Xuân Sắc Như Thế
Chương 58-2
Trúc Thanh ngồi trong góc xe, ôm mặt khóc nưng nức. Tần công tử trong ấn tượng của nàng là người vô cùng hiền hòa, anh tuấn, nói chuyện dí dỏm. Một chủ tử tốt như vậy sao lại bị người khác hạ cổ chứ?
Chuyện này Vân Ánh Lục cũng rất muốn biết.
Xe ngựa lọc cọc vào cổng Tần phủ, đây cũng là lần đầu tiên Vân Ánh Lục ghé đến Tần phủ. Các lầu gác lộng lẫy trong phủ đều sáng ngời ánh nến nhưng lại vẳng đến tiếng khóc bi ai.
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết xé tan màn đêm yên tĩnh khiến ai nấy đều rùng mình ớn lạnh.
“Xem ra công tự lại bị dày vò rồi. Cứ đến tối bệnh tình lại nặng hơn, hầu như đêm nào công tử cũng vật vã vì đau đớn”. Tổng quản đau lòng nói.
Vân Ánh Lục sắc mặt nặng nề đi về hướng tiếng hét phát ra.
Trong phòng có không ít người, đám hạ nhân đứng bên gạt lệ còn Tần viên ngoại và Tần phu nhân thì ngồi bên giường lau mồ hôi cho Tần Luận. Trên đầu giường đặt một đĩa gan sống, một đĩa thịt sống, mùi máu tanh tưởi khiến cho ruồi bọ vù vù lượn quanh.
Vừa đưa tầm mắt qua vai Tần phu nhân, viền mắt Vân Ánh Lục đã đỏ ửng, tay chân lập tức lạnh toát. Nếu không phải đôi mắt kia còn chuyển động thì cô đã tưởng nằm trên giường là một bộ xương khô.
Tần Luận gầy yếu tới mức không còn ra dạng người, toàn thân chỉ còn da bọc xương, môi trắng bệch, mười ngón tay teo tóp như móng vuốt.
Vân Ánh Lục chưa bao giờ tỏ ra mất bình tĩnh trước các ca bệnh nặng, nhưng trong giờ khắc này, lý trí của cô đã hoàn toàn bị lung lạc. Hôm Tần Luận và cô gặp nhau bên ao Dưỡng Sinh chùa Từ Ân, hắn mặc một bộ trường bào màu tím trông vô cùng hào hoa anh tuấn, dưới mưa phùn lất phất hai người che chung tán ô, vui vẻ trò chuyện.
Mọi thứ vẫn còn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua.
Tần Luận lại hét lên đau đớn, trên trán mồ hôi túa ra không ngừng.
“Tần viên ngoại, Tần phu nhân, hãy để cháu khám bệnh cho anh ấy”. Vân Ánh Lục cố gắng bình ổn lại tâm trạng bước tới bên giường.
Vợ chồng Tần viên ngoại, Tần phu nhân ngẩn người nhìn Vân Ánh Lục một lúc rồi đau đớn nhường chỗ cho cô.
“Ánh Lục…” Tần Luận mấp máy đôi môi khô nứt, cố gượng cười. “Nàng… sao nàng lại tới đây…” Lời còn chưa dứt, hắn lại ôm bụng hét lớn.
“Mau, mau cho nó ăn thịt”, Tần phu nhân khóc lóc giục giã.
Vân Ánh Lục sửng sốt chưa biết phải làm gì thì Tần Luận đã nhoài người bốc miếng gan lợn cho vào mồm nuốt chửng. Ăn gần hết đĩa gan lợn, vẻ đau đớn trên mặt hắn mới giảm đi đôi chút.
“Ánh Lục, nàng sợ đúng không?” Hắn hổn hển lên tiếng. “Ta không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng của ta lúc này. Tổng quản cũng thật là, tại sao lại mời nàng tới đây chứ?”
Vân Ánh Lục bình tĩnh nhìn Tần Luận hồi lâu rồi cầm chiếc khăn ướt bên giường dịu dàng lau mặt cho hắn.
“Trời đang rất nóng, mọi người tụ tập cả đây càng khiến không khí trong phòng thêm ngột ngạt, mau quay về nghỉ ngơi đi, chỉ cần lưu lại một người ở đây là được”. Vân Ánh Lục quay lại nói với mọi người trên dưới Tần phủ.
“Ta… không thể rời khỏi đây được”. Tần phu nhân đau lòng nhìn con tri, mắt đỏ hoe vì khóc, bà sợ nếu rời khỏi đây thì sẽ không còn cơ hội gặp mặt con lần cuối.
Vân Ánh Lục hiểu rõ tâm trạng của bà nên dịu giọng an ủi, “Tần phu nhân, sẽ không sao đâu, tối nay cháu ở đây chăm sóc anh ấy”.
“Vân tiểu thư, ta biết cháu có lòng, nhưng mà cháu cũng… sắp thành thân, làm như thế không hay lắm đâu!” Tần viên ngoại không hổ là người luôn biết suy nghĩ toàn vẹn. Cũng thật đáng tiếc, nếu con trai ông không đổ bệnh thì đứa con dâu tốt này hẳn phải là của Tần gia.
“Không có gì đâu ạ. Thầy thuốc chăm sóc bệnh nhân là chuyện bình thường thôi mà, mọi người mau về nghỉ ngơi một chút đi!” Vân Ánh Lục kiên quyết giữ ý mình.
Mọi người lục tục bước ra, trong phòng chỉ còn Trúc Thanh và một tiểu đồng ở lại hầu hạ. Vân Ánh Lục bảo bọn họ mở hết cửa ra để lưu thông không khí, vẩy thêm một ít nước sạch trong phòng nhằm duy trì độ ẩm.
Tần Luận nhìn Vân Ánh Lục không chớp mắt, trong lòng chợt thấy vô cùng ấm áp, Ánh Lục không phải là không có chút tình cảm nào với hắn.
“Tại sao anh lại thành ra thế này?” Vân Ánh Lục cầm tay hắn bắt mạch, mạch đập vẫn rất mỏng, không khác tử mạch là bao.
Chuyện tới nước này Tần Luận cũng không còn gì để giấu giếm. “Ánh Lục, nàng biết ta mắc bệnh gì không?” Hắn gượng chống người ngồi dậy, “Không cần xấu hổ, ta không có ác ý gì đâu”.
Tần Luận chậm rãi vén áo để lộ bộ ngực tóp teo lộ rõ cả xương, phần bụng trên của hắn nhô lên một thứ gì đó khoảng chừng năm bảy phân, trồi lên sụt xuống đều đặn như nhịp thở.
“Nó vừa ăn no, giờ chắc đang ngủ”. Tần Luận khẽ giải thích, giọng hắn vô cùng mỏi mệt và bi ai.
“Nó… nó là cái gì?” Vân Ánh Lục đang định chạm vào nhưng Tần Luận vội đưa tay chặn lại, “Đừng làm nó tỉnh. Nó mà tỉnh sẽ lại cắn xé lục phủ ngũ tạng trong bụng ta đấy. Thứ nàng đang nhìn thấy chính là cổ”.
Vân Ánh Lục lạnh người, hít sâu một hơi. “Sao anh lại bị trúng cổ vậy?”
Tần Luận yếu ớt dựa lưng vào thành giường, thều thào trả lời. “Ánh Lục, ta rất xin lỗi nàng, nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Nàng còn nhớ hôm đầu tiên chúng ta tới Linh Vân các không? Lúc đó nàng say nên không chú ý khi đi lên cầu thang, ta bị mấy kẻ lạ mặt bịt miệng, kéo vào một gian phòng nhỏ. Thừa lúc ta đang mê man, bọn chúng đã nhét một con xà cổ chưa thành hình vào miệng ta”.
Vân Ánh Lục há hốc miệng không dám tin, cô nắm chặt tay hắn, run run hỏi. “Bọn chúng là ai? Vì sao chúng lại làm thế với anh?”
Tần Luận nhìn sâu vào mắt cô như dò tìm điều gì đó rồi thở dài trả lời, “Giờ nàng đã rời khỏi hoàng cung, không còn liên quan gì tới những người đó nên nói cho nàng biết cũng không hề gì. Lúc tới vương phủ khám bệnh cho Tề vương, nàng đã biết bí mật của y, đúng chứ?”
“Bọn chúng là người của Tề vuong?” Vân Ánh Lục thất thanh hỏi.
“Đúng vậy, y sợ nàng vạch trần bí mật nhưng lại không có gan ra tay giết nàng nên đành dùng kế phản gián, mượn tay hoàng thượng sát hại nàng. Mục đích của y là làm cho hoàng thượng hoài nghi nàng là người của Tề vương mà quay sang đề phòng. Y biết ta là vị hôn phu của nàng nên ép ta qua lại phủ Tề vương để người khác thấy chúng ta có quan hệ mật thiết, tiếp đến chúng lại buộc ta đưa đến Vân phủ tặng quà cho nàng. Vụ nàng suýt bị bắt cóc trước cửa tiệm thuốc, vụ ăn trưa cùng Kì Sơ Thính, con trâu lồng náo phố, đặt chân vào Linh Vân các… tất cả những chuyện đó đều do ta cố ý sắp xếp. Ánh Lục, nàng đừng trách ta, ta thực sự không còn cách nào khác. Chỉ có làm theo sự sắp xếp của bọn chúng thì ta mới có thuốc mê mà sống bình thường, bằng không ta sẽ bị tê tâm liệt phế, sống đi chết lại giống như nàng vừa thấy đấy”.
Viền mắt đỏ ửng nhưng Vân Ánh Lục vẫn cố gượng cười. “Em sao có thể trách anh được, đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy. Dùng dao giết người có là gì, đằng này chúng lại nhẫn tâm dùng cổ tra tấn, khống chế anh. Người phải nói xin lỗi là em, nếu không quen biết em, anh sao phải gặp những chuyện thế này?” Giờ khắc này, lòng dạ cô cũng đau đớn như bị xà cổ cắn xé.
“Ánh Lục, ta không hối hận vì đã quen biết nàng, chỉ hiềm ta sức tàn lực kiệt, không có cách nào bảo vệ nàng cả”. Hắn quyến luyến nhìn Vân Ánh Lục, thầm cầu mong kéo dài thêm thời gian để được bên nàng lâu hơn.
“Kẻ ra tay với anh là một tên ác ma thì anh làm sao mà chống chọi được. Có phải về sau Tề vương thay đổi ý định, không muốn giết em nữa nên y mới ngừng cung cấp thuốc mê cho anh, khiến anh thành ra thế này?” Nỗi hận Tề vương trong cô ngày càng thêm chất chồng, cô lệnh cho bản thân phải biết nhịn nhục để đối phó với chuyện trước mắt.
Cô không tham gia tranh đoạt triều chính nhưng Tần Luận phải chịu tội thay cô, Đỗ Tử Bân phải chịu nhục thay cô. Từ trước đến nay cô luôn cho rằng buông oán hận mới sống thanh thản, nhưng từ bây giờ, cô nhất định phải ghi nhớ mối thù này, nhất định phải để Tề vương trả giá bằng những ngày sống không bằng chết.
Cô đã sớm nói với gã, đắc tội với thầy thuốc tâm địa hẹp hòi như cô sẽ rất đáng sợ. Cô nhất định sẽ giữ lấy lời này.
Tần Luận gật đầu, tiếp lời. “Đúng vậy, không hiểu sao y lại đột nhiên sinh hứng thú với nàng, nghĩ cách tiếp cận nàng. Sau đó, y chuyển sự chú ý sang Đỗ thượng thư, hôm ở Linh Vân các, nàng…”
“Đừng nói nữa”, Vân Ánh Lục bịt miệng hắn lại, “giữ sức đi. Hiện anh chỉ có thể dựa vào gan và thịt sống để kéo dài sinh mệnh sao?”
“Những thứ đó chỉ có tác dụng nhất thời, không có thuốc mê, xà cổ trong bụng ta ngày càng điên loạn cắn xé. Ánh Lục, nàng nhất định phải đề phòng Tề vương cẩn thận, nhớ nhắc nhở Đỗ thượng thư, không được để chuyện xảy ra với ta tái diễn với anh ta”.
“Tề vương hiện tại đã không ẩn mình trong bóng tối, mà em cũng không còn tác dụng gì với y nữa, anh yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì bất trắc đâu”. Vân Ánh Lục nhìn xà cổ trong bụng Tần Luận bắt đầu cử động, vội bưng đĩa thịt đưa cho hắn.
Tần Luận lắc đầu từ chối. “Nó chỉ xoay người thôi, không đói đâu. Nếu nó đói bụng, ta khắc biết”.
“Anh không thử tìm thuốc giải cổ sao?”
Tần Luận cười khổ, “Cổ có loại hữu hình có loại vô hình. Các loại cổ khác đều có cách hóa giải duy chỉ xà cổ là vô phương cứu chữa. Ta đã ăn xương bồ[1], hùng hoàng[2], tỏi tươi, cũng nuốt không ít nhện độc rết độc nhưng tất thảy đều vô dụng”.
[1] Một vị thuốc giải độc trong đông y.
[2] Một dạng khoáng vật có khả năng giải độc, thường dùng để ngâm rượu uống trong tết Đoan ngọ.
“Anh nói cổ hữu hình, vậy nó là sinh vật sống sao?” Đầu óc Vân Ánh Lục xẹt nhanh một ý tưởng.
Tần Luận gật đầu xác nhận.
“Tần công tử, anh tin tưởng em chứ?” Vân Ánh Lục đột ngột nắm chặt lấy tay hắn.
“Ánh Lục?” Tần Luận bị đôi mắt sáng rực của cô làm chấn động.
“Tin tưởng giao sinh mệnh cho em, bất kể em làm gì, anh cũng không được sợ hãi”.
“Ánh Lục, không cần phí công phí sức với ta làm gì. Ta chỉ còn chút hơi tàn, không còn sống được mấy ngày nữa. Nàng hãy chuẩn bị thành thân, sống một đời hạnh phúc, đừng nhớ đến ta nữa”.
“Không, Tần công tử, cho dù chỉ còn một phần vạn hy vọng, em cũng muốn thử. Anh nghĩ mà xem, kẻ hạ cổ chẳng may bị trúng cổ thì sao, nhất định họ phải có cách giải cổ chứ. Em chưa từng gặp loại bệnh này nhưng chỉ cần cho em thêm mấy ngày nữa thôi, em nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị. Nếu vẫn không được, em… sẽ phẫu thuật lấy con xà cổ ra khỏi người anh. Anh tin tưởng em chứ?”
Tần Luận cảm động nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn khẽ. “Ánh Lục, vì ta có đáng không?”
Mắt Vân Ánh Lục ầng ậc nước nhưng giọng nói của cô vẫn quyết liệt không chút nhượng bộ. “Đáng chứ, để chữa khỏi bệnh cho anh, làm gì cũng đáng”.
Khóe mắt Tần Luận sớm đã khô lệ, nay cũng trào lệ nóng.
Đêm hôm đó, không biết xà cổ sợ Vân Ánh Lục hay vì được ăn no mà nằm im không cựa quậy, Tần Luận rốt cuộc cũng có được giấc ngủ hiếm hoi sau bao đêm đau đớn. Xà cổ có đặc tính hoạt động ban đêm, nằm im ban ngày nên Vân Ánh Lục đợi cho tới lúc bình minh lên mới rời khỏi Tần phủ.
Để có được một ca phẫu thuật thành công, chỉ dựa vào một người thì không thể hoàn thành được.
Từ lúc quay về thời Ngụy, Vân Ánh Lục đã trải qua rất nhiều chuyện ngoài ý muốn nhưng rốt cuộc tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa, duy với cổ thuật, cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì, ắt phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác thì mới có thể giải được bài toán hóc búa này.
Hiện giờ, người cô nghĩ đến chỉ có Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân thông kim bác cổ, có kinh nghiệm thẩm tra xử lý các vụ án ở bộ Hình, hơn nữa, lại luôn giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Tề vương, ắt sẽ biết được nhiều chuyện hơn cô. Và lại, tối hôm qua vì chuyện của Tần Luận mà hai người xảy ra bất đồng nên cô cũng muốn tìm cơ hội để đôi bên hòa giải.
Vân Ánh Lục không muốn hôm thành thân hai người vẫn còn mặt nặng mày nhẹ với nhau, hôn nhân muốn hạnh phúc phải có sự khởi đầu tốt.
Cô quay về Vân phủ, rửa mặt chải đầu qua quýt rồi đi sang Đỗ phủ. Gia nhân Đỗ gia nhìn thấy tân nương sắp cưới tự nhiên thoải mái sải bước vào nhà tân lang không khỏi ôm miệng cười trộm.
Đỗ viên ngoại nói bộ Hình có việc gấp nên Đỗ Tử Bân đã tới nha môn từ sáng sớm. Vân Ánh Lục thừ người suy ngẫm một lúc rồi lễ phép cáo từ Đỗ viên ngoại. Xa phu còn chưa kịp đánh xe vào nhà, cô đã gọi Trúc Thanh lại rồi cả hai cùng đến bộ Hình. Cô không thể ngồi nhà chờ Đỗ Tử Bân quay về được, xà cổ trong bụng Tần Luận ngày càng thêm hung hăng ngang ngược, càng kéo dài thời gian, tính mạng của Tần Luận càng khó giữ.
Chuyện này Vân Ánh Lục cũng rất muốn biết.
Xe ngựa lọc cọc vào cổng Tần phủ, đây cũng là lần đầu tiên Vân Ánh Lục ghé đến Tần phủ. Các lầu gác lộng lẫy trong phủ đều sáng ngời ánh nến nhưng lại vẳng đến tiếng khóc bi ai.
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết xé tan màn đêm yên tĩnh khiến ai nấy đều rùng mình ớn lạnh.
“Xem ra công tự lại bị dày vò rồi. Cứ đến tối bệnh tình lại nặng hơn, hầu như đêm nào công tử cũng vật vã vì đau đớn”. Tổng quản đau lòng nói.
Vân Ánh Lục sắc mặt nặng nề đi về hướng tiếng hét phát ra.
Trong phòng có không ít người, đám hạ nhân đứng bên gạt lệ còn Tần viên ngoại và Tần phu nhân thì ngồi bên giường lau mồ hôi cho Tần Luận. Trên đầu giường đặt một đĩa gan sống, một đĩa thịt sống, mùi máu tanh tưởi khiến cho ruồi bọ vù vù lượn quanh.
Vừa đưa tầm mắt qua vai Tần phu nhân, viền mắt Vân Ánh Lục đã đỏ ửng, tay chân lập tức lạnh toát. Nếu không phải đôi mắt kia còn chuyển động thì cô đã tưởng nằm trên giường là một bộ xương khô.
Tần Luận gầy yếu tới mức không còn ra dạng người, toàn thân chỉ còn da bọc xương, môi trắng bệch, mười ngón tay teo tóp như móng vuốt.
Vân Ánh Lục chưa bao giờ tỏ ra mất bình tĩnh trước các ca bệnh nặng, nhưng trong giờ khắc này, lý trí của cô đã hoàn toàn bị lung lạc. Hôm Tần Luận và cô gặp nhau bên ao Dưỡng Sinh chùa Từ Ân, hắn mặc một bộ trường bào màu tím trông vô cùng hào hoa anh tuấn, dưới mưa phùn lất phất hai người che chung tán ô, vui vẻ trò chuyện.
Mọi thứ vẫn còn rõ ràng như mới xảy ra hôm qua.
Tần Luận lại hét lên đau đớn, trên trán mồ hôi túa ra không ngừng.
“Tần viên ngoại, Tần phu nhân, hãy để cháu khám bệnh cho anh ấy”. Vân Ánh Lục cố gắng bình ổn lại tâm trạng bước tới bên giường.
Vợ chồng Tần viên ngoại, Tần phu nhân ngẩn người nhìn Vân Ánh Lục một lúc rồi đau đớn nhường chỗ cho cô.
“Ánh Lục…” Tần Luận mấp máy đôi môi khô nứt, cố gượng cười. “Nàng… sao nàng lại tới đây…” Lời còn chưa dứt, hắn lại ôm bụng hét lớn.
“Mau, mau cho nó ăn thịt”, Tần phu nhân khóc lóc giục giã.
Vân Ánh Lục sửng sốt chưa biết phải làm gì thì Tần Luận đã nhoài người bốc miếng gan lợn cho vào mồm nuốt chửng. Ăn gần hết đĩa gan lợn, vẻ đau đớn trên mặt hắn mới giảm đi đôi chút.
“Ánh Lục, nàng sợ đúng không?” Hắn hổn hển lên tiếng. “Ta không muốn nàng nhìn thấy bộ dạng của ta lúc này. Tổng quản cũng thật là, tại sao lại mời nàng tới đây chứ?”
Vân Ánh Lục bình tĩnh nhìn Tần Luận hồi lâu rồi cầm chiếc khăn ướt bên giường dịu dàng lau mặt cho hắn.
“Trời đang rất nóng, mọi người tụ tập cả đây càng khiến không khí trong phòng thêm ngột ngạt, mau quay về nghỉ ngơi đi, chỉ cần lưu lại một người ở đây là được”. Vân Ánh Lục quay lại nói với mọi người trên dưới Tần phủ.
“Ta… không thể rời khỏi đây được”. Tần phu nhân đau lòng nhìn con tri, mắt đỏ hoe vì khóc, bà sợ nếu rời khỏi đây thì sẽ không còn cơ hội gặp mặt con lần cuối.
Vân Ánh Lục hiểu rõ tâm trạng của bà nên dịu giọng an ủi, “Tần phu nhân, sẽ không sao đâu, tối nay cháu ở đây chăm sóc anh ấy”.
“Vân tiểu thư, ta biết cháu có lòng, nhưng mà cháu cũng… sắp thành thân, làm như thế không hay lắm đâu!” Tần viên ngoại không hổ là người luôn biết suy nghĩ toàn vẹn. Cũng thật đáng tiếc, nếu con trai ông không đổ bệnh thì đứa con dâu tốt này hẳn phải là của Tần gia.
“Không có gì đâu ạ. Thầy thuốc chăm sóc bệnh nhân là chuyện bình thường thôi mà, mọi người mau về nghỉ ngơi một chút đi!” Vân Ánh Lục kiên quyết giữ ý mình.
Mọi người lục tục bước ra, trong phòng chỉ còn Trúc Thanh và một tiểu đồng ở lại hầu hạ. Vân Ánh Lục bảo bọn họ mở hết cửa ra để lưu thông không khí, vẩy thêm một ít nước sạch trong phòng nhằm duy trì độ ẩm.
Tần Luận nhìn Vân Ánh Lục không chớp mắt, trong lòng chợt thấy vô cùng ấm áp, Ánh Lục không phải là không có chút tình cảm nào với hắn.
“Tại sao anh lại thành ra thế này?” Vân Ánh Lục cầm tay hắn bắt mạch, mạch đập vẫn rất mỏng, không khác tử mạch là bao.
Chuyện tới nước này Tần Luận cũng không còn gì để giấu giếm. “Ánh Lục, nàng biết ta mắc bệnh gì không?” Hắn gượng chống người ngồi dậy, “Không cần xấu hổ, ta không có ác ý gì đâu”.
Tần Luận chậm rãi vén áo để lộ bộ ngực tóp teo lộ rõ cả xương, phần bụng trên của hắn nhô lên một thứ gì đó khoảng chừng năm bảy phân, trồi lên sụt xuống đều đặn như nhịp thở.
“Nó vừa ăn no, giờ chắc đang ngủ”. Tần Luận khẽ giải thích, giọng hắn vô cùng mỏi mệt và bi ai.
“Nó… nó là cái gì?” Vân Ánh Lục đang định chạm vào nhưng Tần Luận vội đưa tay chặn lại, “Đừng làm nó tỉnh. Nó mà tỉnh sẽ lại cắn xé lục phủ ngũ tạng trong bụng ta đấy. Thứ nàng đang nhìn thấy chính là cổ”.
Vân Ánh Lục lạnh người, hít sâu một hơi. “Sao anh lại bị trúng cổ vậy?”
Tần Luận yếu ớt dựa lưng vào thành giường, thều thào trả lời. “Ánh Lục, ta rất xin lỗi nàng, nhưng ta cũng không còn cách nào khác. Nàng còn nhớ hôm đầu tiên chúng ta tới Linh Vân các không? Lúc đó nàng say nên không chú ý khi đi lên cầu thang, ta bị mấy kẻ lạ mặt bịt miệng, kéo vào một gian phòng nhỏ. Thừa lúc ta đang mê man, bọn chúng đã nhét một con xà cổ chưa thành hình vào miệng ta”.
Vân Ánh Lục há hốc miệng không dám tin, cô nắm chặt tay hắn, run run hỏi. “Bọn chúng là ai? Vì sao chúng lại làm thế với anh?”
Tần Luận nhìn sâu vào mắt cô như dò tìm điều gì đó rồi thở dài trả lời, “Giờ nàng đã rời khỏi hoàng cung, không còn liên quan gì tới những người đó nên nói cho nàng biết cũng không hề gì. Lúc tới vương phủ khám bệnh cho Tề vương, nàng đã biết bí mật của y, đúng chứ?”
“Bọn chúng là người của Tề vuong?” Vân Ánh Lục thất thanh hỏi.
“Đúng vậy, y sợ nàng vạch trần bí mật nhưng lại không có gan ra tay giết nàng nên đành dùng kế phản gián, mượn tay hoàng thượng sát hại nàng. Mục đích của y là làm cho hoàng thượng hoài nghi nàng là người của Tề vương mà quay sang đề phòng. Y biết ta là vị hôn phu của nàng nên ép ta qua lại phủ Tề vương để người khác thấy chúng ta có quan hệ mật thiết, tiếp đến chúng lại buộc ta đưa đến Vân phủ tặng quà cho nàng. Vụ nàng suýt bị bắt cóc trước cửa tiệm thuốc, vụ ăn trưa cùng Kì Sơ Thính, con trâu lồng náo phố, đặt chân vào Linh Vân các… tất cả những chuyện đó đều do ta cố ý sắp xếp. Ánh Lục, nàng đừng trách ta, ta thực sự không còn cách nào khác. Chỉ có làm theo sự sắp xếp của bọn chúng thì ta mới có thuốc mê mà sống bình thường, bằng không ta sẽ bị tê tâm liệt phế, sống đi chết lại giống như nàng vừa thấy đấy”.
Viền mắt đỏ ửng nhưng Vân Ánh Lục vẫn cố gượng cười. “Em sao có thể trách anh được, đổi lại là em, em cũng sẽ làm như vậy. Dùng dao giết người có là gì, đằng này chúng lại nhẫn tâm dùng cổ tra tấn, khống chế anh. Người phải nói xin lỗi là em, nếu không quen biết em, anh sao phải gặp những chuyện thế này?” Giờ khắc này, lòng dạ cô cũng đau đớn như bị xà cổ cắn xé.
“Ánh Lục, ta không hối hận vì đã quen biết nàng, chỉ hiềm ta sức tàn lực kiệt, không có cách nào bảo vệ nàng cả”. Hắn quyến luyến nhìn Vân Ánh Lục, thầm cầu mong kéo dài thêm thời gian để được bên nàng lâu hơn.
“Kẻ ra tay với anh là một tên ác ma thì anh làm sao mà chống chọi được. Có phải về sau Tề vương thay đổi ý định, không muốn giết em nữa nên y mới ngừng cung cấp thuốc mê cho anh, khiến anh thành ra thế này?” Nỗi hận Tề vương trong cô ngày càng thêm chất chồng, cô lệnh cho bản thân phải biết nhịn nhục để đối phó với chuyện trước mắt.
Cô không tham gia tranh đoạt triều chính nhưng Tần Luận phải chịu tội thay cô, Đỗ Tử Bân phải chịu nhục thay cô. Từ trước đến nay cô luôn cho rằng buông oán hận mới sống thanh thản, nhưng từ bây giờ, cô nhất định phải ghi nhớ mối thù này, nhất định phải để Tề vương trả giá bằng những ngày sống không bằng chết.
Cô đã sớm nói với gã, đắc tội với thầy thuốc tâm địa hẹp hòi như cô sẽ rất đáng sợ. Cô nhất định sẽ giữ lấy lời này.
Tần Luận gật đầu, tiếp lời. “Đúng vậy, không hiểu sao y lại đột nhiên sinh hứng thú với nàng, nghĩ cách tiếp cận nàng. Sau đó, y chuyển sự chú ý sang Đỗ thượng thư, hôm ở Linh Vân các, nàng…”
“Đừng nói nữa”, Vân Ánh Lục bịt miệng hắn lại, “giữ sức đi. Hiện anh chỉ có thể dựa vào gan và thịt sống để kéo dài sinh mệnh sao?”
“Những thứ đó chỉ có tác dụng nhất thời, không có thuốc mê, xà cổ trong bụng ta ngày càng điên loạn cắn xé. Ánh Lục, nàng nhất định phải đề phòng Tề vương cẩn thận, nhớ nhắc nhở Đỗ thượng thư, không được để chuyện xảy ra với ta tái diễn với anh ta”.
“Tề vương hiện tại đã không ẩn mình trong bóng tối, mà em cũng không còn tác dụng gì với y nữa, anh yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì bất trắc đâu”. Vân Ánh Lục nhìn xà cổ trong bụng Tần Luận bắt đầu cử động, vội bưng đĩa thịt đưa cho hắn.
Tần Luận lắc đầu từ chối. “Nó chỉ xoay người thôi, không đói đâu. Nếu nó đói bụng, ta khắc biết”.
“Anh không thử tìm thuốc giải cổ sao?”
Tần Luận cười khổ, “Cổ có loại hữu hình có loại vô hình. Các loại cổ khác đều có cách hóa giải duy chỉ xà cổ là vô phương cứu chữa. Ta đã ăn xương bồ[1], hùng hoàng[2], tỏi tươi, cũng nuốt không ít nhện độc rết độc nhưng tất thảy đều vô dụng”.
[1] Một vị thuốc giải độc trong đông y.
[2] Một dạng khoáng vật có khả năng giải độc, thường dùng để ngâm rượu uống trong tết Đoan ngọ.
“Anh nói cổ hữu hình, vậy nó là sinh vật sống sao?” Đầu óc Vân Ánh Lục xẹt nhanh một ý tưởng.
Tần Luận gật đầu xác nhận.
“Tần công tử, anh tin tưởng em chứ?” Vân Ánh Lục đột ngột nắm chặt lấy tay hắn.
“Ánh Lục?” Tần Luận bị đôi mắt sáng rực của cô làm chấn động.
“Tin tưởng giao sinh mệnh cho em, bất kể em làm gì, anh cũng không được sợ hãi”.
“Ánh Lục, không cần phí công phí sức với ta làm gì. Ta chỉ còn chút hơi tàn, không còn sống được mấy ngày nữa. Nàng hãy chuẩn bị thành thân, sống một đời hạnh phúc, đừng nhớ đến ta nữa”.
“Không, Tần công tử, cho dù chỉ còn một phần vạn hy vọng, em cũng muốn thử. Anh nghĩ mà xem, kẻ hạ cổ chẳng may bị trúng cổ thì sao, nhất định họ phải có cách giải cổ chứ. Em chưa từng gặp loại bệnh này nhưng chỉ cần cho em thêm mấy ngày nữa thôi, em nhất định sẽ tìm ra cách chữa trị. Nếu vẫn không được, em… sẽ phẫu thuật lấy con xà cổ ra khỏi người anh. Anh tin tưởng em chứ?”
Tần Luận cảm động nâng tay cô lên, nhẹ nhàng hôn khẽ. “Ánh Lục, vì ta có đáng không?”
Mắt Vân Ánh Lục ầng ậc nước nhưng giọng nói của cô vẫn quyết liệt không chút nhượng bộ. “Đáng chứ, để chữa khỏi bệnh cho anh, làm gì cũng đáng”.
Khóe mắt Tần Luận sớm đã khô lệ, nay cũng trào lệ nóng.
Đêm hôm đó, không biết xà cổ sợ Vân Ánh Lục hay vì được ăn no mà nằm im không cựa quậy, Tần Luận rốt cuộc cũng có được giấc ngủ hiếm hoi sau bao đêm đau đớn. Xà cổ có đặc tính hoạt động ban đêm, nằm im ban ngày nên Vân Ánh Lục đợi cho tới lúc bình minh lên mới rời khỏi Tần phủ.
Để có được một ca phẫu thuật thành công, chỉ dựa vào một người thì không thể hoàn thành được.
Từ lúc quay về thời Ngụy, Vân Ánh Lục đã trải qua rất nhiều chuyện ngoài ý muốn nhưng rốt cuộc tất cả đều đã được giải quyết ổn thỏa, duy với cổ thuật, cô hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì, ắt phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác thì mới có thể giải được bài toán hóc búa này.
Hiện giờ, người cô nghĩ đến chỉ có Đỗ Tử Bân.
Đỗ Tử Bân thông kim bác cổ, có kinh nghiệm thẩm tra xử lý các vụ án ở bộ Hình, hơn nữa, lại luôn giám sát chặt chẽ nhất cử nhất động của Tề vương, ắt sẽ biết được nhiều chuyện hơn cô. Và lại, tối hôm qua vì chuyện của Tần Luận mà hai người xảy ra bất đồng nên cô cũng muốn tìm cơ hội để đôi bên hòa giải.
Vân Ánh Lục không muốn hôm thành thân hai người vẫn còn mặt nặng mày nhẹ với nhau, hôn nhân muốn hạnh phúc phải có sự khởi đầu tốt.
Cô quay về Vân phủ, rửa mặt chải đầu qua quýt rồi đi sang Đỗ phủ. Gia nhân Đỗ gia nhìn thấy tân nương sắp cưới tự nhiên thoải mái sải bước vào nhà tân lang không khỏi ôm miệng cười trộm.
Đỗ viên ngoại nói bộ Hình có việc gấp nên Đỗ Tử Bân đã tới nha môn từ sáng sớm. Vân Ánh Lục thừ người suy ngẫm một lúc rồi lễ phép cáo từ Đỗ viên ngoại. Xa phu còn chưa kịp đánh xe vào nhà, cô đã gọi Trúc Thanh lại rồi cả hai cùng đến bộ Hình. Cô không thể ngồi nhà chờ Đỗ Tử Bân quay về được, xà cổ trong bụng Tần Luận ngày càng thêm hung hăng ngang ngược, càng kéo dài thời gian, tính mạng của Tần Luận càng khó giữ.
Tác giả :
Lâm Địch Nhi