn nhiều so với năm ngoái, Mạc Thụ sẽ thỉnh thoảng ra sông bắt rất nhiều cá về, còn lên núi săn thú hoang gì đó, lại thêm đã có giống gieo trồng và gia súc nuôi dưỡng từ đầu năm, làm ăn của sạp trà cũng không tồi, hơn nữa còn bày liên tục hai mùa, tuy Mạc Thụ vẫn loạn vung tiền không kế hoạch, nhưng hiện tại lương bổng của hắn là do Nam Ca Nhi nắm giữ, cho nên sau khi hết năm, trong tay vẫn dư không ít.
Thấy Nam Ca Nhi nhăn mặt, Mạc Thụ hỏi: “Sao vậy? Thu chi năm nay không đủ sao?”
Nam Ca Nhi chuyên tâm tính toán cũng không để ý đến hắn.
Thấy Nam Ca Nhi trầm mặc, Mạc Thụ nói: “Vậy ta đi săn vài con thú đem bán?”
Nam Ca Nhi lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Mạc Thụ bị ánh lửa hun đỏ bừng có vẻ sáng tối bất định___ y phát thệ mình nhìn ra biểu tình tung tăng trên gương mặt nhàn định của gia hỏa này.
Hung hăng co giật khóe môi, nói: “Không cần.” Tuy là mùa thu mùa đông Mạc Thụ vẫn thỉnh thoảng lén trốn ra ngoài mấy ngày, nhưng dù sao cũng bị cấm túc rất rõ ràng, gia hỏa này bị nhốt đã hai mùa, thực sự không chịu nổi nên muốn chạy ra ngoài? “Còn có mười mấy ngày, ngài chịu đựng đi đại nhân.”
Mạc Thụ gục đầu, tiếp tục không chút để tâm nhìn sách trên tay, một bên oán trách nói: “Tiểu Nam a, ngươi biết thống khổ của ta không?”
“Không muốn biết.” Nam Ca Nhi vô tình trả lời. Hoàn toàn không có dự tính nghe lời oán than của Mạc Thụ.
“…” Mạc Thụ hiếm khi bị nghẹn không thể tiếp lời.
Qua một lúc sau, Mạc Thụ lại không an phận nói: “Tiểu Nam a, ngươi có cảm thấy năm nay thân thể ngươi khỏe hơn không?”
Cái này thật là có cảm thấy, tuy trước năm mới có bệnh nặng một trận, nhưng bình thường nếu như bảo dưỡng cẩn thận, tựa hồ không có hiện tượng thân thể khó chịu xuất hiện___ ít nhất so với bản thân năm ngoái, đã khỏe hơn nhiều.
Nhưng Nam Ca Nhi đương nhiên sẽ không thành thật thừa nhận, y chỉ hừ hừ: “Vậy sao.”
“…. Tiểu Nam, ta phát hiện ngươi đối với ta thật lãnh đạm.” Lần này giọng nói của Mạc Thụ đã không còn u oán, mà là oán hận rồi.
“A, vậy sao.” Nam Ca Nhi một chút cũng không chột dạ phô diễn.
“Tiểu Nam.” Bốp một cái, Mạc Thụ đột nhiên nhào tới, một tay đè chặt sổ sách, làm cho Nam Ca Nhi không thể không đem lực chú ý ném lên mặt hắn.
Bực bội, nhàm chán, ai oán, bi phẫn… long lanh đáng thương ….
“Làm gì.” Mặt không chút biểu tình.
“… Ngươi thấy biểu tình ta như vậy mà không cảm thấy hổ thẹn sao.” Mạc Thụ mở to mắt, vẻ mặt không tin nổi.
“Ta tại sao phải thấy hổ thẹn.” Nam Ca Nhi liếc xéo hắn một cái.
“… Ngươi là nam nhân lãnh khốc vô tình.” Mạc Thụ làm ra vẻ thương tâm.
Nam Ca Nhi co giật khóe môi, không muốn phí lời cùng gia hỏa này, vì y cảm thấy nếu để thời gian tiếp xúc dài thêm, chỉ số thông minh của mình tựa hồ đang vô hạn tiếp cận với số không…
Hơn nữa, điều đáng oán thán nhất chính là, cho dù Mạc Thụ nói ra những lời, làm ra những hành động không phù hợp với ngoại hình tướng mạo của hắn như thế, nhưng đại gia hắn vẫn có thể biến những hành động quấy rối không thể hiểu đó thành sự ai thương thâm sâu trầm lắng, rõ ràng chỉ cắn một cái bánh nướng lại làm đến mức như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian hiếm có, khi uống nước đường mật lại bày ra cử chỉ như đang uống mỹ tửu…
Tóm lại chỉ một câu, những gì Mạc Thụ làm, Mạc Thụ nói, và cả nội tâm của con người hắn hoàn toàn tương phản với ngoại hình, hoàn toàn không ăn khớp.
Nam Ca Nhi thật sự khó có thể lý giải, gia hỏa da mặt dày vô hạn như thế chập mạch như thế tại sao có thể trưởng thành ra cái dạng không nhiễm khói bụi nhân gian, cho dù mỗi ngày lặp đi lặp lại hành động bại não, cư nhiên còn có thể tỏ ra phiêu dật như thế!
Quấy rối không hiệu quả, Mạc Thụ an phận được mấy phút, ăn thêm mấy hạt đậu, lật vài trang sách___ Thuận tiện nói một câu, tốc độ xem sách của Mạc Thụ cực nhanh, gần như một cái liếc mắt liền đọc được mười dòng, mới đầu Nam Ca Nhi còn cho rằng gia hỏa này đang lật chơi cho vui, lướt một trang rồi một trang.
Không ngờ người ta cư nhiên thật sự đang coi, hơn nữa còn đáng chết là hễ xem qua sẽ không quên…
“Ta nói, Tiểu Nam.” Mạc Thụ lại lên tiếng.
Nam Ca Nhi giả vờ không nghe thấy.
“Năm mới rồi, có muốn cùng ta đi tuần gì đó không.” Mạc Thụ nhẹ giọng hỏi.
Động tác tính toán của Nam Ca Nhi chậm mấy phút.
Tuy trước đây y từng là người của thế kỷ hai mươi mốt, cũng hiểu biết phương pháp kế toán tiên tiến, nhưng vì phối hợp với người xung quanh, y vẫn học theo phương pháp không những không tiến bộ mà còn rườm rà của thế giới này.
Y vốn không phải là người có nhuệ khí gì đó, càng không cần nói tới dã tâm, hơn nữa tại Bắc Quận từ một tiểu hài tử trưởng thành làm một thân vương, trong hoàn cảnh như vậy, y đã rất sâu sắc hiểu được, chỉ có bình thường bình phàm, mới là căn bản để một người tiếp tục tồn tại.
Cho nên, y xem như vô cùng bình thường, vô cùng tự nhiên, giống như y trời sinh đã nên là người ở đây rồi.
Nỗ lực học hỏi phương thức sống, kỹ xảo sống ở đây, cho dù những kỹ xảo đó lạc hậu lại không đủ, nhưng y biết đa số mọi người đều sử dụng như vậy.
Trước giờ y chưa từng nghĩ sẽ dùng tri thức ở thế kỷ hai mươi mốt của mình thay đổi cái gì, cũng chính là vì như vậy, mới có thể sống sót.
Kết quả, ngàn tính vạn tính, ta không phải vẫn bị biến thành thế này sao?
Nam Ca Nhi nghĩ tới những điều quá khứ, bất giác có chút hốt hoảng.
“Ngươi cũng cảm thấy chủ ý này không tồi đi, vậy thì cứ năm mới thì cùng ra ngoài đi!” Mạc Thụ rất tự giác thay Nam Ca Nhi quyết định.
Nam Ca Nhi tỉnh táo lại, đen mặt nhìn Mạc Thụ___ y đã phát hiện, sở trường lớn nhất của Mạc Thụ chính là tự nói tự nghe!
“Ta căn bản ngay cả chi cũng không có chi một tiếng nào hết được chưa!” Nam Ca Nhi đen mặt nhìn nam nhân trước mặt. (Chi: từ tượng thanh, một tiếng kêu thôi)
“Chi.” Mạc Thụ lại lần nữa rất hiểu lòng người phát ra âm thanh.
Nam Ca Nhi không nói nên lời.
Không, không phải y bị Mạc Thụ thuyết phục rồi, mà là….
Ngươi có nhận định sai lầm không a, ngươi chi một tiếng liền có thể nói là ta đã chi sao? Hơn nữa, trọng điểm căn bản không phải ở chỗ ta có chi hay là không chi, cho dù ta có chi cũng không thể nói là ta đã đáp ứng chứ.
Vốn là không có quan hệ với việc chi hay không chi, càng đừng nói tới chuyện ngươi thay ta chi, ngươi chi là liền có thể đại biểu là ta chi sao!
Nam Ca Nhi đầu óc cũng đều là chi chi chi chi chi chi chi….
Nam Ca Nhi cả người đều bị chính mình xoay cho choáng váng ngây ra nửa ngày, mới lăng lăng nói: “Tại sao đột nhiên muốn ta đi?”
Đến Quảng Điền lâu như vậy, y cũng biết Quảng Điền tuyệt đối sẽ không chỉ là một huyện thành đơn giản, nhưng y cũng coi như an phận thủ thường, chuyện mà y không nên biết thì y tuyệt đối sẽ không hiếu kỳ.
Tuy hằng ngày đều tiếp xúc với dân huyện, nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi.
Nói sâu vào bản chất, y cũng chưa từng đi sâu vào trung tâm Quảng Điền.
Đây cũng là nguyên nhân là y không đem cuộc đối thoại với Quỷ tướng quân vào hôm đó ra hỏi Mạc Thụ.
Y cảm thấy, mình vẫn chưa thể được coi là người của Quảng Điền, nên không đủ tư cách để tìm hiểu những điều đó.
Nhưng hôm nay Mạc Thụ đột nhiên đề nghị như vậy hình như đã nói rõ cái gì đó.
Tuy trong lòng ẩn ẩn có chút minh bạch, nhưng vẫn không tự giác hỏi ra miệng.
Mạc Thụ nhướng mày, cười: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Nam Ca Nhi trầm mặc.
“Ngươi thích cuộc sống ở đây chứ?” Mạc Thụ lại hỏi vấn đề cũ năm ngoái.
Nam Ca Nhi ngây ra, sau đó mới lắc đầu: “Hiện tại ta, vẫn không biết.” Mỉm cười, bộ dáng khá là bất đắc dĩ.
Nhìn biểu tình của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ không nhịn được thò tay ra vỗ vỗ đầu y: “Không cần gấp, còn rất nhiều thời gian.”
Vẫn là câu nói tương tự năm ngoái, tựa hồ khi nghe, không có gì thay đổi.
Nhưng hai người đều biết, thật ra, đã có chút gì đó không còn giống nữa.
Tác giả :
Vị Lương