Xuân Như Cựu
Chương 19
Bộc Dương có ký ức của kiếp trước, những chuyện xảy ra trong mười hai năm này nàng đều nhớ rõ. Đây là ưu thế của nàng, phải biết là có biết bao nhiêu vương hầu bỏ mình, nhà tan của nát chỉ vì một ý nghĩ sai lầm có thể đem bản thân đến hiểm cảnh.
Vì vậy, cho dù có vì việc trọng sinh của nàng mà nhiều việc lệch khỏi quỹ đạo ban đầu thì Bộc Dương vẫn luôn có được ưu thế.
Ví dụ như chuyện về huynh đệ Tấn Vương và Kinh Vương. Trong trí nhớ của Bộc Dương, Kinh Vương luôn giống như một tùy tùng theo chân Tấn Vương, chưa bao giờ nghe nói giữa hai người họ có bất hòa gì. Bộc Dương còn nhớ rõ sự việc năm đó Kinh Vương gánh tội thay cho Tấn Vương.
Lúc đó, Tấn Vương giao phong với Triệu vương đã hơn mười năm, cuối cùng cũng tìm được chỗ trí mạng của Triệu Vương để đánh bại hắn trở thành người thắng. Trong triều, các đại thần đều tưởng rằng Tấn Vương đã nắm chắc được vị trí chủ Đông Cung, trở thành người kế vị. Nhưng ngay lúc này, Hoàng đế đột nhiên hạ chiếu chỉ để Hoàng trưởng tôn Tiêu Đức Văn, lúc đó chỉ mới mười chín tuổi vào triều tham chính. Qua không lâu sau, một vụ án trước đây bị lôi ra ánh sáng, thủ phạm là Tấn Vương. Sau khi tra xét thì thấy nhân chứng, vật chứng đều có đủ hết, Tấn Vương không còn đường chối cãi làm cho Hoàng đế cực kì giận dữ đem Tấn Vương đi trị tội. Đang lúc Tấn Vương cùng đường, Kinh Vương lúc này lại bước ra, gánh hết tất cả tội trạng kia đổi lấy sự trong sạch của Tấn Vương, mà hắn thì lại bị giáng xuống làm Quận Vương, đày đến đất phong không cho trở lại kinh thành.
Có sự kiện này, Bộc Dương tin chắc Kinh Vương chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho Tấn Vương. Nàng cũng không phải người yếu ớt, thất bại một lần là sẽ buông xuôi, cho rằng mọi người đều nghĩ mình là kẻ bất tài, mỗi ngày đều lo sợ có người hãm hại mình cũng không tin tưởng trên đời vẫn còn tình thương tồn tại. Nàng tin là dù như thế nào thì bản tính con người chắc chắn không hề thay đổi.
Năm đó, đao quang kiếm ảnh(1) không ngừng, Triệu Vương thất bại, giam lỏng ở trong phủ đệ của mình, cả triều tưởng rằng Tấn Vương cuối cùng cũng đạt được mong muốn, ai ngờ lại có bản án kia chờ sẵn.
(1) Tình cảnh tàn sát khốc liệt.
Chuyện này phải trách Tấn Vương không tự chỉnh đốn bản thân, còn để lại một mầm tai họa. Hai năm trước đó, Triệu Vương ra ngoài du ngoạn, săn bắn lại vô tình nhìn trúng một mỹ nhân. Mỹ nhân đó là thiếp thất của một phú hộ. Triệu Vương vì muốn đoạt mỹ thiếp của người ta liền đánh trọng thương gia chủ nhà đó, bắt mỹ nhân đi. Việc này không biết sao lại để cho Tấn Vương biết được. Mà vị mỹ thiếp kia không lâu sau lại thề sống chết không theo Triệu Vương, tuẫn tiết theo chồng. Tấn Vương lập tức khơi chuyện này lên, cho người giết toàn bộ cả nhà phú hộ đó rồi vu oan giá họa cho Triệu Vương, nói hắn thẹn quá thành giận giết sạch nhà người ta. Triệu Vương vốn có tiếng hành độc hung ác, diệt môn toàn gia cũng có vẻ giống với cách làm của hắn. Triệu Vương đành chịu nghiêm phạt, may mà chứng cứ vẫn có điểm đáng ngờ, Hoàng đế nhổ sạch nanh vuốt, bóc hết từng mảng thế lực của hắn rồi cũng cho qua, xem như bảo hộ một đứa con.
Nhưng ai ngờ được lại do Tấn Vương giá họa. Mà gia đình của phú hộ đó vẫn chưa tuyệt hậu, lưu lại một đứa con, được nô bộc trung thành giấu đưa tới nhà thế thúc bí mật nuôi nưỡng. Hai năm sau, hắn tìm được một cơ hội báo thù, thông qua một vị Ngự Sử đưa huyết thư kêu oan trình lên ngự án của Hoàng đế. Chứng cứ cũng theo đó mà đều được trình lên, không thể nào có thể bác bỏ được.
Đến nay Bộc Dương vẫn nhớ khuôn mặt phẫn nộ cực kì của phụ hoàng, ngài luôn có một thân mình khỏe mạnh đột nhiên rũ cả người xuống. Thất vọng, tức giận, thống hận, cũng không nói rõ được cảm giác lúc này là gì, hoặc là pha trộn tất cả những cảm xúc đau đớn nhất của thế gian.
Chỉ trong một đêm đó, Hoàng đế dường như đã già đi mấy tuổi, trên khuôn mặt ngài lộ ra vẻ già nua khác hẳn thường ngày. Ngài triệu Bộc Dương tới, giọng nói mang sự lạnh lẽo đến cực hạn nhưng lại cứ muốn đối với nàng nhu hòa một chút. Sự mâu thuẫn này khiến cho người ta cả người phát lạnh.
"Tấn Vương vô đức, không đủ khả năng đảm đương việc lớn, ta muốn đưa Đức Văn làm Hoàng trưởng tôn, tiếp nhận trữ vị, sau này sẽ lên ngôi thay ta, đưa Tiêu thị phát dương quang đại. Hoành nhi, Đức Văn còn nhỏ tuổi, trong triều có rất nhiều việc hắn không biết, phụ hoàng lớn tuổi muốn dạy hắn cũng không biết có thể dạy được bao nhiêu. Nếu đến một ngày hắn lên ngôi, con phải nhớ kĩ, phò tá Đức Văn, để hắn trở thành một Hoàng đế tốt. Người phụ hoàng tin tưởng, cũng chỉ có con mà thôi."
Lúc đó, nàng bị lời nói của Hoàng đế làm khiếp sợ, một lúc lâu cũng không thể phản ứng được gì, Sau đó thì lại là một loạt sự tình đảo ngược tình thế xảy ra. Kinh Vương một mình chịu tội, cực lực biện giải Tấn Vương vô tội, mọi việc đều do hắn làm. Hoàng đế có lẽ cũng mềm lòng, nhanh chóng hạ chỉ nghiêm phạt, không tiếp tục truy cứu Tấn Vương, chỉ phán Kinh Vương. So với sự tức giận của ngài lúc trước, phán quyết này cũng đã rất nhẹ rồi.
Dưới sự đồng ý của Hoàng đế, Bộc Dương ngầm thu nạp đại quyền, cũng không tiếp tục chú ý việc này nữa. Dù sao, Tấn Vương bây giờ cũng coi như đã bị phế rồi.
Cho đến thời gian sau này, nàng mới phát hiện sự việc đó là bút tích của Vệ Tú. Những chứng cứ xác thực, kín kẻ liên tiếp được chuẩn bị trong bóng tối, đưa chuyện này đẩy lên tới cuối cùng, chặt hết tất cả mọi đường, đánh đến không người nào có thể chạy thoát. Đây là tác phong từ trước tới nay của Vệ Tú!
Đó cũng là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy thủ đoạn của Vệ Tú, cuối cùng thì nàng ấy mưu tính từ lúc nào chứ? Nhà phú hộ kia cùng lắm là chỉ có tiền mà thôi, trong tộc cũng không có một người làm quan. Đừng nói là hoàng tử đương quyền, chỉ là một huyện quan cũng có thể tìm một cái cớ để phá nhà của hắn, mà người thế thúc thu lưu đứa con may mắn sống sót đó cũng chỉ là một nhà bình thường. Tấn Vương muốn đem việc này giá họa cho Triệu Vương thì làm sao lại không điều tra tường tận gia thế tên đó rõ ràng, làm sao lại có thể để một con cá lọt lưới, lưu lại mầm họa? Chỉ là thế giao mà vẫn cố bí mật nuôi dưỡng đứa con đó chu toàn, còn lưu lại nhiều vật chứng tới vậy? Hơn nữa, đứa con đó làm sao có thể vào kinh, mà còn vô tình tìm được một vị Ngự Sử công chính, cương trực, lại còn không phải là một vị quan thuộc môn hạ của Tấn Vương?
Rõ ràng là có người âm thầm giúp đỡ.
Càng khiến người khác lo sợ chính là Vệ Tú biết việc này nhưng lại không lập tức ra tay, mà chậm rãi quan sát thế cục trong triều. Nàng chờ Triệu Vương bị đánh bại, chờ Tiêu Đức Văn vào triều tham chính, triển lộ tài hoa trước mặt Hoàng đế, dần dần đứng vững gót chân, mới đem việc này đưa ra ánh sáng, một chiêu lấy mạng.
Bộc Dương liền đứng ở bên ngoài Tuyên Đức Điện, nhớ lại từng việc từng việc trong sự kiện năm đó. Vốn là muốn tìm minh chứng cho huynh đệ tình thâm của Kinh Vương cùng Tấn Vương, vì bản thân cổ vũ. Kết quả nhớ đến lịch sử chưa từng bị đánh bại của Vệ Tú, nàng ngược lại càng có cảm giác không chắc chắn như trước.
Hình như, nàng sẽ thua ...
Bộc Dương lại nhớ tớ câu nói chắc như đinh đóng cột của Vệ Tú "Nếu có một người có thể thay thế Tấn Vương thì nhất định là Kinh Vương." Bộc Dương tưởng như là ...
Như vậy cũng tốt, chính mình đào hố, có lẽ nên để chính mình lấp đi.
Gió lạnh thổi qua, Bộc Dương bất giác cảm thấy trong lòng tràn ngập bi ai, làm sao nàng lại quên tiên sinh là người không chắc chắn sẽ không làm, nhất định là do tiên sinh quá đẹp mê đảo tâm thần của nàng.
Bộc Dương cố gắng vì bản thân "nhất thời mê muội" mà tìm lý do, rồi lại ôm lòng cầu may nghĩ đến dù sao cũng là Vệ Tú nhỏ hơn mười hai tuổi, chênh lệch nhiều như vậy thì chắc chắn không phải thần, nàng có thể có phần thắng.
Lòng hiếu thắng của Bộc Dương rất mạnh, an ủi bản thân như vậy lại khiến nàng thật sự tin tưởng. Bất luận như thế nào, nàng đã đặt cược, còn chưa tới cuối cùng đã nhận thua cũng không phải là tác phong của nàng.
Lúc này lại có một thái giám tiến tới hành lễ với nàng. Hoàng đế ở trong điện đã biết nàng tới, đợi một lúc cũng không thấy nàng vào liền cho người ra ngoài xem thử.
Bộc Dương ổn định tâm trạng của mình rồi mới đi vào.
Hoàng đế tâm tình vui vẻ, thấy Bộc Dương trên mặt cũng đầy ý cười.
"Về rồi? Vị ẩn sĩ họ Vệ kia tốt không?"
"Vẫn là nhàn vân dã hạc, tiêu diêu tự tại." Bộc Dương nói, nàng ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế, thuận thế nhìn qua ngự án, trên đó là một bản tấu chương. Bộc Dương ngồi cạnh Hoàng đế rất gần, mắt của nàng cũng rất tốt, nàng chỉ nhìn qua một lần là có thể nhận ra bản tấu đó là bút tích của Kinh Vương.
"Nhàn vân dã hạc, tiêu diêu tự tại, cũng tốt. Nhưng con có nghe hắn nói tới tiền triều hay không?" Hỏi đến câu đó thì sắc mặt Hoàng đế có chút không vui.
Bộc Dương liếc mắt nhìn bản tấu kia một chút cũng thu hồi ánh mắt của mình, nghe phụ hoàng mình nói vậy, trong lòng nàng cũng tự hiểu. Có lẽ lại là vài vị danh sĩ tự xưng là "Trinh sĩ nhà Chu" lại khiến phụ hoàng không thoải mái.
"Vệ tiên sinh năm nay chỉ mới hai mươi mốt tuổi, lúc Ngụy lên thay Chu, nàng mới có bốn tuổi, làm sao biết tiền triều ra sao." Bộc Dương cười nói "Nếu nàng cũng như Trần Độ tự cho mình là siêu phàm danh sĩ, con đã sớm cùng nàng cắt đứt sạch sẽ, làm sao lại còn tiếp tục gặp nàng?"
Hoàng đế cười to, nghĩ rằng Bộc Dương ngay thẳng. Ngài cười xong lại thở dài.
"Trần Độ cũng là một người có tài, đáng tiếc hắn lại không công hiến cho triều đình. Chỗ Nhữ Nam Vương cũng có chút không an phận."
Nhữ Nam Vương cũng chính là Chu đế. Hoàng đế vốn cũng là thần tử, danh hành thích vua cũng rất khó nghe, cho dù ngài không muốn cũng chỉ có thể phế Chu đế thành Nhữ Nam Vương, lưu tại kinh thành.
Nhà Chu vận số đã tận, từ lâu đã không còn thế lực. Nhữ Nam Vương dù ở tại trong kinh nhưng nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm giám sát của Hoàng đế, không thể gây nên sóng gió gì. Huống chi sau khi Tiêu Ý đăng cơ, chính trị bình ổn, dân chúng có cuộc sống an lành, từ lâu cũng không nhớ tới tiền triều làm gì.
"Lại có người muốn mượn danh Nhữ Nam Vương sinh sự ?" Bộc Dương biết được điểm này, có chút lo lắng hỏi lại.
"Vấn đề nho nhỏ mà thôi, phải đánh mấy trận như vậy, họ mới chịu buông hy vọng." Hoàng đế lạnh lùng trả lời. Ngài vừa nói xong đã cầm lên tấu chương trên bàn đưa Bộc Dương xem. "Kinh Vương là người phát hiện manh mối này, con nhìn xem."
Chính sự, hoặc đến cả những việc liên quan đến vận mệnh quốc gia, Hoàng đế đều có thể nói cho Bộc Dương không hề kiêng kị. Đây chính là chuyện đáng buồn khi nàng là công chúa, cũng là ưu thế của nàng. Thứ nhất, Hoàng đế tín nhiệm Bộc Dương là thói quen từ khi nàng còn nhỏ cho tới bây giờ; thứ hai, công chúa như nàng có thể làm được gì? Đoạt ngôi vị hoàng đế sao? Từ xưa đến nay không phải là không có công chúa nắm quyền hành, nhưng dù cho quyền cao thế nào cũng phải dựa vào Thánh Thượng.
Hoàng đế đưa tấu chương cho nàng xem, Bộc Dương cũng không từ chối nhìn qua một lần. Hóa ra là có vài vị quan tướng âm mưu phục quốc, muốn nâng Nhữ Nam Vương làm vua.
Ngôi hoàng đế của Tiêu gia là đoạt lấy từ Nhà Chu. Đối với Chu đế mà nói thì Tiêu thị là loạn thần tặc tử, mỗi người đều có thể giết. Nhưng triều đại nào có thể thiên thu muôn đời? Cuối cùng cũng sẽ có một ngày tiêu vong. Đại Ngụy hiện nay khí thịnh nhưng qua mấy trăm năm sau sao chắc chắn được sẽ không trở thành lịch sử. Thắng làm vua, thua làm giặt mà thôi. Lấy chuyện này mà suy nghĩ, Bộc Dương cũng không cho rằng Tiêu gia đoạt ngôi của Nhữ Nam Vương là có gì sai trái. Một triều đình hủ bại thì sẽ có người thủ nhi đại chi, không phải Tiêu gia, cũng là Triệu, Vương, Trịnh, hoặc là bất cứ một gia tộc nào trên đời này.
Huống chi Bộc Dương họ Tiêu, lúc nàng sinh ra thì Hoàng đế cũng đã là Hoàng đế, đương nhiên sẽ hướng về Tiêu gia.
Xem xong, Bộc Dương đóng lại tấu chương, thản nhiên nói.
"Việc nhỏ mà thôi, phụ hoàng cần gì phải tức giận vì chuyện này?" Nàng nói xong thì đặt tấu chương lại trên ngự án, khéo léo bước lại nhẹ nhàng bóp vai cho Hoàng đế. "Tức giận hại thân, không đáng."
Hoàng đế để mặc nàng trêu chọc, cười cười đáp lại.
"Con nói đúng, chỉ là việc này không thể cứ để như vậy."
"Diệt vài tên quan tướng này không khó, chỉ là, trị ngọn không trị được gốc" Bộc Dương nghĩ rồi đáp lời.
Nói đi nói lại thì vấn đề chính là lòng người. Có những người kia cùng với Nhữ Nam Vương còn sống, khó tránh khỏi vài người sẽ động tâm. Hoàng đế làm sao không biết chuyện đó, ngài nhìn nàng hỏi.
"Con nghĩ nên làm như thế nào?"
"Những danh sĩ này kiêu ngạo tự nhận là thanh cao, thần tử nhà Chu? Vậy để bọn họ vào triều làm quan." Bộc Dương nghĩ nghĩ, cười nói.
"Rất tốt!" Hoàng đế nghe xong, vỗ tay nói.
Để cho những danh sĩ trung liệt tự xưng thần tử trung thành nhà Chu ca tụng công đức tân triều, chính là minh chứng cho tân triều mang lợi ích cho dân tộc, đất nước.
---------------