Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
Chương 87 - Vào khách sạn
"Điện thoại của ai vậy?"
Phong Uyển Nhu kéo ghế ra ngồi xuống nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo chột dạ khụ một tiếng.
"Không có ai hết."
"Dạ Ngưng?"
Phong Uyển Nhu liếc nhìn Tiểu Thảo, đại khái là từ xa liền thấy nàng ta giấu di động . Chắc chắn là báo với Dạ Ngưng việc mình vừa hôn nàng, xem ra là phải dạy dỗ lại hài tử học hư này.
Tiểu Thảo mặt đỏ hồng , cúi đầu ăn canh không dám ngẩng đầu. Nàng vốn không biết nói dối, huống chi là đối với Phong tổng, nàng cũng không nguyện ý lừa gạt. Mà mấu chốt là lừa gạt cũng vô dụng. Phong Uyển Nhu thấy Tiểu Thảo quẫn bách liền cười cười, không hề truy vấn nữa, tiếp tục uống cà phê.
Một bữa cơm, không ai nói một câu, nhưng hai người đều có thể cảm giác được có một sợi dây liên kết giữa hai người. Mà lúc này đây, Phong Uyển Nhu đã hiểu được, Tiểu Thảo cuối cùng cũng thông suốt .
Phong Uyển Nhu thường thường ngắm Tiểu Thảo nhìn một cái, trên mặt biểu tình tựa tiếu phi tiếu. Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu nhìn đến toàn thân không thoải mái, phía sau lưng xuất hiện một tầng rồi một tầng mồ hôi mỏng. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra a, chẳng lẽ Uyển Uyển có thuật đọc tâm? Chỉ cần nhìn chằm chằm mình là có thể hiểu rõ suy nghĩ của mình?
"Ăn xong rồi sao?"
"Nga, ăn xong rồi......"
Tiểu Thảo buông chiếc đũa, không được tự nhiên nhìn Phong Uyển Nhu. Khó có thể thích ứng với không khí xấu hổ này, trong lòng chờ mong chuyện kế tiếp...... Bất quá, lúc sau rốt cuộc có chuyện gì a?
"Đi thôi."
Phong Uyển Nhu phất tay, gọi tính tiền. Tiểu Thảo ở một bên nhìn nàng, nghĩ nghĩ.
"Em có lương mà."
Không thể để Uyển Uyển tính tiền a, mình cũng có tiền mà. Trong khoảng thời gian này Tiểu Thảo cũng không nhàn rỗi, rảnh là lên mạng tìm tòi về rảnh là lên mạng tìm tòi về [T, P, H]
Cảm giác T là một người mạnh mẽ trong truyền thuyết, khi dễ gắt gao P. Tiểu Thảo cũng có chút phiền muộn, nàng cùng Phong tổng, ai mạnh ai yếu nhìn một cái là ra. Bị Phong Uyển Nhu áp cũng không thành vấn đề, nhưng nàng thấy mình mới là công, cụ thể vì cái gì nghĩ như vậy, Tiểu Thảo cũng không biết. Dù sao liền cảm thấy hẳn là như vậy. Muốn làm công quân, đầu tiên phải có phong độ, ví dụ như hiện tại, phải trả tiền ăn.
Phong Uyển Nhu nhìn nàng một cái, gật đầu.
"Tôi biết."
"Ờh, hôm nay em mời khách."
Tiểu Thảo vui vẻ, không nghĩ tới Uyển Uyển hôm nay cấp cho nàng chút mặt mũi. Phong Uyển Nhu mặt không chút thay đổi nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, thản nhiên hỏi.
"Tiền lương của em là ai phát ?"
"......"
Lòng tự trọng của Tiểu Thảo bị thương tổn thật lớn. Lên xe taxi, nàng liền đem mình lui vào một góc, ưu thương nhìn ngoài cửa sổ, không để ý tới Phong Uyển Nhu. Phong Uyển Nhu thấy nàng như vậy biết tính tình tiểu hài tử của Tiểu Thảo lại bắt đầu nổi dậy, thở dài, nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của Tiểu Thảo.
"Em làm sao vậy? Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao?"
Phong Uyển Nhu có chút không rõ Tiểu Thảo hôm nay vì cái gì so đo ai tính tiền. Tiểu Thảo vẫn không để ý tới nàng, thậm chí gạt tay Phong Uyển Nhu ra. Trên trán Phong Uyển Nhu hiện lên mấy vạch hắc tuyến, lạnh lùng nhìn Tiểu Thảo.
"Em nháo cái gì?"
Tiểu Thảo thật ủy khuất, miệng chu lên, nói.
"Em cảm thấy mình như là một tiểu bạch kiểm."
Phong Uyển Nhu ngây ra một lúc, bất khả tư nghị nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo bĩu môi, ủy khuất đến hốc mắt đều đỏ.
"Chính là cảm giác bị người giàu có bao dưỡng, là tiểu bạch kiểm."
Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, thấy hốc mắt hồng hồng của nàng ta, cũng không nói chuyện, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Tiểu Thảo vốn đã khổ sở, nhìn thấy Phong Uyển Nhu như vậy nghĩ nàng ta giận mình. Xoa xoa ánh mắt, nàng xoay người nhìn Phong Uyển Nhu, muốn thừa nhận sai lầm. Nhưng Tiểu Thảo nhìn chằm chằm sau lưng Phong Uyển Nhu một hồi, phát hiện có chút không đúng, bả vai kia như thế nào lại đang run run?
Tiểu Thảo cắn môi, lấy tay níu bả vai Phong Uyển Nhu kéo về phía mình, liền thấy Phong Uyển Nhu nghẹn cười nghẹn đến vẻ mặt đỏ bừng, bả vai nhịn không được run rẩy.
"Chị đây là làm gì? Em còn đang thương tâm đây nè !
Tiểu Thảo tức muốn chết rồi, nàng khổ sở như vậy, Phong Uyển Nhu cư nhiên cười đến đỏ mặt. Phong Uyển Nhu hít sâu mấy hơi thở, cố gắng đè nén ý cười, ôm Tiểu Thảo vào trong lòng.
"Tốt rồi, không thương tâm nữa."
Một câu ôn nhu khiến Tiểu Thảo nhanh chóng vui vẻ, nàng cọ cọ đầu vào hai má Phong Uyển Nhu. Vừa muốn nói lại bị Phong Uyển Nhu nói trước.
"Em chỗ nào giống tiểu bạch kiểm a. Người ta là tiểu bạch kiểm đều có tâm cơ, em một chút cũng không có."
"......Chị khi dễ em."
Tiểu Thảo dán mặt vào ngực Phong Uyển Nhu, cắn kên xương quai xanh một ngụm, cũng không quản phía trước còn tài xế. Phong Uyển Nhu ôm Tiểu Thảo, tâm tình rất tốt.
"Còn không cho tôi nói? Chính em nói đi, em chỗ nào giống là tiểu bạch kiểm."
Tiểu Thảo là một hài tử trung thực đôn hậu, vừa nghe Phong Uyển Nhu nói như vậy, hoàn toàn đã quên ai vừa rồi khóc lóc kể lể. Nàng thực thà nói.
"Em có làm da trắng a, hơn nữa cũng rất mịn màng, bộ dạng cũng xinh xắn, bộ ngực cũng vừa phải."
Phong Uyển Nhu nghe xong cười không ngừng, nhéo nhéo mặt Tiểu Thảo ôn nhu nói.
"Nguyên lai em tốt như vậy à."
"Đúng vậy."
Tiểu Thảo cười rất là vui vẻ, Phong Uyển Nhu gật gật đầu.
"Ân, nói như vậy, em hoàn toàn xứng đáng làm tiểu bạch kiểm a."
"...... Uyển Uyển."
Tiểu Thảo phản ứng lại, lui vào trong lòng Phong Uyển Nhu, ngửa đầu u oán nhìn nàng. Phong Uyển Nhu cười cười, xoa xoa đầu Tiểu Thảo.
"Tốt lắm, tôi nói chơi thôi, em nào giống tiểu bạch kiểm."
"Đúng vậy."
Tiểu Thảo dùng sức gật đầu, nhếch miệng ngây ngô cười.
"Em chính là tiểu cô nương thuần khiết, không phải kẻ trăng hoa tiểu bạch kiểm."
"......"
Đến phiên Phong Uyển Nhu hết chỗ nói, nói như vậy nửa ngày nay Tiểu Thảo chỉ quan tâm đến điểm này thôi sao. Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu, đỏ mặt, rồi ngẩng đầu hôn hôn lên cằm của nàng.
Hai má Phong Uyển Nhu đỏ hồng, bất khả tư nghị nhìn tiểu hài tử ở trong lòng mình đang cười e thẹn. Tiểu Thảo mới mặc kệ, đầu tiên nàng trừng mắt nhìn lái xe. Thẳng đến khi tài xế không dám ngẩng đầu, lúc này mới lại làm nũng ôm cổ Phong Uyển Nhu.
"Uyển Uyển, Uyển Uyển."
Phong Uyển Nhu trợn trắng mắt, từ Phong tổng tiến hóa thành Uyển Uyển, thật đúng là không dễ dàng.
"Có gì sao?"
"Chị mang em đi đến chỗ nào?"
Tiểu Thảo hỏi thực thuần khiết, còn Phong Uyển Nhu đã có chút nóng người, bị Tiểu Thảo ôm nên thân thể cũng có chút khó chịu.
"Em muốn đi đâu thì đi đó."
Vốn là một câu nói vu vơ, nhưng Phong Uyển Nhu sợ Tiểu Thảo này nói muốn đi chơi trò chơi linh tinh, làm mất hết sắc tình vì vậy nhanh chóng bổ sung.
"Đừng quá đáng là được."
Tiểu Thảo vẫn nhìn Phong Uyển Nhu, ở chung lâu như vậy rồi, không phải chỉ có Phong Uyển Nhu mới nhìn thấu lòng của nàng, đồng dạng, nàng cũng ít nhiều có thể đọc hiểu tâm tư của Phong Uyển Nhu.
"Em nghĩ đi ngủ."
"...... Nga, mệt mỏi sao? Ép buộc một ngày cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi ."
Phong Uyển Nhu không dám nhìn Tiểu Thảo, nhiệt độ trên mặt lại gia tăng. Tiểu Thảo yêu chết loại cảm giác này, nàng hiện tại khắc sâu câu nói của Dạ Ngưng 'Nhát gan thì đói chết'. Nguyên lai muốn Uyển Uyển e thẹn, biện pháp tốt nhất chính là trong lòng muốn cái gì thì nói cái đó a, rất đơn giản!
"Không phải mệt mỏi, mà là em muốn ngủ với chị."
Phong Uyển Nhu mạnh mẽ nhìn về phía Tiểu Thảo, vẻ mặt kinh ngạc, không tin nàng ta sẽ nói ra lời này. Tiểu Thảo cười cười nhìn Phong Uyển Nhu, không né không tránh. Nàng hiện tại có chút hối hận vừa rồi tại nhà hàng không khí tốt như vậy, làm gì cần trốn tránh. Dù sao đối với Phong tổng, nàng ngượng ngùng nhiều lần rồi a.
"Ừm......"
Phong Uyển Nhu lên tiếng, liền cúi đầu. Tiểu Thảo nhìn thấy thật vui vẻ, vừa định ôm lấy người đối diện thì xe đã dừng lại.
"Hai mươi đồng, cám ơn."
Tài xế rất không biết điều mở hòm phiếu lấy tiền, Tiểu Thảo hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái. Phong Uyển Nhu lại như được giải thoát, một phen đẩy Tiểu Thảo ra, trả tiền rồi xuống xe.
Xuống xe, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu vội vã bước đi, gắt gao chạy theo sau.
Lúc thuê phòng, trả tiền, đã nhìn thấy khách sạn này có một tầng ái muội. Vừa vào phòng, Tiểu Thảo nhìn nhìn chung quanh, không sai, toàn bộ phòng đều ảo ảo, có cảm giác lãng mạn. Trọng điểm là chiếc giường lớn giữa phòng kia, thoạt nhìn thật thoải mái a!
"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi."
Phong Uyển Nhu vào phòng đem hành lý để xuống hoàn hảo. Nàng có thể dự cảm sẽ phát sinh cái gì làm tim đập kịch liệt. Nhưng chuyện đó, tuy rằng nàng khát vọng đã lâu, cũng đã gần đến trước mặt, lại có chút khó có thể mở miệng. Tiểu Thảo cũng không phải là người chỉ cần nàng muốn là có thể quyết định.
Kéo bức màn vào làm cho trong phòng có chút u ám, liếm liếm môi, Tiểu Thảo hướng về phía Phong Uyển Nhu. Mà ánh mắt của Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu lại giống như ngọn lửa rực sáng, tràn ngập dục vọng.
Phong Uyển Nhu vừa đem hành lý lấy ra muốn sửa sang lại thì đã bị kéo lấy, cả người bị một cỗ khí lực rất lớn cưỡng chế. Phong Uyển Nhu thở nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn, liền thấy Tiểu Thảo đối diện cùng mình, mà thân thể của mình lại cùng thân thể Tiểu Thảo dán vào nhau. Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Tiểu Thảo có lá gan lớn như vậy, hai mắt tràn ngập dục vọng nhìn mình chăm chú. Phong Uyển Nhu cắn cắn môi, không biết làm sao.
"Đi giày cao như vậy làm gì, tháo ra."
Tiểu Thảo rất bất mãn với giầy cao gót của Phong Uyển Nhu, bắt đầu ra lệnh. Phong Uyển Nhu ngẩn người một hồi, ngẩng đầu, bất khả tư nghị chống lại ánh mắt của Tiểu Thảo.
Này - vẫn là Tiểu Thảo sao?
"Nếu không để em giúp chị tháo ra?"
Cực kỳ giống như thái độ của lãnh đạo, Tiểu Thảo khiến Phong Uyển Nhu cảm giác xa lạ. Nàng nhíu nhíu mày, muốn nói cái gì đó. Nhưng vừa mở miệng thì miệng đã bị ngăn lại, chưa kịp phản ứng thì cái lưỡi ẩm ướt kia đã chui vào khoang miệng nàng, náo loạn bên trong.
"Ngô......"
Phong Uyển Nhu theo bản năng lui về phía sau, Tiểu Thảo cũng lui về phía sau theo nàng, thân thể như đứa trẻ quấn quít lấy Phong Uyển Nhu. Hô hấp của Phong Uyển Nhu bắt đầu hỗn loạn, hai chân vô lực lui về phía sau muốn né tránh. Nhưng Tiểu Thảo vẫn quấn quít lấy nàng, mãi cho đến thân thể bị đặt ở trên tường băng lãnh. Này còn chưa đủ, bàn tay nóng rực của Tiểu Thảo không an phận chui vào trong áo Phong Uyển Nhu, cách một lớp nội y, một phen cầm lấy khỏa mềm mại trước ngực.
"Tiểu, Tiểu Thảo......"
Phong Uyển Nhu bối rối bắt lấy tay Tiểu Thảo. Tiểu Thảo không quan tâm, vẫn tiếp tục hôn môi, đều đến nước này, nàng như thế nào có thể buông tha. Vừa rồi thật vất vả học tập Ngưng Ngưng xem công quân phải làm những gì, bây giờ có thể buông tay sao, bồ câu tới tay còn thả cho bay chắc?
Theo lý thuyết, Tiểu Thảo kia chỉ ăn khoai tây thì không thể khống chế được Phong Uyển Nhu. Nhưng nàng lại ra tay bất ngờ và chơi chiêu liên hoàn hôn, hôn cho đến khi Phong Uyển Nhu không còn khí lực. Cho nên, cuối cùng vẫn có thể áp Phong Uyển Nhu lên giường lớn, thắng lợi hoàn toàn.