Xuân Sơn Nặng Mấy Vạn
Chương 11
Đêm đó Phượng Linh Quân ăn chút đau khổ, vốn không muốn tiếp tục nhưng không biết Sở Kiền xảy ra chuyện gì, đột nhiên đi vào, vật hung hãn bên dưới chôn sâu trong cơ thể hắn không ngừng hoạt động, nước mắt lại theo cằm rơi xuống, vừa hành hạ hắn vừa khóc.
Người này thật sự rất thích khóc.
Phượng Linh Quân cảm thấy nhức đầu, hắn càng thêm lo lắng nếu như hắn chết, sau này Sở Kiền sẽ thế nào? Nếu không chết thật tốt.
Thế cục không do người quyết định, chuyện đã định muốn đổi ý khẳng định không thể. Đại khái người bên võ lâm cũng sợ hắn đổi ý, Triệu minh chủ tự mình chạy tới thành Vị Thủy, mang theo một đám nhân sĩ chánh phái làm đại hội thệ sư thật lớn, lúc này hắn đã bị bắt lên đầu đài, có muốn đổi ý cũng không có lối thoát.
Đại hội thệ sư ngày đó, Phượng Linh Quân đứng giữa đám người, dáng người hắn vốn đẹp, khí thế bất phàm, bất luận đứng ở đâu đều làm người khác chú ý, không ngừng được mọi người ban phát danh hiệu ‘anh hùng xuất thiếu niên’, ‘dám làm người tiên phong’, ‘trung can nghĩa đảm’, ai ai cũng tâng bốc hắn, cơ hồ đem hắn đội lên thành trời.
Cảm kích sao, thật ra bọn họ chỉ muốn nịnh nọt hắn mà thôi, khiến hắn không còn đường lui, hắn từ nhỏ vốn đã được thân thích coi trọng, lời hay ý đẹp nghe không ít, chỉ có điều hôm nay đặc biệt nhiều, làm hắn nghe đến chua xót.
Sở Kiền ở phụ cận xa xa nhìn hắn. Mấy ngày nay bọn họ như hình với bóng, Phượng Linh Quân muốn một mình đi ra ngoài làm ít chuyện Sở Kiền cũng không đồng ý, nhất định phải thời thời khắc khắc đi theo hắn.
Phượng Linh Quân muốn bỏ cũng không bỏ được, nhưng dính càng chặt ly biệt càng khó khăn, hắn không thể nghĩ ra biện pháp tốt nào đành thuận theo tự nhiên, cũng không phải một đường sinh cơ cũng không có, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hai mươi tám tháng chín, cách ngày giao chiến còn vài ngày.
Phượng Linh Quân căn bản không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều ở trong khách điếm, chuyên tâm bồi Sở Kiền.
Phượng Linh Quân phát hiện, cách nửa năm không gặp, võ công của Sở Kiền lại tiến bộ, tăng đến mức chóng mặt. Lúc bắt đầu, hắn cứ cho là Sở Kiền đã phá thân đồng tử, luyện thành cuốn bí tịch vô danh kia cũng không phải chuyện gì lớn, sau lại phát hiện y luyện được không tệ, nhưng sự tình lại không đơn giản như vậy —— Phượng Linh Quân nghi ngờ trong cơ thể Sở Kiền có tích trữ một cỗ nội lực cường đại không thuộc về y.
Đối với chuyện này Sở Kiền hoàn toàn không biết gì. Phượng Linh Quân đành phải chỉ bảo y cẩn thận hồi tưởng lại, có hay không có người từng truyền nội công cho y? Sở Kiền suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại chuyện của sư phụ lúc còn sống.
Nhưng chuyện đó đã qua hơn ba năm, lúc ấy sư phụ y nói không cụ thể, y cũng không để trong lòng, cũng không cảm thấy cơ thể có gì bất thường. Huống chi không lâu sau đó sư phụ y qua đời, y lại thương tâm, càng không có thời gian suy nghĩ đến nó, đảo mắt một cái đã quên đi.
Lùi về khoảng thời gian ba năm, y đều trải qua cuộc sống bình thường trên núi, hết thảy không có gì bất đồng, cho đến khi Phượng Linh Quân xuất hiện ——
“Đó chính là sư phụ đệ.” Phượng Linh Quân cảm khái, “Ông ấy đã đem công lực cả đời truyền lại cho đệ, nhưng đệ không cảm nhận được, mãi đến sau này khi luyện cuốn bí tịch kia nội lực bị phong tỏa trong kinh mạch mới thức tỉnh, đúng không?”
Sở Kiền nghe mà u mê.
Phượng Linh Quân: “Ta chỉ là suy đoán, đệ thử vận công xem?”
Sở Kiền tĩnh tọa trên giường, y dựa theo chỉ thị của Phượng Linh Quân mà nhắm mắt lại, miệng niệm khẩu quyết tâm pháp, điều động dòng khí trong kinh mạch, thử đem nó vận chuyện khắp người.
Thử mấy lần vẫn không có kết quả.
Sở Kiền mở mắt, ngóng trông nhìn về phía Phượng Linh Quân. Hắn cong khóe miệng, đối với y cười cười, “Không gấp, chậm rãi thử lại.”
Song ‘chậm rãi’ là một từ xa xỉ, Phượng Linh Quân đã không còn mấy ngày để ‘chậm’, áp lực treo trên đỉnh đầu hắn không khác nào thanh đao, hắn có chút vui mừng, Sở Kiền đã có võ công, tương lai sẽ không dễ bị người khác coi thường.
Nhưng không ai ngại mình võ công cao, Phượng Linh Quân hi vọng Sở Kiền sẽ lợi hại hơn nữa, càng lợi hại càng tốt, chính vì vậy mấy ngày kế tiếp hắn đều dốc hết sức dạy cho Sở Kiền.
Vừa bắt đầu Sở Kiền rất không vui mà phối hợp, cả người y mệt mỏi, không quan tâm nội công mình đã luyện đến cảnh giới gì chỉ muốn làm nũng với Phượng Linh Quân, hận hai người không thể không lúc nào dính lấy nhau, ban ngày luyện công cũng phải nắm chặt lấy tay hắn, tối ngủ cũng nhất quyết ôm hắn mà ngủ.
Mỗi lần Phượng Linh Quân có dấu hiệu rời đi phản ứng của y rất kịch liệt, hoặc là phát giận, hoặc là nằm ủ rũ trên người hắn, làm bộ trầm mặc thương tâm, khiến hắn không thể làm được gì.
Có lẽ tâm tình bị ảnh hưởng, Sở Kiền gần đây có chút gầy, ngay cả ánh mắt cũng mang mấy phần tiều tụy. Nhưng bộ dáng này của y ngược lại đem hình ảnh thiếu niên ngây thơ phủi bỏ sạch sẽ, ngũ quan càng thêm rõ ràng, đường cong sống mũi lộ hẳn ra, không những tuấn tú hơn mà dáng người dường như cũng cao hơn trước.
Phượng Linh Quân thấu hiểu tâm tình y, hai người nằm trên giường đóng cảnh triền miên, sau khi nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc, eo hắn vẫn còn nằm trong tay Sở Kiền, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Kiền nhi, đệ rất đẹp, sau này nhất định có rất nhiều người thích.”
Sở Kiền kín đáo liếc nhìn hắn, không lên tiếng.
Phượng Linh Quân: “Nếu như ta không còn ở đây, đệ phải luyện võ công thật tốt, cưới một vị thê tử xinh đẹp, hưởng thụ cuộc sống ——”
Lời còn chưa dứt, Sở Kiền bỗng lật người đem Phượng Linh Quân đè ở dưới, hung tợn cắn lên môi hắn.
“Đệ không nghe huynh!” Sở Kiền đỏ mắt, y đem khóe miệng Phượng Linh Quân cắn đến rách, vừa hung dữ lại vừa ủy khuất, nức nở nói: “Huynh lại muốn đem đệ đưa cho ai? Đệ không nghe lời huynh, nếu huynh dám chết, đệ cũng sẽ moi quan tài của huynh ra, nằm vô trong đó với huynh!”
“......”
Lời y nói rất dọa người, Phượng Linh Quân muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong, trong lòng buồn bực nói thầm: chết cũng không cho ta chết yên ổn, ta đời trước cuối cùng phạm phải nghiệt gì, sao lại dính chặt lấy đệ ấy thế này? Chẳng lẽ là số đào hoa trong truyền thuyết? Khó trách lại ‘nghiệt’.
Phượng Linh Quân vất vả dỗ dành Sở Kiền, ngày hôm sau Sở Kiền vòng vo tính, không biết tại sao bỗng nhiên đồng ý luyện võ với hắn. Phượng Linh Quân ở sư môn thường giúp các sư đệ luyện võ, ở phương diện này rất tài giỏi, Sở Kiền được hắn chỉ điểm mấy ngày đã tiến bộ không ít.
Phượng Linh Quân phát hiện, Sở Kiền cũng không giống như lời sư phụ y nói, y rõ ràng không phải một tên đầu gỗ mà là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, có điều thời gian bắt đầu lại tương đối trễ.
Phượng Linh Quân hơi an tâm, thời gian nhàn hạ liền dẫn Sở Kiền ra ngoài ngao du, đáng tiếc Sở Kiền trừ hắn ra không có một chút hứng thú nào với cảnh đẹp hay mĩ thực, chỉ thích dính lấy hắn.
Có một lần Triệu minh chủ hỏi thân phận của Sở Kiền, Phượng Linh Quân nói là ‘biểu đệ bà con xa’, khi ấy y không có phản ứng gì, khi trở về lại biểu đạt bất mãn của mình. Phượng Linh Quân thất thần, Kiền nhi gần đây rất ít khi tức giận nhưng khả năng làm nũng lại tăng lên một tầm mới, thường làm cho hắn không có biện pháp nào...... Cho dù là nữ nhi cũng không có làm nũng đến mức độ đó đi? Chân mày vừa nhíu lại, ánh mắt tội nghiệp kia đảo qua, tim hắn cũng muốn chảy ra.
—— Sao lại đáng thương đến mức này?
Phượng Linh Quân thật sự sợ, sợ một ngày hắn vì ánh mắt này mà chết không nhắm mắt.
......
Ngày mồng tám tháng mười, thành Vị Thủy nổi gió lớn.
Cơn gió đem lá khô toàn bộ cuốn đi, chỉ để lại những nhánh cây trụi lá trơ trọi giữa bầu trời. Buổi trưa đi qua, ngay cả ánh mặt trời cũng không nhìn thấy, bầu trời u ám, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.
Phượng Linh Quân một mình ra khỏi cửa mua cho Sở Kiền một bộ quần áo chống rét. Phượng Linh Quân cho là khi Sở Kiền thay ra sẽ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, cảnh tượng đó nhất định rất đáng xem.
Đáng tiếc hắn lại tính toán sai, Sở Kiền không như thường ngày, không chỉ không làm ra phản ứng hắn nghĩ đến mà người cứ không yên. Hắn thấy cũng không truy cứu, dù sao thời gian cũng đã đến, tối nay hắn sẽ cùng với Tần Thanh quyết chiến, Sở Kiền khác thường là bình thường.
Hoàng hôn buông xuống, Sở Kiền ôm một bầu rượu trở về, lúc vào cửa trùng hợp thấy Phượng Linh Quân đang lau kiếm, hắn nhẹ nhàng dùng khăn lau lên thân kiếm, vẻ mặt chuyên chú trước nay chưa từng thấy.
Sở Kiền đặt bầu rượu lên bàn, ôm lấy Phượng Linh Quân từ phía sau.
“Huynh phải đi bây giờ sao?” Sở Kiền hỏi, “Là cánh rừng già phía tây thành sao? Đệ có thể đi cùng huynh không?”
Những lời này y đã hỏi rất nhiều lần, không cần trả lời nữa.
Sở Kiền thật giống như đang lẩm bẩm, nhẹ giọng nói: “Ngoài trời đã ngưng gió, mây đen đã tán đi, là dấu hiệu tốt, đệ chờ huynh trở lại.”
“......” Cổ họng Phượng Linh Quân chợt đau, hắn trong nháy mắt hiểu được cái gì gọi là ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, càng ngọt ngào mềm mại càng khiến người khác không thể chống cự. Vì một người, hắn tình nguyện lên núi đao xuống biển lửa.
Phượng Linh Quân im lặng xoay người, đối diện với Sở Kiền ôm y một cái.
Sở Kiền chợt từ trong ngực hắn tránh thoát, y đi qua bàn rót hai chén rượu, một cho bản thân một đưa cho hắn.
Phượng Linh Quân không nghĩ ngợi gì liền uống ngay, uống xong thấy Sở Kiền hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn mình, tay cầm chén rượu run lên, cơ hồ đem phần rượu trong chén đổ đi không ít, phần rượu của y lại chưa từng động qua. Phượng Linh Quân nắm lấy bàn tay run rẩy của y, đem chén còn lại uống cạn.
“Sao lại khóc rồi? Đã lâu lắm rồi đệ không cười với ta, Kiền nhi.”
“......”
Sở Kiền nghe vậy kéo khóe miệng, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Phượng Linh Quân rầu rĩ, hắn không dám nói nhiều, sợ rằng đối phương sẽ tiếp tục khóc, “Thôi, đệ ở đây chờ ta, ta nhất định......” Lời còn chưa dứt hắn chợt cảm thấy dưới chân vô lực, cả người suýt chút nữa ngã quỵ.
Hắn nắm chặt lấy thành giường, ngẩng đầu nhìn Sở Kiền, thân ảnh phái trước trở nên mơ hồ.
“..... Kiền nhi?” Phượng Linh Quân chấn động, hắn lập tức hiểu được rượu có vấn đề, “Đệ làm gì?”
“Đệ cái gì cũng không làm.” Lông mi Sở Kiền run lên, y đến gần hai bước, như bình thương ôm lấy Phượng Linh Quân đặt lên giường, run giọng nói: “Đệ chỉ không bỏ được huynh.”
“......”
Phượng Linh Quân nhíu chặt mày, hắn không biết Sở Kiền hạ dược gì, cả người vô lực, ngay cả động tác nhíu mày cũng rất khó khăn.
Hai mắt hắn dần mở không lên, mi mắt nặng trĩu, giống như tránh nhiệm mà tối nay hắn phải gánh lấy, nặng nề đè áp, muốn tránh cũng không thoát.
Phượng Linh Quân không tự chủ được chậm lại hô hấp, ý thức mông lung, hắn nghe chung quanh phát ra tiếng động, Sở Kiền không biết từ đâu lấy ra một sợi dây, trước đem áo ngoài và giày của hắn cởi ra, sau đó dùng dây cột hắn vào giường.
Ngay sau đó, một bóng đen nhích tới gần, Sở Kiền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Linh Quân ca ca.” Hô hấp nóng bỏng gần trong gang tấc, Sở Kiền dán trên mặt hắn, lưu luyến không thôi.
“Linh Quân ca ca......” Phượng Linh Quân nghe rất rõ lời Sở Kiền nói, “Đệ không hi vọng huynh bị thương, càng không muốn huynh phải chết. Huynh sao cứ nhất quyết làm anh hùng? —— Đệ không muốn huynh đi làm thứ anh hùng gì đó.”
“......”
“Nếu như huynh bắt buộc đi vào hiểm cảnh, đệ tình nguyện thay huynh đi.”
Không, không muốn......
Phượng Linh Quân nói không ra lời, hắn ra sức giãy dụa, song ngón tay chỉ có thể giật nhẹ.
Sở Kiền lại cúi đầu xuống hôn hắn, phảng phất như hôn thế nào cũng không đủ, hai tay nâng mặt hắn lên, thân mật hôn một hồi, từ đôi môi di chuyển lên mắt.
“Đệ đi.” Sở Kiền mặc y phục của hắn, cầm kiếm của hắn, bắt chước giọng nói của hắn, cố chấp nói: “Huynh ở đây chờ đệ, đệ nhất định......”
Nhất định cái gì?
Hắn khi ấy còn chưa nói xong, là nhất định trở lại sao?
Sở Kiền quay đầu nhìn Phượng Linh Quân một cái, dứt khoát đẩy cửa đi ra.
Người này thật sự rất thích khóc.
Phượng Linh Quân cảm thấy nhức đầu, hắn càng thêm lo lắng nếu như hắn chết, sau này Sở Kiền sẽ thế nào? Nếu không chết thật tốt.
Thế cục không do người quyết định, chuyện đã định muốn đổi ý khẳng định không thể. Đại khái người bên võ lâm cũng sợ hắn đổi ý, Triệu minh chủ tự mình chạy tới thành Vị Thủy, mang theo một đám nhân sĩ chánh phái làm đại hội thệ sư thật lớn, lúc này hắn đã bị bắt lên đầu đài, có muốn đổi ý cũng không có lối thoát.
Đại hội thệ sư ngày đó, Phượng Linh Quân đứng giữa đám người, dáng người hắn vốn đẹp, khí thế bất phàm, bất luận đứng ở đâu đều làm người khác chú ý, không ngừng được mọi người ban phát danh hiệu ‘anh hùng xuất thiếu niên’, ‘dám làm người tiên phong’, ‘trung can nghĩa đảm’, ai ai cũng tâng bốc hắn, cơ hồ đem hắn đội lên thành trời.
Cảm kích sao, thật ra bọn họ chỉ muốn nịnh nọt hắn mà thôi, khiến hắn không còn đường lui, hắn từ nhỏ vốn đã được thân thích coi trọng, lời hay ý đẹp nghe không ít, chỉ có điều hôm nay đặc biệt nhiều, làm hắn nghe đến chua xót.
Sở Kiền ở phụ cận xa xa nhìn hắn. Mấy ngày nay bọn họ như hình với bóng, Phượng Linh Quân muốn một mình đi ra ngoài làm ít chuyện Sở Kiền cũng không đồng ý, nhất định phải thời thời khắc khắc đi theo hắn.
Phượng Linh Quân muốn bỏ cũng không bỏ được, nhưng dính càng chặt ly biệt càng khó khăn, hắn không thể nghĩ ra biện pháp tốt nào đành thuận theo tự nhiên, cũng không phải một đường sinh cơ cũng không có, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Hai mươi tám tháng chín, cách ngày giao chiến còn vài ngày.
Phượng Linh Quân căn bản không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều ở trong khách điếm, chuyên tâm bồi Sở Kiền.
Phượng Linh Quân phát hiện, cách nửa năm không gặp, võ công của Sở Kiền lại tiến bộ, tăng đến mức chóng mặt. Lúc bắt đầu, hắn cứ cho là Sở Kiền đã phá thân đồng tử, luyện thành cuốn bí tịch vô danh kia cũng không phải chuyện gì lớn, sau lại phát hiện y luyện được không tệ, nhưng sự tình lại không đơn giản như vậy —— Phượng Linh Quân nghi ngờ trong cơ thể Sở Kiền có tích trữ một cỗ nội lực cường đại không thuộc về y.
Đối với chuyện này Sở Kiền hoàn toàn không biết gì. Phượng Linh Quân đành phải chỉ bảo y cẩn thận hồi tưởng lại, có hay không có người từng truyền nội công cho y? Sở Kiền suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại chuyện của sư phụ lúc còn sống.
Nhưng chuyện đó đã qua hơn ba năm, lúc ấy sư phụ y nói không cụ thể, y cũng không để trong lòng, cũng không cảm thấy cơ thể có gì bất thường. Huống chi không lâu sau đó sư phụ y qua đời, y lại thương tâm, càng không có thời gian suy nghĩ đến nó, đảo mắt một cái đã quên đi.
Lùi về khoảng thời gian ba năm, y đều trải qua cuộc sống bình thường trên núi, hết thảy không có gì bất đồng, cho đến khi Phượng Linh Quân xuất hiện ——
“Đó chính là sư phụ đệ.” Phượng Linh Quân cảm khái, “Ông ấy đã đem công lực cả đời truyền lại cho đệ, nhưng đệ không cảm nhận được, mãi đến sau này khi luyện cuốn bí tịch kia nội lực bị phong tỏa trong kinh mạch mới thức tỉnh, đúng không?”
Sở Kiền nghe mà u mê.
Phượng Linh Quân: “Ta chỉ là suy đoán, đệ thử vận công xem?”
Sở Kiền tĩnh tọa trên giường, y dựa theo chỉ thị của Phượng Linh Quân mà nhắm mắt lại, miệng niệm khẩu quyết tâm pháp, điều động dòng khí trong kinh mạch, thử đem nó vận chuyện khắp người.
Thử mấy lần vẫn không có kết quả.
Sở Kiền mở mắt, ngóng trông nhìn về phía Phượng Linh Quân. Hắn cong khóe miệng, đối với y cười cười, “Không gấp, chậm rãi thử lại.”
Song ‘chậm rãi’ là một từ xa xỉ, Phượng Linh Quân đã không còn mấy ngày để ‘chậm’, áp lực treo trên đỉnh đầu hắn không khác nào thanh đao, hắn có chút vui mừng, Sở Kiền đã có võ công, tương lai sẽ không dễ bị người khác coi thường.
Nhưng không ai ngại mình võ công cao, Phượng Linh Quân hi vọng Sở Kiền sẽ lợi hại hơn nữa, càng lợi hại càng tốt, chính vì vậy mấy ngày kế tiếp hắn đều dốc hết sức dạy cho Sở Kiền.
Vừa bắt đầu Sở Kiền rất không vui mà phối hợp, cả người y mệt mỏi, không quan tâm nội công mình đã luyện đến cảnh giới gì chỉ muốn làm nũng với Phượng Linh Quân, hận hai người không thể không lúc nào dính lấy nhau, ban ngày luyện công cũng phải nắm chặt lấy tay hắn, tối ngủ cũng nhất quyết ôm hắn mà ngủ.
Mỗi lần Phượng Linh Quân có dấu hiệu rời đi phản ứng của y rất kịch liệt, hoặc là phát giận, hoặc là nằm ủ rũ trên người hắn, làm bộ trầm mặc thương tâm, khiến hắn không thể làm được gì.
Có lẽ tâm tình bị ảnh hưởng, Sở Kiền gần đây có chút gầy, ngay cả ánh mắt cũng mang mấy phần tiều tụy. Nhưng bộ dáng này của y ngược lại đem hình ảnh thiếu niên ngây thơ phủi bỏ sạch sẽ, ngũ quan càng thêm rõ ràng, đường cong sống mũi lộ hẳn ra, không những tuấn tú hơn mà dáng người dường như cũng cao hơn trước.
Phượng Linh Quân thấu hiểu tâm tình y, hai người nằm trên giường đóng cảnh triền miên, sau khi nụ hôn cuồng nhiệt kết thúc, eo hắn vẫn còn nằm trong tay Sở Kiền, đột nhiên mở miệng nói một câu: “Kiền nhi, đệ rất đẹp, sau này nhất định có rất nhiều người thích.”
Sở Kiền kín đáo liếc nhìn hắn, không lên tiếng.
Phượng Linh Quân: “Nếu như ta không còn ở đây, đệ phải luyện võ công thật tốt, cưới một vị thê tử xinh đẹp, hưởng thụ cuộc sống ——”
Lời còn chưa dứt, Sở Kiền bỗng lật người đem Phượng Linh Quân đè ở dưới, hung tợn cắn lên môi hắn.
“Đệ không nghe huynh!” Sở Kiền đỏ mắt, y đem khóe miệng Phượng Linh Quân cắn đến rách, vừa hung dữ lại vừa ủy khuất, nức nở nói: “Huynh lại muốn đem đệ đưa cho ai? Đệ không nghe lời huynh, nếu huynh dám chết, đệ cũng sẽ moi quan tài của huynh ra, nằm vô trong đó với huynh!”
“......”
Lời y nói rất dọa người, Phượng Linh Quân muốn cười cũng không được, muốn khóc cũng không xong, trong lòng buồn bực nói thầm: chết cũng không cho ta chết yên ổn, ta đời trước cuối cùng phạm phải nghiệt gì, sao lại dính chặt lấy đệ ấy thế này? Chẳng lẽ là số đào hoa trong truyền thuyết? Khó trách lại ‘nghiệt’.
Phượng Linh Quân vất vả dỗ dành Sở Kiền, ngày hôm sau Sở Kiền vòng vo tính, không biết tại sao bỗng nhiên đồng ý luyện võ với hắn. Phượng Linh Quân ở sư môn thường giúp các sư đệ luyện võ, ở phương diện này rất tài giỏi, Sở Kiền được hắn chỉ điểm mấy ngày đã tiến bộ không ít.
Phượng Linh Quân phát hiện, Sở Kiền cũng không giống như lời sư phụ y nói, y rõ ràng không phải một tên đầu gỗ mà là một khối ngọc thô chưa được mài dũa, có điều thời gian bắt đầu lại tương đối trễ.
Phượng Linh Quân hơi an tâm, thời gian nhàn hạ liền dẫn Sở Kiền ra ngoài ngao du, đáng tiếc Sở Kiền trừ hắn ra không có một chút hứng thú nào với cảnh đẹp hay mĩ thực, chỉ thích dính lấy hắn.
Có một lần Triệu minh chủ hỏi thân phận của Sở Kiền, Phượng Linh Quân nói là ‘biểu đệ bà con xa’, khi ấy y không có phản ứng gì, khi trở về lại biểu đạt bất mãn của mình. Phượng Linh Quân thất thần, Kiền nhi gần đây rất ít khi tức giận nhưng khả năng làm nũng lại tăng lên một tầm mới, thường làm cho hắn không có biện pháp nào...... Cho dù là nữ nhi cũng không có làm nũng đến mức độ đó đi? Chân mày vừa nhíu lại, ánh mắt tội nghiệp kia đảo qua, tim hắn cũng muốn chảy ra.
—— Sao lại đáng thương đến mức này?
Phượng Linh Quân thật sự sợ, sợ một ngày hắn vì ánh mắt này mà chết không nhắm mắt.
......
Ngày mồng tám tháng mười, thành Vị Thủy nổi gió lớn.
Cơn gió đem lá khô toàn bộ cuốn đi, chỉ để lại những nhánh cây trụi lá trơ trọi giữa bầu trời. Buổi trưa đi qua, ngay cả ánh mặt trời cũng không nhìn thấy, bầu trời u ám, bên ngoài tuyết đã bắt đầu rơi.
Phượng Linh Quân một mình ra khỏi cửa mua cho Sở Kiền một bộ quần áo chống rét. Phượng Linh Quân cho là khi Sở Kiền thay ra sẽ lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, cảnh tượng đó nhất định rất đáng xem.
Đáng tiếc hắn lại tính toán sai, Sở Kiền không như thường ngày, không chỉ không làm ra phản ứng hắn nghĩ đến mà người cứ không yên. Hắn thấy cũng không truy cứu, dù sao thời gian cũng đã đến, tối nay hắn sẽ cùng với Tần Thanh quyết chiến, Sở Kiền khác thường là bình thường.
Hoàng hôn buông xuống, Sở Kiền ôm một bầu rượu trở về, lúc vào cửa trùng hợp thấy Phượng Linh Quân đang lau kiếm, hắn nhẹ nhàng dùng khăn lau lên thân kiếm, vẻ mặt chuyên chú trước nay chưa từng thấy.
Sở Kiền đặt bầu rượu lên bàn, ôm lấy Phượng Linh Quân từ phía sau.
“Huynh phải đi bây giờ sao?” Sở Kiền hỏi, “Là cánh rừng già phía tây thành sao? Đệ có thể đi cùng huynh không?”
Những lời này y đã hỏi rất nhiều lần, không cần trả lời nữa.
Sở Kiền thật giống như đang lẩm bẩm, nhẹ giọng nói: “Ngoài trời đã ngưng gió, mây đen đã tán đi, là dấu hiệu tốt, đệ chờ huynh trở lại.”
“......” Cổ họng Phượng Linh Quân chợt đau, hắn trong nháy mắt hiểu được cái gì gọi là ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’, càng ngọt ngào mềm mại càng khiến người khác không thể chống cự. Vì một người, hắn tình nguyện lên núi đao xuống biển lửa.
Phượng Linh Quân im lặng xoay người, đối diện với Sở Kiền ôm y một cái.
Sở Kiền chợt từ trong ngực hắn tránh thoát, y đi qua bàn rót hai chén rượu, một cho bản thân một đưa cho hắn.
Phượng Linh Quân không nghĩ ngợi gì liền uống ngay, uống xong thấy Sở Kiền hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn mình, tay cầm chén rượu run lên, cơ hồ đem phần rượu trong chén đổ đi không ít, phần rượu của y lại chưa từng động qua. Phượng Linh Quân nắm lấy bàn tay run rẩy của y, đem chén còn lại uống cạn.
“Sao lại khóc rồi? Đã lâu lắm rồi đệ không cười với ta, Kiền nhi.”
“......”
Sở Kiền nghe vậy kéo khóe miệng, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
Phượng Linh Quân rầu rĩ, hắn không dám nói nhiều, sợ rằng đối phương sẽ tiếp tục khóc, “Thôi, đệ ở đây chờ ta, ta nhất định......” Lời còn chưa dứt hắn chợt cảm thấy dưới chân vô lực, cả người suýt chút nữa ngã quỵ.
Hắn nắm chặt lấy thành giường, ngẩng đầu nhìn Sở Kiền, thân ảnh phái trước trở nên mơ hồ.
“..... Kiền nhi?” Phượng Linh Quân chấn động, hắn lập tức hiểu được rượu có vấn đề, “Đệ làm gì?”
“Đệ cái gì cũng không làm.” Lông mi Sở Kiền run lên, y đến gần hai bước, như bình thương ôm lấy Phượng Linh Quân đặt lên giường, run giọng nói: “Đệ chỉ không bỏ được huynh.”
“......”
Phượng Linh Quân nhíu chặt mày, hắn không biết Sở Kiền hạ dược gì, cả người vô lực, ngay cả động tác nhíu mày cũng rất khó khăn.
Hai mắt hắn dần mở không lên, mi mắt nặng trĩu, giống như tránh nhiệm mà tối nay hắn phải gánh lấy, nặng nề đè áp, muốn tránh cũng không thoát.
Phượng Linh Quân không tự chủ được chậm lại hô hấp, ý thức mông lung, hắn nghe chung quanh phát ra tiếng động, Sở Kiền không biết từ đâu lấy ra một sợi dây, trước đem áo ngoài và giày của hắn cởi ra, sau đó dùng dây cột hắn vào giường.
Ngay sau đó, một bóng đen nhích tới gần, Sở Kiền cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
“Linh Quân ca ca.” Hô hấp nóng bỏng gần trong gang tấc, Sở Kiền dán trên mặt hắn, lưu luyến không thôi.
“Linh Quân ca ca......” Phượng Linh Quân nghe rất rõ lời Sở Kiền nói, “Đệ không hi vọng huynh bị thương, càng không muốn huynh phải chết. Huynh sao cứ nhất quyết làm anh hùng? —— Đệ không muốn huynh đi làm thứ anh hùng gì đó.”
“......”
“Nếu như huynh bắt buộc đi vào hiểm cảnh, đệ tình nguyện thay huynh đi.”
Không, không muốn......
Phượng Linh Quân nói không ra lời, hắn ra sức giãy dụa, song ngón tay chỉ có thể giật nhẹ.
Sở Kiền lại cúi đầu xuống hôn hắn, phảng phất như hôn thế nào cũng không đủ, hai tay nâng mặt hắn lên, thân mật hôn một hồi, từ đôi môi di chuyển lên mắt.
“Đệ đi.” Sở Kiền mặc y phục của hắn, cầm kiếm của hắn, bắt chước giọng nói của hắn, cố chấp nói: “Huynh ở đây chờ đệ, đệ nhất định......”
Nhất định cái gì?
Hắn khi ấy còn chưa nói xong, là nhất định trở lại sao?
Sở Kiền quay đầu nhìn Phượng Linh Quân một cái, dứt khoát đẩy cửa đi ra.
Tác giả :
Na Khả Lộ Lộ