Xuân Phong Độ
Chương 6
Nếu không phải quốc luật Đại Tề quy định, phàm song nhi làm quan phải được nam tử đề bạt, chỉ lấy chứ không gả, chỉ có thể là phu chứ không thể là phụ(ana: nghĩa là chỉ có thể nằm trên chứ ko thể nằm dưới ==), phàm là cùng nam tử thông *** thì huỷ bỏ quan tịch, phạm tội khi quân. Lâu Thanh Vũ nhịn không được hoài nghi Nhị ca là được phụ thân trộm sinh ra. Bởi vì nhìn qua, thấy Lâu Tướng quả thật đối với Lâu Thanh Tường có chứa nhiều thiên vị, khác xa với đại ca.
Thế giới này hết sức kỳ quái. Không chỉ Đại Tề, Lâu Thanh Vũ biết mấy quốc gia xung quanh đều có luật pháp như vậy, cấm song nhi và nữ nhi ra làm quan, bằng không sẽ nghiêm trị.
Nói vậy cũng có nghĩa là song nhi cả về thân phận và địa vị đều thấp hơn nam tử, nếu không ra lệnh cấm, khó tránh khỏi có bại hoại triều cương, yêu đương vụng trộm kết bè kết đảng linh tinh phát sinh.
Hơn nữa, Lâu Thanh Vũ lấy kinh nghiệm của bản thân để xem xét, vô luận thế nào thì là nhân loại vẫn là động vật, dục vọng khó kìm chế, đây là bẩm sinh đã vậy, không có quan hệ tới trí tuệ và năng lực. Cho nên nếu nói thế giới này song nhi có thể ra làm quan, đã là tiến bộ vô cùng lớn. Trước đó Lâu Thanh Vũ tới nơi này đã đọc một ít sách sử, đó đã là một quá trình trải qua mấy trăm năm biến đổi mới có được thành quả.
Nhưng dù vậy, trên thực tế, phần lớn song nhi tại triều đình thì địa vị và chức quan so với nam tử vẫn là kém khá xa, có thể thấy được Lâu Cạnh Thiên có thể có địa vị cùng thành tựu hôm nay, không biết trải qua Bao nhiêu gian khổ, trả giá không ít.
Nghĩ đến đây, từ tận đáy lòng Lâu Thanh Vũ rốt cục đối với Lâu Cạnh Thiên cảm giác khâm phục.
Quả nhiên Lâu Cạnh Thiên không có thể nào trừng phạt Lâu Thanh Tường, bất quá là cấm chừng một tháng, chỉ là trừng phạt nhỏ.
Ngày thứ hai trong phủ thỉnh vài vị tây tịch, Lâu Thanh Vũ được cấp thư phòng phía nam viện để học .
Tất cả lại chỉ khiến Lâu Thanh Vũ càng thêm phiền muộn muốn đập phá. Hắn mười tám tuổi đã lấy học vị thạc sĩ, trực tiếp được vào không quân, bằng không với lề thói: ăn nằm ‘ tiểu táo'(1), năm cơ sở tiếng Trung, năm đó hắn mười tuổi đã sớm đi Anh quốc học.
Nguyên do hắn là người tha hương ở ngoại quốc, đặc biệt hoài niệm văn hóa tổ quốc, cho nên bình thường cũng lưu ý sưu tập các thể loại linh tinh khác nhau của thi từ ca phú cùng tiểu thuyết cổ điển, nhưng học cổ văn theo hệ thống chính quy thì chưa bao giờ.
Hơn nữa tạ
i Đại Tề, truyền thống văn hóa Trung Quốc cũng không hoàn toàn giống nhau, rất nhiều chữ Hán cùng từ ngữ chưa từng thấy qua, điều này ba năm qua học mới rút ra được. Mà cái gọi là ‘ thuật văn’ này là một loại hình văn thể, văn pháp Trung Quốc cổ hủ cứng ngắc, để thi được ra làm quan là không phải dễ, quả thực là thập phần phức tạp, đối với một người dùng tiếng Anh sinh sống hơn mười năm mà nói, khó khăn không phải ít.
Bất quá cũng may Lâu Thanh Vũ sống nhiều năm ở quân đội, có được chất quân nhân tính cách ương ngạnh, có nghị lực, tuy rằng những điều này thực buồn tẻ nhàm chán, nhưng vẫn kiên trì học, dù sao nếu hắn còn muốn ở chỗ này thời gian dài nữa thì dù ‘ hỗn tạp’ đến đâu hắn vẫn phải tiếp tục, cho dù có không tình nguyện, cũng phải học vài thứ để phòng thân.
Cứ như thế ở trong phủ buồn bực khổ học hơn một tháng, một hôm Lâu Thanh Vũ chợt nảy ra ý kiến muốn mang theo Thu nhi đi ra ngoài đi dạo chơi, ngắm nhìn phố xá cổ đại, không dễ gì gặp cơ hội như thế này, không có lí gì lại không thử qua.
Cổ đại đó tuy rằng mới lại, thú vị lại cực lớn nhưng so ra vẫn kém thế giới trước. Vì ở nơi này một quán bar cũng không có, thứ hai là không có câu lạc bộ tập thể hình, thứ ba không các rạp chiếu phim vân vân và vân …
Bất quá Lâu Thanh Vũ chỉ là đi ra ngoài xem có gì mới mẻ, kiến thức thì kiến thức, thực không hứng thú nổi.
Vốn tưởng rằng kinh thành so với cuộc sống ở trấn nhỏ của hắn phồn vinh hơn một chút, náo nhiệt một ít, không ngờ lại chẳng có gì đặc biệt hấp dẫn hắn hơn, nhưng tin tức về thái tử hiện thời đã mời hắn tiến cung đã truyền đi khắp nơi, Lâu Thanh Vũ vẫn thấy hưng phấn hơn một chút.
Hoàng cung, không nga, là đông cung. Hắn bây giờ không có tư cách cũng như không có cơ hội gì tiến Cung, nhưng thái tử ở đông cung cũng không thể khinh thường, không biết bộ dáng như thế nào? So với Lâu Tướng Phủ đẹp đẽ uyên bác thanh nhã hơn sao, cũng không biết sẽ có cái gì mới lạ.
Tuy rằng Lâu Thanh Vũ không nghĩ sẽ thân cận thái tử quá, cũng không muốn cố gắng tranh đoạt quyền lợi hay chính trị trung tâm quốc gia này, nhưng nếu bị triệu kiến, không thể không đi. Lâu Thanh Vũ chỉ đơn giản là ôm Lưu bà bà tham quam(ana: Lưu mỗ mỗ là nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng) đại quan viên lộng lấy với tâm tình vui sướng khẩn trương.
Truyền triệu tới là tiểu thị giam bên cạnh thái tử. Thế giới này còn có một điều làm cho Lâu Thanh Vũ thấy đây ưu điểm khiến hắn thập phần thích thú là: không có thái giám.
Phàm vào cung đều là nữ nhân cùng song nhi, song nhi này trước khi vào cung đều uống một loại bí dược, chịu sự dạy dỗ đặc biệt ở trong cung, chỉ có ảnh hưởng đến tính năng sinh hạ hài nhi, sẽ chỉ có thể như nữ tử chứ không thể sinh hoạt vợ chồng bình thường với nữ nhân, bởi vì nghe nói song nhi nếu nam tính thì không dậy nổi, sẽ ảnh hưởng đến năng lực sinh dục.
Thế giới to lớn, quả nhiên không thiếu cái lạ! Trí tuệ của nhân loại cũng là vô cùng!
Chính là do Lâu Thanh Vũ đang nghe về quy củ trong hậu điện nên đó là phản ứng đầu tiên.
Tiểu thị giam này môi hồng răng trắng, Lâu Thanh Vũ nhịn không có chút ngạc nhiên, loại này vừa giống nam vừa giống nữ, cả nam nữ đều thích hợp là song tính nhân, nếu là vừa thức dậy thì sẽ không biết ai vào ai.
Lâu Thanh Vũ ở trong đầu thoáng có chút ác cảm, dù sao hắn cũng là một nam nhân bình thường, phải nhớ hắn đang mười bảy tuổi đúng vào tuổi yêu đương, có vài ý tưởng cũng không kỳ quái. Đời trước tuy rằng đã gặp qua vô số người, nhưng đời này còn sống chưa khai huân, hắn cũng không phải là hòa thượng, cũng không thể vẫn canh suông cải trắng.
Vào đông cung, tiểu thị giam dẫn đi hậu viên, thái tử đứng trước một con ngựa cao to trắng tuyết, thấy Lâu Thanh Vũ liền hướng hắn vẫy tay, nói: “Ngươi tới vừa đúng lúc, con ngựa tốt này là từ Bắc Uyển do quốc sử của Bắc Uyển Quốc đưa tới cho bổn cung, ngươi coi xem thế nào?”
“Hảo tuấn mã.” Lâu Thanh Vũ nhãn tình sáng lên.
Thái tử thấy thần sắc hắn, cười nói: “Vốn gọi ngươi đến để tâm sự cùng bổn cung, ai ngờ quốc sử Bắc Uyển lại đến tặng con ngựa này, bổn cung thật có chút nóng lòng muốn thử . Chỉ không biết ngươi…”
Lâu Thanh Vũ nói: “Thanh Vũ cũng biết chút cỡi ngựa, thái tử điện hạ nếu không chê, Thanh Vũ có thể bồi thái tử điện hạ kỵ mã yếm phong.(6)”
“Yếm phong? Ha ha ha, Thanh Vũ nói chuyện quả thật thú vị.”Thái tử hưng trí ngẩng cao đầu, ngoắc tay phân phó, gọi người đi lấy mã từ chuồng, đem tọa kỵ khiên (7) lại đây.
“Bổn cung trong kinh thành có chút danh tiếng là cưỡi con ngữa giỏi. Ngươi cưỡi ngựa này có thể sánh với lương câu Ðại Uyên, sao lại cưỡi ngựa xấu?”
“Đây là vật quốc sử Bắc Uyển kính hiến thái tử, tiểu nhân không dám vượt quyền.”Lâu Thanh Vũ không nghĩ tới thái tử lại đem cả con ngựa tốt đến thế tặng cho hắn cưỡi, sợ hãi vội vàng chối từ.
“Không ngại. Ta cho phép rồi. Chỉ con ngựa này mới có thể sánh được, chi bằng chúng ta thử tỷ thí, không biết cùng Tật Phong của ta thì như thế nào.”
Lâu Thanh Vũ lại một phen khước từ, nhưng thấy thái tử thái độ hòa nhã, lời nói khẩn thiết, liền không hề từ chối, thoải mái nói: “Như vậy, Thanh Vũ liền không khách khí .”Nói xong qua đi vỗ vỗ lưng ngựa, nhảy mà lên dẫn đầu.
Già La Chân Minh không để bụng Lâu Thanh Vũ thất lễ, sải bước đi tới nhảy lên ngựa, cười nói: “Ngay hôm nay chứng kiến kiến thức và bản lãnh Thanh Vũ, không biết là có như tài hoa xuất chúng của ngươi không.”
Hẳn con cháu dòng giống trong kinh thành đều biết kỵ mã, thái tử nghĩ Lâu Thanh Vũ là nhi tử ở Lâu Tướng, cưỡi ngựa chắc chắn là không tồi, căn bản không nghĩ hắn mới từ nông thôn đến vẫn là một tiểu tử mao đầu.
Lâu Thanh Vũ thấy bản thân khó có thể gặp được người vừa tiêu sái vừa ân cần như thế, nhất thời cũng đã quên hắn là thái tử điện hạ tôn quý, hào khí nói: “Vậy tỷ thí đi.”
“Được!”
Hai người giương roi ngựa lên, hướng núi phía sau hoàng thành mà chạy.
Lâu Thanh Vũ lúc đầu không biết đường đi, vẫn đi phía sau thái tử, sau lại chạy ra ngoại thành phạm vi khu vực săn bắn, liền dần dần buông chân, gia tăng tốc độ lên.
Thái tử cũng hăng hái, cùng Lâu Thanh Vũ có ý định tỷ thí. Hai người đều khó có thể ngồi yên trên lưng ngựa nữa, dâng trào cảm xúc sớm đã đứng hẳn lên, bỏ các cấm vệ khác xa phía sau.
(1) Tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo
(2) Bất sướng: không có khả năng tiết dục
(3) Không có gì là không thể, nhiều điều kì lạ
(4) Ái tình
(5) Ý nói vẫn không sắc ko dục (coi vẫn trắng trong đi, hắc hắc)
(6) Thanh Vũ muốn ôm thái tử từ phía sau để giữ cương ngựa cho thái tử a
(7) Yên ngựa (vật để ngồi lên ngựa)
(8) gió táp
Thế giới này hết sức kỳ quái. Không chỉ Đại Tề, Lâu Thanh Vũ biết mấy quốc gia xung quanh đều có luật pháp như vậy, cấm song nhi và nữ nhi ra làm quan, bằng không sẽ nghiêm trị.
Nói vậy cũng có nghĩa là song nhi cả về thân phận và địa vị đều thấp hơn nam tử, nếu không ra lệnh cấm, khó tránh khỏi có bại hoại triều cương, yêu đương vụng trộm kết bè kết đảng linh tinh phát sinh.
Hơn nữa, Lâu Thanh Vũ lấy kinh nghiệm của bản thân để xem xét, vô luận thế nào thì là nhân loại vẫn là động vật, dục vọng khó kìm chế, đây là bẩm sinh đã vậy, không có quan hệ tới trí tuệ và năng lực. Cho nên nếu nói thế giới này song nhi có thể ra làm quan, đã là tiến bộ vô cùng lớn. Trước đó Lâu Thanh Vũ tới nơi này đã đọc một ít sách sử, đó đã là một quá trình trải qua mấy trăm năm biến đổi mới có được thành quả.
Nhưng dù vậy, trên thực tế, phần lớn song nhi tại triều đình thì địa vị và chức quan so với nam tử vẫn là kém khá xa, có thể thấy được Lâu Cạnh Thiên có thể có địa vị cùng thành tựu hôm nay, không biết trải qua Bao nhiêu gian khổ, trả giá không ít.
Nghĩ đến đây, từ tận đáy lòng Lâu Thanh Vũ rốt cục đối với Lâu Cạnh Thiên cảm giác khâm phục.
Quả nhiên Lâu Cạnh Thiên không có thể nào trừng phạt Lâu Thanh Tường, bất quá là cấm chừng một tháng, chỉ là trừng phạt nhỏ.
Ngày thứ hai trong phủ thỉnh vài vị tây tịch, Lâu Thanh Vũ được cấp thư phòng phía nam viện để học .
Tất cả lại chỉ khiến Lâu Thanh Vũ càng thêm phiền muộn muốn đập phá. Hắn mười tám tuổi đã lấy học vị thạc sĩ, trực tiếp được vào không quân, bằng không với lề thói: ăn nằm ‘ tiểu táo'(1), năm cơ sở tiếng Trung, năm đó hắn mười tuổi đã sớm đi Anh quốc học.
Nguyên do hắn là người tha hương ở ngoại quốc, đặc biệt hoài niệm văn hóa tổ quốc, cho nên bình thường cũng lưu ý sưu tập các thể loại linh tinh khác nhau của thi từ ca phú cùng tiểu thuyết cổ điển, nhưng học cổ văn theo hệ thống chính quy thì chưa bao giờ.
Hơn nữa tạ
i Đại Tề, truyền thống văn hóa Trung Quốc cũng không hoàn toàn giống nhau, rất nhiều chữ Hán cùng từ ngữ chưa từng thấy qua, điều này ba năm qua học mới rút ra được. Mà cái gọi là ‘ thuật văn’ này là một loại hình văn thể, văn pháp Trung Quốc cổ hủ cứng ngắc, để thi được ra làm quan là không phải dễ, quả thực là thập phần phức tạp, đối với một người dùng tiếng Anh sinh sống hơn mười năm mà nói, khó khăn không phải ít.
Bất quá cũng may Lâu Thanh Vũ sống nhiều năm ở quân đội, có được chất quân nhân tính cách ương ngạnh, có nghị lực, tuy rằng những điều này thực buồn tẻ nhàm chán, nhưng vẫn kiên trì học, dù sao nếu hắn còn muốn ở chỗ này thời gian dài nữa thì dù ‘ hỗn tạp’ đến đâu hắn vẫn phải tiếp tục, cho dù có không tình nguyện, cũng phải học vài thứ để phòng thân.
Cứ như thế ở trong phủ buồn bực khổ học hơn một tháng, một hôm Lâu Thanh Vũ chợt nảy ra ý kiến muốn mang theo Thu nhi đi ra ngoài đi dạo chơi, ngắm nhìn phố xá cổ đại, không dễ gì gặp cơ hội như thế này, không có lí gì lại không thử qua.
Cổ đại đó tuy rằng mới lại, thú vị lại cực lớn nhưng so ra vẫn kém thế giới trước. Vì ở nơi này một quán bar cũng không có, thứ hai là không có câu lạc bộ tập thể hình, thứ ba không các rạp chiếu phim vân vân và vân …
Bất quá Lâu Thanh Vũ chỉ là đi ra ngoài xem có gì mới mẻ, kiến thức thì kiến thức, thực không hứng thú nổi.
Vốn tưởng rằng kinh thành so với cuộc sống ở trấn nhỏ của hắn phồn vinh hơn một chút, náo nhiệt một ít, không ngờ lại chẳng có gì đặc biệt hấp dẫn hắn hơn, nhưng tin tức về thái tử hiện thời đã mời hắn tiến cung đã truyền đi khắp nơi, Lâu Thanh Vũ vẫn thấy hưng phấn hơn một chút.
Hoàng cung, không nga, là đông cung. Hắn bây giờ không có tư cách cũng như không có cơ hội gì tiến Cung, nhưng thái tử ở đông cung cũng không thể khinh thường, không biết bộ dáng như thế nào? So với Lâu Tướng Phủ đẹp đẽ uyên bác thanh nhã hơn sao, cũng không biết sẽ có cái gì mới lạ.
Tuy rằng Lâu Thanh Vũ không nghĩ sẽ thân cận thái tử quá, cũng không muốn cố gắng tranh đoạt quyền lợi hay chính trị trung tâm quốc gia này, nhưng nếu bị triệu kiến, không thể không đi. Lâu Thanh Vũ chỉ đơn giản là ôm Lưu bà bà tham quam(ana: Lưu mỗ mỗ là nhân vật trong tác phẩm nổi tiếng) đại quan viên lộng lấy với tâm tình vui sướng khẩn trương.
Truyền triệu tới là tiểu thị giam bên cạnh thái tử. Thế giới này còn có một điều làm cho Lâu Thanh Vũ thấy đây ưu điểm khiến hắn thập phần thích thú là: không có thái giám.
Phàm vào cung đều là nữ nhân cùng song nhi, song nhi này trước khi vào cung đều uống một loại bí dược, chịu sự dạy dỗ đặc biệt ở trong cung, chỉ có ảnh hưởng đến tính năng sinh hạ hài nhi, sẽ chỉ có thể như nữ tử chứ không thể sinh hoạt vợ chồng bình thường với nữ nhân, bởi vì nghe nói song nhi nếu nam tính thì không dậy nổi, sẽ ảnh hưởng đến năng lực sinh dục.
Thế giới to lớn, quả nhiên không thiếu cái lạ! Trí tuệ của nhân loại cũng là vô cùng!
Chính là do Lâu Thanh Vũ đang nghe về quy củ trong hậu điện nên đó là phản ứng đầu tiên.
Tiểu thị giam này môi hồng răng trắng, Lâu Thanh Vũ nhịn không có chút ngạc nhiên, loại này vừa giống nam vừa giống nữ, cả nam nữ đều thích hợp là song tính nhân, nếu là vừa thức dậy thì sẽ không biết ai vào ai.
Lâu Thanh Vũ ở trong đầu thoáng có chút ác cảm, dù sao hắn cũng là một nam nhân bình thường, phải nhớ hắn đang mười bảy tuổi đúng vào tuổi yêu đương, có vài ý tưởng cũng không kỳ quái. Đời trước tuy rằng đã gặp qua vô số người, nhưng đời này còn sống chưa khai huân, hắn cũng không phải là hòa thượng, cũng không thể vẫn canh suông cải trắng.
Vào đông cung, tiểu thị giam dẫn đi hậu viên, thái tử đứng trước một con ngựa cao to trắng tuyết, thấy Lâu Thanh Vũ liền hướng hắn vẫy tay, nói: “Ngươi tới vừa đúng lúc, con ngựa tốt này là từ Bắc Uyển do quốc sử của Bắc Uyển Quốc đưa tới cho bổn cung, ngươi coi xem thế nào?”
“Hảo tuấn mã.” Lâu Thanh Vũ nhãn tình sáng lên.
Thái tử thấy thần sắc hắn, cười nói: “Vốn gọi ngươi đến để tâm sự cùng bổn cung, ai ngờ quốc sử Bắc Uyển lại đến tặng con ngựa này, bổn cung thật có chút nóng lòng muốn thử . Chỉ không biết ngươi…”
Lâu Thanh Vũ nói: “Thanh Vũ cũng biết chút cỡi ngựa, thái tử điện hạ nếu không chê, Thanh Vũ có thể bồi thái tử điện hạ kỵ mã yếm phong.(6)”
“Yếm phong? Ha ha ha, Thanh Vũ nói chuyện quả thật thú vị.”Thái tử hưng trí ngẩng cao đầu, ngoắc tay phân phó, gọi người đi lấy mã từ chuồng, đem tọa kỵ khiên (7) lại đây.
“Bổn cung trong kinh thành có chút danh tiếng là cưỡi con ngữa giỏi. Ngươi cưỡi ngựa này có thể sánh với lương câu Ðại Uyên, sao lại cưỡi ngựa xấu?”
“Đây là vật quốc sử Bắc Uyển kính hiến thái tử, tiểu nhân không dám vượt quyền.”Lâu Thanh Vũ không nghĩ tới thái tử lại đem cả con ngựa tốt đến thế tặng cho hắn cưỡi, sợ hãi vội vàng chối từ.
“Không ngại. Ta cho phép rồi. Chỉ con ngựa này mới có thể sánh được, chi bằng chúng ta thử tỷ thí, không biết cùng Tật Phong của ta thì như thế nào.”
Lâu Thanh Vũ lại một phen khước từ, nhưng thấy thái tử thái độ hòa nhã, lời nói khẩn thiết, liền không hề từ chối, thoải mái nói: “Như vậy, Thanh Vũ liền không khách khí .”Nói xong qua đi vỗ vỗ lưng ngựa, nhảy mà lên dẫn đầu.
Già La Chân Minh không để bụng Lâu Thanh Vũ thất lễ, sải bước đi tới nhảy lên ngựa, cười nói: “Ngay hôm nay chứng kiến kiến thức và bản lãnh Thanh Vũ, không biết là có như tài hoa xuất chúng của ngươi không.”
Hẳn con cháu dòng giống trong kinh thành đều biết kỵ mã, thái tử nghĩ Lâu Thanh Vũ là nhi tử ở Lâu Tướng, cưỡi ngựa chắc chắn là không tồi, căn bản không nghĩ hắn mới từ nông thôn đến vẫn là một tiểu tử mao đầu.
Lâu Thanh Vũ thấy bản thân khó có thể gặp được người vừa tiêu sái vừa ân cần như thế, nhất thời cũng đã quên hắn là thái tử điện hạ tôn quý, hào khí nói: “Vậy tỷ thí đi.”
“Được!”
Hai người giương roi ngựa lên, hướng núi phía sau hoàng thành mà chạy.
Lâu Thanh Vũ lúc đầu không biết đường đi, vẫn đi phía sau thái tử, sau lại chạy ra ngoại thành phạm vi khu vực săn bắn, liền dần dần buông chân, gia tăng tốc độ lên.
Thái tử cũng hăng hái, cùng Lâu Thanh Vũ có ý định tỷ thí. Hai người đều khó có thể ngồi yên trên lưng ngựa nữa, dâng trào cảm xúc sớm đã đứng hẳn lên, bỏ các cấm vệ khác xa phía sau.
(1) Tiểu táo: tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất, phân biệt với trung táo và đại táo
(2) Bất sướng: không có khả năng tiết dục
(3) Không có gì là không thể, nhiều điều kì lạ
(4) Ái tình
(5) Ý nói vẫn không sắc ko dục (coi vẫn trắng trong đi, hắc hắc)
(6) Thanh Vũ muốn ôm thái tử từ phía sau để giữ cương ngựa cho thái tử a
(7) Yên ngựa (vật để ngồi lên ngựa)
(8) gió táp
Tác giả :
Thập Thế