Xuân Phong Độ Kiếm
Chương 100: Kế thừa
Từ xưa đến nay, có lẽ bọn họ là một nhóm “đại hiệp” bất lực nhất, yếu đuối nhất.
Tối nay vết thương của Tiết Thanh Lan có chuyển biến tốt, hai người lại cuối cùng cũng nhận nhau, không khỏi thẳng thắn nội tâm, nói nỗi lòng cho nhau. Thời gian một đêm này giống như nước chảy chớp mắt đã qua, bình minh sắp tới, tiếng thì thầm trong màn mới dần dần nhỏ lại, biến thành tiếng hít thở đều đều kéo dài.
Tiết Thanh Lan đã ngủ vài ngày, mặc dù cơ thể vẫn yếu, nhưng đã không thiếu ngủ. Sáng sớm hôm sau bị chim sẻ trong sân đánh thức trước, vẫn buồn ngủ nghiêng đầu rồi thấy Văn Hành vẫn đang ngủ say bên cạnh.
Lúc ở Thuần Quân phái Văn Hành đã tạo thành thói quen dậy sớm, nhiều năm như vậy vẫn luôn kiên trì. Nhưng gần đây chăm sóc bệnh nhân thực sự vất vả, đêm qua lại thức muộn quá, lần đầu tiên hắn ngủ quên. Tiết Thanh Lan rất ít khi tỉnh dậy trước hắn, nhìn Văn Hành như vậy y cảm thấy rất mới mẻ nên không lập tức đứng dậy, ngược lại cẩn thận quan sát dáng ngủ của hắn trong nắng sớm.
Từ đại hội thử đao ở núi Hoành Vu đến bây giờ, Tiết Thanh Lan bị thương đương nhiên gầy đi nhiều, mà Văn Hành tuy không có cách nào thay thế, nhưng cả ngày tốn sức, cũng gầy theo y. Đều nói “người đẹp ở xương không ở da”, hắn gầy đến mức góc quai hàm rõ ràng hơn, lộ ra tướng mạo vừa lạnh lùng, vừa lộ ra tuấn tú không thể bẻ gãy. Nhưng đôi mắt phượng kia lúc mở ra rất có uy nghi, sau khi nhắm mắt lại cong thành hai độ cong hài hòa, lông mi dài phủ xuống, yên tĩnh ngoài ý muốn. Tiết Thanh Lan nhìn hắn chốc lát, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt qua đầu lông mày hắn, trong lòng tràn đầy yên tâm, rồi nghĩ đến về sau người này xem như là người của y, lại không tự giác sinh ra hứng thú thích không buông tay.
Thật ra Văn Hành đã tỉnh lúc y xoay người, người tập võ ngũ giác nhạy bén, dù hắn ngủ say, nhưng cũng dễ bị kinh động, nhưng lúc đó vẫn cảm thấy buồn ngủ nên không mở mắt. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt Tiết Thanh Lan dừng lại rất lâu trên mặt mình, không biết đang nhìn gì. Một lát sau bên cạnh vang lên tiếng động sột soạt, ngay sau đó hơi thở hơi ngứa thổi qua ấn đường hắn, trán nóng lên Tiết Thanh Lan hôn “chụt” hắn một cái rồi rón rén vượt qua hắn, xuống giường đi rửa mặt.
“…”
Văn Hành bị y làm cho giật mình, lập tức bật cười thầm nghĩ: “Tên oắt con này, còn học được hôn trộm.”
Hắn mở mắt ra nhìn màn lụa xanh nhạt trên đỉnh đầu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tâm tư mấy năm lắng đọng lại giống như mất trọng lượng trong vòng một đêm, tất cả đều nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung. Giống như có con chim sẻ nhỏ bay nhảy trên ngực hắn, mặc dù lộn xộn, nhưng lộn xộn rất vui vẻ, khiến người ta vui vẻ luống cuống tay chân nhưng lại không thể làm gì.
Hắn đang xuất thần, ngoài sân bỗng nhiên vang lên một tiếng quát khẽ của Tiết Thanh Lan: “Ai vậy!”
Văn Hành lập tức xoay người xuống giường, khoác áo lao ra sân, Tiết Thanh Lan đã đánh nhau với người tới, cơ thể của y vừa mới có chuyển biến tốt, không dùng được quá nhiều nội lực, chỉ dùng thuật bắt để bắt người xa lạ kia. Người kia đứng ở chân tường, chỉ dùng tay trái phá chiêu với y, ống tay áo bên tay phải lại trống rỗng buộc ở bên hông. Động tác bàn tay hai người rất nhanh, gần như thành tàn ảnh, thời gian một lát như thế đã ngươi tới ta đi đánh hơn mười chiêu. Văn Hành đưa tay phải ra, lập tức xuyên qua khe hở, rất nhẹ nhàng đón lấy chiêu thức hai bên, đẩy hai người ra, đồng thời nói: “A Tước đừng sợ, ông ấy không phải người xấu!”
Tiết Thanh Lan bị lòng bàn tay hắn nắm nhẹ một cái, thu tay đứng yên sau lưng hắn, thấy Văn Hành chuyển sang người kia, lại rất lịch sự hành lễ một cái, hỏi: “Sao sư phụ lại tới đây?”
Túc Du Phong vẫn y như cũ, cực kỳ lôi thôi, thoạt nhìn giống như đã ngồi ba tháng trong thung lũng vừa trở lại nhân gian, đôi mắt sáng như sao bắn ra bốn phía, ông liếc nhìn Văn Hành qua mái tóc rối, nói với ý tứ sâu xa: “Khá lắm, Thương Lãng Phân Ba chưởng, mấy tháng không gặp, công phu của con rất có tiến bộ.”
Văn Hành thản nhiên gật đầu, nói: “Không dám, cảm ơn sư phụ khen.”
Lúc đại hội thử đao tiến hành, Túc Du Phong vừa khéo dạo chơi ở gần núi Hoành Vu, nghe nói Văn Hành gắng sức đánh gục gia chủ Chử gia kiếm pháp, tỏ rõ thân phận đoạn tụ trước mặt mọi người, không rõ ràng với Tiết Thanh Lan hộ pháp Thùy Tinh tông. Ông lập tức nổi lên lòng tò mò, nghĩ rằng tiện đường thăm đồ đệ vừa rời núi không lâu, chỉ bằng sức một mình khuấy động mưa gió đầy trời.
Đoạn đường từ núi Hoành Vu đến Vũ Ninh thành, ông đã nghe người ta nghị luận tám trăm lần tin đồn này, đều nói trên đại hội Văn Hành chính miệng thừa nhận Tiết Thanh Lan là người hắn yêu, còn dùng tên của y đặt tên cho kiếm pháp mình tự sáng tạo, có thể thấy được cắt tay áo cũng có thể cắt ra chân mình. Nhưng Túc Du Phong dựa vào kinh nghiệm ở chung với Văn Hành bốn năm, cảm thấy hắn hình như không phải kiểu người bốc đồng thẳng thắn vô tư, bởi vậy cũng không tin lời đồn. Mãi đến vừa rồi, từ lúc Tiết Thanh Lan lên tiếng đến khi Văn Hành tới đây ngăn cản, thời gian cùng lắm chỉ chốc lát ngắn ngủi, muốn tách hai người đánh nhau, bổ một chưởng từ phía trên xuống là được rồi, hai người họ tự nhiên sẽ cảm nhận được ngoại lựa mà thu tay lại, không cần công phu tinh vi như Thương Lãng Phân Ba chưởng. Trừ khi Văn Hành sợ có người bỗng nhiên thu thế mà bị thương, mới tự mình đón lấy một chưởng trước, lại nghĩ cách hóa giải chiêu thức.
Có thể nghĩ sâu tính kỹ trong chớp mắt như vậy, đủ để nói là mối tình thắm thiết.
“Đây là ân sư năm đó truyền thụ võ công tâm pháp cho ta, Túc lão tiền bối, ” Văn Hành giới thiệu cho hai người, “Đây là Tiết Thanh Lan Tiết hộ pháp của Thùy Tinh tông.”
Tiết Thanh Lan vừa nghe là trưởng bối, khí thế bỗng thiên thu vào, gật đầu chào hỏi ông: “Vừa rồi không biết tiền bối đại giá, có nhiều mạo phạm, mong tiền bối rộng lòng tha thứ.”
Túc Du Phong không thích những lời chào hỏi này, xua tay một cái nói: “Nếu nhóc con là vợ của đồ đệ, còn nói gì mà mạo phạm hay không? Đều là người nhà mình, đừng khách sáo.”
Tiết Thanh Lan quay mặt đi ho khan một tiếng.
Văn Hành mỉm cười, tự nhiên mà không mất đi thân mật đỡ vai Tiết Thanh Lan, nói với Túc Du Phong: “Sư phụ xem em ấy như con là được rồi.” Lại nói: “Buổi sáng gió lạnh, sức khỏe Thanh Lan không tốt, chúng ta đừng đứng nữa, vào nhà nói chuyện.”
Ba người vào nhà chính, Văn Hành xuống bếp chuẩn bị điểm tâm, Tiết Thanh Lan muốn đi giúp đỡ, bị hắn ấn xuống ghế, đành phải ngoan ngoãn đợi. Túc Du Phong thờ ơ bàng quan chốc lát, bỗng nhiên nói với Tiết Thanh Lan: “Vươn tay ra, ta xem mạch tượng cho ngươi.”
Ông là sư phụ của Văn Hành, nếu đã lên tiếng tức là có ý muốn ra tay cứu, Tiết Thanh Lan rất cảm kích, kéo ống tay áo bên trái lên đưa cổ tay ra, thấp giọng nói: “Cảm ơn tiền bối.”
Túc Du Phong tập trung xem bệnh một lát, buông tay ra nói: “Mạch đập của ngươi suy yếu, nội thương rất nặng, đã trúng Miến Vân chưởng của Chử gia kiếm phái, may mà có một luồng chân khí ấm thuần bảo vệ tâm mạch cho ngươi, cho nên không có gì đáng ngại. Trừ cái đó ra, bệnh lạnh trong ngũ tạng phục phủ ngươi ứ đọng, đã xâm lấn kinh mạch bách hài, đây là bệnh cũ năm xưa, ta không nhìn ra được nguồn gốc, nhưng trong lòng ngươi chắc hiểu rõ. Bệnh lạnh này nếu không nhanh chóng loại trừ, về sau càng thay đổi càng mãnh liệt, sẽ tổn thọ, nhiều thì bốn năm, ít thì hai năm, ngươi sẽ có lo lắng về tính mạng.”
“Ta hiểu, cảm ơn tiền bối nhắc nhở.” Tiết Thanh Lan gật đầu, nhỏ giọng nói, “Việc này ta có cách, xin tiền bối đừng nói cho Hành ca trước.”
Túc Du Phong liếc nhìn y, không tỏ rõ ý kiến, lại hỏi: “Người nó muốn đến gặp bốn năm trước, có phải ngươi không?”
Tiết Thanh Lan bị ông hỏi cho ngẩn ra, sau đó với gật đầu “Vâng” một tiếng.
Chuyện này Văn Hành đã giải thích ngay từ đầu, y đã quên lâu rồi, nhưng lúc này được nói ra từ miệng người khác, vẫn khiến Tiết Thanh Lan sinh ra cảm xúc khác thường. Như thể cách vài năm không gặp, bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng của Văn Hành.
“Năm đó ta bắt nó từ Trạm Xuyên thành, nhốt bốn năm trong sơn cốc, nếu khi đó thả nó đi tìm ngươi, có lẽ giờ này ngày này, kết quả đã khác.” Túc Du Phong nghiêm túc nói, “Đây là tình nghĩa ta nợ ngươi.”
Tiết Thanh Lan vội bảo: “Tiền bối nói quá lời, nếu không phải ngài dạy huynh ấy võ công, cũng không có ta hôm nay được cứu, nhân quả luân hồi, tự có định số, không có gì là nợ hay không.”
Túc Du Phong hiếm khi nghiêm túc một lần, thở dài nói: “Đứa trẻ ngoan, ta không có cách nào loại trừ bệnh lạnh trong người ngươi, cũng chỉ có thể giúp ngươi chữa khỏi nội thương trước. Cái thằng Văn Hành kia… hầy, nó chờ ngươi một tấm tình sâu, đợi ngươi muốn nói thì tự nói cho nó biết đi.”
Cổ họng Tiết Thanh Lan hơi chát, trả lời: “Tiền bối yên tâm, ta sẽ không để huynh ấy đợi quá lâu.”
Hai người nhất thời không còn gì để nói, cũng không lâu lắm, Văn Hành bưng điểm tâm lên, vừa bước vào đã nhạy bén nhận ra bầu không khí trong phòng dường như quá mức yên tĩnh, hắn cười nói: “Sao thế, đói đến mức không còn sức à?”
Tiết Thanh Lan giúp hắn cùng bày bát đũa, lên tinh thần cười nói: “Đang nói chuyện bốn năm trước, tiền bối tự cảm thấy gậy đánh uyên ương, tự tay chia rẽ hai chúng ta, cho nên muốn giúp ta trị thương xem như đền bù, làm phiền quá rồi.”
Văn Hành nghi ngờ liếc nhìn Túc Du Phong một cái: “Lòng áy náy, phẩm chất quý giá như thế, ông ấy thật sự có hả? Nếu biết là gậy đánh uyên ương, sao không thả con ra sớm hơn?”
Túc Du Phong: “...”
Tiết Thanh Lan không ngờ tình thầy trò giữa hai người họ thì ra không đỡ nổi một đòn như thế, cười khan nói: “Có lẽ gần đây bị câu chuyện lưu truyền trên giang hồ làm xúc động, cho nên thấy ta mới khách sáo như vậy.”
“Hửm?” Ánh mắt Văn Hành di chuyển, lại rơi trên người y, nghi ngờ nói: “Ta chỉ làm bữa sáng thôi, hai vị đã quen thân như thế rồi ư? Em còn giải thích giúp ông ấy?”
Ngoại trừ nhận mặt, Văn Hành thật sự quá nhạy cảm ở những phương diện khác, Tiết Thanh Lan và Túc Du Phong hoàn toàn không dám nói lời nào, hết sức chăm chú cúi đầu húp cháo, giả vờ mình không nghe rõ gì hết, không biết gì cả.
Ăn cơm xong, Tiết Thanh Lan uống thuốc, Văn Hành và Túc Du Phong ngồi hai bên, dùng nội lực trợ giúp y dẫn đường trị thương. Trước kia một mình Văn Hành vừa phải khơi thông kinh mạch, vừa phải áp chế khí lạnh, mỗi lần tiến hành rất gian nan, thể lực tiêu hao đều là nhẹ, hơi bất cẩn sẽ bị cắn ngược lại bản thân. Bây giờ có cao thủ Túc Du Phong ở bên giúp đỡ, hắn không cần phân tâm, hiệu quả trị thương rất rõ rệt, chưa đến một canh giờ đã thu công bình phục, tới đỡ Tiết Thanh Lan để y dựa vào bả vai mình hòa hoãn: “Cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Lần này hiệu quả trị liệu tăng nhiều, ngực Tiết Thanh Lan đã giảm tắc nghẽn ba bốn phần, ngay cả gương mặt cũng có thêm mấy phần sáng sủa, y nhẹ nhàng nắm tay Văn Hành, mỉm cười nói: “Hai cao thủ tuyệt đỉnh đều ngồi ở đây, há có vết thương chữa không khỏi?”
Văn Hành thấy mạch đập của y có lực, tinh thần còn tốt, biết mạng của y cuối cùng đã được kéo về từ tơ nhện, tảng đá treo cao trong lòng rơi xuống một nửa, hắn nói với Túc Du Phong: “Cảm ơn sư phụ thay con giải quyết tình hình khẩn cấp.”
Túc Du Phong cười nói: “Thằng nhóc mi, năm đó tay phải suýt gãy mất cũng không thấy mi lo lắng, sao càng lớn càng không giữ được bình tĩnh?”
Văn Hành vội vàng nháy mắt với ông, nhưng lời đã ra khỏi miệng, thu lại cũng không kịp. Tiết Thanh Lan cảnh giác nói: “Cánh tay phải của huynh còn bị thương khác? Có nghiêm trọng không, sao trước giờ không nghe huynh nói?”
“Chuyện của mấy năm trước rồi.” Văn Hành giơ cổ tay lên xoay một vòng trước mặt y, “Em xem, đã khỏi lâu rồi, không để lại di chứng, đừng lo lắng.”
Nhưng Tiết Thanh Lan không dễ lừa như vậy, lập tức nhớ đến chuyện lúc trước, truy hỏi hắn: “Vết sẹo trên vai sau của huynh, lúc trước lừa ta nói là bị cành cây cào, đúng không?”
Túc Du Phong cảm thấy hình như trong lúc vô tình mình đã biết gì đó nên yên lặng ngậm miệng lại.
Văn Hành không biết làm sao cười một cái, cúi đầu nói nhỏ bên tai y: “Ngay trước mặt sư phụ, chẳng lẽ em muốn ta cởi áo để xác minh chính bản thân ngay bây giờ hả?”
Tiết Thanh Lan chẳng những lập tức nghiêm mặt mà còn ngồi thẳng người, một tay vòng ra sau lưng véo một cái trên eo Văn Hành, vừa chân thành nói: “Cảm ơn tiền bối.”
“Đã nói không cần khách sáo tới ta.” Túc Du Phong xua ta nói, “Ta tới đây, thật ra có một chuyện muốn hỏi hai đứa. Đồ đệ, Thuần Quân kiếm là chuyện gì? Con và Phùng Bão Nhất sao lại kết thù?”
Văn Hành tích lũy một bụng khó hiểu, đang lo không có chỗ hành động, được Túc Du Phong nhắc nhở như vậy, hắn bỗng nhiên ý thức được có sẵn môn nhân của Bộ Hư cung Côn Lôn ở đây. Vì vậy vội vàng sắp xếp suy nghĩ, nói rõ từng lần giao chiến với nội vệ từ khi hắn rời núi đến nay, lại lý giải tiền căn hậu quả của Thuần Quân kiếm, nói đến mức khô cả miệng, mới kể xong chuyện xảy ra trong mấy tháng này, cuối cùng hắn hỏi: “Ba thanh kiếm cổ này rốt cuộc có lai lịch gì, có quan hệ gì với Bộ Hư cung Côn Lôn? Tại sao Phùng Bão Nhất phí hết tâm tư muốn gom đủ chúng?”
Túc Du Phong liếc nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Con biết cũng không ít, nhưng đây là bí mật của môn phái, sao có thể tùy tiện nói cho mấy đứa trẻ các ngươi?”
Vẻ mặt Văn Hành bình tĩnh đến mức thậm chí giống như không thèm để ý chuyện này, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại có sự kiên định không thể nghi ngờ: “Chuyện này có liên quan rất sâu với con, con nhất định phải biết rõ chân tướng. Thầy không nói cho con, ngày sau lúc con giết Phùng Bão Nhất, cũng sẽ hỏi ông ta cho rõ ràng.”
Túc Du Phong sẽ không theo cái trò này của hắn: “Mi hỏi đi, xem mi có thể hỏi ra lời nói thật không, hay là hắn giết mi trước.”
Văn Hành nói: “Thầy thật sự không nói? Là không thể nói, hay là không rõ ràng?”
Túc Du Phong cười xùy nói: “Ta biết, nhưng không muốn nói, mi định làm gì?”
“Cạch” một tiếng, Văn Hành lấy một tấm lệnh bài vàng đen trong tay áo ra ném ra, vững vàng dừng trên mặt bàn trước mặt Túc Du Phong, Văn Hành hờ hững nói: “Năm đó sư phụ đã hứa hẹn, cầm lệnh bài này, cho dù khó khăn bao nhiêu nhất định giúp con một lần. Bây giờ con muốn biết đằng sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sư phụ, tới lượt thầy.”
Túc Du Phong: “...”
Ông nghiến răng nghiến lợi, khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm vào lệnh bài vàng đen phản chiếu ra ánh sáng nhạt kia. Văn Hành nâng chén trà lên uống một ngụm, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Đương nhiên, nếu tình thầy trò vẫn chưa đủ để sư phụ tuân thủ lời hứa, vậy thầy cũng có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Người giang hồ nặng nhất chữ tín, Văn Hành đâm ông một câu, lông mày Túc Du Phong quả nhiên nhíu chặt, rất không tình nguyện nói: “Con nghĩ thông suốt rồi, đây là thứ có thể cứu mạng con.”
Văn Hành cười nói: “Con đã đắc tội Phùng Bão Nhất, bị ông ta đuổi giết khắp giang hồ, trước mắt đang tự cứu, đúng lúc sư phụ đưa tới cửa, lệnh bài này có thể nói là dùng trên lưỡi dao, con không đau lòng.”
Sớm biết thân thế hắn phức tạp như vậy, lúc trước Túc Du Phong đợi thêm hai năm cũng không nhận hắn làm đồ đệ, đáng tiếc tạo hóa trên ngươi, từ nơi sâu xa tự có ý trời. Cái tên này nửa đời gặp gỡ bất ngờ, đều có liên quan đến ba thanh kiếm cổ, nên là người của Bộ Hư cung. Túc Du Phong đẩy lệnh bài đến trước mặt hắn, than thở nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha, con cái đều là nợ, đời trước của ta đúng là nợ con…”
Tiết Thanh Lan buồn cười, bật cười thành tiếng.
Túc Du Phong nắm chén trà, lấy trà thay rượu, ung dung nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, phải bắt đầu nói từ mấy trăm năm trước.”
Khoảng năm trăm năm trước, khi đó vùng Trung Nguyên chỉ có năm nơi là Liên Châu, Thiên Thủ, Minh Châu, Bác Châu và Trung Khánh, Côn Lôn nguy nga trong mây, nơi nguy hiểm núi dựng đứng, coi đây là ranh giới, hướng đông là Trung Nguyên, hướng Tây thuộc nước Sư cổ, cũng chính là Cửu Khúc bây giờ, Mục Châu và Thác Châu là khu vực phía Tây. Nước Sư và Trung Nguyên ngăn cách hai đầu, ngôn ngữ và chữ viết thậm chí phong tục cũng rất khác nhau, bởi vì trong lãnh thổ nhiều núi non, bởi vậy dân phong dũng mãnh, thượng võ sùng hiệp, sinh ra tầng lớp tôn sư cao thủ, có một dạo võ học đạt đến một đỉnh cao khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mà giống như mâu thuẫn không thể hòa giải của triều đình và võ lâm Trung Nguyên ngày nay, nước Sư hưởng thụ một trăm hai mươi năm, môn phái võ lâm và người đang nắm quyền từ lâu đã không một lòng. Hoàng đế nước Sư muốn thu gom quyền hành, nhưng xét thấy võ học thế gia cây lớn rễ sâu, thế lực hai bên chênh lệch xa, cứng đối cứng rõ ràng rất không sáng suốt. Cho nên ông ta dùng một sách lược khác quanh co, trước tiên cố ý gây nên chiến sự ở biên cảnh Trung Nguyên, lại mượn danh nghĩa chống ngoại địch xâm lấn, hô hào người trong võ lâm tòng quân bảo vệ nước, thật ra mượn cơ hội bành trướng ra ngoài, đẩy lãnh thổ quốc gia đến phía đông Thác Châu.
Kế sách này đương nhiên không có khả năng mãi không bị lộ, nhưng người của nước Sư dũng mãnh thiện chiến, đánh trận dễ như bẻ cành khô, mũi nhọn ra khỏi vỏ, gần như quét ngang phương Bắc. Có ít người không động thì thôi, một khi nếm được ích lợi của việc xâm lược, dù về sau tỉnh ngộ ngay từ đầu mình đã bị lừa lên phải thuyền giặc cũng khó quay đầu lại. Ngược lại phải gỡ tội cho người chủ sau màn — người tài mới có thiên nhạ, nếu sức mạnh quốc gia của nước Sư cường thịnh, thì nên làm chủ Trung Nguyên, thống nhất bốn biển, khai sáng một thời đại hưng thịnh người xưa chưa từng làm người sau cũng không có ai.
Dân chúng Trung Nguyên nhiều năm không nghe thấy chiến sự, đột nhiên gặp phải đội quân tinh nhuệ và đông đảo cao thủ của nước Sư, bị đánh cho không có sức đánh trả. Quân đội nước Sư một đường hát vang tiến mạnh, bên ngoài tình thế rất tốt, trong nước trên dưới đều cuồng nhiệt, ngay cả rất nhiều môn phái chờ đợi cũng không chịu được khuyến khích, nhao nhao bước vào vũng nước sâu này. Gần đến cuối cùng, từ đầu đến cuối chưa từng nhúng tay vào chiến sự, không bị ảo tưởng phồn hoa này làm mờ mắt, chỉ còn lại Thiên Vân tông núi Việt Ảnh, Vân Lăng phái núi Ti U và Huyền Không thánh giáo núi Lục Nguy.
Ngày nước Sư phát binh đến Trung Nguyên, người dẫn đầu ba phái này đã tập hợp bàn bạc một lần. Dù các phái có kế thừa, nhưng trăm ngàn năm qua, phàm là người tập võ, có ai chưa từng nghe nói đến “Hiệp nghĩa”, ai chưa từng được mọi người gọi là “Hiệp sĩ”. Bọn họ luyện võ công cả đời, suốt đời truy tìm giới hạn của võ học, chẳng lẽ cuối cùng cũng chỉ xứng làm con dao giết người trong tay nước Sư à? Nếu cả đời này vất vả cũng chỉ vì mài dao mài kiếm cho người khác, vậy bọn họ tình nguyện tự niêm phong hộp bụi, làm một mảnh sắt vụn chôn sâu trong lòng đất, cũng tốt hơn giết người uống máu, giẫm lương tâm của mình dưới chân.
Ba phái hứng chịu tiếng mắng chửi đầy trời và thúc ép ngày càng nghiêm khắc của hoàng đế, mỗi người xây một địa cung dưới môn phái, phong tồn bí kíp võ công bản phái tích trữ trăm năm qua. Lại lấy vàng đen đúc thành ba thanh kiếm nặng, làm chìa khóa địa cung, cũng tượng trưng cho thề ước giữa ba phía, cùng niêm phong dưới lòng đất với địa cung. Sắp xếp xong những việc này, khi cả nước chúc mừng đại quân lần nữa thắng lợi, sắp đánh hạ kinh thành, đệ tử ba phái kết hợp thành một phái, dứt khoát vứt bỏ môn phái đã kinh doanh gần trăm năm, lặng yên không một tiếng động trốn vào trong núi Côn Lôn, từ đây mai danh ẩn tích, không vào nhân gian nữa.
Đây chính là tiền thân của Bộ Hư cung núi Côn Lôn.
Từ xưa đến nay, có lẽ bọn họ là một đám “đại hiệp” hèn nhát nhất, yếu đuối nhất, vừa không có sảng khoái, càng chưa nói đến phóng khoáng, sợ đầu sợ đuôi, tự trói nanh vuốt, làm được nghĩa cử bi tráng, nhưng trăm năm về sau không hề lưu lại một chấm đen trong sửa sách.
Trời không biết đất không hay, người trong nước Sư cổ không biết, dân chúng Trung Nguyên càng không biết, không có ai nhớ họ đã dứt bỏ điều gì, giống như chữ nghĩa của nước Sư cổ đã không có ai nhận ra kia. Đỉnh núi Côn Lôn tuyết đọng cả năm, trong cô quạnh trăm năm vô ngần, điều bọn họ xứng đáng, chỉ có hai chữ “hiệp nghĩa” này.
Túc Du Phong quanh năm trà trộn trong chợ búa, kể chuyện xưa tự mang theo khí chất kể chuyện, trầm bổng du dương, ngay cả người trong xương cốt có phần ly kinh phản đạo như Tiết Thanh Lan cũng nghe rất tập trung, thấy ông dừng lại uống trà, không nhịn được hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
(*) ly kinh phản đạo: rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo lý
“Sau đó à,” Túc Du Phong chậm rãi nói, “Thế sự vô thường mà…”
Về sau quân đội nước Sư đánh vào kinh thành, triều đình Trung Nguyên khó chống, vậy mà lúc này bách tính đã sực tỉnh, nghĩa quân khắp nơi nổi dậy, bước chân Đông tiến của nước Sư dần dần chật vật. Nước Sư tuy có cao thủ trấn thủ, võ lâm trung Nguyên cũng không thiếu người tài ba, hai nước giằng co mười năm, cuối cùng một đội nghĩa quân tự xưng là “quân Tề” từ Mật Châu nổi lên, mấy lần đánh bại quân đội nước Sư, lấy lại Thiên Thủ, lại tiếp tục hướng Tây, đạp quá Ngọc Loan thành của nước Sư, đến đây nước Sư hoàn toàn mất nước. Năm sau thống lĩnh quân Tề tự lập làm đế, chiếm nửa thiên hạ, hai năm sau đó, phương Bắc yên ổn, Tề Thái Tổ đưa quân đến Minh Châu, vị hoàng đế cuối cùng của triều đình trước đã cởi áo đầu hàng, từ đây Cửu Châu quay về thống nhất, khói lửa chiến tranh kéo dài nửa đời cuối cùng dập tắt.
Nhưng đó cũng không phải kết thúc, Tề Thái Tổ lập nghiệp nghề lính, trải qua đủ cái khổ của chiến tranh, cảm giác sâu sắc họa nước Sư không thể tránh được có liên quan với đám cao thủ võ lâm ỷ lại vũ lực này. Bởi vậy lúc mới lập quốc, thừa dịp nước Sư thua trận, võ lâm Trung Nguyên cũng bị chiến tranh hơn mười năm tiêu hao thời cơ, Tề Thái Tổ áp dụng biện pháp cấm võ trước nay chưa từng có, võ lâm Trung Nguyên nghênh đón trăm năm đen tối nhất. Trong trăm năm này, triều đình chẳng những loại trừ hết sạch môn phái võ lâm mà còn không cho phép dân gian cất giấu đao binh, phần lớn võ học kế thừa cắt đứt như vậy, võ công tâm pháp thời cổ đến nay mười không còn một.
Cho đến thời kỳ giữa triều Tề, lệnh cấm nới lỏng, một vài môn phái nhỏ mới một lần nữa xuất hiện trên giang hồ. Mặc dù nguồn gốc đã bị cắt đứt, nhưng võ học giống như đánh không chết, đối với bí kíp có thể học, đối với nước non mưa gió, sư tử thỏ hổ khỉ cũng có thể học như nhau. Vùng đất hoang vu của kiếm phổ bị cho một mồi lửa bây giờ biến thành một rừng cây, nhưng lại có người chặt cành cây, dùng mảnh gỗ chẻ thành đao kiếm, không biết mệt mỏi luyện tập kiếm pháp thô sơ dưới gốc cây hết lần này đến lần khác.
Lại trăm năm trôi qua, một kiếm khách tên là Viên Sư Đạo nghỉ đêm trên núi Việt Ảnh, nửa đêm bỗng nhiên thấy đỉnh núi dựng lên một chùm ánh sáng xanh, khí thế rất thịnh, ông bèn lần theo hiện tượng lạ này đi lên đỉnh núi, tìm được nơi phát ra ánh sáng xanh. Cuối cùng rút ra một thanh bảo kiếm ở trong khe hở của vách núi cheo leo, kiếm khắc rõ hai chữ cổ, đó là “Thuần Quân”.
Thuần Quân hiện thế, địa cung mở ra, bí kíp võ công được Thiên Vấn tông niêm phong bảo tồn đêm trước khi võ lâm sụp đổ, trời xui đất khiến ngược lại trở thành khởi nguồn kế thừa lập phái của Thuần Quân phái.
Nó giống như cơn gió xuân đầu tiên thổi ra vùng đất lạnh, mang theo báo hiệu hy vọng nào đó. Sau đó các môn phái như Chử gia kiếm phái núi Ti U, Thùy Tinh tông núi Lục Nguy, Chiên Dao sơn trang Minh Châu, Hoàn Nhạn môn Liên Châu lần lượt nổi dậy, võ lâm Trung Nguyên như cây khô gặp mùa xuân, một lần nữa tỏa ra sự sống, nghiêng đón một thời gian danh gia lớp lớp xuất hiện, chòm sao sáng chói.
“Thảo nào sách sử ghi chép nước Tề diệt Sư, chỉ có chút ít chữ, chưa từng thấy ghi chép kỹ càng, hóa ra đều là giết sạch rồi.” Văn Hành nghi hoặc đặt câu hỏi, “Như vậy tại sao Phùng Bão Nhất phải thu thập ba thanh kiếm này? Ông ta muốn mở địa cung lấy bí kíp, hay có ý tưởng gì khác?”
Túc Du Phong thở dài: “Phùng Bão Nhất này… Nói thế nào đây, hắn là kỳ tài võ học gấp con mười lần, căn cốt rất tốt, tư chất thượng thừa, nhưng tính cách quái gở, rất ít giao tiếp với người khác, ta cũng không rõ hắn chạy ra khỏi Bộ Hư cung rốt cuộc muốn làm gì. Dựa theo cách nói của con, ba mươi năm qua, ngoại trừ bảo người ta trộm đi hai thanh kiếm, hắn chưa làm gì khác, chẳng lẽ hắn ở Bộ Hư cung chán rồi, muốn đổi nơi dưỡng già?”
Văn Hành lạnh nhạt nói: “Cái này cũng khó nói, người của Bộ Hư cung chẳng phải kẻ tầm thường, ngay cả làm ăn mày cũng có, ông ta làm thị vệ cũng không kiếm lạ.”
Túc Du Phong: “...”
Ông cong ngón tay gõ Văn Hành: “Mi phản rồi!”
Tiết Thanh Lan chống cằm trầm ngâm nói: “Phùng Bão Nhất có lai lịch gì? Có lẽ ông ta có thù cũ gì đó, cho nên muốn mượn tay triều đình báo thù?”
Túc Du Phong đáp: “Hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ được nhặt về từ trong làng dưới núi Côn Lôn, từ nhỏ lớn lên ở Bộ Hư cung, xem như có thù cũ hắn cũng không nhớ rõ, chắc không phải nguyên nhân này.”
Không biết Văn Hành nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Nếu Phùng Bão Nhất lớn lên ở Bộ Hư cung, ông ta có biết nguồn gốc của ba thanh kiếm không, có thể phân biệt được kiếm thật giả không?”
Túc Du Phong cẩn thận suy nghĩ, không chắc chắn nói: “Những chuyện xưa ta biết này, được truyền xuống từ thái sư phụ của ta, chuyện mấy trăm năm được truyền miệng, không biết còn thừa lại bao nhiêu chân tướng. Phùng Bão Nhất trông kho sách mười năm, chắc hẳn cũng biết được, nhưng cụ thể hắn biết bao nhiêu, cái này lại khó nói. Về phần hình dạng kiếm kia dài ngắn thế nào, ta vẫn chưa từng thấy, Bộ Hư cung cũng không có hình vẽ, đồ vật trong truyền thuyết phân biệt thật giả bằng cách nào? Chắc chắn hắn dựa vào đoán.”
Văn Hành gật đầu nói: “Ông ta dựa vào đoán, chúng ta cũng dựa vào đoán, đoán tới đoán lui như thế, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không chính xác, xem ra vẫn phải tự đối chất với ông ta, mới có thể hiểu rốt cuộc ông ta có tính toán gì?”
Túc Du Phong lặng lẽ cười nói: “Ranh con, mi vẫn chưa hết hy vọng? Ta đã nói rồi, tuổi của Phùng Bão Nhất gấp đôi mi, võ công gấp mười, mi đi chỉ có thể là chịu chết uổng…” Thấy Văn Hành muốn mở miệng bác bỏ, ông lập tức chỉ vào Tiết Thanh Lan, “Coi như trước kia mi không sợ chết, sau khi có nó thì sao? Chẳng lẽ cũng không sợ hả?”
Văn Hành vẫn chưa nói gì, Tiết Thanh Lan lại cười trước, nói: “Tiền bối, chuyện khác có lẽ ta còn khuyên đôi câu, chỉ có chuyện này, ta sẽ không ngăn cản huynh ấy, nếu muốn huynh ấy cõng nợ máu sống tạm cả đời, vậy còn đau khổ hơn chết. Ta tình nguyện đi giết Phùng Bão Nhất với huynh ấy, nam nữ giang hồ, chết cùng nhau không phải cũng rất viên mãn à?’
Túc Du Phong bị y chọc tức đến mức run rẩy, một câu “Viên mãn cái rắm” suýt nữa thốt ra, nhưng mà Văn Hành đã giữ Tiết Thanh Lan lại trước ông, sẵng giọng: “Sống chết cái gì, lời này có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng hả? Lại nói có sư phụ trấn thủ đằng trước như đại phật, những yêu ma quỷ quái kia muốn làm hại ta, cũng phải bước qua cửa của ông ấy, đúng không?”
Túc Du Phong trợn mắt gào lên: “… Đúng cái rắm! Ta là sư phụ mi sư phụ mi, có đồ đệ bất hiếu như mi không!”
Văn Hành một lần nữa đẩy lệnh bài vàng đen kia đến trước mặt ông, mỉm cười nói: “Vậy làm phiền sự phụ rồi.”
Tối nay vết thương của Tiết Thanh Lan có chuyển biến tốt, hai người lại cuối cùng cũng nhận nhau, không khỏi thẳng thắn nội tâm, nói nỗi lòng cho nhau. Thời gian một đêm này giống như nước chảy chớp mắt đã qua, bình minh sắp tới, tiếng thì thầm trong màn mới dần dần nhỏ lại, biến thành tiếng hít thở đều đều kéo dài.
Tiết Thanh Lan đã ngủ vài ngày, mặc dù cơ thể vẫn yếu, nhưng đã không thiếu ngủ. Sáng sớm hôm sau bị chim sẻ trong sân đánh thức trước, vẫn buồn ngủ nghiêng đầu rồi thấy Văn Hành vẫn đang ngủ say bên cạnh.
Lúc ở Thuần Quân phái Văn Hành đã tạo thành thói quen dậy sớm, nhiều năm như vậy vẫn luôn kiên trì. Nhưng gần đây chăm sóc bệnh nhân thực sự vất vả, đêm qua lại thức muộn quá, lần đầu tiên hắn ngủ quên. Tiết Thanh Lan rất ít khi tỉnh dậy trước hắn, nhìn Văn Hành như vậy y cảm thấy rất mới mẻ nên không lập tức đứng dậy, ngược lại cẩn thận quan sát dáng ngủ của hắn trong nắng sớm.
Từ đại hội thử đao ở núi Hoành Vu đến bây giờ, Tiết Thanh Lan bị thương đương nhiên gầy đi nhiều, mà Văn Hành tuy không có cách nào thay thế, nhưng cả ngày tốn sức, cũng gầy theo y. Đều nói “người đẹp ở xương không ở da”, hắn gầy đến mức góc quai hàm rõ ràng hơn, lộ ra tướng mạo vừa lạnh lùng, vừa lộ ra tuấn tú không thể bẻ gãy. Nhưng đôi mắt phượng kia lúc mở ra rất có uy nghi, sau khi nhắm mắt lại cong thành hai độ cong hài hòa, lông mi dài phủ xuống, yên tĩnh ngoài ý muốn. Tiết Thanh Lan nhìn hắn chốc lát, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt qua đầu lông mày hắn, trong lòng tràn đầy yên tâm, rồi nghĩ đến về sau người này xem như là người của y, lại không tự giác sinh ra hứng thú thích không buông tay.
Thật ra Văn Hành đã tỉnh lúc y xoay người, người tập võ ngũ giác nhạy bén, dù hắn ngủ say, nhưng cũng dễ bị kinh động, nhưng lúc đó vẫn cảm thấy buồn ngủ nên không mở mắt. Hắn có thể cảm nhận được ánh mắt Tiết Thanh Lan dừng lại rất lâu trên mặt mình, không biết đang nhìn gì. Một lát sau bên cạnh vang lên tiếng động sột soạt, ngay sau đó hơi thở hơi ngứa thổi qua ấn đường hắn, trán nóng lên Tiết Thanh Lan hôn “chụt” hắn một cái rồi rón rén vượt qua hắn, xuống giường đi rửa mặt.
“…”
Văn Hành bị y làm cho giật mình, lập tức bật cười thầm nghĩ: “Tên oắt con này, còn học được hôn trộm.”
Hắn mở mắt ra nhìn màn lụa xanh nhạt trên đỉnh đầu, cũng không biết xảy ra chuyện gì, tâm tư mấy năm lắng đọng lại giống như mất trọng lượng trong vòng một đêm, tất cả đều nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung. Giống như có con chim sẻ nhỏ bay nhảy trên ngực hắn, mặc dù lộn xộn, nhưng lộn xộn rất vui vẻ, khiến người ta vui vẻ luống cuống tay chân nhưng lại không thể làm gì.
Hắn đang xuất thần, ngoài sân bỗng nhiên vang lên một tiếng quát khẽ của Tiết Thanh Lan: “Ai vậy!”
Văn Hành lập tức xoay người xuống giường, khoác áo lao ra sân, Tiết Thanh Lan đã đánh nhau với người tới, cơ thể của y vừa mới có chuyển biến tốt, không dùng được quá nhiều nội lực, chỉ dùng thuật bắt để bắt người xa lạ kia. Người kia đứng ở chân tường, chỉ dùng tay trái phá chiêu với y, ống tay áo bên tay phải lại trống rỗng buộc ở bên hông. Động tác bàn tay hai người rất nhanh, gần như thành tàn ảnh, thời gian một lát như thế đã ngươi tới ta đi đánh hơn mười chiêu. Văn Hành đưa tay phải ra, lập tức xuyên qua khe hở, rất nhẹ nhàng đón lấy chiêu thức hai bên, đẩy hai người ra, đồng thời nói: “A Tước đừng sợ, ông ấy không phải người xấu!”
Tiết Thanh Lan bị lòng bàn tay hắn nắm nhẹ một cái, thu tay đứng yên sau lưng hắn, thấy Văn Hành chuyển sang người kia, lại rất lịch sự hành lễ một cái, hỏi: “Sao sư phụ lại tới đây?”
Túc Du Phong vẫn y như cũ, cực kỳ lôi thôi, thoạt nhìn giống như đã ngồi ba tháng trong thung lũng vừa trở lại nhân gian, đôi mắt sáng như sao bắn ra bốn phía, ông liếc nhìn Văn Hành qua mái tóc rối, nói với ý tứ sâu xa: “Khá lắm, Thương Lãng Phân Ba chưởng, mấy tháng không gặp, công phu của con rất có tiến bộ.”
Văn Hành thản nhiên gật đầu, nói: “Không dám, cảm ơn sư phụ khen.”
Lúc đại hội thử đao tiến hành, Túc Du Phong vừa khéo dạo chơi ở gần núi Hoành Vu, nghe nói Văn Hành gắng sức đánh gục gia chủ Chử gia kiếm pháp, tỏ rõ thân phận đoạn tụ trước mặt mọi người, không rõ ràng với Tiết Thanh Lan hộ pháp Thùy Tinh tông. Ông lập tức nổi lên lòng tò mò, nghĩ rằng tiện đường thăm đồ đệ vừa rời núi không lâu, chỉ bằng sức một mình khuấy động mưa gió đầy trời.
Đoạn đường từ núi Hoành Vu đến Vũ Ninh thành, ông đã nghe người ta nghị luận tám trăm lần tin đồn này, đều nói trên đại hội Văn Hành chính miệng thừa nhận Tiết Thanh Lan là người hắn yêu, còn dùng tên của y đặt tên cho kiếm pháp mình tự sáng tạo, có thể thấy được cắt tay áo cũng có thể cắt ra chân mình. Nhưng Túc Du Phong dựa vào kinh nghiệm ở chung với Văn Hành bốn năm, cảm thấy hắn hình như không phải kiểu người bốc đồng thẳng thắn vô tư, bởi vậy cũng không tin lời đồn. Mãi đến vừa rồi, từ lúc Tiết Thanh Lan lên tiếng đến khi Văn Hành tới đây ngăn cản, thời gian cùng lắm chỉ chốc lát ngắn ngủi, muốn tách hai người đánh nhau, bổ một chưởng từ phía trên xuống là được rồi, hai người họ tự nhiên sẽ cảm nhận được ngoại lựa mà thu tay lại, không cần công phu tinh vi như Thương Lãng Phân Ba chưởng. Trừ khi Văn Hành sợ có người bỗng nhiên thu thế mà bị thương, mới tự mình đón lấy một chưởng trước, lại nghĩ cách hóa giải chiêu thức.
Có thể nghĩ sâu tính kỹ trong chớp mắt như vậy, đủ để nói là mối tình thắm thiết.
“Đây là ân sư năm đó truyền thụ võ công tâm pháp cho ta, Túc lão tiền bối, ” Văn Hành giới thiệu cho hai người, “Đây là Tiết Thanh Lan Tiết hộ pháp của Thùy Tinh tông.”
Tiết Thanh Lan vừa nghe là trưởng bối, khí thế bỗng thiên thu vào, gật đầu chào hỏi ông: “Vừa rồi không biết tiền bối đại giá, có nhiều mạo phạm, mong tiền bối rộng lòng tha thứ.”
Túc Du Phong không thích những lời chào hỏi này, xua tay một cái nói: “Nếu nhóc con là vợ của đồ đệ, còn nói gì mà mạo phạm hay không? Đều là người nhà mình, đừng khách sáo.”
Tiết Thanh Lan quay mặt đi ho khan một tiếng.
Văn Hành mỉm cười, tự nhiên mà không mất đi thân mật đỡ vai Tiết Thanh Lan, nói với Túc Du Phong: “Sư phụ xem em ấy như con là được rồi.” Lại nói: “Buổi sáng gió lạnh, sức khỏe Thanh Lan không tốt, chúng ta đừng đứng nữa, vào nhà nói chuyện.”
Ba người vào nhà chính, Văn Hành xuống bếp chuẩn bị điểm tâm, Tiết Thanh Lan muốn đi giúp đỡ, bị hắn ấn xuống ghế, đành phải ngoan ngoãn đợi. Túc Du Phong thờ ơ bàng quan chốc lát, bỗng nhiên nói với Tiết Thanh Lan: “Vươn tay ra, ta xem mạch tượng cho ngươi.”
Ông là sư phụ của Văn Hành, nếu đã lên tiếng tức là có ý muốn ra tay cứu, Tiết Thanh Lan rất cảm kích, kéo ống tay áo bên trái lên đưa cổ tay ra, thấp giọng nói: “Cảm ơn tiền bối.”
Túc Du Phong tập trung xem bệnh một lát, buông tay ra nói: “Mạch đập của ngươi suy yếu, nội thương rất nặng, đã trúng Miến Vân chưởng của Chử gia kiếm phái, may mà có một luồng chân khí ấm thuần bảo vệ tâm mạch cho ngươi, cho nên không có gì đáng ngại. Trừ cái đó ra, bệnh lạnh trong ngũ tạng phục phủ ngươi ứ đọng, đã xâm lấn kinh mạch bách hài, đây là bệnh cũ năm xưa, ta không nhìn ra được nguồn gốc, nhưng trong lòng ngươi chắc hiểu rõ. Bệnh lạnh này nếu không nhanh chóng loại trừ, về sau càng thay đổi càng mãnh liệt, sẽ tổn thọ, nhiều thì bốn năm, ít thì hai năm, ngươi sẽ có lo lắng về tính mạng.”
“Ta hiểu, cảm ơn tiền bối nhắc nhở.” Tiết Thanh Lan gật đầu, nhỏ giọng nói, “Việc này ta có cách, xin tiền bối đừng nói cho Hành ca trước.”
Túc Du Phong liếc nhìn y, không tỏ rõ ý kiến, lại hỏi: “Người nó muốn đến gặp bốn năm trước, có phải ngươi không?”
Tiết Thanh Lan bị ông hỏi cho ngẩn ra, sau đó với gật đầu “Vâng” một tiếng.
Chuyện này Văn Hành đã giải thích ngay từ đầu, y đã quên lâu rồi, nhưng lúc này được nói ra từ miệng người khác, vẫn khiến Tiết Thanh Lan sinh ra cảm xúc khác thường. Như thể cách vài năm không gặp, bỗng nhiên nhìn thấy bóng lưng của Văn Hành.
“Năm đó ta bắt nó từ Trạm Xuyên thành, nhốt bốn năm trong sơn cốc, nếu khi đó thả nó đi tìm ngươi, có lẽ giờ này ngày này, kết quả đã khác.” Túc Du Phong nghiêm túc nói, “Đây là tình nghĩa ta nợ ngươi.”
Tiết Thanh Lan vội bảo: “Tiền bối nói quá lời, nếu không phải ngài dạy huynh ấy võ công, cũng không có ta hôm nay được cứu, nhân quả luân hồi, tự có định số, không có gì là nợ hay không.”
Túc Du Phong hiếm khi nghiêm túc một lần, thở dài nói: “Đứa trẻ ngoan, ta không có cách nào loại trừ bệnh lạnh trong người ngươi, cũng chỉ có thể giúp ngươi chữa khỏi nội thương trước. Cái thằng Văn Hành kia… hầy, nó chờ ngươi một tấm tình sâu, đợi ngươi muốn nói thì tự nói cho nó biết đi.”
Cổ họng Tiết Thanh Lan hơi chát, trả lời: “Tiền bối yên tâm, ta sẽ không để huynh ấy đợi quá lâu.”
Hai người nhất thời không còn gì để nói, cũng không lâu lắm, Văn Hành bưng điểm tâm lên, vừa bước vào đã nhạy bén nhận ra bầu không khí trong phòng dường như quá mức yên tĩnh, hắn cười nói: “Sao thế, đói đến mức không còn sức à?”
Tiết Thanh Lan giúp hắn cùng bày bát đũa, lên tinh thần cười nói: “Đang nói chuyện bốn năm trước, tiền bối tự cảm thấy gậy đánh uyên ương, tự tay chia rẽ hai chúng ta, cho nên muốn giúp ta trị thương xem như đền bù, làm phiền quá rồi.”
Văn Hành nghi ngờ liếc nhìn Túc Du Phong một cái: “Lòng áy náy, phẩm chất quý giá như thế, ông ấy thật sự có hả? Nếu biết là gậy đánh uyên ương, sao không thả con ra sớm hơn?”
Túc Du Phong: “...”
Tiết Thanh Lan không ngờ tình thầy trò giữa hai người họ thì ra không đỡ nổi một đòn như thế, cười khan nói: “Có lẽ gần đây bị câu chuyện lưu truyền trên giang hồ làm xúc động, cho nên thấy ta mới khách sáo như vậy.”
“Hửm?” Ánh mắt Văn Hành di chuyển, lại rơi trên người y, nghi ngờ nói: “Ta chỉ làm bữa sáng thôi, hai vị đã quen thân như thế rồi ư? Em còn giải thích giúp ông ấy?”
Ngoại trừ nhận mặt, Văn Hành thật sự quá nhạy cảm ở những phương diện khác, Tiết Thanh Lan và Túc Du Phong hoàn toàn không dám nói lời nào, hết sức chăm chú cúi đầu húp cháo, giả vờ mình không nghe rõ gì hết, không biết gì cả.
Ăn cơm xong, Tiết Thanh Lan uống thuốc, Văn Hành và Túc Du Phong ngồi hai bên, dùng nội lực trợ giúp y dẫn đường trị thương. Trước kia một mình Văn Hành vừa phải khơi thông kinh mạch, vừa phải áp chế khí lạnh, mỗi lần tiến hành rất gian nan, thể lực tiêu hao đều là nhẹ, hơi bất cẩn sẽ bị cắn ngược lại bản thân. Bây giờ có cao thủ Túc Du Phong ở bên giúp đỡ, hắn không cần phân tâm, hiệu quả trị thương rất rõ rệt, chưa đến một canh giờ đã thu công bình phục, tới đỡ Tiết Thanh Lan để y dựa vào bả vai mình hòa hoãn: “Cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Lần này hiệu quả trị liệu tăng nhiều, ngực Tiết Thanh Lan đã giảm tắc nghẽn ba bốn phần, ngay cả gương mặt cũng có thêm mấy phần sáng sủa, y nhẹ nhàng nắm tay Văn Hành, mỉm cười nói: “Hai cao thủ tuyệt đỉnh đều ngồi ở đây, há có vết thương chữa không khỏi?”
Văn Hành thấy mạch đập của y có lực, tinh thần còn tốt, biết mạng của y cuối cùng đã được kéo về từ tơ nhện, tảng đá treo cao trong lòng rơi xuống một nửa, hắn nói với Túc Du Phong: “Cảm ơn sư phụ thay con giải quyết tình hình khẩn cấp.”
Túc Du Phong cười nói: “Thằng nhóc mi, năm đó tay phải suýt gãy mất cũng không thấy mi lo lắng, sao càng lớn càng không giữ được bình tĩnh?”
Văn Hành vội vàng nháy mắt với ông, nhưng lời đã ra khỏi miệng, thu lại cũng không kịp. Tiết Thanh Lan cảnh giác nói: “Cánh tay phải của huynh còn bị thương khác? Có nghiêm trọng không, sao trước giờ không nghe huynh nói?”
“Chuyện của mấy năm trước rồi.” Văn Hành giơ cổ tay lên xoay một vòng trước mặt y, “Em xem, đã khỏi lâu rồi, không để lại di chứng, đừng lo lắng.”
Nhưng Tiết Thanh Lan không dễ lừa như vậy, lập tức nhớ đến chuyện lúc trước, truy hỏi hắn: “Vết sẹo trên vai sau của huynh, lúc trước lừa ta nói là bị cành cây cào, đúng không?”
Túc Du Phong cảm thấy hình như trong lúc vô tình mình đã biết gì đó nên yên lặng ngậm miệng lại.
Văn Hành không biết làm sao cười một cái, cúi đầu nói nhỏ bên tai y: “Ngay trước mặt sư phụ, chẳng lẽ em muốn ta cởi áo để xác minh chính bản thân ngay bây giờ hả?”
Tiết Thanh Lan chẳng những lập tức nghiêm mặt mà còn ngồi thẳng người, một tay vòng ra sau lưng véo một cái trên eo Văn Hành, vừa chân thành nói: “Cảm ơn tiền bối.”
“Đã nói không cần khách sáo tới ta.” Túc Du Phong xua ta nói, “Ta tới đây, thật ra có một chuyện muốn hỏi hai đứa. Đồ đệ, Thuần Quân kiếm là chuyện gì? Con và Phùng Bão Nhất sao lại kết thù?”
Văn Hành tích lũy một bụng khó hiểu, đang lo không có chỗ hành động, được Túc Du Phong nhắc nhở như vậy, hắn bỗng nhiên ý thức được có sẵn môn nhân của Bộ Hư cung Côn Lôn ở đây. Vì vậy vội vàng sắp xếp suy nghĩ, nói rõ từng lần giao chiến với nội vệ từ khi hắn rời núi đến nay, lại lý giải tiền căn hậu quả của Thuần Quân kiếm, nói đến mức khô cả miệng, mới kể xong chuyện xảy ra trong mấy tháng này, cuối cùng hắn hỏi: “Ba thanh kiếm cổ này rốt cuộc có lai lịch gì, có quan hệ gì với Bộ Hư cung Côn Lôn? Tại sao Phùng Bão Nhất phí hết tâm tư muốn gom đủ chúng?”
Túc Du Phong liếc nhìn hắn một cái, lẩm bẩm nói: “Con biết cũng không ít, nhưng đây là bí mật của môn phái, sao có thể tùy tiện nói cho mấy đứa trẻ các ngươi?”
Vẻ mặt Văn Hành bình tĩnh đến mức thậm chí giống như không thèm để ý chuyện này, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại có sự kiên định không thể nghi ngờ: “Chuyện này có liên quan rất sâu với con, con nhất định phải biết rõ chân tướng. Thầy không nói cho con, ngày sau lúc con giết Phùng Bão Nhất, cũng sẽ hỏi ông ta cho rõ ràng.”
Túc Du Phong sẽ không theo cái trò này của hắn: “Mi hỏi đi, xem mi có thể hỏi ra lời nói thật không, hay là hắn giết mi trước.”
Văn Hành nói: “Thầy thật sự không nói? Là không thể nói, hay là không rõ ràng?”
Túc Du Phong cười xùy nói: “Ta biết, nhưng không muốn nói, mi định làm gì?”
“Cạch” một tiếng, Văn Hành lấy một tấm lệnh bài vàng đen trong tay áo ra ném ra, vững vàng dừng trên mặt bàn trước mặt Túc Du Phong, Văn Hành hờ hững nói: “Năm đó sư phụ đã hứa hẹn, cầm lệnh bài này, cho dù khó khăn bao nhiêu nhất định giúp con một lần. Bây giờ con muốn biết đằng sau rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sư phụ, tới lượt thầy.”
Túc Du Phong: “...”
Ông nghiến răng nghiến lợi, khổ đại cừu thâm nhìn chằm chằm vào lệnh bài vàng đen phản chiếu ra ánh sáng nhạt kia. Văn Hành nâng chén trà lên uống một ngụm, đổ thêm dầu vào lửa nói: “Đương nhiên, nếu tình thầy trò vẫn chưa đủ để sư phụ tuân thủ lời hứa, vậy thầy cũng có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Người giang hồ nặng nhất chữ tín, Văn Hành đâm ông một câu, lông mày Túc Du Phong quả nhiên nhíu chặt, rất không tình nguyện nói: “Con nghĩ thông suốt rồi, đây là thứ có thể cứu mạng con.”
Văn Hành cười nói: “Con đã đắc tội Phùng Bão Nhất, bị ông ta đuổi giết khắp giang hồ, trước mắt đang tự cứu, đúng lúc sư phụ đưa tới cửa, lệnh bài này có thể nói là dùng trên lưỡi dao, con không đau lòng.”
Sớm biết thân thế hắn phức tạp như vậy, lúc trước Túc Du Phong đợi thêm hai năm cũng không nhận hắn làm đồ đệ, đáng tiếc tạo hóa trên ngươi, từ nơi sâu xa tự có ý trời. Cái tên này nửa đời gặp gỡ bất ngờ, đều có liên quan đến ba thanh kiếm cổ, nên là người của Bộ Hư cung. Túc Du Phong đẩy lệnh bài đến trước mặt hắn, than thở nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm cha, con cái đều là nợ, đời trước của ta đúng là nợ con…”
Tiết Thanh Lan buồn cười, bật cười thành tiếng.
Túc Du Phong nắm chén trà, lấy trà thay rượu, ung dung nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, phải bắt đầu nói từ mấy trăm năm trước.”
Khoảng năm trăm năm trước, khi đó vùng Trung Nguyên chỉ có năm nơi là Liên Châu, Thiên Thủ, Minh Châu, Bác Châu và Trung Khánh, Côn Lôn nguy nga trong mây, nơi nguy hiểm núi dựng đứng, coi đây là ranh giới, hướng đông là Trung Nguyên, hướng Tây thuộc nước Sư cổ, cũng chính là Cửu Khúc bây giờ, Mục Châu và Thác Châu là khu vực phía Tây. Nước Sư và Trung Nguyên ngăn cách hai đầu, ngôn ngữ và chữ viết thậm chí phong tục cũng rất khác nhau, bởi vì trong lãnh thổ nhiều núi non, bởi vậy dân phong dũng mãnh, thượng võ sùng hiệp, sinh ra tầng lớp tôn sư cao thủ, có một dạo võ học đạt đến một đỉnh cao khó có thể tưởng tượng.
Nhưng mà giống như mâu thuẫn không thể hòa giải của triều đình và võ lâm Trung Nguyên ngày nay, nước Sư hưởng thụ một trăm hai mươi năm, môn phái võ lâm và người đang nắm quyền từ lâu đã không một lòng. Hoàng đế nước Sư muốn thu gom quyền hành, nhưng xét thấy võ học thế gia cây lớn rễ sâu, thế lực hai bên chênh lệch xa, cứng đối cứng rõ ràng rất không sáng suốt. Cho nên ông ta dùng một sách lược khác quanh co, trước tiên cố ý gây nên chiến sự ở biên cảnh Trung Nguyên, lại mượn danh nghĩa chống ngoại địch xâm lấn, hô hào người trong võ lâm tòng quân bảo vệ nước, thật ra mượn cơ hội bành trướng ra ngoài, đẩy lãnh thổ quốc gia đến phía đông Thác Châu.
Kế sách này đương nhiên không có khả năng mãi không bị lộ, nhưng người của nước Sư dũng mãnh thiện chiến, đánh trận dễ như bẻ cành khô, mũi nhọn ra khỏi vỏ, gần như quét ngang phương Bắc. Có ít người không động thì thôi, một khi nếm được ích lợi của việc xâm lược, dù về sau tỉnh ngộ ngay từ đầu mình đã bị lừa lên phải thuyền giặc cũng khó quay đầu lại. Ngược lại phải gỡ tội cho người chủ sau màn — người tài mới có thiên nhạ, nếu sức mạnh quốc gia của nước Sư cường thịnh, thì nên làm chủ Trung Nguyên, thống nhất bốn biển, khai sáng một thời đại hưng thịnh người xưa chưa từng làm người sau cũng không có ai.
Dân chúng Trung Nguyên nhiều năm không nghe thấy chiến sự, đột nhiên gặp phải đội quân tinh nhuệ và đông đảo cao thủ của nước Sư, bị đánh cho không có sức đánh trả. Quân đội nước Sư một đường hát vang tiến mạnh, bên ngoài tình thế rất tốt, trong nước trên dưới đều cuồng nhiệt, ngay cả rất nhiều môn phái chờ đợi cũng không chịu được khuyến khích, nhao nhao bước vào vũng nước sâu này. Gần đến cuối cùng, từ đầu đến cuối chưa từng nhúng tay vào chiến sự, không bị ảo tưởng phồn hoa này làm mờ mắt, chỉ còn lại Thiên Vân tông núi Việt Ảnh, Vân Lăng phái núi Ti U và Huyền Không thánh giáo núi Lục Nguy.
Ngày nước Sư phát binh đến Trung Nguyên, người dẫn đầu ba phái này đã tập hợp bàn bạc một lần. Dù các phái có kế thừa, nhưng trăm ngàn năm qua, phàm là người tập võ, có ai chưa từng nghe nói đến “Hiệp nghĩa”, ai chưa từng được mọi người gọi là “Hiệp sĩ”. Bọn họ luyện võ công cả đời, suốt đời truy tìm giới hạn của võ học, chẳng lẽ cuối cùng cũng chỉ xứng làm con dao giết người trong tay nước Sư à? Nếu cả đời này vất vả cũng chỉ vì mài dao mài kiếm cho người khác, vậy bọn họ tình nguyện tự niêm phong hộp bụi, làm một mảnh sắt vụn chôn sâu trong lòng đất, cũng tốt hơn giết người uống máu, giẫm lương tâm của mình dưới chân.
Ba phái hứng chịu tiếng mắng chửi đầy trời và thúc ép ngày càng nghiêm khắc của hoàng đế, mỗi người xây một địa cung dưới môn phái, phong tồn bí kíp võ công bản phái tích trữ trăm năm qua. Lại lấy vàng đen đúc thành ba thanh kiếm nặng, làm chìa khóa địa cung, cũng tượng trưng cho thề ước giữa ba phía, cùng niêm phong dưới lòng đất với địa cung. Sắp xếp xong những việc này, khi cả nước chúc mừng đại quân lần nữa thắng lợi, sắp đánh hạ kinh thành, đệ tử ba phái kết hợp thành một phái, dứt khoát vứt bỏ môn phái đã kinh doanh gần trăm năm, lặng yên không một tiếng động trốn vào trong núi Côn Lôn, từ đây mai danh ẩn tích, không vào nhân gian nữa.
Đây chính là tiền thân của Bộ Hư cung núi Côn Lôn.
Từ xưa đến nay, có lẽ bọn họ là một đám “đại hiệp” hèn nhát nhất, yếu đuối nhất, vừa không có sảng khoái, càng chưa nói đến phóng khoáng, sợ đầu sợ đuôi, tự trói nanh vuốt, làm được nghĩa cử bi tráng, nhưng trăm năm về sau không hề lưu lại một chấm đen trong sửa sách.
Trời không biết đất không hay, người trong nước Sư cổ không biết, dân chúng Trung Nguyên càng không biết, không có ai nhớ họ đã dứt bỏ điều gì, giống như chữ nghĩa của nước Sư cổ đã không có ai nhận ra kia. Đỉnh núi Côn Lôn tuyết đọng cả năm, trong cô quạnh trăm năm vô ngần, điều bọn họ xứng đáng, chỉ có hai chữ “hiệp nghĩa” này.
Túc Du Phong quanh năm trà trộn trong chợ búa, kể chuyện xưa tự mang theo khí chất kể chuyện, trầm bổng du dương, ngay cả người trong xương cốt có phần ly kinh phản đạo như Tiết Thanh Lan cũng nghe rất tập trung, thấy ông dừng lại uống trà, không nhịn được hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
(*) ly kinh phản đạo: rời xa chuẩn mực, đi ngược lại với đạo lý
“Sau đó à,” Túc Du Phong chậm rãi nói, “Thế sự vô thường mà…”
Về sau quân đội nước Sư đánh vào kinh thành, triều đình Trung Nguyên khó chống, vậy mà lúc này bách tính đã sực tỉnh, nghĩa quân khắp nơi nổi dậy, bước chân Đông tiến của nước Sư dần dần chật vật. Nước Sư tuy có cao thủ trấn thủ, võ lâm trung Nguyên cũng không thiếu người tài ba, hai nước giằng co mười năm, cuối cùng một đội nghĩa quân tự xưng là “quân Tề” từ Mật Châu nổi lên, mấy lần đánh bại quân đội nước Sư, lấy lại Thiên Thủ, lại tiếp tục hướng Tây, đạp quá Ngọc Loan thành của nước Sư, đến đây nước Sư hoàn toàn mất nước. Năm sau thống lĩnh quân Tề tự lập làm đế, chiếm nửa thiên hạ, hai năm sau đó, phương Bắc yên ổn, Tề Thái Tổ đưa quân đến Minh Châu, vị hoàng đế cuối cùng của triều đình trước đã cởi áo đầu hàng, từ đây Cửu Châu quay về thống nhất, khói lửa chiến tranh kéo dài nửa đời cuối cùng dập tắt.
Nhưng đó cũng không phải kết thúc, Tề Thái Tổ lập nghiệp nghề lính, trải qua đủ cái khổ của chiến tranh, cảm giác sâu sắc họa nước Sư không thể tránh được có liên quan với đám cao thủ võ lâm ỷ lại vũ lực này. Bởi vậy lúc mới lập quốc, thừa dịp nước Sư thua trận, võ lâm Trung Nguyên cũng bị chiến tranh hơn mười năm tiêu hao thời cơ, Tề Thái Tổ áp dụng biện pháp cấm võ trước nay chưa từng có, võ lâm Trung Nguyên nghênh đón trăm năm đen tối nhất. Trong trăm năm này, triều đình chẳng những loại trừ hết sạch môn phái võ lâm mà còn không cho phép dân gian cất giấu đao binh, phần lớn võ học kế thừa cắt đứt như vậy, võ công tâm pháp thời cổ đến nay mười không còn một.
Cho đến thời kỳ giữa triều Tề, lệnh cấm nới lỏng, một vài môn phái nhỏ mới một lần nữa xuất hiện trên giang hồ. Mặc dù nguồn gốc đã bị cắt đứt, nhưng võ học giống như đánh không chết, đối với bí kíp có thể học, đối với nước non mưa gió, sư tử thỏ hổ khỉ cũng có thể học như nhau. Vùng đất hoang vu của kiếm phổ bị cho một mồi lửa bây giờ biến thành một rừng cây, nhưng lại có người chặt cành cây, dùng mảnh gỗ chẻ thành đao kiếm, không biết mệt mỏi luyện tập kiếm pháp thô sơ dưới gốc cây hết lần này đến lần khác.
Lại trăm năm trôi qua, một kiếm khách tên là Viên Sư Đạo nghỉ đêm trên núi Việt Ảnh, nửa đêm bỗng nhiên thấy đỉnh núi dựng lên một chùm ánh sáng xanh, khí thế rất thịnh, ông bèn lần theo hiện tượng lạ này đi lên đỉnh núi, tìm được nơi phát ra ánh sáng xanh. Cuối cùng rút ra một thanh bảo kiếm ở trong khe hở của vách núi cheo leo, kiếm khắc rõ hai chữ cổ, đó là “Thuần Quân”.
Thuần Quân hiện thế, địa cung mở ra, bí kíp võ công được Thiên Vấn tông niêm phong bảo tồn đêm trước khi võ lâm sụp đổ, trời xui đất khiến ngược lại trở thành khởi nguồn kế thừa lập phái của Thuần Quân phái.
Nó giống như cơn gió xuân đầu tiên thổi ra vùng đất lạnh, mang theo báo hiệu hy vọng nào đó. Sau đó các môn phái như Chử gia kiếm phái núi Ti U, Thùy Tinh tông núi Lục Nguy, Chiên Dao sơn trang Minh Châu, Hoàn Nhạn môn Liên Châu lần lượt nổi dậy, võ lâm Trung Nguyên như cây khô gặp mùa xuân, một lần nữa tỏa ra sự sống, nghiêng đón một thời gian danh gia lớp lớp xuất hiện, chòm sao sáng chói.
“Thảo nào sách sử ghi chép nước Tề diệt Sư, chỉ có chút ít chữ, chưa từng thấy ghi chép kỹ càng, hóa ra đều là giết sạch rồi.” Văn Hành nghi hoặc đặt câu hỏi, “Như vậy tại sao Phùng Bão Nhất phải thu thập ba thanh kiếm này? Ông ta muốn mở địa cung lấy bí kíp, hay có ý tưởng gì khác?”
Túc Du Phong thở dài: “Phùng Bão Nhất này… Nói thế nào đây, hắn là kỳ tài võ học gấp con mười lần, căn cốt rất tốt, tư chất thượng thừa, nhưng tính cách quái gở, rất ít giao tiếp với người khác, ta cũng không rõ hắn chạy ra khỏi Bộ Hư cung rốt cuộc muốn làm gì. Dựa theo cách nói của con, ba mươi năm qua, ngoại trừ bảo người ta trộm đi hai thanh kiếm, hắn chưa làm gì khác, chẳng lẽ hắn ở Bộ Hư cung chán rồi, muốn đổi nơi dưỡng già?”
Văn Hành lạnh nhạt nói: “Cái này cũng khó nói, người của Bộ Hư cung chẳng phải kẻ tầm thường, ngay cả làm ăn mày cũng có, ông ta làm thị vệ cũng không kiếm lạ.”
Túc Du Phong: “...”
Ông cong ngón tay gõ Văn Hành: “Mi phản rồi!”
Tiết Thanh Lan chống cằm trầm ngâm nói: “Phùng Bão Nhất có lai lịch gì? Có lẽ ông ta có thù cũ gì đó, cho nên muốn mượn tay triều đình báo thù?”
Túc Du Phong đáp: “Hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ được nhặt về từ trong làng dưới núi Côn Lôn, từ nhỏ lớn lên ở Bộ Hư cung, xem như có thù cũ hắn cũng không nhớ rõ, chắc không phải nguyên nhân này.”
Không biết Văn Hành nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: “Nếu Phùng Bão Nhất lớn lên ở Bộ Hư cung, ông ta có biết nguồn gốc của ba thanh kiếm không, có thể phân biệt được kiếm thật giả không?”
Túc Du Phong cẩn thận suy nghĩ, không chắc chắn nói: “Những chuyện xưa ta biết này, được truyền xuống từ thái sư phụ của ta, chuyện mấy trăm năm được truyền miệng, không biết còn thừa lại bao nhiêu chân tướng. Phùng Bão Nhất trông kho sách mười năm, chắc hẳn cũng biết được, nhưng cụ thể hắn biết bao nhiêu, cái này lại khó nói. Về phần hình dạng kiếm kia dài ngắn thế nào, ta vẫn chưa từng thấy, Bộ Hư cung cũng không có hình vẽ, đồ vật trong truyền thuyết phân biệt thật giả bằng cách nào? Chắc chắn hắn dựa vào đoán.”
Văn Hành gật đầu nói: “Ông ta dựa vào đoán, chúng ta cũng dựa vào đoán, đoán tới đoán lui như thế, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không chính xác, xem ra vẫn phải tự đối chất với ông ta, mới có thể hiểu rốt cuộc ông ta có tính toán gì?”
Túc Du Phong lặng lẽ cười nói: “Ranh con, mi vẫn chưa hết hy vọng? Ta đã nói rồi, tuổi của Phùng Bão Nhất gấp đôi mi, võ công gấp mười, mi đi chỉ có thể là chịu chết uổng…” Thấy Văn Hành muốn mở miệng bác bỏ, ông lập tức chỉ vào Tiết Thanh Lan, “Coi như trước kia mi không sợ chết, sau khi có nó thì sao? Chẳng lẽ cũng không sợ hả?”
Văn Hành vẫn chưa nói gì, Tiết Thanh Lan lại cười trước, nói: “Tiền bối, chuyện khác có lẽ ta còn khuyên đôi câu, chỉ có chuyện này, ta sẽ không ngăn cản huynh ấy, nếu muốn huynh ấy cõng nợ máu sống tạm cả đời, vậy còn đau khổ hơn chết. Ta tình nguyện đi giết Phùng Bão Nhất với huynh ấy, nam nữ giang hồ, chết cùng nhau không phải cũng rất viên mãn à?’
Túc Du Phong bị y chọc tức đến mức run rẩy, một câu “Viên mãn cái rắm” suýt nữa thốt ra, nhưng mà Văn Hành đã giữ Tiết Thanh Lan lại trước ông, sẵng giọng: “Sống chết cái gì, lời này có thể tùy tiện nói ra khỏi miệng hả? Lại nói có sư phụ trấn thủ đằng trước như đại phật, những yêu ma quỷ quái kia muốn làm hại ta, cũng phải bước qua cửa của ông ấy, đúng không?”
Túc Du Phong trợn mắt gào lên: “… Đúng cái rắm! Ta là sư phụ mi sư phụ mi, có đồ đệ bất hiếu như mi không!”
Văn Hành một lần nữa đẩy lệnh bài vàng đen kia đến trước mặt ông, mỉm cười nói: “Vậy làm phiền sự phụ rồi.”
Tác giả :
Thương Ngô Tân Bạch