Xuân Phong Trầm Túy Đích Vãn Thượng
Chương 1
Nắng thu lẻ loi xuyên qua lá ngô đồng trải dài trên mặt đất, mang đến một cảm giác mơ hồ mộng ảo.
Cao Kiến Quân đứng ở bên đường, mỉm cười nhìn cao ốc Minh Châu phía trước.
Lễ khánh thành long trọng với những thảm đỏ, nhạc lễ đã kết thúc, chỉ để lại cờ màu phấp phới và những bức hoành phi đỏ rực treo rũ từ đỉnh cao ốc xuống, khí cầu thật to phiêu diêu trong gió, khiến cao ốc thêm phần khí thế, tăng thêm phần vui mừng.
Hôm nay, cao ốc Minh Châu 38 tầng chính thức được đưa vào sử dụng.
Ngày mai, cổ phiếu bất động sản Minh Châu sẽ bắt đầu tăng vọt và duy trì tăng đều.
Cao Kiến Quân gian khổ phấn đấu cho tới hôm nay, đã đứng ở đỉnh sự nghiệp, tiền đồ rộng lớn vô hạn mở ra trước mắt anh. Anh chắp tay đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất tràn đầy thỏa mãn, gương mặt đoan chính vẫn trầm ổn, cẩn trọng như thế.
Mặt trời chiều tà tà chiếu xuống, ở trước mặt anh vạn sự vạn vật đều nhuộm đẫm màu vàng.
Anh cười cười, mặc cho viên chức công ty bận rộn liên tục, bản thân lại lặng yên không một tiếng động mà đứng ở dưới gốc cây.
Một lúc lâu, điện thoại di động của anh vang lên, một giọng nói lớn sang sảng vang lên: “Alo, Kiến Quân à, cậu chạy đi đâu rồi? Sao không thấy cậu ở công ty?”
Cao Kiến Quân cười rộ lên: “Lão Hàn, tôi đang ở bên cao ốc Minh Châu. Văn phòng đã dọn tới đây rồi.”
“Hay nha, vậy mà không nói cho tôi biết gì cả, phải phạt phải phạt.” Bên kia cười ha ha.
“Được, nhận phạt.” Cao Kiến Quân thống khoái đáp.
Bên kia lại cười: “Hôm nay thì thôi vậy, hôm nay là ngày lành của cậu, sẽ không phạt, mấy anh em đang ở Hồng Sắc Niên Đại nè, đặt tiệc rượu khánh công cho cậu đó, mau lại đây.”
“Tốt thôi.” Cao Kiến Quân cười cười, gác điện thoại, quay lại dặn dò trợ lý vài câu, rồi đi tới bãi giữ xe, ngồi vào chiếc Mercedes của mình.
————————
Hồng Sắc Niên Đại là nhà hàng cao cấp, mang không khí cổ xưa tràn đầy hoài niệm, khiến những người sinh vào những năm 60, 70 như bọn họ cảm thấy rất thân thiết. Ở đây, giá thức ăn rất mắc, bình thường mỗi lần ăn uống đều tốn đến 1000 đồng một bữa, bất quá trong mắt bọn họ, vẫn rất đáng giá.
Hôm nay mời anh chính là ông chủ Hàn Vệ Quốc của bất động sản Kim Hâm, bọn họ đã là bạn bè gần 10 năm rồi. Những người khác ngồi ở đây cũng đều là bạn cũ cả, mọi ngành nghề đều có. Mọi người nâng cốc ngôn hoan, cao hứng bừng bừng. Bởi vì đây không phải là xã giao, không cần chú ý gì nhiều, cũng không cần giữ tỉnh táo, mọi người uống say túy lúy, cực kỳ dễ chịu.
Đợi đến khi đi ra khỏi nhà hàng, tất cả mọi người vẫn chưa chịu thôi, liền đề nghị: “Không bằng tìm một quán bar ngồi đi.”
Hàn Vệ Quốc lập tức dũng dược đứng lên: “Không thành vấn đề, tôi mang mọi người tới quán bar này, bầu không khí nơi này ai cũng thích cho coi.”
Người người đều nói: “Đi, đi thôi”, không ai lái xe, đi theo hắn chừng 200m, mọi người liền thấy một quán bar mang phong cách miền Tây nước Mỹ, đèn màu chớp lóe “Khiêu Vũ Với Bầy Sói”
Vài người đi vào.
Dưới ngọn đèn ảm đạm, khách đã tới khá đông, bầu không khí có chút ồn ào. Nhân viên phục vụ mặc gi-lê, đeo nơ qua lại không ngớt, tiếng cười các cô gái, tiếng nói sang sảng của thanh niên không dứt bên tai.
Khắp chốn đều có những cái bàn bằng gỗ thô cùng các đồ trang trí treo tường, có vẻ phóng khoáng vô cùng. Đưa mắt nhìn qua khắp phòng, lầu một gần như không còn chỗ nữa, Hàn Vệ Quốc lập tức dẫn bọn họ đi lên lầu hai.
Một nhân viên phục vụ tuổi còn trẻ đến chào đón, khách khí hỏi cả bọn: “Tiên sinh, xin hỏi có tất cả mấy vị?”
Hàn Vệ Quốc đã uống ngà ngà, liền quay đầu lại cười nói: “Mọi người xếp hàng, điểm số.”
Mấy đại lão bản đã 30, 40 tuổi nghe thế đều cười rộ lên, vui đùa đếm số: “Một, hai, ba…”
Hàn Vệ Quốc nghiêng tai nghe, sau đó chỉa chỉa ngực mình, hàm hồ nói: “Thêm thằng này…, tổng cộng 9 người.”
Cậu phục vụ từ lâu đã quen với những việc thế này, vẫn duy trì mỉm cười lễ phép: “Xin theo tôi.” Sau đó đưa bọn họ đến một sofa vòng tròn gần lan can với tường, ở chính giữa bầy một cái bàn trà gỗ, những vân gỗ rõ ràng mồn một, cực có tính cách.
Nhân viên phục vụ khách khí mà hỏi: “Xin hỏi quý khách cần gì?”
Hàn Vệ Quốc vung tay lên: “Trước cứ đem 2 két bia, lấy Heineken, cái khác cậu cứ gọi.”
Nhân viên phục vụ sau khi nghe được câu kia, có chút khó xử, dò xét hỏi: “Tiên sinh, vậy gọi một mâm đựng trái cây, đồ ăn vặt được chứ ạ?”
“Cậu ở chỗ này nói tràng giang đại hải làm gì?” Hàn Vệ Quốc không nhịn được nữa.
Nhân viên phục vụ cũng không giận, chỉ nhẫn nại nhìn những người khác, trong mắt tràn đầy ý hỏi.
Cao Kiến Quân ôn hòa nói: “Một mâm trái cây, còn cái khác thì… đậu phộng, còn nữa sẽ gọi sau.”
Nhân viên phục vụ như trút được gánh nặng, lập tức khom người: “Vâng, lập tức có ngay.”
Hàn Vệ Quốc còn đang hùng hổ: “Nhiều chuyện làm gì? Không có lỗ tai sao?”
Cao Kiến Quân cười cười với hắn: “Thôi đi, lão Hàn, người ta còn con nít, đi ra làm việc cũng không dễ, cần gì khó dễ người ta làm chi?”
Những người khác cũng đều khuyên hắn: “Được rồi, lão Hàn uống say. Đừng tính toán làm gì.”
Đang nói chuyện, dưới sân khấu ở lầu một có người bắt đầu ca, đó là giai điệu mà bọn họ quen thuộc.
“Hoa nở mùa xuân, gió nhẹ mùa thu cùng với mặt trời mùa đông
Khiến tôi khi ấy vẫn còn vô tri đã nghĩ thời trai trẻ của mình thật ưu thương
Trong lời ca của bốn mùa, chiếc cối xay gió ngày ngày chuyển động
Trong những câu thơ phong hoa tuyết nguyệt, tôi mỗi năm một trưởng thành
Sinh mạng và chia ly của câu chuyện thời gian thay đổi một con người
Ngay trong đa sầu đa cảm, tuổi trẻ của lần đầu chờ đợi.”
Tiếng ca vô cùng thuần khiết, mang theo một nỗi buồn mang mác, nhất thời khiến cho bọn họ như trở về thời thiếu niên.
Có người nhẹ nhàng khẽ hát theo.
“Tấm ảnh ố vàng, bức thư ngày cũ cùng tấm thiệp Noel đã phai màu
Lời ca khi còn trẻ viết cho em không biết em còn nhớ hay không
Lời thề ngày xưa rực rỡ như chiếc thẻ kẹp trong sách học
Khắc lên bao câu thơ hoa mỹ nhưng cuối cùng cũng chỉ như một làn khói
Sinh mạng và chia ly của câu chuyện thời gian thay đổi hai con người
Ngay trong đa sầu đa cảm, tuổi trẻ của lần đầu rơi lệ” (*)
Người người đều nhịn không được dò hỏi người đang hát ấy.
Dưới ánh đèn nhu hòa, một cậu thanh niên rất đẹp ngồi ôm cây đàn điện tử, vừa hát vừa đàn. Cách khá xa nên nhìn không rõ lắm, chỉ biết cậu có một khuôn mặt trái xoan, cằm đầy đặn tinh xảo, mái tóc ngắn nhuộm vàng, rất hoạt bát, trên người mặc T-shirt màu nhạt, trên cổ có những vòng cổ lóe lên những ánh kim nho nhỏ.
Khác hẳn với bề ngoài thời thượng, hôm nay cậu thanh niên hát những bài hát của La Đại Hữu, những bài hát nhuốm vẻ tang thương.
Bọn Cao Kiến Quân không nói gì, tất cả đều ngưng thần nghe cậu ca.
Nhân viên phục vụ đem bia lên, Hàn Vệ Quốc thanh toán tiền, sau đó truyền cho mỗi người một lon, mọi người yên lặng mà uống, nghe những lời ca quen thuộc từ xa xưa.
Đến tận cậu ca xong bài “Tay tôi xuyên qua mái tóc đen của em”, dư âm lượn lờ mãi không dứt, vài người song song vỗ, trăm miệng một lời: ” ‘Cua’ cậu ta vậy.”
END 01
Cao Kiến Quân đứng ở bên đường, mỉm cười nhìn cao ốc Minh Châu phía trước.
Lễ khánh thành long trọng với những thảm đỏ, nhạc lễ đã kết thúc, chỉ để lại cờ màu phấp phới và những bức hoành phi đỏ rực treo rũ từ đỉnh cao ốc xuống, khí cầu thật to phiêu diêu trong gió, khiến cao ốc thêm phần khí thế, tăng thêm phần vui mừng.
Hôm nay, cao ốc Minh Châu 38 tầng chính thức được đưa vào sử dụng.
Ngày mai, cổ phiếu bất động sản Minh Châu sẽ bắt đầu tăng vọt và duy trì tăng đều.
Cao Kiến Quân gian khổ phấn đấu cho tới hôm nay, đã đứng ở đỉnh sự nghiệp, tiền đồ rộng lớn vô hạn mở ra trước mắt anh. Anh chắp tay đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất tràn đầy thỏa mãn, gương mặt đoan chính vẫn trầm ổn, cẩn trọng như thế.
Mặt trời chiều tà tà chiếu xuống, ở trước mặt anh vạn sự vạn vật đều nhuộm đẫm màu vàng.
Anh cười cười, mặc cho viên chức công ty bận rộn liên tục, bản thân lại lặng yên không một tiếng động mà đứng ở dưới gốc cây.
Một lúc lâu, điện thoại di động của anh vang lên, một giọng nói lớn sang sảng vang lên: “Alo, Kiến Quân à, cậu chạy đi đâu rồi? Sao không thấy cậu ở công ty?”
Cao Kiến Quân cười rộ lên: “Lão Hàn, tôi đang ở bên cao ốc Minh Châu. Văn phòng đã dọn tới đây rồi.”
“Hay nha, vậy mà không nói cho tôi biết gì cả, phải phạt phải phạt.” Bên kia cười ha ha.
“Được, nhận phạt.” Cao Kiến Quân thống khoái đáp.
Bên kia lại cười: “Hôm nay thì thôi vậy, hôm nay là ngày lành của cậu, sẽ không phạt, mấy anh em đang ở Hồng Sắc Niên Đại nè, đặt tiệc rượu khánh công cho cậu đó, mau lại đây.”
“Tốt thôi.” Cao Kiến Quân cười cười, gác điện thoại, quay lại dặn dò trợ lý vài câu, rồi đi tới bãi giữ xe, ngồi vào chiếc Mercedes của mình.
————————
Hồng Sắc Niên Đại là nhà hàng cao cấp, mang không khí cổ xưa tràn đầy hoài niệm, khiến những người sinh vào những năm 60, 70 như bọn họ cảm thấy rất thân thiết. Ở đây, giá thức ăn rất mắc, bình thường mỗi lần ăn uống đều tốn đến 1000 đồng một bữa, bất quá trong mắt bọn họ, vẫn rất đáng giá.
Hôm nay mời anh chính là ông chủ Hàn Vệ Quốc của bất động sản Kim Hâm, bọn họ đã là bạn bè gần 10 năm rồi. Những người khác ngồi ở đây cũng đều là bạn cũ cả, mọi ngành nghề đều có. Mọi người nâng cốc ngôn hoan, cao hứng bừng bừng. Bởi vì đây không phải là xã giao, không cần chú ý gì nhiều, cũng không cần giữ tỉnh táo, mọi người uống say túy lúy, cực kỳ dễ chịu.
Đợi đến khi đi ra khỏi nhà hàng, tất cả mọi người vẫn chưa chịu thôi, liền đề nghị: “Không bằng tìm một quán bar ngồi đi.”
Hàn Vệ Quốc lập tức dũng dược đứng lên: “Không thành vấn đề, tôi mang mọi người tới quán bar này, bầu không khí nơi này ai cũng thích cho coi.”
Người người đều nói: “Đi, đi thôi”, không ai lái xe, đi theo hắn chừng 200m, mọi người liền thấy một quán bar mang phong cách miền Tây nước Mỹ, đèn màu chớp lóe “Khiêu Vũ Với Bầy Sói”
Vài người đi vào.
Dưới ngọn đèn ảm đạm, khách đã tới khá đông, bầu không khí có chút ồn ào. Nhân viên phục vụ mặc gi-lê, đeo nơ qua lại không ngớt, tiếng cười các cô gái, tiếng nói sang sảng của thanh niên không dứt bên tai.
Khắp chốn đều có những cái bàn bằng gỗ thô cùng các đồ trang trí treo tường, có vẻ phóng khoáng vô cùng. Đưa mắt nhìn qua khắp phòng, lầu một gần như không còn chỗ nữa, Hàn Vệ Quốc lập tức dẫn bọn họ đi lên lầu hai.
Một nhân viên phục vụ tuổi còn trẻ đến chào đón, khách khí hỏi cả bọn: “Tiên sinh, xin hỏi có tất cả mấy vị?”
Hàn Vệ Quốc đã uống ngà ngà, liền quay đầu lại cười nói: “Mọi người xếp hàng, điểm số.”
Mấy đại lão bản đã 30, 40 tuổi nghe thế đều cười rộ lên, vui đùa đếm số: “Một, hai, ba…”
Hàn Vệ Quốc nghiêng tai nghe, sau đó chỉa chỉa ngực mình, hàm hồ nói: “Thêm thằng này…, tổng cộng 9 người.”
Cậu phục vụ từ lâu đã quen với những việc thế này, vẫn duy trì mỉm cười lễ phép: “Xin theo tôi.” Sau đó đưa bọn họ đến một sofa vòng tròn gần lan can với tường, ở chính giữa bầy một cái bàn trà gỗ, những vân gỗ rõ ràng mồn một, cực có tính cách.
Nhân viên phục vụ khách khí mà hỏi: “Xin hỏi quý khách cần gì?”
Hàn Vệ Quốc vung tay lên: “Trước cứ đem 2 két bia, lấy Heineken, cái khác cậu cứ gọi.”
Nhân viên phục vụ sau khi nghe được câu kia, có chút khó xử, dò xét hỏi: “Tiên sinh, vậy gọi một mâm đựng trái cây, đồ ăn vặt được chứ ạ?”
“Cậu ở chỗ này nói tràng giang đại hải làm gì?” Hàn Vệ Quốc không nhịn được nữa.
Nhân viên phục vụ cũng không giận, chỉ nhẫn nại nhìn những người khác, trong mắt tràn đầy ý hỏi.
Cao Kiến Quân ôn hòa nói: “Một mâm trái cây, còn cái khác thì… đậu phộng, còn nữa sẽ gọi sau.”
Nhân viên phục vụ như trút được gánh nặng, lập tức khom người: “Vâng, lập tức có ngay.”
Hàn Vệ Quốc còn đang hùng hổ: “Nhiều chuyện làm gì? Không có lỗ tai sao?”
Cao Kiến Quân cười cười với hắn: “Thôi đi, lão Hàn, người ta còn con nít, đi ra làm việc cũng không dễ, cần gì khó dễ người ta làm chi?”
Những người khác cũng đều khuyên hắn: “Được rồi, lão Hàn uống say. Đừng tính toán làm gì.”
Đang nói chuyện, dưới sân khấu ở lầu một có người bắt đầu ca, đó là giai điệu mà bọn họ quen thuộc.
“Hoa nở mùa xuân, gió nhẹ mùa thu cùng với mặt trời mùa đông
Khiến tôi khi ấy vẫn còn vô tri đã nghĩ thời trai trẻ của mình thật ưu thương
Trong lời ca của bốn mùa, chiếc cối xay gió ngày ngày chuyển động
Trong những câu thơ phong hoa tuyết nguyệt, tôi mỗi năm một trưởng thành
Sinh mạng và chia ly của câu chuyện thời gian thay đổi một con người
Ngay trong đa sầu đa cảm, tuổi trẻ của lần đầu chờ đợi.”
Tiếng ca vô cùng thuần khiết, mang theo một nỗi buồn mang mác, nhất thời khiến cho bọn họ như trở về thời thiếu niên.
Có người nhẹ nhàng khẽ hát theo.
“Tấm ảnh ố vàng, bức thư ngày cũ cùng tấm thiệp Noel đã phai màu
Lời ca khi còn trẻ viết cho em không biết em còn nhớ hay không
Lời thề ngày xưa rực rỡ như chiếc thẻ kẹp trong sách học
Khắc lên bao câu thơ hoa mỹ nhưng cuối cùng cũng chỉ như một làn khói
Sinh mạng và chia ly của câu chuyện thời gian thay đổi hai con người
Ngay trong đa sầu đa cảm, tuổi trẻ của lần đầu rơi lệ” (*)
Người người đều nhịn không được dò hỏi người đang hát ấy.
Dưới ánh đèn nhu hòa, một cậu thanh niên rất đẹp ngồi ôm cây đàn điện tử, vừa hát vừa đàn. Cách khá xa nên nhìn không rõ lắm, chỉ biết cậu có một khuôn mặt trái xoan, cằm đầy đặn tinh xảo, mái tóc ngắn nhuộm vàng, rất hoạt bát, trên người mặc T-shirt màu nhạt, trên cổ có những vòng cổ lóe lên những ánh kim nho nhỏ.
Khác hẳn với bề ngoài thời thượng, hôm nay cậu thanh niên hát những bài hát của La Đại Hữu, những bài hát nhuốm vẻ tang thương.
Bọn Cao Kiến Quân không nói gì, tất cả đều ngưng thần nghe cậu ca.
Nhân viên phục vụ đem bia lên, Hàn Vệ Quốc thanh toán tiền, sau đó truyền cho mỗi người một lon, mọi người yên lặng mà uống, nghe những lời ca quen thuộc từ xa xưa.
Đến tận cậu ca xong bài “Tay tôi xuyên qua mái tóc đen của em”, dư âm lượn lờ mãi không dứt, vài người song song vỗ, trăm miệng một lời: ” ‘Cua’ cậu ta vậy.”
END 01
Tác giả :
Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết