Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
Chương 26 - Đã khoa trương thì cứ khoa trương đi..
Tiểu Thảo lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị hoan nghênh là như thế này.
Vừa bước xuống sân khấu, thì đã bị các tiền bối lớn tuổi vây lại khen ngợi, hôm nay tóc tai cũng khác với bình thường, ngày thường ngay cả tên cũng không nhớ, nhưng hôm nay các đồng sự phòng ban khác liền vây xung quanh khích lệ nàng, trong mắt còn có một chút ái mộ, Tuy nhiên Tiểu Thảo đối với tất cả đều xem nhẹ, ngày thường kẻ khác thường hay chà đạp nàng nàng cũng không phản kháng, khuôn mặt nhỏ nhắn bị béo thành một màu đỏ bừng, nàng cũng chỉ biết ngây ngô cười.
Cuối cùng sau khi qua loa chào hỏi nàng cũng nhanh chóng trở về văn phòng, Dạ Ngưng lúc này cũng lập tức bu lại " Thế nào? Cảm giác cũng không tệ đúng không?"
Tiểu Thảo vừa rồi bị mọi người vây kín, lại mặc trên người bộ váy lễ phục quá nóng nực, lúc này nàng cởi ra, lấy ra một cái áo sơ mi màu trắng, da thịt nàng lộ ra như hòa đào, trắng như bông tuyết trước tầm mắt người khác, nàng một bên sữa lại tay áo một bên hỏi "Phong tổng đâu?"
"Eo, đúng là bồ, như thế nào mở miệng ra là liền Phong tổng không thôi"
Dạ Ngưng không vui, Tiểu Thảo này đúng là thấy sắc quên bạn, nàng có thể thành công như vậy trong đó cũng có công lao của bản thân mình a, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói, chỉ biết tìm Phong tổng.
Không trả lời Dạ Ngưng, Tiểu Thảo lại khom lưng xuống tìm kiếm gì đó trong thùng.
"Bồ tìm gì đó?"
Dạ Ngưng buồn bực, Tiểu Thảo hôm nay thật không giống với lúc bình thường, mà cũng không giống người bình thường a. Dạ Ngưng chính là thấy rất rõ, lúc xuống sân khấu, có bao nhiều ánh mắt ngắm nhìn Tiểu Thảo, còn béo má vuốt tóc, dù có là bông hoa đẹp cũng bị vùi hoa dập liễu rã rời, thế nhưng đứa nhỏ này một chút phản ứng cũng đều không có, thật so với nàng không có điểm gì giống nhau.
"Ngưng Ngưng, có thấy Sáo hồ lô của mình không?!"
Tiểu Thảo tìm nửa ngày cũng tìm không ra Sáo hồ lô, nàng còn nhớ rõ là nàng đã mang tới a. Dạ Ngưng liếc nàng một cái "Bồ còn tìm làm gì, thổi cái kia còn chưa đủ dọa người sao?"
"Bồ giấu nó?"
Tiểu Thảo nhíu mày nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng lắc lắc đầu "Đúng vậy, nhưng để làm gì, không phải đã biểu diễn xong rồi sao?"
"Mình chỉ muốn thổi..."
Tiểu Thảo mặt đỏ lên, lời còn lại định thốt ra liền nuốt vào trong bụng, Dạ Ngưng nhìn thấy Tiểu Thảo thẹn thùng bộ dạ, ý xấu cười cười "Muốn thổi cho Phong tổng?"
Tiểu Thảo mở to hai mắt nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười đắc ý "Được rồi a, ngoài Phong tổng ra còn ai làm cho bồ như vậy mà để bụng. Sáo hồ lô của bồ cũng đừng nhắc tới, nhìn mắc cỡ chết đi được"
Tiểu Thảo nghĩ nghĩ cũng thấy đúng, Phong tổng đoán chừng sẽ không thích, nàng liền xoay người nhìn xung quanh một lần, từ trong rương lấy ra một cây đàn gui-ta.
"Không phải chứ . . ."
Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo "Bồ rốt cuộc là còn biết chơi bao nhiêu loại nhạc cụ đây?"
Tiểu Thảo lấy đàn gui-ta ra, điều chỉnh âm, ngượng ngùng cười cười "Kỳ thật các nhạc cụ đều có chung thuộc tính, chỉ cần học tốt âm luật là có thể học rồi!"
Eo, Dạ Ngưng trừng nàng, ngươi cho là ai cũng như ngươi một mình có thể học bao nhiêu loại vậy a.
"Ngưng Ngưng, không thèm nói chuyện với bồ nữa, mình đi trước đây!"
Tiểu Thảo ôm đàn ghi-ta liền đi ra ngoài, Dạ Ngưng vội kêu nàng, chỉ chỉ cái áo sơ mi của Tiểu Thảo "Bồ mặc vậy đi ra ngoài không sợ lạnh sao? còn nữa, sao bồ biết Phong tổng ở đâu mà kiếm?"
Tiểu Thảo quay đầu lại nhìn nàng cười cười "Mình đương nhiên biết"
Nói xong cũng không để ý nhiều nàng liền ôm đàn ghi-ta rời đi, Dạ Ngưng huýnh cái mũi một cái, ngồi ở trên ghế nghĩ nghĩ rồi mĩm cười...
Dương Tiểu Thảo, xem ra bồ và Phong tổng cũng thật sự không tầm thường a.
Vừa đi vào hàng hiên Tiểu Thảo liền cảm giác được lạnh, rụt rụt cổ muốn trở về lấy lễ phục, nhưng lại sợ Dạ Ngưng cười nhạo, liền dậm chân, hướng đến sân thượng đi đến.
Không có gì bất ngờ, Phong tổng chính là ở đây, có một thời gian mọi người trong công ty lại đồn ầm ĩ Phong tổng thích đến đây là vì Phong tổng yêu thương và chờ đợi một người nào đó, nên cứ thích lên sân thượng ngắm nhìn bầu trời.
Tiểu Thảo lén lút chạy lên sân thượng, liếc nhìn xung quanh, nhìn thấy người đang đứng ở xa xa, mặt liền cười như một đóa hoa.
"Phong tổng!"
Một tay ôm đàn ghi-ta, một tay giơ lên múa may, lúc này Phong Uyển Nhu đang ngửa đầu nhìn trời, nghe được âm thanh của Tiểu Thảo vang lên, liền nghĩ mình phát sinh ảo giác nên nghi hoặc quay đầu lại.
"Hello!"
Tiểu Thảo trong tíc tắc khuôn mặt đã gần trong gang tấc, Phong Uyển Nhu nhìn thấy nàng mặc áo mỏng manh, liền nhíu mi "Sao cô lại đây?"
Tiểu Thảo cười cười, chỉ chỉ trong lòng đàn ghi-ta: "Tôi hát cho cô nghe!"
Phong Uyển Nhu nhìn thấy Tiểu Thảo ôm đàn ghi-ta: "Cô đàn?"
"Đúng vậy!"
Tiểu Thảo dùng sức gật gật đầu, nghiêng thân nhìn xung quanh một lần, nhìn thấy cách đó không xa có hai cái ghết liền đem lại, một cái đưa cho Phong Uyển Nhu đặt nàng ngồi xuống, cái còn lại nàng đặt đối diện rồi chính mình ngồi xuống.
"Phong tổng, cô muốn nghe bài gì?"
Tiểu Thảo cúi đầu cầm đàn chuẩn bị, hắng giọng một cái.
Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo có chút buồn cười, vội vàng như vậy chạy tới đây chính là muốn đánh đàn ca hát cho nàng nghe sao?
"Gì cũng được!"
"Cũng được là như thế nào a"
Tiểu Thảo biểu môi hơi bất mãn nói, cái gì cũng được, hát cho người đặc biệt nghe làm sao có thể gì cũng được. Ngữ khí làm nũng của Tiểu Thảo làm cho Phong Uyển Nhu có chút kinh ngạc, nàng nhấp môi, hơi vương lên ý cười nhìn Tiểu Thảo.
Ách... Tiểu Thảo dường như cũng cảm thấy được giọng nios mình có phần khác so với trước, mặt có chút hồng, cúi đầu không dám nhìn Phong Uyển Nhu.
Nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của nàng, Phong Uyển Nhu tâm tình thật tốt, nghĩ nghĩ nói: "Cứ lựa bài sở trường của cô đi!"
"Được!"
Cái này lại làm Tiểu Thảo vui vẻ, nhấc chân lên bắt chéo, ôm đàn ghi-ta, nhìn Phong Uyển Nhu bắt đầu đàn lên.
Âm thanh vừa nhảy ra, Phong Uyển Nhu chỉ vừa nghe vài nhịp đàn, liền nhìn Tiểu Thảo nhẹ nhàng cười, ngươi nga ~~~
Hôm nay , có lẽ là do phô trương quá trớn, nên Tiểu Thảo một chút cũng không thấy sợ Phong tỏng, trong lòng ôm đàn ghi-ta, hát lên ca khúc sở trường của mình.
[ nghe bài hát của Tiểu Thảo nà :"> : ]
Cô gái đối diện .. Hãy nhìn qua đây
Nhìn qua đây, nhìn qua đây nè!
Anh biểu diễn thật tuyệt vời lắm nha
Vậy nên xin em đừng giả vờ làm ngơ
Cô gái đối diện hãy nhìn qua đây
Nhìn qua đây ,nhìn qua đây nè...
Đừng thấy anh như vậy mà sợ nha
Thật ra anh dễ thương lắm đó...
. . .
Âm nhạc vui vẽ, giai điệu thoải mái, Tiểu Thảo lay đầu cười híp mắt nhìn Phong Uyển Nhu, đầu ngón chân nhịp theo điệu nhạc, hoàn toàn mở rộng nội tâm.
Phong Uyển Nhu khó mà được thả lòng, thân mình tựa vào phía sau dựa vào ghế, nhẹ tay gõ theo nhịp nhạc, mỉm cười nhìn vào ánh mắt Tiểu Thảo.
Nhìn Phong tổng cũng đang khích lệ, Tiểu Thảo vì vậy hát cực kỳ vui vẻ, cuối cùng nàng liền đứng lên đẩy cái ghế qua một bên, một bên đứng hát một bên ôm đàn gui-ta hướng đến Phong Uyển Nhu.
Nhưng trong lòng Phong Uyển Nhu nhìn thấy động tác của Tiểu Thảo lại có phần rối loạn nhịp, dường như có luồng điện theo thanh âm của Tiểu Thảo chảy quanh thân thể nàng, mà ánh mắt kia như lửa rực cháy lên mỗi một dây thần kinh của nàng, nàng chưa bao giờ có cảm xúc như vậy nảy lên trong lòng, đột nhiên Phong Uyển Nhu lại cảm thấy khẩn trương xen lẫn cả vui sướng, nàng có phần e thẹn cúi đầu.
Cảm giác được Tiểu Thảo từng bước tới gần, Phong Uyển Nhu tim đập càng thêm kịch liệt, tay liền bắt được lưng ghế dựa, hơi hơi cắn môi dưới.
Cô ...
Tiểu Thảo ngược lại vô cùng vui vẻ, căn bản là không hề để ý Phong tổng đang chật vật vì nàng, nàng vừa hát vừa cười vừa đi đến bên người Phong Uyển Nhu, thậm chí còn hướng đầu đến trước mặt Phong tổng theo điệu nhạc, mang theo vài phần khiêu khích nhìn vào mắt người trước mắt.
Anh nhìn trái, nhìn phải, nhìn lên nhìn xuống
Thì ra mỗi cô gái đều không đơn giản
Anh nghĩ rồi lại nghĩ, đoán rồi lại đoán
Tâm sự của các cô gái thật là kỳ lạ..
...
Phong Uyển Nhu mặt đỏ lên vô cùng, cảm giác Tiểu Thảo là đang trêu chọc nàng, nhất thời nàng vừa thẹn lại vừa giận, đã nói trước mặt rõ ràng như vậy cũng không trốn tránh, nàng cắn cắn môi rồi lại ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Tiểu Thảo.
—
P/S: Tiểu Thao aaa ... thiệt là dễ thương quá đi ^_^