Xuân Sắc Như Thế
Chương 57-1: Chủ chốt
Tối đen như mực, cứ nằm như vậy thật thích, chẳng nghe thấy gì, chẳng nghĩ ngợi gì.
Cô không cần làm một Vân Ánh Lục tài mạo hơn người, không quen Tần Luận, không quen Đỗ Tử Bân, cũng không biết Lưu hoàng thượng là ai, Tề vương Lưu Huyền Nghệ là người thế nào.
Cô chỉ thích hợp làm một người đơn giản, vô lo vô nghĩ, sống một đời êm đềm. Từ khi xuyên không về đây, có rất nhiều chuyện khiến cô hao tâm tổn sức, đó thực sự là do mệnh trời hay vì cô đa sự nên mới tự mình làm khó mình.
Chỉ biết, giờ cô đã là một quân cờ bị người khác lợi dụng, hay nói cách khác, là con mồi cho đôi bên tranh đoạt. Không thể để vận mệnh trôi qua tay thế này được, nhưng bước tiếp theo sẽ làm gì đây? Mọi thứ cần xem động tĩnh của hai bên thế nào đã.
Trong lòng dần trấn tĩnh lại, cô nhắm chặt mắt, cho phép mình hưởng thụ mùi cỏ cây tươi mới quyện trong hơi đất nồng nồng và mùi nắng ấm. Cảm giác thật bình yên.
“Vương gia, bên kia có người!” Một tiếng hét thất thanh phá vỡ sự tĩnh lặng rồi tiếng bước chân rầm rập kéo đến.
“Vân thái y!” Đây là tiếng Giang Dũng. Cô chậm rãi mở mắt, trước mắt sáng ngời, hóa ra đó không phải là ánh nắng mà là ánh đuốc rừng rực cháy. Lưu Huyên Nghệ và đám gia nhân trong phủ lo lắng nhìn cô.
Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Dũng ghé sát lại.
“Tôi thấy hoa viên của Tề phủ đẹp quá nên mới ra ngoài dạo chơi, ngờ đâu lại ngủ thiếp đi mất, làm mọi người phải lo lắng rồi”. Cô cười hối lỗi rồi vịn tay Giang Dũng đứng dậy.
Lưu Huyên Nghệ chiếu tướng về phía cô ra chiều không tin tưởng. Cô nhún vai, thận trọng nói tiếp. “Giang thị vệ, trời tối sập rồi, chúng ta mau hồi cung thôi!”
Giang Dũng nặng nề gật đầu.
Lưu Huyên Nghệ chau mày lên tiếng. “Vân thái y, hôm nay đã phiền nàng rồi, bản vương gia ngày khác sẽ đến cảm tạ”.
Cô lắc đầu, khẽ mỉa mai. “Chuyện nhỏ thôi mà, đâu dám phiền đến vương gia. Ta chúc vương gia sớm thực hiện mộng ước của mình”.
Hôm nay gặp họa không chết, cũng nên chúc mừng kẻ khác đôi câu.
Khóe miệng Lưu Huyên Nghệ khẽ run, gã phất tay ra hiệu cho tổng quản tiễn khách ra cửa. Tổng quản Tề phủ quả là người biết việc, ông ta đưa cho Vân Ánh Lục, Giang Dũng mỗi người một gói quà nhỏ.
Tề vương đã có ơn ban thưởng thì đương nhiên không thể cự tuyệt.
“Vân thái y, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại”. Lưu Huyên Nghệ hạ giọng nói khẽ.
Cô mím môi không đáp. Ngày gặp lại ắt cũng không còn xa.
Xe ngựa vẫn lặng lẽ đứng chờ trong bóng tối. Lưu Huyên Nghệ vừa mới khỏi bệnh, không lý gì lại phải tiễn khách đến tận cửa nên chỉ có tổng quản ra tiễn thay.
Bước vào trong xe, Vân Ánh Lục mới dám thở phào nhẹ nhõm. Khi nhấc gấu y bào lên cho đỡ vướng, cô ngửi thấy mùi tanh khác thường xộc lên. Là bùn sao?
Giang Dũng nhanh nhẹn vung roi đánh xe về phía đường cái quan. Vừa chạy được một đoạn, xe ngựa đột nhiên xóc nảy khiến Vân Ánh Lục phải níu chặt lấy thành xe cho khỏi ngã. Một chiếc xe ngựa từ đằng sau lao nhanh đến, chạy song song với cỗ xe của Giang Dũng. Vân Ánh Lục vừa mới hé mành xe xem tình hình thế nào thì một bóng đen nhanh như cắt nhảy vào thùng xe.
Giang Dũng hoảng hốt định ghìm cương cho xe dừng lại thì chợt vang lên một giọng nói. “Không cần dừng xe, là trẫm”.
Hóa ra bóng đen ấy chính là Lưu hoàng thượng. Bình thường Vân Ánh Lục chỉ nhìn thấy hắn mặc hoàng bào sáng lóa nên nhất thời không quen với việc hắn mặc đồ đen, nhưng dù sao cũng không đến nỗi nào.
Bên trong xe ngựa hơi tối, hắn chớp lấy thời cơ ôm Vân Ánh Lục vào lòng. Cô càng đẩy hắn lại càng ôm chặt hơn nữa.
“Lưu hoàng thượng, muộn như vậy sao anh còn xuất cung tới đây?” Vân Ánh Lục ngượng ngùng hỏi.
“Trẫm… chờ mãi cũng hơi sốt ruột nên mới quyết định đi đón nàng”. Giọng nói của hắn hơi run run, cứ như vừa bị dọa một trận xanh mặt.
Trên đời này ai dám dọa Lưu hoàng thượng chứ?
“Lưu hoàng thượng, Tề vương gia đã chính thức xuất đầu lộ diện”.
Lưu Huyên Thần không đáp, chỉ nhẹ nhàng lướt môi lên gò má trắng mịn như ngọc thạch của Vân Ánh Lục.
“Lưu hoàng thượng, tôn trọng tôi một chút đi, hành động này không thích hợp đâu”. Cô khẽ đẩy hắn ra.
Đến lúc này cô mới phát giác ra người hắn ướt đẫm.
“Lưu hoàng thượng, anh làm sao thế?”
“Vân Ánh Lục, sau này trẫm sẽ không để nàng rời khỏi mình nửa bước đâu”. Giọng hắn thoáng nhẹ như gió thổi nhưng lại tràn đầy khí phách.
Lưu Huyên Thần yêu thương lau vết bùn đất trên mặt cô, sau đó cúi người muốn hôn.
Vân Ánh Lục xoay người né tránh.
“Vì sao?” Giọng hắn mang theo chút lạnh lẽo của gió đêm.
“Tôi đã nói rồi, hành động ấy không thích hợp. Bây giờ tôi chỉ muốn tận sức làm tròn trách nhiệm của một thái y thôi”. Cô mỉm cười, nụ cười vô cùng xa cách.
“Trẫm nói thích hợp là thích hợp”. Lưu Huyên Thần nắm chặt tay cô không buông. Lời muốn nói tắc ứ trong họng chỉ còn vị đắng chát tái tê dâng trào. Cô quay đầu che giấu nét bi ai trong đáy mắt.
Xe ngựa thong thả ruổi bước đi qua cửa cung.
Đỗ Tử Bân đang bồn chồn nói với đội trưởng cấm vệ quân phải vào cung diện kiến hoàng thượng gấp.
Xe ngựa từ từ dừng lại. Một toán thị vệ vội chạy đến, còn chưa kịp hỏi danh tính đã thấy Giang Dũng kéo mành xe đỡ hoàng thượng bước xuống, cả bọn vội khấu đầu hành lễ.
Đỗ Tử Bân kinh ngạc nhìn hoàng thượng toàn thân ướt đẫm đang đỡ Vân Ánh Lục bước xuống xe. Mặt nàng tái nhợt, tóc tai rối bời, quần áo rách nát.
Hắn trân trân nhìn không chớp mắt.
“Đỗ đại ca, ta vừa đi khám bệnh về”. Vân Ánh Lục lại gần Đỗ Tử Bân, trầm giọng giải thích.
Lưu Huyên Thần thấy cô phân trần với Đỗ Tử Bân liền thị uy nhắc nhở:
“Đỗ khanh, muộn như vậy rồi, khanh tìm trẫm có chuyện gì vậy?”
Đỗ Tử Bân khó khăn lắm mới khép nổi miệng, hắn cười gượng đáp. “Hoàng thượng, xin người giữ gìn long thể. Sáng mai thần sẽ đến thỉnh cầu về manh mối vụ án”.
“Trẫm không sao, khanh theo trẫm vào đi!”
“Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn. Sáng mai thần sẽ đến tiếp kiến người sớm”. Đỗ Tử Bân cung kính chắp tay thoái lui. Lưu Huyên Thần cũng không nài thêm, hắn quay lại nhìn Vân Ánh Lục đầy chờ đợi.
Vân Ánh Lục giật mình, cúi đầu. “Lưu hoàng thượng, nếu tối nay không có chuyện gì đặc biệt, tôi xin phép được hồi phủ nghỉ ngơi”.
Lưu Huyên Thần quan sát sắc mặt của cô một hồi rồi nói, “Vân thái y thỉnh cầu thành khẩn như vậy, trẫm sao có thể từ chối”.
“Đa tạ hoàng thượng”. Vân Ánh Lục nhẹ nhàng gật đầu rồi quay về phía Đỗ Tử Bân, “Đỗ đại ca, bây giờ chàng cũng hồi phủ chứ?” Đỗ Tử Bân gật đầu.
Nhìn hai người họ cùng bước lên kiệu, khuôn mặt của Lưu Huyên Thần lạnh lùng không chút cảm xúc, duy chỉ có bàn tay nổi gân xanh cho thấy tâm can hắn đang điên cuồng nổi sóng.
“Đỗ đại ca, ta tới phủ Tề vương để khám bệnh”. Trong kiệu, Vân Ánh Lục gượng cười với Đỗ Tử Bân, “Chàng đừng lo lắng, ta không gặp nguy hiểm gì cả. Ngày mai, chàng dâng đơn từ chức lên hoàng thượng giúp ta. Đỗ đại ca, hôn lễ của chúng ta là mồng sáu tháng Bảy đúng không? Vậy cứ thế đi, Từ Ânay ta sẽ cố gắng làm một Vân Ánh Lục thực sự”.
Nếu không thể kháng cự lại vận mệnh thì cứ an nhiên mà chấp nhận. Nếu không thể quay về làm Cơ Uyển Bạch thì phải cố gắng biến mình thành Vân Ánh Lục.
Cứ thế đi. Ngọn lửa tình cảm vì ai đó mà tỏa sáng đã đến lúc phải tắt rồi.
Tối nay cô mới biết, hắn tiếp cận cô, bảo vệ cô không phải xuất phát từ tình cảm vô tư mà vì cô giống một nữ nhân khác, vì cô hữu dụng trong cuộc chiến với Tề vương.
Khi hắn ôm lấy cô trong mật thất, dù bóng tối vây quanh, nhưng hơi thở quen thuộc đó cô không thể không nhận ra. Khoảnh khắc ấy, cô đã tin hắn sẽ không bỏ rơi mình.
Nhưng rồi rốt cuộc hắn đã chọn vương quyền.
Nếu thực lòng thực dạ với cô, hắn hẳn đã không đang tâm bỏ cô lại trong bóng tối chỉ vì tiếng bước chân của ai đó đang đến gần. Đã như vậy thì cô còn lưu luyến gì nữa chứ?
Đỗ Tử Bân không khỏi thắc mắc trước thái độ kì lạ của Vân Ánh Lục. Nàng cố tình tỏ ra thân thiết với hắn trước mắt hoàng thượng là có ý gì? Rồi còn cả việc chủ động giải thích vì sao lại ngồi chung xe ngựa với hoàng thượng, chủ động đòi từ chức để làm một Vân Ánh Lục thực sự.
Vân Ánh Lục trước kia, chẳng lẽ là giả sao?
Băn khoăn là vậy nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều nữa. Quá khứ không quan trọng, chỉ có tương lai mới đáng giá. Có thể kết duyên cùng người mình yêu chẳng phải là hạnh phúc tột cùng của đời người sao?
Vân Ánh Lục suốt dọc đường đi lặng lẽ dựa vào tay hắn, không nói câu gì. Kiệu hạ, hắn đỡ cô bước ra rồi dịu dàng ôm lấy cô, mỉm cười hạnh phúc.
“Đỗ đại ca, sáng mai chàng phải vào cung đúng không?” Cô đột ngột hỏi.
Hắn gật đầu, biết rõ nàng mệt đến độ không thể đứng thẳng lên được nhưng vẫn lưu luyến không muốn rời xa.
“Ừ, ta có việc cần tấu với hoàng thượng”.
“Vậy sáng mai ta bảo Trúc Thanh đưa đơn từ chức cho chàng, chàng chuyển tới hoàng thượng giúp ta”.
Hắn trầm ngâm một lát rồi bảo. “Đơn từ chức của nàng không cần hoàng thượng trực tiếp phê chuẩn, chỉ cần giao cho phủ Nội vụ là được rồi”.
Vân Ánh Lục ngẩn ngơ một lúc rồi nói tiếp. “Vậy… chàng mang đến cho thái hậu giúp ta. Lúc trước tiến cung là do thái hậu đích thân khâm định đưa vào, giờ rời cung cũng nên báo cho người một tiếng”.
“Vậy cũng được. Ánh Lục, từ chức rồi nàng cũng đừng làm đại phu nữa có được không? Phu nhân thượng thư phải có tư thái đoan trang quý phái, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài sẽ không thích hợp”.
“Đỗ đại ca, nếu ta khiến chàng phải thất vọng…” Cô do dự một lát, “chàng vẫn sẽ bao dung chứ?”
“Đồ ngốc, từ trước đến nay nàng vốn dĩ là niềm kiêu hãnh của ta, sao có thể làm ta thất vọng được?”
Cô thở dài, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt mờ mịt.
Trăng non cong vút, gió đêm thổi mát.
Vân Ánh Lục ngồi trong khuê phòng viết đơn từ chức, viết một trang lại xé một trang, mãi tới khi trời gần sáng mới tạm xong. Cô đánh thức Trúc Thanh đang dựa bàn ngủ gật, dặn dò vài câu rồi mới cởi áo lên giường.
Từ hôm nay đến hôm thành thân bấm ngón tay chỉ còn khoảng mười ngày, Vân phủ và Đỗ gia lại một phen tíu tít chuẩn bị. Đỗ viên ngoại, Vân viên ngoại vừa dùng điểm tâm vừa thương lượng chi tiết về hôn lễ của hai con trong phòng khách Vân phủ.
Kết tình bằng hữu bao năm, rốt cuộc con cái hai nhà lại nên duyên lành, niềm vui sướng của Vân viên ngoại, Đỗ viên ngoại khó lời nào tả xiết. Thế nên dù hôn sự gấp gáp, nhưng trình tự các bước nhất định không được qua loa.
Vân phu nhân thực tâm không muốn con gái xuất giá trong ba tháng hè nóng nảy nhưng Đỗ gia hết lần này đến lần khác thúc giục khiến bà không khỏi mềm lòng. Lại thêm việc tâm tư Ánh Lục càng lúc càng bất định khó đoán, đêm dài lắm mộng, sớm thành thân cũng tốt.
Mới sớm ngày ra, bà đã tìm đến khuê phòng của Vân Ánh Lục định dẫn con gái đi chọn hỷ phục. Vừa trông thấy phu nhân, Trúc Thanh vội lên tiếng. “Tiểu thư mới vừa chợp mắt, phu nhân, một lát nữa người hãy quay lại”.
“Trúc Thanh, ngươi cầm trên tay cái gì thế?” Vân phu nhân tinh mắt, thoáng cái đã nhận thấy Trúc Thanh cầm phong thư trên tay. “Đơn từ chức tiểu thư nhờ Đỗ công tử mang vào cung ạ”.
Vân phu nhân nghe tin cả mừng.
“Vậy để con bé ngủ thêm đi. Thời gian còn nhiều, lúc nào đi chọn hỷ phục cũng được”.
Cả đêm không chợp mắt nhưng tinh thần của Đỗ Tử Bân vô cùng sảng khoái. Hôm nay hắn phải tiến cung thượng triều, hắn sẽ phải đến ngự thư phòng gặp hoàng thượng nên cũng có chút vội vã.
Cẩn thận nhét đơn từ chức của Vân Ánh Lục vào ống tay áo, hắn khẽ mỉm cười hạnh phúc. Chỉ còn mười ngày nữa, Vân Ánh Lục sẽ thuộc về một mình Đỗ Tử Bân hắn mà thôi.
Vừa đến cửa cung, hắn rảo bước tới cung Vạn Thọ xin được bái kiến. Vạn thái hậu lúc này đang tản bộ trong vườn cùng Nguyễn Nhược Nam. Đây là lần đầu tiên Đỗ Tử Bân trông thấy vị tân nữ quan này, hai người khách khí lên tiếng chào hỏi nhau. Ngoại trừ mái tóc ngắn cũn ra, phong thái thanh nhã của Nguyễn Nhược Nam thực sự khiến hắn phải ngưỡng mộ.
“Vân thái y đã quyết, ai gia sẽ thành toàn cho cô ấy”. Vạn thái hậu xem xong lá đơn từ chức, thở dài lên tiếng. “Lát nữa ai gia sẽ sai công công tới phủ Nội vụ gạch bỏ quan tịch của Vân thái y, hy vọng Từ Ânay về sau cô nương ấy sẽ mãi an bình, hạnh phúc”.
“Thần nghĩ, nàng ấy nhất định sẽ như vậy”. Đỗ Tử Bân cung kính cáo từ.
“Thật sự đáng tiếc, hoàng cung lại mất đi một vị thái y giỏi”. Cũng là mất đi một người bạn trọng tình trọng nghĩa, Nguyễn Nhược Nam luyến tiếc nhìn xa xăm.
“Vân thái y dù gì cũng là nữ nhân, những lời đồn thổi chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến khuê danh cô nương ấy. Cô ấy rời khỏi đây cũng tốt, từ giờ tâm tình hoàng thượng đã có thể ổn định”.
Nguyễn Nhược Nam cười khẽ, tâm tình hoàng thượng thật sự có thể ổn định sao? Nàng không cho là như vậy.
Tại ngự thư phòng, đối nghịch với Đỗ Tử Bân tràn ngập hạnh phúc là Lưu Huyên Thần hai mắt đầy tia máu, tiều tụy ngồi sau thư án.
Đỗ Tử Bân nghiêm túc bẩm tấu, “Hoàng thượng, thần đã sai mấy thuộc hạ đóng giả quy nô[1] lẻn vào thư phòng của Kì công tử ở Linh Vân các. Nơi đó ngày đêm canh gác cẩn mật, chứng tỏ có điều khuất tất không muốn để lộ ra bên ngoài. Nhưng hôm qua, thuộc hạ của thần đã phát hiện có hai người đàn ông nói giọng Bắc triều từ trong đi ra. Dò hỏi các cô nương ở đấy thì được biết họ là những người biết thuật hạ cổ”.
[1] Chỉ bọn ma cô trong kỹ viện.
“Hạ cổ?” Lưu Huyên Thần chậm rãi ngước mắt lên, “Trẫm từng nghe nói người Bắc triều rất giỏi sử dụng cổ để ám hại người khác. Ý của Đỗ khanh là?”
“Thần hoài nghi cái chết của hai vị tướng quân trong triều là do đã bị trúng cổ, có điều đó mới chỉ là nghi ngờ chứ chưa có chứng cứ rõ ràng. Linh Vân các vốn là sản nghiệp của Kì tả thừa tướng nên rất khó vào đó điều tra. Thần đang định giá họa cho hai người Bắc triều đó là gian tế để điều tới bộ Hình thẩm vấn cho rõ”.
“Được, nhưng việc này nhất định phải hết sức cẩn thận, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, trẫm đang rất mong tóm được cái đuôi cáo của Kì tả thừa tướng đấy! Đỗ khanh, khanh nói có người hạ cổ, vậy có người giải cổ không?” Lưu Huyên Thần tò mò hỏi.
“Hẳn là có. Người hạ độc không phải đều biết giải độc sao?”
Lưu Huyên Thần lắc đầu. “Chưa chắc, trên đời này có một số loại độc chỉ có thể hạ chứ không thể giải. Nếu tóm được bọn chúng, trẫm nhất định sẽ không nương tay”.
Đỗ Tử Bân nghiêm trang gật đầu, “Thần sẽ đẩy nhanh tiến trình phá án”.
Bẩm báo xong mọi chuyện, thời gian lâm triều cũng đã sắp đến, hai người cùng rời khỏi ngự thư phòng đi đến điện Nghị Chính. Trên đường đi, Lưu Huyên Thần bất ngờ hỏi. “Đỗ đại nhân, Vân thái y có khỏe không?”
Ngực Đỗ Tử Bân thoáng chút phập phồng, hắn xoay người, nhìn thẳng vào Lưu Huyên Thần như hai người đàn ông với nhau.
Cô không cần làm một Vân Ánh Lục tài mạo hơn người, không quen Tần Luận, không quen Đỗ Tử Bân, cũng không biết Lưu hoàng thượng là ai, Tề vương Lưu Huyền Nghệ là người thế nào.
Cô chỉ thích hợp làm một người đơn giản, vô lo vô nghĩ, sống một đời êm đềm. Từ khi xuyên không về đây, có rất nhiều chuyện khiến cô hao tâm tổn sức, đó thực sự là do mệnh trời hay vì cô đa sự nên mới tự mình làm khó mình.
Chỉ biết, giờ cô đã là một quân cờ bị người khác lợi dụng, hay nói cách khác, là con mồi cho đôi bên tranh đoạt. Không thể để vận mệnh trôi qua tay thế này được, nhưng bước tiếp theo sẽ làm gì đây? Mọi thứ cần xem động tĩnh của hai bên thế nào đã.
Trong lòng dần trấn tĩnh lại, cô nhắm chặt mắt, cho phép mình hưởng thụ mùi cỏ cây tươi mới quyện trong hơi đất nồng nồng và mùi nắng ấm. Cảm giác thật bình yên.
“Vương gia, bên kia có người!” Một tiếng hét thất thanh phá vỡ sự tĩnh lặng rồi tiếng bước chân rầm rập kéo đến.
“Vân thái y!” Đây là tiếng Giang Dũng. Cô chậm rãi mở mắt, trước mắt sáng ngời, hóa ra đó không phải là ánh nắng mà là ánh đuốc rừng rực cháy. Lưu Huyên Nghệ và đám gia nhân trong phủ lo lắng nhìn cô.
Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Dũng ghé sát lại.
“Tôi thấy hoa viên của Tề phủ đẹp quá nên mới ra ngoài dạo chơi, ngờ đâu lại ngủ thiếp đi mất, làm mọi người phải lo lắng rồi”. Cô cười hối lỗi rồi vịn tay Giang Dũng đứng dậy.
Lưu Huyên Nghệ chiếu tướng về phía cô ra chiều không tin tưởng. Cô nhún vai, thận trọng nói tiếp. “Giang thị vệ, trời tối sập rồi, chúng ta mau hồi cung thôi!”
Giang Dũng nặng nề gật đầu.
Lưu Huyên Nghệ chau mày lên tiếng. “Vân thái y, hôm nay đã phiền nàng rồi, bản vương gia ngày khác sẽ đến cảm tạ”.
Cô lắc đầu, khẽ mỉa mai. “Chuyện nhỏ thôi mà, đâu dám phiền đến vương gia. Ta chúc vương gia sớm thực hiện mộng ước của mình”.
Hôm nay gặp họa không chết, cũng nên chúc mừng kẻ khác đôi câu.
Khóe miệng Lưu Huyên Nghệ khẽ run, gã phất tay ra hiệu cho tổng quản tiễn khách ra cửa. Tổng quản Tề phủ quả là người biết việc, ông ta đưa cho Vân Ánh Lục, Giang Dũng mỗi người một gói quà nhỏ.
Tề vương đã có ơn ban thưởng thì đương nhiên không thể cự tuyệt.
“Vân thái y, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại”. Lưu Huyên Nghệ hạ giọng nói khẽ.
Cô mím môi không đáp. Ngày gặp lại ắt cũng không còn xa.
Xe ngựa vẫn lặng lẽ đứng chờ trong bóng tối. Lưu Huyên Nghệ vừa mới khỏi bệnh, không lý gì lại phải tiễn khách đến tận cửa nên chỉ có tổng quản ra tiễn thay.
Bước vào trong xe, Vân Ánh Lục mới dám thở phào nhẹ nhõm. Khi nhấc gấu y bào lên cho đỡ vướng, cô ngửi thấy mùi tanh khác thường xộc lên. Là bùn sao?
Giang Dũng nhanh nhẹn vung roi đánh xe về phía đường cái quan. Vừa chạy được một đoạn, xe ngựa đột nhiên xóc nảy khiến Vân Ánh Lục phải níu chặt lấy thành xe cho khỏi ngã. Một chiếc xe ngựa từ đằng sau lao nhanh đến, chạy song song với cỗ xe của Giang Dũng. Vân Ánh Lục vừa mới hé mành xe xem tình hình thế nào thì một bóng đen nhanh như cắt nhảy vào thùng xe.
Giang Dũng hoảng hốt định ghìm cương cho xe dừng lại thì chợt vang lên một giọng nói. “Không cần dừng xe, là trẫm”.
Hóa ra bóng đen ấy chính là Lưu hoàng thượng. Bình thường Vân Ánh Lục chỉ nhìn thấy hắn mặc hoàng bào sáng lóa nên nhất thời không quen với việc hắn mặc đồ đen, nhưng dù sao cũng không đến nỗi nào.
Bên trong xe ngựa hơi tối, hắn chớp lấy thời cơ ôm Vân Ánh Lục vào lòng. Cô càng đẩy hắn lại càng ôm chặt hơn nữa.
“Lưu hoàng thượng, muộn như vậy sao anh còn xuất cung tới đây?” Vân Ánh Lục ngượng ngùng hỏi.
“Trẫm… chờ mãi cũng hơi sốt ruột nên mới quyết định đi đón nàng”. Giọng nói của hắn hơi run run, cứ như vừa bị dọa một trận xanh mặt.
Trên đời này ai dám dọa Lưu hoàng thượng chứ?
“Lưu hoàng thượng, Tề vương gia đã chính thức xuất đầu lộ diện”.
Lưu Huyên Thần không đáp, chỉ nhẹ nhàng lướt môi lên gò má trắng mịn như ngọc thạch của Vân Ánh Lục.
“Lưu hoàng thượng, tôn trọng tôi một chút đi, hành động này không thích hợp đâu”. Cô khẽ đẩy hắn ra.
Đến lúc này cô mới phát giác ra người hắn ướt đẫm.
“Lưu hoàng thượng, anh làm sao thế?”
“Vân Ánh Lục, sau này trẫm sẽ không để nàng rời khỏi mình nửa bước đâu”. Giọng hắn thoáng nhẹ như gió thổi nhưng lại tràn đầy khí phách.
Lưu Huyên Thần yêu thương lau vết bùn đất trên mặt cô, sau đó cúi người muốn hôn.
Vân Ánh Lục xoay người né tránh.
“Vì sao?” Giọng hắn mang theo chút lạnh lẽo của gió đêm.
“Tôi đã nói rồi, hành động ấy không thích hợp. Bây giờ tôi chỉ muốn tận sức làm tròn trách nhiệm của một thái y thôi”. Cô mỉm cười, nụ cười vô cùng xa cách.
“Trẫm nói thích hợp là thích hợp”. Lưu Huyên Thần nắm chặt tay cô không buông. Lời muốn nói tắc ứ trong họng chỉ còn vị đắng chát tái tê dâng trào. Cô quay đầu che giấu nét bi ai trong đáy mắt.
Xe ngựa thong thả ruổi bước đi qua cửa cung.
Đỗ Tử Bân đang bồn chồn nói với đội trưởng cấm vệ quân phải vào cung diện kiến hoàng thượng gấp.
Xe ngựa từ từ dừng lại. Một toán thị vệ vội chạy đến, còn chưa kịp hỏi danh tính đã thấy Giang Dũng kéo mành xe đỡ hoàng thượng bước xuống, cả bọn vội khấu đầu hành lễ.
Đỗ Tử Bân kinh ngạc nhìn hoàng thượng toàn thân ướt đẫm đang đỡ Vân Ánh Lục bước xuống xe. Mặt nàng tái nhợt, tóc tai rối bời, quần áo rách nát.
Hắn trân trân nhìn không chớp mắt.
“Đỗ đại ca, ta vừa đi khám bệnh về”. Vân Ánh Lục lại gần Đỗ Tử Bân, trầm giọng giải thích.
Lưu Huyên Thần thấy cô phân trần với Đỗ Tử Bân liền thị uy nhắc nhở:
“Đỗ khanh, muộn như vậy rồi, khanh tìm trẫm có chuyện gì vậy?”
Đỗ Tử Bân khó khăn lắm mới khép nổi miệng, hắn cười gượng đáp. “Hoàng thượng, xin người giữ gìn long thể. Sáng mai thần sẽ đến thỉnh cầu về manh mối vụ án”.
“Trẫm không sao, khanh theo trẫm vào đi!”
“Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn. Sáng mai thần sẽ đến tiếp kiến người sớm”. Đỗ Tử Bân cung kính chắp tay thoái lui. Lưu Huyên Thần cũng không nài thêm, hắn quay lại nhìn Vân Ánh Lục đầy chờ đợi.
Vân Ánh Lục giật mình, cúi đầu. “Lưu hoàng thượng, nếu tối nay không có chuyện gì đặc biệt, tôi xin phép được hồi phủ nghỉ ngơi”.
Lưu Huyên Thần quan sát sắc mặt của cô một hồi rồi nói, “Vân thái y thỉnh cầu thành khẩn như vậy, trẫm sao có thể từ chối”.
“Đa tạ hoàng thượng”. Vân Ánh Lục nhẹ nhàng gật đầu rồi quay về phía Đỗ Tử Bân, “Đỗ đại ca, bây giờ chàng cũng hồi phủ chứ?” Đỗ Tử Bân gật đầu.
Nhìn hai người họ cùng bước lên kiệu, khuôn mặt của Lưu Huyên Thần lạnh lùng không chút cảm xúc, duy chỉ có bàn tay nổi gân xanh cho thấy tâm can hắn đang điên cuồng nổi sóng.
“Đỗ đại ca, ta tới phủ Tề vương để khám bệnh”. Trong kiệu, Vân Ánh Lục gượng cười với Đỗ Tử Bân, “Chàng đừng lo lắng, ta không gặp nguy hiểm gì cả. Ngày mai, chàng dâng đơn từ chức lên hoàng thượng giúp ta. Đỗ đại ca, hôn lễ của chúng ta là mồng sáu tháng Bảy đúng không? Vậy cứ thế đi, Từ Ânay ta sẽ cố gắng làm một Vân Ánh Lục thực sự”.
Nếu không thể kháng cự lại vận mệnh thì cứ an nhiên mà chấp nhận. Nếu không thể quay về làm Cơ Uyển Bạch thì phải cố gắng biến mình thành Vân Ánh Lục.
Cứ thế đi. Ngọn lửa tình cảm vì ai đó mà tỏa sáng đã đến lúc phải tắt rồi.
Tối nay cô mới biết, hắn tiếp cận cô, bảo vệ cô không phải xuất phát từ tình cảm vô tư mà vì cô giống một nữ nhân khác, vì cô hữu dụng trong cuộc chiến với Tề vương.
Khi hắn ôm lấy cô trong mật thất, dù bóng tối vây quanh, nhưng hơi thở quen thuộc đó cô không thể không nhận ra. Khoảnh khắc ấy, cô đã tin hắn sẽ không bỏ rơi mình.
Nhưng rồi rốt cuộc hắn đã chọn vương quyền.
Nếu thực lòng thực dạ với cô, hắn hẳn đã không đang tâm bỏ cô lại trong bóng tối chỉ vì tiếng bước chân của ai đó đang đến gần. Đã như vậy thì cô còn lưu luyến gì nữa chứ?
Đỗ Tử Bân không khỏi thắc mắc trước thái độ kì lạ của Vân Ánh Lục. Nàng cố tình tỏ ra thân thiết với hắn trước mắt hoàng thượng là có ý gì? Rồi còn cả việc chủ động giải thích vì sao lại ngồi chung xe ngựa với hoàng thượng, chủ động đòi từ chức để làm một Vân Ánh Lục thực sự.
Vân Ánh Lục trước kia, chẳng lẽ là giả sao?
Băn khoăn là vậy nhưng hắn không muốn nghĩ nhiều nữa. Quá khứ không quan trọng, chỉ có tương lai mới đáng giá. Có thể kết duyên cùng người mình yêu chẳng phải là hạnh phúc tột cùng của đời người sao?
Vân Ánh Lục suốt dọc đường đi lặng lẽ dựa vào tay hắn, không nói câu gì. Kiệu hạ, hắn đỡ cô bước ra rồi dịu dàng ôm lấy cô, mỉm cười hạnh phúc.
“Đỗ đại ca, sáng mai chàng phải vào cung đúng không?” Cô đột ngột hỏi.
Hắn gật đầu, biết rõ nàng mệt đến độ không thể đứng thẳng lên được nhưng vẫn lưu luyến không muốn rời xa.
“Ừ, ta có việc cần tấu với hoàng thượng”.
“Vậy sáng mai ta bảo Trúc Thanh đưa đơn từ chức cho chàng, chàng chuyển tới hoàng thượng giúp ta”.
Hắn trầm ngâm một lát rồi bảo. “Đơn từ chức của nàng không cần hoàng thượng trực tiếp phê chuẩn, chỉ cần giao cho phủ Nội vụ là được rồi”.
Vân Ánh Lục ngẩn ngơ một lúc rồi nói tiếp. “Vậy… chàng mang đến cho thái hậu giúp ta. Lúc trước tiến cung là do thái hậu đích thân khâm định đưa vào, giờ rời cung cũng nên báo cho người một tiếng”.
“Vậy cũng được. Ánh Lục, từ chức rồi nàng cũng đừng làm đại phu nữa có được không? Phu nhân thượng thư phải có tư thái đoan trang quý phái, xuất đầu lộ diện ở bên ngoài sẽ không thích hợp”.
“Đỗ đại ca, nếu ta khiến chàng phải thất vọng…” Cô do dự một lát, “chàng vẫn sẽ bao dung chứ?”
“Đồ ngốc, từ trước đến nay nàng vốn dĩ là niềm kiêu hãnh của ta, sao có thể làm ta thất vọng được?”
Cô thở dài, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt mờ mịt.
Trăng non cong vút, gió đêm thổi mát.
Vân Ánh Lục ngồi trong khuê phòng viết đơn từ chức, viết một trang lại xé một trang, mãi tới khi trời gần sáng mới tạm xong. Cô đánh thức Trúc Thanh đang dựa bàn ngủ gật, dặn dò vài câu rồi mới cởi áo lên giường.
Từ hôm nay đến hôm thành thân bấm ngón tay chỉ còn khoảng mười ngày, Vân phủ và Đỗ gia lại một phen tíu tít chuẩn bị. Đỗ viên ngoại, Vân viên ngoại vừa dùng điểm tâm vừa thương lượng chi tiết về hôn lễ của hai con trong phòng khách Vân phủ.
Kết tình bằng hữu bao năm, rốt cuộc con cái hai nhà lại nên duyên lành, niềm vui sướng của Vân viên ngoại, Đỗ viên ngoại khó lời nào tả xiết. Thế nên dù hôn sự gấp gáp, nhưng trình tự các bước nhất định không được qua loa.
Vân phu nhân thực tâm không muốn con gái xuất giá trong ba tháng hè nóng nảy nhưng Đỗ gia hết lần này đến lần khác thúc giục khiến bà không khỏi mềm lòng. Lại thêm việc tâm tư Ánh Lục càng lúc càng bất định khó đoán, đêm dài lắm mộng, sớm thành thân cũng tốt.
Mới sớm ngày ra, bà đã tìm đến khuê phòng của Vân Ánh Lục định dẫn con gái đi chọn hỷ phục. Vừa trông thấy phu nhân, Trúc Thanh vội lên tiếng. “Tiểu thư mới vừa chợp mắt, phu nhân, một lát nữa người hãy quay lại”.
“Trúc Thanh, ngươi cầm trên tay cái gì thế?” Vân phu nhân tinh mắt, thoáng cái đã nhận thấy Trúc Thanh cầm phong thư trên tay. “Đơn từ chức tiểu thư nhờ Đỗ công tử mang vào cung ạ”.
Vân phu nhân nghe tin cả mừng.
“Vậy để con bé ngủ thêm đi. Thời gian còn nhiều, lúc nào đi chọn hỷ phục cũng được”.
Cả đêm không chợp mắt nhưng tinh thần của Đỗ Tử Bân vô cùng sảng khoái. Hôm nay hắn phải tiến cung thượng triều, hắn sẽ phải đến ngự thư phòng gặp hoàng thượng nên cũng có chút vội vã.
Cẩn thận nhét đơn từ chức của Vân Ánh Lục vào ống tay áo, hắn khẽ mỉm cười hạnh phúc. Chỉ còn mười ngày nữa, Vân Ánh Lục sẽ thuộc về một mình Đỗ Tử Bân hắn mà thôi.
Vừa đến cửa cung, hắn rảo bước tới cung Vạn Thọ xin được bái kiến. Vạn thái hậu lúc này đang tản bộ trong vườn cùng Nguyễn Nhược Nam. Đây là lần đầu tiên Đỗ Tử Bân trông thấy vị tân nữ quan này, hai người khách khí lên tiếng chào hỏi nhau. Ngoại trừ mái tóc ngắn cũn ra, phong thái thanh nhã của Nguyễn Nhược Nam thực sự khiến hắn phải ngưỡng mộ.
“Vân thái y đã quyết, ai gia sẽ thành toàn cho cô ấy”. Vạn thái hậu xem xong lá đơn từ chức, thở dài lên tiếng. “Lát nữa ai gia sẽ sai công công tới phủ Nội vụ gạch bỏ quan tịch của Vân thái y, hy vọng Từ Ânay về sau cô nương ấy sẽ mãi an bình, hạnh phúc”.
“Thần nghĩ, nàng ấy nhất định sẽ như vậy”. Đỗ Tử Bân cung kính cáo từ.
“Thật sự đáng tiếc, hoàng cung lại mất đi một vị thái y giỏi”. Cũng là mất đi một người bạn trọng tình trọng nghĩa, Nguyễn Nhược Nam luyến tiếc nhìn xa xăm.
“Vân thái y dù gì cũng là nữ nhân, những lời đồn thổi chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đến khuê danh cô nương ấy. Cô ấy rời khỏi đây cũng tốt, từ giờ tâm tình hoàng thượng đã có thể ổn định”.
Nguyễn Nhược Nam cười khẽ, tâm tình hoàng thượng thật sự có thể ổn định sao? Nàng không cho là như vậy.
Tại ngự thư phòng, đối nghịch với Đỗ Tử Bân tràn ngập hạnh phúc là Lưu Huyên Thần hai mắt đầy tia máu, tiều tụy ngồi sau thư án.
Đỗ Tử Bân nghiêm túc bẩm tấu, “Hoàng thượng, thần đã sai mấy thuộc hạ đóng giả quy nô[1] lẻn vào thư phòng của Kì công tử ở Linh Vân các. Nơi đó ngày đêm canh gác cẩn mật, chứng tỏ có điều khuất tất không muốn để lộ ra bên ngoài. Nhưng hôm qua, thuộc hạ của thần đã phát hiện có hai người đàn ông nói giọng Bắc triều từ trong đi ra. Dò hỏi các cô nương ở đấy thì được biết họ là những người biết thuật hạ cổ”.
[1] Chỉ bọn ma cô trong kỹ viện.
“Hạ cổ?” Lưu Huyên Thần chậm rãi ngước mắt lên, “Trẫm từng nghe nói người Bắc triều rất giỏi sử dụng cổ để ám hại người khác. Ý của Đỗ khanh là?”
“Thần hoài nghi cái chết của hai vị tướng quân trong triều là do đã bị trúng cổ, có điều đó mới chỉ là nghi ngờ chứ chưa có chứng cứ rõ ràng. Linh Vân các vốn là sản nghiệp của Kì tả thừa tướng nên rất khó vào đó điều tra. Thần đang định giá họa cho hai người Bắc triều đó là gian tế để điều tới bộ Hình thẩm vấn cho rõ”.
“Được, nhưng việc này nhất định phải hết sức cẩn thận, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, trẫm đang rất mong tóm được cái đuôi cáo của Kì tả thừa tướng đấy! Đỗ khanh, khanh nói có người hạ cổ, vậy có người giải cổ không?” Lưu Huyên Thần tò mò hỏi.
“Hẳn là có. Người hạ độc không phải đều biết giải độc sao?”
Lưu Huyên Thần lắc đầu. “Chưa chắc, trên đời này có một số loại độc chỉ có thể hạ chứ không thể giải. Nếu tóm được bọn chúng, trẫm nhất định sẽ không nương tay”.
Đỗ Tử Bân nghiêm trang gật đầu, “Thần sẽ đẩy nhanh tiến trình phá án”.
Bẩm báo xong mọi chuyện, thời gian lâm triều cũng đã sắp đến, hai người cùng rời khỏi ngự thư phòng đi đến điện Nghị Chính. Trên đường đi, Lưu Huyên Thần bất ngờ hỏi. “Đỗ đại nhân, Vân thái y có khỏe không?”
Ngực Đỗ Tử Bân thoáng chút phập phồng, hắn xoay người, nhìn thẳng vào Lưu Huyên Thần như hai người đàn ông với nhau.
Tác giả :
Lâm Địch Nhi